Xuyên Qua 0.01'

Chương 2: Thiên A, Mỹ Nam Hội Tụ.

Liễu Nhạc Hy

06/06/2021

Minh Nguyệt Sương quả không hổ là một trong những sương phòng xa hoa nhất trong Thính Hoa Lâu này. Đàm Nguyệt Hà nhẹ nhàng vươn tay đẩy cửa, là gỗ thượng phẩm a, tiền công cả đời nàng cũng không mua nổi cái cửa này a.

Đại ma ma ở đằng sau cười đến híp mắt. Đàm Nguyệt Hà hít một hơi thật sâu, được rồi lão nương đây đến xuyên qua cũng xuyên qua rồi còn phải sợ cái gì chứ.

Cắn răng bước vào căn phòng sặc mùi nguy hiểm này, Đàm Nguyệt Hà ngay lập tức đứng hình.

Thiên a, mỹ nam hội tụ.

Bốn vị mỹ nam đủ loại sắc thái cùng ngồi thưởng rượu với nhau, có thể nói là phong tình vạn chủng a.

Một người ôn nhuận như ngọc, thanh y trong trẻo toát ra vẻ tao nhã đến cực hạn.

Một người mị hoặc như hồ, bạch y hoa lệ lại toát ra vẻ quyến rũ đến lạ thường.

Một người lạnh lẽo như băng, toàn thân tử y toát ra khí chất cao quý phi thường.

Một người yêu dã như lang, toàn thân hắc y toát ra khí chất kiêu ngạo khó dấu được.

Hai trong số bốn người này không ngờ lại là người quen nha.

“Ai nha, Quân Thiên Minh, ‘mỹ nhân’ ta đặc biệt gọi cho huynh tới rồi này.” Người quen số một, mỹ nhân áo trắng nhìn Đàm Nguyệt Hà che miệng cười duyên.

“Sở Phi Ngọc, gu thẩm mỹ của ngươi... thật độc! Ha ha ha!” Người quen thứ hai, mỹ nhân áo đen, đưa mắt nhìn theo nhịn không được ôm bụng cười ngắt nghẽo.

Nhịn, Đàm Nguyệt Hà, ngươi nhất định phải nhịn.

“Nào, ‘mỹ nhân’, mau tới hầu hạ Quân thiếu gia đi.” Sơ Phi Ngọc nhìn nàng cười híp mắt, chỉ vào cái ghế trống bên cạnh mỹ nhân áo tím.

Mẹ nó, Sở thiếu gia ngài so với đại ma ma bên ngoài kia còn giống tú bà hơn đến bảy tám phần đó biết không.

Đàm Nguyệt Hà dưới ánh nhìn sặc mùi nguy hiểm của Sở Phi Ngọc miễn miễn cưỡng cưỡng ngồi vào chiếc ghế bên cạnh mỹ nhân áo tím.

Quân Thiên Minh từ đầu đến giờ vẫn chưa nói nửa lời, mặt không đổi sắc, bất quá hàn khí phát ra càng ngày càng doạ người. Đàm Nguyệt Hà ngồi bên cạnh hắn nhịn không được rùng mình một cái, theo bản năng co rụt người lại phía sau, muốn né hắn càng xa càng tốt.

Trong lòng nàng âm thầm bĩu môi, cũng không phải tại ta ngươi có trách cũng phải trách hai tên đầu sỏ kia chứ.

“Heo... khụ... ‘mỹ nhân’ sao lại tránh xa Quân thiếu gia như vậy, ngươi chê hắn sao? Ha ha ha!” Mỹ nhân áo đen không hề nể mặt cười lớn, sắc mặt của Quân Thiên Minh càng ngày càng đen lại.

Đàm Nguyệt Hà ai oán nhìn qua, nàng rõ ràng mới xuyên tới cổ đại được có ba ngày, có lúc nào đắc tội bọn hắn sao?

“Đoan Mộc Hiên, ngươi câm miệng được rồi đấy.” Giọng nói trầm thấp vang lên, mỹ nhân áo tím rốt cuộc cũng mở miệng.

Hình như giọng nói này có chút quen quen thì phải, Đàm Nguyệt Hà quay đầu lại, nheo mắt nhìn Quân Thiên Minh, hình như góc mặt này nàng từng thấy ở đâu rồi thì phải.

“Ngươi...” Đàm Nguyệt Hà mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn.

“Cái gì?” Bảy chữ “là đại ca áo đen đêm qua” còn chưa kịp ra khỏi miệng, nàng đã bị Quân Thiên Minh liếc xéo, ánh mắt sắc bén như dao.

Ánh mắt đó rõ ràng muốn nói “Ngươi dám hé răng nửa lời ta liền giết chết ngươi!”

Đàm Nguyệt Hà lập tức rụt cổ làm con rùa, một chữ cũng không dám nói. Thật là sao nàng lại quên vị đại ca này đáng sợ như nào chứ.



“Ai nha, Thiên Minh, ngươi lại doạ ‘mỹ nhân’ nhà người ta rồi. Nào ‘mỹ nhân’, vừa rồi ngươi muốn nói gì, cứ nói tiếp đi.” Sở Phi Ngọc dường như chỉ sợ thiên hạ không loạn, mắt hồ ly híp lại, ‘vô cùng thân thiện’ nhìn nàng.

Sở thiếu gia, ta không có thù cướp chồng với ngài a.

Trong lòng Đàm Nguyệt Hà âm thầm gào thét, mặt ngoài lại cố hết sức nở một nụ cười cứng ngắc.

Đúng lúc này, bên ngoài Minh Nguyệt Sương lại vang lên một giọng nói mềm nhẹ, ngọt ngào như rót mật vào tai, “Các vị thiếu gia, tiểu nữ Hồng Hoa tới giúp các ngài rót rượu.”

“A, Hồng Hoa cô nương, mời vào.” Mỹ nhân áo xanh vẫn luôn an tĩnh thưởng rượu chợt lên tiếng, thanh âm ôn nhuận tựa như gió xuân thoáng qua.

Sắc mặt của Đoan Mộc Hiên trong nháy mắt trầm xuống, Sở Phi Ngọc thoáng liếc hắn một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên, yên lặng xem trò vui.

Đàm Nguyệt Hà khó hiểu nhìn lướt qua sắc mặt của ba người bọn họ, vừa lúc quay đầu lại bắt gặp ánh sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Quân Thiên Minh, vội vội vàng vàng cúi đầu tiếp tục ngoan ngoãn làm một con rùa rụt cổ.

Chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp, tốt nhất đừng vạ lây đến nàng a.

“Mặc thiếu, tiểu nữ không làm phiền các ngài chứ.” Tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng khẽ vang lên, giọng nói ngọt ngào như đường như mật kia đã đi đến phía đối diện nàng.

Hồng Hoa, đệ nhất hoa khôi của Thính Hoa Lâu nha, nghe nói vô cùng thần bí, vô cùng khó gặp a, ít nhất Đàm Nguyệt Hà nàng từ lúc tới đây đến giờ chưa từng nhìn thấy nàng ta tiếp khách bao giờ.

Đàm Nguyệt Hà lén lút ngẳng đầu nhìn, sau đó ngay lập tức có xúc động muốn lật bàn.

Bộ váy dài hồng phấn thướt tha trước mắt, còn có bông mẫu đơn hồng to đùng kia nữa, rõ ràng sao y nguyên mẫu với cái thứ trên người nàng mà!

Người ta là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành còn nàng thì sao, nhìn có khác nào cái chân giò heo không?

Đây… đây chính là cố tình biến nàng thành đá kê chân cho nàng ta đạp lên mà!

Ta cũng biết tổn thương đó mấy người có biết không!

Đàm Nguyệt Hà nhìn vóc người mê hoặc của Hồng Hoa trong lòng tiếc hận không thôi, dáng người của nàng trước đây cũng đẹp lắm chứ bộ.

“Làm sao có thể phiền chứ, bọn ta mong nàng tới còn chẳng được.” Sở Phi Ngọc che miệng cười, trong giọng nói lại có vài phần âm dương quái khí.

Có chuyện để hóng rồi! Đàm Nguyệt Hà lập tức dỏng tai nghe ngóng.

Sắc mặt Đoan Mộc Hiên càng ngày càng xấu, cúi đầu im lặng nhưng bàn tay lại siết chặt lấy ly rượu.

“Hồng Hoa cô nương, bên này vừa hay còn một chỗ trống, nàng có muốn ngồi xuống nâng ly cùng chúng ta hay không?” Mỹ nhân áo xanh ưu nhã bày ra một động tác mời, nụ cười mỉm trên khoé môi hắn dường như chưa bao giờ tắt.

“Vậy tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh.” Nói rồi nhấc váy ngồi xuống ghế trống bên cạnh mỹ nhân áo xanh, cũng là vị trí đối diện với Đoan Mộc Hiên.

Ai nha, tình hình hiện tại là cái tuồng gì đây a? Quân Thiên Minh giống như tên tự kỷ một mình một thế giới, Sở Phi Ngọc thì cầm quạt che nửa miệng, đôi mắt hồ ly híp lại không biết đang nghĩ gì, Đoan Mộc Hiên trầm mặc cúi đầu tập trung uống rượu, nửa chữ cũng không hé miệng, mỹ nhân áo xanh lại vô cùng tao nhã tự nhiên chờ đại hoa khôi rót rượu.

“Hồng Hoa cô nương rót rượu cho Mặc thiếu lại không rót rượu cho chúng ta sao?” Sở Phi Ngọc khẽ phẩy quạt, giọng điệu nghe không ra được vui buồn.

“Sở thiếu cứ đùa, Hồng Hoa...”

“Cạch.” Đoan Mộc Hiên đặt mạnh ly rượu trong tay xuống, sắc mặt âm trầm, “Sở Phi Ngọc, Mặc Viễn, các ngươi rốt cuộc là có ý gì?”



