[Xuyên Nhanh] Yêu Quái Độc Ác Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 19:
Trạch Lan
08/03/2024
Báo tinh tập trung toàn bộ tâm trí vào những món ăn ngon, Khương Lâm cho nàng ta những hạt giống kia, nàng ta đem đi gieo thử toàn bộ.
Mấy tháng này, cộng thêm việc đất đai ở Bạch Hổ Lĩnh phì nhiêu, linh khí đầy đủ, có một số loại rau củ và hoa quả không thích hợp sinh trưởng vào mùa hạ, mùa thu đã bắt đầu phát triển.
Bây giờ Bạch Hổ Lĩnh có rất nhiều rau cải, nguyên liệu trên bàn ăn cũng phong phú hơn.
Gà Lôi càng lợi hại luôn.
Khương Lâm biết các căn nhà bên ngoài sơn cốc đều do nàng ấy chủ trương xây dựng.
Khương Lâm liền phát hiện ra thẩm mỹ của cô nương này rất tốt, kết quả bây giờ lại phát hiện thêm một cái, nàng ấy còn có chứng cưỡng bách.
Nhóm yêu quái vốn định mỗi người một nhà, sau đó Gà Lôi quan sát, cảm thấy Bạch Hổ Lĩnh là địa phương lớn như vậy, đại khái là nếu sống quá xa nhau khi có chuyện bất lợi khó có thể trao đổi được.
Hơn nữa, có một số tiểu yêu có thực lực yếu, vô cùng tình nguyện tìm hàng xóm sống gần nhau.
Gà Lôi nghĩ ngợi, sau khi hỏi ý kiến của nhóm yêu quái, liền quyết định vạch ra một địa phương riêng biệt, cùng nhau sửa nhà.
Dĩ nhiên, người thích ở riêng như Thanh Hoàn lại, vẫn có thể tìm chỗ mình thích để ở.
Đã quyết định xong, nhóm yêu quái mỗi ngày đều chuẩn bị xây phòng của mình.
Kết quả rất nhanh Gà Lôi lại có ý nghĩ mới: ngôi nhà chỉnh tề, ngăn nắp sẽ thoải mái hơn, thêm một chút cây cối hoa cỏ thì càng tốt, tại chỗ mọi người ở có thêm sông nhỏ thì càng thuận tiện hơn.
Vì vậy, khu vực tập trung nhóm yêu quái ở Bạch Hổ Lĩnh cứ như vậy ra đời.
Sau khi nghe xong, cảm khái nhìn Gà Lôi: nhân tài nha, sống ở Bạch Hổ Lĩnh thật là quá lãng phí.
“Đúng rồi Đại Vương”, Báo tinh nhớ đến một chuyện khác, “Thời gian ngài không có ở đây, nhưng có rất nhiều yêu quái khuất phục ngài.”
Nhất là, có một con ngưu yêu rất mạnh mẽ tên là Hàn Đông, cũng chính là bị xà yêu Thanh Hoàn gọi là trâu điên.
Người anh em này thuần túy bị chinh phục bởi tay nghề của Báo tinh.
Ngày đó Báo tinh mang theo nhóm yêu quái cùng nhau nấu nướng, liền nghe được tiếng bước chân bịch bịch bịch từ xa đến gần, chớp mắt một cái, liền thấy có một con đại yêu khí thế hung hăng xách theo chùy lớn xông đến.
Lúc ấy lũ yêu thần sắc kinh sợ, chuẩn bị sẵn sàng chiến đầu.
Kết quả ngưu yêu cường tráng âm thanh như sấm, “Thứ gì vậy, thơm như vậy, cho ta một ít?”
Báo tinh run sợ đưa một miếng thịt nai mới nướng xong qua…
Vì thế, Bạch Hổ Lĩnh trừ Khương Lâm ra,hai trong số ba con đại yêu có thực lực mạnh nhất đều bị đồ ăn ngon thu phục.
Khương Lâm:”…” thu hoạch thật không thể tưởng tượng được mà.
Buổi tối, Bạch Hổ Lĩnh cử hành một yến hội vô cùng long trọng, Báo tinh phát huy hết khả năng nấu nướng của mình, làm một bàn lớn đồ ăn ngon, nói là tẩy trần cho Khương Lâm.
Khương Lâm cầm đũa lên nếm thử một miếng, cảm khái, trên đời này quả thật có người có thiên phú mà, tỷ như tài nấu nướng của Báo tinh.
