Xuyên Nhanh Trở Về Ta Thành Ảnh Đế
Chương 2:
Liễu Phục Vũ
22/05/2024
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch giống như bị sét đánh của tóc xanh, Yến đăng nhịn không được mà thương hại, hắn lại châm thêm một điếu thuốc, hung hăng hút một ngụm, nói: "Trước khi tới đây, có phải có người đã nói với cậu, bảo cậu không cần ra tay tàn nhẫn, chỉ cần đánh gãy chân gãy tay là được, không bị thương quá nặng ba cậu sẽ giúp cậu giải quyết hậu quả, phải không? Hiện tại đã Là mấy tháng cuối lớp 12, nửa năm nữa còn phải thi đại học, tôi bị gãy chân gãy tay, hoặc không cẩn thận bị cậu đánh chết, ba cậu có thể giải quyết được không? Nếu tôi gặp chuyện không may, sự tình phía sau thế nào nghĩ bằng ngón chân cũng biết."
"A?" Tóc xanh hiện tại đã gần như chết máy, hiện tại chỉ biết phát ra âm thanh không có ý nghĩa.
"Yến, Yến Đăng, tôi đã chọn bánh mì mới cho cậu, mới làm hôm nay, cậu mau ăn đi." 'bánh mì' thiếu niên mang theo một túi nilon lớn trở về, nghe âm thanh vang dội phát ra từ bụng Yến Đăng, hắn rất chân chó mà cầm bánh mì ra, xé mở gói bánh đưa cho Yến Đăng.
"Cảm ơn cậu, ăn rất ngon." Sau khi Yến Đăng nhận bánh, vội vàng từng ngụm từng ngụm, tinh bột bị nước bọt thủy phan tản ra hương vị thơm ngọt, làm cái bụng đói khát đã lâu của hắn vô cùng hạnh phúc.
Thấy Yến Đăng ăn ngấu nghiến, thậm chí vụn bánh mì rơi vào tay cũng bị hắn nhét vào miệng ăn sạch, 'bánh mì' thiếu niên càng thêm chua xót, vội vàng vặn ra một lọ nước khoáng đưa đến, dặn dò hỏi: "ăn từ từ ăn từ từ, mau, uống chút nước cho đỡ nghẹn, tôi mua rất nhiều, không cần vội."
Ăn liền bốn cái bánh mì, uống hết một chai nước, dạ dày Yến Đăng mới thoải mái hơn một chút, hắn than nhẹ một tiếng, cảm giác được ăn no quá hạnh phúc, ngày khác lại đi tìm giáo viên xin giúp đỡ một chút, nếu không chính mình sẽ đói bụng.
"Được rồi, đều trở về hết đi, các cậu chỉ bị thương chút da thịt, không thương gân động cốt, đau hai ngày là khỏi." Được ăn uống đầy đủ làm tâm tình Yến Đăng rất tốt, hắn lấy từ trong ví tóc xanh ra năm sáu tờ tiền giấy, hướng về phía mấy thiếu niên vẫy vẫy tay, lảo đảo mà biến mất ở chỗ ngoặt đầu ngõ.
Có tiền, liền không cần phải về căn lều tứ phía lọt gió trước kia. Hắn sẽ đi tìm một nhà trọ, tốt nhất trong phòng trọ phải có nhà vệ sinh để có thể tắm nước nóng.
Rất nhanh, Yến Đăng tìm được một nhà trọ, mỗi ngày ở lại mất 35 đồng tiền, một phòng đơn rộng khoảng 10 mét vuông, hắn rất biết đủ mà cảm thấy hài lòng. Dù bị chủ nhà răng vàng ố mắng nhiếc, hàng xóm la hét không ngừng nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của hắn.
Đứng trong phòng tắm nhỏ đến mức không có chỗ để xoay người, cảm thụ nước ấm đánh vào da thịt, toàn bộ lỗ chân lông đều như được nở ra, vô cùng thoải mái, Yến Đăng khẽ hừ một giai điệu, xoa xoa thân thể đến khi da thịt đỏ bừng mới chưa đã thèm mà đi ra ngoài.
Quần áo giặt sạch rồi treo trước lò sưởi, Yến Đăng chui vào trong chăn, hít một hơi thật sâu, mùi thuốc sát trùng chui vào xoang mũi, mắt vừa nhắm, liền chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh lại, Yến Đăng vẫn còn có chút ngây ngốc, thẳng đến khi cách vách truyền đến âm thanh ân ân a a kỳ quái, hắn mới có thể hoàn toàn tỉnh táo.
Đêm qua hắn ngủ không được ngon, không biết có phải do vận động quá độ hay không, hắn mơ thấy các thế giới trong hành trình xuyên qua làm nhiệm vụ của mình, tựa như đèn kéo quân mà trôi qua. May mắn 026 đã giúp hắn loại bỏ tình cảm nhiều lần, gần ngàn năm ký ức hiện tại dường như đã bị phủ lên một lớp lụa mỏng, kí ức rõ ràng mà mông lung, giống như nhìn một bộ phim cảm động lòng người, xem xong rồi nhớ kỹ, nhưng thời gian dài trôi qua, cũng sẽ phai nhạt, sẽ không bởi vì câu chuyện đó mà xúc động nữa.
Yến Đăng xoa xoa mặt, cầm di động hôm qua lấy được của tóc xanh, nhìn thời gian, đã 6 giờ 10 phút.
Hình như lớp ôn bài buổi sáng bắt đầu lúc 6 rưỡi?
Yến Đăng nhe răng trợn mắt mà bò dậy, vừa mặc quần áo vừa dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt đánh răng, sau đó vội vàng chạy như điên ra cửa.
Cố nhân cái gì, đã từng cái gì, đều đã bị điểm danh sáng sớm xua đi, một mảnh cũng không còn.
Nếu hắn nhớ không lầm, thầy Phùng chủ nhiệm lớp có thể nói là sát thủ thiết huyết vô tình, thầy cực kỳ nghiêm khắc, cũng rất độc miệng, đối xử với học trò đều bình đẳng như nhau, phàm là học sinh lạc vào tay ông, ông có thể lải nhải đến mức học trò đó phải hoài nghi nhân sinh.
Có lẽ trận đánh nhau hôm qua đã mở khóa tiềm năng cơ thể của hắn, Yến Đăng vẫn có thể đến phòng học trước giờ vào lớp gần chục phút, vừa liếc mắt đã nhìn thấy lão phùng đang cầm cuốn sổ ghi chép đi qua chỗ ngoặt, dáng vẻ này là đang chuẩn bị 'vũ trang' để đi bắt người.
Vào phòng học, nhìn toàn bộ phòng học đều là các thiếu nam thiếu nữ mặc cùng một kiểu đồng phục, Yến Đăng mới chân chính xác định chính mình đã trở về. Hắn dựa theo ký ức trước kia, tìm được chỗ ngồi của mình, mới vừa ngồi xuống, cánh tay đã bị bạn cùng bạn chọc vào.
"Này, Yến Đăng, cậu có làm sao không?"
Bạn cùng bàn của cậu là một thiếu niên trên mặt mọc vài cái mụn dậy thì, so với Yến Đăng vì đói mà gầy, thiếu niên này còn gầy hơn hắn một vòng. Thiếu niên mặc đồng phục rộng, nhìn qua giống như bao tải đang treo trên cây gậy trúc. Yến Đăng nhớ rõ cậu ta là Hứa Học Cần, là đại biểu môn Vật lý, là một người rất thích buôn chuyện, nhưng tâm địa và tính tình đều khá tốt, là người duy nhất không để ý đến tính cách khó thân cận của hắn. Đời trước, khi hắn vô ý khiến tóc xanh bị mù, thời điểm bị đưa vào tù, chỉ có Hứa Học Cần tới thăm hắn, còn mang cho hắn rất nhiều đồ ăn và sách vở, cổ vũ hắn đừng quên học tập, an ủi hắn nhất định phải tỉnh táo lên.
