Chương 55
Bồng Lai Khách
02/09/2024
Mai Cẩm đã chịu đựng qua được đêm đó, đến ngày hôm sau, dược tính của Hồng hoàn còn sót lại trong cơ thể đã hết nhưng cô lại đổ bệnh, rơi vào trạng thái suy nhược không phấn chấn, mãi đến hơn nửa tháng sau mới dần dần bình phục.
Những ngày qua Hà Cô vẫn luôn ở lại chăm sóc cô, cho đến hai ngày trước, Mai Cẩm cảm thấy áy náy cứ luôn cảm ơn bà mãi, Hà Cô thấy cô đã khỏe lên rất nhiều, bấy giờ mới trở về Long Thành. Tất nhiên, bởi vì đổ bệnh cho nên trong khoảng thời gian này Mai Cẩm đóng cửa không khám bệnh nữa. Ngày hôm sau sau một giấc ngủ trưa thức dậy, cô thấy cả người thoải mái rất có tinh thần, nằm trên giường một lát cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, thấy A Bảo A Nhung đang ngồi dưới hàng hiên chơi đùa với sợi dây hoa, bốn tay vừa linh hoạt đảo ngược vừa thì thầm trò chuyện.
Gần đây Triết Nha đi xưởng chế tạo binh khí ở Long Thành, Mai Cẩm biết chuyện đã đón A Nhung tới chỗ mình ở. Tính cách cô bé cũng đã trở nên cởi mở hơn nhiều. Nhìn thấy Mai Cẩm đi ra, vội buông dây hoa xuống chạy tới đỡ lấy cô. A Bảo cũng cầm cái ghế tre tới để cô ngồi.
Mai Cẩm ngồi xuống, bảo hai người tiếp tục chơi, cô ở bên cạnh xem.
Xung quanh rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hai cô gái nhỏ vừa nghịch dây hoa vừa ríu rít trò chuyện, bên tai cũng chỉ có tiếng chim hót từ trên tán cây gần đó.
– Mai nương tử ơi, tỷ có chơi không ạ?
A Nhung quay đầu lại mời Mai Cẩm chơi trò xếp dây hoa cùng.
Mai Cẩm lắc đầu:
– Tỷ không biết chơi.
– Muội sẽ dậy tỷ, đơn giản lắm á.
Thấy A Nhung mong đợi nhìn mình, Mai Cẩm mỉm cười gật đầu, ngồi dịch qua một chút, khi đang học xếp dây hoa, cô nghe được có động tĩnh ở đằng trước, hình như là có người tới. Một lát sau, A Phượng đã tới, tay cầm hai cái tráp, thấy Mai Cẩm thì vội chạy tới.
– Vừa rồi có người nào tới hả? – Cô hỏi.
– Mai nương tử, muội đang muốn nói với tỷ nè. – A Phượng giơ cao hai cái tráp ở tay lên, – Vừa rồi là người do Lý Phủ quân của Thổ tư phủ phái tới, nói mang tặng cho tỷ chút sò tuyết và đông trùng hạ thảo. Muội mời người ta vào nhà nhưng người ta nói sợ quấy rầy tỷ, cũng không kịp uống nước để đồ lại là đi luôn rồi ạ.
Nói xong đưa tráp cho cô.
Bản thân chiếc hộp được chạm khắc từ toàn bộ gỗ thông Scotch, trông cổ xưa mà rất nặng, sò tuyết và đông trùng hạ thảo để bên trong còn là loại tốt nhất. Mai Cẩm thấy người ta đi rồi liền bảo A Phượng cứ cất đi trước, cô tính vài ngày nữa khỏe hẳn rồi thì sẽ đi một chuyến tới Long Thành để cảm ơn người ta.
Lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, cô thật sự đã nợ ân tình của người ta quá lớn.
A Phượng đi cất đồ, lúc đi ra nghĩ gì đó lại nói:
– Mai nương tử ơi, tỷ còn không biết cái tên họ Trương kia xui xẻo lắm ó. Mỏ đồng trong nhà bị niêm phong rồi, bây giờ người thì bị nhốt trong nhà lao, nửa sống nửa chết. Còn cái hai mẹ con xấu nết Tiêu quả phụ kia nữa, Lâm huyện lệnh đã lục soát được thuốc mê trong nhà bà ta, đã bắt bà ta đang trốn ở trong am ni cô và xử phạt đánh hai mươi bản. Con dâu bà ta có thai nên tạm ghi lại chờ sau này sẽ xử sau. Muội còn nghe nói, trượng phu cô ta trở về đã biết chuyện cô ta và họ Trương kia, không nhận đứa con trong bụng cô ta, đang muốn ầm ĩ đòi bỏ cô ta. Đúng là đáng đời lắm luôn ấy. Ác giả ác báo! Ai kêu lương tâm của họ bị chó nó ăn…
A Phượng đang kể rất hăng say, đằng trước lại đột nhiên có tiếng ồn ào, dường như lại có người đi vào, cô gái nhỏ dừng lại, bảo Mai Cẩm cứ ngồi yên để mình đi ra xem.
Mai Cẩm nhìn A Bảo và A Nhung đang tiếp tục chơi xếp dây hoa, nghe âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, một lát sau, hình như có người đang đi về bên này, bước chân gấp gáp, ở giữa còn có tiếng A Phượng nói chuyện, nghe giọng điệu rất không vui. Cô ngẩng lên nhìn, thấy một người đàn ông bản xứ khỏe mạnh mặc vải màu thổ lam, thân hình như tháp sắt đang sải bước về phía mình. Lý Đại nghe tiếng ồn ào đã bước tới và ngăn lại, người đàn ông bản xứ kia lại đẩy anh ta ra, tiếp tục bước nhanh vào bên trong, nhìn thấy Mai Cẩm thì nói to:
– Ngươi có phải là lang trung người Hán từng trị bệnh trong trại Bộc Tử không?
A Phượng đuổi theo chắn trước mặt người đàn ông bản xứ kia, tức giận nói:
– Sao ngươi chẳng nói lý gì hết thế? Ta đã nói với ngươi rồi, nương tử nhà ta đang ốm, vẫn còn chưa hết bệnh, không đi ra ngoài khám bệnh được. Ngươi mau đi mời người khác đi.
Người đàn ông kia phớt lờ cô gái nhỏ, bước tới trước mặt Mai Cẩm nói:
– Cô nương, thiếu chủ nhà chúng ta bị bệnh, người ta nói chỉ có cô là chữa được thôi. Ngươi mau đi theo chúng ta đi, nếu không là chậm mất.
– Ngươi không hiểu ta đang nói gì à? Ta đã nói với ngươi rồi, Mai nương tử đang bị ốm chưa khỏi… – A Phượng kêu to.
Mai Cẩm ngăn A Phượng lại, cô từ từ đứng lên, hỏi:
– Xin hỏi huynh ở đâu? Nếu bị bệnh cấp tính, vì sao không đưa bệnh nhân tới đây?
Người đàn ông mặt mày ủ rũ nói:
– Ta là người Vọng Bộ, Mị phu nhân bọn ta cũng chỉ có một đứa con trai là thiếu chủ. Sáu bảy ngày trước thiếu chủ đột nhiên đau bụng, không đại tiện được, dùng dầu cam súc ruột cũng không có tác dụng. Bây giờ bụng trướng to như quả dưa, chỉ có thể nằm bất động, chỉ cần cử động một cái thôi là đau đớn tột độ, làm sao mà chịu được chuyện bị xóc nảy đi đường! Ngươi mau đi theo ta đi.
Mai Cẩm trầm ngâm suy nghĩ, người đàn ông kia cho là cô không chịu đi, giận giữ nói:
– Người Hán các ngươi đúng là toàn nói láo! Các ngươi đi theo Lý gia Long Thành nên khinh khi Vọng tộc bọn ta có đúng không? Ta thấy ngươi rất khoẻ mạnh, có chỗ nào bị ốm đau đâu? Mị phu nhân bọn ta đã phân phó rồi, nếu ngươi không đi thì trói ngươi lại đưa đi!
Nói xong quay đầu lại hô một tiếng, hai ba người phụ nữ nom còn cường tráng hơn đàn ông đeo đao bên hông chạy tới, một trái một phải giữ chặt lấy Mai Cẩm tính kéo cô đi. A Phượng tức giận đùng đùng cùng với Lý Đại vừa ngăn cản vừa kêu A Bảo mau đi gọi người tới giúp.
– Tất cả dừng lại cho ta. – Mai Cẩm nói to.
Mấy người phụ nữ cường tráng ngẩn người ra nhìn cô, bất giác đứng yên.
Mai Cẩm quay sang bảo A Phượng đi lấy hòm thuốc cho mình.
A Phượng bực bội dậm chân:
– Mai nương tử ơi, tỷ bệnh còn chưa khỏi, huống chi những người này chẳng nói lý chút nào. Kệ bọn họ đi tỷ.
Mai Cẩm nhìn người đàn ông bản xứ kia, nhíu mày nói:
– Tôi và huynh không quen biết nhau, cớ gì nói tôi khinh khi các huynh? Mấy ngày vừa qua thật sự tôi bị ốm, nha đầu nhà tôi quan tâm tôi nên mới nhiều lời một chút thôi. Nếu chỗ các huynh thật sự có người bị bệnh, vậy tôi đi theo các huynh là được chứ gì.
Người đàn ông bản xứ thấy cô đồng ý thì mừng ra mặt, vội kêu hai người phụ nữ kia buông cô ra, mình thì vừa nói xin lỗi lại nói cảm ơn không ngừng. Nom dáng vẻ anh ta chỉ ước gì lên đường ngay mà thôi, có điều sợ giục cô nhiều làm cô thấy phiền mà đổi ý, nên cố kìm nén không giục.
Mai Cẩm về phòng lấy hòm thuốc và thay quần áo, khi đi ra, A Phượng hãy còn ngăn cô lại:
– Mai nương tử ơi, Vọng bộ còn đi xa hơn trại Bộc Tử đó ạ. Tỷ còn chưa khỏi hẳn, đừng đi nữa. Tỷ cứ nghĩ mà xem, lần trước bởi vì tỷ quá tốt bụng mà mới bị người ta gài bẫy, muội cứ nghĩ tới là thấy sợ nè. Nhìn họ chẳng giống người tốt chút nào, ai biết có lại có tâm tư xấu gì…
Cô gái nhỏ nói chuyện bị người đàn ông bản xứ kia nghe được, anh ta rất bất mãn, muốn phản bác lại mà không dám nói, chỉ biết giận giữ trợn mắt với cô.
Mai Cẩm nói:
– Tỷ đã khoẻ lên nhiều rồi, không sao đâu. Tỷ với họ không oán không thù, không đến mức muốn hại tỷ đâu. Hơn nữa nhìn họ dường như rất sốt ruột, mà ai bảo tỷ biết khám bệnh, còn mở Tu Tồn Đường nữa. Muội yên tâm đi.
A Phượng không còn cách nào khác đành nói:
– Thế muội đi với tỷ.
Mai Cẩm gật đầu, nhìn sang Lý Đại đang rất lo lắng, phân phó gã xong thì đi theo mấy thổ dân kia lên xe ngựa.
Lý Đại biết rất ít về Vọng bộ. Khác với các bộ tộc ở địa phương, Vọng bộ này do phụ nữ chủ chính, mười mấy năm trước, Vọng bộ nảy sinh mâu thuẫn với mấy bộ tộc khác, trưởng tử của nữ thủ lĩnh Mị phu nhân chết trong trận xung đột đó. Lúc đó là Tuyên Uỷ sứ Vân Nam – phụ thân của Lý Đông Đình ra mặt giải quyết tranh chấp giữa hai tộc, Mị phu nhân yêu cầu giết một trong những người con trai của người kia để trả đũa. Lão Thổ ty cho đó là điều không phù hợp và không ủng hộ bà ta. Mị phu nhân cho rằng lão Thổ ty đối xử bất công, trong lòng bất mãn, về sau đã đi theo người Bộc Tử tham gia vào cuộc phản loạn của Phiêu quốc. Về sau cuộc phản loại bị Lý Đông Đình tiếp nhận chức vụ Tuyên Uỷ sứ trấn áp, trượng phu của Mị phu nhân và con thứ bất hạnh lại chết trong trận phản loạn này. Sau đó đến nay đã mười mấy năm, tuy rằng vì tộc nhân mà Mị phu nhân đã tiếp nhận sự chiêu hàng của Lý Đông Đình, trên danh nghĩa quy thuận Thổ Tư phủ Côn Ma, nhưng mà bất bình cá nhân của bà ta với Lý thị vẫn không được hoá giải. Dựa theo lệ thường, mùa đông hằng năm thủ lĩnh các bộ tộc đều phải dành ra một ngày tham gia đông yến tại Thổ tư phủ ở Long Thành, nhưng mấy năm nay Mị phu nhân luôn tìm lý do thoái thác không tới dự.
Lý Đại vốn là hạ nhân của Lý gia, bởi vì am hiểu quản lý điền trang nên được Lý Đông Đình phái tới đây, tuy đã đổi chủ nhân và cũng trung thành với Mai Cẩm, nhưng trong lòng vẫn luôn coi mình là người Lý gia. Nghĩ đến lần trước lúc rời đi Lý Đông Đình có dặn mình nếu ở chỗ này có việc nào không giải quyết được thì phải lập tức tới Long Thành thông báo cho chàng biết ngay.
Lý Đại càng nghĩ càng không yên tâm, Mai Cẩm vừa đi, anh ta cũng tức khắc chạy tới Long Thành.
……
Xe ngựa Vọng bộ phái đến đón Mai Cẩm rất đầy đủ tiện nghi, có một chiếc trường kye và một chiếc bàn nhỏ cố định, nằm hay ngồi đều được, rất tiện lợi. Người đàn ông bản xứ kia cùng với mấy người của mình gần như lên đường không kể ngày đêm, lúc quá mệt nhọc thì cũng chỉ dừng lại ngủ một giấc ngắn mà thôi. Mai Cẩm biết anh ta nóng vội, trên đường đi tuy thấy vất vả nhưng cô cũng luôn chịu đựng, mệt thì nằm xuống. Cứ thế đi hai ngày đường cuối cùng cũng tới Vọng bộ.
……
Mị phu nhân có ba đứa con trai, trưởng tử đã chết trong cuộc xung đột giữa các tộc, con thứ và trượng phu cùng chết vào cuộc bình định của Lý thị vào mấy năm trước. Bây giờ chỉ còn lại đứa con trai út này, năm nay mới mười ba tuổi, là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ vào năm trượng phu chết, tất nhiên là cực kỳ yêu thương đứa con trai út này. Không ngờ bảy tám ngày trước, sau khi cùng những người khác luyện tập võ thuật tại diễn võ trường trở về nhà, đột nhiên bụng đau đớn, kế đó thì bụng trướng lên, đại tiện không thông. Mị phu nhân đã mời lang trung tới khám và uống thuốc, dùng dầu cam súc ruột, nhưng đều không thấy hiệu quả. Mị phu nhân đang rất lo lắng, nghe nói ở huyện Mã Bình có một nữ lang trung có y thuật cao minh, năm ngoái dịch bệnh ở Bộc trại cũng nhờ cô dập tắt, bà lập tức sai người chạy tới Mã Bình. Tính tình của bà nóng nảy, lại luôn có ý thù địch với người Hán, sợ nữ lang trung kia không chịu tới, thế nên trước khi đi mới thêm một câu “nếu cô ta không tới thì trói cô ta đưa tới đây” với người đàn ông bản xứ kia.
Trong mấy ngày chờ lang trung, Mị phu nhân thấy con trai ôm cái bụng trướng to, tức ngực, khó thở, hai ngày qua không ăn được gì vào bụng, uống nước vào là nôn, nằm trên giường thoi thóp, vốn là một người phụ nữ mạnh mẽ thế mà bà phải lén lút khóc thương con trai út. Không biết đã khóc bao nhiêu lần rồi, đột nhiên nghe bẩm báo nữ lang trung kia đã tới, bà sốt sắng bước nhanh ra ngoài đón. Khi thấy đó là một cô gái người Hán rất trẻ, bà xông lên, luôn miệng kêu Mai Cẩm hãy cứu lấy con trai của mình.
Những ngày qua Hà Cô vẫn luôn ở lại chăm sóc cô, cho đến hai ngày trước, Mai Cẩm cảm thấy áy náy cứ luôn cảm ơn bà mãi, Hà Cô thấy cô đã khỏe lên rất nhiều, bấy giờ mới trở về Long Thành. Tất nhiên, bởi vì đổ bệnh cho nên trong khoảng thời gian này Mai Cẩm đóng cửa không khám bệnh nữa. Ngày hôm sau sau một giấc ngủ trưa thức dậy, cô thấy cả người thoải mái rất có tinh thần, nằm trên giường một lát cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, thấy A Bảo A Nhung đang ngồi dưới hàng hiên chơi đùa với sợi dây hoa, bốn tay vừa linh hoạt đảo ngược vừa thì thầm trò chuyện.
Gần đây Triết Nha đi xưởng chế tạo binh khí ở Long Thành, Mai Cẩm biết chuyện đã đón A Nhung tới chỗ mình ở. Tính cách cô bé cũng đã trở nên cởi mở hơn nhiều. Nhìn thấy Mai Cẩm đi ra, vội buông dây hoa xuống chạy tới đỡ lấy cô. A Bảo cũng cầm cái ghế tre tới để cô ngồi.
Mai Cẩm ngồi xuống, bảo hai người tiếp tục chơi, cô ở bên cạnh xem.
Xung quanh rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hai cô gái nhỏ vừa nghịch dây hoa vừa ríu rít trò chuyện, bên tai cũng chỉ có tiếng chim hót từ trên tán cây gần đó.
– Mai nương tử ơi, tỷ có chơi không ạ?
A Nhung quay đầu lại mời Mai Cẩm chơi trò xếp dây hoa cùng.
Mai Cẩm lắc đầu:
– Tỷ không biết chơi.
– Muội sẽ dậy tỷ, đơn giản lắm á.
Thấy A Nhung mong đợi nhìn mình, Mai Cẩm mỉm cười gật đầu, ngồi dịch qua một chút, khi đang học xếp dây hoa, cô nghe được có động tĩnh ở đằng trước, hình như là có người tới. Một lát sau, A Phượng đã tới, tay cầm hai cái tráp, thấy Mai Cẩm thì vội chạy tới.
– Vừa rồi có người nào tới hả? – Cô hỏi.
– Mai nương tử, muội đang muốn nói với tỷ nè. – A Phượng giơ cao hai cái tráp ở tay lên, – Vừa rồi là người do Lý Phủ quân của Thổ tư phủ phái tới, nói mang tặng cho tỷ chút sò tuyết và đông trùng hạ thảo. Muội mời người ta vào nhà nhưng người ta nói sợ quấy rầy tỷ, cũng không kịp uống nước để đồ lại là đi luôn rồi ạ.
Nói xong đưa tráp cho cô.
Bản thân chiếc hộp được chạm khắc từ toàn bộ gỗ thông Scotch, trông cổ xưa mà rất nặng, sò tuyết và đông trùng hạ thảo để bên trong còn là loại tốt nhất. Mai Cẩm thấy người ta đi rồi liền bảo A Phượng cứ cất đi trước, cô tính vài ngày nữa khỏe hẳn rồi thì sẽ đi một chuyến tới Long Thành để cảm ơn người ta.
Lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, cô thật sự đã nợ ân tình của người ta quá lớn.
A Phượng đi cất đồ, lúc đi ra nghĩ gì đó lại nói:
– Mai nương tử ơi, tỷ còn không biết cái tên họ Trương kia xui xẻo lắm ó. Mỏ đồng trong nhà bị niêm phong rồi, bây giờ người thì bị nhốt trong nhà lao, nửa sống nửa chết. Còn cái hai mẹ con xấu nết Tiêu quả phụ kia nữa, Lâm huyện lệnh đã lục soát được thuốc mê trong nhà bà ta, đã bắt bà ta đang trốn ở trong am ni cô và xử phạt đánh hai mươi bản. Con dâu bà ta có thai nên tạm ghi lại chờ sau này sẽ xử sau. Muội còn nghe nói, trượng phu cô ta trở về đã biết chuyện cô ta và họ Trương kia, không nhận đứa con trong bụng cô ta, đang muốn ầm ĩ đòi bỏ cô ta. Đúng là đáng đời lắm luôn ấy. Ác giả ác báo! Ai kêu lương tâm của họ bị chó nó ăn…
A Phượng đang kể rất hăng say, đằng trước lại đột nhiên có tiếng ồn ào, dường như lại có người đi vào, cô gái nhỏ dừng lại, bảo Mai Cẩm cứ ngồi yên để mình đi ra xem.
Mai Cẩm nhìn A Bảo và A Nhung đang tiếp tục chơi xếp dây hoa, nghe âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, một lát sau, hình như có người đang đi về bên này, bước chân gấp gáp, ở giữa còn có tiếng A Phượng nói chuyện, nghe giọng điệu rất không vui. Cô ngẩng lên nhìn, thấy một người đàn ông bản xứ khỏe mạnh mặc vải màu thổ lam, thân hình như tháp sắt đang sải bước về phía mình. Lý Đại nghe tiếng ồn ào đã bước tới và ngăn lại, người đàn ông bản xứ kia lại đẩy anh ta ra, tiếp tục bước nhanh vào bên trong, nhìn thấy Mai Cẩm thì nói to:
– Ngươi có phải là lang trung người Hán từng trị bệnh trong trại Bộc Tử không?
A Phượng đuổi theo chắn trước mặt người đàn ông bản xứ kia, tức giận nói:
– Sao ngươi chẳng nói lý gì hết thế? Ta đã nói với ngươi rồi, nương tử nhà ta đang ốm, vẫn còn chưa hết bệnh, không đi ra ngoài khám bệnh được. Ngươi mau đi mời người khác đi.
Người đàn ông kia phớt lờ cô gái nhỏ, bước tới trước mặt Mai Cẩm nói:
– Cô nương, thiếu chủ nhà chúng ta bị bệnh, người ta nói chỉ có cô là chữa được thôi. Ngươi mau đi theo chúng ta đi, nếu không là chậm mất.
– Ngươi không hiểu ta đang nói gì à? Ta đã nói với ngươi rồi, Mai nương tử đang bị ốm chưa khỏi… – A Phượng kêu to.
Mai Cẩm ngăn A Phượng lại, cô từ từ đứng lên, hỏi:
– Xin hỏi huynh ở đâu? Nếu bị bệnh cấp tính, vì sao không đưa bệnh nhân tới đây?
Người đàn ông mặt mày ủ rũ nói:
– Ta là người Vọng Bộ, Mị phu nhân bọn ta cũng chỉ có một đứa con trai là thiếu chủ. Sáu bảy ngày trước thiếu chủ đột nhiên đau bụng, không đại tiện được, dùng dầu cam súc ruột cũng không có tác dụng. Bây giờ bụng trướng to như quả dưa, chỉ có thể nằm bất động, chỉ cần cử động một cái thôi là đau đớn tột độ, làm sao mà chịu được chuyện bị xóc nảy đi đường! Ngươi mau đi theo ta đi.
Mai Cẩm trầm ngâm suy nghĩ, người đàn ông kia cho là cô không chịu đi, giận giữ nói:
– Người Hán các ngươi đúng là toàn nói láo! Các ngươi đi theo Lý gia Long Thành nên khinh khi Vọng tộc bọn ta có đúng không? Ta thấy ngươi rất khoẻ mạnh, có chỗ nào bị ốm đau đâu? Mị phu nhân bọn ta đã phân phó rồi, nếu ngươi không đi thì trói ngươi lại đưa đi!
Nói xong quay đầu lại hô một tiếng, hai ba người phụ nữ nom còn cường tráng hơn đàn ông đeo đao bên hông chạy tới, một trái một phải giữ chặt lấy Mai Cẩm tính kéo cô đi. A Phượng tức giận đùng đùng cùng với Lý Đại vừa ngăn cản vừa kêu A Bảo mau đi gọi người tới giúp.
– Tất cả dừng lại cho ta. – Mai Cẩm nói to.
Mấy người phụ nữ cường tráng ngẩn người ra nhìn cô, bất giác đứng yên.
Mai Cẩm quay sang bảo A Phượng đi lấy hòm thuốc cho mình.
A Phượng bực bội dậm chân:
– Mai nương tử ơi, tỷ bệnh còn chưa khỏi, huống chi những người này chẳng nói lý chút nào. Kệ bọn họ đi tỷ.
Mai Cẩm nhìn người đàn ông bản xứ kia, nhíu mày nói:
– Tôi và huynh không quen biết nhau, cớ gì nói tôi khinh khi các huynh? Mấy ngày vừa qua thật sự tôi bị ốm, nha đầu nhà tôi quan tâm tôi nên mới nhiều lời một chút thôi. Nếu chỗ các huynh thật sự có người bị bệnh, vậy tôi đi theo các huynh là được chứ gì.
Người đàn ông bản xứ thấy cô đồng ý thì mừng ra mặt, vội kêu hai người phụ nữ kia buông cô ra, mình thì vừa nói xin lỗi lại nói cảm ơn không ngừng. Nom dáng vẻ anh ta chỉ ước gì lên đường ngay mà thôi, có điều sợ giục cô nhiều làm cô thấy phiền mà đổi ý, nên cố kìm nén không giục.
Mai Cẩm về phòng lấy hòm thuốc và thay quần áo, khi đi ra, A Phượng hãy còn ngăn cô lại:
– Mai nương tử ơi, Vọng bộ còn đi xa hơn trại Bộc Tử đó ạ. Tỷ còn chưa khỏi hẳn, đừng đi nữa. Tỷ cứ nghĩ mà xem, lần trước bởi vì tỷ quá tốt bụng mà mới bị người ta gài bẫy, muội cứ nghĩ tới là thấy sợ nè. Nhìn họ chẳng giống người tốt chút nào, ai biết có lại có tâm tư xấu gì…
Cô gái nhỏ nói chuyện bị người đàn ông bản xứ kia nghe được, anh ta rất bất mãn, muốn phản bác lại mà không dám nói, chỉ biết giận giữ trợn mắt với cô.
Mai Cẩm nói:
– Tỷ đã khoẻ lên nhiều rồi, không sao đâu. Tỷ với họ không oán không thù, không đến mức muốn hại tỷ đâu. Hơn nữa nhìn họ dường như rất sốt ruột, mà ai bảo tỷ biết khám bệnh, còn mở Tu Tồn Đường nữa. Muội yên tâm đi.
A Phượng không còn cách nào khác đành nói:
– Thế muội đi với tỷ.
Mai Cẩm gật đầu, nhìn sang Lý Đại đang rất lo lắng, phân phó gã xong thì đi theo mấy thổ dân kia lên xe ngựa.
Lý Đại biết rất ít về Vọng bộ. Khác với các bộ tộc ở địa phương, Vọng bộ này do phụ nữ chủ chính, mười mấy năm trước, Vọng bộ nảy sinh mâu thuẫn với mấy bộ tộc khác, trưởng tử của nữ thủ lĩnh Mị phu nhân chết trong trận xung đột đó. Lúc đó là Tuyên Uỷ sứ Vân Nam – phụ thân của Lý Đông Đình ra mặt giải quyết tranh chấp giữa hai tộc, Mị phu nhân yêu cầu giết một trong những người con trai của người kia để trả đũa. Lão Thổ ty cho đó là điều không phù hợp và không ủng hộ bà ta. Mị phu nhân cho rằng lão Thổ ty đối xử bất công, trong lòng bất mãn, về sau đã đi theo người Bộc Tử tham gia vào cuộc phản loạn của Phiêu quốc. Về sau cuộc phản loại bị Lý Đông Đình tiếp nhận chức vụ Tuyên Uỷ sứ trấn áp, trượng phu của Mị phu nhân và con thứ bất hạnh lại chết trong trận phản loạn này. Sau đó đến nay đã mười mấy năm, tuy rằng vì tộc nhân mà Mị phu nhân đã tiếp nhận sự chiêu hàng của Lý Đông Đình, trên danh nghĩa quy thuận Thổ Tư phủ Côn Ma, nhưng mà bất bình cá nhân của bà ta với Lý thị vẫn không được hoá giải. Dựa theo lệ thường, mùa đông hằng năm thủ lĩnh các bộ tộc đều phải dành ra một ngày tham gia đông yến tại Thổ tư phủ ở Long Thành, nhưng mấy năm nay Mị phu nhân luôn tìm lý do thoái thác không tới dự.
Lý Đại vốn là hạ nhân của Lý gia, bởi vì am hiểu quản lý điền trang nên được Lý Đông Đình phái tới đây, tuy đã đổi chủ nhân và cũng trung thành với Mai Cẩm, nhưng trong lòng vẫn luôn coi mình là người Lý gia. Nghĩ đến lần trước lúc rời đi Lý Đông Đình có dặn mình nếu ở chỗ này có việc nào không giải quyết được thì phải lập tức tới Long Thành thông báo cho chàng biết ngay.
Lý Đại càng nghĩ càng không yên tâm, Mai Cẩm vừa đi, anh ta cũng tức khắc chạy tới Long Thành.
……
Xe ngựa Vọng bộ phái đến đón Mai Cẩm rất đầy đủ tiện nghi, có một chiếc trường kye và một chiếc bàn nhỏ cố định, nằm hay ngồi đều được, rất tiện lợi. Người đàn ông bản xứ kia cùng với mấy người của mình gần như lên đường không kể ngày đêm, lúc quá mệt nhọc thì cũng chỉ dừng lại ngủ một giấc ngắn mà thôi. Mai Cẩm biết anh ta nóng vội, trên đường đi tuy thấy vất vả nhưng cô cũng luôn chịu đựng, mệt thì nằm xuống. Cứ thế đi hai ngày đường cuối cùng cũng tới Vọng bộ.
……
Mị phu nhân có ba đứa con trai, trưởng tử đã chết trong cuộc xung đột giữa các tộc, con thứ và trượng phu cùng chết vào cuộc bình định của Lý thị vào mấy năm trước. Bây giờ chỉ còn lại đứa con trai út này, năm nay mới mười ba tuổi, là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ vào năm trượng phu chết, tất nhiên là cực kỳ yêu thương đứa con trai út này. Không ngờ bảy tám ngày trước, sau khi cùng những người khác luyện tập võ thuật tại diễn võ trường trở về nhà, đột nhiên bụng đau đớn, kế đó thì bụng trướng lên, đại tiện không thông. Mị phu nhân đã mời lang trung tới khám và uống thuốc, dùng dầu cam súc ruột, nhưng đều không thấy hiệu quả. Mị phu nhân đang rất lo lắng, nghe nói ở huyện Mã Bình có một nữ lang trung có y thuật cao minh, năm ngoái dịch bệnh ở Bộc trại cũng nhờ cô dập tắt, bà lập tức sai người chạy tới Mã Bình. Tính tình của bà nóng nảy, lại luôn có ý thù địch với người Hán, sợ nữ lang trung kia không chịu tới, thế nên trước khi đi mới thêm một câu “nếu cô ta không tới thì trói cô ta đưa tới đây” với người đàn ông bản xứ kia.
Trong mấy ngày chờ lang trung, Mị phu nhân thấy con trai ôm cái bụng trướng to, tức ngực, khó thở, hai ngày qua không ăn được gì vào bụng, uống nước vào là nôn, nằm trên giường thoi thóp, vốn là một người phụ nữ mạnh mẽ thế mà bà phải lén lút khóc thương con trai út. Không biết đã khóc bao nhiêu lần rồi, đột nhiên nghe bẩm báo nữ lang trung kia đã tới, bà sốt sắng bước nhanh ra ngoài đón. Khi thấy đó là một cô gái người Hán rất trẻ, bà xông lên, luôn miệng kêu Mai Cẩm hãy cứu lấy con trai của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.