Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác
Chương 48: Hắn Từ Địa Ngục Đến 2
Tống Tượng Bạch
10/07/2024
Nhưng hôn mê cũng không thoải mái gì.
Trong quá trình này hắn vẫn có cảm giác, nhưng không mở mắt ra nổi.
Hắn cảm nhận được cha nương đút thuốc cho hắn.
Hắn nghe thấy cha nương khóc.
Nhưng hắn làm thế nào cũng không thể mở mắt ra, không thể nói chuyện.
Giống như thật sự đã chết.
Hắn vô cùng hoảng loạn, hắn không thể chết, nếu hắn chết rồi, trong nhà phải làm thế nào.
Muội muội còn nhỏ như vậy, Giang Tiểu Du ngu ngốc như vậy chắc chắn sẽ bị người lừa, thân thể a cha không tốt, a nương trước giờ chưa được hưởng phúc của hắn một ngày nào, hắn không thể chết.
Nhưng càng ra sức vùng vẫy càng khó.
Hắn cảm thấy như mình được đổi y phục mới, xanh đỏ loè loẹt, sau đó đặt trong quan tài, chôn vào trong hố đất.
Hố là do a nương tự mình đào, đất là do a cha và Giang Tiểu Du cùng nhau vùi.
Hắn không muốn ở một mình trong bóng tối.
Hắn muốn trèo ra ngoài.
Hắn nhớ a cha, a nương, muội muội, Giang Tiểu Du.
Nhưng hắn không trèo ra ngoài được, hắn chỉ có thể ở trong bóng tối, nhìn thân thể mình từ từ thối rữa.
Rồi có một ngày, bên người hắn nhiều thêm một cái hố.
Cảm giác quen thuộc, thêm một chiếc quan tài, nho nhỏ.
Hắn nhìn thấy, muội muội nhỏ nhất của hắn, nhỏ như vậy, nhắm mắt lại, nằm trong cái hố bên cạnh hắn.
Hắn nhìn thấy a nương a cha đang đào hố, không nhìn thấy Giang Tiểu Du.
Tóc a cha bạc trắng, a nương có rất nhiều nếp nhăn, trong đất rất lạnh, vào đông rồi.
Hắn vốn dĩ rất muốn trèo ra ngoài, bởi vì hắn nhìn thấy cha nương.
Nhưng bên người có thêm muội muội rất nhỏ rất nhỏ, hắn lo muội muội sợ hãi, muội muội nhỏ như vậy kia mà.
Hắn chỉ có thể ở lại đây cùng muội muội, sau đó nhìn cơ thể mình thối rữa càng nghiêm trọng, nhìn mình tan rã.
Sau đó nữa, hắn biến thành xương cốt, muội muội cũng biến thành xương cốt.
Rất kỳ lạ, bọn họ đều là bộ xương khó coi, không trắng.
Chất lượng cũng không quá tốt, giòn xốp.
Sau đó nữa, bên cạnh hắn lại nhiều thêm một cái hố nữa, hắn nhìn thấy a cha.
A cha đào hố, a nương không đào, bởi vì cái hố này là chôn a nương.
Giang Tiểu Du vẫn không có ở đây.
Giang Phong nhìn thấy a nương, a nương mà hắn vẫn luôn nhớ mong, hắn chỉ là một bộ xương, giờ khắc này, xương cốt vẫn cảm nhận được chính mình sẽ rơi lệ, sẽ đau đớn.
Bởi vì hắn nhìn thấy a cha một mình đào hố, một mình chôn.
Ngày hôm đó, hắn nghe được trên mặt đất có người khóc, khóc rất lâu rất lâu.
Chỉ có một người.
Hắn muốn ở bên người đó.
Hắn nghĩ muội muội có a nương ở bên, hẳn là không sợ nữa.
Hắn lại muốn bò ra ngoài, bò ra ngoài ở cùng a cha, hắn còn nhớ Giang Tiểu Du, không biết muội ấy bị lừa đến chỗ nào rồi.
Nhưng hắn không thể trèo ra ngoài, thời gian trôi nhanh, a nương cũng biến thành bộ xương, xương của a nương rất trắng, rất đẹp, nhưng xương ở cổ lại bị gãy.
Hắn thường nghe thấy bên ngoài có tiếng khóc.
Cũng có thể là tiếng gió.
Hắn không nghe nổi âm thanh này, sau lại hắn không rõ đâu là tiếng gió đâu là tiếng khóc nữa.
Xương cốt của hắn tàn tạ, từ từ biến thành bột mịn, hắn đột nhiên nhìn lại chính mình, đều quên mất chính mình là cái gì.
Hắn chỉ biết, hắn không nghe nổi tiếng khóc.
Đặc biệt là tiếng khóc của nam tử.
Tiếng khóc này rất ồn, làm phiền hắn rất lâu rất lâu.
Nhưng đột nhiên có một ngày, không còn tiếng khóc nữa.
Rất lâu sau cũng không có.
Không ai khóc nữa.
Hắn lại bắt đầu nhớ nó.
Rất nhớ.
Quên mất tại sao, chỉ là rất nhớ.
Sau đó hắn nghe thấy tiếng khóc.
Rất gần rất gần, ở ngay bên tai.
Hắn mở mắt ra.
Hắn nhìn thấy máu thịt, sờ được a cha, a nương.
Nhìn thấy Giang Du, Giang Miên Miên.
Sau đó hắn nôn ra.
Điên cuồng nôn ra.
Hắn không biết mình đã nôn ra cái gì, giống như đất mục, hắn nôn ra rất nhiều nước đen, hắn sống lại rồi.
Hắn còn sống.
Muội muội cũng còn sống, Giang Tiểu Du vẫn còn ở trước mặt, a nương cũng còn sống, a cha cũng ở đây.
Cả người hắn run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu.
Hắn sống lại rồi.
Hắn bò ra ngoài rồi.
Hắn thử nói chuyện.
"Này là Miên Miên phóng uế lên người con sao? Sao lại thối như vậy?"
Hắn nghe thấy câu trả lời.
"Nha nha nha."
Hắn chắc chắn, mình đã bò ra ngoài, bởi vì trong đất, hắn nói rất nhiều chuyện với muội muội, muội muội đều không trả lời hắn.
"Đừng nói nhảm, muội muội con thơm lắm, con đói không, a nương nấu cho con ăn."
Giọng nói của a nương.
A nương cũng sẽ trả lời.
Giang Phong rưng rưng nước mắt.
Hắn tiếp tục nói: "Cha, con đói quá, con muốn ăn thịt bò."
Cha cũng trả lời: "Được, ngày mai chúng ta ăn thịt bò, hôm nay con vừa mới khỏi, phải nghỉ ngơi."
Giang Phong nằm xuống, trên mặt treo nụ cười.
Hắn bò ra ngoài rồi.
Trong quá trình này hắn vẫn có cảm giác, nhưng không mở mắt ra nổi.
Hắn cảm nhận được cha nương đút thuốc cho hắn.
Hắn nghe thấy cha nương khóc.
Nhưng hắn làm thế nào cũng không thể mở mắt ra, không thể nói chuyện.
Giống như thật sự đã chết.
Hắn vô cùng hoảng loạn, hắn không thể chết, nếu hắn chết rồi, trong nhà phải làm thế nào.
Muội muội còn nhỏ như vậy, Giang Tiểu Du ngu ngốc như vậy chắc chắn sẽ bị người lừa, thân thể a cha không tốt, a nương trước giờ chưa được hưởng phúc của hắn một ngày nào, hắn không thể chết.
Nhưng càng ra sức vùng vẫy càng khó.
Hắn cảm thấy như mình được đổi y phục mới, xanh đỏ loè loẹt, sau đó đặt trong quan tài, chôn vào trong hố đất.
Hố là do a nương tự mình đào, đất là do a cha và Giang Tiểu Du cùng nhau vùi.
Hắn không muốn ở một mình trong bóng tối.
Hắn muốn trèo ra ngoài.
Hắn nhớ a cha, a nương, muội muội, Giang Tiểu Du.
Nhưng hắn không trèo ra ngoài được, hắn chỉ có thể ở trong bóng tối, nhìn thân thể mình từ từ thối rữa.
Rồi có một ngày, bên người hắn nhiều thêm một cái hố.
Cảm giác quen thuộc, thêm một chiếc quan tài, nho nhỏ.
Hắn nhìn thấy, muội muội nhỏ nhất của hắn, nhỏ như vậy, nhắm mắt lại, nằm trong cái hố bên cạnh hắn.
Hắn nhìn thấy a nương a cha đang đào hố, không nhìn thấy Giang Tiểu Du.
Tóc a cha bạc trắng, a nương có rất nhiều nếp nhăn, trong đất rất lạnh, vào đông rồi.
Hắn vốn dĩ rất muốn trèo ra ngoài, bởi vì hắn nhìn thấy cha nương.
Nhưng bên người có thêm muội muội rất nhỏ rất nhỏ, hắn lo muội muội sợ hãi, muội muội nhỏ như vậy kia mà.
Hắn chỉ có thể ở lại đây cùng muội muội, sau đó nhìn cơ thể mình thối rữa càng nghiêm trọng, nhìn mình tan rã.
Sau đó nữa, hắn biến thành xương cốt, muội muội cũng biến thành xương cốt.
Rất kỳ lạ, bọn họ đều là bộ xương khó coi, không trắng.
Chất lượng cũng không quá tốt, giòn xốp.
Sau đó nữa, bên cạnh hắn lại nhiều thêm một cái hố nữa, hắn nhìn thấy a cha.
A cha đào hố, a nương không đào, bởi vì cái hố này là chôn a nương.
Giang Tiểu Du vẫn không có ở đây.
Giang Phong nhìn thấy a nương, a nương mà hắn vẫn luôn nhớ mong, hắn chỉ là một bộ xương, giờ khắc này, xương cốt vẫn cảm nhận được chính mình sẽ rơi lệ, sẽ đau đớn.
Bởi vì hắn nhìn thấy a cha một mình đào hố, một mình chôn.
Ngày hôm đó, hắn nghe được trên mặt đất có người khóc, khóc rất lâu rất lâu.
Chỉ có một người.
Hắn muốn ở bên người đó.
Hắn nghĩ muội muội có a nương ở bên, hẳn là không sợ nữa.
Hắn lại muốn bò ra ngoài, bò ra ngoài ở cùng a cha, hắn còn nhớ Giang Tiểu Du, không biết muội ấy bị lừa đến chỗ nào rồi.
Nhưng hắn không thể trèo ra ngoài, thời gian trôi nhanh, a nương cũng biến thành bộ xương, xương của a nương rất trắng, rất đẹp, nhưng xương ở cổ lại bị gãy.
Hắn thường nghe thấy bên ngoài có tiếng khóc.
Cũng có thể là tiếng gió.
Hắn không nghe nổi âm thanh này, sau lại hắn không rõ đâu là tiếng gió đâu là tiếng khóc nữa.
Xương cốt của hắn tàn tạ, từ từ biến thành bột mịn, hắn đột nhiên nhìn lại chính mình, đều quên mất chính mình là cái gì.
Hắn chỉ biết, hắn không nghe nổi tiếng khóc.
Đặc biệt là tiếng khóc của nam tử.
Tiếng khóc này rất ồn, làm phiền hắn rất lâu rất lâu.
Nhưng đột nhiên có một ngày, không còn tiếng khóc nữa.
Rất lâu sau cũng không có.
Không ai khóc nữa.
Hắn lại bắt đầu nhớ nó.
Rất nhớ.
Quên mất tại sao, chỉ là rất nhớ.
Sau đó hắn nghe thấy tiếng khóc.
Rất gần rất gần, ở ngay bên tai.
Hắn mở mắt ra.
Hắn nhìn thấy máu thịt, sờ được a cha, a nương.
Nhìn thấy Giang Du, Giang Miên Miên.
Sau đó hắn nôn ra.
Điên cuồng nôn ra.
Hắn không biết mình đã nôn ra cái gì, giống như đất mục, hắn nôn ra rất nhiều nước đen, hắn sống lại rồi.
Hắn còn sống.
Muội muội cũng còn sống, Giang Tiểu Du vẫn còn ở trước mặt, a nương cũng còn sống, a cha cũng ở đây.
Cả người hắn run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu.
Hắn sống lại rồi.
Hắn bò ra ngoài rồi.
Hắn thử nói chuyện.
"Này là Miên Miên phóng uế lên người con sao? Sao lại thối như vậy?"
Hắn nghe thấy câu trả lời.
"Nha nha nha."
Hắn chắc chắn, mình đã bò ra ngoài, bởi vì trong đất, hắn nói rất nhiều chuyện với muội muội, muội muội đều không trả lời hắn.
"Đừng nói nhảm, muội muội con thơm lắm, con đói không, a nương nấu cho con ăn."
Giọng nói của a nương.
A nương cũng sẽ trả lời.
Giang Phong rưng rưng nước mắt.
Hắn tiếp tục nói: "Cha, con đói quá, con muốn ăn thịt bò."
Cha cũng trả lời: "Được, ngày mai chúng ta ăn thịt bò, hôm nay con vừa mới khỏi, phải nghỉ ngơi."
Giang Phong nằm xuống, trên mặt treo nụ cười.
Hắn bò ra ngoài rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.