Xuyên Nhanh: Tôi Là Nguời Đàn Ông Tốt

Chương 12: Thanh Mai Trúc Mã Thiên Kim Nhà Giàu (12)

Cam Mễ Nhi

21/12/2021

Editer: Kim Linh

Hôm sau.

Trời vừa sáng, mọi người còn chưa tỉnh ngủ, dưới lầu vang lên một tiếng thét chói tai, là tiếng thét hoảng sợ.

Trịnh Giai Nguyệt còn đang ngủ, liền bị dọa, giây tiếp theo liền cảm nhận được một cái ôm ấm áp, phía sau lưng còn được người vỗ nhẹ, bên tam truyền đến âm thanh làm cô yên tâm, “Không có việc gì, ngủ đi.”

Mang thai mệt mỏi thích ngủ, đối với người bên cạnh lại vô cùng tín nhiệm, mơ mơ màng màng lại ngủ rồi.

Mấy người giúp việc loạn thành một đoàn, Quý lão gia cùng Quý Vĩ vẫn còn đang ngủ, Trịnh lão gia cũng còn chưa tỉnh, Trịnh phu nhân ra tới thấy một màn này, đôi mắt cũng trừng lớn, giơ tay che miệng lại.

Doãn Dung mặc áo ngủ té dưới chân cầu thang, đã ngất xỉu, dưới đầu là một mảng máu đã khô, càng nhìn càng thấy ghê người.

“Gọi xe cứu thương, còn chờ cái gì? Nhanh đi gọi xe cứu thương.” Trịnh phu nhân run rẩy, kêu lên với người giúp việc.

Bà nói xong cũng vội vàng muốn xuống dưới, lại bị Quý Dương ngăn lại, “Mẹ, cẩn thận dưới chân.”

Trịnh phu nhân nhìn xuống dưới chân, trước hai bậc cầu thang có rất nhiều hạt ngọc nhỏ, chỗ khác cũng rải một ít, nếu trên cầu thang mà dẫn phải, liền trực tiếp ngã xuống.”

“Đây…”

“Chờ xe cứu thương tới lại nói, việc này có điểm kỳ quái.” Quý Dương nâng mi, biểu tình cũng thực nghiêm túc.”

“Báo cảnh sát đi?” Trịnh phu nhân lập tức lên tiếng, sau đó lại nghĩ đến đây là nhà họ Quý, bọn họ mới đến chính là người khả nghi, ánh mắt cũng trở nên phức tạp.

Đây là chuyện gì chứ?!

Xe cứu thương tới, bác sĩ vừa thấy vết máu bên cạnh Doãn Dung, động tác cũng vội vàng làm nhanh hơn, đem Doãn Dung đang hôn mê bất tỉnh lên xe cứu thương.

Quý lão gia cùng Quý Vĩ hiện tại đều không trông cậy được, Quý Dương chỉ có thể đi theo, trước khi đi, Quý Dương ngàn vạn dặn dò chăm sóc tốt cho Trịnh Giai Nguyệt, trước khi điều tra rõ mọi chuyện không cho cô ra khỏi cửa.

Trịnh phu nhân dĩ nhiên đáp ứng, nếu xảy ra chuyện, sẽ chính là một xác hai mạng.

Rốt cuộc bà cũng không phải chủ nhà, nghĩ cảnh sát cũng sắp tới, vội vàng gọi người giúp việc đi kêu Quý lão gia cùng Quý Vĩ dậy.

Người ra đầu tiên chính là Quý Vĩ, hắn vừa thấy vết máu dưới lầu, trên mặt cũng thực giật mình, trong lòng lại cười hai tiếng, có chút đắc ý.

Trịnh Giai Nguyệt ngã một đêm không có người phát hiện?

Đừng nói đứa bé kia, chỉ e rằng sản phụ cũng không sống nổi?

“Tại sao lại có hạt ngọc ở đây?” Trịnh phu nhân không mấy khách khí, nhìn về phía Quý Vĩ, “Một lát nữa cảnh sát sẽ tới, cậu cũng chuẩn bị một chút đi.”



Đến lúc đó phải ghi ghi chép chép gì đó, cũng không phải là chuyện nhỏ.

“Có quan hệ gì với tôi? Tối hôm qua tôi uống say, cũng không đi ra ngoài.” Quý Vĩ trực tiếp phủ nhận, nghiêm túc lên, “Cô ta tự mình đi đường không tốt, té ngã cũng không nên trách nhà tôi, loại việc này không ai có trách nhiệm.”

“Quý Dương đây? Gọi hắn ra đi.”

Quý Vĩ chờ xem kịch vui, Quý Dương đắc ý phải không, nói không chừng khi phát hiện ra vợ cùng đứa con đều không còn, xem anh khoe khoang thế nào!

Loại người này, vĩnh viễn đều chỉ xứng làm thủ hạ bại tướng của hắn!

Trịnh phu nhân cảm thấy hắn nói chuyện không thể hiểu được, trước kia cảm thấy người này ăn chơi trác táng một chút, không có bản lĩnh một chút, trước mắt mẹ đẻ sống chết còn chưa rõ, còn có thể nói lời đại nghịch bất đạo như vậy.

“Bà nhìn tôi làm gì?” Quý Vĩ bị bà nhìn có chút chột dạ, ổn định giọng nói, “Tôi mới vừa tỉnh ngủ, cái gì cũng không biết.

Tài sản còn chưa về tay, trước hết vẫn cho bà già này chút sắc mặt tốt.

“Nơi này có người báo án sao?”

Hai cảnh sát đi đến, lúc này Quý lão gia mới đi ra, nghe nói đã xảy ra chuyện, còn nhìn thấy cảnh sát tới, việc này cũng không nhỏ, còn chút rượu cũng liền tỉnh hoàn toàn.

“Là là là, là chúng tôi bán án.” Người giúp việc gật đầu, “Phu nhân nhà tôi từ trên lầu ngã xuống, sáng nay lúc tôi tỉnh dậy, trên mặt đất đều là máu, còn có hạt ngọc.”

“Phu nhân?” Quý Vĩ nghi hoặc, Trịnh Giai Nguyệt không phải là thiếu phu nhân sao?

Đang nghĩ ngợi, Trịnh Giai Nguyệt đứng trên lầu, nhìn thẳng hắn, Quý Vĩ cho rằng gặp phải quỷ, lùi về sau một chút, trực tiếp ngã xuống, đem mọi người giật nảy mình.

Trịnh phu nhân phản ứng lại trước tiên, vội vàng nhìn về phía Trịnh Giai Nguyệt, “Giai Nguyệt, về phòng đi.”

Trên cầu thang còn có mấy hạt ngọc, ai biết còn có thứ gì nữa chứ.

Trịnh phu nhân trở nên nghiêm túc, Quý Dương không ở đây, Trịnh Giai Nguyệt cũng không dám làm bừa, gật đầu quay về phòng.

“Con gái của tôi mang thai, tháng lớn, để con bé vào trước, nếu có yêu cầu phối hợp gì, tôi nhất định để con bé phối hợp.” Trịnh phu nhân hướng cảnh sát nói.

Nhìn tình huống của Trịnh Giai Nguyệt, cảnh sát cũng có vẻ có thể lý giải, lập tức phong tỏa hiện trường.

Quý Vĩ đều phát ngốc, hướng Trịnh phu nhân nói, “Tối hôm qua ai ngã xuống?”

“Mẹ cậu đấy, không phải người giúp việc đã nói rồi sao?” Trịnh phu nhân nói tiếp.

Sắc mặt Quý Vĩ chợt biến đổi, nhìn vết máu lớn kia, cả người không ngăn được mà run rẩy, sao có thể là Doãn Dung?

Không phải Trịnh Giai Nguyệt sao?

Hắn cảm thấy không phải sự thật, nhưng sự thật chính là như vậy, mới vừa rồi Trịnh Giai Nguyệt còn an toàn đứng bên trên, mà Doãn Dung thì không thấy.



“Hiện tại phải phong tỏa hiện trường, mong mọi người phối hợp.” Cảnh sát quan sát hiện trường vụ án, một bên chụp ảnh là ký lục.

“Chúng tôi cũng không biết, sáng hôm nay đột nhiên phát hiện…”

Đầu óc Quý Vĩ vang lên ầm ầm, cái gì cũng không nghe vào.

Sao có thể là mẹ hắn?

Quý lão gia cũng sốt ruột, vội vàng gọi điện thoại cho Quý Dương hỏi tình huống bên kia, vừa nghe bác sĩ nói tình hình nguy kịch không khả quan, cũng không thể bình tĩnh.

Quý Vĩ cùng ông vội vàng thu thập, đi bệnh viện.

*

Doãn Dung mạng lớn, làm phẫu thuật lấy khối máu trong đầu ra, nhưng mà vẫn có chút di chứng, nói chuyện có đôi lúc sẽ không minh bạch, trí nhớ cũng rất có thể xuất hiện vấn đề.

Đã từng là một người cao ngạo như vậy, tự xưng là điển hình của xã hội thượng lưu, ung dung hoa quý, hào phóng ưu nhã, lại trở thành nông nỗi như vậy, trong lòng bi thương không nhỏ.

Thần sắc cả người vô cùng không tốt.

Hơn nữa, còn đối với Trịnh Giai Nguyệt tỏ ra địch ý.

“Đi đi, đi ra ngoài!”

Nhìn thấy Quý Dương cùng Trịnh Giai Nguyệt, cả người đều ném đồ vật ở bên cạnh, la to, giống như người điên.

“Quấy rầy rồi, mẹ dưỡng bệnh cho tốt.” Quý Dương cũng trầm mặt, đỡ Trịnh Giai Nguyệt đi ra.

“Có phải mẹ sợ hãi quá độ không?” Trịnh Giai Nguyệt nhẹ giọng nói, “Em cảm thấy trạng thái tinh thần của bà càng ngày càng tệ.”

“Chắc là vậy.” Quý Dương có lệ nói.

“Thật không cẩn thậm, hạt ngọc rơi xuống lại dẫm phải, vận khí đúng là không tốt, quá xui xẻo.” Trịnh Giai Nguyệt đối phương thật đen đủi.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngày dự sinh sắp tới rồi, trước tiên cần tự chăm sóc thân thể cho tốt mới là quan trọng nhất.” Quý Dương nói.

Đâu chỉ xui xẻo, Doãn Dung hiện tại chính là hình người dạng quỷ, cũng muốn điên rồi. Vì không muốn cảnh sát tra ra, liền nói bản thân mua chuỗi ngọc quên cầm, đi xuống dưới lầu lấy, lại làm rớt, ai biết lại dẫm vào, sau đó ngã xuống.

Cái lý do này nói còn tính là thông, nhưng nghe lại có điểm ngu xuẩn.

Trịnh Giai Nguyệt nhìn bụng của mình, gần đây tiểu gia hỏa càng ngày càng hoạt bát, lại đá cô một chút, đau đến mức cô phải nhíu mày, sờ sờ bụng, “Gấp không chờ nổi muốn ra ngoài sao?”

Quý Dương ôm lấy cô cười, “Là luyến tiếc lại muốn lăn lộn mẹ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Tôi Là Nguời Đàn Ông Tốt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook