Xuyên Nhanh Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 86: Thần Y Yêu Nghiệt Thụ &giáo Chủ Biến Thái Công (37)
Y Thiên Hạm
04/04/2023
Diệp Mộ Sanh đổi thành hồng y, và đi đôi giày mới mà Quân Khanh Mặc tìm cho cậu, sau đó cậu cùng Quân Khanh Mặc đi thăm Vu Lâm Nhi rồi liền trở về Kỳ gia.
Diệp Mộ Sanh bước vào sân, thì thấy Thu Chỉ Vọng ngồi trên ghế đá, uống trà lẳng lặng chờ mình.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thu Chỉ Vọng buông chén trà nhìn về phía cửa, khi thấy Diệp Mộ Sanh, khóe môi y gợi lên, nhàng cười cười “Đã trở lại rồi à.”
“Ừm.”
Thu Chỉ Vọng vẫn giống như trước đây, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, không có một tia chán ghét, điều này làm cho Diệp Mộ Sanh vô cùng cao hứng, bởi vì không phải ai đều cũng có thể tiếp thu chuyện đoạn tụ.
Thu Chỉ Vọng chưa đề cập về chuyện của Quân Khanh Mặc, cậu cũng không nói ra. Hai người uống trà, một lát sau, Thu Chỉ Vọng nói “Mộ Sanh, ngày mai ta chuẩn bị rời khỏi Giang Nam, đi đến nơi khác giải sầu.”
“Vậy sao? Vậy Tiểu Vọng Nhi à, đêm nay ta sẽ mời ngươi xem một chỗ có trò hay.” Diệp Mộ Sanh dùng tay chống đầu, chớp chớp mắt cười nói với Thu Chỉ Vọng.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Bắt giữ được tia giảo hoạt vụt qua trong mắt Diệp Mộ Sanh, trong lòng Thu Chỉ Vọng hiện lên tò mò, hỏi.
Diệp Mộ Sanh quét mắt một vòng quanh bốn phía, sau đó nói với y “Không bằng bây giờ ta kể cho Tiểu Vọng Nhi một câu chuyện nhé.”
Diệp Mộ Sanh mỉm cười nói thân thế của mình cho Thu Chỉ Vọng nghe, thế nhưng lời vừa dứt, Thu Chỉ Vọng còn chưa kịp phát biểu cảm xúc, thì đột nhiên trong viện có một vị gia đinh của Kỳ gia chạy vào.
“Diệp thần y! Diệp thần y, mau cứu thiếu gia nhà ta, thiếu gia sắp chết rồi!” Gia đinh sốt ruột mà nói.
Trong lòng Diệp Mộ Sanh sớm đã biết xảy ra chuyện gì, nhưng trên mặt lại tỏ ra vẻ kinh ngạc nói “Cái gì? Sao lại như thế? Mau chóng đưa ta đi gặp Kỳ công tử!”
Đương nhiên Diệp Mộ Sanh không thể trị liệu cho Kỳ Thiên Tiêu, tới phòng của Kỳ Thiên Tiêu, cậu giả vờ giả vịt xem xét cho Kỳ Thiên Tiêu, rồi lắc lắc đầu, nói với hắn “Xin lỗi Kỳ tiền bối, vết thương của Kỳ công tử vãn bối cũng đành bó tay.”
“Ai, sao có thể vậy……” Kỳ Đình Tuyết than thở, nhìn nhi tử của mình đang hôn mê mà thương tâm nói. Kỳ Đình Tuyết chỉ có một đứa con trai, đã không biết cố gắng thì thôi, thế mà hiện giờ lại còn thành kẻ bệnh!
Nhìn thấy dáng vẻ này của Kỳ Đình Tuyết, trong lòng Diệp Mộ Sanh cười lạnh. A, Kỳ Đình Tuyết ngươi cũng biết than thở?