Nhớ tới những thứ kia, Yến Đăng tặng cho Hứa Học Cần một khuôn mặt tươi cười, đè thấp âm thanh nói: "Tôi không bị làm sao cả, có việc gì vậy?"
Hứa Học Cần hơi ngẩn người, nguyên nhân lớn nhất khiến cậu ta không sợ bản mặt lạnh của Yến Đăng, luôn thân cận với đối phương là do cậu ta là một kẻ nhan khống, hơn nữa còn là cái loại không có thuốc chữa. Trước kia Yến Đăng luôn thích cúi đầu, cả người tản ra hơi thở tối tăm, mặc dù đẹp mắt nhưng cũng chỉ là đẹp hơn người khác hai ba phần.
Nhưng Yến Đăng của hôm nay, có chút không giống thì phải?
Hơi thở tối tăm ngày thường đều đã biến mất, khi ngồi eo lưng thẳng tắp, tóc cũng chải gọn gàng, cả khuôn mặt đều lộ ra ngoài, ngũ quan tinh xảo lại không nữ tính, có một loại thiếu niên xuân xanh tuấn tiếu. Đặc biệt là một đôi mắt đào hoa, tròng mắt hơi pha chút xanh lam, càng khiến cho đôi mắt đen trắng rõ ràng trở nên sâu thẳm trong trẻo, lông mi vừa dài vừa rậm, khi cười rộ lên đuôi mắt hơi rũ xuống, nhìn qua vừa vô tội lại vừa đáng yêu, môi hơi hé mở, lộ ra hàm răng trắng tinh, vẻ đẹp trai như ánh mặt trời ập thẳng vào mặt.
Hứa Học Cần theo bản năng che lại lồng ngực đang bang bang nhảy loạn, nuốt nước miếng, hơn nửa ngày mới tìm được đầu lưỡi của mình: "Cậu, cậu hôm nay sao lạ vậy?"
"Hả, không có việc gì, có lẽ là đã nghĩ thông suốt một số việc rồi đi." Tất nhiên không thể nói ba ba cậu đã xuyên qua gần ngàn năm, đã sớm không phải thiếu niên ngây ngô tự ti vì bần cùng của trước kia được.
"Nghĩ thông suốt, vậy, vậy cũng rất tốt, rất tốt, ha hả." Hứa Học Cần cảm thấy mình rất giống thiểu năng, không dám tiếp tục nhìn thẳng Yến Đăng nữa, chỉ có thể giả vờ rũ xuống tầm mắt kiểm tra lại bài tập.
"Khụ, thật sự không có việc gì đi? Tôi nghe bạn học cũ nói, tên học sinh học ở tầng 17, chính là tên Hồ Huyên tối hôm qua đã mang người tới tìm cậu gây khó dễ ấy. Là vì người kia..." Hứa Học Cần hơi hất mặt về phía thân ảnh mảnh khảnh màu đỏ ngồi ở dãy bàn đầu, hơi giận dữ nói tiếp: "Cậu không bị hắn đánh à?"
"Thật sự không sao cả." Nhìn Hứa Học Cần vẫn còn lo lắng, Yến Đăng lập tức tiêm cho hắn một liều an thần*: "Yên tâm đi, hắn tới tìm tôi vì muốn tôi tránh xa Lâm Vũ Phỉ, tôi đã đồng ý, hắn liền rời đi. Thật đó, lát nữa sau khi kết thúc lớp ôn tập buổi sáng, tôi sẽ đi tìm Lâm Vũ Phỉ nói rõ, về sau cũng sẽ tránh xa hai người này."
*Tiêm một liều an thần: Dùng lời nói, việc làm để người khác thấy yên tâm.
Nghe Yến Đăng nói như vậy, Hứa Học Cần cũng hơi yên tâm. Thấy Yến Đăng đã bắt đầu lấy sách ra, cậu ta cũng không còn lo lắng nữa, nghiêng người nói đùa: "Hắc, Lâm Vũ Phỉ kia cũng thật xui xẻo, người yêu tính tình quá ấu trĩ. Chỉ là tên kia nghe nói gia thế rất tốt, tính cách cũng khá bá đạo, tôi cảm thấy hắn giống như đem Lâm Vũ Phỉ trở thành vật sở hữu của mình. Công bằng mà nói, giáo hoa như vậy nên cùng với giáo thảo như cậu ở bên nhau, đúng không? Khụ khụ, cậu thật sự không có ý tưởng gì không trong sáng với Lâm Vũ Phỉ chứ?"
Yến Đăng thầm nói có dạng mỹ nhân nào mà tui chưa thấy qua, dáng vẻ của Lâm Vũ Phỉ so với những người đó, nhiều lắm cũng chỉ như cháo trắng rau xào thôi. Chẳng qua vì đang học ở lớp chọn ban tự nhiên, tỉ lệ nam nữ chênh lệch lớn, nữ sinh đã ít mà nữ sinh đẹp còn ít hơn, hơn nữa gia đình nàng ta cũng xem như có điều kiện, từ nhỏ đã đi học đánh đàn khiêu vũ, cộng thêm biết trang điểm, cho nên mới khiến nàng ta trở thành hạc trong bầy gà.
Càng đứng nói đến chuyện đời trước của hắn là bị hủy trong tay cô gái này và Chử Hướng Phi, nếu hai người này không ở phía sau xúi giục, hắn cũng không gặp cảnh lao ngục. Hiện tại nếu không có việc của tóc xanh hôm qua, hắn ngay cả nhìn nàng ta một cái cũng cảm thấy não đau.
"Ha hả, cậu ta xứng với tôi sao? Cậu ta đẹp bằng một phần của tôi à?"
Yến Đăng hướng về phía Hứa Học Cần nhướng mày, cười thoải mái: "Đừng trêu chọc tôi nữa, cho dù tôi muốn tìm đối tượng, cũng sẽ tìm một người gần bằng tôi để kết giao."
Đời trước trước khi bắt đầu tiến vào hệ thống làm nhiệm vụ, hắn đã đem tất cả thù hận trả lại gấp bội, đời này mỗi phút mỗi giây đối với hắn đều là quý giá, hắn tất nhiên cũng không có hứng thú lãng phí thời gian trên người những kẻ này.
"A?" Tóc xanh hiện tại đã gần như chết máy, hiện tại chỉ biết phát ra âm thanh không có ý nghĩa.
"Yến, Yến Đăng, tôi đã chọn bánh mì mới cho cậu, mới làm hôm nay, cậu mau ăn đi." 'bánh mì' thiếu niên mang theo một túi nilon lớn trở về, nghe âm thanh vang dội phát ra từ bụng Yến Đăng, hắn rất chân chó mà cầm bánh mì ra, xé mở gói bánh đưa cho Yến Đăng.
"Cảm ơn cậu, ăn rất ngon." Sau khi Yến Đăng nhận bánh, vội vàng từng ngụm từng ngụm, tinh bột bị nước bọt thủy phan tản ra hương vị thơm ngọt, làm cái bụng đói khát đã lâu của hắn vô cùng hạnh phúc.
Thấy Yến Đăng ăn ngấu nghiến, thậm chí vụn bánh mì rơi vào tay cũng bị hắn nhét vào miệng ăn sạch, 'bánh mì' thiếu niên càng thêm chua xót, vội vàng vặn ra một lọ nước khoáng đưa đến, dặn dò hỏi: "ăn từ từ ăn từ từ, mau, uống chút nước cho đỡ nghẹn, tôi mua rất nhiều, không cần vội."
