Xuyên Nhanh Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 87: Thần Y Yêu Nghiệt Thụ &giáo Chủ Biến Thái Công (38)
Y Thiên Hạm
04/04/2023
Bầu trời đêm tựa màn che màu đen, được điểm xuyết đầy sao lấp lánh, ánh trăng mông lung trút xuống, chiếu lên hai bóng người đứng trên mái hiên.
Thu Chỉ Vọng cùng Quân Khanh Mặc một trái một phải đứng trên mái hiên, bảo hộ cho Diệp Mộ Sanh một thân hồng y đang ngồi xếp bằng đánh đàn. Khóe miệng Diệp Mộ Sanh mang theo nụ cười câu hồn người nhìn, ngón tay trắng nõn qua lại ở trên cầm huyền.
Tiếng đàn du dương uyển chuyển quanh quẩn trong đêm tối, khiến người ta không khỏi đắm chìm trong mê muội, hòa mình vào trong tiếng đàn êm ái.
Mắt của người tập võ vốn dĩ hơn hẳn người thường, bởi vậy tuy có khoảng cách, lại còn là buổi tối, nhưng Kỳ Đình Tuyết vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy dung mạo Diệp Mộ Sanh ở trên mái hiên phía xa.
Mắt Kỳ Đình Tuyết trừng lớn, khiếp sợ nhìn nơi xa ấy, người mặc xiêm y màu đỏ kia nhìn thế nào đi nữa cũng rất giống Diệp Mộ Sanh? Sao có thể!
Từ từ, nếu đó chính là Diệp Mộ Sanh, vậy thì hai người bên cạnh cậu là ai, Thu Chỉ Vọng cùng ai?
Đột nhiên Kỳ Đình Tuyết thay đổi sắc mặt, không kịp suy nghĩ quá nhiều, vội vàng xoay người hô người của Kỳ gia đang đứng phía sau “Đừng nghe tiếng đàn này, mau chạy nhanh rồi dùng nội lực ngăn cách tiếng đàn! Mang đàn của ta lại đây!”
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt các phòng, chiếu sáng đêm tối, ánh mắt gia đinh ôm đàn của Kỳ Đình Tuyết đột nhiên trở nên mê ly, thân thể loạng choạng trái phải, trên mặt cười si ngốc “Hay quá ~”
“Phế vật!” Kỳ Đình Tuyết nhìn lướt qua một đám người Kỳ gia đang bị trầm mê trong tiếng đàn, thầm mắng một câu, bước đến lấy đàn của mình, rồi nhanh chóng ổn định bắt đầu đánh đàn.
Tiếng đàn thanh thuý nhu uyển chậm rãi vang lên, hòa lẫn cùng tiếng đàn của Diệp Mộ Sanh, động tác trên tay hai người bắt đầu nhanh hơn, tiếng đàn nhu hoà trở nên cao vút, nhất thời khó có thể phân cao thấp.
Bởi vì tiếng đàn của Kỳ Đình Tuyết, đám người Kỳ gia đang trầm mê trong tiếng đàn của Diệp Mộ Sanh từ từ tỉnh lại, vội vàng đi dập lửa.
Kinh ngạc trước kĩ năng chơi đàn của người trên mái hiên, hắn chợt nhớ ra vào buổi sáng hôm nay ở Kỳ gia đột nhiên vang lên tiếng đàn cùng tiếng sáo và chuyện Diệp Mộ Sanh cũng đi tới Giang Nam giống Kỳ Thiên Tiêu, hắn liền biết có chuyện, Kỳ Đình Tuyết thập phần khẳng định người mặc áo đỏ đánh đàn chính là Diệp Mộ Sanh.
“Mộ Sanh ngươi đến tột cùng là ai? Vì sao lại làm như thế, Kỳ gia ta đến tột cùng làm gì có lỗi với ngươi?” Tuy Kỳ Đình Tuyết đang hỏi, nhưng mà trong lòng đã có đáp án, chỉ là không dám tin, bởi vậy mới hỏi ra.
Trong tiếng đàn trộn lẫn tiếng nói nơi xa truyền đến của Diệp Mộ Sanh “Làm gì có lỗi với ta ấy hả? Ha hả, Kỳ tiền bối còn không nhớ ra sao?”
“C-cái ——” bởi vì quá mức kinh ngạc, Kỳ Đình Tuyết vô ý đàn sai. Diệp Mộ Sanh quả thật là người của Diệp gia năm đó! Sao có thể, Diệp gia không phải đã bị bọn họ diệt môn sao?!
Vì đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, tuy vô cùng kinh ngạc nhưng Kỳ Đình Tuyết rất nhanh chóng khôi phục thần sắc, con ngươi hiện lên âm u, tiếp tục đỡ đàn nói “Nhớ ra cái gì? Ta thật sự không biết Mộ Sanh đang nói tới điều gì?”
Tuy Kỳ Đình Tuyết nói nhỏ nhẹ như vậy, nhưng xuống tay so với vừa rồi càng thêm ngoan độc, muốn dồn Diệp Mộ Sanh vào chỗ chết. Nhất định không thể bỏ qua cho ba người này, nếu không Kỳ gia sẽ bị hủy diệt!
“Ha, các ngươi nhìn xem, Kỳ tiền bối rõ ràng chột dạ lại còn không dám thừa nhận.” Nghe được tiếng đàn của Kỳ Đình Tuyết mãnh liệt đánh úp lại, Diệp Mộ Sanh cười cười, bình tĩnh đánh đàn, nói với hai người bên cạnh.
Thu Chỉ Vọng lo lắng nói “Kỳ Đình Tuyết nội lực thâm hậu, Mộ Sanh ngươi……”
Quân Mặc Khanh bất tri bất giác đứng ở giữa Thu Chỉ Vọng và Diệp Mộ Sanh, đánh gãy lời Thu Chỉ Vọng, nói “Chỉ cần nương tử ra lệnh một tiếng, ta lập tức gói mấy tên thuộc hạ của Kỳ Đình Tuyết mang về cho ngươi.”
“……” Thu Chỉ Vọng liếc mắt nhìn Quân Khanh Mặc một cái, sờ sờ sáo ngọc trong tay, trong mắt hiện lên bất đắc dĩ, dịch chuyển thân mình sang bên cạnh một chút.
Thu Chỉ Vọng cùng Quân Khanh Mặc một trái một phải đứng trên mái hiên, bảo hộ cho Diệp Mộ Sanh một thân hồng y đang ngồi xếp bằng đánh đàn. Khóe miệng Diệp Mộ Sanh mang theo nụ cười câu hồn người nhìn, ngón tay trắng nõn qua lại ở trên cầm huyền.
Tiếng đàn du dương uyển chuyển quanh quẩn trong đêm tối, khiến người ta không khỏi đắm chìm trong mê muội, hòa mình vào trong tiếng đàn êm ái.
Mắt của người tập võ vốn dĩ hơn hẳn người thường, bởi vậy tuy có khoảng cách, lại còn là buổi tối, nhưng Kỳ Đình Tuyết vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy dung mạo Diệp Mộ Sanh ở trên mái hiên phía xa.
Mắt Kỳ Đình Tuyết trừng lớn, khiếp sợ nhìn nơi xa ấy, người mặc xiêm y màu đỏ kia nhìn thế nào đi nữa cũng rất giống Diệp Mộ Sanh? Sao có thể!
Từ từ, nếu đó chính là Diệp Mộ Sanh, vậy thì hai người bên cạnh cậu là ai, Thu Chỉ Vọng cùng ai?
Đột nhiên Kỳ Đình Tuyết thay đổi sắc mặt, không kịp suy nghĩ quá nhiều, vội vàng xoay người hô người của Kỳ gia đang đứng phía sau “Đừng nghe tiếng đàn này, mau chạy nhanh rồi dùng nội lực ngăn cách tiếng đàn! Mang đàn của ta lại đây!”
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt các phòng, chiếu sáng đêm tối, ánh mắt gia đinh ôm đàn của Kỳ Đình Tuyết đột nhiên trở nên mê ly, thân thể loạng choạng trái phải, trên mặt cười si ngốc “Hay quá ~”
“Phế vật!” Kỳ Đình Tuyết nhìn lướt qua một đám người Kỳ gia đang bị trầm mê trong tiếng đàn, thầm mắng một câu, bước đến lấy đàn của mình, rồi nhanh chóng ổn định bắt đầu đánh đàn.
Tiếng đàn thanh thuý nhu uyển chậm rãi vang lên, hòa lẫn cùng tiếng đàn của Diệp Mộ Sanh, động tác trên tay hai người bắt đầu nhanh hơn, tiếng đàn nhu hoà trở nên cao vút, nhất thời khó có thể phân cao thấp.
Bởi vì tiếng đàn của Kỳ Đình Tuyết, đám người Kỳ gia đang trầm mê trong tiếng đàn của Diệp Mộ Sanh từ từ tỉnh lại, vội vàng đi dập lửa.
Kinh ngạc trước kĩ năng chơi đàn của người trên mái hiên, hắn chợt nhớ ra vào buổi sáng hôm nay ở Kỳ gia đột nhiên vang lên tiếng đàn cùng tiếng sáo và chuyện Diệp Mộ Sanh cũng đi tới Giang Nam giống Kỳ Thiên Tiêu, hắn liền biết có chuyện, Kỳ Đình Tuyết thập phần khẳng định người mặc áo đỏ đánh đàn chính là Diệp Mộ Sanh.
“Mộ Sanh ngươi đến tột cùng là ai? Vì sao lại làm như thế, Kỳ gia ta đến tột cùng làm gì có lỗi với ngươi?” Tuy Kỳ Đình Tuyết đang hỏi, nhưng mà trong lòng đã có đáp án, chỉ là không dám tin, bởi vậy mới hỏi ra.
Trong tiếng đàn trộn lẫn tiếng nói nơi xa truyền đến của Diệp Mộ Sanh “Làm gì có lỗi với ta ấy hả? Ha hả, Kỳ tiền bối còn không nhớ ra sao?”
“C-cái ——” bởi vì quá mức kinh ngạc, Kỳ Đình Tuyết vô ý đàn sai. Diệp Mộ Sanh quả thật là người của Diệp gia năm đó! Sao có thể, Diệp gia không phải đã bị bọn họ diệt môn sao?!
Vì đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, tuy vô cùng kinh ngạc nhưng Kỳ Đình Tuyết rất nhanh chóng khôi phục thần sắc, con ngươi hiện lên âm u, tiếp tục đỡ đàn nói “Nhớ ra cái gì? Ta thật sự không biết Mộ Sanh đang nói tới điều gì?”
Tuy Kỳ Đình Tuyết nói nhỏ nhẹ như vậy, nhưng xuống tay so với vừa rồi càng thêm ngoan độc, muốn dồn Diệp Mộ Sanh vào chỗ chết. Nhất định không thể bỏ qua cho ba người này, nếu không Kỳ gia sẽ bị hủy diệt!
“Ha, các ngươi nhìn xem, Kỳ tiền bối rõ ràng chột dạ lại còn không dám thừa nhận.” Nghe được tiếng đàn của Kỳ Đình Tuyết mãnh liệt đánh úp lại, Diệp Mộ Sanh cười cười, bình tĩnh đánh đàn, nói với hai người bên cạnh.
Thu Chỉ Vọng lo lắng nói “Kỳ Đình Tuyết nội lực thâm hậu, Mộ Sanh ngươi……”
Quân Mặc Khanh bất tri bất giác đứng ở giữa Thu Chỉ Vọng và Diệp Mộ Sanh, đánh gãy lời Thu Chỉ Vọng, nói “Chỉ cần nương tử ra lệnh một tiếng, ta lập tức gói mấy tên thuộc hạ của Kỳ Đình Tuyết mang về cho ngươi.”
“……” Thu Chỉ Vọng liếc mắt nhìn Quân Khanh Mặc một cái, sờ sờ sáo ngọc trong tay, trong mắt hiện lên bất đắc dĩ, dịch chuyển thân mình sang bên cạnh một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.