Chương 45: Thế giới 2: Vị công chúa mê muội (17)
Giang Ngô
01/05/2023
“Con là nữ tử, tùy tiện đưa khăn tay cho một nam nhân khác, là không được”
Cô cũng không nghĩ nhiều như vậy. Hình như trong truyện ngôn tình nam nhân nhận khăn tay của nữ nhân nhiều lắm mà?
“Nhưng thúc cũng là nam nhân mà, tại sao thúc cầm thì được mà hắn lại không được”
“Tại vì...” Hắn nghĩ mãi mới nặn được một lý do “Ta là người thân của con”
“Công chúa à” Tên thuộc hạ mở miệng
Vi Nhã liền ngắt lời hắn.
“Bây giờ ta không phải công chúa, gọi ta là cô nương”
“Vângggg! Cô nương à, cô không biết đó thôi. Ở Khương quốc có một tập tục, khi một nam nhân nhận được khăn tay của nữ nhân, tức là hai người đã lưỡng tình tương duyệt, chỉ đợi bà mối đến hỏi thôi”
Vậy mà cô còn bảo hắn đeo vào.
Hơn nữa trên khăn tay của cô còn có dấu son.
Hắn thực sự là bị ánh mắt kia của chủ tử dọa chết rồi.
Đừng tưởng hắn không biết chủ tử mấy ngày qua suy nghĩ cái gì.
Vương gia nhà hắn từ hôm đi do thám ở Hình Bộ về, tuy không biểu lộ ra nhưng hắn cảm thấy Vương gia thỉnh thoảng không tập trung, hay đi lại, bóp trán...
Rồi khi Vương gia nhà hắn quyết định trở về Khương quốc, rồi khi bà cô này phi ngựa tới. Hắn cũng hiểu.
Vương gia nhà hắn thích bà cô rồi.
Không phải là tình thân.
Mà là tình ái.
Vi Nhã nghe tên thuộc hạ nói, cảm thấy thật buồn cười, dựa vào một chiếc khăn tay mà định chung thân sao? Nếu như là khăn tay nữ tử đó làm rớt, rồi bị một nam nhân nào đó nhặt được, thì chẳng phải hai người đó là ép duyên sao?
“Vậy có nghĩa là nếu ngươi nhận khăn tay của ta thì ta phải gả cho ngươi sao?” Vi Nhã khúc khích
Nhưng giây lát sau, mặt cô lại xụ xuống: “Nhưng làm sao bây giờ, Cửu thúc lấy khăn tay của ta rồi, hồi trước còn cái vòng của ta nữa. Sau này ai dám cưới ta chứ?”
Mộ Lâm nghe thấy, suýt chút nữa bùng nổ.
Nhưng hắn không nói gì được. Cuối cùng quay sang tên thuộc hạ, quát: “Còn đứng đó làm gì, mau dọn dẹp đi!”
Tên thuộc hạ nhanh chóng lấy cái chổi khều khều.
Khụ! Khụ! Khụ!
Vi Nhã nói: “Thấy chưa! Lấy khăn đeo vào. Không là viêm phổi giờ!”
Mộ Lâm đưa hắn cái khăn tay.
Là cái khăn tay lúc nãy hắn dùng để lau mặt cho Tiểu Cẩu.
Một giờ sau, dưới sự nỗ lực của tên thuộc hạ, phòng bếp cũng tạm coi là sạch.
Vi Nhã cầm cái bọc quần áo mở ra, trải hai cái áo xuống đất rồi kéo Mộ Lâm ngồi xuống, tay ôm eo hắn, tựa vào hắn ngủ thiếp đi.
“Nhã Nhi! Con là nữ tử, không thể ôm ta như vậy được” Mộ Lâm đẩy cô ra, cảnh cáo.
“Bình thường ta phải ôm gối ôm mới ngủ được. Hôm nay không có, mượn thúc ôm không được sao? Dù sao hôm đó... Ưm...”
Mộ Lâm bịt miệng cô.
Được rồi, dựa đi dựa di!
Thế là Vi Nhã cười tủm tỉm, tay ôm ngang eo hắn, đầu ghé vào ngực hắn, chẳng mấy chốc thiu thiu ngủ.
Mộ Lâm cẩn thận điều chỉnh tư thế để cô ngủ ngon hơn.
Còn tên thuộc hạ?
Hắn đứng canh ở ngoài phòng bếp.
- --------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau.
Vi Nhã đang mơ màng thì nghe tiếng quát:
“Ra đây!”
Nghe tiếng quát, ba người chợt tỉnh dậy. Tên thuộc hạ nắm chuôi dao, thủ thế chuẩn bị tấn công.
“Các ngươi là ai?” Tên thuộc hạ quát.
Hắn chưa từng thấy ai dám làm phiền chủ tử của hắn nghỉ ngơi như vậy đâu.
Ngoại trừ bà cô đó.
Đứng trước cửa phòng bếp là một đám... thổ phỉ. Vi Nhã nghĩ thế.
Bọn chúng mặc bộ đồ tối màu bằng vải thô, tên nào tên nấy không bặm trợn thì co quắp.
“Đại ca, nữ nhân kia đúng là cực phẩm, đưa nàng ta về sẽ bán được giá cao” Một tên mặt quắp tiến lên xun xoe với một tên râu ria, to lớn, bặm trợn.
Tên tướng thổ phỉ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt dâm tà.
“Ngươi không cần biết ta là ai, ngoan ngoãn giao hai người kia ra, thì ta sẽ tha cho ngươi, nếu không...” Tên tướng thổ phỉ làm động tác cắt cổ.
Vi Nhã suy nghĩ một hồi: “Thì ra ngươi chính là con quỷ chuyên đi bắt cóc những người xinh đẹp”
Tên thuộc hạ: “...”
Vi Nhã cười tủm tỉm: “Hóa ra các ngươi đánh giá rất cao nhan sắc của bản cô nương đây?”
Tên tướng cướp cười: “Ha ha! Cách đây hơn một năm có một đoàn người chở những nữ tử xinh đẹp qua bên kia. Lâu lắm rồi ta mới thấy có cô nương xinh đẹp như ngươi đấy”
“Vậy đi theo ngươi thì ta được gì?” Vi Nhã cười khúc khích.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
2. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
3. Nào Hay Xuân Mênh Mông
4. Hoa Dại - Ai Thương?
=====================================
Tên tướng thổ phỉ vuốt tóc: “Ta sẽ đưa cô đến một nơi chỉ có ăn chơi nhảy múa, đánh đàn ca hát, xung quanh đều là mỹ nhân đệ nhất, lại còn có những công tử vô cùng tạo nhã. Cô sẽ không phải lo ăn lo mặc nữa” Tên tướng cướp rất nhiệt tình mà giới thiệu.
Mộ Lâm nghe thấy vậy, liền híp mắt lại.
Tên tướng thổ phỉ kia định đem cô bán vào lầu xanh.
Phải xem hắn có đồng ý không đã.
Mộ Lâm chuẩn bị rút con dao bên người ra thì bị Vi Nhã đột ngột cắt ngang: “Được, ta đi”
Cô cũng không nghĩ nhiều như vậy. Hình như trong truyện ngôn tình nam nhân nhận khăn tay của nữ nhân nhiều lắm mà?
“Nhưng thúc cũng là nam nhân mà, tại sao thúc cầm thì được mà hắn lại không được”
“Tại vì...” Hắn nghĩ mãi mới nặn được một lý do “Ta là người thân của con”
“Công chúa à” Tên thuộc hạ mở miệng
Vi Nhã liền ngắt lời hắn.
“Bây giờ ta không phải công chúa, gọi ta là cô nương”
“Vângggg! Cô nương à, cô không biết đó thôi. Ở Khương quốc có một tập tục, khi một nam nhân nhận được khăn tay của nữ nhân, tức là hai người đã lưỡng tình tương duyệt, chỉ đợi bà mối đến hỏi thôi”
Vậy mà cô còn bảo hắn đeo vào.
Hơn nữa trên khăn tay của cô còn có dấu son.
Hắn thực sự là bị ánh mắt kia của chủ tử dọa chết rồi.
Đừng tưởng hắn không biết chủ tử mấy ngày qua suy nghĩ cái gì.
Vương gia nhà hắn từ hôm đi do thám ở Hình Bộ về, tuy không biểu lộ ra nhưng hắn cảm thấy Vương gia thỉnh thoảng không tập trung, hay đi lại, bóp trán...
Rồi khi Vương gia nhà hắn quyết định trở về Khương quốc, rồi khi bà cô này phi ngựa tới. Hắn cũng hiểu.
Vương gia nhà hắn thích bà cô rồi.
Không phải là tình thân.
Mà là tình ái.
Vi Nhã nghe tên thuộc hạ nói, cảm thấy thật buồn cười, dựa vào một chiếc khăn tay mà định chung thân sao? Nếu như là khăn tay nữ tử đó làm rớt, rồi bị một nam nhân nào đó nhặt được, thì chẳng phải hai người đó là ép duyên sao?
“Vậy có nghĩa là nếu ngươi nhận khăn tay của ta thì ta phải gả cho ngươi sao?” Vi Nhã khúc khích
Nhưng giây lát sau, mặt cô lại xụ xuống: “Nhưng làm sao bây giờ, Cửu thúc lấy khăn tay của ta rồi, hồi trước còn cái vòng của ta nữa. Sau này ai dám cưới ta chứ?”
Mộ Lâm nghe thấy, suýt chút nữa bùng nổ.
Nhưng hắn không nói gì được. Cuối cùng quay sang tên thuộc hạ, quát: “Còn đứng đó làm gì, mau dọn dẹp đi!”
Tên thuộc hạ nhanh chóng lấy cái chổi khều khều.
Khụ! Khụ! Khụ!
Vi Nhã nói: “Thấy chưa! Lấy khăn đeo vào. Không là viêm phổi giờ!”
Mộ Lâm đưa hắn cái khăn tay.
Là cái khăn tay lúc nãy hắn dùng để lau mặt cho Tiểu Cẩu.
Một giờ sau, dưới sự nỗ lực của tên thuộc hạ, phòng bếp cũng tạm coi là sạch.
Vi Nhã cầm cái bọc quần áo mở ra, trải hai cái áo xuống đất rồi kéo Mộ Lâm ngồi xuống, tay ôm eo hắn, tựa vào hắn ngủ thiếp đi.
“Nhã Nhi! Con là nữ tử, không thể ôm ta như vậy được” Mộ Lâm đẩy cô ra, cảnh cáo.
“Bình thường ta phải ôm gối ôm mới ngủ được. Hôm nay không có, mượn thúc ôm không được sao? Dù sao hôm đó... Ưm...”
Mộ Lâm bịt miệng cô.
Được rồi, dựa đi dựa di!
Thế là Vi Nhã cười tủm tỉm, tay ôm ngang eo hắn, đầu ghé vào ngực hắn, chẳng mấy chốc thiu thiu ngủ.
Mộ Lâm cẩn thận điều chỉnh tư thế để cô ngủ ngon hơn.
Còn tên thuộc hạ?
Hắn đứng canh ở ngoài phòng bếp.
- --------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau.
Vi Nhã đang mơ màng thì nghe tiếng quát:
“Ra đây!”
Nghe tiếng quát, ba người chợt tỉnh dậy. Tên thuộc hạ nắm chuôi dao, thủ thế chuẩn bị tấn công.
“Các ngươi là ai?” Tên thuộc hạ quát.
Hắn chưa từng thấy ai dám làm phiền chủ tử của hắn nghỉ ngơi như vậy đâu.
Ngoại trừ bà cô đó.
Đứng trước cửa phòng bếp là một đám... thổ phỉ. Vi Nhã nghĩ thế.
Bọn chúng mặc bộ đồ tối màu bằng vải thô, tên nào tên nấy không bặm trợn thì co quắp.
“Đại ca, nữ nhân kia đúng là cực phẩm, đưa nàng ta về sẽ bán được giá cao” Một tên mặt quắp tiến lên xun xoe với một tên râu ria, to lớn, bặm trợn.
Tên tướng thổ phỉ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt dâm tà.
“Ngươi không cần biết ta là ai, ngoan ngoãn giao hai người kia ra, thì ta sẽ tha cho ngươi, nếu không...” Tên tướng thổ phỉ làm động tác cắt cổ.
Vi Nhã suy nghĩ một hồi: “Thì ra ngươi chính là con quỷ chuyên đi bắt cóc những người xinh đẹp”
Tên thuộc hạ: “...”
Vi Nhã cười tủm tỉm: “Hóa ra các ngươi đánh giá rất cao nhan sắc của bản cô nương đây?”
Tên tướng cướp cười: “Ha ha! Cách đây hơn một năm có một đoàn người chở những nữ tử xinh đẹp qua bên kia. Lâu lắm rồi ta mới thấy có cô nương xinh đẹp như ngươi đấy”
“Vậy đi theo ngươi thì ta được gì?” Vi Nhã cười khúc khích.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
2. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
3. Nào Hay Xuân Mênh Mông
4. Hoa Dại - Ai Thương?
=====================================
Tên tướng thổ phỉ vuốt tóc: “Ta sẽ đưa cô đến một nơi chỉ có ăn chơi nhảy múa, đánh đàn ca hát, xung quanh đều là mỹ nhân đệ nhất, lại còn có những công tử vô cùng tạo nhã. Cô sẽ không phải lo ăn lo mặc nữa” Tên tướng cướp rất nhiệt tình mà giới thiệu.
Mộ Lâm nghe thấy vậy, liền híp mắt lại.
Tên tướng thổ phỉ kia định đem cô bán vào lầu xanh.
Phải xem hắn có đồng ý không đã.
Mộ Lâm chuẩn bị rút con dao bên người ra thì bị Vi Nhã đột ngột cắt ngang: “Được, ta đi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.