Xuyên Nhanh: Tôi Là Nguời Đàn Ông Tốt
Chương 13: Thanh Mai Trúc Mã Thiên Kim Nhà Giàu (13)
Cam Mễ Nhi
21/12/2021
Editer: Kim Linh
Trong phòng bệnh.
Thời điểm Doãn Dung thanh tỉnh chính là bắt đầu khóc lớn, nhìn đầu mình trụi lủi, còn có một vết sẹo thật lớn, chân cũng bị ngã gãy rồi, đau đớn ập tới, nằm trên giường sống không bằng chết.
“Mẹ, việc này rốt cuộc làm sao bây giờ, không phải con đều nghe mẹ nói sao? Ném hạt ngọc ở cầu thang, dụ Trịnh Giai Nguyệt xuống lầu, là đã xong chuyện, mẹ còn tự mình đi xuống làm gì?” Quý Vĩ nhìn Doãn Dung, nhịn không được lên tiếng oán trách.
Một cơ hội êm đẹp như vậy, vừa mất cơ hội lại thiệt thân.
“Ta cho rằng cô ta đã té xuống rồi, muốn đi nhặt hạt ngọc, bằng không khi bị cảnh sát điều tra thì sao?” Doãn Dung cắn răng, “Ta thấy không có tiếng động, cho rằng cô ta ngất rồi, Quý Dương lại say, nhặt xong lại ngọc để mặc cho cô ta hôn mê đến hừng đông, ai biết sẽ là như vậy!”
Bà ta lại trở thành người bị ngã, đây là sự thật bà ta không thể tiếp thu được.
“Hiện tại cô ta đã sắp đến ngày dự sinh, Quý Dương một bước cũng không rơi, sau này căn bản sẽ không ra tay được.” Quý Vĩ nhớ đến lại bực bội.
Ngày ấy khẳng định Trịnh Giai Nguyệt không đi ra ngoài, không phải nói để ý Quý Dương nhất sao? Còn sợ chết trốn ở trong phòng, bằng không người ngã xuống một xác hai mạng chính là cô!
Hai mẹ con đều cảm thấy, Trịnh Giai Nguyệt không ngã xuống chính là cô sai, cô nên ngã xuống đi! Đứa trẻ nên ngã xuống, cùng chết càng tốt, bớt việc.
“Một khi đã như vậy, để Ninh Văn xuất hiện đi, để cô ta không thể bình bình an an sinh con.” Trong mắt Doãn Dung nổi lên hận ý, tràn đầy sát khí, “Để cô ta tức giận đến khó sinh cũng là chuyện tốt.”
Phụ nữ sinh con đều là đi qua quỷ môn quan một chuyến, nếu lại phát sinh ra cái gì, cũng có thể đạt được mục đích.
Quý Vĩ vừa nghe, cảm thấy là một biện pháp tốt, hai người liếc nhau, đạt thành kế hoạch.
Doãn Dung đã như vậy, Trịnh Giai Nguyệt cũng đừng mong thoải mái!
*
Ninh Văn ở cữ càng miễn bàn rất thoải mái, sinh được đứa con trai, Quý Vĩ đưa người có chuyên môn tới chăm sóc, đi ở cữ ở trung tâm.
Kẻ có tiền sống thật tốt, trước kia cô ta căn bản không cách nào tưởng tượng được.
Vừa nghe nói mang con đi kích thích Trịnh Giai Nguyệt, cô ta theo bản năng cự tuyệt, không phải kế hoạch là chậm rãi xuất hiện trước mặt Quý Dương sao?
Một người đàn ông ôn nhu lại tự phụ, cô ta còn muốn lưu lại ấn tượng tốt, chậm rãi đi vào cuộc sống của anh, hoàn toàn chiếm cứ tâm anh, tuy nói rằng cô ta sinh con của Quý Vĩ, về sau cũng là muốn kết hôn cùng Quý Vĩ, nhưng điều này cũng không gây trở ngại đến việc cô ta thưởng thức Quý Dương.
Ai bảo anh là chồng của Trịnh Giai Nguyệt?
Nhưng nếu không đi, Trịnh Giai Nguyệt sinh thàn công đứa con, nếu là con trai, vậy con của cô ta liền không có năng lực cạnh tranh.
Cân nhắc xuống, cô ta quyết định đi.
*
Hai ngày sau.
Trịnh Giai Nguyệt đã gần đến ngày sinh, đầu tiên là đến bệnh viện nhân dân đệ nhất, nói thật, cô vẫn thật khẩn trương, nghe nói sinh con rất đau.
Một loại tâm trạng khẩn trương cùng mong chờ.
Mang thai mười tháng, loại cảm giác nối liền giữa cô cùng đứa con chỉ mình cô hiểu rõ, thật sự có thể cảm nhận được con chuyển động, cảm tình cũng ngày một gia tăng.
Đây là đứa con của cô cùng Quý Dương, mỗi lần nghĩ đến tâm trạng lại dịu thành một mảnh.
“Phu nhân, nếu không ngủ một chút đi? Một lát nữa tiên sinh mới trở về.” Nguyệt tẩu nói với cô.
Nguyệt tẩu là kim bài Quý Dương đặt biệt tìm tới cho cô, kinh nghiệm thập phần phong phú.
“Không có việc gì, tôi chờ anh ấy.” Trịnh Giai Nguyệt bật cười.
Cô vừa mới nói thèm ăn, đột nhiên muốn ăn hạt dẻ, Quý Dương đi mua cho cô, còn thuận tiên mua cho cô quả xoài.
Người ta thường nói thèm ăn cay là nữ, cô đặt biệt thích ăn, lúc trước còn chưa thấy rõ, hiện tại cảm thấy thật thèm vị chua chua ngọt ngọt lại thật giòn, phỏng chừng là một khuê nữ ngoan ngoãn.
“Tôi lấy cho cô chén nước.” Nguyệt tẩu nói xong liền đi ra ngoài.
Một lúc sau, cửa mở ra, Trịnh Giai Nguyệt trước tiên ngẩng đầu nhìn, lại không phải là người cô mong chờ Quý Dương, mà là một vị khách không mời mà đến.
Ninh Văn tay ôm một đứa trẻ, đi đến nói, “Nghe nói cậu sắp sinh, cho nên tôi đến đây nhìn một chút.”
Trịnh Giai Nguyệt không nói chuyện, trong mắt cũng không kiên nhẫn.
Người này sao lại giống âm hồn không tan vậy?
A Dương nhà cô từng nói, đừng để ý người này.
Mặc dù Trịnh Giai Nguyệt không thèm nhìn, Ninh Văn cũng tự mình đi vào, ngồi xuống mép giường, mở miệng nói, “Vốn dĩ ngày dự sinh của hai chúng ta cũng gần nhau, chỉ tại tôi sinh non.”
Nói xong, cô ta đem đứa trẻ trong lòng hướng về phía Trịnh Giai Nguyệt, lộ ra ý cười, “Dương Dương, đây là dì Giai Nguyệt.”
Trịnh Giai Nguyệt tuy không có hảo cảm với Ninh Văn, nhưng bản thân cũng sắp sinh con, cũng không muốn không cho đứa nhỏ này sắc mặt.
Cái em bé kia nhìn về phía Trịnh Giai Nguyệt, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào cô, tay nhỏ duỗi ra, nhét vào trong miệng.
“Lại ăn tay, bẩn muốn chết!” Ninh Văn nhẹ giọng mắng, đem tay của em bé lấy ra.
“Phu nhân, uống nước đi.” Nguyệt tẩu đi tới, nhíu mày nhìn về phía Ninh Văn, “Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, sức lực của cô mới hồi phục một chút.”
Nghe vậy, Ninh Văn không vui, “Tôi làm sao, cô đi ra ngoài đi, tôi có lời muốn nói với Giai Nguyệt.”
“Xin lỗi, tiên sinh phân phó tôi không thể rời phu nhân nửa bước, tiểu thư có gì muốn nói có thể nói thẳng, không cần để ý đến tôi.” Nguyệt tẩu trực tiếp cự tuyệt.
“Giai Nguyệt, tiếp theo tôi muốn nói mấy lời bí mật, cậu xác định muốn để chị ta ở đây sao?” Ninh Văn trở nên nghiêm túc, “Cậu không hiếu kỳ vì sao tôi đột nhiên mang thai, sau đó đột nhiên biến mất sao?”
Trịnh Giai Nguyệt tò mò.
Ninh Văn vẫn luôn không có bạn trai, sau khi mang thai càng chưa từng nhìn thấy đcho đứa trẻ, hiện tại nhìn xem, đối phương ăn mặc không kém, nói vậy cuộc sống cũng rất dễ chịu.
Nhưng mà, chuyện đó thì liên quan gì đến cô? Tò mò khó hiểu cũng không nói lên cô muốn biết.
“Cha đứa trẻ cùng tôi không ở bên nhau, nói đúng ra, anh ấy không thể buông người khác để cùng tôi ở bên nhau.” Ninh Văn tiếp tục nói, đứa trẻ trong lòng khóc lên một chút, cô ta trực tiếp đứng dậy đem đứa trẻ nhét vào trong lòng Nguyệt tẩu, phân phó nói, “Cô mang nó đi ra bên ngoài hóng gió đi, tôi cùng phu nhân nhà cô nói chuyện.”
“Cái này tôi có thể giúp, nhưng tôi không thể đi ra ngoài.” Đứa trẻ ở trong lòng khóc nỉ non, Nguyệt tẩu lại mặt không cảm xúc nói.
Ninh Văn cắn răng, ánh mắt dừng lại ở trên người Trịnh Giai Nguyệt, hy vọng cô nói một câu, mau đem cái người phiền phức Nguyệt tẩu này đuổi đi.
Trịnh Giai Nguyệt thu hồi tàm mắt, dưới ánh mắt mong chờ của cô ta mà nói, “Có chuyện gì thì nói nhanh đi, Nguyệt tẩu cũng là A Dương kêu ở lại chăm sóc tôi, hơn nữa cũng không có gì không thể nghe.”
Cô cũng không biết Ninh Văn đang giở trò gì.
Ninh Văn thấy cô không nói theo ý mình, trong lòng cũng tức giận, nói thẳng, “Nếu cậu đã kêu tôi nói, tôi đây liền nói, cũng không phải tự toio muốn nói trước mặt người khác.”
“Ừ.” Trịnh Giai Nguyệt nhàn nhạt lên tiếng.
Nguyệt tẩu thấy thế, ôm đứa trẻ hướng về phía ban công, nhẹ giọng dỗ trẻ. Chuyện của bà chủ, chị sẽ không tham dự, chỉ là việc chăm sóc Trịnh Giai Nguyệt là trách nhiệm của chị, không được có sai lầm.
Trong phòng, Ninh Văn nhìn chằm chằm Trịnh Giai Nguyệt, hốc mắt hồng lên, ẩn nhẫn mở miệng, “Tôi vốn dĩ không nghĩ muốn tới tìm cậu, tôi cũng biết cậu không muốn gặp tôi, nhưng mà tôi không liên lạc được với Quý Dương, cho nên chỉ có thể tới tìm cậu.”
Trịnh Giai Nguyệt nhíu mày, “Tìm anh ấy có chuyện gì?”
“Tên của con tôi là Dương Dương, ánh sáng mặt trời, tôi hy vọng cả đời nó có thể rộng rãi như ánh mặt trờ, có thể được công nhận, ánh mặt trời có thể chiếu rọi cuộc sống của nói, không cầu cho nó một cái nhà, nhưng tôi chỉ hy vọng nói có được tình yêu thương của cha mẹ.” Ninh Văn gằn từng chữ một, nhìn chằm chằm vào Trịnh Giai Nguyệt, lời nói rõ ràng.
“Cho nên?” Trịnh Giai Nguyệt nhướng mày, “Có quan hệ gì đến tôi?”
Nhìn đối phương thuần túy chỉ là biểu cảm nghi hoặc, quả thật Ninh Văn muốn phun ra một búng máu, chẳng lẽ người này không nghe ra cái gì sao?
Trịnh Giai Nguyệt nhìn cô ta, tựa hồ không rõ cô ta đang nói cái gì, Ninh Văn dồn nén, trực tiếp nói, “Có phải cô giả ngu hay không? Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Cô ta ám chỉ còn chưa đủ rõ ràng sao? Trịnh Giai Nguyệt đang giả ngây giả dại?
Trịnh Giai Nguyệt vừa nghe, cả khuôn mặt đều trở nên đen xì, từ lúc cô mang thai liền thường xuyên bị Trịnh lão gia cùng Trịnh Phu nhân cười nhạo nói đầu óc cô không minh mẫn, vừa nghe cô ta nói liền nổi giận, “Cửa ở kia, không tiễn!”
Trong lòng Ninh Văn cười lạnh, quả nhiên là giả vờ, cô ta dứt khoát nói, “Nếu cô cũng biết rồi, tôi liền nói thẳng, Dương Dương cũng là con của Quý Dương, tôi biết điều kiện gia đình tôi không tốt, không tranh được với cô, nhưng tôi hy vọng Quý Dương có thể thừa nhận đứa nhỏ này, tự tôi sẽ nuôi nó, chỉ hy vọng Quý Dương có thể cho nó tình thương của người cha.”
Trịnh Giai Nguyệt giống như nghe được chuyện cười, “Ninh Văn, lời này không thể nói bậy, không phải ai cũng giống cô không biết xấu hổ.”
Sắc mặt Ninh Văn trắng xanh một trận, trầm mặt xuống, “Không tin thì cô đi hỏi Quý Dương đi, ở bữa tiệc sinh nhật của cậu hôm đó, anh ấy nói đi nghỉ ngơi, tôi cũng không còn nữa, vốn dĩ tôi không định nói, nhưng cô đừng vũ nhục con của tôi! Nó là trong sạch.”
Còn trong sạch.
Trịnh Giai Nguyệt đột nhiên cười khẽ một chút, “Cô đi đi, tôi không muốn nói nữa.”
Ninh Văn trước khi tới đã sớm nghĩ ra các giả thiết phản ứng của Trịnh Giai Nguyệt, hoặc là cuồng loạn, hoặc là cùng cô ta cãi cọ, rốt cuộc hiện tại lại cười là như thế nào?
Trong lòng cô ta cảm thấy không thích hợp, nói chuyện cũng không có khí thế như vừa rồi, “Cô không tin sao?”
“Ồ…” Trịnh Giai Nguyệt vuốt bụng, đột nhiên bị đá thật mạnh, cô cau mày, nhẹ giọng trách mắng, “Nghe lời, cha về sẽ mách tội con.”
Vừa mới nói, tiểu nghịch ngợm trong bụng lại bất động, vô cùng nghe lời.
“Tôi không nói dối, tôi dám làm xét nghiệm AND!” Ninh Văn nâng cao âm điệu, dù sao Quý Vĩ cũng sẽ thu xếp tốt.
“Nguyệt tẩu, lấy cho tôi chút điểm tâm, thuận tiện tiễn Ninh tiểu thư ra ngoài.” Trịnh Giai Nguyệt nhẹ giọng mở miệng với Nguyệt tẩu.
Nguyệt tẩu nhanh chóng đi vào, đưa đứa trẻ cho Ninh Văn, lời nói không cho cự tuyệt, “Tiểu thư, mời.”
Ninh Văn tức nghẹn, căm giận đứng giận, ném xuống lời tàn nhẫn, “Trịnh Giai Nguyệt, cô không cần tự lừa mình dối người!”
Cô ta không tin đối phương không có điểm hoài nghi! Khẳng định là không muốn tin tưởng!
Trịnh Giai Nguyệt cúi đầu, lại không cho cô ta nửa ánh mắt, chỉ coi như không nghe thấy.
Lát sau.
Quý Dương xách theo hạt dẻ cùng xoài trở về.
Trịnh Giai Nguyệt dựa vào đầu giường, bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, “Mới vừa rồi Ninh Văn lại tới nữa, còn mang theo con riêng của anh tức bức vua thoái bị, anh thật quá mức phi thường, còn ở trong bữa tiệc sinh nhật em giả vờ nói nghỉ ngơi, thực tế là đi làm việc xấu!”
Quý Dương ngồi xuống, mặt không biểu cảm nghe cô nói, lột xong một hạt dẻ nhét vào trong miệng Trịnh Giai Nguyệt, “Không thích đứa nhỏ này cũng đừng nói là con riêng, đừng hạ thấp chính mình, còn có, ngày đó không có làm, không phải ngày đó thụ thai.”
Miệng nhỏ của Trịnh Giai Nguyệt bị mớm đến tràn đầy, duỗi tay đánh anh một chút, nói có chút không rõ, “Em không nói em, em nói là Ninh Văn, Ninh Văn!”
Quý Dương hỏi lại, “Hôm đó anh bị chọc không được nghỉ ngơi em không biết sao?”
Trịnh Giai Nguyệt không trả lời, mặt hơi đỏ, má phồng lên giống hamster nhỏ, Quý Dương lại nhét một hạt dẻ tới, “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, không phải nói không cần quan tâm cô ta sao?”
“Không quan tâm.” Trịnh Giai Nguyệt há mồm cắn.
Ngày đó Quý Dương không nghỉ ngơi, vốn dĩ là đang nằm, cô không yên tâm đi lên nhìn, kết quả cực kỳ đau lòng anh, cũng rất nhớ, liền ôm trộm, đem anh đánh thức, lại khiến lửa nóng trong anh đốt người, chỉ có thể đi tắm rửa, trong phòng cô có quần áo của anh, cho nên liền đến phòng cô, tắm giặt một giờ sau mới ra.
Ninh Văn là đang nói mớ đi?
Nguyệt tẩu lúc nãy ở trong phòng nghe được cuộc đối thoại của hai người, cho rằng Quý Dương lăng nhăng bên ngoài, cho nên khi đối phương trở về, chị nhanh chóng đi ra ngoài, để lại cho lại vợ chồng không gian riêng. Không nghĩ tới lúc trở về, hai người lại làm nũng nhau, Trịnh Giai Nguyệt còn bám lấy cổ Quý Dương làm nũng, chị đã một đống tuổi, xấu hổ lại nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh.
Thời điểm Doãn Dung thanh tỉnh chính là bắt đầu khóc lớn, nhìn đầu mình trụi lủi, còn có một vết sẹo thật lớn, chân cũng bị ngã gãy rồi, đau đớn ập tới, nằm trên giường sống không bằng chết.
“Mẹ, việc này rốt cuộc làm sao bây giờ, không phải con đều nghe mẹ nói sao? Ném hạt ngọc ở cầu thang, dụ Trịnh Giai Nguyệt xuống lầu, là đã xong chuyện, mẹ còn tự mình đi xuống làm gì?” Quý Vĩ nhìn Doãn Dung, nhịn không được lên tiếng oán trách.
Một cơ hội êm đẹp như vậy, vừa mất cơ hội lại thiệt thân.
“Ta cho rằng cô ta đã té xuống rồi, muốn đi nhặt hạt ngọc, bằng không khi bị cảnh sát điều tra thì sao?” Doãn Dung cắn răng, “Ta thấy không có tiếng động, cho rằng cô ta ngất rồi, Quý Dương lại say, nhặt xong lại ngọc để mặc cho cô ta hôn mê đến hừng đông, ai biết sẽ là như vậy!”
Bà ta lại trở thành người bị ngã, đây là sự thật bà ta không thể tiếp thu được.
“Hiện tại cô ta đã sắp đến ngày dự sinh, Quý Dương một bước cũng không rơi, sau này căn bản sẽ không ra tay được.” Quý Vĩ nhớ đến lại bực bội.
Ngày ấy khẳng định Trịnh Giai Nguyệt không đi ra ngoài, không phải nói để ý Quý Dương nhất sao? Còn sợ chết trốn ở trong phòng, bằng không người ngã xuống một xác hai mạng chính là cô!
Hai mẹ con đều cảm thấy, Trịnh Giai Nguyệt không ngã xuống chính là cô sai, cô nên ngã xuống đi! Đứa trẻ nên ngã xuống, cùng chết càng tốt, bớt việc.
“Một khi đã như vậy, để Ninh Văn xuất hiện đi, để cô ta không thể bình bình an an sinh con.” Trong mắt Doãn Dung nổi lên hận ý, tràn đầy sát khí, “Để cô ta tức giận đến khó sinh cũng là chuyện tốt.”
Phụ nữ sinh con đều là đi qua quỷ môn quan một chuyến, nếu lại phát sinh ra cái gì, cũng có thể đạt được mục đích.
Quý Vĩ vừa nghe, cảm thấy là một biện pháp tốt, hai người liếc nhau, đạt thành kế hoạch.
Doãn Dung đã như vậy, Trịnh Giai Nguyệt cũng đừng mong thoải mái!
*
Ninh Văn ở cữ càng miễn bàn rất thoải mái, sinh được đứa con trai, Quý Vĩ đưa người có chuyên môn tới chăm sóc, đi ở cữ ở trung tâm.
Kẻ có tiền sống thật tốt, trước kia cô ta căn bản không cách nào tưởng tượng được.
Vừa nghe nói mang con đi kích thích Trịnh Giai Nguyệt, cô ta theo bản năng cự tuyệt, không phải kế hoạch là chậm rãi xuất hiện trước mặt Quý Dương sao?
Một người đàn ông ôn nhu lại tự phụ, cô ta còn muốn lưu lại ấn tượng tốt, chậm rãi đi vào cuộc sống của anh, hoàn toàn chiếm cứ tâm anh, tuy nói rằng cô ta sinh con của Quý Vĩ, về sau cũng là muốn kết hôn cùng Quý Vĩ, nhưng điều này cũng không gây trở ngại đến việc cô ta thưởng thức Quý Dương.
Ai bảo anh là chồng của Trịnh Giai Nguyệt?
Nhưng nếu không đi, Trịnh Giai Nguyệt sinh thàn công đứa con, nếu là con trai, vậy con của cô ta liền không có năng lực cạnh tranh.
Cân nhắc xuống, cô ta quyết định đi.
*
Hai ngày sau.
Trịnh Giai Nguyệt đã gần đến ngày sinh, đầu tiên là đến bệnh viện nhân dân đệ nhất, nói thật, cô vẫn thật khẩn trương, nghe nói sinh con rất đau.
Một loại tâm trạng khẩn trương cùng mong chờ.
Mang thai mười tháng, loại cảm giác nối liền giữa cô cùng đứa con chỉ mình cô hiểu rõ, thật sự có thể cảm nhận được con chuyển động, cảm tình cũng ngày một gia tăng.
