Chương 38: Thân thế
Lão Nạp Bất Đổng Ái
02/05/2022
Dương Cẩm ngồi xuống bên cạnh Lưu Triển Tu: "Chẳng lẽ không đúng sao, thân phận của hai người các ngươi cũng không đơn giản đi, có thể làm cho các ngươi chật vật như vậy, tiểu dân chúng như chúng ta nào có thể trêu vào."
"Ngươi..."
La Vân còn định nói thêm, liền bị Tào Thanh ra dấu im lặng: "Thật không dám giấu giếm, thân phận của ta xác thật có chút không bình thường. Ta hiện tại liền nói cho các ngươi thân phận thật sự của ta."
"Công tử..." La Vân lên tiếng ngăn lại, Tào Thanh cho hắn một ánh mắt trấn an.
"Phụ thân của ta là đương triều Trấn Viễn đại tướng quân, ta tuy rằng thân là ca nhi, nhưng bắt đầu từ năm mười ba tuổi, đã đi theo phụ thân ra sa trường chinh chiến. A phụ vào lúc ta 6 tuổi thì qua đời, phụ thân sau đó cưới kế phụ sinh được hai đệ đệ."
Nói tới đây, Tào Thanh cười khổ một chút: "Gia đình quyền quý vì để tranh giành quyền lợi trong tay, có thể nói là không từ thủ đoạn nào, phụ thân ta cùng kế phụ vì e ngại danh khí của ta quá lớn, lo lắng ta sẽ đoạt tước, muốn đem ta gả ra ngoài."
Tào Thanh nhìn thoáng qua La Vân, tiếp tục nói: "Ta sao có thể cam tâm để bọn họ sắp đặt, muốn cùng phụ thân nói chuyện, nhưng không nghĩ tới lần gặp gỡ này thiếu chút nữa khiến ta bị độc chết. Lúc ấy phụ thân ta cũng hối hận, thậm chí hứa hẹn để cho ta lập tước."
"Ha hả...." Tào Thanh trên mặt tràn ngập trào phúng: "Ta căn bản đối với tước vị bỏ đi kia không có hứng thú, bọn họ thế nhưng dùng loại thủ đoạn này đối phó ta. Ta đã cùng phụ thân nói rõ ràng, cuộc đời này sẽ cùng Tào gia chặt đứt quan hệ, không tiến vào cửa Tào gia nữa."
La Vân đứng phía sau lo lắng nhìn Tào Thanh, công tử của hắn tốt như vậy, vì sao lại gặp phải loại trắc trở này chứ?
Lưu Triển Tu nghe đến đó, hơi hơi động dung. Châm chọc trên mặt Dương Cẩm cũng đã biến mất. Trên đời này không thiếu những người bị người thân vứt bỏ.
Tào Thanh nhìn biểu tình của bọn họ, biết bọn họ là tin tưởng mình, liền sang sảng cười: "Cần gì như thế, kỳ thật ta nghĩ muốn đi theo các ngươi trở về, thứ nhất là cảm thấy chúng ta hợp ý, thứ hai sao, tự nhiên là đồ ăn Cẩm ca nhi làm ta còn chưa ăn đủ đâu."
Dương Cẩm ban đầu còn kinh ngạc hắn thân mình đơn bạc như vậy, không tưởng tượng được đã từng trải qua chiến trường, hiện tại thấy hắn sang sảng tươi cười, nhưng thật ra tin tưởng vài phần.
Cũng không lạnh mặt nữa, nửa thật nửa đùa nói: "Cùng chúng ta ở chung một chỗ, phí ăn ở cũng không tiện nghi đâu."
Lưu Triển Tu buồn cười nhìn Dương Cẩm.
Tào Thanh hơi sửng sốt, sau đó cất tiếng cười to: "Cẩm ca nhi quả nhiên thẳng thắn, chuyện này là đương nhiên, ta tuy không còn là người phủ tướng quân, nhưng còn có được chút tích góp, vẫn có thể gánh được phần chi tiêu này."
Lưu Triển Tu cũng nghĩ đến cảnh tượng chính mình lúc ấy bị tiểu Cẩm đòi tiền, xì một tiếng bật cười, Dương Cẩm trừng mắt liếc y một cái: "Có gì buồn cười sao?"
Lưu Triển Tu vội xua tay: "Không có, ta chỉ đang nghĩ đến phu lang của ta rất giỏi kiếm tiền, liền cảm thấy tự hào thôi."
Dương Cẩm hừ một tiếng: "Xem như huynh thức thời."
Tào Thanh thấy vậy lại cười một trận. Hắn có dự cảm, tương lai sau này khả năng sẽ không quá nhàm chán a.
Không ai chú ý tới khuôn mặt luôn trầm mặc của La Vân nhìn về phía Tào Thanh trong mắt toát lên sự quyết tâm.
Ngày hôm sau, bọn họ sáng sớm liền lên đường, Đường Tử Thư sống chết cũng muốn đi theo, Lưu Triển Tu nghĩ hắn đi theo cùng mình làm quen một chút cũng tốt, liền đáp ứng.
Có Đường Tử Thư đi cùng, dọc theo đường đi náo nhiệt hơn nhiều, hắn gần như không có lúc nào dừng nói chuyện.
Vì thế thời điểm đi tới là hai lớn một nhỏ, hiện tại trở về lại nhiều thêm ba người.
Xe ngựa Lưu Triển Tu bọn họ vừa đến cửa thôn, trông thấy cảnh Quý Anh đang bị một nhà Đường Phương vây quanh, Dương Ngọc còn duỗi tay đẩy Quý Anh ngã trên mặt đất.
Dương Cẩm nhìn thấy tức khắc nổi trận lôi đình, ngay lập tức nhảy xuống xe ngựa, Lưu Triển Tu đưa Bối Bối cho Đường Tử Thư ôm, chính mình cũng vội vàng nhảy xuống theo.
Đến gần liền nghe được thanh âm đanh đá của Đường Phương: "Ngươi cái tên sao chổi này, sinh ra kẻ điên, làm hại nhi tử ta phải vào Quan miếu, hiện tại còn hại Ngọc ca nhi ngày ngày sống trong khổ sở, ta đánh chết ngươi..." nói xong liền muốn động thủ đánh Quý Anh đang ngã trên mặt đất.
Dương Ngọc bên cạnh cũng chuẩn bị giúp a phụ nhà mình.
"Các ngươi muốn đánh chết ai?"
Đường Phương nghe được thanh âm lạnh căm, theo bản năng cứng đờ một chút, xoay người phát hiện thế nhưng là sát tinh Dương Cẩm trở lại.
Đến bây giờ Đường Phương còn nhớ rõ lúc trước bộ dáng Dương Cẩm cầm đao chẻ củi muốn chém chết mình, hắn không tự giác lui về sau.
Dương Ngọc thấy là Dương Cẩm, liền muốn chửi ầm lên, nhưng thấy Lưu Triển Tu còn đứng bên cạnh, theo bản năng kéo kéo góc áo chính mình, ngẩng đầu đối Lưu Triển Tu lộ ra một nụ cười tươi tự cho là xinh đẹp.
Lưu Triển Tu lại căn bản không thèm liếc qua hắn, thấy Quý Anh còn nằm trên mặt đất, vội vàng đỡ hắn dậy, cẩn thận nhìn một chút từ trên xuống dưới, thấy trên người hắn không có vết thương, mới nhẹ nhàng thở ra.
"Ngươi..."
La Vân còn định nói thêm, liền bị Tào Thanh ra dấu im lặng: "Thật không dám giấu giếm, thân phận của ta xác thật có chút không bình thường. Ta hiện tại liền nói cho các ngươi thân phận thật sự của ta."
"Công tử..." La Vân lên tiếng ngăn lại, Tào Thanh cho hắn một ánh mắt trấn an.
"Phụ thân của ta là đương triều Trấn Viễn đại tướng quân, ta tuy rằng thân là ca nhi, nhưng bắt đầu từ năm mười ba tuổi, đã đi theo phụ thân ra sa trường chinh chiến. A phụ vào lúc ta 6 tuổi thì qua đời, phụ thân sau đó cưới kế phụ sinh được hai đệ đệ."
Nói tới đây, Tào Thanh cười khổ một chút: "Gia đình quyền quý vì để tranh giành quyền lợi trong tay, có thể nói là không từ thủ đoạn nào, phụ thân ta cùng kế phụ vì e ngại danh khí của ta quá lớn, lo lắng ta sẽ đoạt tước, muốn đem ta gả ra ngoài."
Tào Thanh nhìn thoáng qua La Vân, tiếp tục nói: "Ta sao có thể cam tâm để bọn họ sắp đặt, muốn cùng phụ thân nói chuyện, nhưng không nghĩ tới lần gặp gỡ này thiếu chút nữa khiến ta bị độc chết. Lúc ấy phụ thân ta cũng hối hận, thậm chí hứa hẹn để cho ta lập tước."
"Ha hả...." Tào Thanh trên mặt tràn ngập trào phúng: "Ta căn bản đối với tước vị bỏ đi kia không có hứng thú, bọn họ thế nhưng dùng loại thủ đoạn này đối phó ta. Ta đã cùng phụ thân nói rõ ràng, cuộc đời này sẽ cùng Tào gia chặt đứt quan hệ, không tiến vào cửa Tào gia nữa."
La Vân đứng phía sau lo lắng nhìn Tào Thanh, công tử của hắn tốt như vậy, vì sao lại gặp phải loại trắc trở này chứ?
Lưu Triển Tu nghe đến đó, hơi hơi động dung. Châm chọc trên mặt Dương Cẩm cũng đã biến mất. Trên đời này không thiếu những người bị người thân vứt bỏ.
Tào Thanh nhìn biểu tình của bọn họ, biết bọn họ là tin tưởng mình, liền sang sảng cười: "Cần gì như thế, kỳ thật ta nghĩ muốn đi theo các ngươi trở về, thứ nhất là cảm thấy chúng ta hợp ý, thứ hai sao, tự nhiên là đồ ăn Cẩm ca nhi làm ta còn chưa ăn đủ đâu."
Dương Cẩm ban đầu còn kinh ngạc hắn thân mình đơn bạc như vậy, không tưởng tượng được đã từng trải qua chiến trường, hiện tại thấy hắn sang sảng tươi cười, nhưng thật ra tin tưởng vài phần.
Cũng không lạnh mặt nữa, nửa thật nửa đùa nói: "Cùng chúng ta ở chung một chỗ, phí ăn ở cũng không tiện nghi đâu."
Lưu Triển Tu buồn cười nhìn Dương Cẩm.
Tào Thanh hơi sửng sốt, sau đó cất tiếng cười to: "Cẩm ca nhi quả nhiên thẳng thắn, chuyện này là đương nhiên, ta tuy không còn là người phủ tướng quân, nhưng còn có được chút tích góp, vẫn có thể gánh được phần chi tiêu này."
Lưu Triển Tu cũng nghĩ đến cảnh tượng chính mình lúc ấy bị tiểu Cẩm đòi tiền, xì một tiếng bật cười, Dương Cẩm trừng mắt liếc y một cái: "Có gì buồn cười sao?"
Lưu Triển Tu vội xua tay: "Không có, ta chỉ đang nghĩ đến phu lang của ta rất giỏi kiếm tiền, liền cảm thấy tự hào thôi."
Dương Cẩm hừ một tiếng: "Xem như huynh thức thời."
Tào Thanh thấy vậy lại cười một trận. Hắn có dự cảm, tương lai sau này khả năng sẽ không quá nhàm chán a.
Không ai chú ý tới khuôn mặt luôn trầm mặc của La Vân nhìn về phía Tào Thanh trong mắt toát lên sự quyết tâm.
Ngày hôm sau, bọn họ sáng sớm liền lên đường, Đường Tử Thư sống chết cũng muốn đi theo, Lưu Triển Tu nghĩ hắn đi theo cùng mình làm quen một chút cũng tốt, liền đáp ứng.
Có Đường Tử Thư đi cùng, dọc theo đường đi náo nhiệt hơn nhiều, hắn gần như không có lúc nào dừng nói chuyện.
Vì thế thời điểm đi tới là hai lớn một nhỏ, hiện tại trở về lại nhiều thêm ba người.
Xe ngựa Lưu Triển Tu bọn họ vừa đến cửa thôn, trông thấy cảnh Quý Anh đang bị một nhà Đường Phương vây quanh, Dương Ngọc còn duỗi tay đẩy Quý Anh ngã trên mặt đất.
Dương Cẩm nhìn thấy tức khắc nổi trận lôi đình, ngay lập tức nhảy xuống xe ngựa, Lưu Triển Tu đưa Bối Bối cho Đường Tử Thư ôm, chính mình cũng vội vàng nhảy xuống theo.
Đến gần liền nghe được thanh âm đanh đá của Đường Phương: "Ngươi cái tên sao chổi này, sinh ra kẻ điên, làm hại nhi tử ta phải vào Quan miếu, hiện tại còn hại Ngọc ca nhi ngày ngày sống trong khổ sở, ta đánh chết ngươi..." nói xong liền muốn động thủ đánh Quý Anh đang ngã trên mặt đất.
Dương Ngọc bên cạnh cũng chuẩn bị giúp a phụ nhà mình.
"Các ngươi muốn đánh chết ai?"
Đường Phương nghe được thanh âm lạnh căm, theo bản năng cứng đờ một chút, xoay người phát hiện thế nhưng là sát tinh Dương Cẩm trở lại.
Đến bây giờ Đường Phương còn nhớ rõ lúc trước bộ dáng Dương Cẩm cầm đao chẻ củi muốn chém chết mình, hắn không tự giác lui về sau.
Dương Ngọc thấy là Dương Cẩm, liền muốn chửi ầm lên, nhưng thấy Lưu Triển Tu còn đứng bên cạnh, theo bản năng kéo kéo góc áo chính mình, ngẩng đầu đối Lưu Triển Tu lộ ra một nụ cười tươi tự cho là xinh đẹp.
Lưu Triển Tu lại căn bản không thèm liếc qua hắn, thấy Quý Anh còn nằm trên mặt đất, vội vàng đỡ hắn dậy, cẩn thận nhìn một chút từ trên xuống dưới, thấy trên người hắn không có vết thương, mới nhẹ nhàng thở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.