Xuyên Nhanh Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 261: Tác Giả Cao Lãnh Cấm Dục & Lưu Manh Côn Đồ
Y Thiên Hạm
19/05/2023
Tối hôm qua cùng Diệp Mộ Sanh cược hát tiểu hoàng ca cũng được, hắn lại còn cùng Diệp Mộ Sanh, cùng một bạn nam, nói những lời đó...
Quan trọng nhất chính là hắn cũng không cảm thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy dáng vẻ Diệp Mộ Sanh thẹn quá hóa giận rất dễ thương...
Có phải hắn cong hay không?
Bùi Tịch cau mày, không nhịn được ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn người nào đó chơi điện thoại.
Diệp Mộ Sanh như cảm giác được ánh mắt Bùi Tịch vậy, cũng ngẩng đầu lên: "Sao?"
"..." Bùi Tịch không có lên tiếng, ánh mắt nhìn chăm chăm đôi môi nhạt màu, không quan tâm mình cong hay không nữa, bởi vì trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Nếu như đè Diệp Mộ Sanh ở dưới người, để đôi môi đó ngậm môi mình, sẽ là hình ảnh thế nào nhỉ?
Bùi Tịch tầm mắt chậm rãi nhìn lên, đối mặt với ánh mắt Diệp Mộ Sanh.
Mới vừa rồi chỉ nói một câu, Diệp Mộ Sanh đã đỏ mặt, như vậy ở trên giường, mặt nhất định sẽ đỏ hơn, mà đôi mắt này cũng sẽ vì ham muốn, dâng lên hơi nước, thậm chí khóc lên...
Suy nghĩ một chút đã...
Bị Bùi Tịch dùng ánh mắt sói đói nhìn chằm chằm, hai hàng lông mày Diệp Mộ Sanh có chút không vui nhíu lại, giọng lạnh như băng nói: "Bùi Tịch, cậu đang nghĩ gì đấy?"
Giọng Diệp Mộ Sanh trong nháy mắt làm Bùi Tịch phản ứng lại, trong mắt chợt lóe lên sự khiếp sợ, vội vàng tránh tầm mắt Diệp Mộ Sanh: "Không có gì không có gì."
Thấy Diệp Mộ Sanh nhìn mình mấy lần, lại cúi đầu, Bùi Tịch trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng nhất thời như nổi lên sóng thần, cuồng loạn không cách nào bình tĩnh.
Con mẹ nó!
Hắn lại ảo tưởng cảnh mình đè dưới người Diệp Mộ Sanh!
Hắn cong thật?
Bùi Tịch cúi đầu nhanh chóng giải quyết bát mì, không dám nhìn Diệp Mộ Sanh, ném một câu ăn xong rồi, chạy ra khỏi quán mì.
"..." Nhìn bóng lưng Bùi Tịch chạy mất dạng, Diệp Mộ Sanh hơi cong đôi môi nhạt màu, nhàn nhạt cười.
Cảm thấy ánh mắt vừa rồi Bùi Tịch nhìn mình rất quen thuộc, bởi vì ở những thế giới khác, lúc làm cùng người yêu nhà mình cũng nhìn mình như vậy.
Xem ra Bùi Tịch cong sớm hơn cậu tính rồi!
Nhưng mà, không phải da mặt Bùi Tịch rất dày sao?
Sao lại bị chuyện này dọa sợ?
"Dì, tính tiền." Diệp Mộ Sanh thu hồi nụ cười, trả tiền đi ra khỏi quán mì, đã nhìn thấy Bùi Tịch khôi phục dáng vẻ phất phơ, đang tựa vào cây chờ cậu.
Dọc theo đường đi Bùi Tịch vẫn ôm vai Diệp Mộ Sanh, luôn luôn đùa giỡn Diệp Mộ Sanh một chút, giống như chuyện ở quán mì không xảy ra vậy.
Nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn nhận ra được Bùi Tịch không dám nhìn thẳng mắt cậu, dù cho vô tình chạm mắt, Bùi Tịch cũng sẽ nhanh chóng tránh.
Đến cửa phòng học, thấy Diệp Mộ Sanh phải bước vào lớp 1, Bùi Tịch vội vàng kéo tay Diệp Mộ Sanh lại: "Diệp Mộ Sanh."
Diệp Mộ Sanh quay đầu nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì nói mau."
"Cậu có người cậu thích không?" Bùi Tịch thản nhiên hỏi.
"Không có." Nói xong, ánh mắt Diệp Mộ Sanh lướt qua đôi môi mỏng khẽ nhếch lên của Bùi Tịch, bỏ tay Bùi Tịch ra, xoay người đi vào lớp 1.
"Không có lại vừa hay." Bùi Tịch trầm mặc chốc lát, đôi mắt phượng sáng lên ý cười, nhỏ giọng thầm thì một câu, xoay người trở về lớp mình.
Bùi Tịch mới vừa ngồi vào chỗ, Từ Dịch đã cầm bữa sáng, mặt đầy kinh ngạc đi tới: "Đại ca, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, đám gấu hai chưa đến mà anh đã đến rồi!"