Ngon đến mức làm người ta hận không thể nuốt cả đầu lưỡi xuống.
Chàng nghiêm túc nói, “Từ nay trở về sau, nhà bếp của Bạch Hổ Lĩnh liền do ngươi phụ trách.”
Báo tinh mừng rỡ, mặt đầy nghiêm túc, “Báo tinh nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của Đại Vương.”
Khương Lâm nói với Tông Ngộ ngồi kế bên, “Ngươi nếm thử một chút đi, đây còn ngon hơn so với ta làm.”
Tông Ngộ gắp một miếng cá hấp lên, mặt không cảm xúc nuốt xuống.
Nó lắc đầu một cái, “không ngon bằng đồ ngươi nấu.”
Khương Lâm:???
Chàng gắp một miếng cá cho vào trong miệng, cảm giác non mềm, mùi thơm của ma lạt, khả năng kiểm soát nhiệt độ nhuần nhuyễn, nếu là chàng chắc chắn sẽ không đạt tới tiêu chuẩn này.
Chẳng lẽ vị giác của đứa nhỏ này có vấn đề?
Chàng không tin “Ngươi nếm thử thêm một chút xem?”
Tông Ngộ nghe lời gắp thêm một đũa, vẫn lắc đầu, vô cùng cố chấp, “Ngươi nấu ăn ngon hơn!”
Nhất thời tâm tình Khương Lâm có chút phức tạp.
Chàng cảm thấy lúc trước bản thân đã hiểu lầm Tông Ngộ là tiểu bá vương.
Bây giờ xem ra, đối phương không chỉ tính khí kém mà đầu lưỡi cũng có vấn đề, ngay cả ngon hay dỡ cũng không phân biệt được.
Vừa nghĩ như thế, nhìn lại khuôn mặt bánh bao tinh xảo của Tông Ngộ, trái tim chàng mềm nhũn.
Bỗng nhìn thấy ánh mắt trìu mến của Khương Lâm, Tông Ngộ :”???”
Rất nhanh Khương Lâm phát hiện, Tông Ngộ quả thực không thích đồ ăn Báo tinh làm.
Trên bàn những người khác đều ăn ngốn nghiến, riêng chỉ có Tông Ngộ chỉ ăn chút ít, rất nhanh liền buông đũa xuống.
Trong lòng Khương Lâm có chút hoài nghi, cơm nước xong liền kéo Tông Ngộ đi tản bộ.
Chàng hỏi Tông Ngộ: “Vị giác của ngươi rốt cuộc có vấn đề gì?”
Tông Ngộ do dự một chút, lắc đầu, “Không phải vấn đề về vị giác.”
Khương Lâm”?”
Tông Ngộ nhìn chàng một cái, nói, “Ta sinh ra đã không thể cảm nhận rõ ràng về đồ ăn ngon hay dở, bất luận là đầu bếp nào nấu ăn, ta ăn ở trong miệng đều không thấy có gì khác nhau, cxko thấy mùi vị gì.”
Khương Lâm cau mày nói, “Vậy không phải vấn đề về vị giác?”
Chàng hỏi Tông Ngộ, “Hay là đi gặp bác sĩ … đại phu?”
Tông Ngộ:”đã đi khám rồi.”
“Đại phu nói thế nào?”
Tông Ngộ:”Không trị được.”
Ánh mắt Khương Lâm lộ vẻ đồng cảm, “Ngươi cũng quá thảm đi.
Tông Ngộ chợt ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Khương Lâm, “Nhưng mà ngươi thì không giống, ta có thể nếm được mùi vị từ món ăn ngươi làm.”
Giọng nó vui mừng nhảy nhót như chim sẻ, “Món mì sợi đêm hôm đó, là món ăn ngon nhất mà ta đã ăn trong đời.”
Khương Lâm:”…”
“Aizzzz” bỗng nhiên chàng thở dài.
Tông Ngộ không hiểu, “Sao ngươi lại thở dài?”
Khương Lâm nói không đầu không đuôi, “haizzz, trái tim ta còn chưa đủ mềm mà.”
Tông Ngộ:?
Nó chuẩn bị nói liền nghe được Khương Lâm hỏi, “ Buổi tối ngươi ăn no chưa?”
Tông Ngộ thành thật lắc đầu.
Khương Lâm mang hắn đến bờ sông, bắt hai con cá chích béo khỏe, nướng cho hắn.
Loại chuyện nướng này đối với chàng mà nói đã vô cùng thông thạo.
Tông Ngộ ăn rất vui vẻ, ngay cả chiếc sừng trên đầu giống như sáng lên một chút.
Khương Lâm nâng cằm nhìn nó, miễn cưỡng hỏi, “Ăn ngon không?”
Tông Ngộ không rảnh nói chuyện, chỉ có thể gật đầu một cái.
Khương Lâm lẩm bẩm, “Vậy ngươi chỉ có thể ăn đồ ta làm, nếu sau này ta không có ở đây thì phải làm gì?”
Mặc dù Tông Ngộ mải ăn, nhưng vẫn nghe được những lời này.
Nó có chút mê mang, trong miệng nó còn cắn một miếng thịt cá, có chút hàm hồ nói, “Nhưng mà, chúng ta có thể sống cực kỳ lâu mà.”
Còn về phần sau này phải làm sao, Tông Ngộ còn chưa nghĩ sâu xa như vậy.
Khương Lâm chậc lưỡi một cái, không có giải thích gì.
*
Ba trăm năm sau.
Sáng sớm.
Trong sơn cốc u tĩnh truyền đột nhiên truyền tới tiếng rông giận, “Tông Ngộ cái thằng nhóc con nhà ngươi! Lại khi dễ Thường Xuân!”
Nhưng yêu quái khác phần lớn đều còn chìm trong giấc mộng, bị tiếng rống giận này làm cho hoảng sợ, rối rít từ trên giường nhảy xuống, sau khi nghe hiểu nội dung xong, liền lắc lư lỗ tai cái đuôi, đi ngủ tiếp.
Ai, Đại Vương cùng tiểu Tông đại vương, luôn luôn một ngày ba lần như thế này.
Trong sơn cốc.
Khương Lâm mới vừa tỉnh ngủ, vừa ra khỏi cửa liền thấy trên cây có một cô bé mặc y phục màu xanh bị treo ngược lên, tiểu cô nương bị yêu lực đóng chặt trên cây, hai chân bị dây leo trói lại, thân thể nho nhỏ, đáng thương trong mùa đông gió rét.
Vừa thấy Khương Lâm, tiểu cô nương Thường Xuân trong nháy mắt nhanh chóng rơi nước mắt, “Ô…ô…ô Cha!”
Mấy tháng này, cộng thêm việc đất đai ở Bạch Hổ Lĩnh phì nhiêu, linh khí đầy đủ, có một số loại rau củ và hoa quả không thích hợp sinh trưởng vào mùa hạ, mùa thu đã bắt đầu phát triển.
Bây giờ Bạch Hổ Lĩnh có rất nhiều rau cải, nguyên liệu trên bàn ăn cũng phong phú hơn.
Gà Lôi càng lợi hại luôn.
Khương Lâm biết các căn nhà bên ngoài sơn cốc đều do nàng ấy chủ trương xây dựng.
Khương Lâm liền phát hiện ra thẩm mỹ của cô nương này rất tốt, kết quả bây giờ lại phát hiện thêm một cái, nàng ấy còn có chứng cưỡng bách.
Nhóm yêu quái vốn định mỗi người một nhà, sau đó Gà Lôi quan sát, cảm thấy Bạch Hổ Lĩnh là địa phương lớn như vậy, đại khái là nếu sống quá xa nhau khi có chuyện bất lợi khó có thể trao đổi được.
Hơn nữa, có một số tiểu yêu có thực lực yếu, vô cùng tình nguyện tìm hàng xóm sống gần nhau.
Gà Lôi nghĩ ngợi, sau khi hỏi ý kiến của nhóm yêu quái, liền quyết định vạch ra một địa phương riêng biệt, cùng nhau sửa nhà.
Dĩ nhiên, người thích ở riêng như Thanh Hoàn lại, vẫn có thể tìm chỗ mình thích để ở.
Đã quyết định xong, nhóm yêu quái mỗi ngày đều chuẩn bị xây phòng của mình.
Kết quả rất nhanh Gà Lôi lại có ý nghĩ mới: ngôi nhà chỉnh tề, ngăn nắp sẽ thoải mái hơn, thêm một chút cây cối hoa cỏ thì càng tốt, tại chỗ mọi người ở có thêm sông nhỏ thì càng thuận tiện hơn.
Vì vậy, khu vực tập trung nhóm yêu quái ở Bạch Hổ Lĩnh cứ như vậy ra đời.
Sau khi nghe xong, cảm khái nhìn Gà Lôi: nhân tài nha, sống ở Bạch Hổ Lĩnh thật là quá lãng phí.
“Đúng rồi Đại Vương”, Báo tinh nhớ đến một chuyện khác, “Thời gian ngài không có ở đây, nhưng có rất nhiều yêu quái khuất phục ngài.”
Nhất là, có một con ngưu yêu rất mạnh mẽ tên là Hàn Đông, cũng chính là bị xà yêu Thanh Hoàn gọi là trâu điên.
Người anh em này thuần túy bị chinh phục bởi tay nghề của Báo tinh.
Ngày đó Báo tinh mang theo nhóm yêu quái cùng nhau nấu nướng, liền nghe được tiếng bước chân bịch bịch bịch từ xa đến gần, chớp mắt một cái, liền thấy có một con đại yêu khí thế hung hăng xách theo chùy lớn xông đến.
Lúc ấy lũ yêu thần sắc kinh sợ, chuẩn bị sẵn sàng chiến đầu.
Kết quả ngưu yêu cường tráng âm thanh như sấm, “Thứ gì vậy, thơm như vậy, cho ta một ít?”
Báo tinh run sợ đưa một miếng thịt nai mới nướng xong qua…
Vì thế, Bạch Hổ Lĩnh trừ Khương Lâm ra,hai trong số ba con đại yêu có thực lực mạnh nhất đều bị đồ ăn ngon thu phục.
Khương Lâm:”…” thu hoạch thật không thể tưởng tượng được mà.
Buổi tối, Bạch Hổ Lĩnh cử hành một yến hội vô cùng long trọng, Báo tinh phát huy hết khả năng nấu nướng của mình, làm một bàn lớn đồ ăn ngon, nói là tẩy trần cho Khương Lâm.
Khương Lâm cầm đũa lên nếm thử một miếng, cảm khái, trên đời này quả thật có người có thiên phú mà, tỷ như tài nấu nướng của Báo tinh.
Ngon đến mức làm người ta hận không thể nuốt cả đầu lưỡi xuống.
Chàng nghiêm túc nói, “Từ nay trở về sau, nhà bếp của Bạch Hổ Lĩnh liền do ngươi phụ trách.”
Báo tinh mừng rỡ, mặt đầy nghiêm túc, “Báo tinh nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của Đại Vương.”
Khương Lâm nói với Tông Ngộ ngồi kế bên, “Ngươi nếm thử một chút đi, đây còn ngon hơn so với ta làm.”
Tông Ngộ gắp một miếng cá hấp lên, mặt không cảm xúc nuốt xuống.
Nó lắc đầu một cái, “không ngon bằng đồ ngươi nấu.”
Khương Lâm:???
Chàng gắp một miếng cá cho vào trong miệng, cảm giác non mềm, mùi thơm của ma lạt, khả năng kiểm soát nhiệt độ nhuần nhuyễn, nếu là chàng chắc chắn sẽ không đạt tới tiêu chuẩn này.
Chẳng lẽ vị giác của đứa nhỏ này có vấn đề?
Chàng không tin “Ngươi nếm thử thêm một chút xem?”
Tông Ngộ nghe lời gắp thêm một đũa, vẫn lắc đầu, vô cùng cố chấp, “Ngươi nấu ăn ngon hơn!”
Nhất thời tâm tình Khương Lâm có chút phức tạp.
Chàng cảm thấy lúc trước bản thân đã hiểu lầm Tông Ngộ là tiểu bá vương.
Bây giờ xem ra, đối phương không chỉ tính khí kém mà đầu lưỡi cũng có vấn đề, ngay cả ngon hay dỡ cũng không phân biệt được.
Vừa nghĩ như thế, nhìn lại khuôn mặt bánh bao tinh xảo của Tông Ngộ, trái tim chàng mềm nhũn.
Bỗng nhìn thấy ánh mắt trìu mến của Khương Lâm, Tông Ngộ :”???”
Rất nhanh Khương Lâm phát hiện, Tông Ngộ quả thực không thích đồ ăn Báo tinh làm.
Trên bàn những người khác đều ăn ngốn nghiến, riêng chỉ có Tông Ngộ chỉ ăn chút ít, rất nhanh liền buông đũa xuống.
Trong lòng Khương Lâm có chút hoài nghi, cơm nước xong liền kéo Tông Ngộ đi tản bộ.
Chàng hỏi Tông Ngộ: “Vị giác của ngươi rốt cuộc có vấn đề gì?”
Tông Ngộ do dự một chút, lắc đầu, “Không phải vấn đề về vị giác.”
Khương Lâm”?”
Tông Ngộ nhìn chàng một cái, nói, “Ta sinh ra đã không thể cảm nhận rõ ràng về đồ ăn ngon hay dở, bất luận là đầu bếp nào nấu ăn, ta ăn ở trong miệng đều không thấy có gì khác nhau, cxko thấy mùi vị gì.”
Khương Lâm cau mày nói, “Vậy không phải vấn đề về vị giác?”
Chàng hỏi Tông Ngộ, “Hay là đi gặp bác sĩ … đại phu?”
Tông Ngộ:”đã đi khám rồi.”
“Đại phu nói thế nào?”
Tông Ngộ:”Không trị được.”
Ánh mắt Khương Lâm lộ vẻ đồng cảm, “Ngươi cũng quá thảm đi.
Tông Ngộ chợt ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Khương Lâm, “Nhưng mà ngươi thì không giống, ta có thể nếm được mùi vị từ món ăn ngươi làm.”
Giọng nó vui mừng nhảy nhót như chim sẻ, “Món mì sợi đêm hôm đó, là món ăn ngon nhất mà ta đã ăn trong đời.”
Khương Lâm:”…”
“Aizzzz” bỗng nhiên chàng thở dài.
Tông Ngộ không hiểu, “Sao ngươi lại thở dài?”
Khương Lâm nói không đầu không đuôi, “haizzz, trái tim ta còn chưa đủ mềm mà.”
Tông Ngộ:?
Nó chuẩn bị nói liền nghe được Khương Lâm hỏi, “ Buổi tối ngươi ăn no chưa?”
Tông Ngộ thành thật lắc đầu.
Khương Lâm mang hắn đến bờ sông, bắt hai con cá chích béo khỏe, nướng cho hắn.
Loại chuyện nướng này đối với chàng mà nói đã vô cùng thông thạo.
Tông Ngộ ăn rất vui vẻ, ngay cả chiếc sừng trên đầu giống như sáng lên một chút.
Khương Lâm nâng cằm nhìn nó, miễn cưỡng hỏi, “Ăn ngon không?”
Tông Ngộ không rảnh nói chuyện, chỉ có thể gật đầu một cái.
Khương Lâm lẩm bẩm, “Vậy ngươi chỉ có thể ăn đồ ta làm, nếu sau này ta không có ở đây thì phải làm gì?”
Mặc dù Tông Ngộ mải ăn, nhưng vẫn nghe được những lời này.
Nó có chút mê mang, trong miệng nó còn cắn một miếng thịt cá, có chút hàm hồ nói, “Nhưng mà, chúng ta có thể sống cực kỳ lâu mà.”
Còn về phần sau này phải làm sao, Tông Ngộ còn chưa nghĩ sâu xa như vậy.
Khương Lâm chậc lưỡi một cái, không có giải thích gì.
*
Ba trăm năm sau.
Sáng sớm.
Trong sơn cốc u tĩnh truyền đột nhiên truyền tới tiếng rông giận, “Tông Ngộ cái thằng nhóc con nhà ngươi! Lại khi dễ Thường Xuân!”
Nhưng yêu quái khác phần lớn đều còn chìm trong giấc mộng, bị tiếng rống giận này làm cho hoảng sợ, rối rít từ trên giường nhảy xuống, sau khi nghe hiểu nội dung xong, liền lắc lư lỗ tai cái đuôi, đi ngủ tiếp.
Ai, Đại Vương cùng tiểu Tông đại vương, luôn luôn một ngày ba lần như thế này.
Trong sơn cốc.
Khương Lâm mới vừa tỉnh ngủ, vừa ra khỏi cửa liền thấy trên cây có một cô bé mặc y phục màu xanh bị treo ngược lên, tiểu cô nương bị yêu lực đóng chặt trên cây, hai chân bị dây leo trói lại, thân thể nho nhỏ, đáng thương trong mùa đông gió rét.
Vừa thấy Khương Lâm, tiểu cô nương Thường Xuân trong nháy mắt nhanh chóng rơi nước mắt, “Ô…ô…ô Cha!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.