Chương 89
Ti Mộ
01/06/2021
Lần tỷ thí này của Nhan Quốc cùng Ương Quốc, thất bại đã sớm không phải là vấn đề mà mọi người quan tâm nhất hôm nay.
Lúc này Nhan Y Lam cũng đã đánh ngựa trở về, nàng nghiêng người xuống ngựa, mâu sắc lạnh lùng lộ ra khí thế lẫm liệt không giận tự uy, ánh mắt của nàng lướt qua trên người Khương Ngưng Túy, cuối cùng rơi vào trên khán đài.
"Nghiêm ngự y."
Dứt lời, chỉ thấy một đạo thân ảnh trên khán đài vội vàng vâng lệnh đi ra, nhanh chóng bước đến bên cạnh Nhan Y Lam hành lễ:
"Có thần."
"Còn ngây ngốc làm gì?" Nhan Y Lam hơi nhíu mày, lời nói dị thường lãnh đạm.
"Thái tử phi bị thương, theo Thái tử phi về doanh trướng nhanh chóng chữa trị."
"Vâng."
Nghiêm ngự y lĩnh mệnh, đang định lui ra, ánh mắt của Nhan Y Lam lại đảo qua lần nữa, lần này là rơi vào Nhan Quân Nghiêu vẫn đang ngồi yên. Trầm mặc nhìn chăm chú, Nhan Quân Nghiêu tự nhiên phát giác ra ý tứ trong mạt ánh mắt của Nhan Quân Nghiêu, hắn nhanh chóng đi xuống khán đài, đầu tiên là xem xét vết thương của Khương Ngưng Túy, sao đó vươn tay cầm lấy dây cương trong tay Khương Ngưng Túy.
"Nghiêm ngự y, đi theo ta."
Cánh tay kia của Khương Ngưng Túy đã đau đến không nâng nổi, mặt trời đốt liệt như muốn thiêu đi tia ý thức cuối cùng của nàng. Nàng mím môi nhưng trên mặt vẫn là thần tình hết sức ẩn nhẫn. Nhìn thấy Nhan Quân Nghiêu mang Truy Trần rời đi, lúc ngang qua Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy khẽ thu ánh mắt, thần tình thoáng chốc trở nên mê ly trầm mặc.
Có lẽ là vì hành động vừa rồi của Nhan Y Lam quá mức chân tình thiết ý, cho nên nhất thời Khương Ngưng Túy mới có thể quên mất, nàng ấy chung quy vẫn là quân vương cao cao tại thượng của Đại Nhan, nàng ấy luôn có chừng mực cùng khắc chế, vĩnh viễn sẽ không vì ai mà phương tấc đại loạn.
Những thứ này Khương Ngưng Túy rõ ràng đều biết, nhưng không hiểu vì sao, vào ngày hôm nay nàng lại cảm thấy tịch mịch trào phúng như vậy.
Trong nháy mắt lướt qua nhau, mặc dù Nhan Y Lam chưa từng ngẩng đầu, nhưng thần tình trầm đạm trong mắt của Khương Ngưng Túy, nàng lại có thể thấy rõ ràng. Đáy lòng một mảnh trống vắng, mạt ánh mắt cuối cùng kia của Khương Ngưng Túy thật giống như cũng đã đào đi lòng của Nhan Y Lam. Vẻ mặt ẩn nhẫn không nói của Khương Ngưng Túy thủy chung không thể rời khỏi trí não. Nhan Y Lam khẽ rũ mắt, bất động thanh sắc giấu đi vắng vẻ nơi đáy lòng, xoay người trở về khán đài.
Cho đến tận khi Nhan Y Lam ngồi lại chỗ của mình, Ương Huyền Lẫm mới từ yên lặng hồi thần lại. Hắn không nói một lời nhìn Nhan Y Lam dùng ánh mắt ra hiệu cho Bích Diên bên cạnh, Bích Diên lập tức hội ý gật đầu, đuổi theo phương hướng của Nhan Quân Nghiêu cùng Khương Ngưng Túy.
"Nếu lo lắng cho nàng, sao không tự mình đi xem?"
Nhan Y Lam thần sắc như thường nhìn về phía Ương Huyền Lẫm, cười nói:
"Có Thái tử ở đó, không có gì có thể lo lắng."
Câu trả lời của nàng vô cùng nhạt, Ương Huyền Lẫm nhìn nàng chăm chú một chút, dường như đang suy tư lời này của Nhan Y Lam là thật hay giả, cuối cùng, dưới thần sắc không chút sơ hở kia của Nhan Y Lam, hắn đành từ bỏ ý niệm dò xét.
"Vết thương trên vai ngươi là chuyện như thế nào?"
Ương Huyền Lẫm không nói đến còn tốt, vừa nhắc đến, vết thương trên vai liền bắt đầu độn đau tựa như hồi ứng với lời của hắn. Rõ ràng là đã khỏi từ lâu, nhưng thương tích lưu lại trong xương lại khó có thể lành.
Tựa vào ghế, Nhan Y Lam lười biếng cười cười, nhưng lời ra khỏi miệng lại dị thường sắc bén.
"Những năm nay Bắc Ương Vương đặt nhiều thám tử ở Nhan Quốc như vậy, sao lại không biết chút gì được nhỉ?"
Không để tâm đến lời chế nhạo của Nhan Y Lam, Ương Huyền Lẫm chỉ hơi trầm ngâm, mâu sắc thâm như màn đêm.
"Là lúc Ngô vương hồi kinh lần trước?"
"Ân." Thuận miệng đáp một tiếng, đối với đề tài này, Nhan Y Lam hiển nhiên không muốn nói đến nhiều, vẻ mặt nàng lộ ra chút mệt mỏi.
Uể oải không thể che được giữa mi mắt của Nhan Y Lam làm lòng Ương Huyền Lẫm đau nhói, tròng mắt hắn càng trở nên thâm thúy, khẽ vuốt bích ngọc ban chỉ trên ngón tay trái, trầm giọng nói:
"Xem ra là vì cô vương tâm từ thủ nhuyễn, họa loạn ở Đông Sở gần đây hiển nhiên không thể khiến Ngô vương thu liễm.
"Quả thật là ngươi?" Những năm gần đây, Đông Sở luôn không ngừng có loạn, tuy thường xuyên nhưng cũng không tạo ra bao nhiêu nguy hại. Nhan Y Lam vẫn luôn hoài nghi, hôm nay nghe được Ương Huyền Lẫm nói như vậy, nàng mới hiểu ra người đầu têu mọi chuyện.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Nhan Y Lam nhìn về phía Ương Huyền Lẫm mang theo mấy phần cảnh cáo, lạnh nhạt nói:
"Chuyện của Nhan Quốc, ta sẽ tự xử lý, cũng không nhọc đến Bắc Ương Vương hao tâm tốn sức nữa."
Ương Huyền Lẫm im lặng nhấp một ngụm trà.
"Gần đây dã tâm của Ngô vương ngày càng lớn, ngay cả cô vương thân ở Ương Quốc cũng có nghe thấy, nàng lai không phát hiện sao." Nói đến đây, Ương Huyền Lẫm đặt ly trà trong tay xuống, mi mắt thu lại, phát ra một tia âm lãnh:
"Phượng Nghi, nên động thủ."
"Ta biết."
Nhan Y Lam nói đến đây, liếc mắt nhìn thấy Bích Diên từ trong doanh trướng đi trở về. Nàng liền thu hồi suy nghĩ, không nói thêm gì nữa. Có lẽ cảm nhận được tầm mắt cùng tâm tư của Nhan Y Lam, Bích Diên nhanh chóng đi đến bên cạnh, cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng.
"Điện hạ, Nghiêm ngự y đã thay Thái tử phi chẫn trị, vết thương không hại đến gân cốt, cũng không có gì đáng ngại."
Khẽ gật đầu, Nhan Y Lam tỏ ý Bích Diên có thể lui ra, ngay sau đó, nàng quay đầu cười nhìn Ương Huyền Lẫm một cái, ý cười vũ mị lại thâm trọng.
"Nhắc đến, ta trái lại rất có hứng thú hỏi Bắc Ương Vương một câu, liên quan đến tràng diện so tài náo nhiệt vừa rồi, Bắc Ương Vương định kết thúc thế nào?"
"Nàng cũng nói, bất quá chỉ là một trận náo nhiệt mà thôi." Ương Huyền Lẫm khẽ liếc mắt nhìn Bích Diên, lơ đễnh nói:
"Lần này là Kỳ Nguyệt gây họa, sau này cô vương nhất định sẽ nghiêm ngặt giáo huấn."
"Sơ là quan tâm sẽ bị loạn, chỉ sẽ càng thêm phóng túng thôi?" Tựa hồ cũng không muốn cho Ương Huyền Lẫm mặt mũi, Nhan Y Lam bật cười lên, cất giọng nói với Bích Diên phía sau:
"Đi, mời Kỳ Nguyệt công chúa đến đây."
Bất luận bề ngoài của Nhan Y Lam có thành thục nội liễm thế nào, đều không thể che đi sự ác liệt cùng giảo hoạt từ trong xương kia. Tháo đi vẻ ngoài ổn trọng thành phủ, tính tình của nàng thật ra so với bất kỳ ai đều là trừng mắt tất báo, cố tình nàng lại còn cực kỳ hộ đoản*.
(*Bao che khuyết điểm.)
Nhìn dáng vẻ này của Nhan Y Lam, Ương Huyền Lẫm liền biết nàng nhất định sẽ không chịu để yên.
Nghĩ đến đây, hắn bất giác có chút đau đầu, lại có chút buồn cười.
"Đừng đùa quá mức."
"Yên tâm." NhanY Lam nói xong, khóe môi lướt qua một ý cười, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy cực tà ác.
"Ta có quá mức thế nào cũng không bằng muội muội tốt của ngươi."
======
Lúc Kỳ Nguyệt đến, thần tình trên mặt còn mang theo chút thấp thỏm, vừa bất an quan sát Nhan Y Lam cùng Ương Huyền Lẫm trên khán đài, vừa lui về phía sau Nhan Linh Qua, dáng vẻ cực kỳ thận trọng.
Đem bộ dáng này của Kỳ Nguyệt nhìn vào mắt, Nhan Y Lam chung quy chỉ cười, chẳng qua là nụ cười này cũng không có bao nhiêu vui thích cùng thiện ý. Nàng một tay khẽ nâng đầu, một tay nâng lên, nói:
"Đến đây."
Nhan Y Lam trời sinh có một đôi mắt cực kỳ quyến rũ, nhưng trong đó cũng không hoàn toàn chỉ có yêu dã cùng phong hoa, mà nhiều hơn chính là một loại khí thế bức nhân tâm phách, giống như một thanh bảo kiếm sắc bén, mi mắt thoáng nhíu lại liền có thể khiến cho một Kỳ Nguyệt luôn không sợ trời sợ đất run run trong lòng.
"Trưởng công chúa."
Có lẽ vì từ nhỏ đã sinh trưởng trong hoàng cung, Kỳ Nguyệt tự nhiên tiêm nhiễm tập quán trong cung. Ương Quốc từ trước đến giờ luôn là quốc gia có thực lực nhất trong tứ quốc, cho nên tính tình của Kỳ Nguyệt cũng khó tránh có chút tâm cao khí ngạo, cho dù nàng thích Nhan Quân Nghiêu nhưng đối với Nhan Quốc, nàng chưa từng nhìn vào mắt. Thế mà không biết vì sao, hiện giờ đối mặt với Nhan Y Lam, chỉ một ánh mắt dường như có thể nhìn thấu hết thảy kia, lại sẽ khiến nàng cảm thấy chột dạ.
"Trước khi so tài, nếu ngươi đã thắng, bản cung dĩ nhiên phải thay Ngưng Túy thực hiện giao ước."
"Không không không." Nhan Y Lam không đề cập đến thì thôi, vừa nhắc đến, trong lòng Kỳ Nguyệt vừa áy náy lại vừa xấu hổ, nàng vội vàng khoát tay.
"Ta chỉ nói đùa cùng Thái tử phi, Trưởng công chúa không cần xem là thật."
"Nga?" Nhan Y Lam vẫn cười, nàng nhận lấy ly trà mà Bích Diên đưa đến, hơi mím môi một cái, ý cười thâm trầm quan sát Kỳ Nguyệt, ngữ khí vẫn là mạn bất kinh tâm.
"Thua chính là thu, làm sao có thể xem là trò đùa chứ? Thái tử phi của chúng ta từ trước đến giờ lời hứa nghìn vàng, nếu nàng đã đáp ứng ngươi, bản cung sẽ thay nàng thực hiện. Nếu không, chẳng phải sẽ để thiên hạ nhạo báng Nhan Quốc không chấp nhận thất bại sao?"
Nhắc đến cũng kỳ lạ, rõ ràng ngữ khí của Nhan Y Lam hoàn toàn không tăng thêm chút nào, nhưng thủy chung câu 'không nhận thua' này nghe vào tai Kỳ Nguyệt, thế nào cũng phẩm ra một mạt lãnh khốc châm chọc. Nghĩ đến đây, sống lưng nàng chợt lạnh, bất an nhìn Nhan Y Lam một cái, lại thấy nàng vẫn cười rạng rỡ.
Kỳ Nguyệt trốn vào phía sau Nhan Linh Qua, cuối cùng còn không quên kéo ống tay áo của Nhan Linh Qua một cái. Mắt thấy Kỳ Nguyệt đã không thể chống đỡ được, lại cực kỳ am hiểu tính tình quỷ dị của Nhan Y Lam. Nhan Linh Qua vừa định mở miệng, nhưng liền gặp được ánh nhìn im lặng của Nhan Y Lam, mạt ánh mắt kia tràn ngập ý tứ cảnh cáo, Nhan Linh Qua không hề ngốc, tự nhiên không thể không nhìn ra. Vì vậy nàng đành phải nuốt xuống lời định nói ra, bất đắc dĩ thở dài, mặc cho Kỳ Nguyệt lôi kéo ống tay áo của nàng, cường ngạnh không để tâm đến nữa.
"Trong cuộc tỷ thí, là ta thất lễ." Nhìn thấy người từ trước đến giờ luôn yêu thương mình như Nhan Linh Qua vẫn không lên tiếng, Kỳ Nguyệt không vui thấp giọng lầm bầm, sau đó, nàng dùng ánh mắt nhìn sang Ương Huyền Lẫm bên cạnh,ý tứ cầu cứu không cần nói cũng biết.
"Đã như vậy, ngày khác ta nhất định sẽ tự mình nói lời xin lỗi với Thái tử phi."
Nhan Y Lam nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kỳ Nguyệt một cái, tầm mắt nàng cách một lớp khói lượn lờ, thần sắc mơ hồ.
Mặc dù tính tình Kỳ Nguyệt điêu man, làm việc cũng xúc động, nhưng cũng không phải là tồi tệ, chỉ một điểm dám làm dám chịu này cũng không phải người nào cũng làm được.
Nghĩ vậy, trong mắt Nhan Y Lam lúc này mới có mấy phần nghiêm túc, nàng đặt ly trà trong tay xuống, ngữ khí trêu đùa, nhưng lại không có bao nhiêu ý tứ làm khó.
"Xem ra, trong lòng Kỳ Nguyệt công chúa vẫn còn có chút lễ phép."
"Kỳ Nguyệt còn nhỏ, khó tránh khỏi có chút hồ nháo." Một bên là Nhan Y Lam bản thân tâm niệm, một bên là Kỳ Nguyệt bản thân sủng nịch từ nhỏ, Ương Huyền Lẫm bị kẹp ở giữa, đến lúc này mới lên tiếng.
"Sau khi trở về Đại Ương, cô vương sẽ đích thân dạy nàng quy củ."
"Không sao." Không chút phản ứng với lời của Ương Huyền Lẫm, Nhan Y Lam chỉ lười biếng khoát tay một cái, ngắt lời:
"Quy củ của Ương Quốc không học tốt, hôm nay nếu đã đến Đại Nhan, không bằng cứ để bản cung dạy ngươi quy củ của Đại Nhan một chút."
"Đây..."
Đầu óc của Kỳ Nguyệt một mảnh ngây ngốc, chớp mắt vài lần vẫn chưa tỉnh hồn, nghĩ đến nàng đường đường là công chúa của Ương Quốc lại hạ mình học quy củ của Nhan Quốc, chuyện này về tình về lý đều không thể nói thông. Huống chi, dù nàng có ngốc cũng biết Nhan Y Lam nhất định sẽ không phải thật lòng muốn dạy nàng quy củ, chỉ là nàng hoàn toàn không đoán ra, trong hồ lô của Nhan Y Lam đang bán thuốc gì.
Thần tình kháng cự của Kỳ Nguyệt thật sự là một loại hưởng thụ với Nhan Y Lam, nàng nghiêng đầu, không nhanh không chậm nói:
"Kể từ hôm nay, ngươi hãy ở bên cạnh bản cung, bản cung sẽ dạy ngươi hai chữ 'quy củ' này rốt cuộc nên viết thế nào."
Lần này Kỳ Nguyệt hoàn toàn trợn tròn mắt, nàng chợt ngẩn ra, ánh mắt ủ rủ nhìn về phía Ương Huyền Lẫm, lòng tràn đầy không muốn.
"Không phải muội vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn gả cho Thái tử sao?" Lần này Ương Huyền Lẫm cũng cười lên, ý cười trên gương mặt tuấn nhã càng say lòng người, tản ra khí độ ôn nhuận như ngọc.
"Nếu muốn gả đến Nhan Quốc, quy củ nhưng vạn vạn không thể thiếu. Huống chi, nếu do Phượng Nghi tự mình đến dạy dỗ muội, cô vương cũng không có gì phải lo lắng."
Nhìn hai người trước mắt cứ thế một xướng một họa đem Kỳ Nguyệt bán đi, Nhan Linh Qua đột nhiên bật cười, trong lòng trực tiếp nói, hai người giống như quân vương cao cao tại thượng, thật ra một người so với một người lại càng giảo hoạt. Nhan Y Lam lòng đầy ghi hận việc lam bị thương Khương Ngưng Túy vừa rồi, mà Ương Huyền Lẫm biết rất rõ điểm này, nhưng cuối cùng vẫn đưa Kỳ Nguyệt đến bên người Nhan Y Lam, rõ ràng chính là để Kỳ Nguyệt nếm chút khổ sở, lấy đó đánh gãy ý niệm muốn gả đến Nhan Quốc của nàng.
Dẫu sao, nếu nói về tính khí quỷ dị ác liệt, nếu Nhan Y Lam đứng thứ hai, sợ là trên đời này không ai dám xưng đệ nhất. Nghĩ vậy, ánh mắt Nhan Linh Qua nhìn về phía Kỳ Nguyệt cũng bất giác mang theo một tia đồng tình.
W).
Lúc này Nhan Y Lam cũng đã đánh ngựa trở về, nàng nghiêng người xuống ngựa, mâu sắc lạnh lùng lộ ra khí thế lẫm liệt không giận tự uy, ánh mắt của nàng lướt qua trên người Khương Ngưng Túy, cuối cùng rơi vào trên khán đài.
"Nghiêm ngự y."
Dứt lời, chỉ thấy một đạo thân ảnh trên khán đài vội vàng vâng lệnh đi ra, nhanh chóng bước đến bên cạnh Nhan Y Lam hành lễ:
"Có thần."
"Còn ngây ngốc làm gì?" Nhan Y Lam hơi nhíu mày, lời nói dị thường lãnh đạm.
"Thái tử phi bị thương, theo Thái tử phi về doanh trướng nhanh chóng chữa trị."
"Vâng."
Nghiêm ngự y lĩnh mệnh, đang định lui ra, ánh mắt của Nhan Y Lam lại đảo qua lần nữa, lần này là rơi vào Nhan Quân Nghiêu vẫn đang ngồi yên. Trầm mặc nhìn chăm chú, Nhan Quân Nghiêu tự nhiên phát giác ra ý tứ trong mạt ánh mắt của Nhan Quân Nghiêu, hắn nhanh chóng đi xuống khán đài, đầu tiên là xem xét vết thương của Khương Ngưng Túy, sao đó vươn tay cầm lấy dây cương trong tay Khương Ngưng Túy.
"Nghiêm ngự y, đi theo ta."
Cánh tay kia của Khương Ngưng Túy đã đau đến không nâng nổi, mặt trời đốt liệt như muốn thiêu đi tia ý thức cuối cùng của nàng. Nàng mím môi nhưng trên mặt vẫn là thần tình hết sức ẩn nhẫn. Nhìn thấy Nhan Quân Nghiêu mang Truy Trần rời đi, lúc ngang qua Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy khẽ thu ánh mắt, thần tình thoáng chốc trở nên mê ly trầm mặc.
Có lẽ là vì hành động vừa rồi của Nhan Y Lam quá mức chân tình thiết ý, cho nên nhất thời Khương Ngưng Túy mới có thể quên mất, nàng ấy chung quy vẫn là quân vương cao cao tại thượng của Đại Nhan, nàng ấy luôn có chừng mực cùng khắc chế, vĩnh viễn sẽ không vì ai mà phương tấc đại loạn.
Những thứ này Khương Ngưng Túy rõ ràng đều biết, nhưng không hiểu vì sao, vào ngày hôm nay nàng lại cảm thấy tịch mịch trào phúng như vậy.
Trong nháy mắt lướt qua nhau, mặc dù Nhan Y Lam chưa từng ngẩng đầu, nhưng thần tình trầm đạm trong mắt của Khương Ngưng Túy, nàng lại có thể thấy rõ ràng. Đáy lòng một mảnh trống vắng, mạt ánh mắt cuối cùng kia của Khương Ngưng Túy thật giống như cũng đã đào đi lòng của Nhan Y Lam. Vẻ mặt ẩn nhẫn không nói của Khương Ngưng Túy thủy chung không thể rời khỏi trí não. Nhan Y Lam khẽ rũ mắt, bất động thanh sắc giấu đi vắng vẻ nơi đáy lòng, xoay người trở về khán đài.
Cho đến tận khi Nhan Y Lam ngồi lại chỗ của mình, Ương Huyền Lẫm mới từ yên lặng hồi thần lại. Hắn không nói một lời nhìn Nhan Y Lam dùng ánh mắt ra hiệu cho Bích Diên bên cạnh, Bích Diên lập tức hội ý gật đầu, đuổi theo phương hướng của Nhan Quân Nghiêu cùng Khương Ngưng Túy.
"Nếu lo lắng cho nàng, sao không tự mình đi xem?"
Nhan Y Lam thần sắc như thường nhìn về phía Ương Huyền Lẫm, cười nói:
"Có Thái tử ở đó, không có gì có thể lo lắng."
Câu trả lời của nàng vô cùng nhạt, Ương Huyền Lẫm nhìn nàng chăm chú một chút, dường như đang suy tư lời này của Nhan Y Lam là thật hay giả, cuối cùng, dưới thần sắc không chút sơ hở kia của Nhan Y Lam, hắn đành từ bỏ ý niệm dò xét.
"Vết thương trên vai ngươi là chuyện như thế nào?"
Ương Huyền Lẫm không nói đến còn tốt, vừa nhắc đến, vết thương trên vai liền bắt đầu độn đau tựa như hồi ứng với lời của hắn. Rõ ràng là đã khỏi từ lâu, nhưng thương tích lưu lại trong xương lại khó có thể lành.
Tựa vào ghế, Nhan Y Lam lười biếng cười cười, nhưng lời ra khỏi miệng lại dị thường sắc bén.
"Những năm nay Bắc Ương Vương đặt nhiều thám tử ở Nhan Quốc như vậy, sao lại không biết chút gì được nhỉ?"
Không để tâm đến lời chế nhạo của Nhan Y Lam, Ương Huyền Lẫm chỉ hơi trầm ngâm, mâu sắc thâm như màn đêm.
"Là lúc Ngô vương hồi kinh lần trước?"
"Ân." Thuận miệng đáp một tiếng, đối với đề tài này, Nhan Y Lam hiển nhiên không muốn nói đến nhiều, vẻ mặt nàng lộ ra chút mệt mỏi.
Uể oải không thể che được giữa mi mắt của Nhan Y Lam làm lòng Ương Huyền Lẫm đau nhói, tròng mắt hắn càng trở nên thâm thúy, khẽ vuốt bích ngọc ban chỉ trên ngón tay trái, trầm giọng nói:
"Xem ra là vì cô vương tâm từ thủ nhuyễn, họa loạn ở Đông Sở gần đây hiển nhiên không thể khiến Ngô vương thu liễm.
"Quả thật là ngươi?" Những năm gần đây, Đông Sở luôn không ngừng có loạn, tuy thường xuyên nhưng cũng không tạo ra bao nhiêu nguy hại. Nhan Y Lam vẫn luôn hoài nghi, hôm nay nghe được Ương Huyền Lẫm nói như vậy, nàng mới hiểu ra người đầu têu mọi chuyện.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Nhan Y Lam nhìn về phía Ương Huyền Lẫm mang theo mấy phần cảnh cáo, lạnh nhạt nói:
"Chuyện của Nhan Quốc, ta sẽ tự xử lý, cũng không nhọc đến Bắc Ương Vương hao tâm tốn sức nữa."
Ương Huyền Lẫm im lặng nhấp một ngụm trà.
"Gần đây dã tâm của Ngô vương ngày càng lớn, ngay cả cô vương thân ở Ương Quốc cũng có nghe thấy, nàng lai không phát hiện sao." Nói đến đây, Ương Huyền Lẫm đặt ly trà trong tay xuống, mi mắt thu lại, phát ra một tia âm lãnh:
"Phượng Nghi, nên động thủ."
"Ta biết."
Nhan Y Lam nói đến đây, liếc mắt nhìn thấy Bích Diên từ trong doanh trướng đi trở về. Nàng liền thu hồi suy nghĩ, không nói thêm gì nữa. Có lẽ cảm nhận được tầm mắt cùng tâm tư của Nhan Y Lam, Bích Diên nhanh chóng đi đến bên cạnh, cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng.
"Điện hạ, Nghiêm ngự y đã thay Thái tử phi chẫn trị, vết thương không hại đến gân cốt, cũng không có gì đáng ngại."
Khẽ gật đầu, Nhan Y Lam tỏ ý Bích Diên có thể lui ra, ngay sau đó, nàng quay đầu cười nhìn Ương Huyền Lẫm một cái, ý cười vũ mị lại thâm trọng.
"Nhắc đến, ta trái lại rất có hứng thú hỏi Bắc Ương Vương một câu, liên quan đến tràng diện so tài náo nhiệt vừa rồi, Bắc Ương Vương định kết thúc thế nào?"
"Nàng cũng nói, bất quá chỉ là một trận náo nhiệt mà thôi." Ương Huyền Lẫm khẽ liếc mắt nhìn Bích Diên, lơ đễnh nói:
"Lần này là Kỳ Nguyệt gây họa, sau này cô vương nhất định sẽ nghiêm ngặt giáo huấn."
"Sơ là quan tâm sẽ bị loạn, chỉ sẽ càng thêm phóng túng thôi?" Tựa hồ cũng không muốn cho Ương Huyền Lẫm mặt mũi, Nhan Y Lam bật cười lên, cất giọng nói với Bích Diên phía sau:
"Đi, mời Kỳ Nguyệt công chúa đến đây."
Bất luận bề ngoài của Nhan Y Lam có thành thục nội liễm thế nào, đều không thể che đi sự ác liệt cùng giảo hoạt từ trong xương kia. Tháo đi vẻ ngoài ổn trọng thành phủ, tính tình của nàng thật ra so với bất kỳ ai đều là trừng mắt tất báo, cố tình nàng lại còn cực kỳ hộ đoản*.
(*Bao che khuyết điểm.)
Nhìn dáng vẻ này của Nhan Y Lam, Ương Huyền Lẫm liền biết nàng nhất định sẽ không chịu để yên.
Nghĩ đến đây, hắn bất giác có chút đau đầu, lại có chút buồn cười.
"Đừng đùa quá mức."
"Yên tâm." NhanY Lam nói xong, khóe môi lướt qua một ý cười, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy cực tà ác.
"Ta có quá mức thế nào cũng không bằng muội muội tốt của ngươi."
======
Lúc Kỳ Nguyệt đến, thần tình trên mặt còn mang theo chút thấp thỏm, vừa bất an quan sát Nhan Y Lam cùng Ương Huyền Lẫm trên khán đài, vừa lui về phía sau Nhan Linh Qua, dáng vẻ cực kỳ thận trọng.
Đem bộ dáng này của Kỳ Nguyệt nhìn vào mắt, Nhan Y Lam chung quy chỉ cười, chẳng qua là nụ cười này cũng không có bao nhiêu vui thích cùng thiện ý. Nàng một tay khẽ nâng đầu, một tay nâng lên, nói:
"Đến đây."
Nhan Y Lam trời sinh có một đôi mắt cực kỳ quyến rũ, nhưng trong đó cũng không hoàn toàn chỉ có yêu dã cùng phong hoa, mà nhiều hơn chính là một loại khí thế bức nhân tâm phách, giống như một thanh bảo kiếm sắc bén, mi mắt thoáng nhíu lại liền có thể khiến cho một Kỳ Nguyệt luôn không sợ trời sợ đất run run trong lòng.
"Trưởng công chúa."
Có lẽ vì từ nhỏ đã sinh trưởng trong hoàng cung, Kỳ Nguyệt tự nhiên tiêm nhiễm tập quán trong cung. Ương Quốc từ trước đến giờ luôn là quốc gia có thực lực nhất trong tứ quốc, cho nên tính tình của Kỳ Nguyệt cũng khó tránh có chút tâm cao khí ngạo, cho dù nàng thích Nhan Quân Nghiêu nhưng đối với Nhan Quốc, nàng chưa từng nhìn vào mắt. Thế mà không biết vì sao, hiện giờ đối mặt với Nhan Y Lam, chỉ một ánh mắt dường như có thể nhìn thấu hết thảy kia, lại sẽ khiến nàng cảm thấy chột dạ.
"Trước khi so tài, nếu ngươi đã thắng, bản cung dĩ nhiên phải thay Ngưng Túy thực hiện giao ước."
"Không không không." Nhan Y Lam không đề cập đến thì thôi, vừa nhắc đến, trong lòng Kỳ Nguyệt vừa áy náy lại vừa xấu hổ, nàng vội vàng khoát tay.
"Ta chỉ nói đùa cùng Thái tử phi, Trưởng công chúa không cần xem là thật."
"Nga?" Nhan Y Lam vẫn cười, nàng nhận lấy ly trà mà Bích Diên đưa đến, hơi mím môi một cái, ý cười thâm trầm quan sát Kỳ Nguyệt, ngữ khí vẫn là mạn bất kinh tâm.
"Thua chính là thu, làm sao có thể xem là trò đùa chứ? Thái tử phi của chúng ta từ trước đến giờ lời hứa nghìn vàng, nếu nàng đã đáp ứng ngươi, bản cung sẽ thay nàng thực hiện. Nếu không, chẳng phải sẽ để thiên hạ nhạo báng Nhan Quốc không chấp nhận thất bại sao?"
Nhắc đến cũng kỳ lạ, rõ ràng ngữ khí của Nhan Y Lam hoàn toàn không tăng thêm chút nào, nhưng thủy chung câu 'không nhận thua' này nghe vào tai Kỳ Nguyệt, thế nào cũng phẩm ra một mạt lãnh khốc châm chọc. Nghĩ đến đây, sống lưng nàng chợt lạnh, bất an nhìn Nhan Y Lam một cái, lại thấy nàng vẫn cười rạng rỡ.
Kỳ Nguyệt trốn vào phía sau Nhan Linh Qua, cuối cùng còn không quên kéo ống tay áo của Nhan Linh Qua một cái. Mắt thấy Kỳ Nguyệt đã không thể chống đỡ được, lại cực kỳ am hiểu tính tình quỷ dị của Nhan Y Lam. Nhan Linh Qua vừa định mở miệng, nhưng liền gặp được ánh nhìn im lặng của Nhan Y Lam, mạt ánh mắt kia tràn ngập ý tứ cảnh cáo, Nhan Linh Qua không hề ngốc, tự nhiên không thể không nhìn ra. Vì vậy nàng đành phải nuốt xuống lời định nói ra, bất đắc dĩ thở dài, mặc cho Kỳ Nguyệt lôi kéo ống tay áo của nàng, cường ngạnh không để tâm đến nữa.
"Trong cuộc tỷ thí, là ta thất lễ." Nhìn thấy người từ trước đến giờ luôn yêu thương mình như Nhan Linh Qua vẫn không lên tiếng, Kỳ Nguyệt không vui thấp giọng lầm bầm, sau đó, nàng dùng ánh mắt nhìn sang Ương Huyền Lẫm bên cạnh,ý tứ cầu cứu không cần nói cũng biết.
"Đã như vậy, ngày khác ta nhất định sẽ tự mình nói lời xin lỗi với Thái tử phi."
Nhan Y Lam nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kỳ Nguyệt một cái, tầm mắt nàng cách một lớp khói lượn lờ, thần sắc mơ hồ.
Mặc dù tính tình Kỳ Nguyệt điêu man, làm việc cũng xúc động, nhưng cũng không phải là tồi tệ, chỉ một điểm dám làm dám chịu này cũng không phải người nào cũng làm được.
Nghĩ vậy, trong mắt Nhan Y Lam lúc này mới có mấy phần nghiêm túc, nàng đặt ly trà trong tay xuống, ngữ khí trêu đùa, nhưng lại không có bao nhiêu ý tứ làm khó.
"Xem ra, trong lòng Kỳ Nguyệt công chúa vẫn còn có chút lễ phép."
"Kỳ Nguyệt còn nhỏ, khó tránh khỏi có chút hồ nháo." Một bên là Nhan Y Lam bản thân tâm niệm, một bên là Kỳ Nguyệt bản thân sủng nịch từ nhỏ, Ương Huyền Lẫm bị kẹp ở giữa, đến lúc này mới lên tiếng.
"Sau khi trở về Đại Ương, cô vương sẽ đích thân dạy nàng quy củ."
"Không sao." Không chút phản ứng với lời của Ương Huyền Lẫm, Nhan Y Lam chỉ lười biếng khoát tay một cái, ngắt lời:
"Quy củ của Ương Quốc không học tốt, hôm nay nếu đã đến Đại Nhan, không bằng cứ để bản cung dạy ngươi quy củ của Đại Nhan một chút."
"Đây..."
Đầu óc của Kỳ Nguyệt một mảnh ngây ngốc, chớp mắt vài lần vẫn chưa tỉnh hồn, nghĩ đến nàng đường đường là công chúa của Ương Quốc lại hạ mình học quy củ của Nhan Quốc, chuyện này về tình về lý đều không thể nói thông. Huống chi, dù nàng có ngốc cũng biết Nhan Y Lam nhất định sẽ không phải thật lòng muốn dạy nàng quy củ, chỉ là nàng hoàn toàn không đoán ra, trong hồ lô của Nhan Y Lam đang bán thuốc gì.
Thần tình kháng cự của Kỳ Nguyệt thật sự là một loại hưởng thụ với Nhan Y Lam, nàng nghiêng đầu, không nhanh không chậm nói:
"Kể từ hôm nay, ngươi hãy ở bên cạnh bản cung, bản cung sẽ dạy ngươi hai chữ 'quy củ' này rốt cuộc nên viết thế nào."
Lần này Kỳ Nguyệt hoàn toàn trợn tròn mắt, nàng chợt ngẩn ra, ánh mắt ủ rủ nhìn về phía Ương Huyền Lẫm, lòng tràn đầy không muốn.
"Không phải muội vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn gả cho Thái tử sao?" Lần này Ương Huyền Lẫm cũng cười lên, ý cười trên gương mặt tuấn nhã càng say lòng người, tản ra khí độ ôn nhuận như ngọc.
"Nếu muốn gả đến Nhan Quốc, quy củ nhưng vạn vạn không thể thiếu. Huống chi, nếu do Phượng Nghi tự mình đến dạy dỗ muội, cô vương cũng không có gì phải lo lắng."
Nhìn hai người trước mắt cứ thế một xướng một họa đem Kỳ Nguyệt bán đi, Nhan Linh Qua đột nhiên bật cười, trong lòng trực tiếp nói, hai người giống như quân vương cao cao tại thượng, thật ra một người so với một người lại càng giảo hoạt. Nhan Y Lam lòng đầy ghi hận việc lam bị thương Khương Ngưng Túy vừa rồi, mà Ương Huyền Lẫm biết rất rõ điểm này, nhưng cuối cùng vẫn đưa Kỳ Nguyệt đến bên người Nhan Y Lam, rõ ràng chính là để Kỳ Nguyệt nếm chút khổ sở, lấy đó đánh gãy ý niệm muốn gả đến Nhan Quốc của nàng.
Dẫu sao, nếu nói về tính khí quỷ dị ác liệt, nếu Nhan Y Lam đứng thứ hai, sợ là trên đời này không ai dám xưng đệ nhất. Nghĩ vậy, ánh mắt Nhan Linh Qua nhìn về phía Kỳ Nguyệt cũng bất giác mang theo một tia đồng tình.
W).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.