Chương 87
Ti Mộ
01/06/2021
Editor: Ngưng_Chưa_18
=====
Câu trả lời dứt khoát của Khương Ngưng Túy làm cho Kì Nguyệt giật mình trong nháy mắt. Nghiêng đầu, Kì Nguyệt dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá kĩ Khương Ngưng Tuý, cuối cùng sáng lạn cười, nói:
"Vậy thỉnh Nhan quốc Thái tử phi lên ngựa đi."
Kiếp trước, bởi vì mẹ nàng thường xuyên ra nước ngoài xử lý công ty gia tộc, những khi Khương Ngưng Tuý rãnh rỗi cũng sẽ đi ra nước ngoài một vài ngày. Để giúp cho nàng mau chóng thích ứng với cuộc sống phương Tây, mỗi khi có thời gian, mẹ thường mang nàng theo, có khi là tham gia tiệc rượu giao lưu, có khi là đi du lịch đây đó, có khi sẽ mang nàng tới trường đua ngựa ở biệt thự gần đó cưỡi ngựa.
Lúc trước, đối với việc cưỡi ngựa, Khương Ngưng Tuý luôn suy nghĩ "xin miễn thứ cho kẻ bất tài", thậm chí cũng không thể lý giải vì sao mẹ nàng lại thích bộ môn này đến thế. Nhưng là nay nghĩ lại, nàng thấy thực may mắn vì lúc trước nghe theo quyết định của mẹ.
Đối với cưỡi ngựa, Khương Ngưng Tuý không coi là tinh thông, nhưng nhiều ngày tháng mưa dầm thấm lâu, nàng cũng coi như học được hữu mô hữu dạng. Nhưng ngựa ở hiện đại dù sao cũng đã được nuôi dưỡng thuần phục, tính tình ôn thuần hơn ngựa tự nhiên rất nhiều. Ngựa ở cổ đại rốt cuộc có dáng vẻ gì, Khương Ngưng Túy cũng không chắc.
Cũng không phải không thấp thỏm.
Nhưng nếu nàng trực tiếp nói xin miễn, như vậy tạm thời không đề cập tới Kỳ Nguyệt có chịu từ bỏ ý đồ hay không, riêng cách làm không vinh dữ "lâm trận bỏ chạy" như này sẽ bị thần dân Ương quốc lấy làm nhạo báng. Vô luận thế nào, nàng vẫn đang là Thái tử phi, nàng có thể không quan tâm đến thể diện, nhưng nàng cũng không muốn làm cho Nhan quốc vì nàng mà nhận hết nhạo báng của thiên hạ.
"Thái tử phi.".
Đang miên man nghĩ, Khương Ngưng Tuý bỗng nghe thấy có tiếng gọi nàng. Hồi đầu lại đã thấy Bích Diên dẫn theo một mã quan đi tới, trong tay mã quan kia lại nắm dây cương dắt theo một con tuấn mã thượng hạng.
Bích Diên khẽ mỉm cười.
"Nô tỳ mang ngựa đến cho Thái tử phi."
"Đây là..." Thanh Phù tỉ mỉ đáng giá kỵ mã mạnh mẽ trước mắt, kinh ngạc thốt lên:
"Truy Trần?!"
Bích Diên gật đầu.
"Đúng vậy."
Khương Ngưng Tuý cảm thấy mơ hồ, cũng không hiểu các nàng đang nói đến cái gì. Tựa hồ nhìn ra ý tứ hàm xúc trong sự trầm mặc của Khương Ngưng Tuý, Thanh Phù đưa đôi mắt không khỏi có chút hoài niệm nhìn Truy Trần, nói:
"Thái tử phi có điều không biết, Truy Trần chính là chiến mã năm đó Trưởng công chúa ban cho Đại tiểu thư, cùng Đại tiểu thư chinh chiến bốn phương, là chiến mã hiểu nhân tính thiện chiến nhất. Nghe nói nó có thể ngày đi ngàn dặm, ngồi trên lưng ngựa giống như ngồi trên ghế chắc. Đáng tiếc nó trời sinh tính tình kiệt ngạo khó phục tùng, người thường rất khó khống chế nó, cho nên từ sau khi Đại tiểu thư tạ thế, nó vẫn được dốc lòng chăm sóc trong cung. Ngoại trừ Trưởng công chúa ra, không người nào may mắn thấy cưỡi được phong thái của nó nữa."
Nghe Thanh Phù nói như vậy, Khương Ngưng Tuý mới ngẩn ra, sau lại im lặng hồi đầu, nhìn con chiến mã tên Truy trần này. Nó hai mắt sáng ngời, đầu ngẩng cao, bốn vó mạnh mẽ mà linh hoạt, mao sắc thượng thừa, tông mao màu ngân bạch run run phiêu động theo gió, dáng người mạnh mẽ mà tráng lệ.
"Trưởng công chúa rất yêu quý Truy Trần, nhưng hôm nay lại ngoại lệ a."
Thanh Phù nói xong, bất giác liếc mắt nhìn Khương Ngưng Tuý một cái, cười nói:
"Như vậy xem ra, Trưởng Công chúa đối với nương nương đúng là dụng tâm."
Khương Ngưng Tuý trầm mặc, ánh mắt của nàng không tự giác mà quét mắt trong đám người, thẳng đến khi tìm được thân ảnh của Nhan Y Lam trên khán đài mới dừng lại, không ngờ vừa vặn lại tình cờ chạm lấy ánh mắt Nhan Y Lam. Nàng thần sắc cứng đờ, bỗng dưng có chút xấu hổ, cũng không ngờ Nhan Y Lam lại mỉm cười, ánh mắt ôn nhu mà sâu nặng, tựa như trấn an, lại tựa như cổ vũ.
Mạnh mẽ thu hồi ánh mắt, Khương Ngưng Tuý tiếp nhận dây cương chiến mã, muốn thử vuốt ve bộ lông màu trắng của Truy Trần. Nàng hít một hơi thật sâu, thấp giọng lẩm bẩm:
"Chỉ mong ngươi có thể giúp ta."
Cũng không biết Truy Trần có thực có nhân tính như lời Thanh Phù nói không, mà Khương Ngưng Tuý vừa mới thì thầm xong, chỉ thấy nó hừ nhẹ một tiếng, rung rung bộ lông trắng noãn mềm mại, nửa người trước hơi hơi cúi xuống, như là đang chờ đợi Khương Ngưng Tuý cưỡi lên.
Truy Trần vốn tính kiệt ngạo khó thuần, không ngờ rằng ở trước mặt Khương Ngưng Tuý lại chịu thuận theo như thế. Bích Diên trong lòng không khỏi kinh ngạc. Đáng tiếc tình thế trước mắt không cho phép nàng ngẩn người lâu, nàng vội vàng giấu đi nghi hoặc, bước nhanh đến bên người Khương Ngưng Tuý nói:
"Thái tử phi trăm ngàn nên nhớ phải nắm lấy dây cương, hai chân kẹp chặt, giữ người đổ về phía trước. Truy Trần vốn đi theo Sơ Ảnh tướng quân đã nhiều năm, thần kinh bách chiến kinh nghiệm dày dặn, Thái tử phi cứ việc yên tâm."
"Ân." Cho tới khi ngồi trên lưng ngựa, Khương Ngưng Tuý mới phát giác, Truy Trần thực sự là ngựa tốt hiếm gặp, nàng ngồi trên lưng ngựa nhưng không có nửa điểm khó chịu. Nhẹ giọng đáp lời, Khương Ngưng Tuý nghiêng đầu nhìn Nhan Y Lam, thấp giọng nói:
"Thay ta cảm tạ Trưởng công chúa."
Thần sắc của Bích Diên nhiễm một chút ý cười:
"Vâng."
"Này, sao mà lâu vậy?" Kì Nguyệt đã sớm chờ ở vạch xuất phát, đợi nửa ngày cũng chưa thấy Khương Ngưng Tuý lại đây, nàng không khỏi thúc giục:
"Chớ không phải là Nhan Quốc Thái tử phi lâm trận khiếp đảm chứ?"
Khương Ngưng Tuý nghe vậy, không nói lời nào, cưỡi Truy Trần một đường tiến tới.
"Là một con ngựa tốt." Kì Nguyệt nghiêng đầu đánh giá Truy Trần một phen, cuối cùng mở miệng cười nói:
"Nếu đều là thượng thừa kỵ mã, như vậy, chúng ta chỉ có thể thắng nhờ năng lực."
Khương Ngưng Tuý không nói lời nào, nàng ngẩng đầu nhìn đường đua thật dài trước mắt, thần sắc một mảnh lạnh nhạt.
"Lấy nơi này làm nơi xuất phát, đích đến chính là doanh trướng phía trước, ai tháo xuống cờ màu trên doanh trướng đầu tiên coi như thắng. Thế nào?"
Kì Nguyệt nói tới chính là doanh trướng ở trước mặt, dựa theo phân bố, Ương Quốc bên trái, Nhan Quốc bên phải, phía ngoài doanh trước có cắm cờ màu quốc hiệu của hai nước. Kì Nguyệt cùng Khương Ngưng Tuý mỗi người một trái một phải, vừa lúc lại đối ứng với doanh trướng của hai nước.
"Tùy ngươi."
Khương Ngưng Tuý tính đoạn đường này ít nhất cũng phải vài trăm mét, không chỉ là khảo nghiệm ngựa, mà còn khảo nghiệm năng lực của người điều khiển. Nàng hơi hơi híp mắt, tựa hồ chỉ có thể mặc kệ mà đánh cuộc một lần.
