Chương 44: Thế giới 2: Vị công chúa mê muội (16)
Giang Ngô
01/05/2023
Vi Nhã nhìn hắn như con nai vàng ngơ ngác, lại ủy khuất, kiểu ‘Thúc muốn đuổi ta sao?’.
“Đi từ đây tới Khương quốc mất 3 ngày, có nghĩa là con sẽ phải ngủ ngoài trời 2 đêm đấy. Một công chúa như con sao có thể chịu được”
Vi Nhã liền nói: “Thúc quên rồi sao? Hôm đó ở trong động... Ưm...”
Mộ Lâm lập tức đưa tay bịt miệng cô lại.
Vi Nhã liền nhân cơ hội, chu môi ra chụt vào lòng bàn tay hắn một cái.
Mộ Lâm như bị điện giật rút tay về.
Vi Nhã liếc hắn, thấy mặt hắn hơi đỏ lên.
Cuối cùng, hắn cũng quên luôn chuyện hỏi cô về vấn đề ngủ ngoài trời.
So với kinh thành phồn hoa đô thị, Bắc châu lại heo hút hẻo lánh. Đất đai khô cằn, Xung quanh toàn nhà bằng tre bằng nứa, phía trên là lợp mái rạ. Bên trong làng chỉ còn người già và trẻ nhỏ. Hầu hết mọi người trong làng sau khi trưởng thành thì đều rời làng đi kiếm sống.
Cuối cùng, đám Vi Nhã cũng đi tới một ngôi nhà nhỏ.
Một ông lão râu dài, tóc bạc phơ, mặc bộ quần áo vá chằng vá đụp đi ra mở cửa.
Ông lão vô cùng sửng sốt. Hai người này trai xinh gái đẹp, lại mặc đồ lụa phiêu phiêu, trên tóc cô nương còn đeo trâm vàng. Đằng sau là một tên mặc bộ quần áo tối màu bằng vải thô. Nhìn cũng biết là người hầu của họ. Bọn họ còn dắt theo ngựa nữa.
“Mấy người từ xa tới đây sao?”
Vi Nhã lễ phép: “Đúng vậy, chúng ta từ xa tới đây, trời cũng sắp tối, cho nên muốn dừng chân một đêm, không biết ông có thể mở lòng từ bi hiếu khách, giúp đỡ chúng ta không?” Nói xong, cô đưa ra một thỏi vàng.
Ông lão nhìn vào căn nhà của mình: “Thật ngại quá! Nhà của lão rất nhỏ, chỉ có một gian phòng ngủ và một gian bếp, nếu các vị không chê thì có thể vào nghỉ ngơi, nhưng tới trời sáng là phải rời đi ngay” Ông lấy tay đẩy thỏi vàng đi “Các vị đi qua cũng thấy đấy! Làng này rất nghèo, ở đây có tiền cũng không tiêu được, bởi vì không ai tới đây mua bán cả. Cô nương nên cất thỏi vàng đi”
Vi Nhã nghe vậy, liền cất thỏi vàng đi.
Ông lão mời mọi người vào trong nhà. Một đứa bé trai tầm 7 tuổi trông rất nhem nhuốc từ bên trong chạy ra. Ông lão giới thiệu: “Đây là cháu trai tôi, nhiều năm trước, con trai và con dâu tôi từng ở đây, nhưng vì làng nghèo quá, sinh nó ra xong rồi đứa con dâu bỏ đi đâu không rõ, còn con trai lão lên trấn đi vác đá cho người ta, bị tai nạn rồi chết, bỏ lại đứa trẻ này”
Vi Nhã hơi chép miệng.
Đứa trẻ này thực đáng thương.
Mộ Lâm nhận khăn tay từ tên thuộc hạ, lau mặt cho nó, sau đó đặt nó ngồi lên đùi mình. Vi Nhã liền bế thốc nó xuống đất. Cứ như vậy vài lần. Cuối cùng, Mộ Lâm cũng chỉ có thể ngồi nhìn nó.
“Con tên gì?” Hắn hỏi
Đứa bé đáp: “Con tên Cẩu Tử”
Vi Nhã phụt một cái. Mộ Lâm liền liếc cô.
“Sao con lại tên là Cẩu Tử?”
Ông lão nói: “Ở đây có quan niệm đặt tên xấu sẽ không bị yêu quái bắt đi, nên mọi người đều đặt tên xấu cho mấy đứa trẻ”
Vi Nhã tiện miệng hỏi một cái: “Vậy là làng này từng có đứa trẻ bị yêu quái bắt đi sao?”
“Từng có rồi. Có rất nhiều người trẻ đẹp bị yêu quái bắt đi. Ví dụ như hai người đây thật xinh đẹp, chắc chắn sẽ bị
yêu quái bắt đi”
Vi Nhã nghe vậy, hơi rùng mình một cái.
Hệ thống chó chết.
Đây là phim cổ trang, không phải phim kinh dị, mi đừng có thêm kịch bản lung tung.
“Có sợ không?” Vi Nhã nhìn sang Mộ Lâm, hỏi.
Trong mắt cô, hắn không phải kiểu nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, mà là một tiểu thịt tươi đáng yêu cần bảo bọc.
Nhưng cô lại luôn nguyện ý bảo bọc
hắn.
Mộ Lâm vỗ vai cô: “Không sao, ta sẽ bảo vệ con”
Ai bảo vệ ai chứ?
“À phải rồi, mọi người ăn gì chưa?” Ông lão nhớ ra.
Vi Nhã nhanh nhảu: “Chúng ta ăn trên đường rồi”
Ngừng một lát, cô hỏi: “Vậy hai ông cháu bình thường ăn gì?”
Vi Nhã đưa mắt vòng một cái. Nhà này nghèo quá, quanh làng cũng nghèo quá, làm cô cứ tưởng hai ông cháu hít không khí qua ngày để sống.
Ông lão chỉ tay về một hướng: “Ở bên kia núi là một khu rừng. Bình thường lão và thằng cháu tới bìa rừng hái một ít trái cây và rau dại về ăn sống qua ngày”
Vậy là hàng ngày ông lão trèo đèo lội suối đi kiếm ăn sao?
Cô không tin.
Vậy là ông lão chỉ cho bọn họ phòng bếp ở đằng sau.
Ba người đi tới phòng bếp.
Mở cửa ra!
Khụ! Khụ! Khụ!
Khói bụi xông từ bên trong ra.
Chỗ này làm sao mà ngủ được chứ?
“Đợi một lát” Vi Nhã quay sang nói với Mộ Lâm
Cô đi mượn ông lão cái chổi.
Cái chổi của ông lão te tua xơ mướp.
Thôi dùng tạm vậy!
Vi Nhã quay trở lại phòng bếp, lấy một cái khăn tay từ ống tay áo ra, bịt mũi miệng lại, định lấy chổi quét dọn thì cánh tay bị bắt lại. Mộ Lâm giành lấy cây chổi trong tay cô rồi ném sang cho tên thuộc hạ.
Tên thuộc hạ đứng như trời trồng.
Chủ tử, người hết thương ta rồi!
“Dọn dẹp đi!” Mộ Lâm hất hàm sai bảo tên thuộc hạ.
Tên thuộc hạ cầm cây chổi, chậm rì rì tiến vào trong phòng bếp.
Nhìn nữ tử đang mỉm cười tinh nghịch bên cạnh vương gia nhà hắn, hắn lại càng tức.
Vi Nhã cởi cái khăn đang buộc trên miệng đưa cho tên thuộc hạ: “Đeo vào đi! Đừng để hít bụi đấy”
Tên thuộc hạ cứng đơ người.
Bà cô à! Cô thật sự là sao quả tạ!
Cái khăn vừa đưa ra liền bị Mộ Lâm giật lấy.
Vi Nhã mở to hai mắt nhìn hắn.
“Thúc lấy khăn của ta làm gì?”
“Đi từ đây tới Khương quốc mất 3 ngày, có nghĩa là con sẽ phải ngủ ngoài trời 2 đêm đấy. Một công chúa như con sao có thể chịu được”
Vi Nhã liền nói: “Thúc quên rồi sao? Hôm đó ở trong động... Ưm...”
Mộ Lâm lập tức đưa tay bịt miệng cô lại.
Vi Nhã liền nhân cơ hội, chu môi ra chụt vào lòng bàn tay hắn một cái.
Mộ Lâm như bị điện giật rút tay về.
Vi Nhã liếc hắn, thấy mặt hắn hơi đỏ lên.
Cuối cùng, hắn cũng quên luôn chuyện hỏi cô về vấn đề ngủ ngoài trời.
So với kinh thành phồn hoa đô thị, Bắc châu lại heo hút hẻo lánh. Đất đai khô cằn, Xung quanh toàn nhà bằng tre bằng nứa, phía trên là lợp mái rạ. Bên trong làng chỉ còn người già và trẻ nhỏ. Hầu hết mọi người trong làng sau khi trưởng thành thì đều rời làng đi kiếm sống.
Cuối cùng, đám Vi Nhã cũng đi tới một ngôi nhà nhỏ.
Một ông lão râu dài, tóc bạc phơ, mặc bộ quần áo vá chằng vá đụp đi ra mở cửa.
Ông lão vô cùng sửng sốt. Hai người này trai xinh gái đẹp, lại mặc đồ lụa phiêu phiêu, trên tóc cô nương còn đeo trâm vàng. Đằng sau là một tên mặc bộ quần áo tối màu bằng vải thô. Nhìn cũng biết là người hầu của họ. Bọn họ còn dắt theo ngựa nữa.
“Mấy người từ xa tới đây sao?”
Vi Nhã lễ phép: “Đúng vậy, chúng ta từ xa tới đây, trời cũng sắp tối, cho nên muốn dừng chân một đêm, không biết ông có thể mở lòng từ bi hiếu khách, giúp đỡ chúng ta không?” Nói xong, cô đưa ra một thỏi vàng.
Ông lão nhìn vào căn nhà của mình: “Thật ngại quá! Nhà của lão rất nhỏ, chỉ có một gian phòng ngủ và một gian bếp, nếu các vị không chê thì có thể vào nghỉ ngơi, nhưng tới trời sáng là phải rời đi ngay” Ông lấy tay đẩy thỏi vàng đi “Các vị đi qua cũng thấy đấy! Làng này rất nghèo, ở đây có tiền cũng không tiêu được, bởi vì không ai tới đây mua bán cả. Cô nương nên cất thỏi vàng đi”
Vi Nhã nghe vậy, liền cất thỏi vàng đi.
Ông lão mời mọi người vào trong nhà. Một đứa bé trai tầm 7 tuổi trông rất nhem nhuốc từ bên trong chạy ra. Ông lão giới thiệu: “Đây là cháu trai tôi, nhiều năm trước, con trai và con dâu tôi từng ở đây, nhưng vì làng nghèo quá, sinh nó ra xong rồi đứa con dâu bỏ đi đâu không rõ, còn con trai lão lên trấn đi vác đá cho người ta, bị tai nạn rồi chết, bỏ lại đứa trẻ này”
Vi Nhã hơi chép miệng.
Đứa trẻ này thực đáng thương.
Mộ Lâm nhận khăn tay từ tên thuộc hạ, lau mặt cho nó, sau đó đặt nó ngồi lên đùi mình. Vi Nhã liền bế thốc nó xuống đất. Cứ như vậy vài lần. Cuối cùng, Mộ Lâm cũng chỉ có thể ngồi nhìn nó.