Bùi Tịch liếc mắt nhìn Từ Dịch, gác hai chân, dựa vào ghế cười nói: "Hôm nay mặt trời không mọc đằng Tây, nhưng tôi tìm được mặt trời rồi."
Quan trọng nhất chính là hắn cũng không cảm thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy dáng vẻ Diệp Mộ Sanh thẹn quá hóa giận rất dễ thương...
Có phải hắn cong hay không?
Bùi Tịch cau mày, không nhịn được ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn người nào đó chơi điện thoại.
Diệp Mộ Sanh như cảm giác được ánh mắt Bùi Tịch vậy, cũng ngẩng đầu lên: "Sao?"
"..." Bùi Tịch không có lên tiếng, ánh mắt nhìn chăm chăm đôi môi nhạt màu, không quan tâm mình cong hay không nữa, bởi vì trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Nếu như đè Diệp Mộ Sanh ở dưới người, để đôi môi đó ngậm môi mình, sẽ là hình ảnh thế nào nhỉ?
Bùi Tịch tầm mắt chậm rãi nhìn lên, đối mặt với ánh mắt Diệp Mộ Sanh.
Mới vừa rồi chỉ nói một câu, Diệp Mộ Sanh đã đỏ mặt, như vậy ở trên giường, mặt nhất định sẽ đỏ hơn, mà đôi mắt này cũng sẽ vì ham muốn, dâng lên hơi nước, thậm chí khóc lên...
Suy nghĩ một chút đã...
Bị Bùi Tịch dùng ánh mắt sói đói nhìn chằm chằm, hai hàng lông mày Diệp Mộ Sanh có chút không vui nhíu lại, giọng lạnh như băng nói: "Bùi Tịch, cậu đang nghĩ gì đấy?"
Giọng Diệp Mộ Sanh trong nháy mắt làm Bùi Tịch phản ứng lại, trong mắt chợt lóe lên sự khiếp sợ, vội vàng tránh tầm mắt Diệp Mộ Sanh: "Không có gì không có gì."
Thấy Diệp Mộ Sanh nhìn mình mấy lần, lại cúi đầu, Bùi Tịch trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng nhất thời như nổi lên sóng thần, cuồng loạn không cách nào bình tĩnh.
Con mẹ nó!
Hắn lại ảo tưởng cảnh mình đè dưới người Diệp Mộ Sanh!
Hắn cong thật?
Bùi Tịch cúi đầu nhanh chóng giải quyết bát mì, không dám nhìn Diệp Mộ Sanh, ném một câu ăn xong rồi, chạy ra khỏi quán mì.
"..." Nhìn bóng lưng Bùi Tịch chạy mất dạng, Diệp Mộ Sanh hơi cong đôi môi nhạt màu, nhàn nhạt cười.
Cảm thấy ánh mắt vừa rồi Bùi Tịch nhìn mình rất quen thuộc, bởi vì ở những thế giới khác, lúc làm cùng người yêu nhà mình cũng nhìn mình như vậy.
Xem ra Bùi Tịch cong sớm hơn cậu tính rồi!
Nhưng mà, không phải da mặt Bùi Tịch rất dày sao?
Sao lại bị chuyện này dọa sợ?
"Dì, tính tiền." Diệp Mộ Sanh thu hồi nụ cười, trả tiền đi ra khỏi quán mì, đã nhìn thấy Bùi Tịch khôi phục dáng vẻ phất phơ, đang tựa vào cây chờ cậu.
Dọc theo đường đi Bùi Tịch vẫn ôm vai Diệp Mộ Sanh, luôn luôn đùa giỡn Diệp Mộ Sanh một chút, giống như chuyện ở quán mì không xảy ra vậy.
Nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn nhận ra được Bùi Tịch không dám nhìn thẳng mắt cậu, dù cho vô tình chạm mắt, Bùi Tịch cũng sẽ nhanh chóng tránh.
Đến cửa phòng học, thấy Diệp Mộ Sanh phải bước vào lớp 1, Bùi Tịch vội vàng kéo tay Diệp Mộ Sanh lại: "Diệp Mộ Sanh."
Diệp Mộ Sanh quay đầu nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì nói mau."
"Cậu có người cậu thích không?" Bùi Tịch thản nhiên hỏi.
"Không có." Nói xong, ánh mắt Diệp Mộ Sanh lướt qua đôi môi mỏng khẽ nhếch lên của Bùi Tịch, bỏ tay Bùi Tịch ra, xoay người đi vào lớp 1.
"Không có lại vừa hay." Bùi Tịch trầm mặc chốc lát, đôi mắt phượng sáng lên ý cười, nhỏ giọng thầm thì một câu, xoay người trở về lớp mình.
Bùi Tịch mới vừa ngồi vào chỗ, Từ Dịch đã cầm bữa sáng, mặt đầy kinh ngạc đi tới: "Đại ca, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, đám gấu hai chưa đến mà anh đã đến rồi!"
Bùi Tịch liếc mắt nhìn Từ Dịch, gác hai chân, dựa vào ghế cười nói: "Hôm nay mặt trời không mọc đằng Tây, nhưng tôi tìm được mặt trời rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.