Chương 16: Che chở
Lão Nạp Bất Đổng Ái
29/04/2022
Lưu Triển Tu vừa mặc xong quần áo, ra tới cửa liền nghe thấy câu này. Trịnh Dạ Mai nhìn thấy Lưu Triển Tu thì càng kinh ngạc, ngay sau đó Lưu quản gia vội vàng tiến lên ghé vào tai hắn nói một câu, giúp Trịnh Dạ Mai nắm bắt được tình hình.
Hắn hiện tại không có hứng thú cùng những kẻ hạ tiện bị đuổi ra khỏi nhà kia nói chuyện, trực tiếp hướng Dương Cẩm nói: "Ngươi đi theo ta, chỉ cần ngơi có thể trị khỏi bệnh cho ca nhi của ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Dương Cẩm vẻ mặt thản nhiên nói: "Ta không phải thú y."
Lưu Triển Tu vừa nghe chỉ buồn cười lắc đầu, Cẩm ca nhi miệng thật đúng là độc. Người xung quanh nghe ra ý tứ của hắn cũng cười vang, Trịnh Dạ Mai tự nhiên cũng không phải kẻ ngu ngốc, nghe xong vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm, cấp cho ngươi mặt mũi ngươi lại không cần, Lưu tam Lưu tứ, đem hắn trói lại cho ta."
Lần trước đi theo Lưu quản gia chính là Lưu nhất Lưu nhị, Lưu tam Lưu tứ nhìn thấy tình trạng thê thảm của bọn hắn như vậy, đương nhiên không dám tùy tiện tiến lên, Lưu quản gia lại càng liều mạng đem chính mình lui ra sau, sợ lúc này Trình Dạ Mai chú ý tới hắn. Trịnh Dạ Mai vừa thấy, liền phát hỏa: "Không trói đúng không, không trói thì đều cút xéo cho ta." Lưu tam Lưu tứ không có biện pháp, đành phải tiến lên định bắt Dương Cẩm.
Lưu Triển Tu thấy như vậy, vội càng đem Dương Cẩm bảo hộ ra phía sau chính mình: "Các ngươi ai dám chạm vào hắn?" Lưu tam Lưu tứ nhìn nhau liếc mắt một cái, đối với Lưu Triển Tu cầu xin: "Đại thiếu gia...."
"Thiếu gia cái gì, y đã không phải người của phủ Lưu gia ta, nếu còn ngăn cản, đem cả y trói lại." Trịnh Dạ Mai ở phía sau thét chói tai.
Nghe thấy Trịnh Dạ Mai nói với đám tiểu tư kia, thôn dân đang vây xem bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra đây là kế phụ của Lưu Triển Tu a. Trịnh Dạ Mai hiện tại mặt mũi đều lười phải làm, trực tiếp bỏ qua y.
Lưu Triển Tu đứng bất động che chắn phía trước Dương Cẩm, nhìn thẳng Trịnh Dạ Mai: "Ngươi xác định thật muốn làm như vậy?" Trịnh Dạ Mai bị thâm ý trong mắt y dọa cho lui về sau một bước, hắn chưa bao giờ dám coi khinh tên ma ốm này. Bởi vì lão gia đối với trưởng tử này không thèm để ý, làm cho hắn nghĩ chính mình có thể tùy ý nắn bóp xử lý y, không nghĩ tới mỗi lần ra tay với y đều không có được chỗ tốt, lần trước khuyến khích lão gia đem y đuổi ra khỏi cửa, vẫn cho rằng y sẽ phản kích, lại không ngờ tới y dễ dàng đồng ý như vậy, đến bây giờ Trịnh Dạ Mai vẫn luôn suy nghĩ chuyện này có phải hay không có cái âm mưu gì.
Nghĩ đến đây, hắn không dám tiếp tục kiêu ngạo, giả lả cười: "Triển Tu, Song ca nhi dù sao cũng là huynh đệ của ngươi, hiện giờ hắn bệnh thành như vậy, chúng ta cũng chỉ là nghe nói Tiểu Thần Y y thuật rất cao, nghĩ muốn thỉnh hắn đi xem một chút mà thôi."
Lưu Triển Tu thờ ơ: "Hắn đã nói hắn không phải thú ý."
Trịnh Dạ Mai cắn chặt hàm răng: "Đó là đệ đệ của ngươi, ngươi lại vũ nhục hắn như thế, ngươi không sợ gặp báo ứng sao."
Lưu Triển Tu nhướng mày: "Ta vừa rồi tựa hồ nghe thấy ngươi nói ta đã không phải người Lưu phủ các ngươi, vậy nên bên trong đó là người hay súc sinh thì đâu có quan hệ gì với ta." Thôn dân thôn Liễu Nguyệt đều không thể tưởng tượng được Lưu Triển Tu thoạt nhìn một bộ dáng lịch sự văn nhã lại có thể chèn ép người tới như vậy.
Dương Cẩm nhìn bóng dáng Lưu Triển Tu che chở trước mặt mình, y có một thân thân thể cao gầy, chỉ bởi vì nguyên nhân bệnh tật mà khiến cho thân mình có chút đơn bạc mà thôi. Bối Bối ôm cổ Dương Cẩm, mắt không chớp nhìn chằm chằm ngoài cửa, khi nhìn thấy Trịnh Dạ Mai, còn phốc phốc phì nước miếng. Dương Cẩm liền dở khóc dở cười, hay là nhóc còn nhớ rõ người này.
Đem miệng nhóc che lại: "Không thể phì nước miếng, hài tử không lễ phép sẽ không có đồ chơi." Bối Bối tự nhiên là nghe không hiểu, nhóc còn tưởng là có trò chơi gì mới, lúc Dương Cẩm bỏ tay ta, nhóc lại a a a làm Dương Cẩm lại lấy tay che lại. Dương Cẩm bị nhóc làm cho câm nín.
Trịnh Dạ Mai thực hận, tiện nhân đáng chết, y cùng với a phụ chết sớm của y đều khiến hắn chán ghét như nhau. Lúc trước rõ ràng là hắn coi trọng Lưu Tế, không nghĩ tới thế nhưng lại bị tên nông dân kia nhanh chân đến trước, khiến cho hắn hiện tại phải mang cái danh kế phu lang.
Dương Cẩm ở phía sau Lưu Triển Tu kéo nhẹ tay y, y quay lại nghi hoặc nhìn hắn, Dương Cẩm cho y một ánh mắt yên tâm. Sau đó quay lại nói với Trịnh Dạ Mai: "Muốn ta chữa bệnh không phải là không thể, bất quá phải xem tiền khám bệnh."
Trịnh Dạ Mai nhìn đám người xung quanh, lại nhìn Lưu Triển Tu trấn trụ bên cạnh, cũng không dám làm bộ làm tịch, vội nói: "Tiền khám bệnh có thể bàn bạc."
Dương Cẩm nhìn ngoài cửa vây một đám thôn dân, liền nói: "Tiến vào rồi nói."
Hắn hiện tại không có hứng thú cùng những kẻ hạ tiện bị đuổi ra khỏi nhà kia nói chuyện, trực tiếp hướng Dương Cẩm nói: "Ngươi đi theo ta, chỉ cần ngơi có thể trị khỏi bệnh cho ca nhi của ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Dương Cẩm vẻ mặt thản nhiên nói: "Ta không phải thú y."
Lưu Triển Tu vừa nghe chỉ buồn cười lắc đầu, Cẩm ca nhi miệng thật đúng là độc. Người xung quanh nghe ra ý tứ của hắn cũng cười vang, Trịnh Dạ Mai tự nhiên cũng không phải kẻ ngu ngốc, nghe xong vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm, cấp cho ngươi mặt mũi ngươi lại không cần, Lưu tam Lưu tứ, đem hắn trói lại cho ta."
Lần trước đi theo Lưu quản gia chính là Lưu nhất Lưu nhị, Lưu tam Lưu tứ nhìn thấy tình trạng thê thảm của bọn hắn như vậy, đương nhiên không dám tùy tiện tiến lên, Lưu quản gia lại càng liều mạng đem chính mình lui ra sau, sợ lúc này Trình Dạ Mai chú ý tới hắn. Trịnh Dạ Mai vừa thấy, liền phát hỏa: "Không trói đúng không, không trói thì đều cút xéo cho ta." Lưu tam Lưu tứ không có biện pháp, đành phải tiến lên định bắt Dương Cẩm.
Lưu Triển Tu thấy như vậy, vội càng đem Dương Cẩm bảo hộ ra phía sau chính mình: "Các ngươi ai dám chạm vào hắn?" Lưu tam Lưu tứ nhìn nhau liếc mắt một cái, đối với Lưu Triển Tu cầu xin: "Đại thiếu gia...."
"Thiếu gia cái gì, y đã không phải người của phủ Lưu gia ta, nếu còn ngăn cản, đem cả y trói lại." Trịnh Dạ Mai ở phía sau thét chói tai.
Nghe thấy Trịnh Dạ Mai nói với đám tiểu tư kia, thôn dân đang vây xem bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra đây là kế phụ của Lưu Triển Tu a. Trịnh Dạ Mai hiện tại mặt mũi đều lười phải làm, trực tiếp bỏ qua y.
Lưu Triển Tu đứng bất động che chắn phía trước Dương Cẩm, nhìn thẳng Trịnh Dạ Mai: "Ngươi xác định thật muốn làm như vậy?" Trịnh Dạ Mai bị thâm ý trong mắt y dọa cho lui về sau một bước, hắn chưa bao giờ dám coi khinh tên ma ốm này. Bởi vì lão gia đối với trưởng tử này không thèm để ý, làm cho hắn nghĩ chính mình có thể tùy ý nắn bóp xử lý y, không nghĩ tới mỗi lần ra tay với y đều không có được chỗ tốt, lần trước khuyến khích lão gia đem y đuổi ra khỏi cửa, vẫn cho rằng y sẽ phản kích, lại không ngờ tới y dễ dàng đồng ý như vậy, đến bây giờ Trịnh Dạ Mai vẫn luôn suy nghĩ chuyện này có phải hay không có cái âm mưu gì.
Nghĩ đến đây, hắn không dám tiếp tục kiêu ngạo, giả lả cười: "Triển Tu, Song ca nhi dù sao cũng là huynh đệ của ngươi, hiện giờ hắn bệnh thành như vậy, chúng ta cũng chỉ là nghe nói Tiểu Thần Y y thuật rất cao, nghĩ muốn thỉnh hắn đi xem một chút mà thôi."
Lưu Triển Tu thờ ơ: "Hắn đã nói hắn không phải thú ý."
Trịnh Dạ Mai cắn chặt hàm răng: "Đó là đệ đệ của ngươi, ngươi lại vũ nhục hắn như thế, ngươi không sợ gặp báo ứng sao."
Lưu Triển Tu nhướng mày: "Ta vừa rồi tựa hồ nghe thấy ngươi nói ta đã không phải người Lưu phủ các ngươi, vậy nên bên trong đó là người hay súc sinh thì đâu có quan hệ gì với ta." Thôn dân thôn Liễu Nguyệt đều không thể tưởng tượng được Lưu Triển Tu thoạt nhìn một bộ dáng lịch sự văn nhã lại có thể chèn ép người tới như vậy.
Dương Cẩm nhìn bóng dáng Lưu Triển Tu che chở trước mặt mình, y có một thân thân thể cao gầy, chỉ bởi vì nguyên nhân bệnh tật mà khiến cho thân mình có chút đơn bạc mà thôi. Bối Bối ôm cổ Dương Cẩm, mắt không chớp nhìn chằm chằm ngoài cửa, khi nhìn thấy Trịnh Dạ Mai, còn phốc phốc phì nước miếng. Dương Cẩm liền dở khóc dở cười, hay là nhóc còn nhớ rõ người này.
Đem miệng nhóc che lại: "Không thể phì nước miếng, hài tử không lễ phép sẽ không có đồ chơi." Bối Bối tự nhiên là nghe không hiểu, nhóc còn tưởng là có trò chơi gì mới, lúc Dương Cẩm bỏ tay ta, nhóc lại a a a làm Dương Cẩm lại lấy tay che lại. Dương Cẩm bị nhóc làm cho câm nín.
Trịnh Dạ Mai thực hận, tiện nhân đáng chết, y cùng với a phụ chết sớm của y đều khiến hắn chán ghét như nhau. Lúc trước rõ ràng là hắn coi trọng Lưu Tế, không nghĩ tới thế nhưng lại bị tên nông dân kia nhanh chân đến trước, khiến cho hắn hiện tại phải mang cái danh kế phu lang.
Dương Cẩm ở phía sau Lưu Triển Tu kéo nhẹ tay y, y quay lại nghi hoặc nhìn hắn, Dương Cẩm cho y một ánh mắt yên tâm. Sau đó quay lại nói với Trịnh Dạ Mai: "Muốn ta chữa bệnh không phải là không thể, bất quá phải xem tiền khám bệnh."
Trịnh Dạ Mai nhìn đám người xung quanh, lại nhìn Lưu Triển Tu trấn trụ bên cạnh, cũng không dám làm bộ làm tịch, vội nói: "Tiền khám bệnh có thể bàn bạc."
Dương Cẩm nhìn ngoài cửa vây một đám thôn dân, liền nói: "Tiến vào rồi nói."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.