Xuyên Qua 0.01'

Chương 4: Vịt Hóa Thiên Nga?

Liễu Nhạc Hy

06/06/2021

Một tháng sau, Tây Viện, Thất Vương Phủ.

Đàm Nguyệt Hà nửa sống nửa chết nhìn bát thuốc trống rỗng trên bàn.

Nguyên một tháng, đủ ba mươi ngày, mỗi ngày ba lần thuốc thật đúng là sống không bằng chết.

Mười ngày đầu tiên mỗi lần uống thuốc xong cơ thể đều co quắp lại đau nhức đến lợi hại. Khó khăn lắm nàng mới có thể thích ứng một chút thì Sở Phi Ngọc lại đổi một loại thuốc khác, bắt đầu một đợt hành hạ vô cùng mới mẻ. Tiếp tục mười ngày sau đó, tên hồ ly tinh chết dẫm này lại trực tiếp đổi thành thuốc xổ liều mạnh.

Ai oán, cực độ ai oán! Sở Phi Ngọc, lão nương nhất định sẽ bắt ngươi phải trả giá!

Không chỉ Sở Phi Ngọc còn có tên Quân Thiên Minh mặt như cái quan tài kia nữa, mắc mớ gì phải cử đến một vị ‘thị nữ’ sát khí đằng đằng chuyên trách việc uống thuốc đúng giờ của nàng chứ. Có nàng ta ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nàng một giọt thuốc cũng không dám để lại.

Vị ‘thị nữ’ kia nhìn Đàm Nguyệt Hà uống cạn sạch nước thuốc trong bát, hài lòng bưng bát thuốc trống rỗng rời đi, chẳng thèm nhìn lại người nào đó còn đang ngã gục trên mặt bàn.

Đàm Nguyệt Hà cảm giác mình sắp hỏng mất rồi, cứ tiếp tục thế này nàng thật sự sẽ phải đi đầu thai mất.

Khoan đã hình như nàng đã quên mất một chuyện hết sức quan trọng thì phải. Chết mất, sao nàng lại quên mất còn một tên chết bầm ở Thính Hoa Lâu kia chứ. Hôm nay đã là tròn một tháng rồi nếu còn không nhanh chân chạy tới nàng thật sự có thể phải đi chầu Diêm Vương mất.

———

“Nhị ma ma.” Đàm Nguyệt Hà vừa chạy tới cửa Thính Hoa Lâu liền nhìn thấy nhị ma ma từ bên trong đi ra, vội kêu lên một tiếng.

Tốt xấu gì nhị ma ma cũng là người đầu tiên nàng gặp sau khi xuyên qua, bình thường tuy rằng hay mắng chửi nàng nhưng so với mấy cái tên tên chết tiệt kia có thể nói là tốt hơn cả vạn lần.

“Ngươi là ai? Đến đây làm gì?” Nhị ma ma cau mày nhìn Đàm Nguyệt Hà, có chút suy tư.

“Nhị ma ma, là ta, Tiểu Hà đây.” Mới có một tháng nhị ma ma đã quên mất nàng rồi, thật quá đau lòng mà.

“Tiểu Hà nào?”

Tiểu Hà bị các ngươi đem đi bán cho mấy tên chết tiệt kia đó, nhị ma ma ngài có thể đừng vô tâm đến mức này được không.

“Ngươi… Ngươi thật sự là Tiểu Hà.” Giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhị ma ma trừng lớn mắt nhìn nàng, giống như không thể tin tưởng được.

“Đúng a.” Đàm Nguyệt Hà vô cùng hồn nhiên gật đầu, không hề để ý thấy hình ảnh nàng phản chiếu trong mắt nhị ma ma đã khác biệt đến mức nào.

“Ngươi đến tìm lâu chủ đại nhân à? Lâu chủ đại nhân đã dặn, nếu ngươi tới có thể trực tiếp đến Hồng Hiên tìm người.” Nhị ma ma thực không hổ là người lão luyện từng kinh qua vạn biến, nhanh chóng lấy lại phong thái thường ngày.

“Vậy ta đi trước nha.”

Càng đi Đàm Nguyệt Hà càng cảm thấy kỳ quái. Mọi người dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm nàng là có ý gì? Chẳng lẽ trên mặt nàng dính cái gì sao?

Lại nói, Quân Thiên Minh thật sự rất keo kiệt, cái gì mà Tây Viện của Thất Vương Phủ chứ, đến một cái gương cũng không có.



Nhớ không nhầm bên kia có một cái hồ sen nhỏ thì phải, Đàm Nguyệt Hà nhấc váy, nhanh chân chạy tới soi thử một chút.

“!!!” Con nhỏ nào đây?? Mặc dù nàng biết nàng đã giảm cân nhưng đây… đây rõ ràng là biến thành người khác luôn rồi!!

Đàm Nguyệt Hà có chút không dám tin tưởng đưa tay lên sờ mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn mịn màng, đôi mắt to tròn, sống mũi dọc dừa, đôi môi hồng mọng nước. Một điểm cũng không liên quan tới Tiểu Hà mặt như cái mâm, làn da đen sạm sần sùi, mũi tẹt mắt hí kia!

Sở thiếu gia, tiểu nhân có mắt như mù, đại nhân ngài thật sự là thần tiên cái thế.

Cái này so với phẫu thuật thẩm mỹ ở hiện đại còn thần kì hơn cả ngàn vạn lần.

Ai nha, nàng còn thuốc buổi chiều chưa uống nữa, phải nhanh chóng đi tìm Hồng Diệu rồi quay lại Thất Vương Phủ mới được.

———

Hồng Hiên, Thính Hoa Lâu.

Nam nhân khoác một bộ hồng y hoa lệ đứng dưới tán hoa hải đường, mái tóc dài xinh đẹp theo gió vui đùa cùng những cách hoa màu phấn sắc.

Kể cũng lạ, Hồng Diệu cùng Sở Phi Ngọc đều thuộc loại mỹ nam đẹp đến mức yêu nghiệt, nhưng không hiểu tại sao Đàm Nguyệt Hà lại có cảm giác Sở Phi Ngọc là thiên sinh mị cốt, còn Hồng Diệu trước mắt lại… giống như có cái gì đó không thực.

“A, heo béo, ngươi cuối cùng cũng chịu tới thăm…” Hồng Diệu vừa nói vừa quay đầu lại, chỉ là còn chưa kịp nói hết câu đã bị dung mạo mới của Đàm Nguyệt Hà làm cho đứng hình.

Thế nào, thế nào, bị nhan sắc của lão nương dọa sợ rồi à.

“Ngươi… ngươi thật sự là con heo béo kia?” Hồng Diệu nghi hoặc hỏi lại, không khỏi đưa mắt quét một vòng toàn thân Đàm Nguyệt Hà từ trên xuống dưới.

Hồng đại lâu chủ ngài có thể đừng nhấn mạnh vào ba chữ ‘con heo béo’ như thế có được không.

“Lâu chủ đại nhân, ta gọi là Tiểu Hà.” Đàm Nguyệt Hà nhịn không được mở miệng nhắc nhở hắn một câu.

“Quả thật là ngươi. Ta đúng là đã coi thường y thuật của Sở Phi Ngọc.” Hồng Diệu sờ sờ cằm, cuối cùng kết luận một câu.

“Vậy, lâu chủ đại nhân, thuốc giải của ta…”

“Ngươi thật sự chỉ nhớ thuốc giải thôi, không nhớ tới nhân gia sao?” Vừa nghe tới thuốc giải, đôi mắt đào hoa xinh đẹp liền lập tức ai oán liếc nhìn nàng.

“…” Đàm Nguyệt Hà đen mặt.

Hồng Diệu, ngươi đường đường là đại lâu chủ mà toàn thể Thính Hoa Lâu đều kính sợ đó, có thể đừng dùng cái giọng tiểu oán phụ đó với ta không.

“Có điều, Tiểu Hà a, ngươi tại sao không nói Sở Phi Ngọc giải độc cho ngươi mà lại phải mất công chạy tới đây như vậy.” Hồng Diệu nghiêng người tựa vào bàn trà dưới gốc cây hải đường, đôi mi dài phủ xuống che giấu toàn bộ ý nghĩ lóe lên trong ánh mắt.

Ờ ha, nàng tại sao lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ. Không đúng, còn không phải là do đống thuốc kia hành hạ nàng đến sống dở chết sao, còn có thể nghĩ tới chuyện khác mới là lạ.

Mà khoan đã, Hồng Diệu hỏi như vậy là có ý gì?



“Ngươi không phải là không nghĩ tới đấy chứ?” Đôi mắt đào hoa khẽ chớp, giọng điệu kia rõ ràng là ‘Ta không ngờ ngươi lại có thể ngu ngốc đến mức này’.

Được, Đàm Nguyệt Hà thừa nhận bản thân mình bị thiếu não, nếu không nàng cũng không bị bọn hắn xoay vòng vòng như con quay thế này.

“Bất quá cái này phải nói là vận khí của ngươi không tồi. Độc trên người ngươi là một loại kì độc đến từ Tây Vực a, tuỳ tiện giải rất dễ mất mạng nha.” Hồng Diệu vuốt tóc, khóe môi hơi hơi nhếch lên lại không rõ hắn có phải đang cười hay không.

Sắc mặt của Đàm Nguyệt Hà trong phút chốc trở nên tái nhợt, tên này là đại boss phản diện à, ở gần hắn nàng chết như thế nào cũng không biết mất.

“Ha ha. Đùa thôi, đùa thôi. Tiểu Hà, xem ngươi căng thẳng chưa kìa.” Tiếng cười trong veo như tiếng chuông bạc đột nhiên vang lên, Hồng Diệu rót một ly trà, hướng nàng vẫy vẫy tay. “Lại đây, lại đây, uống một ly trà đi.”

“Lâu chủ đại nhân, ta còn phải quay lại Thất Vương Phủ a.” Còn tiếp tục ở cùng một chỗ với ngươi, lão nương không bị độc chết cũng bị ngươi dọa chết.

“Tiểu Hà~, ngươi không muốn ngồi uống trà cùng ta sao?” Ngươi bày cái vẻ mặt tủi thân ấy cho ai xem hả.

“Nhân gia đã mất công pha thuốc giải vào trong trà cho ngươi rồi…” Ta uống, ta uống hết được chưa.

———

Đàm Nguyệt Hà nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của vị ‘thị nữ’ đại nhân kia, trong lòng âm thầm nguyền rủa Hồng Diệu.

Tất cả đều tại tên yêu nghiệt đáng chết kia, giày vò nàng hơn một canh giờ mới chịu để cho nàng rời khỏi. Uống trà với hắn một canh giờ còn khiến nàng nhọc tâm hơn uống thuốc của Sở Phi Ngọc một tháng a.

“Cô nương, Vương gia vẫn đang chờ ngươi ở Đông Viện đấy.” ‘Thị nữ đại nhân’ hài lòng cầm lấy bát thuốc trống rỗng trên bàn, lạnh lùng để lại một câu rồi xoay người đi mất.

Đàm Nguyệt Hà khóc không ra nước mắt, vội vàng đứng dậy chạy tới Đông Viện của Quân Thiên Minh.

Mà hình như nàng đã quên mất một điểm vô cùng đáng ngờ thì phải. Quân Thiên Minh… Hồng Diệu… Phải rồi, quan hệ của đám người bọn hắn rốt cuộc là gì, tại sao đêm đó hắn ta lại phải lén lén lút lút trốn vào chuồng ngựa của Thính Hoa Lâu? Thật là kỳ quái, bọn hắn…

Thôi bỏ đi bỏ đi, suy nghĩ chuyện của mấy kẻ xấu xa đáng ghét đó, bộ não bé nhỏ của nàng vẫn là không đủ dùng a.

Vừa chạy hết hơi mới tới được Đông Viện, Đàm Nguyệt Hà liền đụng ngay phải bản mặt âm trầm đáng sợ của Quân Thiên Minh.

Ta còn chưa chọc gì ngươi mà. Đàm Nguyệt Hà theo bản năng làm một con rùa rụt cổ không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ai nha, vừa nhắc tới ‘tiểu mỹ nhân’, tiểu mỹ nhân liền xuất hiện a.” Quả nhiên tên hồ ly tinh đáng ghét kia, không đúng là Sở đại thiếu gia cũng ở đây mà.

“Phụt! Sở Phi Ngọc, ngươi nói đây là con heo mập đó á??” Còn có cả tên ngạo kiều thụ Đoan Mộc Hiên nữa? Bọn hắn không phải tụ họp đủ tứ đại công tử ở đây đấy chứ.

Đàm Nguyệt Hà lén lút ngẩng đầu vừa lúc bắt gặp nụ cười tao nhã xinh đẹp của mỹ nam áo xanh Mặc Viễn, trái tim không khỏi đập lệch một nhịp, lại vội vàng cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Mẹ ơi, tuyệt đối không thể coi thường lực sát thương của vị mỹ nam ôn nhuận như ngọc này được.

Chết mất, Đàm Nguyệt Hà nàng đến khi nào mới thoát được cái tật mê trai đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua 0.01'

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook