Xuyên Nhanh Trở Thành Nữ Chủ Công Lược Nam Chính Hàng Ngày Của Hệ Thống
Chương 24: Cô Quá Nhạy Cảm (1)
Chi Cửu
13/08/2023
Cô “Vâng” một tiếng, tiếng nói nhỏ như muỗi, cô dán người mình về phía Minh Yến, bộ ngực mềm mại dưới lớp áo ngủ kia áp sát vào lồng ngực cường tráng của Minh Yến, nhỏ giọng nói: "Anh Minh Yến, đêm nay... hãy giúp Tô Tô hoàn thành việc biến đổi từ một cô gái thành một người phụ nữ..."
Cô tỉnh táo, cô uống rượu chẳng qua chỉ là để tăng thêm dũng khí cho mình.
Căn phòng rất yên tĩnh, Tô Tô trầm lặng có thể nghe thấy rõ ràng nhịp đập thình thịch hoảng loạn của hai trái tim.
Tô Tô ôm lấy Minh Yến, Minh Yến không nhúc nhích, cô đang suy nghĩ xem mình có nên làm gì nữa hay không, đột nhiên có người kẹp chặt cằm của mình, Minh Yến đè cô xuống dưới thân, hung hăng hôn ngấu nghiến bờ môi của Tô Tô.
Nụ hôn này cực nóng bỏng kéo dài, mang theo dục vọng mãnh liệt, anh kéo cô cùng nhau chìm vào trong trầm luân.
“Ừm…” Tô Tô câu cổ Minh Yến, trúc trắc nhưng cố hết sức đáp lại, cho dù nàng bị nụ hôn của Minh Yến làm cho khó thở, nhưng cô vẫn quấn lấy môi và răng của anh.
Và khi Minh Yến cuối cùng cũng chịu rời khỏi đôi môi của Tô Tô, anh đè lên trên người cô, thâm tình nhìn cô, đôi mắt anh phản chiếu dáng vẻ e thẹn và đáng yêu của cô. Anh thấy sắc mặt Tô Tô lúc này đỏ bừng, đôi môi vốn là màu anh đào nhạt cũng trở nên đỏ tươi, mọng nước, nhưng lại bị nụ hôn của anh làm cho hơi sưng lên.
Anh đưa tay ra, trìu mến vuốt ve gò má nóng bỏng của Tô Tô, cưng chiều vuốt ve mơn trớn môi cô, theo ánh mắt Minh Yến dời xuống, lòng bàn tay hơi nóng của anh cũng từ từ di chuyển xuống, chạm vào chiếc cổ mẫn cảm của cô, khiến cho Tô Tô rùng mình một cái.
Minh Yến nghĩ rằng cô sợ hãi, dừng động tác trong tay lại, nhẹ nhàng nói với Tô Tô: "Bây giờ hối hận còn kịp."
Tô Tô lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ngứa ~”
Có trời mới biết dáng vẻ của cô bây giờ đáng yêu đến mức nào, nếu không phải vì suy xét đến chuyện Tô Tô chưa từng hẹn hò với bạn trai có thể đây là lần đầu tiên, Minh Yến không muốn làm tổn thương cô, nếu không anh đã giơ súng ra trận từ lâu rồi, sao anh lại phải ẩn nhẫn khổ cực như vậy?
Minh Yến nhìn Tô Tô với sự ham muốn đầy thú tính không thể che giấu trong mắt anh. Trên người Tô Tô đang mặc chiếc váy ngủ mà khi anh đến thăm bệnh, vốn dĩ bên ngoài còn khoác một chiếc áo choàng bằng vải voan, nhưng vừa nãy lăn trên giường, chiếc dây của áo choàng đã bị bung ra, chất liệu vải vốn đã nhạt màu, buông xõa, khoác lên cánh tay Tô Tô, để lộ bờ vai bóng loáng mềm mịn của cô. Dưới chiếc váy ngủ có dây treo tất nhiên không mặc nội y, áo khoác bên ngoài đã bị nới lỏng, bộ ngực căng phồng vì xúc động của Tô Tô càng lộ rõ dưới lớp voan ren.
Yết hầu của Minh Yến giật giật, miệng anh càng trở nên khô khốc hơn. Nhìn hai ráng mây ửng hồng trên mặt Tô Tô, Minh Yến rốt cuộc vươn bàn tay tới điểm hồng nhạt lộ ra dưới lớp vải mỏng.
Cô tỉnh táo, cô uống rượu chẳng qua chỉ là để tăng thêm dũng khí cho mình.
Căn phòng rất yên tĩnh, Tô Tô trầm lặng có thể nghe thấy rõ ràng nhịp đập thình thịch hoảng loạn của hai trái tim.
Tô Tô ôm lấy Minh Yến, Minh Yến không nhúc nhích, cô đang suy nghĩ xem mình có nên làm gì nữa hay không, đột nhiên có người kẹp chặt cằm của mình, Minh Yến đè cô xuống dưới thân, hung hăng hôn ngấu nghiến bờ môi của Tô Tô.
Nụ hôn này cực nóng bỏng kéo dài, mang theo dục vọng mãnh liệt, anh kéo cô cùng nhau chìm vào trong trầm luân.
“Ừm…” Tô Tô câu cổ Minh Yến, trúc trắc nhưng cố hết sức đáp lại, cho dù nàng bị nụ hôn của Minh Yến làm cho khó thở, nhưng cô vẫn quấn lấy môi và răng của anh.
Và khi Minh Yến cuối cùng cũng chịu rời khỏi đôi môi của Tô Tô, anh đè lên trên người cô, thâm tình nhìn cô, đôi mắt anh phản chiếu dáng vẻ e thẹn và đáng yêu của cô. Anh thấy sắc mặt Tô Tô lúc này đỏ bừng, đôi môi vốn là màu anh đào nhạt cũng trở nên đỏ tươi, mọng nước, nhưng lại bị nụ hôn của anh làm cho hơi sưng lên.
Anh đưa tay ra, trìu mến vuốt ve gò má nóng bỏng của Tô Tô, cưng chiều vuốt ve mơn trớn môi cô, theo ánh mắt Minh Yến dời xuống, lòng bàn tay hơi nóng của anh cũng từ từ di chuyển xuống, chạm vào chiếc cổ mẫn cảm của cô, khiến cho Tô Tô rùng mình một cái.
Minh Yến nghĩ rằng cô sợ hãi, dừng động tác trong tay lại, nhẹ nhàng nói với Tô Tô: "Bây giờ hối hận còn kịp."
Tô Tô lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ngứa ~”
Có trời mới biết dáng vẻ của cô bây giờ đáng yêu đến mức nào, nếu không phải vì suy xét đến chuyện Tô Tô chưa từng hẹn hò với bạn trai có thể đây là lần đầu tiên, Minh Yến không muốn làm tổn thương cô, nếu không anh đã giơ súng ra trận từ lâu rồi, sao anh lại phải ẩn nhẫn khổ cực như vậy?
Minh Yến nhìn Tô Tô với sự ham muốn đầy thú tính không thể che giấu trong mắt anh. Trên người Tô Tô đang mặc chiếc váy ngủ mà khi anh đến thăm bệnh, vốn dĩ bên ngoài còn khoác một chiếc áo choàng bằng vải voan, nhưng vừa nãy lăn trên giường, chiếc dây của áo choàng đã bị bung ra, chất liệu vải vốn đã nhạt màu, buông xõa, khoác lên cánh tay Tô Tô, để lộ bờ vai bóng loáng mềm mịn của cô. Dưới chiếc váy ngủ có dây treo tất nhiên không mặc nội y, áo khoác bên ngoài đã bị nới lỏng, bộ ngực căng phồng vì xúc động của Tô Tô càng lộ rõ dưới lớp voan ren.
Yết hầu của Minh Yến giật giật, miệng anh càng trở nên khô khốc hơn. Nhìn hai ráng mây ửng hồng trên mặt Tô Tô, Minh Yến rốt cuộc vươn bàn tay tới điểm hồng nhạt lộ ra dưới lớp vải mỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.