Lúc này trong đầu Kỳ Đình Tuyết chỉ mải nghĩ cách tìm ra người đã làm nhi tử của mình bị thương, sau đó bắt sống người này, làm hắn sống không bằng chết, mà không hề biết rằng ác mộng của Kỳ gia chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Sau đó Diệp Mộ Sanh cùng Thu Chỉ Vọng rời khỏi phòng của Kỳ Thiên Tiêu, mới đi được một lát, Thu Chỉ Vọng nhìn Diệp Mộ Sanh rồi nghiêm túc nói “Mộ Sanh, nếu ngươi cần gì ở ta, chỉ cần ngươi nói, ta sẽ giúp ngươi.”
Khóe môi Diệp Mộ Sanh gợi lên, vươn tay ôm vai Thu Chỉ Vọng, mắt hoa đào phiếm ý cười nói “Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi. Nhưng mà ngươi chỉ cần vui vẻ xem kịch là được, không cần động thủ.”
Vào ban đêm, phòng của Kỳ gia đột nhiên bị cháy, làm người của Kỳ gia vội vã rời giường đi dập lửa. Nhưng mà lửa trong phòng còn chưa dập tắt được, thì phòng bếp Kỳ gia lại bùng cháy, ngọn lửa theo sát nhau cũng thiêu đốt nơi ở của Diệp Mộ Sanh.
Đột nhiên khắp nơi của Kỳ gia nổi lửa, tất nhiên Kỳ Đình Tuyết cũng đoán ra được rằng nhất định là có người cố ý phóng hỏa, trong lòng hắn hiện lên cảnh giác, vội vàng phái người đi lấy đàn của mình. Chẳng lẽ người phóng hỏa chính là tên hôm nay làm Tiêu Nhi bị thương? Đến tột cùng là ai đang cố ý nhằm vào Kỳ gia?
Kỳ Đình Tuyết đang suy đoán người này là ai, thì bỗng đâu đó truyền đến tiếng đàn du dương. Tiếng đàn vô cùng dễ nghe êm tai, vừa nghe liền biết cầm kỹ của người đánh đàn vô cùng cao siêu, nhưng khi ánh mắt hắn nương theo tiếng đàn nhìn về phía trên mái hiên, đuôi lông mày của Kỳ Đình Tuyết nhăn lại.
Diệp Mộ Sanh bước vào sân, thì thấy Thu Chỉ Vọng ngồi trên ghế đá, uống trà lẳng lặng chờ mình.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thu Chỉ Vọng buông chén trà nhìn về phía cửa, khi thấy Diệp Mộ Sanh, khóe môi y gợi lên, nhàng cười cười “Đã trở lại rồi à.”
“Ừm.”
Thu Chỉ Vọng vẫn giống như trước đây, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, không có một tia chán ghét, điều này làm cho Diệp Mộ Sanh vô cùng cao hứng, bởi vì không phải ai đều cũng có thể tiếp thu chuyện đoạn tụ.
Thu Chỉ Vọng chưa đề cập về chuyện của Quân Khanh Mặc, cậu cũng không nói ra. Hai người uống trà, một lát sau, Thu Chỉ Vọng nói “Mộ Sanh, ngày mai ta chuẩn bị rời khỏi Giang Nam, đi đến nơi khác giải sầu.”
“Vậy sao? Vậy Tiểu Vọng Nhi à, đêm nay ta sẽ mời ngươi xem một chỗ có trò hay.” Diệp Mộ Sanh dùng tay chống đầu, chớp chớp mắt cười nói với Thu Chỉ Vọng.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Bắt giữ được tia giảo hoạt vụt qua trong mắt Diệp Mộ Sanh, trong lòng Thu Chỉ Vọng hiện lên tò mò, hỏi.
Diệp Mộ Sanh quét mắt một vòng quanh bốn phía, sau đó nói với y “Không bằng bây giờ ta kể cho Tiểu Vọng Nhi một câu chuyện nhé.”
Diệp Mộ Sanh mỉm cười nói thân thế của mình cho Thu Chỉ Vọng nghe, thế nhưng lời vừa dứt, Thu Chỉ Vọng còn chưa kịp phát biểu cảm xúc, thì đột nhiên trong viện có một vị gia đinh của Kỳ gia chạy vào.
“Diệp thần y! Diệp thần y, mau cứu thiếu gia nhà ta, thiếu gia sắp chết rồi!” Gia đinh sốt ruột mà nói.
Trong lòng Diệp Mộ Sanh sớm đã biết xảy ra chuyện gì, nhưng trên mặt lại tỏ ra vẻ kinh ngạc nói “Cái gì? Sao lại như thế? Mau chóng đưa ta đi gặp Kỳ công tử!”
Đương nhiên Diệp Mộ Sanh không thể trị liệu cho Kỳ Thiên Tiêu, tới phòng của Kỳ Thiên Tiêu, cậu giả vờ giả vịt xem xét cho Kỳ Thiên Tiêu, rồi lắc lắc đầu, nói với hắn “Xin lỗi Kỳ tiền bối, vết thương của Kỳ công tử vãn bối cũng đành bó tay.”
“Ai, sao có thể vậy……” Kỳ Đình Tuyết than thở, nhìn nhi tử của mình đang hôn mê mà thương tâm nói. Kỳ Đình Tuyết chỉ có một đứa con trai, đã không biết cố gắng thì thôi, thế mà hiện giờ lại còn thành kẻ bệnh!
Nhìn thấy dáng vẻ này của Kỳ Đình Tuyết, trong lòng Diệp Mộ Sanh cười lạnh. A, Kỳ Đình Tuyết ngươi cũng biết than thở?
Lúc này trong đầu Kỳ Đình Tuyết chỉ mải nghĩ cách tìm ra người đã làm nhi tử của mình bị thương, sau đó bắt sống người này, làm hắn sống không bằng chết, mà không hề biết rằng ác mộng của Kỳ gia chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Sau đó Diệp Mộ Sanh cùng Thu Chỉ Vọng rời khỏi phòng của Kỳ Thiên Tiêu, mới đi được một lát, Thu Chỉ Vọng nhìn Diệp Mộ Sanh rồi nghiêm túc nói “Mộ Sanh, nếu ngươi cần gì ở ta, chỉ cần ngươi nói, ta sẽ giúp ngươi.”
Khóe môi Diệp Mộ Sanh gợi lên, vươn tay ôm vai Thu Chỉ Vọng, mắt hoa đào phiếm ý cười nói “Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi. Nhưng mà ngươi chỉ cần vui vẻ xem kịch là được, không cần động thủ.”
Vào ban đêm, phòng của Kỳ gia đột nhiên bị cháy, làm người của Kỳ gia vội vã rời giường đi dập lửa. Nhưng mà lửa trong phòng còn chưa dập tắt được, thì phòng bếp Kỳ gia lại bùng cháy, ngọn lửa theo sát nhau cũng thiêu đốt nơi ở của Diệp Mộ Sanh.
Đột nhiên khắp nơi của Kỳ gia nổi lửa, tất nhiên Kỳ Đình Tuyết cũng đoán ra được rằng nhất định là có người cố ý phóng hỏa, trong lòng hắn hiện lên cảnh giác, vội vàng phái người đi lấy đàn của mình. Chẳng lẽ người phóng hỏa chính là tên hôm nay làm Tiêu Nhi bị thương? Đến tột cùng là ai đang cố ý nhằm vào Kỳ gia?
Kỳ Đình Tuyết đang suy đoán người này là ai, thì bỗng đâu đó truyền đến tiếng đàn du dương. Tiếng đàn vô cùng dễ nghe êm tai, vừa nghe liền biết cầm kỹ của người đánh đàn vô cùng cao siêu, nhưng khi ánh mắt hắn nương theo tiếng đàn nhìn về phía trên mái hiên, đuôi lông mày của Kỳ Đình Tuyết nhăn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.