Xuyên Nhanh Trở Về Ta Thành Ảnh Đế
Chương 5:
Liễu Phục Vũ
24/05/2024
Tạ Từ Thanh vốn dĩ không muốn đi bộ trong trường học, danh khí của hắn thế nào trong lòng hắn hiểu rõ, việc đi lang thang như vậy sẽ gây rắc rối lớn cho việc quản lý trường học, rốt cuộc vì để vào trường đóng phim, hắn còn phải giả làm cháu trai của Tôn ca.
Chẳng qua trong hai ngày quay phim này, hắn thật sự không tìm được cảm giác.
Làm một quyển tiểu thuyết vườn trường nổi tiếng, 'Từ giáo phục đến váy cưới' vẫn đi theo motip cũ, thiết lập của nam chính Thẩm Gia Thụ trong truyện là một thiếu gia nhà giàu, nội tâm ngạo kiều, tính tình rộng rãi, tứ chi phát triển, học tra.
Những thiết lập này khá thường thấy trong các tiểu thuyết vườn trường. Đối với những thứ phía trước hắn đều hiểu, bất quá 'học tra' sinh vật này đối với hắn mà nói rất khó để lý giải.
Hai ngày này vừa lúc đang quay cảnh nữ chính Trịnh Tâm vì muốn hai người có thể ở bên nhau sau khi tốt nghiệp mà tìm mọi biện pháp để đốc thúc Thẩm Gia Thụ học tập, nâng cao thành tích. Chỉ là Thẩm Gia Thụ ở phương diện học tập không có thiên phú, hơn nữa trong nhà cũng xảy ra chuyện, căn bản vô pháp chuyên tâm học tập, hai người vì thế mà náo loạn ra mâu thuẫn lớn, Trịnh Tâm dưới cơn nóng giận đã nói nặng lời, làm tổn thương lòng tự trọng của Thẩm Gia Thụ.
Bị dồn vào đường cùng Thẩm Gia Thụ rất thương tâm và tuyệt vọng, còn cảm thấy Trịnh Tâm là bởi vì hắn theo đuổi mãi không bỏ mới có thể đồng ý yêu đương với hắn, căn bản đối hắn cũng không có tình cảm gì. Hiện tại Trịnh Tâm là đang dùng biện pháp này để nói cho hắn, khiến hắn nhận rõ chính mình, biết khó mà lui.
Tình cảm hồn nhiên của thiếu niên vô tình bị chọc cho vỡ nát.
Làm một người từ nhỏ đã có thành tích tốt, muốn làm gì đều có thể dễ dàng làm được, Tạ Từ Thanh thật sự không thể hiện được một thiếu niên có lòng tự trọng cao, bởi vì thành tích học tập mà tự ti và bất lực. Hắn đã nhiều lần dùng những cảm xúc khác nhau để suy diễn nhân vật này nhưng vẫn cảm thấy giống như đang thiếu thứ gì đó. Chưa kể vai nữ chính do một cô gái xuất đạo từ một chương trình chân nhân tú đảm nhận, lớn lên xác thật không tồi, nhưng vô luận là đài từ hay biểu tình động tác đều trúc trắc cứng đờ đến đáng sợ, điển hình cho kiểu diễn viên bình hoa di động, điều này khiến cảm xúc của hắn hoàn toàn bị phong bế, không thể nào nhập diễn.
Làm một người có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với bản thân, cho dù là vì trả nợ nhân tình mới nhận bộ web drama này, Tạ Từ Thanh cũng không muốn chắp vá hay tạm chấp nhận mà diễn cho qua.
Được Tôn ca chỉ điểm, hắn dứt khoát võ trang đầy đủ, mặc giáo phục trường Thực Nghiệm, đeo lên một cái khẩu trang vừa đại vừa dày, chạy tới lớp 12 bên này nhìn xem nhóm học tra khi đối mặt với kì thi đại học sẽ có bộ dáng gì.
Dù sao hiện tại đang là mùa đông, đeo khẩu trang cũng không mấy hiếm lạ, cộng thêm không khí trong các lớp cuối cấp đều rất khẩn trương, bọn học sinh tan học cũng chỉ dám ra ngoài đi vệ sinh một chút sau đó nhanh chóng trở về. Tạ Từ Thanh liền như vậy trắng trợn mà ở hành lang tầng 17 qua lại quan sát, cư nhiên không hề bị người khác phát hiện ra.
NGhe trong miệng những thiếu niên thiếu nữ đang không ngừng bàn luận về hàm số, nhiệt độ sôi, phản ứng hóa học hay thay đổi tế bào,...v... v... Nhìn bọn họ hoặc cao hứng phấn chấn, hoặc uể oải thương tâm dáng vẻ, tâm tình của hắn cũng trở nên thả lỏng hơn nhiều.
Bộ phim giúp hắn nhận được đề cử giải 'Mặt nạ vàng' là một bộ điện ảnh hay, có lẽ hắn tương lai nhiều năm sau sẽ không còn gặp được một kịch bản tốt như vậy nữa, nhưng là thời điểm diễn bộ phim đó, hắn vui sướng tràn trề, sau khi diễn xong, hắn liền phát hiện một phần linh hồn của chính mình phảng phất như là bị nhốt ở trong bộ phim kia, ra không được. Lần này nhận diễn bộ phim này của Tôn ca, một phần là vì báo ân tri ngộ, thứ hai là vì muốn thả lỏng tâm tình, làm chính mình mau chóng thoát khỏi ảnh hưởng của bộ phim điện ảnh trước đó.
Hiện tại xem ra vẫn là có hiệu quả, ít nhất khi nhìn thấy hỉ nộ ái nhạc không chút che giấu treo trên mặt bọn học sinh, Tạ Từ Thanh cảm thấy chính mình giống như bị cảm nhiễm, theo cảm xúc phập phồng của bọn họ mà nhịn không được muốn đi theo, cùng thảo phạt nhóm học bá 'không phải người' trong lời bọn họ.
Được rồi, học tra đã nhìn thấy rất nhiều, hiện tại muốn hay không đi xem vị học bá khiến người ta hâm mộ ghen tị hận kia?
Trong đầu nghĩ như vậy, Tạ Từ Thanh đã bước chân đi ra, dựa theo vài câu trò chuyện của đám học sinh mà tìm đến lớp học của vị học bá kia.
Mới vừa đi đến cửa sổ, liền nghe thấy một âm thanh trong sáng còn mang theo chút khàn khàn độc thuộc về thiếu niên trong thời kỳ vỡ giọng đang nghiêm túc mà nói: "Di, mất 24 điểm? Trừ bỏ môn ngữ văn, còn môn nào ta không được mãn phân? Không thể nào nha, chẳng lẽ ta vô tình viết sai câu trả lời rồi?"
Những lời này cũng không giống như cố tình khoe ra, đối phương giống như thật lòng cho là như vậy. Vừa mới thể nghiệm tâm trạng của nhóm học tra Tạ Từ Thanh cảm thấy, những lời này lực sát thương thật sự quá lớn.
Nghe thiếu niên cùng bằng hữu cười đùa chia sẻ tài liệu, Tạ Từ Thanh nhịn không được tiến đến gần cửa sổ, lau đi hơi nước trên cửa kính rồi nhìn vào bên trong.
Thiếu niên tên Yến Đăng kia đang đứng đưa lưng về phía cửa sổ, thiếu niên đang trong thời kỳ phát dục, dáng người rất cao gầy, thoạt nhìn khiến người khác cảm thấy rất mảnh khảnh. Mái tóc đen nhánh hơi dài rũ xuống, ngọn tóc mềm mại dừng ở cần cổ thon dài trắng nõn, chỉ nghe thiếu niên rất nghiêm túc mà đối bạn cùng phòng đưa ra kiến nghị: "Đọc xong liền sẽ có thể lý giải, còn về viết văn, cho đề bài, ngươi liền viết theo đề bài là được."
Nghe đến đây, Tạ Từ Thanh nhịn không được mà cười ra tiếng, hắn thậm chí còn bắt đầu hồi tưởng, chính mình trước kia khi còn học cấp ba, có phải cũng là cái dạng này đức hạnh hay không?
Hắn cười ra lúc sau, thiếu niên kia đã quay người nhìn về phía này, thời điểm tầm mắt tương giao, thiếu niên thoáng có chút hoảng hốt, sau đó rất nhanh liền cười cong đôi mắt, ánh mặt trời buổi chiều dừng lại trên đôi mắt thiếu niên, cư nhiên có một loại ba quang lan tràn. Tạ Từ Thanh cảm thấy hình ảnh này quá mức mỹ lệ, cũng vô cùng hoàn mỹ, vô luận là ánh sáng, vẫn là góc độ đều làm hắn muốn giơ lên máy ảnh, đem cảnh tượng này chụp xuống, lưu lại lâu lâu dài dài.
Tạ Từ Thanh theo bản năng cảm thấy, thiếu niên đã biết hắn là ai. Hắn giơ ngón trỏ áp lên miệng làm ra tư thế đừng nói chuyện, gật nhẹ đầu với đối phương sau đó liền nhanh chóng rời đi.
"Yến Đăng, ngươi đang nhìn cái gì?" Hứa Học Cần thò đầu qua, hướng phía cửa sổ nhìn nhìn, không có ai ở đó cả.
Yến Đăng trong tâm nói, ngốc thiêu thân, thần tượng của ngươi vừa này chỉ cách ngươi không tới khoảng cách một mét, chẳng qua ngươi mãi đắm chìm trong môn ngữ văn, cho nên không chú ý tới mà thôi.
Đúng vậy, ngay ánh mắt đầu tiên Yến Đăng liền biết chủ nhân của cặp mắt kia khẳng định là Tạ Từ Thanh - người đang đóng phim bên trong trường học. Bất quá người này là gan cũng rất lớn, hắn không lẽ không biết, nếu như bị nhận ra ở trong trường sẽ tạo ra bao lớn rối loạn sao? Không nghĩ tới hiệu trưởng có thể để một bao thuốc nổ di động như thế đi lại trong nhóm học sinh, hình tượng nghiêm khắc của hiệu trưởng trong lòng hắn đã hoàn toàn sụp đổ.
"Ngươi có muốn cùng đi với ta không?"
"Gì?"
"Ta ở đây nói nửa ngày ngươi không nghe được gì sao? Ta đang nói, cuối tuần này không cần học bù, chúng ta cùng nhau đi cách vách xem Tạ Từ Thanh." Hứa Học Cần nói đến hai ngày nghỉ mà kích động không thôi, lần cuối cùng được nghỉ một cuối tuần hoàn chỉnh là chuyện của hai tháng trước.
"Ngữ văn..."
"Dừng, đừng nhắc đến ngữ văn thì chúng ta vẫn là bạn tốt. Đi không đi không? Nghe nói đoàn phim còn tuyển mười học sinh của khối lớp 10, 11 đến làm diễn viên quần chúng đâu, ai nha, tưởng tượng đến nhóm người kia có thể tiếp xúc gần gũi với Tạ Từ Thanh và Hàn Khả Nhi, còn cùng bọn họ đóng chung phim, ta liền hâm mộ ghen tị hận a!"
Nhìn Hứa Học Cần trừng một đôi cẩu cẩu mắt đáng thương hề hề mà nói, Yến Đăng rất là hiền từ mà đáp ứng hắn: "Được, ba ba bồi ngươi đi."
Thấy Yến Đăng đáp ứng, Hứa Học Cần huy huy nắm tay một chút, sau đó vươn tay sờ sờ bên trong ngăn bàn: "Ai nha, cuốn sổ siêu đắt ta mua lần trước ở chỗ nào nha? Hắc hắc, đến lúc đó ta sẽ xin chữ ký của Tạ Từ Thành và Hàn Khả Nhi. Nghe nói Tạ Từ Thanh làm người tương đối lạnh lùng, hắn không thích cùng fans tiếp xúc gần gũi, bất quá Hàn Khả Nghi lại đặc biệt thân thiện, người cũng rất đẹp, chỉ cần ta bày ra thái độ thành khẩn chút, nhất định nàng sẽ ký tên cho ta, nói không chừng còn ghi tên lời chúc linh tinh, hắc hắc."
Yến Đăng nhìn Hứa Học Cần trước đó còn bày ra một bộ 'Ta là Tạ Từ Thanh tử trung phấn' lúc này lại nhắc mãi Hàn Khả Nhi, trên mặt đều là dáng vẻ xuân tâm nhộn nhạo mà cười cười, quả nhiên, ở trong lòng các nam sinh, thần tượng cho dù tốt, gặp được cô nương nào đó xinh đẹp, thần tượng nam thần cái gì đều phải né xa ba thước, căn bản không thể so sánh cùng một chỗ.
Sau một hồi tìm kiếm đến mồ hôi đầy đầu, Hứa Học Cần rốt cuộc tìm ra đồ vật muốn tìm từ trong núi sách vở, vừa quay đầu liền thấy Yến Đăng đang cầm di động đặt vé xe lửa.
"Ngươi mua vé xe lửa làm gì?"
"Tuần sau ta muốn xin nghỉ đi thành phố B một chuyến, đặt vé sớm chút cũng tốt." Kỳ thật hắn vốn dĩ tính toán cuối tuần này sẽ đi thành phố B, nhưng nếu đã đáp ứng cùng Hứa Học Cần đi đoàn phim chơi, vậy thì phải sửa lại kế hoạch.
"Đi thành phố B làm gì?"
"Ngươi cũng biết, ta rất thiếu tiền, giáo viên có thể giúp ta nhất thời, cũng không thể giúp được cả đời đi. Ba ta có để lại cho ta một ít đồ vật, nghe nói là vật tổ truyền, ta cầm đến thành phố B xem có thể bán được không, như vậy sau này lên đại học cũng không cần lo thiếu tiền nữa." Hắn nói dối một bộ vô cùng tự nhiên, kỳ thật hắn đi thành phố B là muốn dùng nhãn lực của mình đi nhìn một chút, xem có thể đào được đồ tốt gì hay không.
Nói tới cũng rất bất đắc dĩ, giá nhà cho thuê ở Thuần Cẩm thị lại tăng cao thêm vài lần, trong tay hắn chỉ còn một chút tiền giữ lại vốn để dưỡng thân thể, muốn có một phòng ở độc lập còn phải kiếm thêm tiền. Yến Đăng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên kiếm tiền bằng cách nhặt của hời là tốt nhất, hiện tại hắn đã có đủ năng lực bảo vệ chính mình, cho nên liền nghĩ đi thử một phen.
Nhắc đến việc nhà của Yến Đăng, Hứa Học Cần cũng không dám nhiều lời, đành phải ríu rít nói đến Hàn Khả Nhi, nói nàng có diện mạo đẹp bao nhiêu, lại biết múa biết nhảy biết ca hát vân vân, lấy những thứ này để rời đi lực chú ý, miễn cho Yến Đăng vì chuyện này mà thương tâm.
**
Tạ Từ Thanh không nghĩ nhanh như vậy liền có thể gặp lại Yến Đăng.
Hắn chỉ là trong khoảng thời gian nghỉ ngơi mà ra ngoài loạn đi một lúc, vừa mới rẽ vào một góc, hắn liền nhìn thấy thiếu niên kia đang thả lỏng dựa vào góc tường của tòa nhà dạy học, cúi đầu hút thuốc.
Thuần Cẩm thị nằm ở phía nam, đêm qua vừa có một trận tuyết rơi khiến Tôn Đạo rất cao hứng, cả buổi tối đều dẫn theo mọi người trong đoàn quay đến nửa đêm, chính là vì một cảnh nam nữ chủ hẹn hò với nhau trong đêm tuyết. Tuyết rơi cũng không lớn, hơn nữa nhiệt độ không khí cũng bắt đầu ấm lên, cho nên đêm qua thời điểm tuyết rơi đẹp bao nhiêu, hiện tại tuyết tan lại xấu bấy nhiêu.
Tuyết đọng màu trắng xen lẫn loang lổ nước bùn, nơi nơi đều là cành khô lá mục.
Thiếu niên còn chưa thành niên, ngây ngô như quả cam xanh chưa chín (?), nghiêng người dựa vào góc tường, bóng râm đem gương mặt hắn chia thành hai nửa, chỉ có thể thấy rõ đôi môi đỏ đang chậm rãi nhả ra từng đợt khói thuốc xám trắng. Nhìn thấy một màn này, Tạ Từ Thanh chỉ cảm thấy đầu quả tim giống như bị một sợi lông chim mềm mại cọ qua, mang theo một trận tê ngứa kỳ quái sau đó yên lặng mà biến mất.
Hắn theo bản năng lấy ra di động, tìm đúng góc độ.
Răng rắc.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ách, hắn quên chưa tắt âm máy ảnh.
Yến Đăng có chút buồn cười mà nhìn thanh niên tuấn mỹ đang nhấp môi bày ra vẻ mặt trầm tĩnh nội liễm trước mặt. À không, hiện tại đối phương còn đang hóa trang, trên người mặc giáo phục, dáng vẻ thoạt nhìn cùng hắn giống nhau. Mắt thấy đối phương bày ra dáng vẻ giống như chưa có chuyện gì phát sinh, nhưng lại không biết lỗ tai đỏ bừng đang bán đứng chính mình nội tâm, Yến Đăng nâng lên hộp thuốc lá, đưa qua.
"Hút một điếu không?" Đàn ông sao, có cái gì phải xấu hổ, ngồi xổm ở góc tường hút với nhau điếu thuốc liền lập tức không còn xa lạ.
"Cảm ơn."
Tạ Từ Thanh nhận lấy điếu thuốc, nhìn thiếu niên cầm bật lửa đưa tới, dáng vẻ ngậm điếu thuốc cười cong cong đôi mắt khiến hắn giống như bị mê hoặc, theo bản năng ngậm lấy điếu thuốc, sau đó nghiêng đầu đến gần, chạm vào tàn thuốc của đối phương để châm lửa, hít sâu một hơi.
Khi khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, Yến Đăng ngay ngẩn cả người. Khoảng cách này quá mức thân cận, hắn gần như có thể nhìn thấy rõ đôi mắt ẩn dưới hàng lông mi nồng đậm, cùng với sống mũi cao thẳng, có thể ngửi được trên người đối phương tản ra mùi hương như ẩn như hiện của tuyết tùng, mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Trong nháy mắt trái tim giống như đập lỡ một nhịp.
"Khụ khụ."
Một chút không được tự nhiên vừa mới xuất hiện đã bị tiếng ho tê tâm phế liệt của thanh niên đánh tan.
Yến Đăng có chút dở khóc dở cười mà tiến lên, giúp đối phương vỗ vỗ lưng:
"Ngươi không biết hút thuốc sao?" Thấy đối phương bày ra dáng vẻ thuần thục nhận thuốc cùng tư thế châm thuốc của đối phương, Yến Đăng còn tưởng đây cũng là một kẻ nghiện thuốc giống mình.
Tạ Từ Thanh chớp đôi mắt vì ho sặc sụa mà nổi lên hơi nước. Hắn cảm thấy sự xấu hổ của cả một năm này đều do Yến Đăng mà có. Hắn không tự chủ được mà có chút ủy khuất, thanh âm rầu rĩ không vui: "Ta đã quên."
"Ha ha ha, đến chuyện này ngươi cũng quên được sao?" Liếc mắt thấy lỗ tai của đối phương lại lần nữa đỏ lên, Yến Đăng vội đem ý cười nuốt trở về, gãi gãi tóc xin lỗi nói: "Đều do ta, ta không nên đưa thuốc lá cho ngươi."
Nói thật, Yến Đăng cũng không nghĩ tới Tạ Từ Thanh cao lãnh khó gần trong miệng bạn học lại là cái dạng này, không những không bày ra cái giá của đại minh tinh, ngược lại còn có chút... ân, có chút ngốc manh.
Đừng nói đại minh tinh, ngay cả đàn ông bình thường khi liên tiếp bị mất mặt trước một người đồng giới kém tuổi hơn mình đều sẽ không nhịn được mà xấu hổ buồn bực, vì giải tỏa buồn bực xấu hổ, nói không chừng còn sẽ giận chó đánh mèo.
Chỉ là thanh niên này không những không giận chó đánh mèo, lại còn đỏ vành mắt, nhấp miệng, dáng vẻ uy khuất ba ba mà nhìn hắn một cái, hơn nữa vì đóng phim nên chuyên viên trang điểm đã cố ý trang điểm cho hắn trông nhỏ hơn tuổi thật, dáng vẻ này thật giống một con chó con phát hiện bị chủ nhân mình lừa dối, quả thực quá phạm quy.
Nội tâm Yến Đăng nháy mắt bị đánh trúng, vội vàng móc ra long cần tô mà buổi sáng hắn xếp hàng mới có thể mua được, đưa cho đối phương để dỗ đối phương vui vẻ: "Mời ngươi ăn long cần tô, coi như quà tạ lỗi."
Trong tay thiếu niên nâng một hộp nhựa nho nhỏ, bên trong đựng hai viên kẹo trắng như tuyết, nhìn qua có vẻ rất ngon miệng.
"Không tức giận."
Phương Thịnh đã từng nhắc nhở hắn, tuyệt đối không được nhận đồ ăn thức uống mà người xa lạ đưa, thậm chí anh ta còn giảng giải cho hắn rất nhiều rất nhiều nguy hiểm có thể xảy ra, hắn vẫn luôn làm được. Bất quá khi nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười của Yến Đăng, Tạ Từ Thanh căn bản không thể từ chối, tựa như thời điểm hắn quên chính mình không hút thuốc.
Mở nắp ra, nhẹ vê một chút rồi nhét vào trong miệng, cảm thụ được vị ngọt của đường đang dần tan trên đầu lưỡi, Tạ Từ Thanh theo bản năng lộ ra khuôn mặt hạnh phúc.
Nhìn thanh niên híp mắt một ngụm lại một ngụm mà ăn, nhìn qua vô cùng ngon miệng, Yến Đăng cảm thấy trong miệng mình giống như cũng mang theo vị ngọt.
Ăn hết một cái, Tạ Từ Thanh có chút lưu luyến mà đem nắp hộp đóng lại, nhét vài túi quần, sau đó vươn tay: "Tạ Từ Thanh."
"Yến Đăng." Hai người hỗ động ngươi tới ta đi hơn nửa ngày lúc này mới nhớ tới việc tự giới thiệu, sau khi nói xong, cả hai đều cảm thấy có chút buồn cười.
"Ngươi mời ta ăn kẹo, sau này ta mời ngươi ăn cơm."
Tạ Từ Thanh cảm thấy Yến Đăng rất hợp nhãn duyên với mình. Hắn bỗng nhiên hiểu được câu nói: vừa gặp mà như đã thân thiết từ lâu. Hắn không đành lòng để mối quan hệ này kết thúc như vậy, vội vàng đưa ra lời mời.
"Được."
Trước lời mời chân thành của một siêu cấp soái ca như vậy, Yến Đăng không có ý định từ chối, hắn có chút dở khóc dở cười mà nghĩ, về sau sẽ không còn tư cách để chỉ trích bạn cùng bàn là chết nhan khống nữa, bởi vì hai người không phải đồng loại sao?
Còn việc đã nói tốt muốn tới xin chữ ký rồi cùng nhau ăn cơm với Hứa Học Cần, đã lớn như vậy rồi, phải học được cảm giác đả kích vì bị cho leo cây thôi.
"Tiểu Tạ ngươi ở chỗ này à, ta cùng ngươi nói, tên kia...." Tôn Huy đầy mặt tức giận mà đi tới, trong nháy mắt khi nhìn thấy Yến Đăng bên cạnh Tạ Từ Thanh, hắn giống như là bậc thầy xuyên kịch, sắc mắt chớp mắt đã biến thành tươi cười hòa ái: "Tiểu Tạ, vị học đệ này
là?"
Edit: Bạn Tạ là công nha, là công, là công. Chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần. Công thiếu nữ tâm một chút, thụ bởi vì xuyên qua nhiều thế giới nên khá thành thục, cho nên đừng ai nhầm bạn Yến là công nha ^^
Chẳng qua trong hai ngày quay phim này, hắn thật sự không tìm được cảm giác.
Làm một quyển tiểu thuyết vườn trường nổi tiếng, 'Từ giáo phục đến váy cưới' vẫn đi theo motip cũ, thiết lập của nam chính Thẩm Gia Thụ trong truyện là một thiếu gia nhà giàu, nội tâm ngạo kiều, tính tình rộng rãi, tứ chi phát triển, học tra.
Những thiết lập này khá thường thấy trong các tiểu thuyết vườn trường. Đối với những thứ phía trước hắn đều hiểu, bất quá 'học tra' sinh vật này đối với hắn mà nói rất khó để lý giải.
Hai ngày này vừa lúc đang quay cảnh nữ chính Trịnh Tâm vì muốn hai người có thể ở bên nhau sau khi tốt nghiệp mà tìm mọi biện pháp để đốc thúc Thẩm Gia Thụ học tập, nâng cao thành tích. Chỉ là Thẩm Gia Thụ ở phương diện học tập không có thiên phú, hơn nữa trong nhà cũng xảy ra chuyện, căn bản vô pháp chuyên tâm học tập, hai người vì thế mà náo loạn ra mâu thuẫn lớn, Trịnh Tâm dưới cơn nóng giận đã nói nặng lời, làm tổn thương lòng tự trọng của Thẩm Gia Thụ.
Bị dồn vào đường cùng Thẩm Gia Thụ rất thương tâm và tuyệt vọng, còn cảm thấy Trịnh Tâm là bởi vì hắn theo đuổi mãi không bỏ mới có thể đồng ý yêu đương với hắn, căn bản đối hắn cũng không có tình cảm gì. Hiện tại Trịnh Tâm là đang dùng biện pháp này để nói cho hắn, khiến hắn nhận rõ chính mình, biết khó mà lui.
Tình cảm hồn nhiên của thiếu niên vô tình bị chọc cho vỡ nát.
Làm một người từ nhỏ đã có thành tích tốt, muốn làm gì đều có thể dễ dàng làm được, Tạ Từ Thanh thật sự không thể hiện được một thiếu niên có lòng tự trọng cao, bởi vì thành tích học tập mà tự ti và bất lực. Hắn đã nhiều lần dùng những cảm xúc khác nhau để suy diễn nhân vật này nhưng vẫn cảm thấy giống như đang thiếu thứ gì đó. Chưa kể vai nữ chính do một cô gái xuất đạo từ một chương trình chân nhân tú đảm nhận, lớn lên xác thật không tồi, nhưng vô luận là đài từ hay biểu tình động tác đều trúc trắc cứng đờ đến đáng sợ, điển hình cho kiểu diễn viên bình hoa di động, điều này khiến cảm xúc của hắn hoàn toàn bị phong bế, không thể nào nhập diễn.
Làm một người có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với bản thân, cho dù là vì trả nợ nhân tình mới nhận bộ web drama này, Tạ Từ Thanh cũng không muốn chắp vá hay tạm chấp nhận mà diễn cho qua.
Được Tôn ca chỉ điểm, hắn dứt khoát võ trang đầy đủ, mặc giáo phục trường Thực Nghiệm, đeo lên một cái khẩu trang vừa đại vừa dày, chạy tới lớp 12 bên này nhìn xem nhóm học tra khi đối mặt với kì thi đại học sẽ có bộ dáng gì.
Dù sao hiện tại đang là mùa đông, đeo khẩu trang cũng không mấy hiếm lạ, cộng thêm không khí trong các lớp cuối cấp đều rất khẩn trương, bọn học sinh tan học cũng chỉ dám ra ngoài đi vệ sinh một chút sau đó nhanh chóng trở về. Tạ Từ Thanh liền như vậy trắng trợn mà ở hành lang tầng 17 qua lại quan sát, cư nhiên không hề bị người khác phát hiện ra.
NGhe trong miệng những thiếu niên thiếu nữ đang không ngừng bàn luận về hàm số, nhiệt độ sôi, phản ứng hóa học hay thay đổi tế bào,...v... v... Nhìn bọn họ hoặc cao hứng phấn chấn, hoặc uể oải thương tâm dáng vẻ, tâm tình của hắn cũng trở nên thả lỏng hơn nhiều.
Bộ phim giúp hắn nhận được đề cử giải 'Mặt nạ vàng' là một bộ điện ảnh hay, có lẽ hắn tương lai nhiều năm sau sẽ không còn gặp được một kịch bản tốt như vậy nữa, nhưng là thời điểm diễn bộ phim đó, hắn vui sướng tràn trề, sau khi diễn xong, hắn liền phát hiện một phần linh hồn của chính mình phảng phất như là bị nhốt ở trong bộ phim kia, ra không được. Lần này nhận diễn bộ phim này của Tôn ca, một phần là vì báo ân tri ngộ, thứ hai là vì muốn thả lỏng tâm tình, làm chính mình mau chóng thoát khỏi ảnh hưởng của bộ phim điện ảnh trước đó.
Hiện tại xem ra vẫn là có hiệu quả, ít nhất khi nhìn thấy hỉ nộ ái nhạc không chút che giấu treo trên mặt bọn học sinh, Tạ Từ Thanh cảm thấy chính mình giống như bị cảm nhiễm, theo cảm xúc phập phồng của bọn họ mà nhịn không được muốn đi theo, cùng thảo phạt nhóm học bá 'không phải người' trong lời bọn họ.
Được rồi, học tra đã nhìn thấy rất nhiều, hiện tại muốn hay không đi xem vị học bá khiến người ta hâm mộ ghen tị hận kia?
Trong đầu nghĩ như vậy, Tạ Từ Thanh đã bước chân đi ra, dựa theo vài câu trò chuyện của đám học sinh mà tìm đến lớp học của vị học bá kia.
Mới vừa đi đến cửa sổ, liền nghe thấy một âm thanh trong sáng còn mang theo chút khàn khàn độc thuộc về thiếu niên trong thời kỳ vỡ giọng đang nghiêm túc mà nói: "Di, mất 24 điểm? Trừ bỏ môn ngữ văn, còn môn nào ta không được mãn phân? Không thể nào nha, chẳng lẽ ta vô tình viết sai câu trả lời rồi?"
Những lời này cũng không giống như cố tình khoe ra, đối phương giống như thật lòng cho là như vậy. Vừa mới thể nghiệm tâm trạng của nhóm học tra Tạ Từ Thanh cảm thấy, những lời này lực sát thương thật sự quá lớn.
Nghe thiếu niên cùng bằng hữu cười đùa chia sẻ tài liệu, Tạ Từ Thanh nhịn không được tiến đến gần cửa sổ, lau đi hơi nước trên cửa kính rồi nhìn vào bên trong.
Thiếu niên tên Yến Đăng kia đang đứng đưa lưng về phía cửa sổ, thiếu niên đang trong thời kỳ phát dục, dáng người rất cao gầy, thoạt nhìn khiến người khác cảm thấy rất mảnh khảnh. Mái tóc đen nhánh hơi dài rũ xuống, ngọn tóc mềm mại dừng ở cần cổ thon dài trắng nõn, chỉ nghe thiếu niên rất nghiêm túc mà đối bạn cùng phòng đưa ra kiến nghị: "Đọc xong liền sẽ có thể lý giải, còn về viết văn, cho đề bài, ngươi liền viết theo đề bài là được."
Nghe đến đây, Tạ Từ Thanh nhịn không được mà cười ra tiếng, hắn thậm chí còn bắt đầu hồi tưởng, chính mình trước kia khi còn học cấp ba, có phải cũng là cái dạng này đức hạnh hay không?
Hắn cười ra lúc sau, thiếu niên kia đã quay người nhìn về phía này, thời điểm tầm mắt tương giao, thiếu niên thoáng có chút hoảng hốt, sau đó rất nhanh liền cười cong đôi mắt, ánh mặt trời buổi chiều dừng lại trên đôi mắt thiếu niên, cư nhiên có một loại ba quang lan tràn. Tạ Từ Thanh cảm thấy hình ảnh này quá mức mỹ lệ, cũng vô cùng hoàn mỹ, vô luận là ánh sáng, vẫn là góc độ đều làm hắn muốn giơ lên máy ảnh, đem cảnh tượng này chụp xuống, lưu lại lâu lâu dài dài.
Tạ Từ Thanh theo bản năng cảm thấy, thiếu niên đã biết hắn là ai. Hắn giơ ngón trỏ áp lên miệng làm ra tư thế đừng nói chuyện, gật nhẹ đầu với đối phương sau đó liền nhanh chóng rời đi.
"Yến Đăng, ngươi đang nhìn cái gì?" Hứa Học Cần thò đầu qua, hướng phía cửa sổ nhìn nhìn, không có ai ở đó cả.
Yến Đăng trong tâm nói, ngốc thiêu thân, thần tượng của ngươi vừa này chỉ cách ngươi không tới khoảng cách một mét, chẳng qua ngươi mãi đắm chìm trong môn ngữ văn, cho nên không chú ý tới mà thôi.
Đúng vậy, ngay ánh mắt đầu tiên Yến Đăng liền biết chủ nhân của cặp mắt kia khẳng định là Tạ Từ Thanh - người đang đóng phim bên trong trường học. Bất quá người này là gan cũng rất lớn, hắn không lẽ không biết, nếu như bị nhận ra ở trong trường sẽ tạo ra bao lớn rối loạn sao? Không nghĩ tới hiệu trưởng có thể để một bao thuốc nổ di động như thế đi lại trong nhóm học sinh, hình tượng nghiêm khắc của hiệu trưởng trong lòng hắn đã hoàn toàn sụp đổ.
"Ngươi có muốn cùng đi với ta không?"
"Gì?"
"Ta ở đây nói nửa ngày ngươi không nghe được gì sao? Ta đang nói, cuối tuần này không cần học bù, chúng ta cùng nhau đi cách vách xem Tạ Từ Thanh." Hứa Học Cần nói đến hai ngày nghỉ mà kích động không thôi, lần cuối cùng được nghỉ một cuối tuần hoàn chỉnh là chuyện của hai tháng trước.
"Ngữ văn..."
"Dừng, đừng nhắc đến ngữ văn thì chúng ta vẫn là bạn tốt. Đi không đi không? Nghe nói đoàn phim còn tuyển mười học sinh của khối lớp 10, 11 đến làm diễn viên quần chúng đâu, ai nha, tưởng tượng đến nhóm người kia có thể tiếp xúc gần gũi với Tạ Từ Thanh và Hàn Khả Nhi, còn cùng bọn họ đóng chung phim, ta liền hâm mộ ghen tị hận a!"
Nhìn Hứa Học Cần trừng một đôi cẩu cẩu mắt đáng thương hề hề mà nói, Yến Đăng rất là hiền từ mà đáp ứng hắn: "Được, ba ba bồi ngươi đi."
Thấy Yến Đăng đáp ứng, Hứa Học Cần huy huy nắm tay một chút, sau đó vươn tay sờ sờ bên trong ngăn bàn: "Ai nha, cuốn sổ siêu đắt ta mua lần trước ở chỗ nào nha? Hắc hắc, đến lúc đó ta sẽ xin chữ ký của Tạ Từ Thành và Hàn Khả Nhi. Nghe nói Tạ Từ Thanh làm người tương đối lạnh lùng, hắn không thích cùng fans tiếp xúc gần gũi, bất quá Hàn Khả Nghi lại đặc biệt thân thiện, người cũng rất đẹp, chỉ cần ta bày ra thái độ thành khẩn chút, nhất định nàng sẽ ký tên cho ta, nói không chừng còn ghi tên lời chúc linh tinh, hắc hắc."