“Hiên, huynh sao vậy? Bọn ta đã làm gì sai sao?” Mỹ nhân áo xanh, hay chính là Mặc thiếu gia Mặc Viễn, có chút ‘ngạc nhiên’, chớp mắt ‘vô tội’ nhìn hắn.

Khụ, Mặc thiếu gia, vẻ mặt ‘ngạc nhiên’ ‘vô tội’ của ngài quá mức giả tạo rồi. Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã a, bốn người các người đúng là không thể nào tốt đẹp được.

“Huynh... Đủ rồi các ngươi thôi đi!” Đoan Mộc Hiên bị nghẹn tức, sắc mặt đỏ bừng, đập bàn đứng dậy.

Chuyện gì? Chuyện gì đây? Không phải là mối tình vụng trộm giữa đại thiếu gia và đại hoa khôi trong tiểu thuyết cẩu huyết chứ? Còn vẻ mặt âm dương quái khí kia của Sở Phi Ngọc không lẽ lại là đang ghen sao?

Tinh thần hóng hớt của Đàm Nguyệt Hà lập tức dâng cao. Đánh ghen thời cổ đại a, lần đầu tiên nàng được xem a.

“Đoan Mộc thiếu gia chẳng lẽ là đang chê tiểu nữ chướng mắt sao?” Hồng Hoa ngước mắt nhìn Đoan Mộc Hiên, đôi mắt to tròn ngập nước lộ vẻ ấm ức.

“Hoa Diệu! Ngươi... ngươi thôi ngay cho ta!” Đoan Mộc Hiên tức đến bốc khói, Đàm Nguyệt Hà nhìn đến hả hê trong bụng.

Cho ngươi bắt nạt ta, cái này gọi là nghiệp quật nha.

Mà khoan đã Hoa Diệu là ai??

“Được rồi đừng trêu hắn nữa.” Lần này không ngờ lại là Quân Thiên Minh lên tiếng, “Dẫu sao cũng là mối tình đầu a.”

Nhìn xem, nhìn xem, kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của nàng không thể nào sai được.

“Quân Thiên Minh! Ngươi câm miệng!” Đoan Mộc Hiên gần như chỉ thẳng vào mặt hắn hét lên, hoả khí bừng bừng.

“Đừng nóng, bọn ta không trêu ngươi nữa. Nào ngồi xuống đi, bữa này ta bao.” Mặc Viễn cười cười tỏ vẻ làm hoà, Đoan Mộc Hiên mặc dù quay mặt “Hừ” một tiếng nhưng rốt cuộc vẫn ngồi lại vị trí của mình.

Đàm Nguyệt Hà cảm thấy nàng sai rồi! Làm sao hôm trước nàng có thể nói Đoan Mộc Hiên thích hợp làm công chứ, rõ ràng là thụ, ngạo kiều thụ!

“Hiên Hiên, người ta mất công vì ngươi chuẩn bị như vậy, ngươi lại còn nổi nóng.” Một giọng nam trong vắt như nước hồ thu vang lên từ phía đối diện.

Đàm Nguyệt Hà nghi hoặc ngẩng đầu nhìn qua, ngay sau đó, ngụm canh vừa lén lút cho vào trong miệng chưa kịp nuốt liền trực tiếp phụt một tiếng phun sạch.

Mẹ ơi, ‘đại hoa khôi’ trước mặt thản nhiên móc bánh bao từ trong ngực ra gặm, làm gì có cái gì gọi là yểu điệu thục nữ.

Cái bí mật động trời gì đây?? Đại hoa khôi là nam?? Cư nhiên là nam?? Thiên địa này đảo điên rồi à??

Nước canh vừa phun xong, trong phòng nhất thời rơi vào yên lặng một cách dị thường.

“Ha ha, thật ngại quá, để ta ra ngoài gọi người tới dọn.” Đàm Nguyệt Hà cười gượng hai tiếng vội vã đứng dậy muốn bỏ chạy.

“Khoan đã.” Rõ ràng thanh âm của Mặc Viễn vô cùng ôn nhuận, vào tai nàng lại giống như ma quỷ gọi hồn.

Đàm Nguyệt Hà cứng người, cảm giác như tim đập rớt một nhịp.

“Hoa Diệu, nếu ta nhớ không nhầm nàng là người của Thính Hoa Lâu các ngươi a.” Hắn ngừng lại một chút, chậm rãi nói, “Vậy bàn thức ăn này tính thế nào đây?”

Tính thế nào là tính thế nào? Mặc thiếu gia ngài không nhỏ nhen đến mức bắt một tiểu nha hoàn như ta đền chứ?

“Tất nhiên là để nàng đền rồi.” ‘Hồng Hoa đại hoa khôi’ chớp mắt cười, không chút nào để ý nói.

Đương nhiên là không chút nào để ý rồi người đền là nàng chứ có phải là hắn đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua 0.01'

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook