Xuyên Qua 0.01'

Chương 5: Chuẩn Bị Tiến Cung.

Liễu Nhạc Hy

06/06/2021

“Thất... Thất vương gia, ba vị thiếu gia, xin chào.” Đàm Nguyệt Hà rụt rè lên tiếng, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn bọn hắn.

“Thế nào, thế nào các huynh có phải nên công nhận tài năng y thuật của ta không.” Sở Phi Ngọc phe phẩy quạt đắc ý nói.

“Được, Sở Phi Ngọc, lần này ngươi rất được.” Đoan Mộc Hiên cũng không keo kiệt khen tặng hắn một câu.

“Bước đầu cũng có thể coi như là thành công vang dội đi. Thiên Minh, chuyện kia huynh định tính thế nào?” Mặc Viễn nhàn nhã nhấp một ngụm trà, cũng không thèm nhìn bản mặt kiêu ngạo của Sở Phi Ngọc.

“Đã sắp xếp xong, chỉ cần” Quân Thiên Minh thoáng liếc qua Đàm Nguyệt Hà, “Nàng ta chuẩn bị tốt.”

Nàng?? Chuẩn bị cái gì??

“Heo béo, xem ra cho dù nhan sắc ngươi có thay đổi thì cái não heo của ngươi cũng không đổi được a.” Đoan Mộc Hiên, miệng của ngươi không thể thốt ra được cái lời gì tốt đẹp à.

“Ai u, không cần phải trưng cái bản mặt ngu ngốc của ngươi ra như vậy. Để bổn thiếu gia nói cho ngươi biết, đương nhiên là chuẩn bị tiến cung rồi.” Đoan Mộc Hiên trực tiếp bỏ qua ánh mắt oán hận của nàng, tiếp tục nói.

Tiến... Tiến cung?? Làm sao nhanh như vậy đã phải tiến cung chứ? Nàng còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý sẵn sàng dấn thân vào cái nơi ăn thịt người còn không nhả xương đó mà hu hu.

“Yên tâm, tiểu mỹ nhân, ngươi chỉ cần nghe theo lời của bọn ta, đảm bảo không chết được đâu.” Sở Phi Ngọc híp mắt nhìn Đàm Nguyệt Hà, khoé môi nâng lên một đường cong xinh đẹp.

Đàm Nguyệt Hà, “...”

Sở thiếu gia ngài có thể đổi câu thoại khác đi có được không, câu này của ngài ám ảnh ta mất ăn mất ngủ cả tháng nay rồi đó. Thật sự là khóc không ra nước mắt mà.

———

Đàm Nguyệt Hà thất thểu nằm gục trên bàn trà, phiền não vô cùng. Ngày mai nàng làm đối phó được mấy vị trong cung kia đây, không cẩn thận lại mất đầu như chơi.

Cái gì mà công chúa lưu lạc nhân gian từ bé, vô tình gặp lại hoàng huynh của mình, hai huynh muội dựa vào một miếng ngọc bội cũ mà nhận nhau. Mấy người các ngươi không thấy cái kịch bản này quá cũ rồi à, ai mà tin nổi chứ.

Mà kể cũng thật kỳ quái, nghe nói mẫu phi của Quân Thiên Minh chính là phi tần được hoàng thượng sủng ái nhất lúc bấy giờ, làm sao lại có thể thất lạc một đứa con gái ra ngoài a?

Không lẽ đây chính là cung đấu trong tiểu thuyết sao? Vậy là bọn hắn để nàng thế chỗ công chúa thật làm con tốt thí mạng ư?

Đàm Nguyệt Hà hối hận, cực độ hối hận, nàng đáng lẽ phải bỏ trốn ngay khi mới xuyên qua mới đúng. Phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nàng còn chưa muốn chết đâu hu hu.

Tối nay vị ‘thị nữ’ kia không có tới, Sở Phi Ngọc đã nói nàng không cần phải tiếp tục uống thuốc nữa nên nàng ta cũng trực tiếp bỏ quên nàng luôn rồi.

Cơ mà như vậy cũng rất tốt a, cuối cùng cũng có thể ăn một bữa cơm ngon lành tử tế rồi. Đợi đã, tại sao nàng lại có cảm giác như đang ăn bữa cơm cuối cùng của tử tù thế này??

Đàm Nguyệt Hà nhìn cơm canh trước mặt, rốt cuộc buông đũa. Thôi bỏ đi, ăn nữa cũng không ngon miệng, ra ngoài đi dạo một chút vậy.

Không bằng… tranh thủ lúc còn có thể ở đây chạy tới hậu hoa viên của Quân Thiên Minh nhìn một chút cho biết nhỉ. Hắn đường đường là Thất vương gia nha, chính thất không có nhưng chắc chắn không thể thiếu vài cái tiểu thiếp được, mà biết đâu lại có vài cái nam sủng a.

Chưa đầy một khắc sau Đàm Nguyệt Hà liền hận không thể cho chính mình một cái bạt tai.

Nàng… bị kẹt.



Là… do trèo lên tường nhà người ta hóng hớt rồi không hiểu trượt chân kiểu gì trực tiếp thọt vào lỗ chó ở góc tường, kẹt cứng ở đó.

Hay cho ngươi rảnh rỗi sinh nông nỗi đi hiếu kỳ chuyện hậu viên nhà người ta, giờ thì nghiệp quật toàn thân rồi đó thấy chưa.

A a chết mất! Làm sao nàng có thể đen đến mức này chứ. Lỡ bị người nhìn thấy nàng còn mặt mũi nào mà gặp người a.

Đàm Nguyệt Hà dùng hết sức vẫy vùng, chỉ thấy bụi đất bay tứ tung, nàng một li cũng không nhích ra được.

Trong lúc Đàm Nguyệt Hà còn đang đau đầu suy tư có nên gọi người tới cứu hay không thì một bóng trắng đã yên lặng đi tới bên cạnh nàng, “Tiểu mỹ nhân, ngươi đang làm cái gì vậy?”

“!!!” Trái tim Đàm Nguyệt Hà nhảy dựng lên, khó khăn lắm mới có thế kìm nén được tiếng hét của mình.

Mẹ nó, Sở Phi Ngọc, đêm hôm ngươi còn mặc đồ trắng chạy tới đây làm cái quái gì!? Đi cũng không phát ra tiếng, ngươi là cô hồn tháng bảy à!?

“Sở… Sở thiếu gia…” Đàm Nguyệt Hà nghẹn một hơi trong bụng, cũng không dám hướng hắn phát tiết hỏa khí.

“Sao vậy? Chẳng lẽ tiểu mỹ nhân nghĩ tới ngày mai phải tiến cung không thể gặp mặt ta nữa nên nửa đêm đặc biệt lén lút chạy tới thăm sao?” Sở Phi Ngọc phe phẩy quạt, cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt hồ ly cong lên, có vẻ vô cùng hào hứng.

Thăm ngươi? Lão nương chỉ hận không thể đạp ngươi đi càng xa càng tốt.

Không được. Đàm Nguyệt Hà, không được nổi nóng, ngươi còn phải cầu hắn giúp ngươi thoát ra khỏi cái chỗ chết tiệt này, nhất định không thể đắc tội hắn.

Nghĩ vậy, Đàm Nguyệt Hà liền hạ giọng, ngước mắt đáng thương nhìn hắn, “Sở thiếu gia, ngài…”

Còn chưa kịp thốt lên nửa lời, Sở Phi Ngọc đã bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Tiểu mỹ nhân đã đặc biệt có lòng đến thăm ta như thế, ta đương nhiên không thể phụ lại tấm lòng của nàng. Nàng xem, đêm nay trăng thanh gió mát, chi bằng chúng ta cùng nhau ngâm thơ thưởng nguyệt...”

Sở Phi Ngọc!! Ngươi đây là cố tình chơi ta đúng không!

Trong lòng Đàm Nguyệt Hà đã âm thầm hỏi thăm xong mười tám đời nhà hắn, ngoài mặt vẫn phải mềm giọng cầu hắn, ”Sở thiếu gia, ngài kéo ta lên có được không?”

“A, tiểu mỹ nhân sao nàng lại nằm trong lỗ chó vậy?” Sở Phi Ngọc ngừng lại, mở to mắt nhìn nàng, ‘ngạc nhiên’ hỏi.

Ngạc nhiên cái đầu ngươi.

“Cái đó, ngài kéo ta lên trước được không?”

“Được, được. Tiểu mỹ nhân, sao nàng lại không sớm nói cho ta biết? Nàng không sao chứ?” Sở Phi Ngọc vội vã vươn tay, ‘vô cùng ân cần’ hỏi thăm nàng.

Ngươi có để cho ta nói sao? Ngươi nói chuyện không thấy ngượng miệng à?

“Nhưng mà” Sở Phi Ngọc vừa kéo được một nửa liền buông tay, thân thể nhỏ bé đáng thương của nàng rơi bịch một tiếng xuống đất, “Tiểu mỹ nhân, nam nữ thụ thụ bất thân a. Nếu bị người khác bắt gặp thế này e rằng không hay lắm, ta vẫn nên rời đi trước thì hơn, nàng cố gắng tự giải quyết nốt nha.” Còn chưa nói hết câu đã nhanh chóng phủi tay chạy mất.

“…”

Mẹ nó, Sở Phi Ngọc, ngươi đi chết đi cho ta!

———

Sáng hôm sau, hoa viên, Thất Vương Phủ.



Ánh nắng chan hòa nhẹ nhàng xuyên qua từng kẽ lá, chiết xạ lên những giọt sương trong suốt như pha lê, vẽ lên vạn vật một vẻ đẹp tinh khôi thuần khiết.

Ngoại trừ hai thứ duy nhất, Đàm Nguyệt Hà và bản mặt đen thui của Quân Thiên Minh.

Nguyên một đêm, tên hồ ly chết dẫm bỏ mặc nàng kẹt nguyên một đêm ở cái lỗ chó chết tiệt này cho tới khi Quân Thiên Minh xuất hiện.

“Ngươi làm cái trò gì ở đây? Muốn bỏ trốn?” Sắc mặt của hắn giống như nàng nợ hắn mấy vạn lượng không bằng vậy.

“Không… Không phải, ta bị trượt chân…” Đàm Nguyệt Hà cúi thấp đầu, lí nhí đáp.

“Trượt chân ngã được như thế này, ngươi cũng tài thật đấy.” Quân Thiên Minh mặt không đổi sắc, cũng không hề có vẻ gì là sẽ đưa tay kéo nàng lên hết.

“Thất vương gia, ngài có thể kéo ta lên được không, ngài đã nói hôm nay ta còn phải tiến cung…” Đàm Nguyệt Hà không dám phản bác lại giọng điệu chế giễu của hắn chỉ có thể yếu ớt mở miệng.

“Người đâu.” Quân Thiên Minh lạnh giọng hô lên một tiếng, một nam nhân mặc áo đen lập tức xuất hiện sau lưng hắn, cung kính cúi đầu.

Thiên a, đây chính là ám vệ trong truyền thuyết sao, đúng thật là xuất quỷ nhập thần.

Bất quá vị ám vệ đại ca này tuyệt đối không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc! Nàng trực tiếp bị hắn túm lấy cổ áo lôi thẳng ra ngoài, kéo lê một đoạn trên nền đất.

“Khụ khụ khụ.” Đàm Nguyệt Hà liên tục ho khan ba tiếng, khó khăn ngồi thẳng người dậy.

“Ta cho ngươi một canh giờ, tự lo liệu đi.” Quân Thiên Minh lạnh lùng liếc nàng một cái liền quay người đi thẳng, một chữ cũng không dư thừa.

Đàm Nguyệt Hà ơi là Đàm Nguyệt Hà, ngươi đã thấy cái gì gọi là tự gây họa không thể sống chưa, đang yên đang lành không thích lại thích chạy đi lung tung làm gì để chuốc khổ vào thân như thế này đây.

Ai da, tay chân tê cứng, toàn thân đau nhức đến lợi hại. Đàm Nguyệt Hà dám chắc nàng bây giờ so với mấy tên ăn mày ở xó chợ còn muốn thảm hơn vài lần.

Lê lết mãi mới về được tới cửa Tây Viện, còn chưa kịp thở dốc, Đàm Nguyệt Hà đã nhìn thấy ‘thị nữ đại nhân’ sắc mặt âm trầm đến đáng sợ chờ sẵn ở trước sân.

Lần thứ n khóc không ra nước mắt.

Nàng ta hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào liền túm lấy nàng lôi vào phòng tắm, trực tiếp ném vào trong thùng nước.

Một hồi kì cọ rồi lại tắm rửa, Đàm Nguyệt Hà có khổ mà không dám kêu, tự làm tự chịu a.

Rốt cuộc cũng tẩy sạch bùn đất trên cơ thể, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ tinh xảo mỹ lệ, làn da trắng nõn oánh nhuận, mái tóc dài mềm mại buông xõa.

Ừm, tuy rằng không phải đại mỹ nhân như trước đây những tốt xấu gì cũng được xem là một tiểu mỹ nhân nha.

Đàm Nguyệt Hà nhìn hình ảnh phản chiếu của mình dưới bóng nước không khỏi tự luyến ôm mặt một chút. Nữ nhân a, ai mà chẳng thích xinh đẹp.

“Cô nương, ngắm xong chưa?” Giọng nói lạnh lẽo như tảng băng trôi của ‘thị nữ đại nhân’ chợt vang lên từ phía sau lưng dọa Đàm Nguyệt Hà giật mình thon thót, thiếu chút nữa lại ngã ụp vào thúng nước trước mặt.

“Xong… xong rồi, xong rồi.” Rõ ràng nói nàng ta tới làm thị nữ, tại sao còn đáng sợ hơn cả tên vương gia mặt liệt kia vậy hu hu.

Cầu trời sau này nhập cung không cần phải tiếp tục đối mặt với nàng ta nữa a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua 0.01'

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook