Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!
Chương 68: Nơi Những Tên Cướp Biển Trỗi Dậy 16
DT Gia Hân
10/09/2024
Mi nói cái gì?
Hứa Lan Chu nhìn xuống, quả thật có một cái xác cứng ngắc bị hắn tàn nhẫn đạp lên.
Cái thân hình tráng kiện đó của nam chính,hình như không còn động đậy nữa...
Hứa Lan Chu: "..."
Không xong! Thiên đạo liệu có đánh chết ta không đây? Dám đạp lên cơ thể của con cưng Thiên đạo,ta sẽ không đột nhiên vấp phải cục đá té chết chứ??
Hứa Lan Chu cấp tốc đi xuống,hắn cầm lấy Huyết Trường Dạ mà cấm thẳng vào sàn gỗ.
Từ trên nhìn xuống, hắn đánh giá: "'Sẽ không phải vì một đạp mà chết rồi chứ?"
1314 còn thấp thỏm hơn Hứa Lan Chu, nó dùng mắt mèo của nó lướt qua một lượt,sợ rằng nam chính đại nhân đã chết thật.
(Y chưa chết! Tuy hơi thở rất yếu ớt nhưng y vẫn còn sống! ]
"Vậy là tốt rồi." Hứa Lan Chu thở nhẹ một hơi.
Hứa Lan Chu im lặng nhìn y,nếu không phải tính tò mò của hắn,ắt hẳn hắn cũng không dẫm phải nam chính đâu,ha ha...
Không thể nói không,hắn cũng đã cứu được nhiều người,hắn vừa cứu nam chính cả một mạng đấy.
Chậc,quả thật Ocebean Verhert điển trai như miêu tả trong cốt truyện. Nhìn xem,tuy khuôn mặt bị dính bụi bẩn,nhưng nó cũng không thể che lấp được sự điển trai mạnh mẽ và hóc môn đầy nam tính của anh ta.
Nhìn bộ dáng chật vật như vậy,bàn tay vàng của nam chính chắc chắn chưa được mở khóa.
Nhưng cho dù có mở thì đã làm sao? Cũng không đánh thắng hắn được.
"Các người không đỡ anh ta dậy hả?" Ta vừa dẫm lên y một phát đó, không đỡ thật à?
Không ai trả lời Hứa Lan Chu hết. Tất cả mọi người ở trong phòng rựu này đều như chết lặng. Mọi người đều không dám đến gần hắn là bởi vì bên cạnh có một thanh kiếm "biết nhìn" người khác.
Trông thân kiếm như đã bị rỉ nhiều năm, một dạng vô hại,chặt đậu hũ cũng không đứt,cắt lá cũng không xong nhưng lại có thể dễ dàng đâm xuyên sàn gỗ dưới chân bọn họ. Đã thế,ngay cán kiếm còn có một con mắt to mở trừng trừng đang đảo qua đảo lại, cứ vài giây, trên thân kiếm liền lóe lên ánh đỏ,và sau đó tất cả bọn họ đều sẽ nhìn thấy những u linh đang gào thét thảm thiết.
Không ai đỡ thật sao?
Hứa Lan Chu: "..."
( Hay là ngài đỡ y đi... )
"Sao mi không tự đi lên đỡ đi?"
1314 chìa tay mèo của nó ra phía trước: [ Tôi làm sao đỡ được? )
Hứa Lan Chu: "Nhưng nam chính có phải của ta đâu?" Nhiệm vụ của hắn chỉ là cứu vớt phản diện và đối tượng đã hắc hóa thôi,còn giúp đỡ nam chính đâu phải nhiệm vụ của hắn chứ?
Nếu như hôm nay tâm trạng Hứa Lan Chu tốt,có khi hắn sẽ giúp đỡ. Nhưng hôm nay tinh thần của hắn không được tốt,hắn việc gì phải giúp đỡ nam chính.
"Mi bảo thiên đạo ra giúp y ấy."
Một mèo một người nói lý với nhau một hồi thì người dưới đất đã tỉnh lại.
Vừa ngước mặt lên,Ocebean Verhert đã đối diện với cặp mắt trong veo của Hứa Lan Chu,y ngơ ngẩn.
Hứa Lan Chu dường như không nhìn thấy, hắn lạnh nhạt nói với Ocebean Verhert: "Tỉnh rồi à? Cho tôi xin lỗi nhé,vừa rồi đạp phải anh, tôi không phải là cố ý đâu."
Ocebean Verhert nhìn hắn,hắn cũng nhìn y,bầu không khí không hiểu vì sao lại trở nên rất kỳ quặc.
Bốn mắt nhìn nhau,Hứa Lan Chu không thể không rời mắt trước, ánh mắt của y khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc,dường như đã từng gặp ở đâu đó.
"Cậu tên gì vậy?" Ocebean Verhert đột ngột mở miệng hỏi.
Hứa Lan Chu nghe xong liền bật mode kiêu ngạo.
"Tại sao tôi phải nói cho anh biết?" Biết tên ta để truy sát ta tội vừa đạp lên người mi phải không? Nhìn mặt ta giống ngu lắm sao?
Không nói cũng được,dù sao y vẫn có cách biết được tên của thiếu niên xinh đẹp này.
Hứa Lan Chu đánh xong cả đám người rồi cứ nghênh ngang như vậy mà rời đi. Đám người nam chính được cứu sống ngay phút trót rất biết ơn Hứa Lan Chu, còn đám cướp biển bị đánh nửa phần thì đã chết.
Hứa Lan Chu đi dọc bờ biển,Maricus nói với hắn rằng bọn họ sẽ ở lại đây vài ngày,tàu đã bị hỏng vài chỗ,nó cần bọn họ sửa chữa gấp. Tàu hỏng thì sửa,lẽ đương nhiên,ở đây hắn chỉ sợ hệ thống vứt ra vài cái nhiệm vụ phụ tuyến nữa, lúc đó sẽ rất phiền phức.
Thở dài một hơi, Hứa Lan Chu ngồi bệt xuống cát,nếu mà còn mua mua nữa thì không biết chỗ đâu mà chứa đồ a.
Hứa Lan Chu đang ngồi chơi cát thì bỗng từ xa có tiếng vang vọng gọi tên hắn: "Lee!!"
"Hả?" Gì vậy?
"Leeeeeee!!!"
Hứa Lan Chu nhìn theo hướng mà âm thanh vọng tới, loay hoay mãi,hắn mới nhìn thấy Amanda từ xa chạy lại,vừa chạy anh ta vừa thở hổn hển.
Cách rất xa, Hứa Lan Chu có thể thấy được khuôn mặt đỏ bừng cùng hoảng hốt đến mức tái nhợt của anh ta.
Đến khi mà Amanda chạy đến chỗ của hắn,vẻ tái nhợt càng hiện rõ.
Amanda vừa thở vừa nói: "E-En..."
Hứa Lan Chu nhíu mày: "Èn làm sao?" Không phải vì hắn mới đi một chút mà Ên đã bật mode hắc hóa chứ?
"En bị bắt đi rồi!"
???
Hứa Lan Chu trợn to hai mắt,hắn chỉ vừa đi một chút mà các người đã để cho En bị bắt cóc rồi? Không phải chứ!
Đùa à?
"Lúc nào?" Hứa Lan Chu cắn răng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Mới nãy,bọn chúng chạy nhanh quá,bọn tôi đuổi theo không kịp... Lee,tôi xin lỗi..."Sự xấu hổ cùng thổ hẹn không thể giấu đi trên khuôn mặt anh,Lee lúc đi đã nhờ bọn họ trông giữ thằng bé,vậy mà họ mới lơ ngơ vài phút,thằng bé liền bị bắt đi.
Chuyện này làm bọn họ cảm thấy xấu hổ,Amanda ngượng muốn chín cả mặt.
Hứa Lan Chu bình tĩnh nói: "Không sao,nếu chỉ bắt cóc thì chỉ có thể là người dân trên đảo thôi, chia nhau ra tìm là được."
"Được..."
Còn chưa đợi Amanda chạy về tàu,Hứa Lan Chu đã nhẹ nhàng kéo anh ta lại,hắn hô Huyết Trường Dạ biến lớn rồi kéo theo Amanda lên,hướng về phía Benelly mà bay tới.
Amanda ngồi trên thân kiếm,nói không sợ là nói dối,nhưng đâu phải anh sợ độ cao,thứ anh sợ, kà những linh hồn đang khóc thét lúc hiện lúc không trên thân kiếm này!
Tuy vậy,nhưng nếu có Lee ở đây thì bản thân anh chắc thẳng sẽ an toàn. Dù sao đây cũng là kiếm của Lee...
Rất nhanh, Hứa Lan Chu cùng Amanda đã tới chỗ,vừa bước xuống,hắn đã nhanh nhẹn phân phó từng người một.
Hứa Lan Chu bình tĩnh phân người: "Burn,Ariche và Nick,ba người giữ tàu. Còn lại chia nhau ra đảo tìm kiếm."
Hắn sẽ đi một mình,dù sao người có nguy cơ tìm thấy En nhanh nhất thì cũng chỉ có mình hắn.
Ở phía này, "Èn" rất ngoan ngoãn mà ngồi yên một chỗ,trong đầu đã phân chia ra nhiều cách để trốn thoát.
Đại khái thì, một là giết hết bọn chúng,hai là bày mưu tính kế khác,ba thì nhân cơ hội. Nhưng hai vế sau có vẻ hơi phiền toái và mất nhiều thời gian,y có mên chọn một không? Nếu y chọn một,anh Lee sẽ không giận y chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo thở dài trông như ông cụ nhỏ,vẫn là đợi người khác đến giải cứu đi, nếu thật sự giết người,không chừng anh Lee sẽ giận y mất.
En còn đang trong trạng thái suy nghĩ thì bỗng có một thanh niên cao lớn đi lại phía cậu,gã ta trông chỉ khoảng mười chính tuổi nhưng thể trạng rất tốt.
Anh chàng đó đột ngột nói nhỏ với En: "Cậu bé xinh đẹp, làm vợ của ta đi?"
Vợ con mẹ mày.
Trong lòng nghĩ như vậy,nhưng bên ngoài En chỉ hạ mắt không thèm trả lời gã.
Thấy Ên bơ mình,người thanh niên đó có chút tức giận.
Ánh lửa đột nhiên rẻ hướng,hắt lên khuôn mặt mỹ mạo vẹn toàn có chút non nớt kia của Èn làm cho người khác ngơ ngẩn,con ngươi màu xanh thường ngày thời khắc này đã trở nên đỏ sẫm,độ kiêu sa trong lòng mắt không thể giấu kín.
Thanh niên kia ngẩn người phút chốc,không nhịn được,gã liền đưa tay bóp lấy xương quai hàm của Ên mà xoay về phía gã.
"Làm vợ của ta đi,ta sẽ không phụ em đâu."
En không nghe lọt câu nào của gã đó hết, lực tay nắm khuôn mặt của gã làm y có chút đau, Ên giận dữ,gắn giọng mắng: "Cút!"
"Em hung dữ quá đó, làm vợ của ta đi? Ta cho em vinh hoa phú quý,em thấy như nào?"
"Cút!!"
Gã ta nghe En mắng mà cười một cách đê tiện,vò lấy cánh môi đỏ thẫm của Ên, gã ta hời hợt nói: "Khoang miệng xinh đẹp như vậy,mở miệng ra chỉ toàn là dơ bẩn,nhưng không sao,rất dễ nghe."
En vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của gã nhưng lại bị giữ chặt một lần nữa.
"Dễ nghe thật nhưng phạt thì ta vẫn sẽ phạt em nha."
Con mẹ nó! Súc sinh!
Thấy khuôn mặt của gã ta cách càng ngày càng gần,En liền không chịu được nữa mà rút tay ra khỏi người,vơ phải cục than đá đang bốc cháy. Ên mặc kệ cơn đau rát muốn xé nát da thịt ấy qua một bên,rồi cầm nhòi vào mặt của gã thanh niên.
En không lưu tình mắng: "Cho mày chết mẹ mày luôn! Thằng súc sinh!"
Gã ta bị bỏng nặng một bên mắt đau đớn giãy giụa dưới đất,trên cục than đá rớt xuống còn mờ nhạt nhìn thấy vài miếng da miếng thịt,không biết là thịt của ai nhưng chắc chắn là của cả hai,vì tay En và mặt gã gần như bị nạo mất một lõm thịt.
Nhìn gã thanh niên lăn lộn hét thất thanh dưới đất, En không thương tiếc gì mà bước tới đạp cho gã ta thêm vài nhát để bớt giận.
Ên lớn tiếng mắng: "Con mẹ mày! Lên cơn à? Muốn chơi thì kiếm mấy con vịt mà chơi,ông đã bảo mày cút rồi, là mày không nghe,phải bắt ông tự ra tay thì mày mới chừa hả? Súc sinh! Thằng khốn nạạn......."
En mắng rất nhiều, mỗi một câu đều đá một cái thật mạnh,đến khi mà gã thanh niên ấy nằm im thẳng thoi dưới đất,thì đồng bọn của gã ta mới chạy tới.
Hứa Lan Chu nhìn xuống, quả thật có một cái xác cứng ngắc bị hắn tàn nhẫn đạp lên.
Cái thân hình tráng kiện đó của nam chính,hình như không còn động đậy nữa...
Hứa Lan Chu: "..."
Không xong! Thiên đạo liệu có đánh chết ta không đây? Dám đạp lên cơ thể của con cưng Thiên đạo,ta sẽ không đột nhiên vấp phải cục đá té chết chứ??
Hứa Lan Chu cấp tốc đi xuống,hắn cầm lấy Huyết Trường Dạ mà cấm thẳng vào sàn gỗ.
Từ trên nhìn xuống, hắn đánh giá: "'Sẽ không phải vì một đạp mà chết rồi chứ?"
1314 còn thấp thỏm hơn Hứa Lan Chu, nó dùng mắt mèo của nó lướt qua một lượt,sợ rằng nam chính đại nhân đã chết thật.
(Y chưa chết! Tuy hơi thở rất yếu ớt nhưng y vẫn còn sống! ]
"Vậy là tốt rồi." Hứa Lan Chu thở nhẹ một hơi.
Hứa Lan Chu im lặng nhìn y,nếu không phải tính tò mò của hắn,ắt hẳn hắn cũng không dẫm phải nam chính đâu,ha ha...
Không thể nói không,hắn cũng đã cứu được nhiều người,hắn vừa cứu nam chính cả một mạng đấy.
Chậc,quả thật Ocebean Verhert điển trai như miêu tả trong cốt truyện. Nhìn xem,tuy khuôn mặt bị dính bụi bẩn,nhưng nó cũng không thể che lấp được sự điển trai mạnh mẽ và hóc môn đầy nam tính của anh ta.
Nhìn bộ dáng chật vật như vậy,bàn tay vàng của nam chính chắc chắn chưa được mở khóa.
Nhưng cho dù có mở thì đã làm sao? Cũng không đánh thắng hắn được.
"Các người không đỡ anh ta dậy hả?" Ta vừa dẫm lên y một phát đó, không đỡ thật à?
Không ai trả lời Hứa Lan Chu hết. Tất cả mọi người ở trong phòng rựu này đều như chết lặng. Mọi người đều không dám đến gần hắn là bởi vì bên cạnh có một thanh kiếm "biết nhìn" người khác.
Trông thân kiếm như đã bị rỉ nhiều năm, một dạng vô hại,chặt đậu hũ cũng không đứt,cắt lá cũng không xong nhưng lại có thể dễ dàng đâm xuyên sàn gỗ dưới chân bọn họ. Đã thế,ngay cán kiếm còn có một con mắt to mở trừng trừng đang đảo qua đảo lại, cứ vài giây, trên thân kiếm liền lóe lên ánh đỏ,và sau đó tất cả bọn họ đều sẽ nhìn thấy những u linh đang gào thét thảm thiết.
Không ai đỡ thật sao?
Hứa Lan Chu: "..."
( Hay là ngài đỡ y đi... )
"Sao mi không tự đi lên đỡ đi?"
1314 chìa tay mèo của nó ra phía trước: [ Tôi làm sao đỡ được? )
Hứa Lan Chu: "Nhưng nam chính có phải của ta đâu?" Nhiệm vụ của hắn chỉ là cứu vớt phản diện và đối tượng đã hắc hóa thôi,còn giúp đỡ nam chính đâu phải nhiệm vụ của hắn chứ?
Nếu như hôm nay tâm trạng Hứa Lan Chu tốt,có khi hắn sẽ giúp đỡ. Nhưng hôm nay tinh thần của hắn không được tốt,hắn việc gì phải giúp đỡ nam chính.
"Mi bảo thiên đạo ra giúp y ấy."
Một mèo một người nói lý với nhau một hồi thì người dưới đất đã tỉnh lại.
Vừa ngước mặt lên,Ocebean Verhert đã đối diện với cặp mắt trong veo của Hứa Lan Chu,y ngơ ngẩn.
Hứa Lan Chu dường như không nhìn thấy, hắn lạnh nhạt nói với Ocebean Verhert: "Tỉnh rồi à? Cho tôi xin lỗi nhé,vừa rồi đạp phải anh, tôi không phải là cố ý đâu."
Ocebean Verhert nhìn hắn,hắn cũng nhìn y,bầu không khí không hiểu vì sao lại trở nên rất kỳ quặc.
Bốn mắt nhìn nhau,Hứa Lan Chu không thể không rời mắt trước, ánh mắt của y khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc,dường như đã từng gặp ở đâu đó.
"Cậu tên gì vậy?" Ocebean Verhert đột ngột mở miệng hỏi.
Hứa Lan Chu nghe xong liền bật mode kiêu ngạo.
"Tại sao tôi phải nói cho anh biết?" Biết tên ta để truy sát ta tội vừa đạp lên người mi phải không? Nhìn mặt ta giống ngu lắm sao?
Không nói cũng được,dù sao y vẫn có cách biết được tên của thiếu niên xinh đẹp này.
Hứa Lan Chu đánh xong cả đám người rồi cứ nghênh ngang như vậy mà rời đi. Đám người nam chính được cứu sống ngay phút trót rất biết ơn Hứa Lan Chu, còn đám cướp biển bị đánh nửa phần thì đã chết.
Hứa Lan Chu đi dọc bờ biển,Maricus nói với hắn rằng bọn họ sẽ ở lại đây vài ngày,tàu đã bị hỏng vài chỗ,nó cần bọn họ sửa chữa gấp. Tàu hỏng thì sửa,lẽ đương nhiên,ở đây hắn chỉ sợ hệ thống vứt ra vài cái nhiệm vụ phụ tuyến nữa, lúc đó sẽ rất phiền phức.
Thở dài một hơi, Hứa Lan Chu ngồi bệt xuống cát,nếu mà còn mua mua nữa thì không biết chỗ đâu mà chứa đồ a.
Hứa Lan Chu đang ngồi chơi cát thì bỗng từ xa có tiếng vang vọng gọi tên hắn: "Lee!!"
"Hả?" Gì vậy?
"Leeeeeee!!!"
Hứa Lan Chu nhìn theo hướng mà âm thanh vọng tới, loay hoay mãi,hắn mới nhìn thấy Amanda từ xa chạy lại,vừa chạy anh ta vừa thở hổn hển.
Cách rất xa, Hứa Lan Chu có thể thấy được khuôn mặt đỏ bừng cùng hoảng hốt đến mức tái nhợt của anh ta.
Đến khi mà Amanda chạy đến chỗ của hắn,vẻ tái nhợt càng hiện rõ.
Amanda vừa thở vừa nói: "E-En..."
Hứa Lan Chu nhíu mày: "Èn làm sao?" Không phải vì hắn mới đi một chút mà Ên đã bật mode hắc hóa chứ?
"En bị bắt đi rồi!"
???
Hứa Lan Chu trợn to hai mắt,hắn chỉ vừa đi một chút mà các người đã để cho En bị bắt cóc rồi? Không phải chứ!
Đùa à?
"Lúc nào?" Hứa Lan Chu cắn răng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Mới nãy,bọn chúng chạy nhanh quá,bọn tôi đuổi theo không kịp... Lee,tôi xin lỗi..."Sự xấu hổ cùng thổ hẹn không thể giấu đi trên khuôn mặt anh,Lee lúc đi đã nhờ bọn họ trông giữ thằng bé,vậy mà họ mới lơ ngơ vài phút,thằng bé liền bị bắt đi.
Chuyện này làm bọn họ cảm thấy xấu hổ,Amanda ngượng muốn chín cả mặt.
Hứa Lan Chu bình tĩnh nói: "Không sao,nếu chỉ bắt cóc thì chỉ có thể là người dân trên đảo thôi, chia nhau ra tìm là được."
"Được..."
Còn chưa đợi Amanda chạy về tàu,Hứa Lan Chu đã nhẹ nhàng kéo anh ta lại,hắn hô Huyết Trường Dạ biến lớn rồi kéo theo Amanda lên,hướng về phía Benelly mà bay tới.
Amanda ngồi trên thân kiếm,nói không sợ là nói dối,nhưng đâu phải anh sợ độ cao,thứ anh sợ, kà những linh hồn đang khóc thét lúc hiện lúc không trên thân kiếm này!
Tuy vậy,nhưng nếu có Lee ở đây thì bản thân anh chắc thẳng sẽ an toàn. Dù sao đây cũng là kiếm của Lee...
Rất nhanh, Hứa Lan Chu cùng Amanda đã tới chỗ,vừa bước xuống,hắn đã nhanh nhẹn phân phó từng người một.
Hứa Lan Chu bình tĩnh phân người: "Burn,Ariche và Nick,ba người giữ tàu. Còn lại chia nhau ra đảo tìm kiếm."
Hắn sẽ đi một mình,dù sao người có nguy cơ tìm thấy En nhanh nhất thì cũng chỉ có mình hắn.
Ở phía này, "Èn" rất ngoan ngoãn mà ngồi yên một chỗ,trong đầu đã phân chia ra nhiều cách để trốn thoát.
Đại khái thì, một là giết hết bọn chúng,hai là bày mưu tính kế khác,ba thì nhân cơ hội. Nhưng hai vế sau có vẻ hơi phiền toái và mất nhiều thời gian,y có mên chọn một không? Nếu y chọn một,anh Lee sẽ không giận y chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo thở dài trông như ông cụ nhỏ,vẫn là đợi người khác đến giải cứu đi, nếu thật sự giết người,không chừng anh Lee sẽ giận y mất.
En còn đang trong trạng thái suy nghĩ thì bỗng có một thanh niên cao lớn đi lại phía cậu,gã ta trông chỉ khoảng mười chính tuổi nhưng thể trạng rất tốt.
Anh chàng đó đột ngột nói nhỏ với En: "Cậu bé xinh đẹp, làm vợ của ta đi?"
Vợ con mẹ mày.
Trong lòng nghĩ như vậy,nhưng bên ngoài En chỉ hạ mắt không thèm trả lời gã.
Thấy Ên bơ mình,người thanh niên đó có chút tức giận.
Ánh lửa đột nhiên rẻ hướng,hắt lên khuôn mặt mỹ mạo vẹn toàn có chút non nớt kia của Èn làm cho người khác ngơ ngẩn,con ngươi màu xanh thường ngày thời khắc này đã trở nên đỏ sẫm,độ kiêu sa trong lòng mắt không thể giấu kín.
Thanh niên kia ngẩn người phút chốc,không nhịn được,gã liền đưa tay bóp lấy xương quai hàm của Ên mà xoay về phía gã.
"Làm vợ của ta đi,ta sẽ không phụ em đâu."
En không nghe lọt câu nào của gã đó hết, lực tay nắm khuôn mặt của gã làm y có chút đau, Ên giận dữ,gắn giọng mắng: "Cút!"
"Em hung dữ quá đó, làm vợ của ta đi? Ta cho em vinh hoa phú quý,em thấy như nào?"
"Cút!!"
Gã ta nghe En mắng mà cười một cách đê tiện,vò lấy cánh môi đỏ thẫm của Ên, gã ta hời hợt nói: "Khoang miệng xinh đẹp như vậy,mở miệng ra chỉ toàn là dơ bẩn,nhưng không sao,rất dễ nghe."
En vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của gã nhưng lại bị giữ chặt một lần nữa.
"Dễ nghe thật nhưng phạt thì ta vẫn sẽ phạt em nha."
Con mẹ nó! Súc sinh!
Thấy khuôn mặt của gã ta cách càng ngày càng gần,En liền không chịu được nữa mà rút tay ra khỏi người,vơ phải cục than đá đang bốc cháy. Ên mặc kệ cơn đau rát muốn xé nát da thịt ấy qua một bên,rồi cầm nhòi vào mặt của gã thanh niên.
En không lưu tình mắng: "Cho mày chết mẹ mày luôn! Thằng súc sinh!"
Gã ta bị bỏng nặng một bên mắt đau đớn giãy giụa dưới đất,trên cục than đá rớt xuống còn mờ nhạt nhìn thấy vài miếng da miếng thịt,không biết là thịt của ai nhưng chắc chắn là của cả hai,vì tay En và mặt gã gần như bị nạo mất một lõm thịt.
Nhìn gã thanh niên lăn lộn hét thất thanh dưới đất, En không thương tiếc gì mà bước tới đạp cho gã ta thêm vài nhát để bớt giận.
Ên lớn tiếng mắng: "Con mẹ mày! Lên cơn à? Muốn chơi thì kiếm mấy con vịt mà chơi,ông đã bảo mày cút rồi, là mày không nghe,phải bắt ông tự ra tay thì mày mới chừa hả? Súc sinh! Thằng khốn nạạn......."
En mắng rất nhiều, mỗi một câu đều đá một cái thật mạnh,đến khi mà gã thanh niên ấy nằm im thẳng thoi dưới đất,thì đồng bọn của gã ta mới chạy tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.