Thấy hai người đã có vẻ sẵn sàng, Nhan Linh Qua ngồi trên khán đài quan sát, đầu tiên là kinh ngạc nói:
"Ngưng Nhi cưỡi con ngựa kia, không phải chính là Truy Trần sao?!" Nàng nói xong, thấy Nhan Y Lam cũng không lên tiếng phủ nhận, lại càng ngạc nhiên nói:
"Bất quá chỉ là đua ngựa bình thường thôi, hoàng tỷ thật sự là có chút đại tài tiểu dụng."
"Không sao." Nhan Y Lam hé nắp ly trà, chậm rãi thổi hơi nóng bốc lên, lại không chút để ý chầm chậm nói:
"Truy Trần hàng năm đều ở trong trại ngựa, cũng đến thời điểm cho nó chạy một chuyến rồi."
Ương Huyền Lẫm mặc dù không biết Truy Trần có lai lịch gì, nhưng chỉ cần xem lông mao sáng ngời của nó, hai mắt hữu thần, tứ chi cao to khoẻ mạnh, liếc mắt một cái liền biết là chiến mã tốt. Đừng nói là dùng để cho tiểu hài tử đua ngựa, cho dù phóng nó rong ruổi khắp khu vực săn bắn này, cũng có vẻ có chút đáng tiếc.
"Xem ra là Kì Nguyệt của chúng ta thua rồi." Khác với Ương Huyền Lẫm, Nhan Linh Qua đã biết được lai lịch của Truy Trần, cho nên nàng bất đắc dĩ buồn cười than thở, nói với Ương Huyền Lẫm:
"Nếu hoàng tỷ đã giúp một tay, lại hạ thế chuẩn bị, trận đấu này Kì Nguyệt của chúng ta đã thua đến tám phần rồi."
Nói xong, trong lòng Nhan Linh Qua dâng lên một cỗ khác thường, hoàng tỷ của nàng yêu thương Khương Ngưng Tuý không phải là giả, nhưng lại chưa bao giờ tới mức này. Suy nghĩ như vậy, ánh mắt nàng hướng tới Khương Ngưng Tuý lại mang theo vài phần nghi hoặc.
Lời nói của Nhan Linh Qua bất quá chỉ là một câu nói vui, huống hồ Ương Huyền Lẫm vẫn luôn coi trò khôi hài này như là một trận càn quấy trẻ con của Kì Nguyệt, cho nên tự nhiên không có bao nhiêu hứng thú. Nhưng nay nghe Nhan Linh Qua nói như vậy, hắn cũng chỉ cười cho qua chuyện, tựa như không thèm để ý thắng thua. Đôi mắt hắn chậm rãi đảo qua Khương Ngưng Tuý dưới đài, nhớ tới lời nói ban nãy của Nhan Y Lam, chân mày liền khẽ nhíu lại.
Cô Vương muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi có chỗ nào 'không giống như vậy'.
Vương tôn quý tộc cùng các đại thần đều đã ngồi xuống khán đài, nín thở nhìn trận đua ngựa này, cũng không phải chỉ là cuộc đua của hai tiểu cô nương có bao nhiêu kịch tính. Bọn họ nhốn nháo như vậy cũng là vì thân phận đặc thù của hai người đua. Lại nói đến đây cũng chỉ là một cuộc tranh tài nhưng sau trận đấu này, thắng thua sẽ mang đến hậu quả gì cho hai quốc gia, cũng không thể nói trong một hai câu được.
"Lời nói trước đây của Kì Nguyệt công chúa, còn có ý nghĩa không?"
Lúc này Kì Nguyệt cùng Khương Ngưng Tuý đã cưỡi ngựa tới vạch xuất phát, đang thời gian chuẩn bị, Khương Ngưng Tuý một tay túm dây cương, một tay vỗ nhẹ đầu Truy Trần, nghiêng đầu mỉm cười. Ánh dương ngời sáng chiếu lên gương mặt đạm mac lạnh như băng của nàng, nhìn lên lại có vài phần loá mắt cùng cường thế.
Không nghĩ tới Khương Ngưng Tuý lại hỏi như vậy, Kì Nguyệt ngạc nhiên nói:
"Cái gì?"
Lúc này thị vệ đã đứng ở trống trận, chuẩn bị gõ tiếng bắt đầu. Nén lại căng thẳng, Khương Ngưng Tuý cầm chắc dây cương, cười nói:
"Nếu Kì Nguyệt công chúa thắng, vương vị Thái tử phi này, ta sẽ đưa ngươi."
Lời nói cuối cùng của Khương Ngưng Tuý hoà lẫn với tiếng trống trận đinh tai nhức óc, Kì Nguyệt cố nghe xem Khương Ngưng Tuý nói cái gì, không ngờ người bên cạnh một thân hồng y đã vụt lao đi. Thời điểm hoàn hồn lại, Khương Ngưng Tuý đã cưỡi Truy trần vọt lên phía trước, Kì Nguyệt thần sắc căng thẳng, vội vàng cắn răng đuổi theo.
Bất luận đường đua xóc nảy thế nào, sống lưng của Truy Trần vẫn vững vàng như đất bằng, có lúc Khương Ngưng Túy sẽ vì chạy nhanh không ngừng mà hơi nghiêng người, mỗi khi đến lúc này, Truy Trần luôn có thể hiểu ý, mấy bước có thể giúp Khương Ngưng Túy điều chỉnh lại. Khương Ngưng Tuý hơi kinh ngạc, đây không chỉ là việc thông hiểu tính người là có thể làm được. Nếu không phải đi theo Khương Sơ Ảnh thân kinh bách chiến nhiều năm, Truy Trần làm sao có được năng lực ứng biến này chứ?
Khương Ngưng Tuý hồi đầu, thấy Kì Nguyệt ban nãy lạc ở vạch xuất phát giờ đã muốn đuổi kịp, mắt thấy hai người khoảng cách càng gần, tính ra chỉ một giây lát nữa thôi, Kì Nguyệt sẽ đuổi kịp mình. Nàng vội vàng giật dây cương trong tay, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, Truy Trần ngửa đầu thét dài một tiếng, bộ pháp chạy càng nhanh hơn hướng đến doanh trướng.
"Ngưng Nhi học cưỡi ngựa khi nào vậy?" Không ngờ rằng Khương Ngưng Tuý thế mà có thể ở trên lưng ngựa thuần thục tự nhiên như thế, Nhan Linh Qua bất giác kinh ngạc. Nàng nghiêng đầu nhìn về Nhan Y Lam đang trầm lặng không nói, hỏi:
"Ta nhớ rõ ràng thời điểm ta rời khỏi Nhan Quốc, Ngưng Nhi vẫn chưa biết cưỡi ngựa, chẳng lẽ sau này là hoàng tỷ dạy ư?"
Vấn đề này, kỳ thật Nhan Y Lam cũng muốn biết.
Bàn tay yên lặng nâng chén trà nhấp một ngụm, Nhan Y Lam tuy rằng không có bất cứ biểu tình gì, nhưng là tầm mắt của nàng vẫn trói chặt trên người Khương Ngưng Tuý. Tựa hồ từ khi bắt đầu nhận thức Khương Ngưng Tuý, nàng ấy đều có thể gây cho Nhan Y Lam một ít kinh hỷ, hôm nay cũng vậy.
Nhan Y Lam cũng không trả lời câu hỏi của Nhan Linh Qua, nàng vẫn yên lặng chăm chú nhìn Khương Ngưng Tuý một thân hồng y phóng ngựa rong ruổi trên đài, ánh mắt trở nên thâm thuý, khoé miệnh chậm rãi câu ra một chút ý cười.
Doanh trướng có cắm cờ của Đại Nhan đã gần ngay trước mắt, giữa lớp bụi đầy trời, Khương Ngưng Tuý hơi hí mắt nhìn, nàng khẽ quát một tiếng, giật giật dây cương, tăng nhịp bước chạy đến doanh trướng.
Mắt thấy đích đã ngày càng gần, Kì Nguyệt từ đầu tới cuối đều bị Khương Ngưng Tuý bỏ lại một bước, nàng âm thầm cắn chặt răng, dùng lực suý kỵ mã vọt lên. Đáng tiếc Khương Ngưng Tuý thân ảnh vĩnh viễn ở trước mặt nàng, rõ ràng gần trong gang tấc, thế nhưng lại vô pháp tới gần. Trước đó ở đại điện đã cuồng ngôn thách thức, nay nếu là thua trận trước mắt bao người, như vậy về sau thần dân Ương Quốc sẽ chê cười nàng mất.
Không được, nàng không thể để Hoàng huynh mất mặt được!
Nghĩ như vậy, Kì Nguyệt tròng mắt vừa chuyển, tay luồn vào eo lưng, thừa dịp các nàng đã cách xa khỏi khán đài, nàng nhanh chóng xuất ra ám khí bên hông, hướng tới chỗ Truy Trần ném tới.
Đích đến đã ngay trước mắt, Khương Ngưng Tuý đang giương tay chuẩn bị tháo xuống cờ màu, nàng vội vàng ghìm dây cương ý bảo Truy Trần hạ tốc độ, không ngờ lại đột nhiên nghe được Truy Trần điên cuồng thét lên một tiếng, quan thân chấn động, bộ pháp cũng trở nên loạn xạ. Tựa hồ như thấy khác thường, Khương Ngưng Tuý áp xuống căng thẳng, nàng vội vàng cúi người xem Truy Trần bị tình trạng gì, nhưng còn không chờ nàng có hành động, Truy Trần đã lồng lên lao về phía trước, vô luận Khương Ngưng Tuý quát bảo ngừng lại như thế nào, nó cũng tựa như bị mất hết linh tính, một chút cũng không nghe lời.
Khương Ngưng Tuý giật mình, nhìn doanh trướng rậm rạp ở phía trước, sắc mặt chợt trầm xuống.
=====
Câu trả lời dứt khoát của Khương Ngưng Túy làm cho Kì Nguyệt giật mình trong nháy mắt. Nghiêng đầu, Kì Nguyệt dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá kĩ Khương Ngưng Tuý, cuối cùng sáng lạn cười, nói:
"Vậy thỉnh Nhan quốc Thái tử phi lên ngựa đi."
Kiếp trước, bởi vì mẹ nàng thường xuyên ra nước ngoài xử lý công ty gia tộc, những khi Khương Ngưng Tuý rãnh rỗi cũng sẽ đi ra nước ngoài một vài ngày. Để giúp cho nàng mau chóng thích ứng với cuộc sống phương Tây, mỗi khi có thời gian, mẹ thường mang nàng theo, có khi là tham gia tiệc rượu giao lưu, có khi là đi du lịch đây đó, có khi sẽ mang nàng tới trường đua ngựa ở biệt thự gần đó cưỡi ngựa.
Lúc trước, đối với việc cưỡi ngựa, Khương Ngưng Tuý luôn suy nghĩ "xin miễn thứ cho kẻ bất tài", thậm chí cũng không thể lý giải vì sao mẹ nàng lại thích bộ môn này đến thế. Nhưng là nay nghĩ lại, nàng thấy thực may mắn vì lúc trước nghe theo quyết định của mẹ.
Đối với cưỡi ngựa, Khương Ngưng Tuý không coi là tinh thông, nhưng nhiều ngày tháng mưa dầm thấm lâu, nàng cũng coi như học được hữu mô hữu dạng. Nhưng ngựa ở hiện đại dù sao cũng đã được nuôi dưỡng thuần phục, tính tình ôn thuần hơn ngựa tự nhiên rất nhiều. Ngựa ở cổ đại rốt cuộc có dáng vẻ gì, Khương Ngưng Túy cũng không chắc.
Cũng không phải không thấp thỏm.
Nhưng nếu nàng trực tiếp nói xin miễn, như vậy tạm thời không đề cập tới Kỳ Nguyệt có chịu từ bỏ ý đồ hay không, riêng cách làm không vinh dữ "lâm trận bỏ chạy" như này sẽ bị thần dân Ương quốc lấy làm nhạo báng. Vô luận thế nào, nàng vẫn đang là Thái tử phi, nàng có thể không quan tâm đến thể diện, nhưng nàng cũng không muốn làm cho Nhan quốc vì nàng mà nhận hết nhạo báng của thiên hạ.
"Thái tử phi.".
Đang miên man nghĩ, Khương Ngưng Tuý bỗng nghe thấy có tiếng gọi nàng. Hồi đầu lại đã thấy Bích Diên dẫn theo một mã quan đi tới, trong tay mã quan kia lại nắm dây cương dắt theo một con tuấn mã thượng hạng.
Bích Diên khẽ mỉm cười.
"Nô tỳ mang ngựa đến cho Thái tử phi."
"Đây là..." Thanh Phù tỉ mỉ đáng giá kỵ mã mạnh mẽ trước mắt, kinh ngạc thốt lên:
"Truy Trần?!"
Bích Diên gật đầu.
"Đúng vậy."
Khương Ngưng Tuý cảm thấy mơ hồ, cũng không hiểu các nàng đang nói đến cái gì. Tựa hồ nhìn ra ý tứ hàm xúc trong sự trầm mặc của Khương Ngưng Tuý, Thanh Phù đưa đôi mắt không khỏi có chút hoài niệm nhìn Truy Trần, nói:
"Thái tử phi có điều không biết, Truy Trần chính là chiến mã năm đó Trưởng công chúa ban cho Đại tiểu thư, cùng Đại tiểu thư chinh chiến bốn phương, là chiến mã hiểu nhân tính thiện chiến nhất. Nghe nói nó có thể ngày đi ngàn dặm, ngồi trên lưng ngựa giống như ngồi trên ghế chắc. Đáng tiếc nó trời sinh tính tình kiệt ngạo khó phục tùng, người thường rất khó khống chế nó, cho nên từ sau khi Đại tiểu thư tạ thế, nó vẫn được dốc lòng chăm sóc trong cung. Ngoại trừ Trưởng công chúa ra, không người nào may mắn thấy cưỡi được phong thái của nó nữa."
Nghe Thanh Phù nói như vậy, Khương Ngưng Tuý mới ngẩn ra, sau lại im lặng hồi đầu, nhìn con chiến mã tên Truy trần này. Nó hai mắt sáng ngời, đầu ngẩng cao, bốn vó mạnh mẽ mà linh hoạt, mao sắc thượng thừa, tông mao màu ngân bạch run run phiêu động theo gió, dáng người mạnh mẽ mà tráng lệ.
"Trưởng công chúa rất yêu quý Truy Trần, nhưng hôm nay lại ngoại lệ a."
Thanh Phù nói xong, bất giác liếc mắt nhìn Khương Ngưng Tuý một cái, cười nói:
"Như vậy xem ra, Trưởng Công chúa đối với nương nương đúng là dụng tâm."
Khương Ngưng Tuý trầm mặc, ánh mắt của nàng không tự giác mà quét mắt trong đám người, thẳng đến khi tìm được thân ảnh của Nhan Y Lam trên khán đài mới dừng lại, không ngờ vừa vặn lại tình cờ chạm lấy ánh mắt Nhan Y Lam. Nàng thần sắc cứng đờ, bỗng dưng có chút xấu hổ, cũng không ngờ Nhan Y Lam lại mỉm cười, ánh mắt ôn nhu mà sâu nặng, tựa như trấn an, lại tựa như cổ vũ.
Mạnh mẽ thu hồi ánh mắt, Khương Ngưng Tuý tiếp nhận dây cương chiến mã, muốn thử vuốt ve bộ lông màu trắng của Truy Trần. Nàng hít một hơi thật sâu, thấp giọng lẩm bẩm:
"Chỉ mong ngươi có thể giúp ta."
Cũng không biết Truy Trần có thực có nhân tính như lời Thanh Phù nói không, mà Khương Ngưng Tuý vừa mới thì thầm xong, chỉ thấy nó hừ nhẹ một tiếng, rung rung bộ lông trắng noãn mềm mại, nửa người trước hơi hơi cúi xuống, như là đang chờ đợi Khương Ngưng Tuý cưỡi lên.
Truy Trần vốn tính kiệt ngạo khó thuần, không ngờ rằng ở trước mặt Khương Ngưng Tuý lại chịu thuận theo như thế. Bích Diên trong lòng không khỏi kinh ngạc. Đáng tiếc tình thế trước mắt không cho phép nàng ngẩn người lâu, nàng vội vàng giấu đi nghi hoặc, bước nhanh đến bên người Khương Ngưng Tuý nói:
"Thái tử phi trăm ngàn nên nhớ phải nắm lấy dây cương, hai chân kẹp chặt, giữ người đổ về phía trước. Truy Trần vốn đi theo Sơ Ảnh tướng quân đã nhiều năm, thần kinh bách chiến kinh nghiệm dày dặn, Thái tử phi cứ việc yên tâm."
"Ân." Cho tới khi ngồi trên lưng ngựa, Khương Ngưng Tuý mới phát giác, Truy Trần thực sự là ngựa tốt hiếm gặp, nàng ngồi trên lưng ngựa nhưng không có nửa điểm khó chịu. Nhẹ giọng đáp lời, Khương Ngưng Tuý nghiêng đầu nhìn Nhan Y Lam, thấp giọng nói:
"Thay ta cảm tạ Trưởng công chúa."
Thần sắc của Bích Diên nhiễm một chút ý cười:
"Vâng."
"Này, sao mà lâu vậy?" Kì Nguyệt đã sớm chờ ở vạch xuất phát, đợi nửa ngày cũng chưa thấy Khương Ngưng Tuý lại đây, nàng không khỏi thúc giục:
"Chớ không phải là Nhan Quốc Thái tử phi lâm trận khiếp đảm chứ?"
Khương Ngưng Tuý nghe vậy, không nói lời nào, cưỡi Truy Trần một đường tiến tới.
"Là một con ngựa tốt." Kì Nguyệt nghiêng đầu đánh giá Truy Trần một phen, cuối cùng mở miệng cười nói:
"Nếu đều là thượng thừa kỵ mã, như vậy, chúng ta chỉ có thể thắng nhờ năng lực."
Khương Ngưng Tuý không nói lời nào, nàng ngẩng đầu nhìn đường đua thật dài trước mắt, thần sắc một mảnh lạnh nhạt.
"Lấy nơi này làm nơi xuất phát, đích đến chính là doanh trướng phía trước, ai tháo xuống cờ màu trên doanh trướng đầu tiên coi như thắng. Thế nào?"
Kì Nguyệt nói tới chính là doanh trướng ở trước mặt, dựa theo phân bố, Ương Quốc bên trái, Nhan Quốc bên phải, phía ngoài doanh trước có cắm cờ màu quốc hiệu của hai nước. Kì Nguyệt cùng Khương Ngưng Tuý mỗi người một trái một phải, vừa lúc lại đối ứng với doanh trướng của hai nước.
"Tùy ngươi."
Khương Ngưng Tuý tính đoạn đường này ít nhất cũng phải vài trăm mét, không chỉ là khảo nghiệm ngựa, mà còn khảo nghiệm năng lực của người điều khiển. Nàng hơi hơi híp mắt, tựa hồ chỉ có thể mặc kệ mà đánh cuộc một lần.
Thấy hai người đã có vẻ sẵn sàng, Nhan Linh Qua ngồi trên khán đài quan sát, đầu tiên là kinh ngạc nói:
"Ngưng Nhi cưỡi con ngựa kia, không phải chính là Truy Trần sao?!" Nàng nói xong, thấy Nhan Y Lam cũng không lên tiếng phủ nhận, lại càng ngạc nhiên nói:
"Bất quá chỉ là đua ngựa bình thường thôi, hoàng tỷ thật sự là có chút đại tài tiểu dụng."
"Không sao." Nhan Y Lam hé nắp ly trà, chậm rãi thổi hơi nóng bốc lên, lại không chút để ý chầm chậm nói:
"Truy Trần hàng năm đều ở trong trại ngựa, cũng đến thời điểm cho nó chạy một chuyến rồi."
Ương Huyền Lẫm mặc dù không biết Truy Trần có lai lịch gì, nhưng chỉ cần xem lông mao sáng ngời của nó, hai mắt hữu thần, tứ chi cao to khoẻ mạnh, liếc mắt một cái liền biết là chiến mã tốt. Đừng nói là dùng để cho tiểu hài tử đua ngựa, cho dù phóng nó rong ruổi khắp khu vực săn bắn này, cũng có vẻ có chút đáng tiếc.
"Xem ra là Kì Nguyệt của chúng ta thua rồi." Khác với Ương Huyền Lẫm, Nhan Linh Qua đã biết được lai lịch của Truy Trần, cho nên nàng bất đắc dĩ buồn cười than thở, nói với Ương Huyền Lẫm:
"Nếu hoàng tỷ đã giúp một tay, lại hạ thế chuẩn bị, trận đấu này Kì Nguyệt của chúng ta đã thua đến tám phần rồi."
Nói xong, trong lòng Nhan Linh Qua dâng lên một cỗ khác thường, hoàng tỷ của nàng yêu thương Khương Ngưng Tuý không phải là giả, nhưng lại chưa bao giờ tới mức này. Suy nghĩ như vậy, ánh mắt nàng hướng tới Khương Ngưng Tuý lại mang theo vài phần nghi hoặc.
Lời nói của Nhan Linh Qua bất quá chỉ là một câu nói vui, huống hồ Ương Huyền Lẫm vẫn luôn coi trò khôi hài này như là một trận càn quấy trẻ con của Kì Nguyệt, cho nên tự nhiên không có bao nhiêu hứng thú. Nhưng nay nghe Nhan Linh Qua nói như vậy, hắn cũng chỉ cười cho qua chuyện, tựa như không thèm để ý thắng thua. Đôi mắt hắn chậm rãi đảo qua Khương Ngưng Tuý dưới đài, nhớ tới lời nói ban nãy của Nhan Y Lam, chân mày liền khẽ nhíu lại.
Cô Vương muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi có chỗ nào 'không giống như vậy'.
Vương tôn quý tộc cùng các đại thần đều đã ngồi xuống khán đài, nín thở nhìn trận đua ngựa này, cũng không phải chỉ là cuộc đua của hai tiểu cô nương có bao nhiêu kịch tính. Bọn họ nhốn nháo như vậy cũng là vì thân phận đặc thù của hai người đua. Lại nói đến đây cũng chỉ là một cuộc tranh tài nhưng sau trận đấu này, thắng thua sẽ mang đến hậu quả gì cho hai quốc gia, cũng không thể nói trong một hai câu được.
"Lời nói trước đây của Kì Nguyệt công chúa, còn có ý nghĩa không?"
Lúc này Kì Nguyệt cùng Khương Ngưng Tuý đã cưỡi ngựa tới vạch xuất phát, đang thời gian chuẩn bị, Khương Ngưng Tuý một tay túm dây cương, một tay vỗ nhẹ đầu Truy Trần, nghiêng đầu mỉm cười. Ánh dương ngời sáng chiếu lên gương mặt đạm mac lạnh như băng của nàng, nhìn lên lại có vài phần loá mắt cùng cường thế.
Không nghĩ tới Khương Ngưng Tuý lại hỏi như vậy, Kì Nguyệt ngạc nhiên nói:
"Cái gì?"
Lúc này thị vệ đã đứng ở trống trận, chuẩn bị gõ tiếng bắt đầu. Nén lại căng thẳng, Khương Ngưng Tuý cầm chắc dây cương, cười nói:
"Nếu Kì Nguyệt công chúa thắng, vương vị Thái tử phi này, ta sẽ đưa ngươi."
Lời nói cuối cùng của Khương Ngưng Tuý hoà lẫn với tiếng trống trận đinh tai nhức óc, Kì Nguyệt cố nghe xem Khương Ngưng Tuý nói cái gì, không ngờ người bên cạnh một thân hồng y đã vụt lao đi. Thời điểm hoàn hồn lại, Khương Ngưng Tuý đã cưỡi Truy trần vọt lên phía trước, Kì Nguyệt thần sắc căng thẳng, vội vàng cắn răng đuổi theo.