“Con tên gì?” Hắn hỏi
Đứa bé đáp: “Con tên Cẩu Tử”
Vi Nhã phụt một cái. Mộ Lâm liền liếc cô.
“Sao con lại tên là Cẩu Tử?”
Ông lão nói: “Ở đây có quan niệm đặt tên xấu sẽ không bị yêu quái bắt đi, nên mọi người đều đặt tên xấu cho mấy đứa trẻ”
Vi Nhã tiện miệng hỏi một cái: “Vậy là làng này từng có đứa trẻ bị yêu quái bắt đi sao?”
“Từng có rồi. Có rất nhiều người trẻ đẹp bị yêu quái bắt đi. Ví dụ như hai người đây thật xinh đẹp, chắc chắn sẽ bị
yêu quái bắt đi”
Vi Nhã nghe vậy, hơi rùng mình một cái.
Hệ thống chó chết.
Đây là phim cổ trang, không phải phim kinh dị, mi đừng có thêm kịch bản lung tung.
“Có sợ không?” Vi Nhã nhìn sang Mộ Lâm, hỏi.
Trong mắt cô, hắn không phải kiểu nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, mà là một tiểu thịt tươi đáng yêu cần bảo bọc.
Nhưng cô lại luôn nguyện ý bảo bọc
hắn.
Mộ Lâm vỗ vai cô: “Không sao, ta sẽ bảo vệ con”
Ai bảo vệ ai chứ?
“À phải rồi, mọi người ăn gì chưa?” Ông lão nhớ ra.
Vi Nhã nhanh nhảu: “Chúng ta ăn trên đường rồi”
Ngừng một lát, cô hỏi: “Vậy hai ông cháu bình thường ăn gì?”
Vi Nhã đưa mắt vòng một cái. Nhà này nghèo quá, quanh làng cũng nghèo quá, làm cô cứ tưởng hai ông cháu hít không khí qua ngày để sống.
Ông lão chỉ tay về một hướng: “Ở bên kia núi là một khu rừng. Bình thường lão và thằng cháu tới bìa rừng hái một ít trái cây và rau dại về ăn sống qua ngày”
Vậy là hàng ngày ông lão trèo đèo lội suối đi kiếm ăn sao?
Cô không tin.
Vậy là ông lão chỉ cho bọn họ phòng bếp ở đằng sau.
Ba người đi tới phòng bếp.
Mở cửa ra!
Khụ! Khụ! Khụ!
Khói bụi xông từ bên trong ra.
Chỗ này làm sao mà ngủ được chứ?
“Đợi một lát” Vi Nhã quay sang nói với Mộ Lâm
Cô đi mượn ông lão cái chổi.
Cái chổi của ông lão te tua xơ mướp.
Thôi dùng tạm vậy!
Vi Nhã quay trở lại phòng bếp, lấy một cái khăn tay từ ống tay áo ra, bịt mũi miệng lại, định lấy chổi quét dọn thì cánh tay bị bắt lại. Mộ Lâm giành lấy cây chổi trong tay cô rồi ném sang cho tên thuộc hạ.
Tên thuộc hạ đứng như trời trồng.
Chủ tử, người hết thương ta rồi!
“Dọn dẹp đi!” Mộ Lâm hất hàm sai bảo tên thuộc hạ.
Tên thuộc hạ cầm cây chổi, chậm rì rì tiến vào trong phòng bếp.
Nhìn nữ tử đang mỉm cười tinh nghịch bên cạnh vương gia nhà hắn, hắn lại càng tức.
Vi Nhã cởi cái khăn đang buộc trên miệng đưa cho tên thuộc hạ: “Đeo vào đi! Đừng để hít bụi đấy”
Tên thuộc hạ cứng đơ người.
Bà cô à! Cô thật sự là sao quả tạ!
Cái khăn vừa đưa ra liền bị Mộ Lâm giật lấy.
Vi Nhã mở to hai mắt nhìn hắn.
“Thúc lấy khăn của ta làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.