Xuyên Nhanh Trở Về Ta Thành Ảnh Đế

Chương 4:

Liễu Phục Vũ

23/05/2024

Nhắc đến Tạ Từ Thanh, đối với những thiếu niên ở tuổi Yến Đăng, chính là thần tượng của thần tượng.

Người này chỉ mới xuất đạo ba năm, bằng một bộ phim điện ảnh "Săn hung" có vốn đầu tư ít không được người xem trọng mà nhanh chóng bạo hồng. Phim điện ảnh này cũng thành hắc mã phòng vé khi đó, kiếm đầy bồn đầy chén.

Tạ Từ Thanh thân là nam chính cũng nước lên thì thuyền lên, trở thành hương bánh trái trong giới giải trí, lúc ấy, hắn mới chỉ là sinh viên năm hai đại học B ảnh.

Sau đó một năm, Tạ Từ Thanh lại lần nữa xuất hiện trước tầm mắt người xem, hắn diễn một bộ phim truyền hình có đề tài trinh thám tội phạm được cải biên từ một trò chơi. Cũng nhờ hai bộ phim này, hắn gom được vô số fans, thuận lợi trở thành đỉnh lưu trong giới giải trí.

Trong nửa cuối năm nay, bởi vì không xuất hiện thường xuyên trước công chúng nên lưu lượng Tạ Từ Thanh giảm bớt. Bất quá cũng không để khán giả đợi lâu, hắn lại tham gia một bộ phim điện ảnh nước ngoài, nhận được đề cử giải nam chính xuất sắc nhất của nhiều liên hoan phim, trong đó có giải thưởng điện ảnh Mặt Nạ Vàng, được xem là giải thưởng danh giá nhất nước Anh. Việc này khiến nhân khí của hắn lại nhanh chóng khôi phục trở lại, thậm chí còn càng thêm nổi tiếng hơn, truyền thông còn tôn xưng hắn là "Ánh sáng của người Hoa Quốc."

Theo lý thuyết, fans của nghệ sĩ nam hầu hết đều là nữ tính chiếm đa số, nhưng Tạ Từ Thanh từng diễn chính trong bộ phim được cải biên từ trò chơi. Phải biết rằng người chơi trò chơi này khẳng định đều là nam giới. Tạ Từ Thanh diễn vai nam chính hoàn toàn giống với tưởng tượng của mọi người về nhân vật trong trò chơi, cho nên hắn có được số lượng lớn fans nam.

Không nói đâu xa, chỉ cần nhìn Hứa Học Cần đang kích động đến nỗi không nói thành lời ở bên cạnh là hiểu.

Bất quá Tạ Từ Thanh từng tới trường học bọn họ đóng phim sao? Yến Đăng hồi tưởng lại một chút. Ách, đời trước vào thời gian này hắn đang ngồi trong cục cảnh sát vì tội đả thương người khác, sau đó lại mơ màng hồ đồ bị tống vào tù, cho nên Tạ Từ Thanh có tới hay không, hắn không biết.

Đời trước, thời điểm hắn nghe được tên của Tạ Từ Thanh là khi người này đã nhận qua vô số giải thưởng lớn nhỏ ở quốc nội. Ở trong nước hắn hầu như không có đối thủ, lúc ấy hắn còn muốn đi ra nước ngoài để làm vẻ vang cho tổ quốc. Chẳng qua khi đó, hắn đang vội vàng cùng đám người Chu gia liều mạng, cho nên dù nghe được tin tức của người này, hắn cũng không có dư thừa tinh lực đi quan tâm.

"Yến Đăng, cậu không kích động sao?! Đó chính là Tạ Từ Thanh, là Vũ Văn bội, là đại hiệp trong phim 'Đeo kiếm tiêu dao'!" Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Yến Đăng, Hứa Học Cần phát điên, hận không thể đem kích động của mình chia một nửa cho hắn.

"Nga nga, được rồi, ta đã biết." Yến Đăng cảm thấy lại không rời đi lực chú ý của Hứa Học Cần, người này sẽ vì nam thần của mình mà quấy rầy hắn cho đến khi vào lớp. Hắn còn chưa có ăn sáng đâu, có chút tuột huyết áp, cho nên không chịu nổi người này lắc lư.

"Này, cậu biết hắn tới trường chúng ta để quay phim gì không?"

"Tôi biết!" Nữ sinh bàn bên cạnh thò đầu qua đáp lời, vẻ mặt hạnh phúc đến hoảng hốt: "Thanh Thanh là tới quay một bộ phim vườn trường, chính là bộ phim được cải biên từ tiểu thuyết 'Từ giáo phục đến váy cưới'! Ngao ngao ngao, thời điểm đọc tiểu thuyết, tôi đã cảm thấy không ai có tư cách diễn vai Thẩm Gia Thụ trừ Thanh Thanh rồi! Hiện tại mộng đẹp thành sự thật, quả nhiên quá tuyệt vời!"

Hứa Học Cần lại bày ra dáng vẻ khinh thường: "Phim vườn trường có cái gì tốt, tình tình ái ái, giả, đều là giả! Cậu nhìn trường chúng ta mà xem, ngoại trừ thể dục thì chính là khảo thí toàn diện, mỗi ngày học thuộc từ đơn học thuộc văn cổ học thuộc công thức rồi làm bài tập, làm đến mức đầu đều trọc, làm gì còn thời gian để mà yêu đương? Theo ý tôi, Tạ Từ Thanh nên quay thêm vài bộ phim truyền hình giống như 'Đeo kiếm tiêu dao', vừa soái lại khốc không thơm hơn à?"

"Ha hả, cậu là cái tên thẳng nam ung thư, tôi không còn gì để nói với cậu." Nữ sinh mắt trợn trắng, tiếp tục cùng một nữ sinh khác nói chuyện ríu rít

"Hừ, nữ sinh a. Này, Yến Đăng, tôi nói rất đúng phải không?" Hứa Học Cần vội tìm cứu viện.

Ta có thể nói, ta còn chưa xem bộ phim nào cả sao? Yến Đăng run run khóe miệng, từ cánh tay Hứa Học Cần chui ra, chỉ vào mấy chữ "khoảng cách đến kỳ thi đại học còn 229 ngày" viết rất to trên bảng đen, nghiêm túc mà nói: "Tôi cảm thấy, quan trọng nhất vẫn là ôn tập. Thứ hai tuần sau nhà trường tổ chức thi thử, nếu môn ngữ văn của cậu không đạt 100 điểm, cậu cảm thấy Hạ lão phát hỏa có đáng sợ giống như Phùng lão không?"

Nhắc đến việc này, Hứa Học Cần liền đem cái gì Tạ Từ Thanh đều ném lên chín tầng mây, kêu thảm một tiếng đi về phía bàn học, đau lòng muốn chết.

***

Thành phố B, khu biệt thự cao cấp Cẩm Tú.

Trong phòng tập thể thao, một thanh niên để trần thân trên, bên dưới mặc một cái quần đùi thể thao rộng thùng thình đang chạy trên máy chạy bộ, trên người hắn lúc này đã đầm đìa mồ hôi.



Thanh niên nhìn qua mới hơn hai mươi, vai rộng eo hẹp chân dài, đường cong cơ bắp thập phần xinh đẹp, mồ hôi sáng lấp lánh chảy xuống càng khiến hắn tỏa ra một loại hơi thở gợi cảm ám muội. Diện mạo của hắn anh tuấn thậm chí có chút tính xâm lược, nhưng đôi mắt xinh đẹp lại có đường cong nhu hòa, khiến diện mạo quá mức anh tuấn của thanh niên bớt đi một chút sắc bén và xa cách, mang theo chút dễ gần, nhìn vào khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, không quá khiến người khác có cảm giác áp bách.

"Được rồi, cậu nghỉ ngơi chút đi, lượng vận động của hôm nay cũng đủ rồi." Phương Thịnh mở cửa đi đến xoa giữa mày có chút phát đau, ngồi ở trên sô pha nói tiếp: "Bên kia đã có tin tức, sắp tới cậu chuẩn bị tiến tổ đi."

Tạ Từ Thanh lau mồ hôi, chậm rì rì mà đi qua cầm chai nước muối uống một chút, hắn thoáng nhìn người đại diện đang làm bộ làm tịch bên kia, không nói gì.

Phương Thịnh cũng không trông cậy đối phương sẽ hỏi han ân cần mình, hắn thở dài, hơi hơi gật đầu nói: "Tôi đã nói cậu nhận cái gì không tốt, lấy nhân khí hiện tại của cậu, cho dù đi quay web drama cũng có vô số phim có kinh phí lớn đang chờ cậu, cậu một cái đều không muốn, thế nhưng đi quay chụp cái gì giáo phục cái gì váy cưới! Mấy năm nay phim thanh xuân vườn trường tràn lan, khán giả sớm đã cảm thấy nhàm chán, cậu chạy đi quay bộ phim này, nếu như quay không tốt, cậu biết nhân khí của cậu sẽ tổn hại bao nhiêu không? Cậu muốn tìm thêm việc cho tôi à?"

Đối với lời trách móc lặp đi lặp lại này, Tạ Từ Thanh cũng đã sớm nghe qua không biết bao nhiêu lần, hắn tiếp tục lau mồ hôi, không lên tiếng.

"Được, tôi biết cậu là được Tôn đạo khai quật, cậu muốn báo ơn, hắn vừa mở lời cậu liền đáp ứng. Bất quá tôi nói cho cậu biết, đây là lần cuối cùng, Tôn đạo mấy năm nay không biết đã đắc tội với vị tôn đại phật nào, quay bộ nào flop bộ đó, đến hiện tại đã lưu lạc đến nỗi phải đi quay một bộ web drama có kinh phí thấp, cậu về sau cũng đừng tự hạ giá mình đi hỗ trợ hắn nữa."

Gật gật đầu, xong chuyện.

"Cũng không biết Tôn đạo ăn nhầm thuốc gì, quay cái phim vườn trường thôi cũng phải đến trường học để quay, tùy tiện tìm một trường cao trung bình thường không được, một hai phải đến trường Thực Nghiệm số hai quay. Nơi đó chính là trường trọng điểm, cách thời gian thi đại học cũng chỉ còn nửa năm, các người tới đó quay phim, nhân gia người ta có thể vui vẻ sao? Từ khi bắt đầu có tin tức quay phim tới nay, hai bên lăn lộn vài tháng bên kia mới chấp nhận cho đoàn phim vào quay chụp, cậu bên này vẫn luôn một mực chờ hắn giải quyết vấn đề này. Emma, cậu có biết vì việc này mà tôi đã từ chối bao nhiêu kịch bản tốt không hả, còn cả một chương trình truyền hình, chụp ảnh tạp chí,... Những thứ đó đều là tiền, đều là nhân khí cậu có biết không?"

Nói đến chuyện này, tâm can tì phổi của Phương Thịnh đều phát đau.

"Đó là trường Tôn ca từng theo học, cảm tình rất sâu." Tạ Từ Thanh rốt cuộc lên tiếng, lại không đáp lời, hắn sợ Phương Thịnh một người có thể nói chuyện đến thiên hoang địa lão.

Này, này mẹ nó là cái quỷ gì lý do? Phương Thịnh thật sự không hiểu được trong đầu đám nghệ thuật gia này chứa cái quái gì!

"Được rồi, tôi sẽ không nói đến chuyện này nữa. Ngày kia cậu bắt đầu tiến tổ, ngày mốt tôi phải mang người mới đi ghi hình truyền hình trực tiếp cho nên không thể đi theo cậu. Tôi đã báo Chân Trăn mang đoàn đội cùng cậu tiến tổ, không thành vấn đề chứ?"

"Không có việc gì, tôi đi tắm trước." Tạ Từ Thanh đã đạt được mục đích, mỉm cười hướng Phương Thịnh gật gật đầu, lắc lư lảo đảo mà xoay người rời đi.

Phương Thịnh vỗ trán, ngã người xuống sô pha, không biết chính mình đời trước tạo nghiệt gì mà đời này lại phải gặp nghệ sĩ khó chơi như Tạ Từ Thanh.

Nhớ tới thời điểm lần đầu tiên gặp Tạ Từ Thanh, cậu ta khi đó mới chỉ là một thiếu niên đang thử kính trong một đoàn phim nhỏ nghèo kiết hủ lậu, vừa thấy người này, liền kinh vi thiên nhân. Cũng từ đó, hắn bắt đầu lì lợm la liếm, lôi mười tám ban võ nghệ ra để lôi kéo Tạ Từ Thanh ký hợp đồng với mình.

Lúc ấy Phương Thịnh thật sự cảm thấy mình kiếm lời, Tạ Từ Thanh chẳng những lớn lên đẹp mắt, kỹ thuật diễn cũng không tồi, rất có linh khí, làm người cũng ngoan ngoãn an phận, không hút thuốc không uống rượu, một mảnh tình vắt vai đều không có, hắn dùng thời gian nửa tháng để điều tra lịch sử đen của người này nhưng không có kết quả. Mang theo một mầm non chất lượng cao như vậy, hắn nhất định có thể nhanh chóng thăng chức tăng lương, trở thành người đại diện kim bài, đứng trên đỉnh cao nhân sinh.

Ai mà biết, thời gian dài ở chung, hắn mới phát hiện tiểu từ này an phận ngoan ngoãn cái rắm! Rõ ràng cậu ta chỉ lười để ý đến người khác, cũng lười không muốn thể hiện nội tâm của mình thôi. Khiến hắn càng đau đầu chính là, Tạ Từ Thanh đặc biệt có ý nghĩ riêng của mình, cũng có một số nguyên tắc mà cậu ta kiên trì, hơn nữa siêu cấp ngoan cố, một khi đã quyết định cái gì, cậu ta sẽ nhanh chóng hành động, căn bản không nghe lời bất cứ ai.

Đúng, bao gồm cả người đại diện như gã.

Ai kêu hắn không có đủ tự tin của một người đại diện kim bài, căn bản hắn không ngoan cố bằng Tạ Từ Thanh, còn không dám nặng lời với người ta nữa. Ai bảo ở nơi này, Tạ Từ Thanh mới là baba nắm quyền chủ động, còn hắn phải dựa vào Tạ Từ Thanh để bò lên trên đâu?

Nhận mệnh, hắn phải nhận mệnh thôi. Bất quá nghĩ thông suốt được điểm này, hắn đột nhiên cảm thấy làm một bà mẹ già như hiện tại cũng khá tốt.

Ha hả...

***



Gần đây Yến Đăng có chút phiền muộn, hoặc là nói, hắn đang ăn no rửng mỡ, cho nên mới cảm thấy phiền não như hiện tại.

Trong khi mau xuyên, bởi vì trong lòng luôn có suy nghĩ phải trở về, vì mục tiêu này mà hắn rất cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, chưa bao giờ chậm trễ. Bất quá mục tiêu này đã hoàn thành, cho nên hiện tại hắn chỉ cảm thấy cả người giống như bị đào rỗng, nửa vời, không có chút động lực nào.

Con người sao, chính là mệnh tiện.

"Ai ai ai, Yến Đăng!" Hứa Học Cần vừa tru vừa vọt vào phòng học, cả người đều treo sau lưng Yến Đăng, vẻ mặt cực kì bi thương, nước mắt chảy dài mà nói: "Cậu không phải con người, cậu là quái vật đi, cậu là quái vật!"

"????"

"Má nó, đề thi thử lần này siêu khó, cậu cư nhiên có thể thi được 726 điểm?!" Trong nháy mắt khi nhìn thấy bảng vàng, cả người cậu ta đều nổi đầy da gà, trong óc tất cả đều là: Ta là ai, ta đang ở đâu, ta đang làm gì, 726 là bao nhiêu, là số mấy?

"Hả, mất 24 điểm? Trừ bỏ môn văn, tôi còn môn nào không được mãn điểm? Không thể nào, chẳng lẽ tôi vô tình biết sai đáp án sao?" Yến Đăng không biết đối với những người khác lời này có bao nhiêu đả kích, hắn cảm thấy chính mình càng lúc càng đi lùi, hắn cũng thực xin lỗi sự dạy dỗ của 026, xuyên nhanh trở về thế nhưng thành tích lại kém như vậy.

Hứa Học Cần che lại ngực, yên lặng đem ngụm máu nuốt ngược vào trong. Hắn rất là nịnh nọt mà tiến lên giúp Yến Đăng đấm lưng bóp vai, vẻ mặt chân chó nói: "Đại lão, cự lão, quyên lão, cầu chia sẻ kinh nghiệm học tập nha! Cậu tiến bộ cũng quá nhanh đi, lần trước điểm của cậu so với Chử Hướng Phi chỉ cao hơn có 6 - 7 điểm, lần này điểm của cậu cao hơn hắn tận 20 điểm! Mọi người đều là anh em tốt, giúp đỡ lẫn nhau đi, phàm là ngày nào đó tôi có thể lột xác, tôi sẽ giúp cậu 'sảng' trước tiên, được không nào?"

"Đừng, đừng, đừng, tôi không dám sảng, không dám sảng!" Yến Đăng bị câu nói của Hứa Học Cần uy hiếp sợ đến mức da gà rơi đầy đất.

Quay đầu vừa nhìn, rất nhiều bạn học đều hoặc là trắng trợn nhìn về phía này, dùng ánh mắt biểu thị nội tâm khát cầu, hoặc là âm thầm dựng lên lỗ tai, chuẩn bị sẵn sàng tùy thời có thể nghe ngóng. Yến Đăng thầm nghĩ, chính mình đã trải qua sáu bảy lần thi đại học, thành tích hiện tại chính là vì quá thả lỏng mới có chút thụt lùi. Nhưng những thứ này hắn không dám nói ra, nghĩ nghĩ, hắn từ trong hộc bàn lấy ra một chồng vở ghi, đặt lên trên bàn.

"Đọc nhiều, làm nhiều, luyện nhiều." Những thứ này đều là vở ghi chú trọng điểm của hắn, "Những cái này mọi người có thể cầm về chép lại, đều là những đề bài có xác xuất cao sẽ có trong đề thi, ngày thường làm nhiều một chút, sau này làm bài cũng sẽ chủ động hơn. Hy vọng những thứ này sẽ có tác dụng với mọi người."

Mọi người lập tức hô to Yến Đăng vạn tuế rồi xông lên, thật hận không thể ôm lấy Yến Đăng hôn hai cái, mới có thể biểu đạt nội tâm kích động.

Vừa quay đầu, hắn liền nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Hứa Học Cần, "Làm sao vậy, Cần Cần?"

"Phi phi, không được gọi lão tử là Cần Cần!"

Hứa Học Cần mở ra tay trái, vươn ngón trỏ và ngón giữa tay phải ra, để chúng đứng trên lòng bàn tay trái, sau đó hai ngón tay cong xuống, làm ra một động tác 'quỳ xuống với ngài', tràn ngập chờ mong mà hỏi: "Lần này môn văn của tôi cực kì hỏng bét, thi chỉ được 94 điểm, tôi cảm thấy Hạ lão đã mài sẵn đao, chỉ chờ vào lớp sẽ mang tôi đi xử trảm. Ba ba, cậu có thể truyền thụ cho tôi chút bí kíp học môn văn được không?"

"Hả? Môn văn không phải chỉ cần học thuộc lòng là được sao?"

"Ba ba! Con nhắm mắt đều có thể đọc ra những thứ trong sách! Con đang muốn hỏi làm thế nào để đọc hiểu, làm thế nào để làm văn?"

"Ách...." Yến Đăng cũng rất khó giải thích, hắn suy nghĩ nửa ngày, cười như mật, nói một câu khiến Hứa Học Cần thiếu chút nữa bị bức điên: "Đọc xong liền có thể lý giải, còn về viết văn, giáo viên cho đề bài thế nào, cậu viết theo yêu cầu của đề bài là được."

"TF?!" Hứa Học Cần vẻ mặt mộng bức, nguyên lai kinh nghiệm để đạt điểm cao môn ngữ văn là dùng chủ nghĩa duy tâm để lý giải sao?

"Phốc." Từ ngoài cửa truyền đến một tiếng cười trầm thấp.

Yến Đăng nương theo âm thanh nhìn qua, liền rơi vào một đôi mắt giống như trăng rơi hồ thu, trầm tĩnh mà tú mỹ, tất cả ồn ào xung quanh phảng phất đều biến mất, toàn thế giới đều trở nên an tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Trở Về Ta Thành Ảnh Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook