[Xuyên Nhanh] Yêu Quái Độc Ác Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 20:
Trạch Lan
09/03/2024
Khương Lâm vội vàng làm pháp thuật để đặt Thường Xuân xuống, tiểu cô nương như một viên kẹo nhỏ vậy, nhào vào ngực Khương Lâm oa oa khóc.
Thường Xuân hóa hình vào hai trăm năm trước, thời điểm hóa hình chính là dáng vẻ này: cả người mặc xiêm y màu xanh, để kiểu tóc song nha kế, trắng trắng mềm mềm, giọng nói đậm vị sữa hướng về phía Khương Lâm gọi chủ nhân.
Vừa ngoan vừa ngọt.
Nhất thời Khương Lâm liền mềm lòng, cảm thấy xưng hô chủ nhân này quá lạnh lùng, liền để cho Thường Xuân gọi mình là cha.
Hai trăm năm qua, chàng quả thật xem Thường Xuân là nữ nhi của mình mà cưng chiều.
Thường Xuân là yêu tinh cỏ cây, khí tức sạch sẽ, tính cách khôn khéo, lại được nhiều yêu quái ngưỡng mộ về sự hóa hình của mình, yêu quái từ trên xuống dưới ở Bạch Hổ Lĩnh đều thích cô bé.
___ trừ Tông Ngộ.
Nói tới Tông Ngộ, lúc nó mới tới Bạch Hổ Lĩnh, vẫn là tính tình bá đạo ít nói. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng mà thực lực cường đại, một lời không hợp liền liền trừng mắt lạnh lùng nhìn, dáng vẻ dọa người, nhóm yêu quái không dám đến gần nó.
Những sau sau đó đi theo Khương Lâm, nó ăn ngon ngủ ngon, tính tình cũng tốt hơn nhiều.
Sau này tính khí thay đổi, bản tính liền bắt đầu bại lộ.
Toàn bộ yêu quái không thế giới này, nói một câu chính xác: yêu gặp yêu ghét cũng không quá đáng.
Tất cả yêu quái lớn nhỏ ở Bạch Hổ Lĩnh đều không có mấy con chưa từng bị nó khi dễ qua.
Bởi vì những năm này Bạch Hổ Lĩnh phát triển rất nhanh, yêu quái thành niên đều có chuyện để làm, mỗi lần Tông Ngộ quấy rối người ta làm việc, sẽ bị Khương Lâm đánh, vì thế mà nó liền đưa móng vuốt về phía nhóm tiểu yêu vị thành niên.
Thật ra yêu quái còn nhỏ cũng có thể lao động, chẳng qua Khương Lâm thích con nít, nhất là nhóm tiểu yêu vị thành niên, hóa hình không hoàn chỉnh, hay xuất hiện cái đuôi to bồng bềnh hay đôi tai lông xù, trông rất mềm mại đáng yêu.
Khương Lâm tình nguyện dung túng bọn nó, để cho chúng thoải mái chơi đùa, còn vẽ ra các bản vẽ rồi để cho Gà Lôi phụ trách làm rất nhiều đồ chơi cho hài tử.
Tông Ngộ chỉ thích trêu cợt những tiểu yêu này, nó cũng không làm tổn thương thật, chỉ là thích khi dễ nhóm tiểu yêu, làm chúng oa oa khóc.
Thực lực nó lại mạnh, hết lần này đến lần khác chọc cho tiểu yêu chạy về nhà kêu cha gọi mẹ nhưng cha mẹ cũng không đánh lại.
Những nhóm yêu quái đó liền đến tố cáo với Khương Lâm.
Vì vậy trong ba trăm năm qua, Khương Lâm dành hai trăm năm để tu luyện, còn dư lại một trăm năm dùng để đánh Tông Ngộ.
Sau khi Thường Xuân hóa hình xong, liền trở thành mục tiêu của Tông Ngộ ___ từ khi dễ nhóm tiểu yêu trở thành khi dễ Thường Xuân.
Ba ngày hai lần đều chọc người ta khóc.
Ví dụ như giờ phút này ____
Khương Lâm ôm tiểu cô nương dỗ dành rất lâu, lại dùng linh lực hệ mộc biến ra rất nhiều bông hoa, làm cho Thường Xuân một vòng hoa đội đầu, tiểu cô nương mới lâu nước mắt nở nụ cười.
Khương Lâm đặt Thường Xuân lên xích đu, để cho cô bé tự chơi, bắt đầu tìm Tông Ngộ dạy dỗ.
Chàng ở trên ngọn núi mà lão Vượn tinh phụ trách tìm được Tông Ngộ.
Bạch Hổ Lĩnh có tám ngọn núi lớn, bây giờ đã phân công xong rồi.
Ngọn núi này do tộc vượn phụ trách, chuyên trồng trọt các loại cây ăn quả.
Tông Ngộ đang ngồi trên một cây đào đung đưa chân.
Ba trăm năm, Bạch Hổ Lĩnh có rất nhiều yêu quái từ động vật nhỏ trưởng thành thành hình dáng thiếu niên, nhưng mà Tông Ngộ vẫn như cũ như thời điểm lần đầu gặp mặt.
Tiểu đồng tử sáu ,bảy tuổi, nhìn phấn điêu ngọc trác,trông vô hại với người và động vật, một đôi mắt linh lợi đen láy chớp chớp, tựa như có thể nhìn rõ lòng người.
Trước kia lệ khí có nó nặng, là dáng vẻ không dễ chọc vào, bây giờ biến thành nhân bánh mè,cắt lớp vỏ ngoài mềm trắng ra, bên trong là nhân màu đen.
Khương Lâm đã nhìn thấu người này.
Chàng vô cùng tức giận.
Đánh một cái, “Thường Xuân vẫn là con nít, ngươi khi dễ con bé làm gì?”
Mặt bánh bao của Tông Ngộ phồng lên, “Ta cũng là một đứa trẻ, ngươi mắng ta làm gì?”
Căn bản Khương Lâm không chấp nhận điều này, chàng cười lạnh một cái, “Đứa trẻ một ngàn tuổi?”
Tông Ngộ cây ngay không sợ chết đứng, “Một ngàn tuổi thì sao? Ta vẫn là tiểu hài tử, ngươi đối xử với những đứa trẻ kia tốt như vậy, tại sao đối với ta cứ hung dữ ?”
Nó nói xong cảm thấy mình bị ủy khuất, :” Bọn họ còn không đẹp mắt bằng ta đâu, mỗi lần ngươi thấy bọn họ đều ôn nhu lại kiên nhẫn, nhưng đối với ta lại lạnh như băng.”
Nó sinh ra đã xinh đẹp, lại làm bộ dáng ủy khuất đáng thương, thực sự là rất dễ dàng làm cho người ta mềm lòng.
Nhưng mà người đứng trước mặt là Khương Lâm.
Ba trăm năm qua đã đủ để Khương Lâm nhìn rõ bản chất của bánh nhân mè này.
Chàng lạnh lùng cười một cái, “Bởi vì ngươi thiếu đòn nha!”
Tông Ngộ nhìn chàng một cái, nhấc chân chạy.
Nửa giờ sau.
Ở lối vào sơn cốc, trên cây ngô đồng to lớn kia có một tiểu hài tử xinh đẹp mặc y phục tinh xảo bị treo ngược lên.
Tiểu hài tử vô cùng tức giận, bị treo ở trên cây còn không ngừng nói chuyện, “Ngươi vẫn chưa hết giận sao Khương Lâm?”
Không có ai để ý tới nó.
Tông Ngộ suy nghĩ một chút: “Khương Lâm ca ca?”
Vẫn không có ai để ý đến nó.
Một lát sau, Tông Ngộ thẹn quá hóa giận,:” Đừng tưởng rằng ta không đánh lại ngươi, ta chính là nhường ngươi mà thôi!”
