Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

Chương 87

Vũ Lạc Manh

20/11/2020

Hà Duyệt cảm thấy thân thể mình như bị đè nặng ngàn cân, vô lực giật giật ngón tay, mở đôi mắt mỏi mệt nhìn quét qua bốn phía một cái, tường đất màu xám, nóc nhà cỏ tranh, nền đất nhưng sạch sẽ gọn hàng, tấm chăn ấm áp đang đắp trên người mang theo mùi hương thảo dược, nơi này là...

Đúng rồi, hắn từ bờ biển bò lên, đi xuyên qua một mảnh rừng nhỏ, sau đó lại ngã trước một ngôi nhà tranh....

"Hài tử của ta....."

"Ngươi tỉnh rồi! Đừng nóng vội, hài tử không có việc gì."

Nghe thấy bốn tiếng không có việc gì Hà Duyệt mới thấy an tâm, ghé mắt nhìn về phía phụ nhân lớn tuổi, kinh ngạc nói: "Xin hỏi người là..."

"Nga, đêm qua ngươi ngất trước cửa nhà ta...."

Nghe được những lời này, Hà Duyệt xem như minh bạch sao lại thế này, vội vàng chống thân thể dậy, nói: "Đại nương, cảm ơn người đã cứu ta."

"Ai nha, mau nằm xuống, thân thể ngươi còn suy yếu, chuyện cứu người vốn là đương nhiên, nếu đổi lại là người khác họ vẫn sẽ làm như thế thôi, rốt cuộc thì thân phận ngươi cũng đặc thù."

Thân phận đặc thù? Hà Duyệt không hiểu, sẽ không phải trước lúc hắn hôn mê đã nói cái gì không nên nói đó chứ? Tuy rằng hắn không cho rằng lão phụ nhân này có tâm tư kín đáo gì, chính là....

"Đúng vậy, ngươi là phúc tử Lân nhi a! Đừng nói thôn nhỏ này của chúng ta, ngay cả mấy tòa thành huyện lân cận cũng không có Lân nhi đâu."

Nguyên lai là nói đến thân phận Lân nhi của hắn a! Hà Duyệt thở ra một hơi, khẽ cười nói: "Đại nương, mặc kệ là như thế nào cũng rất cảm ơn người, nếu không phải người cùng đại gia đã cứu ta, ta chỉ sợ..." Liền tính hắn không chết đi chăng nữ, hài tử này chỉ sợ.... Nghĩ đến sẽ mất đi đứa nhỏ này, Hà Duyệt liền có chút sợ hãi.

Hoàng A Tẩu vội vàng an ủi Hà Duyệt, "Ngươi cũng đừng loạn tưởng, đửa nhỏ này phước lớn mạng lớn, hồng phúc tề thiên nha."

Hiện tại không có việc gì, hắn đương nhiên không lo lắng, khi nằm xuống, Hà Duyệt nhìn thấy một lão giả vừa bước vào, Hoàng a tẩu liền giới thiệu: "Đây là lão nhân nhà ta, gọi là Tiêu Lâm, ta là Hoàng A Tẩu, người trong thôn này gọi ta là Hoàng đại nương."

Hà Duyệt chống thân thể, hất mái tóc đen dài qua một bên cúi đầu cảm ơn vị lão nhân, "Tiêu gia gia, Hoàng nãi nãi, cảm ơn các người, ta kêu là Hà Duyệt."

"Cảm tạ mấy lời nói này không cần thiết, mau nhanh nằm xuống." Hoàng A Tẩu đỡ Hà Duyệt nằm xuống, đối với Tiêu Lâm nói: "Lão nhân, mau đi thỉnh Diệp lão, ta đi phòng bếp làm chút thức ăn."

"Ai, nhìn ta thất thần kìa." Tiêu Lâm rời đi, Hoàng A Tẩu nói vài câu với Hà Duyệt rồi đi vaò phòng bếp, lúc này Hà Duyệt mới an tâm triệt để.

Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, Diệc Hiên, không biết lúc này ngươi đang làm cái gì? Trong lòng Hà Duyệt mặc niệm ái nhân đồng thời đưa tay sờ sờ lên bụng mình, môi khẽ dương lên, hài tử, chờ phụ thị khỏe hơn chút, ta mang ngươi đi tìm phụ hoàng, được không? Hà Duyệt cứ như thế an tâm đi vào giấc ngủ, nhưng ở Tấn An Thành xa xôi Lãnh Diệc Hiên lại không thoải mái được như vậy.

Lãnh Diệc Hiên sau khi chứng kiến Hà Duyệt xảy ra chuyện, lúc hoàng hôn buông xuống trở về tửu lâu, đầu tiên là thay đổi một thân quần áo, sau đó phái toàn bộ ám vệ bao gồm cả Tử Ngọc cùng Thải Hà đi tìm người, mà Lãnh Diệc Hiên lại tự nhốt mình trong phòng một đêm, nghe thấy Cơ Mai không ngừng thống khổ kêu rên, tâm phiền ý loạn thật tri kỷ điểm á huyệt cho nàng.

Chờ đến giờ Mẹo ngày hôm sau ám vệ trở về hội báo rằng không tìm được người, Lãnh Diệc Hiên nổi trận lôi đình, cầm lấy kiếm ở trên người Cơ Mai cắt hơn mười miếng, toàn thân huyết nhục mơ hồ cùng bộ dáng thống khổ như người chết kia lại không chiếm được bất kỳ sự đồng tình nào.

Vô Tâm cùng Vô Tình hai người thu dọn tàn cuộc, Vô Phong cùng Vô Ngân đứng ở hai bên Lãnh Diệc Hiên chờ thẳng đến khi Tử Ngọc cùng Thải Hà trở về.

Tử Ngọc cùng Thải Hà tiến lên quỳ trên mặt đất, nói: "Bẩm chủ thượng, nô tỳ vẫn chưa tìm được chủ tử."

Một tia hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt, Lãnh Diệc Hiên bây giờ thương tâm tột độ nhắm mắt lại, một khắc cô độc kia nhuốm đầy sự bi thương, Tử Ngọc cùng Thải Hà thấy vậy đau lòng thấp mắt xuống.

"Chủ thượng, Tử Ngọc không bảo hộ được chủ tử, thỉnh chủ thượng giáng tội."

Tử Ngọc chủ động thỉnh tội cũng làm Thải Hà cúi đầu thỉnh tội: "Thải Hà cũng không bảo hộ được chủ tử bình an, thỉnh chủ thượng trách phạt."



Vô Ngân cùng Vô Phong nhìn Tử Ngọc và Thải Hà, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, bọn họ đều là thuộc hạ của Lãnh Diệc Hiên, bất quá Tử Ngọc, Thải Hà cùng với bọn hắn bất đồng, hai nàng là ở chỗ sáng, được chủ thượng an bài bên người Duyệt chủ tử, ai biết được hiện tại....

Còn chưa đứt mạch suy nghĩ liền thấy Lãnh Diệc Hiên mở mắt phẫn nộ, sát khí nồng đậm bắn thẳng về phía hai nàng làm Vô Phong cùng Vô Ngân khẩn trương không thôi.

Vô Tâm cùng Vô Tình thu dọn tàn cuộc trở về cũng cảm nhận được sát khí của chủ thượng, nhìn thấy Tử Ngọc cùng Thải Hà quỳ trên mặt đất liền minh bạch đang xảy ra chuyện gì, ám vệ đứng đầu Vô Tình mở miệng: "Chủ thượng, Tử Ngọc cùng Thải Hà vẫn luôn bảo vệ tốt Duyệt chủ tử, xảy ra sự cố này cũng là điều không ai muốn, khẩn cầu chủ thượng tha cho các nàng một mạng."

Vô Tình mở miệng vẫn là hữu dụng, sát khí trên người Lãnh Diệc Hiên thu hồi không ít nhưng chính lời nói tiếp theo của Tử Ngọc lại làm Lãnh Diệc Hiên nộ khí tề thiên.

"Chủ thượng, có một chuyện nô tỳ muốn hội báo, là về chủ tử."

Lãnh Diệc Hiên nhìn chằm chằm Tử Ngọc, ánh mắt lạnh băng, Thải Hà nhìn Tử Ngọc, kinh ngạc nói: "Tử Ngọc, chủ tử không phải nói....."

"Hiện giờ chủ tử sống chết không rõ, việc này cần để chủ thượng biết, chẳng sợ chủ thượng sẽ lấy mạng Tử Ngọc."

Lãnh Diệc Hiên có thể cảm nhận được Tử Ngọc cùng Thải Hà đang giấu hắn một chuyện gì đó rất quan trọng, đứng lên, uy nghiêm nói: "Nói!"

Một chữ lạnh băng làm Tử Ngọc cùng Thải Hà khiếp sợ không thôi, Tử Ngọc cúi đầu nói: "Bẩm chú thượng, chủ tử trong lúc chủ thượng rời đi không lâu liền biết mình có thai."

Lời của Tử Ngọc trừ bỏ Thải Hà ra, những người còn lại bộ mặt đều mang vẻ khiếp sợ, ngay cả Vô Tâm có biểu cảm ít nhất cũng nhịn không được kinh ngạc, theo sau đó là một cỗ sát khí cuồn cuộn bắn ra, Vô Tâm nhìn Lãnh Diệc Hiên, việc này càng nghiêm trọng rồi!

"Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa."

Nếu Tử Ngọc cùng Thải Hà không phải là được huấn luyện qua, chỉ sợ đã sớm bị khẩu khí của Lãnh Diệc Hiên dọa ngất rồi, bất quá lúc này hai nàng cũng không chịu nổi, Thải Hà cúi đầu nói: "Bẩm chủ thượng, chủ tử mang thai."

"Bộp!"

"Đông!"

"Chủ thượng bớt giận!" Toàn bộ ám vệ đồng loạt quỳ xuống, Tử Ngọc cùng Thải Hà từ trên mặt đất bò dậy, ho khan hai tiếng, phun ra mấy ngụm máu tươi lại lập tức quỳ trên mặt đất, trăm miệng một lời nói: "Thỉnh chủ thượng trách phạt!"

"Trách phạt?" Lãnh Diệc Hiên cầm một cây kiếm lên chỉ vào hai người, "Cho dù có chết các ngươi cũng không bù đắp được sai lầm này."

Lãnh Diệc Hiên nói không sai, Lân nhi mang thai vốn dĩ đã hiếm thấy, càng có thể là chuyện giả dối hư ảo, Hà Duyệt có thể mang thai chính là điều Lãnh Diệc Hiên ngày đêm mơ ước, hắn vẫn luôn cầu nguyện, hy vọng trời cao có thể chiếu cố cho hắn cùng người hắn yêu có thể có hài tử, ai ngờ....

"Chủ thượng bớt giận, Tử Ngọc cùng Thải Hà không nói phỏng chừng chính là mệnh lệnh của Duyệt chủ tử, nói vậy chính là Duyệt chủ tử muốn chính miệng báo tin tốt này cho người."

"Vô Tâm cũng đồng ý với Vô Tình, chủ thượng sau khi người rời cung, Duyệt chủ tử không ngừng nhận những nỗi oan khuất, nếu không dấu diếm chuyện này, chỉ sợ khó bảo toàn tiểu hoàng tử."

Vô Tình cùng Vô Tâm đã mở miệng, Vô Ngân cùng Vô Phong cũng không cam lòng yếu thế, cùng nhau thay sư muội đồng môn cầu tình.

"Chủ thượng bớt giận, Duyệt chủ tử được thượng thiên bảo hộ, nhất định là bình an không có chuyện gì, tiểu hoàng tử cũng là cát nhân thiên tướng, thỉnh chủ thượng xét trên cương vị của Tử Ngọc và Thải Hà bấy lâu nay mà tha các nàng một mạng."

"Thuộc hạ cũng thay Tử Ngọc cùng Thải Hà sư muội cầu tình, chủ thượng người cho chủ tử Tục Mệnh Đan, Duyệt chủ tử nhất định không có chuyện gì."

"Thỉnh chủ thượng tha các nàng một mạng." Đồng môn sư huynh đều đã thay các nàng cầu tình, Tử Ngọc cùng Thải Hà cũng dập đầu nói: "Thỉnh chủ thượng tha tội."

Nhóm ám vệ nói vẫn là có hữu dụng, Lãnh Diệc Hiên bình tĩnh lại cũng minh bạch dụng ý của Hà Duyệt, nghĩ đến Tục Mệnh Đan cho Hà Duyệt trước đây, Lãnh Diệc Hiên cũng thoáng an tâm, bất quá khí thế vẫn không giảm, lạnh lùng nói: "Đi xuống chính mình tự lãnh roi, nếu có lần sau nhất định không phạt nhẹ."

"Nô tỳ cảm tạ ơn chủ thượng không giết."



Mạng của hai nàng xem như bảo toàn, tuy rằng phải chịu một chút thống khổ da thịt nhưng ít ra cũng không chết, Vô Tình tiến tới gần bên người Lãnh Diệc Hiên, chắp tay nói: "Chủ thượng, Duyệt chủ tử mang thai long loại, có phải hay không nên..."

Lãnh Diệc Hiên nhìn về phía ánh dương đang lên ngoài cửa sổ, ánh mắt sắc bén nói: "Vô Phong, người cùng Tử Ngọc, Thải Hà ở lại tìm Duyệt, Vô Ngân, ngươi đi Tang Khúc Huyện một chuyến, còn lại theo ta hồi kinh."

"Thuộc hạ tuân chỉ!"

Bên này Lãnh Diệc Hiên đang an bài chuyện hồi cung, bên kia Hà Duyệt vừa mới ngồi dậy thưởng thức bát canh gà mỹ vị, sau khi cho hết bát canh vào bụng, Hà Duyệt mới được Diệp lão hội chẩn.

"Hơi thở không ổn định, kinh mạch có chút hỗn loạn, còn phải hảo hảo tĩnh dưỡng."

"Tĩnh dưỡng là khẳng định, vừa mới tỉnh lại sao có thể khỏe ngay được?"

Diệp lão gật đầu, "Ta lại khai mấy toa thuốc, nếu còn không có chuyển biến gì tốt lên thì cần nhanh chóng đi Tuyết Dương Thành trị liệu."

Tiêu Lâm nghe Diệp lão nói như vậy không đành lòng thở dài, xóm nhỏ bọn họ rất bất đắc dĩ, bệnh nhỏ thương nhỏ đối với Diệp lão là không vấn đề gì nhưng Hà Duyệt không chỉ có ngoại thương nghiêm trọng, thân còn mang thai, xóm nhỏ của bọn họ lại chưa từng gặp Lân nhi mang thai. Không đúng, liền tính ở Tuyết Dương Thành cũng không có, nhưng Tuyết Dương Thành ít nhất cũng là một tòa thành lớn, dược liệu tốt nhất định có thể giúp Hà Duyệt điều dưỡng.

"Trước cứ uống thuốc đi, nói không chừng qua một chút thời gian liền tốt hơn."

"Như vậy đương nhiên là tốt."

Hà Duyệt nhưng thật ra thấy không sao cả, chuyện thân thể không tốt liền tính đi bây giờ cũng không tốt nhanh được, cho nên trước mắt mấy ngày nay trừ bỏ uống thuốc ra còn ăn những món đồ bổ của nhân gia.

Một chi nhân sâm vài thập niên, tuy chỉ có vài thập niên nhưng dù sao cũng là nhân sâm a! Cầm đi bán ít nhất cũng được mấy chục lượng.

Nhưng mà Hoàng A Tẩu không cho là vậy, nàng hiện tại cái gì tốt nhất cũng đem cho Hà Duyệt, sợ Hà Duyệt ăn không tốt, bởi vì nhi nữ của hai lão nhân đều ở bên ngoài, hành năm rất ít trở về xóm nhỏ này, hơn nữa ở đây thưa thớt Lân nhi, Hoàng A Tẩu chính là đau lòng Hà Duyệt.

Có Hoàng A Tẩu tỉ mỉ chiếu cố, Diệp lão tích cực trị liệu, vết thương trên lưng đã tốt ít nhiều chính là thân thể Hà Duyệt cũng không có tốt lên chút nào, vẫn chưa khôi phục về sắc vóc vốn có.

Diệp lão bắt mạch cẩn thận hội chẩn, Hà Duyệt ho khan hai tiếng nhìn Diệp lão, Diệp lão nhìn chằm chằm Hà Duyệt sắc mặt tái nhợt, thở dài nói: "Không được rồi, vẫn là nên đi Tuyết Dương Thành một chuyến thôi."

Đã uống canh nhân sâm còn ăn rất nhiều sơn gian mỹ vị thuốc bổ nhưng thân thể này thật sự hao tổn rất nghiêm trọng, hơn nữa trong bụng còn mang hài tử thiếu chút nữa thì sảy, bây giờ còn phải đi một đoạn đường xa như vậy, lăn qua lộn lại có thể bảo toàn tính mệnh là may mắn lắm rồi.

"Chính là Diệp lão à, thân thể Hà Duyệt chịu đựng được đi tàu xe sao?"

"Aizzz, Hoàng đại nương, Hà Duyệt này thân thể không đi không được a! Nơi thôn xóm nho nhỏ này của chúng ta, thuốc tốt vỗn dĩ đã ít, nếu cứ tiếp tục duy trì như vậy, chỉ sợ hài tử giữ không nổi."

Hoàng A Tẩu nghe Diệp lão nói không khả quan liền kích động chụp chân nói: "Này không thể được, lão nhân, ngươi đi hỏi thăm một chút, đi xem trấn trên có cái xe ngựa nào hay không, chúng ta hộ tống Hà Duyệt đi Tuyết Dương Thành a!"

"Hoàng đại nương, này không thể được, người cùng Tiêu gia gia cứu Hà Duyệt, Hà Duyệt đã vô cùng cảm kích, tuy rằng ta không rõ lắm Tuyết Dương Thành là địa phương nào nhưng nhất định cách nơi này rất xa, hai người lớn tuổi rồi không thể vì Hà Duyệt mà cực khổ chính mình được."

"Hà Duyệt nói không sai, Tuyết Dương Thành cách chúng ta một tòa núi chính là một tháng đi đường, hơn nữa Tuyết Dương Thành gần Tử Mạch Quốc, hướng bắc rét lạnh, hai người lớn tuổi sẽ không thích ứng được khí hậu nơi đây."

Diệp lão nói làm Hà Duyệt cả kinh, "Tử Mạch Quốc? Diệp lão người nói Tuyết Dương Thành chính là biên cảnh Tử Mạch Quốc?"

Diệp lão gật đầu, "Kỳ thật theo lý mà nói thì không nên đi địa phương xa như vậy, đáng tiếc mấy thôn xóm huyện thành gần đây cũng chẳng có thuộc tốt gì, mà ngươi cần không chỉ thuốc bổ, còn cần một ít dược liệu trân quý điều dưỡng thân thể nữa, mà Tuyết Dương Thành chính là lựa chọn tốt nhất."

(* Ở Tuyết Dương Thành gặp được cố nhân, các ngươi đoán là ai?)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook