Xuyên Nhanh Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 260: Tác Giả Cao Lãnh Cấm Dục & Lưu Manh Côn Đồ

Y Thiên Hạm

19/05/2023

Trên vỉa hè, Bùi Tịch mặt lộ vẻ lưu manh ôm Diệp Mộ Sanh trông lạnh nhạt, khẽ ngân nga.

Một cơn gió nhẹ thổi ngang tán cây, thổi tung vài sợi tóc của hai người.

Một bài hát xong rất nhanh, Bùi Tịch nhìn Diệp Mộ Sanh bình tĩnh, mím môi một cái, trong đôi mắt phượng lóe lên tình cảm khó nói.

Ngay lúc Bùi Tịch chuẩn bị mở miệng, Diệp Mộ Sanh nghiêng đầu, đẩy Bùi Tịch ra hỏi: "Đói không?"

Bùi Tịch liếc mắt nhìn quán mì bên cạnh, lập tức nói: "Dĩ nhiên đói rồi! Hôm nay vì chờ cậu tôi chưa ăn sáng luôn đó."

Hôm nay vì chờ Diệp Mộ Sanh, Bùi Tịch trước kia thường đến muộn cũng sớm rời khỏi giường, chạy đến lối rẽ chờ người nào đó.

"Tôi không bảo cậu đợi." Mặc dù nói như vậy, nhưng Diệp Mộ Sanh xoay người đi về phía quán mì.

Bùi Tịch cười đi theo Diệp Mộ Sanh vào quán mì: "Nhưng tôi muốn chờ cậu!"

Bà chủ quán mì là một người hơn ba mươi tuổi tướng mạo thanh tú, thấy có khách tới, lập tức nghênh đón.

"Hai anh đẹp trai, ăn mì gì?" Bà chủ cười nói.



Diệp Mộ Sanh thản nhiên nhìn bà chủ một cái, nói với Bùi Tịch: "Ăn gì tự chọn, tôi mời khách, coi như cảm ơn vừa rồi cậu hát."

Bùi Tịch vừa cười với bà chủ, vừa vỗ vai Diệp Mộ Sanh, đưa đầu gần tai cậu, nói: "Cậu ăn gì thì tôi ăn đó?"

Diệp Mộ Sanh lại đẩy Bùi Tịch ra, kéo ghế ngồi xuống, ngước mắt nhàn nhạt nói: "Tôi ăn rồi."

"Vậy cũng được." Bùi Tịch bĩu môi, ngồi xuống đối diện Diệp Mộ Sanh, cười nói với bà chủ: "Dì, cháu một bát trác tương miến."

"Được, anh đẹp trai chờ một lát." Nói xong bà chủ xoay người đi xuống.

"Diệp Mộ Sanh..." Bùi Tịch chống cằm, mắt híp lại cười, nhìn chăm chú người đối diện đang nhìn điện thoại.

Diệp Mộ Sanh tiếp tục nhìn điện thoại, không để ý tới hắn, Bùi Tịch gọi cũng không nhúc nhích.

Bùi Tịch cũng không thèm để ý Diệp Mộ Sanh đối xử với mình lạnh nhạt, đôi mắt phượng sáng lên vẻ đùa cợt, lấy đũa trong ống trúc ra.

Ngón tay khớp xương rõ ràng cầm đũa, đưa về phía Diệp Mộ Sanh, Bùi Tịch hếch cằm lưu manh nói: "Diệp Mộ Sanh, thật ra thì tôi cũng ở dưới, hôm khác tôi xuống dưới cho cậu ăn nhé?"

"..." Diệp Mộ Sanh ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Bùi Tịch, trán cau lại, cặp mắt đào hoa lạnh run người.



"Tôi tự mình làm cho cậu ăn, cậu còn trừng mắt nhìn tôi? Sợ tài nấu ăn của tôi hại chết hay là cậu..." Bùi Tịch nhìn lướt qua bốn phía, hạ thấp giọng cười trêu nói: "Hay là cậu nghĩ sang ý khác..."

"Ha..." Diệp Mộ Sanh cười nhạt, đoạt lấy đôi đũa trong tay Bùi Tịch, cùng lúc đó, đôi chân dài dưới bàn cũng dùng sức đá vào dưới người đối phương.

"Ai da!" Bùi Tịch còn chưa nói hết, đột nhiên cảm giác được trên đùi truyền tới cơn đau, lực mạnh tới mức ghế bị đẩy lùi về sau.

"Bùi Tịch cậu ngứa đòn đấy." Diệp Mộ Sanh vốn giọng đã lạnh càng lạnh hơn.

Bùi Tịch bị đá cũng không tức giận, chỉ Diệp Mộ Sanh mặt giễu cợt nói: "Vậy cậu đánh tôi đi! Nhưng Diệp Mộ Sanh, nhắc nhở cậu một chút, cậu đỏ mặt."

Bùi Tịch trêu đùa như vậy, kết quả là bị Diệp Mộ Sanh đá một cái, hơn nữa đá rất mạnh!

Chờ mì bưng lên, Bùi Tịch rút đôi đũa, hỏi: "Cậu ăn không? Tôi có thể chia cho cậu một nửa."

Đáng tiếc Diệp Mộ Sanh cúi đầu, không muốn để ý hắn nữa.

"Vậy tôi ăn một mình!" Bùi Tịch không biết sao lại cười một tiếng, rủ mắt, bắt đầu ăn mì.

Gắp sợi mì bỏ vào trong miệng, Bùi Tịch len lén liếc nhìn người nào đó sắc mặt lạnh nhạt, nghĩ tới màu đỏ ửng trên mặt ai đó, Bùi Tịch không tự chủ được cong môi lên, con ngươi lại dần dần trầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook