Chương 88
Ti Mộ
01/06/2021
Mắt thấy Khương Ngưng Túy cả người lẫn ngựa đều phóng vào trong doanh trướng, Kỳ Nguyệt cũng cảm thấy choáng váng.
Nàng bất quá chỉ muốn dập tắt khí diễm của Khương Ngưng Túy, nhưng tuyệt không nghĩ đến sẽ là kết quả như vậy.
Đường đua loạn thành một đoàn, trên khán đài nhất thời cũng rơi vào một mảnh xôn xao. Đối mặt với biến cố đột nhiên xuất hiện này, may mắn những người kia là vương tôn quý tộc nên cũng không quá thất thố.
"Trời ạ!"
Nhan Linh Qua từ chỗ ngồi đứng dậy, nàng khẽ hô một tiếng, nhìn thân ảnh Khương Ngưng Túy kéo Truy Trần đã mất khống chế càng ngày càng chạy xa, nàng cúi đầu nhìn Ương Huyền Lẫm đang trầm mặc, trên mặt mơ hồ lộ ra chút ưu sắc.
"Cạnh."
Nhan Y Lam vẫn luôn xem động tĩnh trên đường đua, tiểu động tác kia của Kỳ Nguyệt, có lẽ có thể lừa gạt được người ngoài, nhưng làm sao có thể qua được mắt nàng. Truy Trần lúc này đã mang theo Khương Ngưng túy một đường điên cuồng phóng đi, sắc mặt nàng hơi trầm xuống, trở tay ném ly trà lên bàn, thanh âm giòn giã này rất nhanh đã bị sự huyên nào phía dưới che đi, nhưng vẫn khiến cho người nghe căng thẳng.
Trái tim của Nhan Linh Qua vốn treo giữa không trung, hiện giờ nghe thấy tiếng vang bên cạnh, nàng cả kinh, đang định quay đầu nhìn lại thì đã thấy một bộ bạch y tuyệt trần nhẹ nhàng lướt qua trước mắt nàng. Đến lúc tỉnh hồn đã nhìn thấy hoàng tỷ vội vã đi xuống khán đài.
Tiện tay bắt lấy một con ngựa bên cạnh đường đua từ nội quan, Nhan Y Lam đạp lên mã an, mượn lực phóng lên ngựa, bạch y phất phới, tôn lên thần sắc không giận tự uy của nàng, thần tình giữa mi nhãn nhiễm xuất khí phách ngạo thị thiên hạ.
Có lẽ ánh mặt trời quá mức sáng chói, Ương Huyền Lẫm hơi nheo mắt, không khỏi có chút ngây ngẩn.
Thời gian dời đổi, Phượng Nghi của năm đó, chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu có khí thế của quân vương.
Chỉ nghe một tiếng quát khẽ, Nhan Y Lam đã phóng ngựa đuổi theo phương hướng của Khương Ngưng Túy. Trầm mặc nhìn Nhan Y Lam rời đi, Ương Huyền Lẫm không biết đã nhìn ra chuyện gì, hắn đột nhiên nhíu mày, bật đứng dậy theo động tác của Nhan Y Lam.
"Vai nàng bị thương từ lúc nào?" Lời này của Ương Huyền Lẫm là có ý hỏi đến Bích Diên vẫn đang đứng trên khán đài, đáng tiếc Bích Diên chỉ một mực cúi đầu yên lặng không nói. Nếu Ương Huyền Lẫm có thể tốn tám năm để tìm hiểu Nhan Y Lam, tự nhiên cũng có thể ít nhiều hiểu được tính khí của tâm phúc bên cạnh nàng. Thấy Bích Diên không trả lời, thần sắc trên mặt Ương Huyền Lẫm đông lại, xoay người phân phó với ngự tiền thị vệ bên cạnh hắn:
"Phái người đi cùng Trưởng công chúa, nhớ lấy, không thể để nàng bị thương."
Nghe thấy căn dặn của Ương Huyền Lẫm, Nhan Linh Qua cúi đầu liếc nhìn Kỳ Nguyệt vẫn đang sững sờ trên đường đua, nhanh chóng đi xuống khán đài đến bên cạnh nàng.
"Xuống đây!"
Kỳ Nguyệt bị tiếng quát chói tai này của Nhan Linh Qua làm cho thần hồn trở về, nàng vẫn có chút u mê nhìn Nhan Linh Qua, hồi lâu mới nghiêng người xuống ngựa. Tựa hồ cũng đã ý thức được bản thân gây ra đại họa, nàng có mấy phần khiếp đảm ngẩng đầu nhìn Ương Huyền Lẫm xa xa trên khán đài, thấp giọng nói:
"Hoàng tẩu, ta..."