Nếu không để cho chàng hả giận, nửa tháng tương lai này sẽ không có đồ ăn!
“Tông Ngộ ca ca, cha nói, ngươi treo ta một đêm thì ngươi cũng phải treo ngược trên cây này một ngày mới có thể xuống.”
Dưới tàng cây có một tiểu cô nương trắng noãn đang ngồi, trong tay bưng một bát đường bông hoa quế (mình không rõ nên dịch sao, kiểu như đường kéo sợi thành hình dạng như bông hoa quế ý) mà Báo tinh làm cho cô bé, lúc nói chuyện quai hàm run lên.
Đây chính là tiểu cô nương Thường Xuân, Khương Lâm để cô bé ở nơi này để mắt tới Tông Ngộ, nhìn nó bị treo, cho Thường Xuân hả giận.
Có thể nói là người cha cưng chiều hài tử.
Tông Ngộ nhìn Thường Xuân liền tức giận, đây chính là đầu sỏ hại nó bị treo ở trên cây.
Nó liếc mắt, cường điệu nói, “Ai là ca ca ngươi, phải gọi là Tông Ngộ thúc.”
Thường Xuân không hiểu chớp chớp mắt, “Nhưng mà nhìn ngươi…”
Cô bé so sánh chiều cao, nghiêm túc nói, “Chỉ lớn hơn Thường Xuân một chút.”
Tông Ngộ ngạo nghễ nói, “Đó là do huyết mạch của ta mãnh mẽ, thời kỳ thơ ấu của ta so với ngươi - những yêu quái phổ thông này dài hơn. Thực tế ta so với nhóm yêu quái ở Bạch Hổ Lĩnh còn lớn hơn đấy.”
Thường Xuân quấn quýt suy tư một chút, rốt cuộc cũng gật đầu một cái, tua rua buộc trên hai búi tóc của cô bé đung đưa, “Vậy cũng được, tiểu Tông thúc.”
Trong lòng Tông Ngộ hài lòng, bị treo ngược cũng không khó chịu, nhưng mà nghĩ lại tiểu hài tử trước mặt này hại mình bị treo trên cây, trong lòng liền không hài lòng.
Nó quan sát Thường Xuân lanh lợi đang ngồi dưới tàng cây, xấu xa nói, “Chờ ta từ trên cây xuống, ta sẽ đem lá cây của ngươi lột sạch, khiến ngươi bị hói.”
Thường Xuân ngẩn ra, hốt hoảng ôm lấy đầu mình, một lát sau mới lên tiếng: “Nhưng mà, tiểu Tông thúc, nếu ngươi lột sạch lá cây của ta, cha sẽ đánh chết ngươi.”
“Ta muốn đánh chết ngươi cái thằng nhóc con này.” gần như trở thành câu ngoài miệng của Khương Lâm.
Dĩ nhiên Khương Lâm vẫn chưa làm thật, nhưng mà nếu Tông Ngộ vặt sạch lá cây của Thường Xuân, lời nói ngoài miệng chỉ sợ biến thành sự thật.
Tông Ngộ suy nghĩ một chút, kiêu ngạo nói, “Hừ, mỗi lần đều là ta nhường hắn, hắn không đánh lại ta.”
“Phải không?” một âm thanh trong trẻo ở bên cạnh vang lên.
Tông Ngộ kinh hãi: Khương Lâm đến từ lúc nào?
Vốn là Khương Lâm còn sợ tiểu bá vương bị treo ngược ở ngoài sơn cốc cảm thấy mất mặt sẽ thẹn quá hóa giận, không nghĩ tới nó không thèm để ý, còn cùng Thường Xuân trò chuyện.
Lo lắng vô ích mà.
Khương Lâm cười hừ một tiếng, “Nếu tiểu tông Đại Vương lợi hại như vậy, trong lòng ta rất sợ nha, cần phải bế quan một thời gian, tu luyện thật tốt.”
Chàng tiêu sái xoay người, “Khoảng thời gian này, phải làm phiền tiểu Tông Đại Vương tự mình kiếm ăn rồi.”
Thường Xuân hóa hình vào hai trăm năm trước, thời điểm hóa hình chính là dáng vẻ này: cả người mặc xiêm y màu xanh, để kiểu tóc song nha kế, trắng trắng mềm mềm, giọng nói đậm vị sữa hướng về phía Khương Lâm gọi chủ nhân.
Vừa ngoan vừa ngọt.
Nhất thời Khương Lâm liền mềm lòng, cảm thấy xưng hô chủ nhân này quá lạnh lùng, liền để cho Thường Xuân gọi mình là cha.
Hai trăm năm qua, chàng quả thật xem Thường Xuân là nữ nhi của mình mà cưng chiều.
Thường Xuân là yêu tinh cỏ cây, khí tức sạch sẽ, tính cách khôn khéo, lại được nhiều yêu quái ngưỡng mộ về sự hóa hình của mình, yêu quái từ trên xuống dưới ở Bạch Hổ Lĩnh đều thích cô bé.
___ trừ Tông Ngộ.
Nói tới Tông Ngộ, lúc nó mới tới Bạch Hổ Lĩnh, vẫn là tính tình bá đạo ít nói. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng mà thực lực cường đại, một lời không hợp liền liền trừng mắt lạnh lùng nhìn, dáng vẻ dọa người, nhóm yêu quái không dám đến gần nó.
Những sau sau đó đi theo Khương Lâm, nó ăn ngon ngủ ngon, tính tình cũng tốt hơn nhiều.
Sau này tính khí thay đổi, bản tính liền bắt đầu bại lộ.
Toàn bộ yêu quái không thế giới này, nói một câu chính xác: yêu gặp yêu ghét cũng không quá đáng.
Tất cả yêu quái lớn nhỏ ở Bạch Hổ Lĩnh đều không có mấy con chưa từng bị nó khi dễ qua.
Bởi vì những năm này Bạch Hổ Lĩnh phát triển rất nhanh, yêu quái thành niên đều có chuyện để làm, mỗi lần Tông Ngộ quấy rối người ta làm việc, sẽ bị Khương Lâm đánh, vì thế mà nó liền đưa móng vuốt về phía nhóm tiểu yêu vị thành niên.
Thật ra yêu quái còn nhỏ cũng có thể lao động, chẳng qua Khương Lâm thích con nít, nhất là nhóm tiểu yêu vị thành niên, hóa hình không hoàn chỉnh, hay xuất hiện cái đuôi to bồng bềnh hay đôi tai lông xù, trông rất mềm mại đáng yêu.
Khương Lâm tình nguyện dung túng bọn nó, để cho chúng thoải mái chơi đùa, còn vẽ ra các bản vẽ rồi để cho Gà Lôi phụ trách làm rất nhiều đồ chơi cho hài tử.
Tông Ngộ chỉ thích trêu cợt những tiểu yêu này, nó cũng không làm tổn thương thật, chỉ là thích khi dễ nhóm tiểu yêu, làm chúng oa oa khóc.
Thực lực nó lại mạnh, hết lần này đến lần khác chọc cho tiểu yêu chạy về nhà kêu cha gọi mẹ nhưng cha mẹ cũng không đánh lại.
Những nhóm yêu quái đó liền đến tố cáo với Khương Lâm.
Vì vậy trong ba trăm năm qua, Khương Lâm dành hai trăm năm để tu luyện, còn dư lại một trăm năm dùng để đánh Tông Ngộ.
Sau khi Thường Xuân hóa hình xong, liền trở thành mục tiêu của Tông Ngộ ___ từ khi dễ nhóm tiểu yêu trở thành khi dễ Thường Xuân.
Ba ngày hai lần đều chọc người ta khóc.
Ví dụ như giờ phút này ____
Khương Lâm ôm tiểu cô nương dỗ dành rất lâu, lại dùng linh lực hệ mộc biến ra rất nhiều bông hoa, làm cho Thường Xuân một vòng hoa đội đầu, tiểu cô nương mới lâu nước mắt nở nụ cười.
Khương Lâm đặt Thường Xuân lên xích đu, để cho cô bé tự chơi, bắt đầu tìm Tông Ngộ dạy dỗ.
Chàng ở trên ngọn núi mà lão Vượn tinh phụ trách tìm được Tông Ngộ.
Bạch Hổ Lĩnh có tám ngọn núi lớn, bây giờ đã phân công xong rồi.
Ngọn núi này do tộc vượn phụ trách, chuyên trồng trọt các loại cây ăn quả.
Tông Ngộ đang ngồi trên một cây đào đung đưa chân.
Ba trăm năm, Bạch Hổ Lĩnh có rất nhiều yêu quái từ động vật nhỏ trưởng thành thành hình dáng thiếu niên, nhưng mà Tông Ngộ vẫn như cũ như thời điểm lần đầu gặp mặt.
Tiểu đồng tử sáu ,bảy tuổi, nhìn phấn điêu ngọc trác,trông vô hại với người và động vật, một đôi mắt linh lợi đen láy chớp chớp, tựa như có thể nhìn rõ lòng người.
Trước kia lệ khí có nó nặng, là dáng vẻ không dễ chọc vào, bây giờ biến thành nhân bánh mè,cắt lớp vỏ ngoài mềm trắng ra, bên trong là nhân màu đen.
Khương Lâm đã nhìn thấu người này.
Chàng vô cùng tức giận.
Đánh một cái, “Thường Xuân vẫn là con nít, ngươi khi dễ con bé làm gì?”
Mặt bánh bao của Tông Ngộ phồng lên, “Ta cũng là một đứa trẻ, ngươi mắng ta làm gì?”
Căn bản Khương Lâm không chấp nhận điều này, chàng cười lạnh một cái, “Đứa trẻ một ngàn tuổi?”
Tông Ngộ cây ngay không sợ chết đứng, “Một ngàn tuổi thì sao? Ta vẫn là tiểu hài tử, ngươi đối xử với những đứa trẻ kia tốt như vậy, tại sao đối với ta cứ hung dữ ?”
Nó nói xong cảm thấy mình bị ủy khuất, :” Bọn họ còn không đẹp mắt bằng ta đâu, mỗi lần ngươi thấy bọn họ đều ôn nhu lại kiên nhẫn, nhưng đối với ta lại lạnh như băng.”
Nó sinh ra đã xinh đẹp, lại làm bộ dáng ủy khuất đáng thương, thực sự là rất dễ dàng làm cho người ta mềm lòng.
Nhưng mà người đứng trước mặt là Khương Lâm.
Ba trăm năm qua đã đủ để Khương Lâm nhìn rõ bản chất của bánh nhân mè này.
Chàng lạnh lùng cười một cái, “Bởi vì ngươi thiếu đòn nha!”
Tông Ngộ nhìn chàng một cái, nhấc chân chạy.
Nửa giờ sau.
Ở lối vào sơn cốc, trên cây ngô đồng to lớn kia có một tiểu hài tử xinh đẹp mặc y phục tinh xảo bị treo ngược lên.
Tiểu hài tử vô cùng tức giận, bị treo ở trên cây còn không ngừng nói chuyện, “Ngươi vẫn chưa hết giận sao Khương Lâm?”
Không có ai để ý tới nó.
Tông Ngộ suy nghĩ một chút: “Khương Lâm ca ca?”
Vẫn không có ai để ý đến nó.
Một lát sau, Tông Ngộ thẹn quá hóa giận,:” Đừng tưởng rằng ta không đánh lại ngươi, ta chính là nhường ngươi mà thôi!”
Nếu không để cho chàng hả giận, nửa tháng tương lai này sẽ không có đồ ăn!
“Tông Ngộ ca ca, cha nói, ngươi treo ta một đêm thì ngươi cũng phải treo ngược trên cây này một ngày mới có thể xuống.”
Dưới tàng cây có một tiểu cô nương trắng noãn đang ngồi, trong tay bưng một bát đường bông hoa quế (mình không rõ nên dịch sao, kiểu như đường kéo sợi thành hình dạng như bông hoa quế ý) mà Báo tinh làm cho cô bé, lúc nói chuyện quai hàm run lên.
Đây chính là tiểu cô nương Thường Xuân, Khương Lâm để cô bé ở nơi này để mắt tới Tông Ngộ, nhìn nó bị treo, cho Thường Xuân hả giận.
Có thể nói là người cha cưng chiều hài tử.
Tông Ngộ nhìn Thường Xuân liền tức giận, đây chính là đầu sỏ hại nó bị treo ở trên cây.
Nó liếc mắt, cường điệu nói, “Ai là ca ca ngươi, phải gọi là Tông Ngộ thúc.”
Thường Xuân không hiểu chớp chớp mắt, “Nhưng mà nhìn ngươi…”
Cô bé so sánh chiều cao, nghiêm túc nói, “Chỉ lớn hơn Thường Xuân một chút.”
Tông Ngộ ngạo nghễ nói, “Đó là do huyết mạch của ta mãnh mẽ, thời kỳ thơ ấu của ta so với ngươi - những yêu quái phổ thông này dài hơn. Thực tế ta so với nhóm yêu quái ở Bạch Hổ Lĩnh còn lớn hơn đấy.”
Thường Xuân quấn quýt suy tư một chút, rốt cuộc cũng gật đầu một cái, tua rua buộc trên hai búi tóc của cô bé đung đưa, “Vậy cũng được, tiểu Tông thúc.”
Trong lòng Tông Ngộ hài lòng, bị treo ngược cũng không khó chịu, nhưng mà nghĩ lại tiểu hài tử trước mặt này hại mình bị treo trên cây, trong lòng liền không hài lòng.
Nó quan sát Thường Xuân lanh lợi đang ngồi dưới tàng cây, xấu xa nói, “Chờ ta từ trên cây xuống, ta sẽ đem lá cây của ngươi lột sạch, khiến ngươi bị hói.”
Thường Xuân ngẩn ra, hốt hoảng ôm lấy đầu mình, một lát sau mới lên tiếng: “Nhưng mà, tiểu Tông thúc, nếu ngươi lột sạch lá cây của ta, cha sẽ đánh chết ngươi.”
“Ta muốn đánh chết ngươi cái thằng nhóc con này.” gần như trở thành câu ngoài miệng của Khương Lâm.
Dĩ nhiên Khương Lâm vẫn chưa làm thật, nhưng mà nếu Tông Ngộ vặt sạch lá cây của Thường Xuân, lời nói ngoài miệng chỉ sợ biến thành sự thật.
Tông Ngộ suy nghĩ một chút, kiêu ngạo nói, “Hừ, mỗi lần đều là ta nhường hắn, hắn không đánh lại ta.”
“Phải không?” một âm thanh trong trẻo ở bên cạnh vang lên.
Tông Ngộ kinh hãi: Khương Lâm đến từ lúc nào?
Vốn là Khương Lâm còn sợ tiểu bá vương bị treo ngược ở ngoài sơn cốc cảm thấy mất mặt sẽ thẹn quá hóa giận, không nghĩ tới nó không thèm để ý, còn cùng Thường Xuân trò chuyện.
Lo lắng vô ích mà.
Khương Lâm cười hừ một tiếng, “Nếu tiểu tông Đại Vương lợi hại như vậy, trong lòng ta rất sợ nha, cần phải bế quan một thời gian, tu luyện thật tốt.”
Chàng tiêu sái xoay người, “Khoảng thời gian này, phải làm phiền tiểu Tông Đại Vương tự mình kiếm ăn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.