Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!
Chương 69: Nơi Những Tên Cướp Biển Trỗi Dậy 17
DT Gia Hân
10/09/2024
En một lần nữa bị trói,y trầm mặt. Khuôn mặt xinh đẹp của En có vài chỗ sưng vù, trông tâm trạng của y không được tốt mấy,mặt mày cũng đột nhiên trở nên đáng sợ nên bọn chúng chỉ đánh y vài cái rồi tiếp tục trói y lại chờ lệnh xử lý.
"Đừng để tao trốn thoát được."
Nếu không hậu quả như thế nào,đến y cũng không thể biết...
Ên cười kiêu ngạo,trong mắt cuồng cuộng sự điên cuồng đến đáng sợ.
Đám người dân trên đảo không khỏi rùng mình trước sự điên cuồng của y. Trước mắt bọn họ chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi,sao thằng bé lại có thể để lộ ra ngoài khuôn mặt đáng sợ như vậy được? Trông y khi "vừa" bắt về và khi "đã" bắt về có chút khác,nhưng khác điểm nào thì bọn họ cũng không rõ...
Một tên trong số đám người không sợ chết mà thẳng thừng đạp lên mặt Èn một cú thật mạnh,gã hừ một tiếng khinh thường nói: "Chưa chắc gì mày đã thoát ra khỏi đây được đâu ranh con,mày không có thực lực,cũng không có sức mạnh gì đáng nể,mày chỉ là một thứ bị vứt bỏ,không đáng một đồng vàng."
Bran Diamand ngồi xuống,gã nắm lấy mái tóc vàng đã bị bùn lày làm dơ bẩn nhấc lên,một tay gã tát một phát thật mạnh vào mặt En,xong gã cười nhẹ một cái. Nụ cười này ấy vậy mà lại khiến cho nhiều người chứng kiến không khỏi rợn người. Giống như, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy gã ta cười như vậy,tất cả mọi người có mặt đều cuối thấp mặt quan sát.
"Trừ bộ mặt xinh đẹp này của mày,trên người mày cũng không còn gì đáng giá."
Vuốt ve khóe môi của En, gã nắm lấy đầu y mà đưa lên trước mắt mình: "Mắt của mày đẹp nhỉ? Tao có nên móc nó ra để bán không?" Đôi mắt màu đỏ sẫm này không chừng có thể bán ra rất nhiều tiền,với nhan sắc xinh đẹp như thế này, gã chỉ lấy đi đôi mắt thôi thì cũng không sao đâu nhỉ?
"Mày dám thử không?"
Một âm thanh thanh lãnh vang lên từ phía sau bụi cỏ. Âm thanh ấy không có chút cảm xúc gì,nó vang vọng lặp đi lặp lại trong tai người nghe thấy,khiến cho bọn họ sợ hãi đến thần sắc trắng bệt.
Đám người dân trên đảo đều đồng loạt mà lùi về phía sau, họ chừa lại cả một khoảng trống lớn.
Nếu như bọn họ không lui về kịp lúc,thì không chừng bọn họ đã làm mồi cho những oán linh đang bò lúc nhúc kia.
"Mày dám thử không?" Hứa Lan Chu lặp lại.
Người mà ta đã trèo lên cả vạn trượng để gặp được, mà mi dám nói móc mắt là móc mắt sao?
Hôm nay hắn không chặt mất cánh tay dơ bẩn đó của gã thì hắn sẽ đổi tên thành Chu Lan Hứa!
Bran Diamand trong lòng như rơi xuống vực thẳm, gã cứng người một lúc lâu,trên mặt vã mồ hôi trì trệ.
Những thứ đó là gì vậy?
Một thanh kiếm chứa oán linh đang chen nhau lúc nhúc,oán khí nó phát ra còn nặng nề hơn cả một lời nguyền cổ đại. Gã không thể chống cự lại nó!
Ên hơi nghiêng đầu nhìn Hứa Lan Chu, từ khi hắn xuất hiện, hai mắt của Èn đã trở nên sáng rực, hai tay và hai chân của Ên đã bị xích lại. Tuy vậy,y cũng không để ý tới,đau đớn từ trên da đầu truyền thẳng vào đại não, tóc y vẫn bị gã ta nắm cứng ngắc. Èn bình thản tựa như không có việc gì mà nhìn Hứa Lan Chu,sau đó y dịu dàng cười một cái với hắn.
Trái tim Hứa Lan Chu như bị xiết chặt, nó nhói lên từng nhịp khiến hắn cảm thấy khó thở,đau đón từ trong thâm tâm xen lẫn tức giận,Hứa Lan Chu không nói nhiều,hắn trực tiếp cầm lấy Huyết Trường Dạ mà phóng tới chỗ của
Y.
Huyết Trường Dã lặp lòe ánh sáng trắng đỏ,nó lóe lên một khắc, máu nóng liền phun ra.
Một chất dịch nhờn tanh tưởi ấm nóng bắn thẳng vào mặt của En,cánh tay và đầu của Bran Diamand rơi xuống.
Sau đó là cảnh tượng hãi hùng.
Mặt Hứa Lan Chu lúc giết người cũng không thay đổi ,biểu cảm cũng chỉ có vậy, lạnh nhạt đến tột cùng,cảm giác mà hắn đem lại cho người khác,chính là nỗi sợ hãi không thể kiềm chế.
Một kiếm khi Hứa Lan Chu hạ xuống tựa như một đóa hoa đang xòe cánh mà nhảy múa, lại giống như lông vũ mà nhẹ nhàng lên xuống theo cơn gió bay bay.
Những người chứng kiến đều ngơ ngẩn,nhưng khi họ nhận ra rằng người trước mặt vừa giết người thì họ lại sợ hãi mà la hét thất thanh.
"Anh ơi..." En chậm rãi vươn tay tới. Khi nãy y nhìn thôi cũng liền biết,bên ngoài người ấy không để lộ ra cảm xúc gì,nhưng thật chất bên trong người ấy đã vô cùng tức giận.
Ở cùng người này lâu như vậy,sao y có thể không nhận ra? Nếu như Lee bình thản như bên ngoài anh ấy thể hiện, thì anh ấy sẽ không ra tay nặng như vậy.
Tuyết bắt đầu rơi,bàn tay đã bị bỏng nặng của Ên áp vào mặt hắn nóng thổi. Hứa Lan Chu im lặng,hắn tháo bỏ dây xích trên người Ên rồi nhẹ giọng nói: "Về thôi."
Những bông hoa tuyết rơi xuống đất làm mặt đất dần được phủ bằng lớp tuyết trắng muốt, En bất tĩnh nằm trong lòng Hứa Lan Chu, hắn cùng y ngồi trên Huyết Trường Dạ về tàu.
Có trời mới biết được,bên trong Hứa Lan Chu đã cuồn cuộn những làn sóng ngầm. Nếu như hắn đến trễ hơn một chút nữa,có thể hắn sẽ mất đi En.
Trái tim Hứa Lan Chu co rút,hắn cảm thấy khó thở. Trong lòng mang đầy cảm giác khó chịu,hai mắt hắn không nhịn được mà đỏ lên. Hắn không khóc,chỉ là vì hắn thấy hiện tại không ổn.
Lời biện minh chỉ được vài khắc,nước mắt hắn đã thấm ướt cả bờ vai của Ên. Trong lòng không thể nào bình thản,những gì hắn cần chỉ cần mỗi người trong lòng. Không biết tên,cũng không biết người này có tồn tại ở thế giới của hắn hay không,nhưng hắn biết rõ, hắn chỉ cần người này.
Vài hôm sau khi mà En tỉnh dậy,quần áo đã được thay sạch sẽ, vết thương trên tay cũng đã được xử lý gọn gàng.
Trên người y còn có mùi thơm mang mát của thảo dược,kế bên mép giường còn có một bức tranh vẽ bầu trời đầy tuyết rơi.
Bức tranh sống động như thật,đóm tuyết nhỏ phía ngoài qua tay người vẽ dường như đã quan sát rất tỉ mỉ nên bông tuyết được vẽ rất chi tiết.
En có chút bất ngờ ngoài ý muốn,y chưa từng nói với ai rằng y rất thích tuyết cả,có lẽ đây là sự trùng hợp...
"Anh Lee..." En nhỏ tiếng gọi, hiện tại y cũng không biết đã trôi qua mấy ngày, nhưng cảm giác mà không khí đem lại rất kì lạ.
Dưới chân rất ấm,nhưng bầu không khí phía trên lại rất lạnh.
Qua một lúc lâu sau, Hứa Lan Chu mới từ phía bên ngoài bước vào. Đầu tiên,hắn nhìn thấy Èn vừa tỉnh lại,trong lòng không giấu nổi vui mừng mà tiến tới xoa lấy đầu y.
Hứa Lan Chu dịu dàng nói: "Tỉnh rồi à? Cháo mới nấu, đến ăn chút đi."
En không trả lời, y bĩu môi một cái rồi giang rộng hai tay,y muốn được ôm. Chỉ khi ở trong vòng tay ấm áp ấy,y mới có cảm giác an toàn.
Hứa Lan Chu thấy y giang tay,hắn cũng thuận theo mà cuối người ôm lấy y vào lòng,tay kia hắn dùng tay xoa xoa lấy phần lưng của y.
Hứa Lan Chu dịu dàng nói bên tai Ên,trong giọng nói không giấu được sự cưng chiều: "Ngoan,ăn chút cháo ,đã nhiều ngày trôi qua rồi."
Ên dùng sức ôm chặt lấy hắn,cố tình y hít thật sâu mùi hương man mát của biển trên người Hứa Lan Chu, y như bị chìm đắm vào trong đó.
"Tay em đau,anh đút cho em được không?" Èn nhỏ giọng hỏi.
"Đâu phải là con nít nữa đâu chứ." Hứa Lan Chu bất lực phì cười, tay vẫn nhẹ nhàng bưng lên bát cháo, múc lên từng muỗn rồi đưa đến bên miệng En.
En cười rất vui vẻ,trông y như một cô vợ nhỏ được chồng khen ngợi mà vui tít cả mắt,bộ dạng ngoan ngoãn hạnh phúc khi được người mình yêu nuông chiều đúng là lâu lăm rồi mới nhìn thấy lại.
Trong căn phòng đơn giản nhưng tràn ngập ấm áp này,chỉ nghe thấy âm thanh của sóng biển,cả hai người phía trong chỉ đơn giản là người ngồi người chăm sóc, nhưng lại gây ra những làn sóng ấm áp lạ kì.
Thật ra Hứa Lan Chu đã sớm biết,càng tới gần vùng nước nóng Pirnitry,thời tiết sẽ càng khắc nghiệt, trời sẽ đổ tuyết, nước biển sẽ dần nóng lên.
Những thứ có thể sống sót duy nhất trên vùng biển nóng này chỉ còn lại một loại quái vật.
Rắn Nước Nóng của Pirnitry.
Một loại quái vật sống theo bày đàn với số lượng có thể lên đến một trăm con một bầy.
Là loại chuyên ăn thịt và là quái vật biển săn mồi kinh khủng nhất ở vùng biển này.
Nếu mà hắn lỡ tay lái tàu vào ổ của chúng thì ngày đó năm sau là đám giỗ của hắn luôn.
Không thể phủ nhận được,rắn nước nóng rất nguy hiểm,màu da của chúng trong suốt,có thể thấy cả nội tạng và chúng lại gần như trong suốt khi ở dưới nước.
Chúng ta không thể phân biệt hay nhìn thấy được chúng nếu chúng chỉ có lác đác vài con.
Mặt khác, nếu bị chúng cn phải,thì người bị cắn sẽ dính phải m tình từ chất đc trong răng nanh của chúng, nếu không được "thỏa mãn", người đó có thể sẽ chết.
Vì vậy, Hứa Lan Chu buộc phải thật cẩn thận.
Vốn dĩ khi TG tạo ra loại quái vật biển nguy hiểm ấy,tác giả của cuốn truyện muốn cho nam nữ chính của chúng ta thêm một vố "tình cảm" thật thỏa mãn cho người đọc,TG chỉ viết nhưng không biết sự thật nằm trong những câu chữ của bà nó thống khổ đến nhường nào.
TG không biết,bà đã tạo ra một loại quái vật đặc biệt nguy hiểm đối với những tên cướp biển quái dị đến từ Nev-erland.
Tất cả những tên cướp biển muốn có được kho báu của Ronaflay Liao,tất cả đều phải vượt qua cửa ải này.
Sự tham lam từ sâu trong đáy lòng của mỗi người,đều bị quyến rũ bởi những đồng vàng lấp lánh.
Không thể sở hữu kho báu của Liao,nhưng họ vẫn muốn tìm kiếm nó.
Mặc cho họ có thể sẽ mất đi tính mạng của mình.
Họ sẽ chết.
Gió biển nổi lên mang theo hơi ấm len lỏi vào khung cửa tàu, những làn khói trắng men theo không khí mà bay khắp nơi khiến căn phòng trở nên trắng xóa,bình minh đang ló dạng,cuộc hành trình mới của Hứa Lan Chu lại bắt
ดลิ่น.
"Đừng để tao trốn thoát được."
Nếu không hậu quả như thế nào,đến y cũng không thể biết...
Ên cười kiêu ngạo,trong mắt cuồng cuộng sự điên cuồng đến đáng sợ.
Đám người dân trên đảo không khỏi rùng mình trước sự điên cuồng của y. Trước mắt bọn họ chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi,sao thằng bé lại có thể để lộ ra ngoài khuôn mặt đáng sợ như vậy được? Trông y khi "vừa" bắt về và khi "đã" bắt về có chút khác,nhưng khác điểm nào thì bọn họ cũng không rõ...
Một tên trong số đám người không sợ chết mà thẳng thừng đạp lên mặt Èn một cú thật mạnh,gã hừ một tiếng khinh thường nói: "Chưa chắc gì mày đã thoát ra khỏi đây được đâu ranh con,mày không có thực lực,cũng không có sức mạnh gì đáng nể,mày chỉ là một thứ bị vứt bỏ,không đáng một đồng vàng."
Bran Diamand ngồi xuống,gã nắm lấy mái tóc vàng đã bị bùn lày làm dơ bẩn nhấc lên,một tay gã tát một phát thật mạnh vào mặt En,xong gã cười nhẹ một cái. Nụ cười này ấy vậy mà lại khiến cho nhiều người chứng kiến không khỏi rợn người. Giống như, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy gã ta cười như vậy,tất cả mọi người có mặt đều cuối thấp mặt quan sát.
"Trừ bộ mặt xinh đẹp này của mày,trên người mày cũng không còn gì đáng giá."
Vuốt ve khóe môi của En, gã nắm lấy đầu y mà đưa lên trước mắt mình: "Mắt của mày đẹp nhỉ? Tao có nên móc nó ra để bán không?" Đôi mắt màu đỏ sẫm này không chừng có thể bán ra rất nhiều tiền,với nhan sắc xinh đẹp như thế này, gã chỉ lấy đi đôi mắt thôi thì cũng không sao đâu nhỉ?
"Mày dám thử không?"
Một âm thanh thanh lãnh vang lên từ phía sau bụi cỏ. Âm thanh ấy không có chút cảm xúc gì,nó vang vọng lặp đi lặp lại trong tai người nghe thấy,khiến cho bọn họ sợ hãi đến thần sắc trắng bệt.
Đám người dân trên đảo đều đồng loạt mà lùi về phía sau, họ chừa lại cả một khoảng trống lớn.
Nếu như bọn họ không lui về kịp lúc,thì không chừng bọn họ đã làm mồi cho những oán linh đang bò lúc nhúc kia.
"Mày dám thử không?" Hứa Lan Chu lặp lại.
Người mà ta đã trèo lên cả vạn trượng để gặp được, mà mi dám nói móc mắt là móc mắt sao?
Hôm nay hắn không chặt mất cánh tay dơ bẩn đó của gã thì hắn sẽ đổi tên thành Chu Lan Hứa!
Bran Diamand trong lòng như rơi xuống vực thẳm, gã cứng người một lúc lâu,trên mặt vã mồ hôi trì trệ.
Những thứ đó là gì vậy?
Một thanh kiếm chứa oán linh đang chen nhau lúc nhúc,oán khí nó phát ra còn nặng nề hơn cả một lời nguyền cổ đại. Gã không thể chống cự lại nó!
Ên hơi nghiêng đầu nhìn Hứa Lan Chu, từ khi hắn xuất hiện, hai mắt của Èn đã trở nên sáng rực, hai tay và hai chân của Ên đã bị xích lại. Tuy vậy,y cũng không để ý tới,đau đớn từ trên da đầu truyền thẳng vào đại não, tóc y vẫn bị gã ta nắm cứng ngắc. Èn bình thản tựa như không có việc gì mà nhìn Hứa Lan Chu,sau đó y dịu dàng cười một cái với hắn.
Trái tim Hứa Lan Chu như bị xiết chặt, nó nhói lên từng nhịp khiến hắn cảm thấy khó thở,đau đón từ trong thâm tâm xen lẫn tức giận,Hứa Lan Chu không nói nhiều,hắn trực tiếp cầm lấy Huyết Trường Dạ mà phóng tới chỗ của
Y.
Huyết Trường Dã lặp lòe ánh sáng trắng đỏ,nó lóe lên một khắc, máu nóng liền phun ra.
Một chất dịch nhờn tanh tưởi ấm nóng bắn thẳng vào mặt của En,cánh tay và đầu của Bran Diamand rơi xuống.
Sau đó là cảnh tượng hãi hùng.
Mặt Hứa Lan Chu lúc giết người cũng không thay đổi ,biểu cảm cũng chỉ có vậy, lạnh nhạt đến tột cùng,cảm giác mà hắn đem lại cho người khác,chính là nỗi sợ hãi không thể kiềm chế.
Một kiếm khi Hứa Lan Chu hạ xuống tựa như một đóa hoa đang xòe cánh mà nhảy múa, lại giống như lông vũ mà nhẹ nhàng lên xuống theo cơn gió bay bay.
Những người chứng kiến đều ngơ ngẩn,nhưng khi họ nhận ra rằng người trước mặt vừa giết người thì họ lại sợ hãi mà la hét thất thanh.
"Anh ơi..." En chậm rãi vươn tay tới. Khi nãy y nhìn thôi cũng liền biết,bên ngoài người ấy không để lộ ra cảm xúc gì,nhưng thật chất bên trong người ấy đã vô cùng tức giận.
Ở cùng người này lâu như vậy,sao y có thể không nhận ra? Nếu như Lee bình thản như bên ngoài anh ấy thể hiện, thì anh ấy sẽ không ra tay nặng như vậy.
Tuyết bắt đầu rơi,bàn tay đã bị bỏng nặng của Ên áp vào mặt hắn nóng thổi. Hứa Lan Chu im lặng,hắn tháo bỏ dây xích trên người Ên rồi nhẹ giọng nói: "Về thôi."
Những bông hoa tuyết rơi xuống đất làm mặt đất dần được phủ bằng lớp tuyết trắng muốt, En bất tĩnh nằm trong lòng Hứa Lan Chu, hắn cùng y ngồi trên Huyết Trường Dạ về tàu.
Có trời mới biết được,bên trong Hứa Lan Chu đã cuồn cuộn những làn sóng ngầm. Nếu như hắn đến trễ hơn một chút nữa,có thể hắn sẽ mất đi En.
Trái tim Hứa Lan Chu co rút,hắn cảm thấy khó thở. Trong lòng mang đầy cảm giác khó chịu,hai mắt hắn không nhịn được mà đỏ lên. Hắn không khóc,chỉ là vì hắn thấy hiện tại không ổn.
Lời biện minh chỉ được vài khắc,nước mắt hắn đã thấm ướt cả bờ vai của Ên. Trong lòng không thể nào bình thản,những gì hắn cần chỉ cần mỗi người trong lòng. Không biết tên,cũng không biết người này có tồn tại ở thế giới của hắn hay không,nhưng hắn biết rõ, hắn chỉ cần người này.
Vài hôm sau khi mà En tỉnh dậy,quần áo đã được thay sạch sẽ, vết thương trên tay cũng đã được xử lý gọn gàng.
Trên người y còn có mùi thơm mang mát của thảo dược,kế bên mép giường còn có một bức tranh vẽ bầu trời đầy tuyết rơi.
Bức tranh sống động như thật,đóm tuyết nhỏ phía ngoài qua tay người vẽ dường như đã quan sát rất tỉ mỉ nên bông tuyết được vẽ rất chi tiết.
En có chút bất ngờ ngoài ý muốn,y chưa từng nói với ai rằng y rất thích tuyết cả,có lẽ đây là sự trùng hợp...
"Anh Lee..." En nhỏ tiếng gọi, hiện tại y cũng không biết đã trôi qua mấy ngày, nhưng cảm giác mà không khí đem lại rất kì lạ.
Dưới chân rất ấm,nhưng bầu không khí phía trên lại rất lạnh.
Qua một lúc lâu sau, Hứa Lan Chu mới từ phía bên ngoài bước vào. Đầu tiên,hắn nhìn thấy Èn vừa tỉnh lại,trong lòng không giấu nổi vui mừng mà tiến tới xoa lấy đầu y.
Hứa Lan Chu dịu dàng nói: "Tỉnh rồi à? Cháo mới nấu, đến ăn chút đi."
En không trả lời, y bĩu môi một cái rồi giang rộng hai tay,y muốn được ôm. Chỉ khi ở trong vòng tay ấm áp ấy,y mới có cảm giác an toàn.
Hứa Lan Chu thấy y giang tay,hắn cũng thuận theo mà cuối người ôm lấy y vào lòng,tay kia hắn dùng tay xoa xoa lấy phần lưng của y.
Hứa Lan Chu dịu dàng nói bên tai Ên,trong giọng nói không giấu được sự cưng chiều: "Ngoan,ăn chút cháo ,đã nhiều ngày trôi qua rồi."
Ên dùng sức ôm chặt lấy hắn,cố tình y hít thật sâu mùi hương man mát của biển trên người Hứa Lan Chu, y như bị chìm đắm vào trong đó.
"Tay em đau,anh đút cho em được không?" Èn nhỏ giọng hỏi.
"Đâu phải là con nít nữa đâu chứ." Hứa Lan Chu bất lực phì cười, tay vẫn nhẹ nhàng bưng lên bát cháo, múc lên từng muỗn rồi đưa đến bên miệng En.
En cười rất vui vẻ,trông y như một cô vợ nhỏ được chồng khen ngợi mà vui tít cả mắt,bộ dạng ngoan ngoãn hạnh phúc khi được người mình yêu nuông chiều đúng là lâu lăm rồi mới nhìn thấy lại.
Trong căn phòng đơn giản nhưng tràn ngập ấm áp này,chỉ nghe thấy âm thanh của sóng biển,cả hai người phía trong chỉ đơn giản là người ngồi người chăm sóc, nhưng lại gây ra những làn sóng ấm áp lạ kì.
Thật ra Hứa Lan Chu đã sớm biết,càng tới gần vùng nước nóng Pirnitry,thời tiết sẽ càng khắc nghiệt, trời sẽ đổ tuyết, nước biển sẽ dần nóng lên.
Những thứ có thể sống sót duy nhất trên vùng biển nóng này chỉ còn lại một loại quái vật.
Rắn Nước Nóng của Pirnitry.
Một loại quái vật sống theo bày đàn với số lượng có thể lên đến một trăm con một bầy.
Là loại chuyên ăn thịt và là quái vật biển săn mồi kinh khủng nhất ở vùng biển này.
Nếu mà hắn lỡ tay lái tàu vào ổ của chúng thì ngày đó năm sau là đám giỗ của hắn luôn.
Không thể phủ nhận được,rắn nước nóng rất nguy hiểm,màu da của chúng trong suốt,có thể thấy cả nội tạng và chúng lại gần như trong suốt khi ở dưới nước.
Chúng ta không thể phân biệt hay nhìn thấy được chúng nếu chúng chỉ có lác đác vài con.
Mặt khác, nếu bị chúng cn phải,thì người bị cắn sẽ dính phải m tình từ chất đc trong răng nanh của chúng, nếu không được "thỏa mãn", người đó có thể sẽ chết.
Vì vậy, Hứa Lan Chu buộc phải thật cẩn thận.
Vốn dĩ khi TG tạo ra loại quái vật biển nguy hiểm ấy,tác giả của cuốn truyện muốn cho nam nữ chính của chúng ta thêm một vố "tình cảm" thật thỏa mãn cho người đọc,TG chỉ viết nhưng không biết sự thật nằm trong những câu chữ của bà nó thống khổ đến nhường nào.
TG không biết,bà đã tạo ra một loại quái vật đặc biệt nguy hiểm đối với những tên cướp biển quái dị đến từ Nev-erland.
Tất cả những tên cướp biển muốn có được kho báu của Ronaflay Liao,tất cả đều phải vượt qua cửa ải này.
Sự tham lam từ sâu trong đáy lòng của mỗi người,đều bị quyến rũ bởi những đồng vàng lấp lánh.
Không thể sở hữu kho báu của Liao,nhưng họ vẫn muốn tìm kiếm nó.
Mặc cho họ có thể sẽ mất đi tính mạng của mình.
Họ sẽ chết.
Gió biển nổi lên mang theo hơi ấm len lỏi vào khung cửa tàu, những làn khói trắng men theo không khí mà bay khắp nơi khiến căn phòng trở nên trắng xóa,bình minh đang ló dạng,cuộc hành trình mới của Hứa Lan Chu lại bắt
ดลิ่น.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.