"Có biết muội đã gây ra họa lớn thế nào không?" Nhan Linh Qua vừa đỡ Kỳ Nguyệt đứng vững, vừa nhìn theo bóng lưng cưỡi ngựa đi xa của Nhan Y Lam.
"Nhìn dáng vẻ của hoàng tỷ, nếu Ngưng nhi có chuyện gì không may, hoàng huynh của muội cũng sẽ không bảo vệ được muội."
Từ trước đến giờ Kỳ Nguyệt luôn kính sợ Ương Huyền Lẫm, lại biết được sức nặng của Nhan Y Lam trong lòng hắn, giờ nghe được Nhan Linh Qua nói như vậy, lập tức trái tim liền có chút không yên.
"Không đúng a." Kỳ Nguyệt một đường theo Nhan Linh Qua đi đến trên khán đài, trong đầu suy nghĩ gì đó, đột nhiên, nàng dừng chân, chợt nói:
"Thái tử phi Nhan Quốc không phải là người thương của Thái tử sao? Tại sao người đuổi theo lại là Trưởng công chúa mà không phải là Thái tử chứ?"
Nhan Linh Qua ngẩng ra, nàng vội vàng che đi khác thường trong lòng, nói với Kỳ Nguyệt:
"Không được nói bừa!"
Không nhận được câu trả lời từ Nhan Linh Qua, lại thấy gương mặt nghiêm nghị của nàng không giống giả vờ, Kỳ Nguyệt tự nhiên không dám hỏi nhiều nữa, nhưng vấn đề này nàng vẫn ghi trong lòng.
Vó ngựa làm cát vàng tung bay, lòng của Nhan Y Lam cũng như bị những mảnh cát đá kia cắt vào, sự hoang mang cùng bất an đã lâu không xuất hiện nay dần dần dâng lên trong lòng, loại cảm giác vô lực đó thậm chí còn khó thụ hơn khi bản thân nàng rơi vào hiểm cảnh.
Dưới gió cát tung bay, loáng thoáng có một bóng người chậm rãi tiến vào tầm mắt của Nhan Y Lam, nàng không khỏi ngẩng ra, cao giọng kềm lại dây cương, ổn định tầm mắt nhìn đường nét dần rõ ràng của người kia.
Khương Ngưng Túy cưỡi Truy Trần lay động đi ra, cung trang đỏ thẫm càng khiến sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, chỉ là thần sắc vẫn lãnh đạm, lộ ra sự trấn định không chút rối loạn khi lâm nguy. Nhìn thấy Nhan Y Lam phóng ngựa lập tức chạy đến, Khương Ngưng Túy yên lặng liếc nhìn nàng một cái, sau đó cưỡi Truy Trần ra khỏi doanh trướng, buông bàn tay đang cầm dây cương ra, thân thể hơi nghiêng về trước một chút, lấy xuống lá cờ được treo trên doanh trướng.
Mái tóc được búi đầy trâm lúc trước, trong lúc hoảng loạn không biết đã rơi lạc ở nơi nào, vì không bị trói buộc mà tự do xõa dài, theo gió tung bay đầy trời. Trong mắt của nàng lộ ra quật cường cùng ẩn nhẫn, đôi môi mỏng hơi mím lại, dường như đang cực lực ẩn nhẫn cái gì đó.
Trong không khí hình như có khí tức không tầm thường lưu động, cỗ mùi vị quen thuộc kia bất giác khiến Nhan Y Lam cau mày, hai chân nàng thúc vào bụng ngựa, tiến lên vài bước đến chỗ Khương Ngưng Túy. Chỉ thấy Khương Ngưng Túy một tay cầm lá cờ, một tay khác không chút sinh khí xuôi ở bên người, ống tay áo phải đã bị cắt vỡ, bên trong dường như có huyết sắc thấm ra y sam, in vào tụ sam phi sắc như lửa đốt đôi mắt.
Nhìn vết thương của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam trầm giọng hỏi:
"Có chuyện gì?"
Truy Trần bị Kỳ Nguyệt ám hại, mất khống chế phóng vào trong doanh trướng, Khương Ngưng Túy không cách nào khiến nó dừng lại, may mắn tiếng động đã khiến binh lính canh giữ trong doanh trướng phát hiện, bọn họ nhận ra Khương Ngưng Túy, cho nên lập tức chạy đến thay nàng cản ngựa.
Đáng tiếc, Truy Trần có thần kinh bách chiến bách thắng, khí lực lớn kinh người, các binh lính không thể kéo nó dừng lại, càng không thể đuổi kịp, mắt thấy nó lại muốn chạy sang nơi khác, dưới tình thế cấp bách, một binh lính trong đó liền nhớ đến trường mâu trong tay, muốn dùng nó để đâm thương bên chân Truy Trần, ngăn cản nó.
Giữa lúc hốt hoảng, Khương Ngưng Túy nhớ đến Thanh Phù khi trước đã nói với nàng, Truy Trần là con ngựa mà Nhan Y Lam yêu quý nhất, nghĩ đến đây, động tác của nàng đã nhanh hơn ý thức, dùng tay không cứ thế cản lại động tác của binh lính, trường mâu sắc bén đã cắt vỡ y sam của nàng, hung mãnh đâm vào cổ tay.
Có lẽ vì đánh hơi được khí vị huyết tinh đã lâu không thấy, dần dần gọi lên bản năng chiến mã của Truy Trần, nó cũng dần từ bình tĩnh lại, ngừng lại bước chân rối loạn, chỉ thấy nó không ngừng lắc lắc đầu, trạng thái từ từ trở về bình thường.
Hồi tưởng lại tất cả những thứ vừa xảy ra, Khương Ngưng Túy hồi thần nhìn Nhan Y Lam, nhấp mím môi. Cũng không có ý định nói ra những chuyện vừa rồi.
"Ta không sao."
Khương Ngưng Túy nói đến đây, cố chấp cưỡi Truy Trần trở về. Nhìn thấy Khương Ngưng Túy lúc này lại chỉ một mình trở lại, trong tay lại vẫn cầm cờ màu đã ước định, trên khán đài lại một trận thổn thức. Kỳ Nguyệt lúc này cũng lăng lăng đi xuống, ánh mắt quan sát Khương Ngưng Túy cũng bất giác thêm mấy phần kính ý.
"Ngươi..."
Cho dù Kỳ Nguyệt trước giờ vốn tùy tiện, lúc này cũng cảm thấy có chút có lỗi, dù sao đều là nàng đuối lý trước, hiện giờ thấy Khương Ngưng Túy mang vết thương trở về, lòng nàng cũng không thoải mái. Có điều, nếu không phải vừa rồi tận mắt nhìn thấy một màn này, có đánh chết Kỳ Nguyệt cũng sẽ không tin, một Khương Ngưng Túy bình thường nhìn như nhu nhược, nhưng khi đối mặt với nguy hiểm lại sẽ có thần tình trấn định như vậy.
"Cái này, là của Kỳ Nguyệt công chúa?"
Khương Ngưng Túy nói đến đây, đem ba mũi ám khí trong tay đưa cho Kỳ Nguyệt, nhìn thấy Kỳ Nguyệt khó chịu nhận lấy chúng giống như cầm lấy củ khoai nóng, nàng khẽ mỉm cười, mi mắt lại băng lãnh vô cùng.
"Người Nhan Quốc từ trước đến giờ luôn làm việc bằng phẳng, bản lĩnh của ta không bằng ngươi, cuộc tranh tài này là ta thua."
Mặc dù Khương Ngưng Túy không nói một chữ nào đến ba mũi ám khí này, nhưng ý tứ trong lời nói lại giống như trực tiếp cho Kỳ Nguyệt một cái bạt tai vang dội.
Cái gì mà người Nhan Quốc từ trước đến giờ luôn làm việc bằng phẳng, Khương Ngưng Túy chỉ bất quá là đang cười chê Kỳ Nguyệt làm việc không đủ quang minh lỗi lạc, chỉ biết dùng chút trò vặt thôi. Mà Khương Ngưng Túy mặc dù thoải mái nhận thua, nhưng kết quả này trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng. Cho dù nàng thua, đều cũng vì bị Kỳ Nguyệt ám toán mà thôi.
Dù Khương Ngưng Túy thua, nhưng nàng vẫn là người thắng, hơn nữa còn thắng đến phong quang rạng rỡ, hoàn toàn không để Nhan Quốc mất đi một chút mặt mũi nào.
Nghĩ đến đây, Kỳ Nguyệt cúi đầu nhìn ám khí dính máu trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Khương Ngưng Túy lãnh đạm đến bất cận nhân tình trước mắt, trong lòng bị nghẹn ứ, một câu phản bác cũng không có.
Nàng bất quá chỉ muốn dập tắt khí diễm của Khương Ngưng Túy, nhưng tuyệt không nghĩ đến sẽ là kết quả như vậy.
Đường đua loạn thành một đoàn, trên khán đài nhất thời cũng rơi vào một mảnh xôn xao. Đối mặt với biến cố đột nhiên xuất hiện này, may mắn những người kia là vương tôn quý tộc nên cũng không quá thất thố.
"Trời ạ!"
Nhan Linh Qua từ chỗ ngồi đứng dậy, nàng khẽ hô một tiếng, nhìn thân ảnh Khương Ngưng Túy kéo Truy Trần đã mất khống chế càng ngày càng chạy xa, nàng cúi đầu nhìn Ương Huyền Lẫm đang trầm mặc, trên mặt mơ hồ lộ ra chút ưu sắc.
"Cạnh."
Nhan Y Lam vẫn luôn xem động tĩnh trên đường đua, tiểu động tác kia của Kỳ Nguyệt, có lẽ có thể lừa gạt được người ngoài, nhưng làm sao có thể qua được mắt nàng. Truy Trần lúc này đã mang theo Khương Ngưng túy một đường điên cuồng phóng đi, sắc mặt nàng hơi trầm xuống, trở tay ném ly trà lên bàn, thanh âm giòn giã này rất nhanh đã bị sự huyên nào phía dưới che đi, nhưng vẫn khiến cho người nghe căng thẳng.
Trái tim của Nhan Linh Qua vốn treo giữa không trung, hiện giờ nghe thấy tiếng vang bên cạnh, nàng cả kinh, đang định quay đầu nhìn lại thì đã thấy một bộ bạch y tuyệt trần nhẹ nhàng lướt qua trước mắt nàng. Đến lúc tỉnh hồn đã nhìn thấy hoàng tỷ vội vã đi xuống khán đài.
Tiện tay bắt lấy một con ngựa bên cạnh đường đua từ nội quan, Nhan Y Lam đạp lên mã an, mượn lực phóng lên ngựa, bạch y phất phới, tôn lên thần sắc không giận tự uy của nàng, thần tình giữa mi nhãn nhiễm xuất khí phách ngạo thị thiên hạ.
Có lẽ ánh mặt trời quá mức sáng chói, Ương Huyền Lẫm hơi nheo mắt, không khỏi có chút ngây ngẩn.
Thời gian dời đổi, Phượng Nghi của năm đó, chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu có khí thế của quân vương.
Chỉ nghe một tiếng quát khẽ, Nhan Y Lam đã phóng ngựa đuổi theo phương hướng của Khương Ngưng Túy. Trầm mặc nhìn Nhan Y Lam rời đi, Ương Huyền Lẫm không biết đã nhìn ra chuyện gì, hắn đột nhiên nhíu mày, bật đứng dậy theo động tác của Nhan Y Lam.
"Vai nàng bị thương từ lúc nào?" Lời này của Ương Huyền Lẫm là có ý hỏi đến Bích Diên vẫn đang đứng trên khán đài, đáng tiếc Bích Diên chỉ một mực cúi đầu yên lặng không nói. Nếu Ương Huyền Lẫm có thể tốn tám năm để tìm hiểu Nhan Y Lam, tự nhiên cũng có thể ít nhiều hiểu được tính khí của tâm phúc bên cạnh nàng. Thấy Bích Diên không trả lời, thần sắc trên mặt Ương Huyền Lẫm đông lại, xoay người phân phó với ngự tiền thị vệ bên cạnh hắn:
"Phái người đi cùng Trưởng công chúa, nhớ lấy, không thể để nàng bị thương."
Nghe thấy căn dặn của Ương Huyền Lẫm, Nhan Linh Qua cúi đầu liếc nhìn Kỳ Nguyệt vẫn đang sững sờ trên đường đua, nhanh chóng đi xuống khán đài đến bên cạnh nàng.
"Xuống đây!"
Kỳ Nguyệt bị tiếng quát chói tai này của Nhan Linh Qua làm cho thần hồn trở về, nàng vẫn có chút u mê nhìn Nhan Linh Qua, hồi lâu mới nghiêng người xuống ngựa. Tựa hồ cũng đã ý thức được bản thân gây ra đại họa, nàng có mấy phần khiếp đảm ngẩng đầu nhìn Ương Huyền Lẫm xa xa trên khán đài, thấp giọng nói:
"Hoàng tẩu, ta..."
"Có biết muội đã gây ra họa lớn thế nào không?" Nhan Linh Qua vừa đỡ Kỳ Nguyệt đứng vững, vừa nhìn theo bóng lưng cưỡi ngựa đi xa của Nhan Y Lam.
"Nhìn dáng vẻ của hoàng tỷ, nếu Ngưng nhi có chuyện gì không may, hoàng huynh của muội cũng sẽ không bảo vệ được muội."
Từ trước đến giờ Kỳ Nguyệt luôn kính sợ Ương Huyền Lẫm, lại biết được sức nặng của Nhan Y Lam trong lòng hắn, giờ nghe được Nhan Linh Qua nói như vậy, lập tức trái tim liền có chút không yên.
"Không đúng a." Kỳ Nguyệt một đường theo Nhan Linh Qua đi đến trên khán đài, trong đầu suy nghĩ gì đó, đột nhiên, nàng dừng chân, chợt nói:
"Thái tử phi Nhan Quốc không phải là người thương của Thái tử sao? Tại sao người đuổi theo lại là Trưởng công chúa mà không phải là Thái tử chứ?"
Nhan Linh Qua ngẩng ra, nàng vội vàng che đi khác thường trong lòng, nói với Kỳ Nguyệt:
"Không được nói bừa!"
Không nhận được câu trả lời từ Nhan Linh Qua, lại thấy gương mặt nghiêm nghị của nàng không giống giả vờ, Kỳ Nguyệt tự nhiên không dám hỏi nhiều nữa, nhưng vấn đề này nàng vẫn ghi trong lòng.
Vó ngựa làm cát vàng tung bay, lòng của Nhan Y Lam cũng như bị những mảnh cát đá kia cắt vào, sự hoang mang cùng bất an đã lâu không xuất hiện nay dần dần dâng lên trong lòng, loại cảm giác vô lực đó thậm chí còn khó thụ hơn khi bản thân nàng rơi vào hiểm cảnh.
Dưới gió cát tung bay, loáng thoáng có một bóng người chậm rãi tiến vào tầm mắt của Nhan Y Lam, nàng không khỏi ngẩng ra, cao giọng kềm lại dây cương, ổn định tầm mắt nhìn đường nét dần rõ ràng của người kia.
Khương Ngưng Túy cưỡi Truy Trần lay động đi ra, cung trang đỏ thẫm càng khiến sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, chỉ là thần sắc vẫn lãnh đạm, lộ ra sự trấn định không chút rối loạn khi lâm nguy. Nhìn thấy Nhan Y Lam phóng ngựa lập tức chạy đến, Khương Ngưng Túy yên lặng liếc nhìn nàng một cái, sau đó cưỡi Truy Trần ra khỏi doanh trướng, buông bàn tay đang cầm dây cương ra, thân thể hơi nghiêng về trước một chút, lấy xuống lá cờ được treo trên doanh trướng.
Mái tóc được búi đầy trâm lúc trước, trong lúc hoảng loạn không biết đã rơi lạc ở nơi nào, vì không bị trói buộc mà tự do xõa dài, theo gió tung bay đầy trời. Trong mắt của nàng lộ ra quật cường cùng ẩn nhẫn, đôi môi mỏng hơi mím lại, dường như đang cực lực ẩn nhẫn cái gì đó.
Trong không khí hình như có khí tức không tầm thường lưu động, cỗ mùi vị quen thuộc kia bất giác khiến Nhan Y Lam cau mày, hai chân nàng thúc vào bụng ngựa, tiến lên vài bước đến chỗ Khương Ngưng Túy. Chỉ thấy Khương Ngưng Túy một tay cầm lá cờ, một tay khác không chút sinh khí xuôi ở bên người, ống tay áo phải đã bị cắt vỡ, bên trong dường như có huyết sắc thấm ra y sam, in vào tụ sam phi sắc như lửa đốt đôi mắt.
Nhìn vết thương của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam trầm giọng hỏi:
"Có chuyện gì?"
Truy Trần bị Kỳ Nguyệt ám hại, mất khống chế phóng vào trong doanh trướng, Khương Ngưng Túy không cách nào khiến nó dừng lại, may mắn tiếng động đã khiến binh lính canh giữ trong doanh trướng phát hiện, bọn họ nhận ra Khương Ngưng Túy, cho nên lập tức chạy đến thay nàng cản ngựa.
Đáng tiếc, Truy Trần có thần kinh bách chiến bách thắng, khí lực lớn kinh người, các binh lính không thể kéo nó dừng lại, càng không thể đuổi kịp, mắt thấy nó lại muốn chạy sang nơi khác, dưới tình thế cấp bách, một binh lính trong đó liền nhớ đến trường mâu trong tay, muốn dùng nó để đâm thương bên chân Truy Trần, ngăn cản nó.
Giữa lúc hốt hoảng, Khương Ngưng Túy nhớ đến Thanh Phù khi trước đã nói với nàng, Truy Trần là con ngựa mà Nhan Y Lam yêu quý nhất, nghĩ đến đây, động tác của nàng đã nhanh hơn ý thức, dùng tay không cứ thế cản lại động tác của binh lính, trường mâu sắc bén đã cắt vỡ y sam của nàng, hung mãnh đâm vào cổ tay.
Có lẽ vì đánh hơi được khí vị huyết tinh đã lâu không thấy, dần dần gọi lên bản năng chiến mã của Truy Trần, nó cũng dần từ bình tĩnh lại, ngừng lại bước chân rối loạn, chỉ thấy nó không ngừng lắc lắc đầu, trạng thái từ từ trở về bình thường.
Hồi tưởng lại tất cả những thứ vừa xảy ra, Khương Ngưng Túy hồi thần nhìn Nhan Y Lam, nhấp mím môi. Cũng không có ý định nói ra những chuyện vừa rồi.
"Ta không sao."
Khương Ngưng Túy nói đến đây, cố chấp cưỡi Truy Trần trở về. Nhìn thấy Khương Ngưng Túy lúc này lại chỉ một mình trở lại, trong tay lại vẫn cầm cờ màu đã ước định, trên khán đài lại một trận thổn thức. Kỳ Nguyệt lúc này cũng lăng lăng đi xuống, ánh mắt quan sát Khương Ngưng Túy cũng bất giác thêm mấy phần kính ý.
"Ngươi..."
Cho dù Kỳ Nguyệt trước giờ vốn tùy tiện, lúc này cũng cảm thấy có chút có lỗi, dù sao đều là nàng đuối lý trước, hiện giờ thấy Khương Ngưng Túy mang vết thương trở về, lòng nàng cũng không thoải mái. Có điều, nếu không phải vừa rồi tận mắt nhìn thấy một màn này, có đánh chết Kỳ Nguyệt cũng sẽ không tin, một Khương Ngưng Túy bình thường nhìn như nhu nhược, nhưng khi đối mặt với nguy hiểm lại sẽ có thần tình trấn định như vậy.
"Cái này, là của Kỳ Nguyệt công chúa?"
Khương Ngưng Túy nói đến đây, đem ba mũi ám khí trong tay đưa cho Kỳ Nguyệt, nhìn thấy Kỳ Nguyệt khó chịu nhận lấy chúng giống như cầm lấy củ khoai nóng, nàng khẽ mỉm cười, mi mắt lại băng lãnh vô cùng.
"Người Nhan Quốc từ trước đến giờ luôn làm việc bằng phẳng, bản lĩnh của ta không bằng ngươi, cuộc tranh tài này là ta thua."
Mặc dù Khương Ngưng Túy không nói một chữ nào đến ba mũi ám khí này, nhưng ý tứ trong lời nói lại giống như trực tiếp cho Kỳ Nguyệt một cái bạt tai vang dội.
Cái gì mà người Nhan Quốc từ trước đến giờ luôn làm việc bằng phẳng, Khương Ngưng Túy chỉ bất quá là đang cười chê Kỳ Nguyệt làm việc không đủ quang minh lỗi lạc, chỉ biết dùng chút trò vặt thôi. Mà Khương Ngưng Túy mặc dù thoải mái nhận thua, nhưng kết quả này trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng. Cho dù nàng thua, đều cũng vì bị Kỳ Nguyệt ám toán mà thôi.
Dù Khương Ngưng Túy thua, nhưng nàng vẫn là người thắng, hơn nữa còn thắng đến phong quang rạng rỡ, hoàn toàn không để Nhan Quốc mất đi một chút mặt mũi nào.
Nghĩ đến đây, Kỳ Nguyệt cúi đầu nhìn ám khí dính máu trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Khương Ngưng Túy lãnh đạm đến bất cận nhân tình trước mắt, trong lòng bị nghẹn ứ, một câu phản bác cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.