Chương 3: Lâu Chủ Thính Hoa Lâu.
Liễu Nhạc Hy
06/06/2021
“Tiểu Hà, lần này ngươi chết chắc rồi. Chọc ai không chọc lại chọc đúng tứ đại công tử a.” Tiểu thị nữ đang bê đồ đi ngang qua cũng nhịn không được dừng lại châm chọc một câu, vẻ mặt kia rõ ràng là vui sướng trên nỗi đau của người khác mà.
Đàm Nguyệt Hà cảm thấy hết sức buồn bực, nàng chọc bọn hắn khi nào, rõ ràng là bọn hắn tự kéo nàng vào rồi cuối cùng lại đổ hết lên đầu nàng là sao.
Tứ đại công tử cái gì chứ, mấy tên xấu xa bụng dạ hẹp hòi!
Đêm qua bị đại ma ma cùng bọn hắn hành lên hành xuống không kịp thở, đã thế sau đó lại còn bị quản sự dạy dỗ cho một trận không dám ngóc đầu dậy, vừa mới sáng ra chưa kịp ngủ đủ giấc đã bị người gọi tới Hồng Hiên, các người còn muốn ta sống hay không đây.
Lại nói, Hồng Hiên a, chính là chỗ ở của Lâu chủ Thính Hoa Lâu a. Không phải vội vã như vậy đã muốn gọi nàng tới bắt đền đấy chứ.
Đàm Nguyệt Hà âm thầm gào khóc trong lòng, nàng lấy đâu ra tiền mà đền, một xu còn không có.
Vị lâu chủ này còn nổi danh là điển hình của nợ một đòi mười nữa chứ. Bình thường đều nói hắn rất ít khi xuất hiện trong Thính Hoa Lâu mà, nàng lại xui xẻo đến mức gặp đúng dịp hắn ở đây là sao.
Hồng Hiên này so với Minh Nguyệt Sương đêm qua có thể nói là xa hoa gấp bội, hơn nữa thực sự là rất “hồng”. Ai nha nhìn kìa, tùy tiện một cái rèm cửa cũng là vải sa hồng thượng phẩm.
Đây là lần đầu tiên Đàm Nguyệt Hà bước chân vào Hồng Hiên, nhất thời hoa hết cả mắt. Bình thường nàng đều bị công việc đè đến không kịp thở, lấy đâu ra thời gian ngó qua ngó lại.
Đi xuyên qua một đoạn hành lang toàn mẫu đơn hồng nở rực rỡ, Đàm Nguyệt Hà liền nhìn thấy một gian phòng đã mở sẵn cửa chờ mình.
Rèm sa hồng theo gió tung bay, mỹ nam lười nhác nằm nghiêng người trên giường, mái tóc đen dài tùy ý buông xõa, hồng y nửa khép nửa mở để lộ làn da trắng nõn xinh đẹp.
Đàm Nguyệt Hà lập tức cảm thấy máu mũi phun trào.
Mỹ nam a, lực sát thương quá mạnh mẽ rồi!
“Ai u, heo béo, coi chừng máu mũi của ngươi làm bẩn sàn của ta a.” Mỹ nam cau mày, bất mãn bĩu môi.
Giọng nam trong trẻo như nước hồ thu này… Mỹ nam trước mắt cư nhiên là vị ‘Hồng Hoa đại hoa khôi kia’?? Hắn ở nơi này làm cái gì?? Không lẽ là… tiểu tình nhân của lâu chủ Thính Hoa Lâu??
Đàm Nguyệt Hà đột nhiên cảm thấy nàng có phải biết quá nhiều bí mật động trời rồi không? Có khi nào nàng lại bị bọn hắn giết người diệt khẩu hay không?
“Ngươi đột nhiên nhìn ta kinh dị như vậy làm gì? Bị nhan sắc của bản lâu chủ dọa sợ sao?” Hồng Diệu đắc ý vuốt tóc, đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia còn cố ý nháy một cái.
Thật không hổ là ‘đệ nhất hoa khôi’ a, đại nhân ngài dù là nam hay nữ cũng đẹp đến quá mức cho phép rồi!
Mà khoan đã, hắn vừa mới tự xưng là gì? ‘Bản lâu chủ’ là có ý gì?
“Ngươi… Ngươi là lâu chủ của Thính Hoa Lâu này??”
“Đúng a.” Hồng Diệu vô cùng tự nhiên gật đầu.
Đàm Nguyệt Hà cảm thấy tam quan của nàng từ lúc xuyên tới thế giới này đều bay sạch rồi.
Đại lâu chủ lại chính là đệ nhất hoa khôi?? Thế giới này điên mất rồi!
“Cái đó… lâu chủ đại nhân, ngài… gọi ta tới đây làm gì?” Đàm Nguyệt Hà hít một hơi thật sâu, dè dặt hỏi lại.
“Đương nhiên là để tính sổ nợ rồi.” Hồng Diệu ngưng lại một chút giống như đang nhẩm tính sổ sách, “Bàn rượu hôm qua tổng cộng có hai bình Giai Nhân Túy cực phẩm, bốn bình Đào Hoa Túy thượng phẩm, cùng với một bàn đồ ăn kia đều là hàng thượng phẩm a. Dẫu sao cũng là người trong lâu, bản lâu chủ tính rẻ cho ngươi tròn một ngàn lượng bạc.”
“!!!” Một ngàn lượng bạc, một bàn rượu một ngàn lượng bạc! Sao các ngươi không đi cướp luôn đi. Cả người nàng bán đi còn chưa chắc được nổi mười lượng bạc nữa.
“Lâu chủ đại nhân~”
“Sao hả, không trả nổi à?”
Đàm Nguyệt Hà ngay lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
“Cũng có thể” Đôi mắt đào hoa khẽ híp lại, “Ta có một cách giúp ngươi trả nợ, có muốn nghe thử không?”
Chuông báo động trong lòng nhanh chóng reo lên réo rắt, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
“Cách... cách gì?” Đàm Nguyệt Hà nuốt nuốt nước miếng nhìn Hồng Diệu.
“Đó chính là...” Cũng không rõ hắn nói gì, chỉ thấy Đàm Nguyệt Hà vội vã lắc đầu như cái trống bỏi, “Không thể. Lâu chủ đại nhân, ta không thể làm được đâu.”
“Haiz, vậy ta chỉ còn cách bán ngươi ra ngoài hải vực bù lại một chút tiền lỗ. Nghe nói ở đó có vài bộ tộc đặc biệt thích ăn thịt người a.” Hồng Diệu lắc đầu tỏ vẻ thở dài tiếc nuối.
Ăn... Ăn thịt người á??
“Lâu chủ đại nhân...”
“Được rồi về đi, có lẽ ngày mai sẽ có tàu đi hải vực, ngươi nên tranh thủ chuẩn bị đi.” Hồng Diệu ‘tốt bụng’ nhắc nhở một câu, sau đó liền quay lưng lại không thèm để ý đến nàng nữa.
Hắn hắn hắn không phải thực sự sẽ đem nàng bán cho bộ tộc ăn thịt người đấy chứ.
“Lâu chủ đại nhân, ta... ta sẽ làm theo lời ngài nói.” Cuối cùng Đàm Nguyệt Hà cũng phải hạ quyết tâm, dẫu sao cũng vẫn tốt hơn việc ra hải vực làm thức ăn cho mấy bộ tộc man rợ kia.
“Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.” Vị lâu chủ Thính Hoa Lâu này vừa nghe xong liền quay phắt người lại, cười đến vô cùng vui vẻ.
“...” Sao nàng lại có cảm giác mình vừa bị lừa vào tròng thế này??
———
Đàm Nguyệt Hà nhìn tòa phủ đệ rộng lớn trước mặt, trong lòng không biết là cái tư vị gì nữa. Hồng Diệu vậy mà bắt nàng tới đóng giả làm muội muội thất lạc của Quân Thiên Minh. Mà Quân Thiên Minh là ai, là Thất Vương gia của Bắc Minh Quốc, muội muội của hắn còn không phải là công chúa à. Chơi trò lừa bịp trên đầu thánh thượng, bọn hắn muốn chết cũng đừng kéo nàng vào a.
Nhớ tới hôm qua Hồng Diệu còn ‘tinh nghịch nháy mắt’, “Ta quên mất vừa nãy lỡ tay hạ độc lên người ngươi rồi, hàng tháng nhớ tới thăm ta nha nếu không có chuyện gì ta không chịu trách nhiệm đâu.” Đàm Nguyệt Hà lại có xúc động muốn trù ẻo tên chết bầm đó.
“Cô nương, mời đi theo tại hạ. Nơi này là phủ đệ của Thất Vương gia, cô nương không nên tùy tiện đi lung tung.” Nam nhân trước mắt nghe nói chính là Lâm quản gia của Thất Vương Phủ. Đúng là chủ nào tớ nấy, sắc mặt lúc nào cũng như cục than di động.
Nghĩ đến bộ dáng đáng sợ của Quân Thiên Minh, còn có mấy vị trong cung kia, tương lai của nàng còn muốn đen tối đến mức nào nữa a.
Đàm Nguyệt Hà trong lòng phiền não, nàng rốt cuộc đã gây nên cái tội nghiệt gì để bị xuyên tới đây chịu khổ thế này cơ chứ.
Dọc một đường đi thẳng, vị quản gia kia không có nói thêm một lời nào, Đàm Nguyệt Hà cũng không có tâm trạng để hỏi cái gì, cứ thế im lặng đi theo.
Chỉ là… người cổ đại các ngươi xây nhà to như vậy làm cái gì, lết cái thân xác nặng nhọc này đi mệt lắm đấy có biết không.
Rốt cuộc cũng đi tới viện tử ở phía sau hoa viên, Lâm quản gia bước lên trước một bước, cao giọng thông báo, “Vương gia, người đã tới.”
“Vào đi.” Thanh âm băng lãnh của Quân Thiên Minh vang lên.
Cánh cửa mở ra, Đàm Nguyệt Hà liền nhìn thấy hai vị mỹ nam phong hoa tuyệt đại đang ngồi cùng nhau chơi cờ vây.
Tử y quý khí bức người, bạch y phiêu đãng mị hoặc. Đẹp đôi, thật sự quá mức đẹp đôi!
Hỏng rồi tại sao nàng nhìn mấy người bọn hắn kiểu gì cũng thấy đẹp đôi hết vậy.
Mà khoan đã tại sao Sở Phi Ngọc lại có mặt ở đây? Nhìn thấy hắn là thấy xui xẻo mà. Không đúng, đụng phải ai trong năm người bọn hắn cũng đủ để nàng xui xẻo cả đời rồi.
“Ai nhô, ‘tiểu mỹ nhân’, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Đôi mắt hồ ly của Sở Phi Ngọc khẽ liếc, thập phần câu nhân.
Ba chữ ‘tiểu mỹ nhân’ vừa rơi vào tai Đàm Nguyệt Hà, da gà tức khắc thi nhau mọc lên. Sở thiếu gia, ta ngượng miệng giùm ngài.
“Xin… Xin chào Thất Vương gia, Sở thiếu gia.” Đàm Nguyệt Hà áp chế khát vọng quay đầu bỏ chạy của mình, có chút rụt rè lên tiếng.
Quân Thiên Minh nhìn nàng, hai hàng lông mày khẽ cau lại, qua qua nói với Sở Phi Ngọc, “Thứ thuốc mà huynh nói, thật sự có hiệu nghiệm chứ.”
“Minh Minh, huynh không tin vào y thuật của ta sao? Tốt xấu gì người ta cũng đường đường là thiếu chủ Dược cốc a.” Sở Phi Ngọc bĩu bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
Lại còn làm nũng nữa, nói không có gian tình ai mà tin được chứ.
“Vậy việc này liền giao cho huynh toàn quyền xử lý, đừng đùa chết người là được.” Quân Thiên Minh lãnh đạm đáp, ánh mắt thoáng liếc qua Đàm Nguyệt Hà từ trên xuống dưới một lượt.
Có… có ý gì? Việc này là việc gì? Đùa chết người là sao? Nhìn nàng như vậy làm cái gì?
“Yên tâm, yên tâm, cứ giao hết cho ta.” Sở Phi Ngọc cũng quay qua nhìn nàng, đôi mắt hồ ly lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Đàm Nguyệt Hà, “…”
Nàng có phải nên có giác ngộ chuẩn bị đi đầu thai bất cứ lúc nào hay không?
———
Đàm Nguyệt Hà nhìn bát nước thuốc đem ngòm trước mặt, khóc không ra nước mắt.
Thuốc giảm cân cái gì chứ, là thuốc giảm thọ thì đúng hơn.
“Sao hả, ngươi không cần quá mức xúc động như vậy đâu.” Sở Phi Ngọc hào hứng nhìn chằm chằm nàng, “Mau uống đi cho nóng.”
Con mắt nào của ngài thấy ta đang xúc động vậy, ta đang khóc thét trong lòng đó ngài biết không.
“Sở thiếu gia, cái này… có thể không uống không?”
“Không thể.”
Ngài đáp không cần nghĩ luôn à Sở thiếu gia.
“Ngươi yên tâm không chết được đâu.”
Chỉ là sống dở chết dở thôi phải không.
“Minh Minh đã nói nếu ngươi không thể tự uống ta có thể gọi người giúp ngươi một tay a.” Sở Phi Ngọc nheo mắt nhìn nàng, nở nụ cười thập phần nguy hiểm.
“Không cần đâu…” Ta uống, ta uống là được chứ gì.
Đàm Nguyệt Hà run run tay cầm lấy bát nước thuốc kia, nhắm mắt bịt mũi một hơi uống sạch.
Sau đó… Làm quái gì còn sau đó, Đàm Nguyệt Hà trực tiếp bị cái thứ gọi là thuốc giảm cân kia làm cho bất tỉnh nhân sự rồi!
Sở Phi Ngọc nhìn nàng ngã xuống, toàn thân co quắp, không quên bồi thêm một câu, “Ta quên mất không nói, thuốc này có một chút tác dụng phụ, không đáng kể đâu, ngươi cứ coi như là hi sinh vì nhan sắc đi a.”
Nếu lúc này Đàm Nguyệt Hà còn có thể tỉnh táo nàng chắc chắn sẽ không kìm được xúc động muốn bóp chết cái tên hồ ly tinh chết dẫm này!
Đàm Nguyệt Hà cảm thấy hết sức buồn bực, nàng chọc bọn hắn khi nào, rõ ràng là bọn hắn tự kéo nàng vào rồi cuối cùng lại đổ hết lên đầu nàng là sao.
Tứ đại công tử cái gì chứ, mấy tên xấu xa bụng dạ hẹp hòi!
Đêm qua bị đại ma ma cùng bọn hắn hành lên hành xuống không kịp thở, đã thế sau đó lại còn bị quản sự dạy dỗ cho một trận không dám ngóc đầu dậy, vừa mới sáng ra chưa kịp ngủ đủ giấc đã bị người gọi tới Hồng Hiên, các người còn muốn ta sống hay không đây.
Lại nói, Hồng Hiên a, chính là chỗ ở của Lâu chủ Thính Hoa Lâu a. Không phải vội vã như vậy đã muốn gọi nàng tới bắt đền đấy chứ.
Đàm Nguyệt Hà âm thầm gào khóc trong lòng, nàng lấy đâu ra tiền mà đền, một xu còn không có.
Vị lâu chủ này còn nổi danh là điển hình của nợ một đòi mười nữa chứ. Bình thường đều nói hắn rất ít khi xuất hiện trong Thính Hoa Lâu mà, nàng lại xui xẻo đến mức gặp đúng dịp hắn ở đây là sao.
Hồng Hiên này so với Minh Nguyệt Sương đêm qua có thể nói là xa hoa gấp bội, hơn nữa thực sự là rất “hồng”. Ai nha nhìn kìa, tùy tiện một cái rèm cửa cũng là vải sa hồng thượng phẩm.
Đây là lần đầu tiên Đàm Nguyệt Hà bước chân vào Hồng Hiên, nhất thời hoa hết cả mắt. Bình thường nàng đều bị công việc đè đến không kịp thở, lấy đâu ra thời gian ngó qua ngó lại.
Đi xuyên qua một đoạn hành lang toàn mẫu đơn hồng nở rực rỡ, Đàm Nguyệt Hà liền nhìn thấy một gian phòng đã mở sẵn cửa chờ mình.
Rèm sa hồng theo gió tung bay, mỹ nam lười nhác nằm nghiêng người trên giường, mái tóc đen dài tùy ý buông xõa, hồng y nửa khép nửa mở để lộ làn da trắng nõn xinh đẹp.
Đàm Nguyệt Hà lập tức cảm thấy máu mũi phun trào.
Mỹ nam a, lực sát thương quá mạnh mẽ rồi!
“Ai u, heo béo, coi chừng máu mũi của ngươi làm bẩn sàn của ta a.” Mỹ nam cau mày, bất mãn bĩu môi.
Giọng nam trong trẻo như nước hồ thu này… Mỹ nam trước mắt cư nhiên là vị ‘Hồng Hoa đại hoa khôi kia’?? Hắn ở nơi này làm cái gì?? Không lẽ là… tiểu tình nhân của lâu chủ Thính Hoa Lâu??
Đàm Nguyệt Hà đột nhiên cảm thấy nàng có phải biết quá nhiều bí mật động trời rồi không? Có khi nào nàng lại bị bọn hắn giết người diệt khẩu hay không?
“Ngươi đột nhiên nhìn ta kinh dị như vậy làm gì? Bị nhan sắc của bản lâu chủ dọa sợ sao?” Hồng Diệu đắc ý vuốt tóc, đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia còn cố ý nháy một cái.
Thật không hổ là ‘đệ nhất hoa khôi’ a, đại nhân ngài dù là nam hay nữ cũng đẹp đến quá mức cho phép rồi!
Mà khoan đã, hắn vừa mới tự xưng là gì? ‘Bản lâu chủ’ là có ý gì?
“Ngươi… Ngươi là lâu chủ của Thính Hoa Lâu này??”
“Đúng a.” Hồng Diệu vô cùng tự nhiên gật đầu.
Đàm Nguyệt Hà cảm thấy tam quan của nàng từ lúc xuyên tới thế giới này đều bay sạch rồi.
Đại lâu chủ lại chính là đệ nhất hoa khôi?? Thế giới này điên mất rồi!
“Cái đó… lâu chủ đại nhân, ngài… gọi ta tới đây làm gì?” Đàm Nguyệt Hà hít một hơi thật sâu, dè dặt hỏi lại.
“Đương nhiên là để tính sổ nợ rồi.” Hồng Diệu ngưng lại một chút giống như đang nhẩm tính sổ sách, “Bàn rượu hôm qua tổng cộng có hai bình Giai Nhân Túy cực phẩm, bốn bình Đào Hoa Túy thượng phẩm, cùng với một bàn đồ ăn kia đều là hàng thượng phẩm a. Dẫu sao cũng là người trong lâu, bản lâu chủ tính rẻ cho ngươi tròn một ngàn lượng bạc.”
“!!!” Một ngàn lượng bạc, một bàn rượu một ngàn lượng bạc! Sao các ngươi không đi cướp luôn đi. Cả người nàng bán đi còn chưa chắc được nổi mười lượng bạc nữa.
“Lâu chủ đại nhân~”
“Sao hả, không trả nổi à?”
Đàm Nguyệt Hà ngay lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
“Cũng có thể” Đôi mắt đào hoa khẽ híp lại, “Ta có một cách giúp ngươi trả nợ, có muốn nghe thử không?”
Chuông báo động trong lòng nhanh chóng reo lên réo rắt, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
“Cách... cách gì?” Đàm Nguyệt Hà nuốt nuốt nước miếng nhìn Hồng Diệu.
“Đó chính là...” Cũng không rõ hắn nói gì, chỉ thấy Đàm Nguyệt Hà vội vã lắc đầu như cái trống bỏi, “Không thể. Lâu chủ đại nhân, ta không thể làm được đâu.”
“Haiz, vậy ta chỉ còn cách bán ngươi ra ngoài hải vực bù lại một chút tiền lỗ. Nghe nói ở đó có vài bộ tộc đặc biệt thích ăn thịt người a.” Hồng Diệu lắc đầu tỏ vẻ thở dài tiếc nuối.
Ăn... Ăn thịt người á??
“Lâu chủ đại nhân...”
“Được rồi về đi, có lẽ ngày mai sẽ có tàu đi hải vực, ngươi nên tranh thủ chuẩn bị đi.” Hồng Diệu ‘tốt bụng’ nhắc nhở một câu, sau đó liền quay lưng lại không thèm để ý đến nàng nữa.
Hắn hắn hắn không phải thực sự sẽ đem nàng bán cho bộ tộc ăn thịt người đấy chứ.
“Lâu chủ đại nhân, ta... ta sẽ làm theo lời ngài nói.” Cuối cùng Đàm Nguyệt Hà cũng phải hạ quyết tâm, dẫu sao cũng vẫn tốt hơn việc ra hải vực làm thức ăn cho mấy bộ tộc man rợ kia.
“Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.” Vị lâu chủ Thính Hoa Lâu này vừa nghe xong liền quay phắt người lại, cười đến vô cùng vui vẻ.
“...” Sao nàng lại có cảm giác mình vừa bị lừa vào tròng thế này??
———
Đàm Nguyệt Hà nhìn tòa phủ đệ rộng lớn trước mặt, trong lòng không biết là cái tư vị gì nữa. Hồng Diệu vậy mà bắt nàng tới đóng giả làm muội muội thất lạc của Quân Thiên Minh. Mà Quân Thiên Minh là ai, là Thất Vương gia của Bắc Minh Quốc, muội muội của hắn còn không phải là công chúa à. Chơi trò lừa bịp trên đầu thánh thượng, bọn hắn muốn chết cũng đừng kéo nàng vào a.
Nhớ tới hôm qua Hồng Diệu còn ‘tinh nghịch nháy mắt’, “Ta quên mất vừa nãy lỡ tay hạ độc lên người ngươi rồi, hàng tháng nhớ tới thăm ta nha nếu không có chuyện gì ta không chịu trách nhiệm đâu.” Đàm Nguyệt Hà lại có xúc động muốn trù ẻo tên chết bầm đó.
“Cô nương, mời đi theo tại hạ. Nơi này là phủ đệ của Thất Vương gia, cô nương không nên tùy tiện đi lung tung.” Nam nhân trước mắt nghe nói chính là Lâm quản gia của Thất Vương Phủ. Đúng là chủ nào tớ nấy, sắc mặt lúc nào cũng như cục than di động.
Nghĩ đến bộ dáng đáng sợ của Quân Thiên Minh, còn có mấy vị trong cung kia, tương lai của nàng còn muốn đen tối đến mức nào nữa a.
Đàm Nguyệt Hà trong lòng phiền não, nàng rốt cuộc đã gây nên cái tội nghiệt gì để bị xuyên tới đây chịu khổ thế này cơ chứ.
Dọc một đường đi thẳng, vị quản gia kia không có nói thêm một lời nào, Đàm Nguyệt Hà cũng không có tâm trạng để hỏi cái gì, cứ thế im lặng đi theo.
Chỉ là… người cổ đại các ngươi xây nhà to như vậy làm cái gì, lết cái thân xác nặng nhọc này đi mệt lắm đấy có biết không.
Rốt cuộc cũng đi tới viện tử ở phía sau hoa viên, Lâm quản gia bước lên trước một bước, cao giọng thông báo, “Vương gia, người đã tới.”
“Vào đi.” Thanh âm băng lãnh của Quân Thiên Minh vang lên.
Cánh cửa mở ra, Đàm Nguyệt Hà liền nhìn thấy hai vị mỹ nam phong hoa tuyệt đại đang ngồi cùng nhau chơi cờ vây.
Tử y quý khí bức người, bạch y phiêu đãng mị hoặc. Đẹp đôi, thật sự quá mức đẹp đôi!
Hỏng rồi tại sao nàng nhìn mấy người bọn hắn kiểu gì cũng thấy đẹp đôi hết vậy.
Mà khoan đã tại sao Sở Phi Ngọc lại có mặt ở đây? Nhìn thấy hắn là thấy xui xẻo mà. Không đúng, đụng phải ai trong năm người bọn hắn cũng đủ để nàng xui xẻo cả đời rồi.
“Ai nhô, ‘tiểu mỹ nhân’, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Đôi mắt hồ ly của Sở Phi Ngọc khẽ liếc, thập phần câu nhân.
Ba chữ ‘tiểu mỹ nhân’ vừa rơi vào tai Đàm Nguyệt Hà, da gà tức khắc thi nhau mọc lên. Sở thiếu gia, ta ngượng miệng giùm ngài.
“Xin… Xin chào Thất Vương gia, Sở thiếu gia.” Đàm Nguyệt Hà áp chế khát vọng quay đầu bỏ chạy của mình, có chút rụt rè lên tiếng.
Quân Thiên Minh nhìn nàng, hai hàng lông mày khẽ cau lại, qua qua nói với Sở Phi Ngọc, “Thứ thuốc mà huynh nói, thật sự có hiệu nghiệm chứ.”
“Minh Minh, huynh không tin vào y thuật của ta sao? Tốt xấu gì người ta cũng đường đường là thiếu chủ Dược cốc a.” Sở Phi Ngọc bĩu bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
Lại còn làm nũng nữa, nói không có gian tình ai mà tin được chứ.
“Vậy việc này liền giao cho huynh toàn quyền xử lý, đừng đùa chết người là được.” Quân Thiên Minh lãnh đạm đáp, ánh mắt thoáng liếc qua Đàm Nguyệt Hà từ trên xuống dưới một lượt.
Có… có ý gì? Việc này là việc gì? Đùa chết người là sao? Nhìn nàng như vậy làm cái gì?
“Yên tâm, yên tâm, cứ giao hết cho ta.” Sở Phi Ngọc cũng quay qua nhìn nàng, đôi mắt hồ ly lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Đàm Nguyệt Hà, “…”
Nàng có phải nên có giác ngộ chuẩn bị đi đầu thai bất cứ lúc nào hay không?
———
Đàm Nguyệt Hà nhìn bát nước thuốc đem ngòm trước mặt, khóc không ra nước mắt.
Thuốc giảm cân cái gì chứ, là thuốc giảm thọ thì đúng hơn.
“Sao hả, ngươi không cần quá mức xúc động như vậy đâu.” Sở Phi Ngọc hào hứng nhìn chằm chằm nàng, “Mau uống đi cho nóng.”
Con mắt nào của ngài thấy ta đang xúc động vậy, ta đang khóc thét trong lòng đó ngài biết không.
“Sở thiếu gia, cái này… có thể không uống không?”
“Không thể.”
Ngài đáp không cần nghĩ luôn à Sở thiếu gia.
“Ngươi yên tâm không chết được đâu.”
Chỉ là sống dở chết dở thôi phải không.
“Minh Minh đã nói nếu ngươi không thể tự uống ta có thể gọi người giúp ngươi một tay a.” Sở Phi Ngọc nheo mắt nhìn nàng, nở nụ cười thập phần nguy hiểm.
“Không cần đâu…” Ta uống, ta uống là được chứ gì.
Đàm Nguyệt Hà run run tay cầm lấy bát nước thuốc kia, nhắm mắt bịt mũi một hơi uống sạch.
Sau đó… Làm quái gì còn sau đó, Đàm Nguyệt Hà trực tiếp bị cái thứ gọi là thuốc giảm cân kia làm cho bất tỉnh nhân sự rồi!
Sở Phi Ngọc nhìn nàng ngã xuống, toàn thân co quắp, không quên bồi thêm một câu, “Ta quên mất không nói, thuốc này có một chút tác dụng phụ, không đáng kể đâu, ngươi cứ coi như là hi sinh vì nhan sắc đi a.”
Nếu lúc này Đàm Nguyệt Hà còn có thể tỉnh táo nàng chắc chắn sẽ không kìm được xúc động muốn bóp chết cái tên hồ ly tinh chết dẫm này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.