Chương 3: Hoàng Tử Sủng Trong Lòng Bàn Tay (3)
Phi Dực
01/10/2023
Nhóm dịch: Phù Du
Hắn lạnh lùng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bạch Hi một cái, Bạch Hi liền trốn vào trong chăn.
“Sao lại nhát gan như vậy chứ?” Hoàng đế bật cười, lại trìu mến búng nhẹ một cái vào trán Bạch Hi.
“Tiểu Thập, con đi xuống đi.”
“Cữu cữu, con không sợ Thập biểu ca, mà là cảm thấy có lỗi.”
Bạch Hi nhớ rõ vị thập hoàng tử Dung Linh này.
Mẹ đẻ của hắn chỉ là một tội nô ti tiện nhất trong hậu cung, cả nhà bị hạch tội, nhưng vì có vẻ ngoài mỹ lệ linh động, giỏi ca múa cho nên mới bước chân vào phường ca vũ, có một ngày vì múa cho hoàng đế xem, được hoàng đế ân sủng một đêm rồi có thai, vốn ôm mộng đẹp trở thành phi tần, không ngờ hậu cung giai nhân ba nghìn người, hoàng đế đảo mắt một cái đã vứt một vũ cơ ti tiện ra sau đầu, khi bà có thai cũng chỉ có một vị phi tần địa vị cao quan tâm đến.
Tiếc rằng vận mệnh của bà vô cùng nhấp nhô, lúc sinh ra Dung Linh thì rong huyết mà chết, hoàng đế liền giao Dung Linh cho vị phi tần đã quan tâm đến mẹ đẻ của hắn.
Nhưng vị phi tần này cũng đã có một hoàng tử, bởi vậy hoàn toàn không để ý đến Dung Linh, bình thường cũng không để tâm đến hắn.
Dung Linh cũng vì xuất thân tầm thường, trời sinh tính tình quái gở, không được hoàng đế yêu thích.
Nhưng Bạch Hi biết, thập hoàng tử Dung Linh sau này sẽ được phong làm Cảnh Vương, tòng quân mười năm, chọn đất phong vương, một mình chiếm cứ một mảng lãnh địa rộng lớn ở phía Bắc, đối đầu với tân quân vừa đăng cơ Dung Dự mấy chục năm.
Đây là một vị hoàng tử sau này nổi danh khắp thiên hạ.
Hắn và đại quân của mình gào thét như bầy sói, thổi quét cả nửa giang sơn.
Thậm chí ngay cả Dung Dự cũng không thể áp chế hắn.
Nhưng nguyên chủ lại đi đắc tội với vị Cảnh Vương điện hạ này.
Nàng xuất thân tôn quý, mắt cao hơn đầu, nhận hết sủng ái, bởi vậy cũng không để hoàng đế, hoàng tử, công chúa vào mắt, trong mắt chỉ có một mình Dung Dự. Bởi vậy ai bất hòa với Dung Dự, cũng đều là kẻ địch của nguyên chủ.
Mà vị thập hoàng tử Dung Linh vốn là thiếu niên trời sinh tính cách quái gở, cũng không có bao nhiêu tôn trọng với Dung Dự, bởi vậy nguyên chủ đặc biệt nhìn hắn không vừa mắt, trong tối ngoài sáng làm khó làm dễ, gây chuyện với Dung Linh, thậm chí đến khi Dung Linh quân công hiểm hách hồi triều, đe dọa đến danh vọng của Dung Dự, còn liên tiếp đối nghịch với Dung Linh. Thế nhưng có một điều khiến Bạch Hi cảm thấy vui mừng, còn cảm thấy Dung Linh là người thích hợp để thân thiết chính là, cho dù nguyên chủ đã từng căm thù xa lánh, dùng ác ngôn ác ngữ đối với Dung Linh, nhưng đến khi Dung Linh trở mặt với Dung Dự, cũng đều không động đến một ngón tay của nguyên chủ.
Đây là một vị đại nam nhân vô cùng khí phách.
Tuy rằng có lẽ hắn chỉ coi nguyên chủ như một đứa nhóc không đáng để vào mắt.
Hệ thống: “Con chim ưng mạnh mẽ trên bầu trời có thể đặt một con gà con vào trong mắt sao?”
Bạch Hi: “……”
Hệ thống: “Hắn rất ngầu.”
Bạch Hi yên lặng kéo đen hệ thống.
Trước khi thế giới này kết thúc, có lẽ không cần thả nó ra đâu nhỉ?
Hoàng đế thấy mặt Bạch Hi hơi đỏ, không khỏi tò mò cúi đầu hỏi: “Có lỗi cái gì?”
“Để Thập biểu ca thay xiêm y trước đã.”
“Hiếm khi thấy con quan tâm người khác như vậy.” Hoàng đế bật cười, thấy Dung Linh im lặng lạnh nhạt quỳ trên mặt đất, nước từ quần áo vẫn nhỏ từng giọt xuống nền nhà, liền xua tay bảo hắn đi thay xiêm y rồi trở lại. Thiếu niên này thân thể gầy ốm, nhưng dáng vẻ lại thẳng tắp có lực, cho dù hiện tại nhìn chật vật như vậy, cũng không khom lưng lấy một chút.
Hoàng đế nhìn dáng vẻ Dung Linh mà hơi sửng sốt, trước giờ ngoại trừ Dung Dự, ông không quá để ý đến bất cứ hoàng tử nào khác. Dung Dự thông tuệ, làm việc ổn trọng, có phong thái đế vương, hoàng tử dưới gối hoàng đế đông đảo, nhưng mà Dung Dự trong lòng ông chính là Thái Tử được chọn.
Nhưng Dung Dự và Bạch Uyển Nhi lại hành xử như vậy, cuối cùng khiến hoàng đế cảm thấy có chút không vui.
Dung Dự giờ phút này lại ngẩng đầu, nhanh chóng liếc nhìn Bạch Hi một cái.
Trong lòng hắn có vài phần tức giận.
Vừa nãy khi Bạch Hi nằm ở trên giường mỉm cười với mình, hắn thật sự tin nàng.
Nhưng nàng lại phản bội hắn.
Mọi người ở đây đều có suy nghĩ riêng, Dung Linh thay đổi xiêm y rồi trở về. Hôm nay là thánh thọ của hoàng đế, nhưng hắn không được dưỡng mẫu chuẩn bị sẵn đồ mới cho, bởi vậy hắn chỉ có thể mặc tạm một bộ huyền y.
Nhưng một thân đen nhánh như vậy đối với hoàng đế chính là bất kính, lúc hắn đi thay y phục đã dọa cho nội giám hầu hạ sợ tới mức suýt ngất, vội vàng chọn cho hắn một bộ cẩm y đẹp đẽ. Thiếu niên gầy ốm anh tuấn mặc một bộ cẩm y thêu hoa bước vào, mang theo khuôn mặt lạnh nhạt, khiến Bạch Hi đang đóng vai một con nhóc kiêu ngạo, cũng phải cúi đầu bật cười.
“Cũng rất đẹp.” Trưởng công chúa Nguyên Hòa biết là Dung Linh cứu Bạch Hi, ánh mắt cũng hòa hoãn lại, quay sang nói với hoàng đế: “Hoàng huynh cũng nên quản lý hậu cung cho tốt. Muội thấy xiêm y Tiểu Thập giống đồ dành cho trẻ con vậy, hoàng huynh, hắn lớn hơn Hi Nhi tận hai tuổi, mà giờ lại không quá cao lớn. Tuy rằng trong lòng hoàng huynh mang nặng quốc gia đại sự, nhưng muội thấy Tiểu Thập là một đứa trẻ tốt, tâm tồn nhân thiện, hoàng huynh cũng nên bồi dưỡng hắn nhiều hơn, sau này cũng có thể trở thành hiền tài, phụ tá hoàng huynh thiên thu thịnh thế.”
Bà vẫy tay, kêu Dung Linh đang rũ mắt đi tới bên người, ôn nhu nói: “Đứa bé ngoan, con đã cứu A Hi, cô mẫu rất cảm tạ con. Sau này nếu có gì cứ tới tìm cô mẫu, cô mẫu nhất định làm chủ cho con.”
“Con thấy biểu ca tuy rằng gầy ốm, nhưng lại mạnh mẽ có lực, nếu không cũng không thể cứu con ra khỏi hồ. Cữu cữu, người cho biểu ca tập võ với sư phó đi, để sau này, biểu ca sẽ trở thành võ tướng cường hãn, ngựa đạp ngàn quân.”
Bạch Hi liền cầm lấy đầu ngón tay của Dung Linh.
Bàn tay có chút ấm áp của thiếu nữ cầm lấy bàn tay mềm mại lạnh lẽo của Dung Linh, khiến hắn có chút không được tự nhiên.
Hắn thu tay lại, rũ mắt bất động.
"Con nói rất có đạo lý. Tiểu Thập cứu Hi Nhi, cũng nên ban thưởng.” Hoàng đế liền cười nói: “Sau này, con đi theo……”
Ông chần chừ một chút.
Bạch Hi nhớ tới vị sư phụ trước kia của Dung Linh, liền vội vàng nói: “Cữu cữu, không phải mới có một vị tân thủ lĩnh cấm vệ tới nhận lệnh sao, thống soái của cấm vệ trong cung? Có thể bảo vệ hoàng cung, lại được cữu cữu tín nhiệm, tất nhiên là một vị đại tướng kiệt xuất, Thập biểu ca nếu có thể đi theo vị đại nhân này tập võ, vậy thì rất tốt đó.”
Nếu Dung Linh có thể gặp người từng là lương sư của mình sớm hơn, vậy con đường trưởng thành của hắn sẽ càng thêm trôi chảy.
Bạch Hi quyết định từ giây phút này sẽ yên lặng trợ giúp vị thập hoàng tử lòng dạ bao la không ghi thù lên nguyên chủ này.
Nhanh chóng đá Dung Dự xuống đài, sau đó nàng và mẫu thân có thể trải qua những ngày tháng yên lành.
"Con thật là thông minh.” Hoàng đế nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt chờ mong của Bạch Hi, lập tức cười gật đầu nói: “Thôi, cữu cữu đồng ý với con.”
Bạch Hi liền lộ ra một nụ cười sung sướng.
Nhưng mà nàng mới rơi xuống nước, hàn khí trong hồ nước xâm nhập vào thân thể, cả người đều không thoải mái.
Chậm rãi nằm ở trên giường, nàng lại cứ nhất quyết lôi kéo vạt áo của Dung Linh.
Đây là chiếc đùi vàng sau này có thể bảo đảm cho nàng cuộc sống hạnh phúc, nhất định phải ôm chặt.
“Hi Nhi mới rơi xuống nước, chỉ sợ là chấn kinh quá độ.” Hoàng đế thấy một ngón tay của nàng đang câu lấy vạt áo của Dung Linh, vẫn nhớ là cần phải đưa một chén canh gừng cho Dung Linh uống, mà thiếu niên lạnh nhạt kia trầm mặc cúi đầu nhìn vạt áo bị ngón tay tuyết trắng níu hồi lâu, không tiếng động mà nhận lấy canh gừng uống một hơi cạn sạch.
Ông bất đắc dĩ nhẹ nhàng nói với trưởng công chúa Nguyên Hòa: “Vậy để Tiểu Thập chăm sóc cho A Hi cũng tốt. Có Tiểu Thập ở đây, có vẻ A Hi mới có thể yên tâm hơn.” Ông và trưởng công chúa Nguyên Hòa không hề đặt Bạch Uyển Nhi vào trong mắt một giây phút nào, nhưng hoàng đế cũng quyết không thể chịu được đứa trẻ của Bạch gia đã từng nhục nhã muội muội mình ở trước mặt.
Ông hơi nghiêng đầu, sai người lôi Bạch Uyển Nhi ra ngoài, lại nhìn Dung Dự nhàn nhạt nói: “Chăm sóc Hi Nhi thật tốt.”
“Tuân lệnh.” Dung Dự thấp giọng trả lời.
Hoàng đế lúc này mới cùng trưởng công chúa Nguyên Hòa quay đầu rời đi.
Thấy hai vị này đi rồi, Dung Dự mới chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Bạch Hi.
Nàng ngửa đầu cười hỏi Dung Linh: “Có phải rất khó uống hay không?”
Dung Linh trầm mặc.
Hắn tuy rằng là hoàng tử, nhưng lại không được sủng, cũng không được coi trọng, bởi vậy ngày tháng trôi qua chẳng ra gì.
Canh gừng hương vị quái quái, nhưng hắn không thể lãng phí đồ ăn.
Hắn liền nhai nát miếng gừng trong canh rồi nuốt xuống, đặt chén ngọc nhỏ qua một bên, lại thấy trước mắt có thêm một miếng mứt hoa quả.
Bạch Hi với gương mặt tái nhợt đang vừa cố sức đưa miếng mứt hoa quả đến bên miệng hắn, vừa chờ mong nói: “Cái này là đồ ngọt, ăn nó vào, biểu ca sẽ không còn cảm thấy canh gừng khó uống nữa.”
Đôi mắt nàng sáng ngời xinh đẹp, Dung Linh nhớ lại rất nhiều lời đồn ở trong cung, phần lớn đều nói nàng là một tiểu cô nương mỹ mạo nhưng cũng ngang ngược, kiêu ngạo, bá đạo, nhưng hắn cảm thấy nàng không phải như thế.
Nàng là người đầu tiên cười với hắn, quan tâm hắn như vậy.
Hắn há mồm cắn lấy miếng mứt hoa quả, chỉ cảm thấy một vị ngọt lan tràn khắp khoang ngực, trên người có một loại cảm giác vô cùng ấm áp, xua tan đi giá lạnh.
Có lẽ là tác dụng của canh gừng.
Dung Linh mặt không cảm xúc suy đoán.
Nhưng hắn lại không thể rời mắt khỏi đôi mắt của thiếu nữ xinh đẹp đang tươi cười kia.
“A Hi.” Thấy Bạch Hi và Dung Linh người đút kẻ ăn, chớp mắt Dung Linh đã ăn năm miếng mứt hoa quả, sắc mặt Dung Dự liền trầm xuống.
Hắn hiện giờ đã đi theo hoàng đế học tập triều chính, trên người đã sinh ra khí chất bề trên cao cao tại thượng, uy nghi đoan chính, thấy Bạch Hi ngẩng đầu mê man nhìn mình, liền chịu đựng lửa giận mà trách mắng: “Ta còn tưởng mình có thể tin tưởng muội. Muội rõ ràng đã đồng ý với ta, vì sao lại còn chỉ trích Uyển Nhi? Muội có biết Uyển Nhi……”
“Rơi vào trong nước nằm trên giường bệnh chính là muội, biểu ca.” Bạch Hi nở nụ cười sung sướng, khiến nhan sắc nàng như nở rộ.
Dung Linh đột nhiên cảm thấy mứt hoa quả trong miệng có vị chua.
Hắn không thích vẻ mặt này của Bạch Hi.
Đương nhiên, hắn đã từng thấy cảnh Bạch Hi đuổi, còn Dung Dự chạy, còn ở trong lòng phỉ nhổ nàng, cảm thấy nàng thật là dại dột.
Nhưng giờ phút này, hắn lại phát hiện người mình ghét chính là Dung Dự.
“Nhưng nếu Uyển Nhi bị trừng phạt……”
“Nàng ta đã bị trừng phạt sao?” Bạch Hi xoắn lấy chăn ở mép giường, vuốt phẳng những nếp nhăn, nàng giương mắt muốn cười với Dung Dự một cái, lại vội vàng cúi đầu nhanh chóng đưa tay lau khóe mắt, nhỏ giọng nói: “Nàng ấy đẩy muội rơi xuống nước, rất nhiều người đều thấy. Cho dù muội không nói, cũng sẽ có người khác nói cho cữu cữu biết. Khi đó nàng ta vẫn là sẽ phải chịu trừng phạt. Nhưng muội nói nàng ta làm sai, lại vẫn bảo vệ nàng ta, vẫn còn chưa khiến nàng ta tổn thương chút nào đâu. Biểu ca.”
Nàng mang theo vài phần thương tâm và chua xót, cười cười, lại nhỏ giọng thì thầm: “Mong huynh đối xử với muội công bằng một chút.”
“Muội không xấu xa như trong tưởng tượng của biểu ca đâu.”
Nàng còn xấu xa hơn cơ.
Hắn lạnh lùng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bạch Hi một cái, Bạch Hi liền trốn vào trong chăn.
“Sao lại nhát gan như vậy chứ?” Hoàng đế bật cười, lại trìu mến búng nhẹ một cái vào trán Bạch Hi.
“Tiểu Thập, con đi xuống đi.”
“Cữu cữu, con không sợ Thập biểu ca, mà là cảm thấy có lỗi.”
Bạch Hi nhớ rõ vị thập hoàng tử Dung Linh này.
Mẹ đẻ của hắn chỉ là một tội nô ti tiện nhất trong hậu cung, cả nhà bị hạch tội, nhưng vì có vẻ ngoài mỹ lệ linh động, giỏi ca múa cho nên mới bước chân vào phường ca vũ, có một ngày vì múa cho hoàng đế xem, được hoàng đế ân sủng một đêm rồi có thai, vốn ôm mộng đẹp trở thành phi tần, không ngờ hậu cung giai nhân ba nghìn người, hoàng đế đảo mắt một cái đã vứt một vũ cơ ti tiện ra sau đầu, khi bà có thai cũng chỉ có một vị phi tần địa vị cao quan tâm đến.
Tiếc rằng vận mệnh của bà vô cùng nhấp nhô, lúc sinh ra Dung Linh thì rong huyết mà chết, hoàng đế liền giao Dung Linh cho vị phi tần đã quan tâm đến mẹ đẻ của hắn.
Nhưng vị phi tần này cũng đã có một hoàng tử, bởi vậy hoàn toàn không để ý đến Dung Linh, bình thường cũng không để tâm đến hắn.
Dung Linh cũng vì xuất thân tầm thường, trời sinh tính tình quái gở, không được hoàng đế yêu thích.
Nhưng Bạch Hi biết, thập hoàng tử Dung Linh sau này sẽ được phong làm Cảnh Vương, tòng quân mười năm, chọn đất phong vương, một mình chiếm cứ một mảng lãnh địa rộng lớn ở phía Bắc, đối đầu với tân quân vừa đăng cơ Dung Dự mấy chục năm.
Đây là một vị hoàng tử sau này nổi danh khắp thiên hạ.
Hắn và đại quân của mình gào thét như bầy sói, thổi quét cả nửa giang sơn.
Thậm chí ngay cả Dung Dự cũng không thể áp chế hắn.
Nhưng nguyên chủ lại đi đắc tội với vị Cảnh Vương điện hạ này.
Nàng xuất thân tôn quý, mắt cao hơn đầu, nhận hết sủng ái, bởi vậy cũng không để hoàng đế, hoàng tử, công chúa vào mắt, trong mắt chỉ có một mình Dung Dự. Bởi vậy ai bất hòa với Dung Dự, cũng đều là kẻ địch của nguyên chủ.
Mà vị thập hoàng tử Dung Linh vốn là thiếu niên trời sinh tính cách quái gở, cũng không có bao nhiêu tôn trọng với Dung Dự, bởi vậy nguyên chủ đặc biệt nhìn hắn không vừa mắt, trong tối ngoài sáng làm khó làm dễ, gây chuyện với Dung Linh, thậm chí đến khi Dung Linh quân công hiểm hách hồi triều, đe dọa đến danh vọng của Dung Dự, còn liên tiếp đối nghịch với Dung Linh. Thế nhưng có một điều khiến Bạch Hi cảm thấy vui mừng, còn cảm thấy Dung Linh là người thích hợp để thân thiết chính là, cho dù nguyên chủ đã từng căm thù xa lánh, dùng ác ngôn ác ngữ đối với Dung Linh, nhưng đến khi Dung Linh trở mặt với Dung Dự, cũng đều không động đến một ngón tay của nguyên chủ.
Đây là một vị đại nam nhân vô cùng khí phách.
Tuy rằng có lẽ hắn chỉ coi nguyên chủ như một đứa nhóc không đáng để vào mắt.
Hệ thống: “Con chim ưng mạnh mẽ trên bầu trời có thể đặt một con gà con vào trong mắt sao?”
Bạch Hi: “……”
Hệ thống: “Hắn rất ngầu.”
Bạch Hi yên lặng kéo đen hệ thống.
Trước khi thế giới này kết thúc, có lẽ không cần thả nó ra đâu nhỉ?
Hoàng đế thấy mặt Bạch Hi hơi đỏ, không khỏi tò mò cúi đầu hỏi: “Có lỗi cái gì?”
“Để Thập biểu ca thay xiêm y trước đã.”
“Hiếm khi thấy con quan tâm người khác như vậy.” Hoàng đế bật cười, thấy Dung Linh im lặng lạnh nhạt quỳ trên mặt đất, nước từ quần áo vẫn nhỏ từng giọt xuống nền nhà, liền xua tay bảo hắn đi thay xiêm y rồi trở lại. Thiếu niên này thân thể gầy ốm, nhưng dáng vẻ lại thẳng tắp có lực, cho dù hiện tại nhìn chật vật như vậy, cũng không khom lưng lấy một chút.
Hoàng đế nhìn dáng vẻ Dung Linh mà hơi sửng sốt, trước giờ ngoại trừ Dung Dự, ông không quá để ý đến bất cứ hoàng tử nào khác. Dung Dự thông tuệ, làm việc ổn trọng, có phong thái đế vương, hoàng tử dưới gối hoàng đế đông đảo, nhưng mà Dung Dự trong lòng ông chính là Thái Tử được chọn.
Nhưng Dung Dự và Bạch Uyển Nhi lại hành xử như vậy, cuối cùng khiến hoàng đế cảm thấy có chút không vui.
Dung Dự giờ phút này lại ngẩng đầu, nhanh chóng liếc nhìn Bạch Hi một cái.
Trong lòng hắn có vài phần tức giận.
Vừa nãy khi Bạch Hi nằm ở trên giường mỉm cười với mình, hắn thật sự tin nàng.
Nhưng nàng lại phản bội hắn.
Mọi người ở đây đều có suy nghĩ riêng, Dung Linh thay đổi xiêm y rồi trở về. Hôm nay là thánh thọ của hoàng đế, nhưng hắn không được dưỡng mẫu chuẩn bị sẵn đồ mới cho, bởi vậy hắn chỉ có thể mặc tạm một bộ huyền y.
Nhưng một thân đen nhánh như vậy đối với hoàng đế chính là bất kính, lúc hắn đi thay y phục đã dọa cho nội giám hầu hạ sợ tới mức suýt ngất, vội vàng chọn cho hắn một bộ cẩm y đẹp đẽ. Thiếu niên gầy ốm anh tuấn mặc một bộ cẩm y thêu hoa bước vào, mang theo khuôn mặt lạnh nhạt, khiến Bạch Hi đang đóng vai một con nhóc kiêu ngạo, cũng phải cúi đầu bật cười.
“Cũng rất đẹp.” Trưởng công chúa Nguyên Hòa biết là Dung Linh cứu Bạch Hi, ánh mắt cũng hòa hoãn lại, quay sang nói với hoàng đế: “Hoàng huynh cũng nên quản lý hậu cung cho tốt. Muội thấy xiêm y Tiểu Thập giống đồ dành cho trẻ con vậy, hoàng huynh, hắn lớn hơn Hi Nhi tận hai tuổi, mà giờ lại không quá cao lớn. Tuy rằng trong lòng hoàng huynh mang nặng quốc gia đại sự, nhưng muội thấy Tiểu Thập là một đứa trẻ tốt, tâm tồn nhân thiện, hoàng huynh cũng nên bồi dưỡng hắn nhiều hơn, sau này cũng có thể trở thành hiền tài, phụ tá hoàng huynh thiên thu thịnh thế.”
Bà vẫy tay, kêu Dung Linh đang rũ mắt đi tới bên người, ôn nhu nói: “Đứa bé ngoan, con đã cứu A Hi, cô mẫu rất cảm tạ con. Sau này nếu có gì cứ tới tìm cô mẫu, cô mẫu nhất định làm chủ cho con.”
“Con thấy biểu ca tuy rằng gầy ốm, nhưng lại mạnh mẽ có lực, nếu không cũng không thể cứu con ra khỏi hồ. Cữu cữu, người cho biểu ca tập võ với sư phó đi, để sau này, biểu ca sẽ trở thành võ tướng cường hãn, ngựa đạp ngàn quân.”
Bạch Hi liền cầm lấy đầu ngón tay của Dung Linh.
Bàn tay có chút ấm áp của thiếu nữ cầm lấy bàn tay mềm mại lạnh lẽo của Dung Linh, khiến hắn có chút không được tự nhiên.
Hắn thu tay lại, rũ mắt bất động.
"Con nói rất có đạo lý. Tiểu Thập cứu Hi Nhi, cũng nên ban thưởng.” Hoàng đế liền cười nói: “Sau này, con đi theo……”
Ông chần chừ một chút.
Bạch Hi nhớ tới vị sư phụ trước kia của Dung Linh, liền vội vàng nói: “Cữu cữu, không phải mới có một vị tân thủ lĩnh cấm vệ tới nhận lệnh sao, thống soái của cấm vệ trong cung? Có thể bảo vệ hoàng cung, lại được cữu cữu tín nhiệm, tất nhiên là một vị đại tướng kiệt xuất, Thập biểu ca nếu có thể đi theo vị đại nhân này tập võ, vậy thì rất tốt đó.”
Nếu Dung Linh có thể gặp người từng là lương sư của mình sớm hơn, vậy con đường trưởng thành của hắn sẽ càng thêm trôi chảy.
Bạch Hi quyết định từ giây phút này sẽ yên lặng trợ giúp vị thập hoàng tử lòng dạ bao la không ghi thù lên nguyên chủ này.
Nhanh chóng đá Dung Dự xuống đài, sau đó nàng và mẫu thân có thể trải qua những ngày tháng yên lành.
"Con thật là thông minh.” Hoàng đế nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt chờ mong của Bạch Hi, lập tức cười gật đầu nói: “Thôi, cữu cữu đồng ý với con.”
Bạch Hi liền lộ ra một nụ cười sung sướng.
Nhưng mà nàng mới rơi xuống nước, hàn khí trong hồ nước xâm nhập vào thân thể, cả người đều không thoải mái.
Chậm rãi nằm ở trên giường, nàng lại cứ nhất quyết lôi kéo vạt áo của Dung Linh.
Đây là chiếc đùi vàng sau này có thể bảo đảm cho nàng cuộc sống hạnh phúc, nhất định phải ôm chặt.
“Hi Nhi mới rơi xuống nước, chỉ sợ là chấn kinh quá độ.” Hoàng đế thấy một ngón tay của nàng đang câu lấy vạt áo của Dung Linh, vẫn nhớ là cần phải đưa một chén canh gừng cho Dung Linh uống, mà thiếu niên lạnh nhạt kia trầm mặc cúi đầu nhìn vạt áo bị ngón tay tuyết trắng níu hồi lâu, không tiếng động mà nhận lấy canh gừng uống một hơi cạn sạch.
Ông bất đắc dĩ nhẹ nhàng nói với trưởng công chúa Nguyên Hòa: “Vậy để Tiểu Thập chăm sóc cho A Hi cũng tốt. Có Tiểu Thập ở đây, có vẻ A Hi mới có thể yên tâm hơn.” Ông và trưởng công chúa Nguyên Hòa không hề đặt Bạch Uyển Nhi vào trong mắt một giây phút nào, nhưng hoàng đế cũng quyết không thể chịu được đứa trẻ của Bạch gia đã từng nhục nhã muội muội mình ở trước mặt.
Ông hơi nghiêng đầu, sai người lôi Bạch Uyển Nhi ra ngoài, lại nhìn Dung Dự nhàn nhạt nói: “Chăm sóc Hi Nhi thật tốt.”
“Tuân lệnh.” Dung Dự thấp giọng trả lời.
Hoàng đế lúc này mới cùng trưởng công chúa Nguyên Hòa quay đầu rời đi.
Thấy hai vị này đi rồi, Dung Dự mới chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Bạch Hi.
Nàng ngửa đầu cười hỏi Dung Linh: “Có phải rất khó uống hay không?”
Dung Linh trầm mặc.
Hắn tuy rằng là hoàng tử, nhưng lại không được sủng, cũng không được coi trọng, bởi vậy ngày tháng trôi qua chẳng ra gì.
Canh gừng hương vị quái quái, nhưng hắn không thể lãng phí đồ ăn.
Hắn liền nhai nát miếng gừng trong canh rồi nuốt xuống, đặt chén ngọc nhỏ qua một bên, lại thấy trước mắt có thêm một miếng mứt hoa quả.
Bạch Hi với gương mặt tái nhợt đang vừa cố sức đưa miếng mứt hoa quả đến bên miệng hắn, vừa chờ mong nói: “Cái này là đồ ngọt, ăn nó vào, biểu ca sẽ không còn cảm thấy canh gừng khó uống nữa.”
Đôi mắt nàng sáng ngời xinh đẹp, Dung Linh nhớ lại rất nhiều lời đồn ở trong cung, phần lớn đều nói nàng là một tiểu cô nương mỹ mạo nhưng cũng ngang ngược, kiêu ngạo, bá đạo, nhưng hắn cảm thấy nàng không phải như thế.
Nàng là người đầu tiên cười với hắn, quan tâm hắn như vậy.
Hắn há mồm cắn lấy miếng mứt hoa quả, chỉ cảm thấy một vị ngọt lan tràn khắp khoang ngực, trên người có một loại cảm giác vô cùng ấm áp, xua tan đi giá lạnh.
Có lẽ là tác dụng của canh gừng.
Dung Linh mặt không cảm xúc suy đoán.
Nhưng hắn lại không thể rời mắt khỏi đôi mắt của thiếu nữ xinh đẹp đang tươi cười kia.
“A Hi.” Thấy Bạch Hi và Dung Linh người đút kẻ ăn, chớp mắt Dung Linh đã ăn năm miếng mứt hoa quả, sắc mặt Dung Dự liền trầm xuống.
Hắn hiện giờ đã đi theo hoàng đế học tập triều chính, trên người đã sinh ra khí chất bề trên cao cao tại thượng, uy nghi đoan chính, thấy Bạch Hi ngẩng đầu mê man nhìn mình, liền chịu đựng lửa giận mà trách mắng: “Ta còn tưởng mình có thể tin tưởng muội. Muội rõ ràng đã đồng ý với ta, vì sao lại còn chỉ trích Uyển Nhi? Muội có biết Uyển Nhi……”
“Rơi vào trong nước nằm trên giường bệnh chính là muội, biểu ca.” Bạch Hi nở nụ cười sung sướng, khiến nhan sắc nàng như nở rộ.
Dung Linh đột nhiên cảm thấy mứt hoa quả trong miệng có vị chua.
Hắn không thích vẻ mặt này của Bạch Hi.
Đương nhiên, hắn đã từng thấy cảnh Bạch Hi đuổi, còn Dung Dự chạy, còn ở trong lòng phỉ nhổ nàng, cảm thấy nàng thật là dại dột.
Nhưng giờ phút này, hắn lại phát hiện người mình ghét chính là Dung Dự.
“Nhưng nếu Uyển Nhi bị trừng phạt……”
“Nàng ta đã bị trừng phạt sao?” Bạch Hi xoắn lấy chăn ở mép giường, vuốt phẳng những nếp nhăn, nàng giương mắt muốn cười với Dung Dự một cái, lại vội vàng cúi đầu nhanh chóng đưa tay lau khóe mắt, nhỏ giọng nói: “Nàng ấy đẩy muội rơi xuống nước, rất nhiều người đều thấy. Cho dù muội không nói, cũng sẽ có người khác nói cho cữu cữu biết. Khi đó nàng ta vẫn là sẽ phải chịu trừng phạt. Nhưng muội nói nàng ta làm sai, lại vẫn bảo vệ nàng ta, vẫn còn chưa khiến nàng ta tổn thương chút nào đâu. Biểu ca.”
Nàng mang theo vài phần thương tâm và chua xót, cười cười, lại nhỏ giọng thì thầm: “Mong huynh đối xử với muội công bằng một chút.”
“Muội không xấu xa như trong tưởng tượng của biểu ca đâu.”
Nàng còn xấu xa hơn cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.