Đây là đứa con của cô cùng Quý Dương, mỗi lần nghĩ đến tâm trạng lại dịu thành một mảnh.
“Phu nhân, nếu không ngủ một chút đi? Một lát nữa tiên sinh mới trở về.” Nguyệt tẩu nói với cô.
Nguyệt tẩu là kim bài Quý Dương đặt biệt tìm tới cho cô, kinh nghiệm thập phần phong phú.
“Không có việc gì, tôi chờ anh ấy.” Trịnh Giai Nguyệt bật cười.
Cô vừa mới nói thèm ăn, đột nhiên muốn ăn hạt dẻ, Quý Dương đi mua cho cô, còn thuận tiên mua cho cô quả xoài.
Người ta thường nói thèm ăn cay là nữ, cô đặt biệt thích ăn, lúc trước còn chưa thấy rõ, hiện tại cảm thấy thật thèm vị chua chua ngọt ngọt lại thật giòn, phỏng chừng là một khuê nữ ngoan ngoãn.
“Tôi lấy cho cô chén nước.” Nguyệt tẩu nói xong liền đi ra ngoài.
Một lúc sau, cửa mở ra, Trịnh Giai Nguyệt trước tiên ngẩng đầu nhìn, lại không phải là người cô mong chờ Quý Dương, mà là một vị khách không mời mà đến.
Ninh Văn tay ôm một đứa trẻ, đi đến nói, “Nghe nói cậu sắp sinh, cho nên tôi đến đây nhìn một chút.”
Trịnh Giai Nguyệt không nói chuyện, trong mắt cũng không kiên nhẫn.
Người này sao lại giống âm hồn không tan vậy?
A Dương nhà cô từng nói, đừng để ý người này.
Mặc dù Trịnh Giai Nguyệt không thèm nhìn, Ninh Văn cũng tự mình đi vào, ngồi xuống mép giường, mở miệng nói, “Vốn dĩ ngày dự sinh của hai chúng ta cũng gần nhau, chỉ tại tôi sinh non.”
Nói xong, cô ta đem đứa trẻ trong lòng hướng về phía Trịnh Giai Nguyệt, lộ ra ý cười, “Dương Dương, đây là dì Giai Nguyệt.”
Trịnh Giai Nguyệt tuy không có hảo cảm với Ninh Văn, nhưng bản thân cũng sắp sinh con, cũng không muốn không cho đứa nhỏ này sắc mặt.
Cái em bé kia nhìn về phía Trịnh Giai Nguyệt, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào cô, tay nhỏ duỗi ra, nhét vào trong miệng.
“Lại ăn tay, bẩn muốn chết!” Ninh Văn nhẹ giọng mắng, đem tay của em bé lấy ra.
“Phu nhân, uống nước đi.” Nguyệt tẩu đi tới, nhíu mày nhìn về phía Ninh Văn, “Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, sức lực của cô mới hồi phục một chút.”
Nghe vậy, Ninh Văn không vui, “Tôi làm sao, cô đi ra ngoài đi, tôi có lời muốn nói với Giai Nguyệt.”
“Xin lỗi, tiên sinh phân phó tôi không thể rời phu nhân nửa bước, tiểu thư có gì muốn nói có thể nói thẳng, không cần để ý đến tôi.” Nguyệt tẩu trực tiếp cự tuyệt.
“Giai Nguyệt, tiếp theo tôi muốn nói mấy lời bí mật, cậu xác định muốn để chị ta ở đây sao?” Ninh Văn trở nên nghiêm túc, “Cậu không hiếu kỳ vì sao tôi đột nhiên mang thai, sau đó đột nhiên biến mất sao?”
Trịnh Giai Nguyệt tò mò.
Ninh Văn vẫn luôn không có bạn trai, sau khi mang thai càng chưa từng nhìn thấy đcho đứa trẻ, hiện tại nhìn xem, đối phương ăn mặc không kém, nói vậy cuộc sống cũng rất dễ chịu.
Nhưng mà, chuyện đó thì liên quan gì đến cô? Tò mò khó hiểu cũng không nói lên cô muốn biết.
“Cha đứa trẻ cùng tôi không ở bên nhau, nói đúng ra, anh ấy không thể buông người khác để cùng tôi ở bên nhau.” Ninh Văn tiếp tục nói, đứa trẻ trong lòng khóc lên một chút, cô ta trực tiếp đứng dậy đem đứa trẻ nhét vào trong lòng Nguyệt tẩu, phân phó nói, “Cô mang nó đi ra bên ngoài hóng gió đi, tôi cùng phu nhân nhà cô nói chuyện.”
“Cái này tôi có thể giúp, nhưng tôi không thể đi ra ngoài.” Đứa trẻ ở trong lòng khóc nỉ non, Nguyệt tẩu lại mặt không cảm xúc nói.
Ninh Văn cắn răng, ánh mắt dừng lại ở trên người Trịnh Giai Nguyệt, hy vọng cô nói một câu, mau đem cái người phiền phức Nguyệt tẩu này đuổi đi.
Trịnh Giai Nguyệt thu hồi tàm mắt, dưới ánh mắt mong chờ của cô ta mà nói, “Có chuyện gì thì nói nhanh đi, Nguyệt tẩu cũng là A Dương kêu ở lại chăm sóc tôi, hơn nữa cũng không có gì không thể nghe.”
Cô cũng không biết Ninh Văn đang giở trò gì.
Ninh Văn thấy cô không nói theo ý mình, trong lòng cũng tức giận, nói thẳng, “Nếu cậu đã kêu tôi nói, tôi đây liền nói, cũng không phải tự toio muốn nói trước mặt người khác.”
“Ừ.” Trịnh Giai Nguyệt nhàn nhạt lên tiếng.
Nguyệt tẩu thấy thế, ôm đứa trẻ hướng về phía ban công, nhẹ giọng dỗ trẻ. Chuyện của bà chủ, chị sẽ không tham dự, chỉ là việc chăm sóc Trịnh Giai Nguyệt là trách nhiệm của chị, không được có sai lầm.
Trong phòng, Ninh Văn nhìn chằm chằm Trịnh Giai Nguyệt, hốc mắt hồng lên, ẩn nhẫn mở miệng, “Tôi vốn dĩ không nghĩ muốn tới tìm cậu, tôi cũng biết cậu không muốn gặp tôi, nhưng mà tôi không liên lạc được với Quý Dương, cho nên chỉ có thể tới tìm cậu.”
Trịnh Giai Nguyệt nhíu mày, “Tìm anh ấy có chuyện gì?”
“Tên của con tôi là Dương Dương, ánh sáng mặt trời, tôi hy vọng cả đời nó có thể rộng rãi như ánh mặt trờ, có thể được công nhận, ánh mặt trời có thể chiếu rọi cuộc sống của nói, không cầu cho nó một cái nhà, nhưng tôi chỉ hy vọng nói có được tình yêu thương của cha mẹ.” Ninh Văn gằn từng chữ một, nhìn chằm chằm vào Trịnh Giai Nguyệt, lời nói rõ ràng.
“Cho nên?” Trịnh Giai Nguyệt nhướng mày, “Có quan hệ gì đến tôi?”
Nhìn đối phương thuần túy chỉ là biểu cảm nghi hoặc, quả thật Ninh Văn muốn phun ra một búng máu, chẳng lẽ người này không nghe ra cái gì sao?
Trịnh Giai Nguyệt nhìn cô ta, tựa hồ không rõ cô ta đang nói cái gì, Ninh Văn dồn nén, trực tiếp nói, “Có phải cô giả ngu hay không? Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Cô ta ám chỉ còn chưa đủ rõ ràng sao? Trịnh Giai Nguyệt đang giả ngây giả dại?
Trịnh Giai Nguyệt vừa nghe, cả khuôn mặt đều trở nên đen xì, từ lúc cô mang thai liền thường xuyên bị Trịnh lão gia cùng Trịnh Phu nhân cười nhạo nói đầu óc cô không minh mẫn, vừa nghe cô ta nói liền nổi giận, “Cửa ở kia, không tiễn!”
Trong lòng Ninh Văn cười lạnh, quả nhiên là giả vờ, cô ta dứt khoát nói, “Nếu cô cũng biết rồi, tôi liền nói thẳng, Dương Dương cũng là con của Quý Dương, tôi biết điều kiện gia đình tôi không tốt, không tranh được với cô, nhưng tôi hy vọng Quý Dương có thể thừa nhận đứa nhỏ này, tự tôi sẽ nuôi nó, chỉ hy vọng Quý Dương có thể cho nó tình thương của người cha.”
Trịnh Giai Nguyệt giống như nghe được chuyện cười, “Ninh Văn, lời này không thể nói bậy, không phải ai cũng giống cô không biết xấu hổ.”
Sắc mặt Ninh Văn trắng xanh một trận, trầm mặt xuống, “Không tin thì cô đi hỏi Quý Dương đi, ở bữa tiệc sinh nhật của cậu hôm đó, anh ấy nói đi nghỉ ngơi, tôi cũng không còn nữa, vốn dĩ tôi không định nói, nhưng cô đừng vũ nhục con của tôi! Nó là trong sạch.”
Còn trong sạch.
Trịnh Giai Nguyệt đột nhiên cười khẽ một chút, “Cô đi đi, tôi không muốn nói nữa.”
Ninh Văn trước khi tới đã sớm nghĩ ra các giả thiết phản ứng của Trịnh Giai Nguyệt, hoặc là cuồng loạn, hoặc là cùng cô ta cãi cọ, rốt cuộc hiện tại lại cười là như thế nào?
Trong lòng cô ta cảm thấy không thích hợp, nói chuyện cũng không có khí thế như vừa rồi, “Cô không tin sao?”
“Ồ…” Trịnh Giai Nguyệt vuốt bụng, đột nhiên bị đá thật mạnh, cô cau mày, nhẹ giọng trách mắng, “Nghe lời, cha về sẽ mách tội con.”
Vừa mới nói, tiểu nghịch ngợm trong bụng lại bất động, vô cùng nghe lời.
“Tôi không nói dối, tôi dám làm xét nghiệm AND!” Ninh Văn nâng cao âm điệu, dù sao Quý Vĩ cũng sẽ thu xếp tốt.
“Nguyệt tẩu, lấy cho tôi chút điểm tâm, thuận tiện tiễn Ninh tiểu thư ra ngoài.” Trịnh Giai Nguyệt nhẹ giọng mở miệng với Nguyệt tẩu.
Nguyệt tẩu nhanh chóng đi vào, đưa đứa trẻ cho Ninh Văn, lời nói không cho cự tuyệt, “Tiểu thư, mời.”
Ninh Văn tức nghẹn, căm giận đứng giận, ném xuống lời tàn nhẫn, “Trịnh Giai Nguyệt, cô không cần tự lừa mình dối người!”
Cô ta không tin đối phương không có điểm hoài nghi! Khẳng định là không muốn tin tưởng!
Trịnh Giai Nguyệt cúi đầu, lại không cho cô ta nửa ánh mắt, chỉ coi như không nghe thấy.
Lát sau.
Quý Dương xách theo hạt dẻ cùng xoài trở về.
Trịnh Giai Nguyệt dựa vào đầu giường, bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, “Mới vừa rồi Ninh Văn lại tới nữa, còn mang theo con riêng của anh tức bức vua thoái bị, anh thật quá mức phi thường, còn ở trong bữa tiệc sinh nhật em giả vờ nói nghỉ ngơi, thực tế là đi làm việc xấu!”
Quý Dương ngồi xuống, mặt không biểu cảm nghe cô nói, lột xong một hạt dẻ nhét vào trong miệng Trịnh Giai Nguyệt, “Không thích đứa nhỏ này cũng đừng nói là con riêng, đừng hạ thấp chính mình, còn có, ngày đó không có làm, không phải ngày đó thụ thai.”
Miệng nhỏ của Trịnh Giai Nguyệt bị mớm đến tràn đầy, duỗi tay đánh anh một chút, nói có chút không rõ, “Em không nói em, em nói là Ninh Văn, Ninh Văn!”
Quý Dương hỏi lại, “Hôm đó anh bị chọc không được nghỉ ngơi em không biết sao?”
Trịnh Giai Nguyệt không trả lời, mặt hơi đỏ, má phồng lên giống hamster nhỏ, Quý Dương lại nhét một hạt dẻ tới, “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, không phải nói không cần quan tâm cô ta sao?”
“Không quan tâm.” Trịnh Giai Nguyệt há mồm cắn.
Ngày đó Quý Dương không nghỉ ngơi, vốn dĩ là đang nằm, cô không yên tâm đi lên nhìn, kết quả cực kỳ đau lòng anh, cũng rất nhớ, liền ôm trộm, đem anh đánh thức, lại khiến lửa nóng trong anh đốt người, chỉ có thể đi tắm rửa, trong phòng cô có quần áo của anh, cho nên liền đến phòng cô, tắm giặt một giờ sau mới ra.
Ninh Văn là đang nói mớ đi?
Nguyệt tẩu lúc nãy ở trong phòng nghe được cuộc đối thoại của hai người, cho rằng Quý Dương lăng nhăng bên ngoài, cho nên khi đối phương trở về, chị nhanh chóng đi ra ngoài, để lại cho lại vợ chồng không gian riêng. Không nghĩ tới lúc trở về, hai người lại làm nũng nhau, Trịnh Giai Nguyệt còn bám lấy cổ Quý Dương làm nũng, chị đã một đống tuổi, xấu hổ lại nhanh chóng đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.