Bất luận đường đua xóc nảy thế nào, sống lưng của Truy Trần vẫn vững vàng như đất bằng, có lúc Khương Ngưng Túy sẽ vì chạy nhanh không ngừng mà hơi nghiêng người, mỗi khi đến lúc này, Truy Trần luôn có thể hiểu ý, mấy bước có thể giúp Khương Ngưng Túy điều chỉnh lại. Khương Ngưng Tuý hơi kinh ngạc, đây không chỉ là việc thông hiểu tính người là có thể làm được. Nếu không phải đi theo Khương Sơ Ảnh thân kinh bách chiến nhiều năm, Truy Trần làm sao có được năng lực ứng biến này chứ?
Khương Ngưng Tuý hồi đầu, thấy Kì Nguyệt ban nãy lạc ở vạch xuất phát giờ đã muốn đuổi kịp, mắt thấy hai người khoảng cách càng gần, tính ra chỉ một giây lát nữa thôi, Kì Nguyệt sẽ đuổi kịp mình. Nàng vội vàng giật dây cương trong tay, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, Truy Trần ngửa đầu thét dài một tiếng, bộ pháp chạy càng nhanh hơn hướng đến doanh trướng.
"Ngưng Nhi học cưỡi ngựa khi nào vậy?" Không ngờ rằng Khương Ngưng Tuý thế mà có thể ở trên lưng ngựa thuần thục tự nhiên như thế, Nhan Linh Qua bất giác kinh ngạc. Nàng nghiêng đầu nhìn về Nhan Y Lam đang trầm lặng không nói, hỏi:
"Ta nhớ rõ ràng thời điểm ta rời khỏi Nhan Quốc, Ngưng Nhi vẫn chưa biết cưỡi ngựa, chẳng lẽ sau này là hoàng tỷ dạy ư?"
Vấn đề này, kỳ thật Nhan Y Lam cũng muốn biết.
Bàn tay yên lặng nâng chén trà nhấp một ngụm, Nhan Y Lam tuy rằng không có bất cứ biểu tình gì, nhưng là tầm mắt của nàng vẫn trói chặt trên người Khương Ngưng Tuý. Tựa hồ từ khi bắt đầu nhận thức Khương Ngưng Tuý, nàng ấy đều có thể gây cho Nhan Y Lam một ít kinh hỷ, hôm nay cũng vậy.
Nhan Y Lam cũng không trả lời câu hỏi của Nhan Linh Qua, nàng vẫn yên lặng chăm chú nhìn Khương Ngưng Tuý một thân hồng y phóng ngựa rong ruổi trên đài, ánh mắt trở nên thâm thuý, khoé miệnh chậm rãi câu ra một chút ý cười.
Doanh trướng có cắm cờ của Đại Nhan đã gần ngay trước mắt, giữa lớp bụi đầy trời, Khương Ngưng Tuý hơi hí mắt nhìn, nàng khẽ quát một tiếng, giật giật dây cương, tăng nhịp bước chạy đến doanh trướng.
Mắt thấy đích đã ngày càng gần, Kì Nguyệt từ đầu tới cuối đều bị Khương Ngưng Tuý bỏ lại một bước, nàng âm thầm cắn chặt răng, dùng lực suý kỵ mã vọt lên. Đáng tiếc Khương Ngưng Tuý thân ảnh vĩnh viễn ở trước mặt nàng, rõ ràng gần trong gang tấc, thế nhưng lại vô pháp tới gần. Trước đó ở đại điện đã cuồng ngôn thách thức, nay nếu là thua trận trước mắt bao người, như vậy về sau thần dân Ương Quốc sẽ chê cười nàng mất.
Không được, nàng không thể để Hoàng huynh mất mặt được!
Nghĩ như vậy, Kì Nguyệt tròng mắt vừa chuyển, tay luồn vào eo lưng, thừa dịp các nàng đã cách xa khỏi khán đài, nàng nhanh chóng xuất ra ám khí bên hông, hướng tới chỗ Truy Trần ném tới.
Đích đến đã ngay trước mắt, Khương Ngưng Tuý đang giương tay chuẩn bị tháo xuống cờ màu, nàng vội vàng ghìm dây cương ý bảo Truy Trần hạ tốc độ, không ngờ lại đột nhiên nghe được Truy Trần điên cuồng thét lên một tiếng, quan thân chấn động, bộ pháp cũng trở nên loạn xạ. Tựa hồ như thấy khác thường, Khương Ngưng Tuý áp xuống căng thẳng, nàng vội vàng cúi người xem Truy Trần bị tình trạng gì, nhưng còn không chờ nàng có hành động, Truy Trần đã lồng lên lao về phía trước, vô luận Khương Ngưng Tuý quát bảo ngừng lại như thế nào, nó cũng tựa như bị mất hết linh tính, một chút cũng không nghe lời.
Khương Ngưng Tuý giật mình, nhìn doanh trướng rậm rạp ở phía trước, sắc mặt chợt trầm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.