Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 49: Dấu Ấn 1

Tống Tượng Bạch

10/07/2024

Sáng sớm.

Trên cây có tiếng chim hót.

“Ríu ra ríu rít, ríu ra ríu rít.”

Hôm nay cả Giang gia thế mà lại ăn một bữa cơm sáng phong phú thịnh soạn.

Mỗi người đều có một bát cháo nấu bằng lương thực tinh với canh thịt.

Thơm ngây ngất.

Giang Miên Miên ngửi thôi đã thấy thơm ngào ngạt, nàng cảm thấy mình cũng có thể ăn.

Chẳng qua nhấp một ngụm nhỏ, vẫn có hơi rát họng, trong lương thực tinh hình như còn có chút cặn, vẫn là sữa của a nương uống ngon hơn.

A cha cũng hiếm thấy không đi làm buổi sáng. 

Nói thật, Giang Miên Miên đến thế giới này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy a cha vào ban ngày.

Mỗi ngày a cha đều là trời chưa sáng đã đi, trời tối mới về nhà.

Chỉ là a cha của hôm nay không đẹp trai bằng hôm qua, hình như bỗng dưng qua một đêm già đi mười tuổi vậy.

Nhìn kỹ, đầu tóc cũng bạc đi không ít.

Chẳng qua cũng không xấu, phải nói là nhiều thêm một loại mỹ cảm vụn vỡ tang thương.

Nhưng người thân nhà ai muốn loại mỹ cảm này chữ, vẫn là bình thường một chút mới tốt.

Giang Miên Miên nghĩ, nàng có linh tuyền, vấn đề không lớn.

Đại ca cũng có thể sống lại.

Hơn nữa còn có tin vui ngoài dự kiến.

Lúc trước nàng vẫn luôn lo lắng dùng hết nước linh tuyền là hết, cũng không dám dùng hết.

Hôm qua dùng hết trong một lần, kết quả hôm nay nước linh tuyền lại đặc hơn một chút, lúc trước chỉ có thể rơi xuống một tầng mỏng, phủ đáy bát, trông chỉ khoảng một thìa, bây giờ dường như cao hơn một chút ít, ít nhất có thể được hai thìa.

Nhưng có một chút tác dụng phụ.

Hình như huynh trưởng uống nước linh tuyền xong, vô cùng dính nàng.

Hắn nằm trên giường, đành phải nhờ tỷ tỷ Giang Du chuyển chậu gỗ của nàng qua, để hắn trông.



Bản thân huynh là người bệnh, còn muốn trông muội.

Giang Miên Miên có chút bất lực.

Chẳng qua không có cách nào, ai bảo nàng xinh đẹp dễ thương ngoan ngoãn chứ.

Giang Miên Miên đang nằm trong chậu gỗ, gập chân của mình đưa vào trong miệng, nàng đang tập duỗi người.

Đồng thời có chút tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong nhà được kết hợp từ gỗ và đất đá.

Trong phòng của huynh trưởng vừa hay có một cái cửa sổ bằng gỗ.

Kiến trúc thời cổ đại rất linh hoạt, kỹ nghệ vừa nhìn đã thấy cao cấp.

Các tấm ván gỗ nối lại, phía dưới làm một cái rãnh, liền có thể đẩy ra.

Ban ngày mở ra, có thể nhìn thấy cây cối ngoài viện, khung cảnh rất đẹp.

Giang Miên Miên có chút tò mò nhìn trên cây, muốn biết chim ở đâu, tại sao không nhìn thấy, lại nghe được tiếng hót.

“Ríu ra ríu rít, ríu ra ríu rít.”

Nhìn nhìn liền không nhịn được há miệng chảy nước miếng…

Không phải đói, là không khống chế được hệ thống thần kinh, dẫn đến không khống chế được cái miệng khép mở, ừm, thật sự.

Trên chiếc giường bên cạnh, huynh trưởng đang nằm.

Huynh trưởng nhìn chằm chằm vào nàng.

Dường như nhìn mình nhìn cả một đời.

Giang Miên Miên trong lòng cảm khái, có phải do tác dụng phụ của nước linh tuyền quá lớn hay không.

Cảm giác huynh trưởng có chút ngốc ngốc.

Đồng thời cảm thấy nàng lại tăng thêm một chút áp lực.

Cái nhà này không có nàng sớm muộn gì cũng bại.

A nương thích nàng, a cha thích nàng, a tỷ thích thơm nàng, đến cả mông nàng cũng thơm, huynh trưởng dính nàng.

Giang Miên Miên cảm thấy nàng phải nỗ lực nhanh chóng trưởng thành.



Nàng cố gắng dùng tay bắt lấy ngón chân, không cẩn thận lại để chúng vào trong miệng.

Nhìn con chim trên cây, nhìn huynh trưởng nằm bên cạnh, rồi nàng lại thấy con kiến nhỏ.

Nó rất lợi hại, thế mà đào một cái động ở bên mép chậu gỗ của nàng.

Lúc này vừa thò cái đầu từ trong động nhỏ ra, đong đong đưa đưa nhìn nàng.

Giang Miên Miên thế mà lại từ cái đầu đen đen xâu xấu kia nhìn ra nó đang cười với mình...

Có lẽ vì tâm tình của nàng tốt.

Dù sao đại ca không có chuyện gì, khoẻ rồi.

Nước linh tuyền cũng nhiều hơn.

Giang Miên Miên ngẩng đầu lên thì thấy huynh trưởng đang nhìn mình.

Nàng vô thức lộ ra một nụ cười.

Nàng còn chưa có răng, vừa cười liền chảy nước dãi.

Giang Phong cũng mỉm cười.

Hắn tham lam phơi mình dưới ánh mặt trời.

Tham lam chìm trong gió.

Tham lam nhìn muội muội còn sống.

Nhìn thế nào cũng không nhìn đủ.

Lúc này a cha Giang Trường Thiên và a nương Tần Lạc Hà vào phòng, tỷ tỷ Giang Du cũng vào.

Giang Miên Miên ngã vào cái ôm của a tỷ.

Sau đó nhìn thấy a nương bưng một chậu than vào.

Chẳng lẽ là muốn nhảy qua chậu than để xua đuổi tà ma?

Huynh trưởng còn chưa thể đứng dậy.

Hay là nghi thức cổ đại gì đó?

Giang Miên Miên tò mò duỗi đầu duỗi cổ ra nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook