Chương 88
Vũ Lạc Manh
20/11/2020
Đi địa phương xa như vậy để trị liệu Hà Duyệt rất không muốn, "Tấn An Thành cách nơi này xa lắm không?"
"Tấn An Thành? Địa phương kia không tồi bất quá muốn đi Tấn An Thành cần vượt qua vài tòa núi lớn, còn phải đi bằng thuyền nữa, đối với thân thể ngươi không có lợi."
Hà Duyệt rất buồn bực, hắn từ bờ vực kia rơi xuống rốt cuộc là trôi đi bao xa a! Không nhưng băng sông mà còn vượt núi nữa, xem ra nguyện vọng đi Tấn An là thất bại rồi.
Mất mát trong lòng Hà Duyệt vẫn là bị Diệp lão phát hiện, ông an ủi nói: "Ngươi hiện tại cần an tâm dưỡng thai, tuy nói Tuyết Dương Thành cách Tấn An Thành rất xa nhưng tốt xấu gì cũng có đường lớn thông qua, chờ đến khi ngươi khỏe hơn rồi từ Tuyết Dương Thành đuổi tới đây bất quá chỉ một tháng đường xe."
Vị trí đặc thù của Tấn An Thành Hà Duyệt vẫn còn nhớ, bắc thông Tử Mạch Quốc cũng chính là Tuyết Dương Thành, tây thông Thanh Loan Quốc Tang Khúc Huyện, xuống nam là Giang Nam nổi tiếng Cẩm Châu còn đông chính là kinh thành Huyền Minh Quốc- Phục Tương Thành, nơi đây chính là yết hầu trọng yếu của Huyền Minh Quốc.
Nghĩ nghĩ như thế, Hà Duyệt cảm thấy đi Tuyết Dương Thành cũng tương đối tốt, chờ thân thể hắn tốt lên lại đi Tấn An, chẳng sợ lúc đó Lãnh Diệc Hiên có về kinh vì thân thể hắn cũng đã khôi phục rồi. (Nếu dễ vậy thì làm gì tới hơn trăm chương -.-)
"Diệp lão, đi Tuyết Dương Thành chúng ta tiếp thu, thân thể Hà Duyệt quan trọng, vẫn là phu thê chúng ta nên đi theo hộ tống hắn thì hơn, Diệp lão ngươi cũng đừng quên hắn là Lân nhi, còn là Lân nhi mang thai a!"
Hoàng A Tẩu nhắc nhở Diệp lão, Diệp lão bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nhìn ta già rồi hồ đồ đem việc này quên mất, thôi được rồi, chờ thêm chút thời gian nữa hai ngươi bồi Hà Duyệt đi Tuyết Dương Thành nhân tiện mang theo tên nhi tử không chịu ngồi yên của ta đi theo bảo vệ các ngươi."
Nhân phẩm của nhi tử Diệp lão Diệp Thu thì Hoàng A Tẩu cùng Tiêu Lâm vẫn tin tưởng được, gất đầu đồng ý, Hà Duyệt thấy ân nhân cứu mạng của mình ai cũng nhiệt tâm như vậy liền không hề thoái thác, nói vài câu cảm tạ liền nghỉ ngơi.
Mười một tháng chín năm Hoành Xương thứ sáu, Hà Duyệt được Hoàng A Tẩu, Tiêu Lâm cùng Diệp Thu hộ tống bằng xe ngựa đi Tuyết Dương Thành trị liệu, lúc đi, Hà Duyệt lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Diệp lão, nói là lấy ngọc tính làm viện phí, Diệp lão cười cười thoái thác, nói rằng lúc tới Tuyết Dương Thành còn phải dùng rất nhiều tiền.
Bởi vì từ bờ vực rơi xuống hơn nữa còn bị nước cuốn xa, trên người Hà Duyệt hiện chỉ còn có miếng ngọc này cùng hai cái vòng tay, một cái là vòng tay kim tước họa mai mà Lãnh Diệc Hiên ban cho một cái nữa là vòng vàng khảm ngọc lúc hắn được tấn phong Thượng Thị đã đeo.
"Này sao có thể được, Diệp lão người giúp ta trị thương, không thu tiền sao được?"
"Hà công tử, phụ thân ta tâm ý đã quyết ngươi cũng không cần thoái thác, hơn nữa phụ thân nói đúng, ngươi đi Tuyết Dương Thành còn phải chi rất nhiều thứ, nơi đó là nơi dùng tiền a!"
"A Duyệt, Diệp Thu nói không sai, ngươi nên suy xét cho chính mình một chút." Hoàng A Tẩu nhắc nhở Hà Duyệt đơn giản là nói hắn nên để tiền chăm lo cho hài tử, nghĩ vậy, Hà Duyệt cũng chỉ có thể thu vào, chắp tay cảm ơn nói: "Chuyện hôm nay, Hà Duyệt sẽ không quên, chờ thân thể của ta khỏe mạnh, lại đến bái phỏng các vị ân nhân."
Diệp lão có thể cảm nhận được những lời hứa này của Hà Duyệt không phải là nói suông, hơn nữa ông cảm thấy thân phận của Lân nhi này tuyệt không bình thường liền cười vuốt râu nói: "Được, lão phu chờ ngươi trở lại bái phỏng."
Hà Duyệt không cho rằng Diệp lão nói vậy là chờ hắn tới trả ơn mà là muốn nghe được tin tức tốt từ mình, gặp được người tốt như vậy, hắn nhất định đã được trời cao chiếu cố."
"A Duyệt, đi nhanh đi! Một hồi nữa trời lại sáng hẳn."
Nếu trời sáng hửng lên, tất cả mọi người đều tỉnh, đến lúc đó nhìn thấy Hà Duyệt thì không thể đơn giản mà rời đi như vậy đâu.
Hà Duyệt gật đầu, dẫm lên ghế dựa tiến vào xe ngựa, khi rời đi, Diệp lão tiến lên đối Diệp Thu nói: "Thu Nhi, núi cao đường xa, hung hiểm vạn phần, ngươi chớ nên nóng vội, còn có, khi đưa Hà Duyệt đến được Tuyết Dương Thành mang hắn đến Lâm An Đường của cữu cữu ngươi."
Diệp Thu gật đầu, "Phụ thân yên tâm, hài nhi nhất định làm tốt công việc."
Thái dương từ phía đông dần lên cao chiếu sáng toàn bộ sơn thôn, Diệp lão vỗ vỗ cánh tay Diệp Thu, gật đầu nói: "Đi nhanh đi!"
"Phụ thân, hài nhi cáo từ."
"Diệp lão, nhà của chúng ta liền phiền ngươi trông hộ."
"Tiêu lão nhân, giữa chúng ta còn nói khách sáo như vậy? Lên đường bình an, đi nhanh về nhanh."
"Giá..."
Xe ngựa dọc theo con đường đầy bùn đất đi trước, Diệp lão đứng ở phía giao lộ vuốt vuốt chòm râu, nhìn xe ngựa dần dần biến mất mới rời đi, trong nội tâm cầu nguyện cho mọi chuyện đều bình an.
Rời khỏi sơn thôn, đường đến đích cuối Tuyết Dương Thành mất lộ trình một tháng, mà trong thời gian này việc ăn ở liền không cần phải nói, Hà Duyệt còn phải uống thuốc an thai cùng mấy loại thực vật bồi bổ thân thể, tất cả đều phải tiêu tiền, vì thế, dưới sự kiên trì của Hà Duyệt, bọn họ tiến vào huyện thành gần nhất bán chiếc ngọc bội trong tay.
Miếng ngọc bội này chính là trong một lần xuất cung Lãnh Diệc Hiên đã đưa cho hắn, bất quá trước đó vẫn chưa cùng Lãnh Diệc Hiên giao hảo nên miếng ngọc này cũng không phải là loại thượng đẳng nhưng phẩm chất cũng không phải là dạng tầm thường, bán được một trăm năm mươi lượng cũng đủ để đoàn người Hà Duyệt xoay sở trên đường đi.
Trong lúc Hà Duyệt vẫn còn đang vật lộn trên đường đi đến Tuyết Dương Thành thì cùng lúc đó Lãnh Diệc Hiên đã bắt đầu trở về Phục Tương Thành, khi trở lại, Lãnh Diệc Hiên đầu tiên là cấp bồ câu đưa một bức thư đến cho Lãnh Vân Diệu. Lãnh Vân Diệu thu được thư tín từ đệ đệ cũng nhẹ nhàng thở ra, bất quá thấy tin tức đầu tiên nói về việc Thanh Loan Quốc đổi chủ cùng việc muốn xuất binh gây chiến mà kinh sợ, theo sau đó là tin tức Hà Duyệt mang long thai, còn bị rơi xuống chân núi, bây giờ Lãnh Vân Diệu đã sợ tới mức chụp mạnh trên bàn.
Công công đứng bên ngoài, Tiêu Sở Nhiên cùng Sở Hà ở bên trong đều bị hành động của Lãnh Vân Diệu mà giật mình, Tiêu Sở Nhiên nhíu mày nói: "Có chuyện gì?"
Lãnh Vân Diệu nhìn Tiêu Sở Nhiên cùng Sở Hà mới tới, trên mặt không chí không có ý cười mà còn nhuốm một màn khẩn trương, thu hồi thư tín, nói: "Hoàng Thượng bình an không có chuyện gì, cũng đã khởi hành hồi cung."
Lãnh Diệc Hiên bình an vô sự đối với mọi người đều là chuyện tốt, Tiêu Sở Nhiên cùng Sở Hà nhìn nhau cười, ngay sau đó Sở Hà mở miệng hỏi: "Không biết Hoàng Thượng còn nói đến chuyện gì hay không?"
Lãnh Vân Diệu gật đầu, chột dạ nhìn Tiêu Sở Nhiên, sau đó lẩm bẩm nói: "Thanh Loan Quốc đổi chủ, còn có thể có ý muốn khởi binh với nước ta."
Thanh Loan Quốc muốn khởi binh đánh Huyền Minh Quốc, này đối với Tiêu Sở Nhiên cùng Sở Hà là một đại tin tức kinh thiên động địa, Tiêu Sở Nhiên sốt ruột nói: "Việc này chính là sự thật? Thanh Loan Quốc đổi chủ, Nhị hoàng tử đăng cơ rồi!"
"Không, đăng cơ không phải là Nhị hoàng tử mà là Tam hoàng tử Hiên Viên Tử Hằng."
"Tam hoàng tử?" Tiêu Sở Nhiên kinh ngạc trừng lớn hai mắt, Sở Hà cũng bị kinh sợ ngay sau đó nhíu mày dò hỏi: "Tam hoàng tử này đăng cơ ắt không phải là ý nguyện của tiên đế bên đó, nhất định là có âm mưu."
"Viên Cẩm Hồng đã kiềm chế không nổi rồi."
Tiêu Sở Nhiên cùng Sở Hà nghe được cái tên này liền hiểu rõ nguyên do, đối với tin tức Nhị hoàng tử bị ám hại cảm giác sau sắc thương tiếc đồng thời mắng tên Viên Cẩm Hồng đáng chết không phải thứ tốt.
"Chuyện này còn đang tìm hiểu, trước đừng kinh động người khác." Tiêu Sở Nhiên cùng Sở Hà gật đầu, trước khi có thông tin chứng thực không được tung tin vịt, đỡ phải cấp cho Lãnh Diệc Hiên chưa trở về thêm phiền toái.
Lãnh Diệc Hiên cùng quốc sự của Thanh Loan Quốc đều biết rồi, Tiêu Sở Nhiên liền thay vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thế Tuệ Thần cũng nên cùng Hoàng Thượng trở về rồi."
Tuệ Thần được Lãnh Vân Diệu an bài xuất cung làm mồi nhử Tiêu Sở Nhiên vẫn là hồi sau mới biết, lúc đó Tiêu Sở Nhiên chưa từng cho Lãnh Vân Diệu sắc mặt tốt, cũng tức giận vài ngày, mà Sở Hà tuy minh bạch dụng ý của Lãnh Vân Diệu nhưng đối với việc để Hà Duyệt xuất cung rất không đồng ý, rốt cuộc hắn nhìn ra được, vị Tuệ Thần này trong lòng Hoàng Thượng nắm vị trí không nhỏ làm sao các vị phi thị khác có thể đấu lại?
Không sai, sau khi Sở Hà biết được Hà Duyệt chính là người đề ra chế độ khoa cử cùng biện pháp giải quyết chuyện Lâm An và Mang Thành thì đã thay đổi định kiến của chính mình, một người thân thông như thế có thể xuất hiện ở Huyền Minh Quốc của hắn, quả thực là trời cao ban ân huệ càng đừng nói đến sau khi nghe được chuyện trân châu, phỉ thúy, mã não cùng một vài chủng lương thực mới giúp gia tăng năng suất lương thực đều là từ Hà Duyệt mà ra, Sở Hà liền hận không thể tự mình tìm đến cửa hướng Hà Duyệt hành đại lễ.
Sở Hà hiện tại rất muốn tìm Hà Duyệt, cùng hắn trao đổi vài chuyện binh pháp, nói không chừng có thể thu được cái gì đó hữu dụng.
Vì thế, khi Tiêu Sở Nhiên cùng Sở Hà phóng tầm mắt về Lãnh Vân Diệu là lúc nhìn thấy ánh mắt Lãnh Vân Diệu ám trầm, Tiêu Sở Nhiên kích động tiến lên chụp bàn, "Ngươi mau nói cho ta biết hắn không có chuyện gì đi!"
Quan hệ của Tiêu Sở Nhiên cùng Hà Duyệt mọi người đều biết, kỳ thật chỉ có Hà Duyệt là Lân nhi duy nhất mà Tiêu Sở Nhiên đồng ý kết giao tín nhiệm, là tri kỷ khó gặp, nếu Hà Duyệt có xảy ra chuyện gì, Tiêu Sở Nhiên cả đời này đều sẽ không tha thứ cho Lãnh Vân Diệu, càng đừng nói đến chuyện cùng Lãnh Vân Diệu ở bên nhau.
Lãnh Vân Diệu đối với việc Tiêu Sở Nhiên kích động rất hiểu, nhắm mắt thở dài, "Thực xin lỗi, Sở Nhiên, thực xin lỗi...."
Một câu thực xin lỗi này đem Tiêu Sở Nhiên đứng sững tại chỗ, Sở Hà cũng bị dọa sợ, vội vàng hỏi: "Là xảy ra chuyện gì?"
"Bản vương ngàn tính vạn tính chính là tính sai chuyện bị Hà Duyệt hồn nhiên ngây thơ kia lừa, hắn thế nhưng lại che dấu chuyện mình có thai, nếu ta biết được thì có đánh chết bản vương cũng không nghĩ đến chuyện đưa hắn ra cung..."
Từ từ đã, bọn họ vừa nghe được cái gì, hoài con vua, ai cơ? Hà Duyệt! Tiêu Sở Nhiên trợn mắt há mồm hồi lâu, run rẩy nói: "Ngươi vừa nói cái gì, Duyệt Quân hắn..."
Lãnh Vân Diệu nhìn về phía Tiêu Sở Nhiên đang rất bất an, thương tâm nói: "Hoàng Thượng cấp thư tín tới nói, hắn gặp được Hà Duyệt, nhưng trong lúc tao ngộ thì bị mật thám địch quốc hãm hại, Hà Duyệt từ trên vách núi rơi xuống, rồi sau đó Hoàng Thượng mới biết được Hà Duyệt đã có mang cốt nhục của hắn."
"Tiêu đại nhân!"
"Sở Nhiên...."
"Đừng chạm vào ta!" Tiêu Sở Nhiên vỗ rớt bàn tay của Lãnh Vân Diệu, phẫn nộ véo lấy vạt áo của Lãnh Vân Diệu, nói: "Ngươi đáp ứng ta rồi mà, ngươi nói Duyệt Quân sẽ không xảy ra chuyện gì rồi mà, sẽ bình an vô sự trở về mà, vì sao bây giờ lại phát sinh cớ sự này? Mang long thai, ngươi có biết chuyện này đối với Diệc Hiên có ý nghĩa gì không, đối với cái quốc gia này có ý nghĩa gì không?"
Sở Hà nhìn thấy Tiêu Sở Nhiên kích động chỉ có thể thở dài, thương cảm rời khỏi Ngự Thư Phòng, thuận tay đóng cửa lại, sai binh lính trông coi cẩn thận không được để cho bất kỳ ai tới gần Ngự Thư Phòng nửa bước rồi yên lặng rời đi.
Mà ở trong Ngự Thư Phòng, Lãnh Vân Diệu không ngừng tiếp nhận Tiêu Sở Nhiên kích động chất vấn, chờ đối phương thoáng bình tĩnh trở lại, Lãnh Vân Diệu mới nói: "Sở Nhiên, chuyện này là ta không đúng, ta không nên..."
"Ha hả, ngươi nói với ta những lời này đối với ta có tác dụng gì, Vân Diệu, ngươi cũng biết, người ngươi phải xin lỗi không phải ta mà là Duyệt Quân, càng là đệ đệ của ngươi, Diệc Hiên a!"
Một câu đem Lãnh Vân Diệu đánh xuống hố băng vạn trượng, Tiêu Sở Nhiên thương tâm lau mạnh giọt nước mắt, muốn đứng dậy lại bị Lãnh Vân Diệu ôm lấy, "Không, Hà Duyệt hắn sẽ không xảy ra chuyện gì, hắn bị giày vò cực khổ nhiều lần như vậy đều không xảy ra chuyện gì, nhất định còn sống, không, khẳng định còn sống."
Kỳ thật từ khi Lãnh Vân Diệu nhìn thấy thư của Lãnh Diệc Hiên cũng đã thấy bất an, chẳng qua là vì không muốn người thấy, chính là Tiêu Sở Nhiên hiểu rõ Lãnh Vân Diệu như vậy sao có thể không nhìn ra, Tiêu Sở Nhiên duỗi tay ôm lấy Lãnh Vân Diệu, mở mắt ra nhìn đối phương, nói: "Vân Diệu, nếu Duyệt Quân không thể trở về, ta và ngươi cũng chẳng có tương lai."
Những lời này thật sâu kích thích tâm Lãnh Vân Diệu nhưng hắn không dám phản bác, bởi vì hạnh phúc cả đời của đệ đệ hắn đều bị chính hắn làm hại vậy hắn còn có cái tư cách gì mà đi mưu cầu hạnh phúc của chính bản thân đây?
"Tấn An Thành? Địa phương kia không tồi bất quá muốn đi Tấn An Thành cần vượt qua vài tòa núi lớn, còn phải đi bằng thuyền nữa, đối với thân thể ngươi không có lợi."
Hà Duyệt rất buồn bực, hắn từ bờ vực kia rơi xuống rốt cuộc là trôi đi bao xa a! Không nhưng băng sông mà còn vượt núi nữa, xem ra nguyện vọng đi Tấn An là thất bại rồi.
Mất mát trong lòng Hà Duyệt vẫn là bị Diệp lão phát hiện, ông an ủi nói: "Ngươi hiện tại cần an tâm dưỡng thai, tuy nói Tuyết Dương Thành cách Tấn An Thành rất xa nhưng tốt xấu gì cũng có đường lớn thông qua, chờ đến khi ngươi khỏe hơn rồi từ Tuyết Dương Thành đuổi tới đây bất quá chỉ một tháng đường xe."
Vị trí đặc thù của Tấn An Thành Hà Duyệt vẫn còn nhớ, bắc thông Tử Mạch Quốc cũng chính là Tuyết Dương Thành, tây thông Thanh Loan Quốc Tang Khúc Huyện, xuống nam là Giang Nam nổi tiếng Cẩm Châu còn đông chính là kinh thành Huyền Minh Quốc- Phục Tương Thành, nơi đây chính là yết hầu trọng yếu của Huyền Minh Quốc.
Nghĩ nghĩ như thế, Hà Duyệt cảm thấy đi Tuyết Dương Thành cũng tương đối tốt, chờ thân thể hắn tốt lên lại đi Tấn An, chẳng sợ lúc đó Lãnh Diệc Hiên có về kinh vì thân thể hắn cũng đã khôi phục rồi. (Nếu dễ vậy thì làm gì tới hơn trăm chương -.-)
"Diệp lão, đi Tuyết Dương Thành chúng ta tiếp thu, thân thể Hà Duyệt quan trọng, vẫn là phu thê chúng ta nên đi theo hộ tống hắn thì hơn, Diệp lão ngươi cũng đừng quên hắn là Lân nhi, còn là Lân nhi mang thai a!"
Hoàng A Tẩu nhắc nhở Diệp lão, Diệp lão bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nhìn ta già rồi hồ đồ đem việc này quên mất, thôi được rồi, chờ thêm chút thời gian nữa hai ngươi bồi Hà Duyệt đi Tuyết Dương Thành nhân tiện mang theo tên nhi tử không chịu ngồi yên của ta đi theo bảo vệ các ngươi."
Nhân phẩm của nhi tử Diệp lão Diệp Thu thì Hoàng A Tẩu cùng Tiêu Lâm vẫn tin tưởng được, gất đầu đồng ý, Hà Duyệt thấy ân nhân cứu mạng của mình ai cũng nhiệt tâm như vậy liền không hề thoái thác, nói vài câu cảm tạ liền nghỉ ngơi.
Mười một tháng chín năm Hoành Xương thứ sáu, Hà Duyệt được Hoàng A Tẩu, Tiêu Lâm cùng Diệp Thu hộ tống bằng xe ngựa đi Tuyết Dương Thành trị liệu, lúc đi, Hà Duyệt lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Diệp lão, nói là lấy ngọc tính làm viện phí, Diệp lão cười cười thoái thác, nói rằng lúc tới Tuyết Dương Thành còn phải dùng rất nhiều tiền.
Bởi vì từ bờ vực rơi xuống hơn nữa còn bị nước cuốn xa, trên người Hà Duyệt hiện chỉ còn có miếng ngọc này cùng hai cái vòng tay, một cái là vòng tay kim tước họa mai mà Lãnh Diệc Hiên ban cho một cái nữa là vòng vàng khảm ngọc lúc hắn được tấn phong Thượng Thị đã đeo.
"Này sao có thể được, Diệp lão người giúp ta trị thương, không thu tiền sao được?"
"Hà công tử, phụ thân ta tâm ý đã quyết ngươi cũng không cần thoái thác, hơn nữa phụ thân nói đúng, ngươi đi Tuyết Dương Thành còn phải chi rất nhiều thứ, nơi đó là nơi dùng tiền a!"
"A Duyệt, Diệp Thu nói không sai, ngươi nên suy xét cho chính mình một chút." Hoàng A Tẩu nhắc nhở Hà Duyệt đơn giản là nói hắn nên để tiền chăm lo cho hài tử, nghĩ vậy, Hà Duyệt cũng chỉ có thể thu vào, chắp tay cảm ơn nói: "Chuyện hôm nay, Hà Duyệt sẽ không quên, chờ thân thể của ta khỏe mạnh, lại đến bái phỏng các vị ân nhân."
Diệp lão có thể cảm nhận được những lời hứa này của Hà Duyệt không phải là nói suông, hơn nữa ông cảm thấy thân phận của Lân nhi này tuyệt không bình thường liền cười vuốt râu nói: "Được, lão phu chờ ngươi trở lại bái phỏng."
Hà Duyệt không cho rằng Diệp lão nói vậy là chờ hắn tới trả ơn mà là muốn nghe được tin tức tốt từ mình, gặp được người tốt như vậy, hắn nhất định đã được trời cao chiếu cố."
"A Duyệt, đi nhanh đi! Một hồi nữa trời lại sáng hẳn."
Nếu trời sáng hửng lên, tất cả mọi người đều tỉnh, đến lúc đó nhìn thấy Hà Duyệt thì không thể đơn giản mà rời đi như vậy đâu.
Hà Duyệt gật đầu, dẫm lên ghế dựa tiến vào xe ngựa, khi rời đi, Diệp lão tiến lên đối Diệp Thu nói: "Thu Nhi, núi cao đường xa, hung hiểm vạn phần, ngươi chớ nên nóng vội, còn có, khi đưa Hà Duyệt đến được Tuyết Dương Thành mang hắn đến Lâm An Đường của cữu cữu ngươi."
Diệp Thu gật đầu, "Phụ thân yên tâm, hài nhi nhất định làm tốt công việc."
Thái dương từ phía đông dần lên cao chiếu sáng toàn bộ sơn thôn, Diệp lão vỗ vỗ cánh tay Diệp Thu, gật đầu nói: "Đi nhanh đi!"
"Phụ thân, hài nhi cáo từ."
"Diệp lão, nhà của chúng ta liền phiền ngươi trông hộ."
"Tiêu lão nhân, giữa chúng ta còn nói khách sáo như vậy? Lên đường bình an, đi nhanh về nhanh."
"Giá..."
Xe ngựa dọc theo con đường đầy bùn đất đi trước, Diệp lão đứng ở phía giao lộ vuốt vuốt chòm râu, nhìn xe ngựa dần dần biến mất mới rời đi, trong nội tâm cầu nguyện cho mọi chuyện đều bình an.
Rời khỏi sơn thôn, đường đến đích cuối Tuyết Dương Thành mất lộ trình một tháng, mà trong thời gian này việc ăn ở liền không cần phải nói, Hà Duyệt còn phải uống thuốc an thai cùng mấy loại thực vật bồi bổ thân thể, tất cả đều phải tiêu tiền, vì thế, dưới sự kiên trì của Hà Duyệt, bọn họ tiến vào huyện thành gần nhất bán chiếc ngọc bội trong tay.
Miếng ngọc bội này chính là trong một lần xuất cung Lãnh Diệc Hiên đã đưa cho hắn, bất quá trước đó vẫn chưa cùng Lãnh Diệc Hiên giao hảo nên miếng ngọc này cũng không phải là loại thượng đẳng nhưng phẩm chất cũng không phải là dạng tầm thường, bán được một trăm năm mươi lượng cũng đủ để đoàn người Hà Duyệt xoay sở trên đường đi.
Trong lúc Hà Duyệt vẫn còn đang vật lộn trên đường đi đến Tuyết Dương Thành thì cùng lúc đó Lãnh Diệc Hiên đã bắt đầu trở về Phục Tương Thành, khi trở lại, Lãnh Diệc Hiên đầu tiên là cấp bồ câu đưa một bức thư đến cho Lãnh Vân Diệu. Lãnh Vân Diệu thu được thư tín từ đệ đệ cũng nhẹ nhàng thở ra, bất quá thấy tin tức đầu tiên nói về việc Thanh Loan Quốc đổi chủ cùng việc muốn xuất binh gây chiến mà kinh sợ, theo sau đó là tin tức Hà Duyệt mang long thai, còn bị rơi xuống chân núi, bây giờ Lãnh Vân Diệu đã sợ tới mức chụp mạnh trên bàn.
Công công đứng bên ngoài, Tiêu Sở Nhiên cùng Sở Hà ở bên trong đều bị hành động của Lãnh Vân Diệu mà giật mình, Tiêu Sở Nhiên nhíu mày nói: "Có chuyện gì?"
Lãnh Vân Diệu nhìn Tiêu Sở Nhiên cùng Sở Hà mới tới, trên mặt không chí không có ý cười mà còn nhuốm một màn khẩn trương, thu hồi thư tín, nói: "Hoàng Thượng bình an không có chuyện gì, cũng đã khởi hành hồi cung."
Lãnh Diệc Hiên bình an vô sự đối với mọi người đều là chuyện tốt, Tiêu Sở Nhiên cùng Sở Hà nhìn nhau cười, ngay sau đó Sở Hà mở miệng hỏi: "Không biết Hoàng Thượng còn nói đến chuyện gì hay không?"
Lãnh Vân Diệu gật đầu, chột dạ nhìn Tiêu Sở Nhiên, sau đó lẩm bẩm nói: "Thanh Loan Quốc đổi chủ, còn có thể có ý muốn khởi binh với nước ta."
Thanh Loan Quốc muốn khởi binh đánh Huyền Minh Quốc, này đối với Tiêu Sở Nhiên cùng Sở Hà là một đại tin tức kinh thiên động địa, Tiêu Sở Nhiên sốt ruột nói: "Việc này chính là sự thật? Thanh Loan Quốc đổi chủ, Nhị hoàng tử đăng cơ rồi!"
"Không, đăng cơ không phải là Nhị hoàng tử mà là Tam hoàng tử Hiên Viên Tử Hằng."
"Tam hoàng tử?" Tiêu Sở Nhiên kinh ngạc trừng lớn hai mắt, Sở Hà cũng bị kinh sợ ngay sau đó nhíu mày dò hỏi: "Tam hoàng tử này đăng cơ ắt không phải là ý nguyện của tiên đế bên đó, nhất định là có âm mưu."
"Viên Cẩm Hồng đã kiềm chế không nổi rồi."
Tiêu Sở Nhiên cùng Sở Hà nghe được cái tên này liền hiểu rõ nguyên do, đối với tin tức Nhị hoàng tử bị ám hại cảm giác sau sắc thương tiếc đồng thời mắng tên Viên Cẩm Hồng đáng chết không phải thứ tốt.
"Chuyện này còn đang tìm hiểu, trước đừng kinh động người khác." Tiêu Sở Nhiên cùng Sở Hà gật đầu, trước khi có thông tin chứng thực không được tung tin vịt, đỡ phải cấp cho Lãnh Diệc Hiên chưa trở về thêm phiền toái.
Lãnh Diệc Hiên cùng quốc sự của Thanh Loan Quốc đều biết rồi, Tiêu Sở Nhiên liền thay vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thế Tuệ Thần cũng nên cùng Hoàng Thượng trở về rồi."
Tuệ Thần được Lãnh Vân Diệu an bài xuất cung làm mồi nhử Tiêu Sở Nhiên vẫn là hồi sau mới biết, lúc đó Tiêu Sở Nhiên chưa từng cho Lãnh Vân Diệu sắc mặt tốt, cũng tức giận vài ngày, mà Sở Hà tuy minh bạch dụng ý của Lãnh Vân Diệu nhưng đối với việc để Hà Duyệt xuất cung rất không đồng ý, rốt cuộc hắn nhìn ra được, vị Tuệ Thần này trong lòng Hoàng Thượng nắm vị trí không nhỏ làm sao các vị phi thị khác có thể đấu lại?
Không sai, sau khi Sở Hà biết được Hà Duyệt chính là người đề ra chế độ khoa cử cùng biện pháp giải quyết chuyện Lâm An và Mang Thành thì đã thay đổi định kiến của chính mình, một người thân thông như thế có thể xuất hiện ở Huyền Minh Quốc của hắn, quả thực là trời cao ban ân huệ càng đừng nói đến sau khi nghe được chuyện trân châu, phỉ thúy, mã não cùng một vài chủng lương thực mới giúp gia tăng năng suất lương thực đều là từ Hà Duyệt mà ra, Sở Hà liền hận không thể tự mình tìm đến cửa hướng Hà Duyệt hành đại lễ.
Sở Hà hiện tại rất muốn tìm Hà Duyệt, cùng hắn trao đổi vài chuyện binh pháp, nói không chừng có thể thu được cái gì đó hữu dụng.
Vì thế, khi Tiêu Sở Nhiên cùng Sở Hà phóng tầm mắt về Lãnh Vân Diệu là lúc nhìn thấy ánh mắt Lãnh Vân Diệu ám trầm, Tiêu Sở Nhiên kích động tiến lên chụp bàn, "Ngươi mau nói cho ta biết hắn không có chuyện gì đi!"
Quan hệ của Tiêu Sở Nhiên cùng Hà Duyệt mọi người đều biết, kỳ thật chỉ có Hà Duyệt là Lân nhi duy nhất mà Tiêu Sở Nhiên đồng ý kết giao tín nhiệm, là tri kỷ khó gặp, nếu Hà Duyệt có xảy ra chuyện gì, Tiêu Sở Nhiên cả đời này đều sẽ không tha thứ cho Lãnh Vân Diệu, càng đừng nói đến chuyện cùng Lãnh Vân Diệu ở bên nhau.
Lãnh Vân Diệu đối với việc Tiêu Sở Nhiên kích động rất hiểu, nhắm mắt thở dài, "Thực xin lỗi, Sở Nhiên, thực xin lỗi...."
Một câu thực xin lỗi này đem Tiêu Sở Nhiên đứng sững tại chỗ, Sở Hà cũng bị dọa sợ, vội vàng hỏi: "Là xảy ra chuyện gì?"
"Bản vương ngàn tính vạn tính chính là tính sai chuyện bị Hà Duyệt hồn nhiên ngây thơ kia lừa, hắn thế nhưng lại che dấu chuyện mình có thai, nếu ta biết được thì có đánh chết bản vương cũng không nghĩ đến chuyện đưa hắn ra cung..."
Từ từ đã, bọn họ vừa nghe được cái gì, hoài con vua, ai cơ? Hà Duyệt! Tiêu Sở Nhiên trợn mắt há mồm hồi lâu, run rẩy nói: "Ngươi vừa nói cái gì, Duyệt Quân hắn..."
Lãnh Vân Diệu nhìn về phía Tiêu Sở Nhiên đang rất bất an, thương tâm nói: "Hoàng Thượng cấp thư tín tới nói, hắn gặp được Hà Duyệt, nhưng trong lúc tao ngộ thì bị mật thám địch quốc hãm hại, Hà Duyệt từ trên vách núi rơi xuống, rồi sau đó Hoàng Thượng mới biết được Hà Duyệt đã có mang cốt nhục của hắn."
"Tiêu đại nhân!"
"Sở Nhiên...."
"Đừng chạm vào ta!" Tiêu Sở Nhiên vỗ rớt bàn tay của Lãnh Vân Diệu, phẫn nộ véo lấy vạt áo của Lãnh Vân Diệu, nói: "Ngươi đáp ứng ta rồi mà, ngươi nói Duyệt Quân sẽ không xảy ra chuyện gì rồi mà, sẽ bình an vô sự trở về mà, vì sao bây giờ lại phát sinh cớ sự này? Mang long thai, ngươi có biết chuyện này đối với Diệc Hiên có ý nghĩa gì không, đối với cái quốc gia này có ý nghĩa gì không?"
Sở Hà nhìn thấy Tiêu Sở Nhiên kích động chỉ có thể thở dài, thương cảm rời khỏi Ngự Thư Phòng, thuận tay đóng cửa lại, sai binh lính trông coi cẩn thận không được để cho bất kỳ ai tới gần Ngự Thư Phòng nửa bước rồi yên lặng rời đi.
Mà ở trong Ngự Thư Phòng, Lãnh Vân Diệu không ngừng tiếp nhận Tiêu Sở Nhiên kích động chất vấn, chờ đối phương thoáng bình tĩnh trở lại, Lãnh Vân Diệu mới nói: "Sở Nhiên, chuyện này là ta không đúng, ta không nên..."
"Ha hả, ngươi nói với ta những lời này đối với ta có tác dụng gì, Vân Diệu, ngươi cũng biết, người ngươi phải xin lỗi không phải ta mà là Duyệt Quân, càng là đệ đệ của ngươi, Diệc Hiên a!"
Một câu đem Lãnh Vân Diệu đánh xuống hố băng vạn trượng, Tiêu Sở Nhiên thương tâm lau mạnh giọt nước mắt, muốn đứng dậy lại bị Lãnh Vân Diệu ôm lấy, "Không, Hà Duyệt hắn sẽ không xảy ra chuyện gì, hắn bị giày vò cực khổ nhiều lần như vậy đều không xảy ra chuyện gì, nhất định còn sống, không, khẳng định còn sống."
Kỳ thật từ khi Lãnh Vân Diệu nhìn thấy thư của Lãnh Diệc Hiên cũng đã thấy bất an, chẳng qua là vì không muốn người thấy, chính là Tiêu Sở Nhiên hiểu rõ Lãnh Vân Diệu như vậy sao có thể không nhìn ra, Tiêu Sở Nhiên duỗi tay ôm lấy Lãnh Vân Diệu, mở mắt ra nhìn đối phương, nói: "Vân Diệu, nếu Duyệt Quân không thể trở về, ta và ngươi cũng chẳng có tương lai."
Những lời này thật sâu kích thích tâm Lãnh Vân Diệu nhưng hắn không dám phản bác, bởi vì hạnh phúc cả đời của đệ đệ hắn đều bị chính hắn làm hại vậy hắn còn có cái tư cách gì mà đi mưu cầu hạnh phúc của chính bản thân đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.