Ăn liền bốn cái bánh mì, uống hết một chai nước, dạ dày Yến Đăng mới thoải mái hơn một chút, hắn than nhẹ một tiếng, cảm giác được ăn no quá hạnh phúc, ngày khác lại đi tìm giáo viên xin giúp đỡ một chút, nếu không chính mình sẽ đói bụng.
"Được rồi, đều trở về hết đi, các cậu chỉ bị thương chút da thịt, không thương gân động cốt, đau hai ngày là khỏi." Được ăn uống đầy đủ làm tâm tình Yến Đăng rất tốt, hắn lấy từ trong ví tóc xanh ra năm sáu tờ tiền giấy, hướng về phía mấy thiếu niên vẫy vẫy tay, lảo đảo mà biến mất ở chỗ ngoặt đầu ngõ.
Có tiền, liền không cần phải về căn lều tứ phía lọt gió trước kia. Hắn sẽ đi tìm một nhà trọ, tốt nhất trong phòng trọ phải có nhà vệ sinh để có thể tắm nước nóng.
Rất nhanh, Yến Đăng tìm được một nhà trọ, mỗi ngày ở lại mất 35 đồng tiền, một phòng đơn rộng khoảng 10 mét vuông, hắn rất biết đủ mà cảm thấy hài lòng. Dù bị chủ nhà răng vàng ố mắng nhiếc, hàng xóm la hét không ngừng nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của hắn.
Đứng trong phòng tắm nhỏ đến mức không có chỗ để xoay người, cảm thụ nước ấm đánh vào da thịt, toàn bộ lỗ chân lông đều như được nở ra, vô cùng thoải mái, Yến Đăng khẽ hừ một giai điệu, xoa xoa thân thể đến khi da thịt đỏ bừng mới chưa đã thèm mà đi ra ngoài.
Quần áo giặt sạch rồi treo trước lò sưởi, Yến Đăng chui vào trong chăn, hít một hơi thật sâu, mùi thuốc sát trùng chui vào xoang mũi, mắt vừa nhắm, liền chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh lại, Yến Đăng vẫn còn có chút ngây ngốc, thẳng đến khi cách vách truyền đến âm thanh ân ân a a kỳ quái, hắn mới có thể hoàn toàn tỉnh táo.
Đêm qua hắn ngủ không được ngon, không biết có phải do vận động quá độ hay không, hắn mơ thấy các thế giới trong hành trình xuyên qua làm nhiệm vụ của mình, tựa như đèn kéo quân mà trôi qua. May mắn 026 đã giúp hắn loại bỏ tình cảm nhiều lần, gần ngàn năm ký ức hiện tại dường như đã bị phủ lên một lớp lụa mỏng, kí ức rõ ràng mà mông lung, giống như nhìn một bộ phim cảm động lòng người, xem xong rồi nhớ kỹ, nhưng thời gian dài trôi qua, cũng sẽ phai nhạt, sẽ không bởi vì câu chuyện đó mà xúc động nữa.
Yến Đăng xoa xoa mặt, cầm di động hôm qua lấy được của tóc xanh, nhìn thời gian, đã 6 giờ 10 phút.
Hình như lớp ôn bài buổi sáng bắt đầu lúc 6 rưỡi?
Yến Đăng nhe răng trợn mắt mà bò dậy, vừa mặc quần áo vừa dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt đánh răng, sau đó vội vàng chạy như điên ra cửa.
Cố nhân cái gì, đã từng cái gì, đều đã bị điểm danh sáng sớm xua đi, một mảnh cũng không còn.
Nếu hắn nhớ không lầm, thầy Phùng chủ nhiệm lớp có thể nói là sát thủ thiết huyết vô tình, thầy cực kỳ nghiêm khắc, cũng rất độc miệng, đối xử với học trò đều bình đẳng như nhau, phàm là học sinh lạc vào tay ông, ông có thể lải nhải đến mức học trò đó phải hoài nghi nhân sinh.
Có lẽ trận đánh nhau hôm qua đã mở khóa tiềm năng cơ thể của hắn, Yến Đăng vẫn có thể đến phòng học trước giờ vào lớp gần chục phút, vừa liếc mắt đã nhìn thấy lão phùng đang cầm cuốn sổ ghi chép đi qua chỗ ngoặt, dáng vẻ này là đang chuẩn bị 'vũ trang' để đi bắt người.
Vào phòng học, nhìn toàn bộ phòng học đều là các thiếu nam thiếu nữ mặc cùng một kiểu đồng phục, Yến Đăng mới chân chính xác định chính mình đã trở về. Hắn dựa theo ký ức trước kia, tìm được chỗ ngồi của mình, mới vừa ngồi xuống, cánh tay đã bị bạn cùng bạn chọc vào.
"Này, Yến Đăng, cậu có làm sao không?"
Bạn cùng bàn của cậu là một thiếu niên trên mặt mọc vài cái mụn dậy thì, so với Yến Đăng vì đói mà gầy, thiếu niên này còn gầy hơn hắn một vòng. Thiếu niên mặc đồng phục rộng, nhìn qua giống như bao tải đang treo trên cây gậy trúc. Yến Đăng nhớ rõ cậu ta là Hứa Học Cần, là đại biểu môn Vật lý, là một người rất thích buôn chuyện, nhưng tâm địa và tính tình đều khá tốt, là người duy nhất không để ý đến tính cách khó thân cận của hắn. Đời trước, khi hắn vô ý khiến tóc xanh bị mù, thời điểm bị đưa vào tù, chỉ có Hứa Học Cần tới thăm hắn, còn mang cho hắn rất nhiều đồ ăn và sách vở, cổ vũ hắn đừng quên học tập, an ủi hắn nhất định phải tỉnh táo lên.
Nhớ tới những thứ kia, Yến Đăng tặng cho Hứa Học Cần một khuôn mặt tươi cười, đè thấp âm thanh nói: "Tôi không bị làm sao cả, có việc gì vậy?"
Hứa Học Cần hơi ngẩn người, nguyên nhân lớn nhất khiến cậu ta không sợ bản mặt lạnh của Yến Đăng, luôn thân cận với đối phương là do cậu ta là một kẻ nhan khống, hơn nữa còn là cái loại không có thuốc chữa. Trước kia Yến Đăng luôn thích cúi đầu, cả người tản ra hơi thở tối tăm, mặc dù đẹp mắt nhưng cũng chỉ là đẹp hơn người khác hai ba phần.
Nhưng Yến Đăng của hôm nay, có chút không giống thì phải?
Hơi thở tối tăm ngày thường đều đã biến mất, khi ngồi eo lưng thẳng tắp, tóc cũng chải gọn gàng, cả khuôn mặt đều lộ ra ngoài, ngũ quan tinh xảo lại không nữ tính, có một loại thiếu niên xuân xanh tuấn tiếu. Đặc biệt là một đôi mắt đào hoa, tròng mắt hơi pha chút xanh lam, càng khiến cho đôi mắt đen trắng rõ ràng trở nên sâu thẳm trong trẻo, lông mi vừa dài vừa rậm, khi cười rộ lên đuôi mắt hơi rũ xuống, nhìn qua vừa vô tội lại vừa đáng yêu, môi hơi hé mở, lộ ra hàm răng trắng tinh, vẻ đẹp trai như ánh mặt trời ập thẳng vào mặt.
Hứa Học Cần theo bản năng che lại lồng ngực đang bang bang nhảy loạn, nuốt nước miếng, hơn nửa ngày mới tìm được đầu lưỡi của mình: "Cậu, cậu hôm nay sao lạ vậy?"
"Hả, không có việc gì, có lẽ là đã nghĩ thông suốt một số việc rồi đi." Tất nhiên không thể nói ba ba cậu đã xuyên qua gần ngàn năm, đã sớm không phải thiếu niên ngây ngô tự ti vì bần cùng của trước kia được.
"Nghĩ thông suốt, vậy, vậy cũng rất tốt, rất tốt, ha hả." Hứa Học Cần cảm thấy mình rất giống thiểu năng, không dám tiếp tục nhìn thẳng Yến Đăng nữa, chỉ có thể giả vờ rũ xuống tầm mắt kiểm tra lại bài tập.
"Khụ, thật sự không có việc gì đi? Tôi nghe bạn học cũ nói, tên học sinh học ở tầng 17, chính là tên Hồ Huyên tối hôm qua đã mang người tới tìm cậu gây khó dễ ấy. Là vì người kia..." Hứa Học Cần hơi hất mặt về phía thân ảnh mảnh khảnh màu đỏ ngồi ở dãy bàn đầu, hơi giận dữ nói tiếp: "Cậu không bị hắn đánh à?"
"Thật sự không sao cả." Nhìn Hứa Học Cần vẫn còn lo lắng, Yến Đăng lập tức tiêm cho hắn một liều an thần*: "Yên tâm đi, hắn tới tìm tôi vì muốn tôi tránh xa Lâm Vũ Phỉ, tôi đã đồng ý, hắn liền rời đi. Thật đó, lát nữa sau khi kết thúc lớp ôn tập buổi sáng, tôi sẽ đi tìm Lâm Vũ Phỉ nói rõ, về sau cũng sẽ tránh xa hai người này."
*Tiêm một liều an thần: Dùng lời nói, việc làm để người khác thấy yên tâm.
Nghe Yến Đăng nói như vậy, Hứa Học Cần cũng hơi yên tâm. Thấy Yến Đăng đã bắt đầu lấy sách ra, cậu ta cũng không còn lo lắng nữa, nghiêng người nói đùa: "Hắc, Lâm Vũ Phỉ kia cũng thật xui xẻo, người yêu tính tình quá ấu trĩ. Chỉ là tên kia nghe nói gia thế rất tốt, tính cách cũng khá bá đạo, tôi cảm thấy hắn giống như đem Lâm Vũ Phỉ trở thành vật sở hữu của mình. Công bằng mà nói, giáo hoa như vậy nên cùng với giáo thảo như cậu ở bên nhau, đúng không? Khụ khụ, cậu thật sự không có ý tưởng gì không trong sáng với Lâm Vũ Phỉ chứ?"
Yến Đăng thầm nói có dạng mỹ nhân nào mà tui chưa thấy qua, dáng vẻ của Lâm Vũ Phỉ so với những người đó, nhiều lắm cũng chỉ như cháo trắng rau xào thôi. Chẳng qua vì đang học ở lớp chọn ban tự nhiên, tỉ lệ nam nữ chênh lệch lớn, nữ sinh đã ít mà nữ sinh đẹp còn ít hơn, hơn nữa gia đình nàng ta cũng xem như có điều kiện, từ nhỏ đã đi học đánh đàn khiêu vũ, cộng thêm biết trang điểm, cho nên mới khiến nàng ta trở thành hạc trong bầy gà.
Càng đứng nói đến chuyện đời trước của hắn là bị hủy trong tay cô gái này và Chử Hướng Phi, nếu hai người này không ở phía sau xúi giục, hắn cũng không gặp cảnh lao ngục. Hiện tại nếu không có việc của tóc xanh hôm qua, hắn ngay cả nhìn nàng ta một cái cũng cảm thấy não đau.
"Ha hả, cậu ta xứng với tôi sao? Cậu ta đẹp bằng một phần của tôi à?"
Yến Đăng hướng về phía Hứa Học Cần nhướng mày, cười thoải mái: "Đừng trêu chọc tôi nữa, cho dù tôi muốn tìm đối tượng, cũng sẽ tìm một người gần bằng tôi để kết giao."
Đời trước trước khi bắt đầu tiến vào hệ thống làm nhiệm vụ, hắn đã đem tất cả thù hận trả lại gấp bội, đời này mỗi phút mỗi giây đối với hắn đều là quý giá, hắn tất nhiên cũng không có hứng thú lãng phí thời gian trên người những kẻ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.