Yến Đăng nhìn Hứa Học Cần trước đó còn bày ra một bộ 'Ta là Tạ Từ Thanh tử trung phấn' lúc này lại nhắc mãi Hàn Khả Nhi, trên mặt đều là dáng vẻ xuân tâm nhộn nhạo mà cười cười, quả nhiên, ở trong lòng các nam sinh, thần tượng cho dù tốt, gặp được cô nương nào đó xinh đẹp, thần tượng nam thần cái gì đều phải né xa ba thước, căn bản không thể so sánh cùng một chỗ.
Sau một hồi tìm kiếm đến mồ hôi đầy đầu, Hứa Học Cần rốt cuộc tìm ra đồ vật muốn tìm từ trong núi sách vở, vừa quay đầu liền thấy Yến Đăng đang cầm di động đặt vé xe lửa.
"Ngươi mua vé xe lửa làm gì?"
"Tuần sau ta muốn xin nghỉ đi thành phố B một chuyến, đặt vé sớm chút cũng tốt." Kỳ thật hắn vốn dĩ tính toán cuối tuần này sẽ đi thành phố B, nhưng nếu đã đáp ứng cùng Hứa Học Cần đi đoàn phim chơi, vậy thì phải sửa lại kế hoạch.
"Đi thành phố B làm gì?"
"Ngươi cũng biết, ta rất thiếu tiền, giáo viên có thể giúp ta nhất thời, cũng không thể giúp được cả đời đi. Ba ta có để lại cho ta một ít đồ vật, nghe nói là vật tổ truyền, ta cầm đến thành phố B xem có thể bán được không, như vậy sau này lên đại học cũng không cần lo thiếu tiền nữa." Hắn nói dối một bộ vô cùng tự nhiên, kỳ thật hắn đi thành phố B là muốn dùng nhãn lực của mình đi nhìn một chút, xem có thể đào được đồ tốt gì hay không.
Nói tới cũng rất bất đắc dĩ, giá nhà cho thuê ở Thuần Cẩm thị lại tăng cao thêm vài lần, trong tay hắn chỉ còn một chút tiền giữ lại vốn để dưỡng thân thể, muốn có một phòng ở độc lập còn phải kiếm thêm tiền. Yến Đăng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên kiếm tiền bằng cách nhặt của hời là tốt nhất, hiện tại hắn đã có đủ năng lực bảo vệ chính mình, cho nên liền nghĩ đi thử một phen.
Nhắc đến việc nhà của Yến Đăng, Hứa Học Cần cũng không dám nhiều lời, đành phải ríu rít nói đến Hàn Khả Nhi, nói nàng có diện mạo đẹp bao nhiêu, lại biết múa biết nhảy biết ca hát vân vân, lấy những thứ này để rời đi lực chú ý, miễn cho Yến Đăng vì chuyện này mà thương tâm.
**
Tạ Từ Thanh không nghĩ nhanh như vậy liền có thể gặp lại Yến Đăng.
Hắn chỉ là trong khoảng thời gian nghỉ ngơi mà ra ngoài loạn đi một lúc, vừa mới rẽ vào một góc, hắn liền nhìn thấy thiếu niên kia đang thả lỏng dựa vào góc tường của tòa nhà dạy học, cúi đầu hút thuốc.
Thuần Cẩm thị nằm ở phía nam, đêm qua vừa có một trận tuyết rơi khiến Tôn Đạo rất cao hứng, cả buổi tối đều dẫn theo mọi người trong đoàn quay đến nửa đêm, chính là vì một cảnh nam nữ chủ hẹn hò với nhau trong đêm tuyết. Tuyết rơi cũng không lớn, hơn nữa nhiệt độ không khí cũng bắt đầu ấm lên, cho nên đêm qua thời điểm tuyết rơi đẹp bao nhiêu, hiện tại tuyết tan lại xấu bấy nhiêu.
Tuyết đọng màu trắng xen lẫn loang lổ nước bùn, nơi nơi đều là cành khô lá mục.
Thiếu niên còn chưa thành niên, ngây ngô như quả cam xanh chưa chín (?), nghiêng người dựa vào góc tường, bóng râm đem gương mặt hắn chia thành hai nửa, chỉ có thể thấy rõ đôi môi đỏ đang chậm rãi nhả ra từng đợt khói thuốc xám trắng. Nhìn thấy một màn này, Tạ Từ Thanh chỉ cảm thấy đầu quả tim giống như bị một sợi lông chim mềm mại cọ qua, mang theo một trận tê ngứa kỳ quái sau đó yên lặng mà biến mất.
Hắn theo bản năng lấy ra di động, tìm đúng góc độ.
Răng rắc.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ách, hắn quên chưa tắt âm máy ảnh.
Yến Đăng có chút buồn cười mà nhìn thanh niên tuấn mỹ đang nhấp môi bày ra vẻ mặt trầm tĩnh nội liễm trước mặt. À không, hiện tại đối phương còn đang hóa trang, trên người mặc giáo phục, dáng vẻ thoạt nhìn cùng hắn giống nhau. Mắt thấy đối phương bày ra dáng vẻ giống như chưa có chuyện gì phát sinh, nhưng lại không biết lỗ tai đỏ bừng đang bán đứng chính mình nội tâm, Yến Đăng nâng lên hộp thuốc lá, đưa qua.
"Hút một điếu không?" Đàn ông sao, có cái gì phải xấu hổ, ngồi xổm ở góc tường hút với nhau điếu thuốc liền lập tức không còn xa lạ.
"Cảm ơn."
Tạ Từ Thanh nhận lấy điếu thuốc, nhìn thiếu niên cầm bật lửa đưa tới, dáng vẻ ngậm điếu thuốc cười cong cong đôi mắt khiến hắn giống như bị mê hoặc, theo bản năng ngậm lấy điếu thuốc, sau đó nghiêng đầu đến gần, chạm vào tàn thuốc của đối phương để châm lửa, hít sâu một hơi.
Khi khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, Yến Đăng ngay ngẩn cả người. Khoảng cách này quá mức thân cận, hắn gần như có thể nhìn thấy rõ đôi mắt ẩn dưới hàng lông mi nồng đậm, cùng với sống mũi cao thẳng, có thể ngửi được trên người đối phương tản ra mùi hương như ẩn như hiện của tuyết tùng, mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Trong nháy mắt trái tim giống như đập lỡ một nhịp.
"Khụ khụ."
Một chút không được tự nhiên vừa mới xuất hiện đã bị tiếng ho tê tâm phế liệt của thanh niên đánh tan.
Yến Đăng có chút dở khóc dở cười mà tiến lên, giúp đối phương vỗ vỗ lưng:
"Ngươi không biết hút thuốc sao?" Thấy đối phương bày ra dáng vẻ thuần thục nhận thuốc cùng tư thế châm thuốc của đối phương, Yến Đăng còn tưởng đây cũng là một kẻ nghiện thuốc giống mình.
Tạ Từ Thanh chớp đôi mắt vì ho sặc sụa mà nổi lên hơi nước. Hắn cảm thấy sự xấu hổ của cả một năm này đều do Yến Đăng mà có. Hắn không tự chủ được mà có chút ủy khuất, thanh âm rầu rĩ không vui: "Ta đã quên."
"Ha ha ha, đến chuyện này ngươi cũng quên được sao?" Liếc mắt thấy lỗ tai của đối phương lại lần nữa đỏ lên, Yến Đăng vội đem ý cười nuốt trở về, gãi gãi tóc xin lỗi nói: "Đều do ta, ta không nên đưa thuốc lá cho ngươi."
Nói thật, Yến Đăng cũng không nghĩ tới Tạ Từ Thanh cao lãnh khó gần trong miệng bạn học lại là cái dạng này, không những không bày ra cái giá của đại minh tinh, ngược lại còn có chút... ân, có chút ngốc manh.
Đừng nói đại minh tinh, ngay cả đàn ông bình thường khi liên tiếp bị mất mặt trước một người đồng giới kém tuổi hơn mình đều sẽ không nhịn được mà xấu hổ buồn bực, vì giải tỏa buồn bực xấu hổ, nói không chừng còn sẽ giận chó đánh mèo.
Chỉ là thanh niên này không những không giận chó đánh mèo, lại còn đỏ vành mắt, nhấp miệng, dáng vẻ uy khuất ba ba mà nhìn hắn một cái, hơn nữa vì đóng phim nên chuyên viên trang điểm đã cố ý trang điểm cho hắn trông nhỏ hơn tuổi thật, dáng vẻ này thật giống một con chó con phát hiện bị chủ nhân mình lừa dối, quả thực quá phạm quy.
Nội tâm Yến Đăng nháy mắt bị đánh trúng, vội vàng móc ra long cần tô mà buổi sáng hắn xếp hàng mới có thể mua được, đưa cho đối phương để dỗ đối phương vui vẻ: "Mời ngươi ăn long cần tô, coi như quà tạ lỗi."
Trong tay thiếu niên nâng một hộp nhựa nho nhỏ, bên trong đựng hai viên kẹo trắng như tuyết, nhìn qua có vẻ rất ngon miệng.
"Không tức giận."
Phương Thịnh đã từng nhắc nhở hắn, tuyệt đối không được nhận đồ ăn thức uống mà người xa lạ đưa, thậm chí anh ta còn giảng giải cho hắn rất nhiều rất nhiều nguy hiểm có thể xảy ra, hắn vẫn luôn làm được. Bất quá khi nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười của Yến Đăng, Tạ Từ Thanh căn bản không thể từ chối, tựa như thời điểm hắn quên chính mình không hút thuốc.
Mở nắp ra, nhẹ vê một chút rồi nhét vào trong miệng, cảm thụ được vị ngọt của đường đang dần tan trên đầu lưỡi, Tạ Từ Thanh theo bản năng lộ ra khuôn mặt hạnh phúc.
Nhìn thanh niên híp mắt một ngụm lại một ngụm mà ăn, nhìn qua vô cùng ngon miệng, Yến Đăng cảm thấy trong miệng mình giống như cũng mang theo vị ngọt.
Ăn hết một cái, Tạ Từ Thanh có chút lưu luyến mà đem nắp hộp đóng lại, nhét vài túi quần, sau đó vươn tay: "Tạ Từ Thanh."
"Yến Đăng." Hai người hỗ động ngươi tới ta đi hơn nửa ngày lúc này mới nhớ tới việc tự giới thiệu, sau khi nói xong, cả hai đều cảm thấy có chút buồn cười.
"Ngươi mời ta ăn kẹo, sau này ta mời ngươi ăn cơm."
Tạ Từ Thanh cảm thấy Yến Đăng rất hợp nhãn duyên với mình. Hắn bỗng nhiên hiểu được câu nói: vừa gặp mà như đã thân thiết từ lâu. Hắn không đành lòng để mối quan hệ này kết thúc như vậy, vội vàng đưa ra lời mời.
"Được."
Trước lời mời chân thành của một siêu cấp soái ca như vậy, Yến Đăng không có ý định từ chối, hắn có chút dở khóc dở cười mà nghĩ, về sau sẽ không còn tư cách để chỉ trích bạn cùng bàn là chết nhan khống nữa, bởi vì hai người không phải đồng loại sao?
Còn việc đã nói tốt muốn tới xin chữ ký rồi cùng nhau ăn cơm với Hứa Học Cần, đã lớn như vậy rồi, phải học được cảm giác đả kích vì bị cho leo cây thôi.
"Tiểu Tạ ngươi ở chỗ này à, ta cùng ngươi nói, tên kia...." Tôn Huy đầy mặt tức giận mà đi tới, trong nháy mắt khi nhìn thấy Yến Đăng bên cạnh Tạ Từ Thanh, hắn giống như là bậc thầy xuyên kịch, sắc mắt chớp mắt đã biến thành tươi cười hòa ái: "Tiểu Tạ, vị học đệ này
là?"
Edit: Bạn Tạ là công nha, là công, là công. Chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần. Công thiếu nữ tâm một chút, thụ bởi vì xuyên qua nhiều thế giới nên khá thành thục, cho nên đừng ai nhầm bạn Yến là công nha ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.