Xuyên Qua Cực Phẩm Sắc Công Chúa
Quyển 1 - Chương 10: Không việc gì phải sợ!
Vô Danh
01/04/2014
“Được rồi, ta có thể thưởng chút bạc cho Việt Tiệp Phi
không?” Ta quay đầu hỏi Tiểu Đào cùng Tiểu Hương.
“Công chúa người chính là kim chi ngọc diệp (cành vàng lá ngọc), nếu người muốn, người tất nhiên có thể thượng cho chúng hạ nhân chút bạc.” Sau khi ta nghe Tiểu Hương nói xong, tâm tình rất vui vẻ. “Công chúa, không biết người có nhớ hay không, nhưng Tiệp Phi đại ca từng thay người đỡ một mũi tên đấy!”
“Hắn thay ta cản một tiễn?” Ta thất kinh. “Chẳng lẽ từng có người nghĩ muốn giết ta sao?”
“Trước đó vài ngày, trong cung xuất hiện rất nhiều thích khách võ công cao cường, ai cũng sợ, không rõ những tên đó lai lịch như thế nào.” Tiểu Hương cúi đầu. “Bọn họ cũng thật to gan lớn mật, dám ám sát công chúa điện hạ… may mắn là công chúa hồng phúc tề thiên (trời ban phúc đức), hơn nữa lại có Tiệp Phi đại ca liều chết hộ chủ…”
“Có người ám sát ta?” Đầu ta đày mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt chậm rãi rơi xuống, dựa vào cái gì a, bổn cô nương ta vừa xuyên qua đây, còn muốn sống dai thêm vài chục năm nữa, không nghĩ đến việc chết sớm vậy đâu!
“Vốn là cục diện khi ấy vô cùng hỗn loạn, chỉ thấy một đạo quang vụt qua, một mũi tên như tia chớp bắn về phía người, chính Tiệp Phi ca ca đã thay người đỡ mũi tên ấy.” Tiểu Hương vừa nói, vành mất tựa hồ cũng đỏ lên.” Công chúa, tấm lòng trung thành của Tiệp Phi đại ca đối với người có trời đất chứng giám a!”
Nhìn Tiểu Hương bày ra bộ dạng muốn khóc nhưng cố nén, lòng ta loạn thành một đoàn. Là ai? Là ai muốn lấy tính mạng của ta? Ta phải nghĩ biện pháp tìm ra tên chủ mưu này nhanh một chút, nếu không sau này tùy thời đều có thể đi đời nha ma!
Lấy lại bình tĩnh, trong lòng ta càng không ngừng cấp mình bình ổn hơi thở.
Âu Dương Yên Nhiên, thân là sinh viên của trường đại học trọng điểm S, ngươi phải tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo lại! Cứ coi như một đám thích khách ấy muốn trở lại, thì cũng chỉ là một đám người cổ đại mà thôi, không việc gì phải sợ!!!
Ta bức bách chính mình phải bảo trì ý nghĩ thanh tĩnh, sau đó lấy lý trí tự hỏi.
Đúng! Bây giờ ta tuyệt đối không thể để nguyên nhân mà Thủy Băng Thanh gặp ám sát làm chính bản thân mình bối rối, bây giờ bản thân ta mà lọan thì chẳng có giúp ích được gì, việc này chỉ càng làm cho bản thân ta dặt trong tình thế nguy hiểm hơn mà thôi!
Nói như vậy, Việt Tiệp Phi là ân nhân cứu mạng của ta rồi? Ta cần phải đem ân nhân cứu mạng của mình đền đáp xứng đáng. Nếu sau này có người đến ám sát ta, hắn cũng có thể trung thành và tận tâm bảo vệ ta lần nữa.
Ân, cứ như vậy, trước hết phải đền đáp ơn cứu mạng của ân nhân!!!
“Tiệp Phi, thật sự cảm ơn ngươi đã thay ta cản một tiễn, nếu không ta đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi, ngươi có thể nhượng ta xem qua thương thế của ngươi được chứ? Nếu không thì gọi ngự y thay đếm kiểm tra thử coi?” ta vừa nói vừa mang tâm lý sợ hãi, không biết mũi tên này làm bằng chất liệu gì, nếu để nó đâm xuyên qua người ta, không biết là phải chịu bao nhiêu đau đớn? nghĩ đến đây, cơ thể ta không khỏi có điểm run rẩy đứng lên.
“Công chúa quá lời rồi, bảo vệ công chúa là chức trách của vi thần, thuộc hạ trúng tiễn cũng đã là ba tháng trước, thân thể nay đã không còn gì đáng ngại, không phiền đến công chúa xem xét thương thế, cũng không nhất định phải tìm ngự y.” Việt Tiệp Phi nhìn ta, ánh mắt đầy kiên định.
“Thương thế ngươi đã không sao? Thật tốt quá! Ta đây vậy cũng không cần phải xem xét qua vết thương đi! Cảm ơn ngươi nga…” Nghe được Việt Tiệp Phi nói vết thương hắn đã không còn gì đáng ngại, ta rất vui vẻ mà ra một cái đại khí. “Được rồi, ngươi làm thiếp than thị vệ cho ta, mỗi tháng được trả bao nhiêu bạc?”
“Hồi bẩm công chúa, bổng lộc mỗi tháng của thuộc hạ là 12 lượng bạc.” (Fen: đúng là trong cung toàn đồ ki bo, người ta vất vả thế mà chỉ cho người ta có 12 lượng bạc, đúng là vắt cổ chày mà cũng không thèm nhỏ một giọt nước mà) Việt Tiệp Phi ngẩn người, rõ ràng là hắn không hiểu vì sao ta lại hỏi đến vấn đề này mà.
“12 lượng bạc có thể mua được những thứ gì?” Lão nhân gia ta nhất thời có điểm không rõ. “Có thể nói cho ta biết một chút về tiền bạc đổi đi tính lại như thế nào không? Bình thường một gia đình cần bao nhiêu tiền để chi tiêu trong một tháng? Ta đã quên.”
“Ở Thủy Vân Quốc chúng ta, một lượng bác có thể đổi thành 1000 tiền đồng, nói đại khái, 1 lượng bạc cũng đủ để cho một hộ dân sống nửa năm.” Việt Tiệp Phi nhìn chăm chú vào mắt ta, chậm rãi giải thích. (Fen: hắc hắc, ta mắng nhầm) “Nhất phẩm huyện lệnh bổng lộc hàng tháng cũng là 12 lượng bạc, cửu phẩm huyện lệnh mỗi tháng bổng lộc cũng chỉ có hai lượng bạc.”
“Ngươi nói là, một lượng bạc cũng đủ cho một hộ gia đình sống nửa năm?” Ta kinh ngạc, nguyên lai một lượng bạc cũng đáng giá như vậy. Việt Tiệp Phi, tiền lương hang tháng của ngươi cũng không nhỏ a, một tháng lương của ngươi đủ để cho một hộ gia đình sống 6 năm, ta ngất!
“Đúng vậy, công chúa có gì không hiểu sao?” Việt Tiệp Phi dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ta, thấy vậy ta không khỏi chột dạ. Nếu như hắn biết ta không phải là Băng Thanh công chúa, không biết hắn có nhào lên bóp cổ ta chết không a?
“Công chúa người chính là kim chi ngọc diệp (cành vàng lá ngọc), nếu người muốn, người tất nhiên có thể thượng cho chúng hạ nhân chút bạc.” Sau khi ta nghe Tiểu Hương nói xong, tâm tình rất vui vẻ. “Công chúa, không biết người có nhớ hay không, nhưng Tiệp Phi đại ca từng thay người đỡ một mũi tên đấy!”
“Hắn thay ta cản một tiễn?” Ta thất kinh. “Chẳng lẽ từng có người nghĩ muốn giết ta sao?”
“Trước đó vài ngày, trong cung xuất hiện rất nhiều thích khách võ công cao cường, ai cũng sợ, không rõ những tên đó lai lịch như thế nào.” Tiểu Hương cúi đầu. “Bọn họ cũng thật to gan lớn mật, dám ám sát công chúa điện hạ… may mắn là công chúa hồng phúc tề thiên (trời ban phúc đức), hơn nữa lại có Tiệp Phi đại ca liều chết hộ chủ…”
“Có người ám sát ta?” Đầu ta đày mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt chậm rãi rơi xuống, dựa vào cái gì a, bổn cô nương ta vừa xuyên qua đây, còn muốn sống dai thêm vài chục năm nữa, không nghĩ đến việc chết sớm vậy đâu!
“Vốn là cục diện khi ấy vô cùng hỗn loạn, chỉ thấy một đạo quang vụt qua, một mũi tên như tia chớp bắn về phía người, chính Tiệp Phi ca ca đã thay người đỡ mũi tên ấy.” Tiểu Hương vừa nói, vành mất tựa hồ cũng đỏ lên.” Công chúa, tấm lòng trung thành của Tiệp Phi đại ca đối với người có trời đất chứng giám a!”
Nhìn Tiểu Hương bày ra bộ dạng muốn khóc nhưng cố nén, lòng ta loạn thành một đoàn. Là ai? Là ai muốn lấy tính mạng của ta? Ta phải nghĩ biện pháp tìm ra tên chủ mưu này nhanh một chút, nếu không sau này tùy thời đều có thể đi đời nha ma!
Lấy lại bình tĩnh, trong lòng ta càng không ngừng cấp mình bình ổn hơi thở.
Âu Dương Yên Nhiên, thân là sinh viên của trường đại học trọng điểm S, ngươi phải tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo lại! Cứ coi như một đám thích khách ấy muốn trở lại, thì cũng chỉ là một đám người cổ đại mà thôi, không việc gì phải sợ!!!
Ta bức bách chính mình phải bảo trì ý nghĩ thanh tĩnh, sau đó lấy lý trí tự hỏi.
Đúng! Bây giờ ta tuyệt đối không thể để nguyên nhân mà Thủy Băng Thanh gặp ám sát làm chính bản thân mình bối rối, bây giờ bản thân ta mà lọan thì chẳng có giúp ích được gì, việc này chỉ càng làm cho bản thân ta dặt trong tình thế nguy hiểm hơn mà thôi!
Nói như vậy, Việt Tiệp Phi là ân nhân cứu mạng của ta rồi? Ta cần phải đem ân nhân cứu mạng của mình đền đáp xứng đáng. Nếu sau này có người đến ám sát ta, hắn cũng có thể trung thành và tận tâm bảo vệ ta lần nữa.
Ân, cứ như vậy, trước hết phải đền đáp ơn cứu mạng của ân nhân!!!
“Tiệp Phi, thật sự cảm ơn ngươi đã thay ta cản một tiễn, nếu không ta đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi, ngươi có thể nhượng ta xem qua thương thế của ngươi được chứ? Nếu không thì gọi ngự y thay đếm kiểm tra thử coi?” ta vừa nói vừa mang tâm lý sợ hãi, không biết mũi tên này làm bằng chất liệu gì, nếu để nó đâm xuyên qua người ta, không biết là phải chịu bao nhiêu đau đớn? nghĩ đến đây, cơ thể ta không khỏi có điểm run rẩy đứng lên.
“Công chúa quá lời rồi, bảo vệ công chúa là chức trách của vi thần, thuộc hạ trúng tiễn cũng đã là ba tháng trước, thân thể nay đã không còn gì đáng ngại, không phiền đến công chúa xem xét thương thế, cũng không nhất định phải tìm ngự y.” Việt Tiệp Phi nhìn ta, ánh mắt đầy kiên định.
“Thương thế ngươi đã không sao? Thật tốt quá! Ta đây vậy cũng không cần phải xem xét qua vết thương đi! Cảm ơn ngươi nga…” Nghe được Việt Tiệp Phi nói vết thương hắn đã không còn gì đáng ngại, ta rất vui vẻ mà ra một cái đại khí. “Được rồi, ngươi làm thiếp than thị vệ cho ta, mỗi tháng được trả bao nhiêu bạc?”
“Hồi bẩm công chúa, bổng lộc mỗi tháng của thuộc hạ là 12 lượng bạc.” (Fen: đúng là trong cung toàn đồ ki bo, người ta vất vả thế mà chỉ cho người ta có 12 lượng bạc, đúng là vắt cổ chày mà cũng không thèm nhỏ một giọt nước mà) Việt Tiệp Phi ngẩn người, rõ ràng là hắn không hiểu vì sao ta lại hỏi đến vấn đề này mà.
“12 lượng bạc có thể mua được những thứ gì?” Lão nhân gia ta nhất thời có điểm không rõ. “Có thể nói cho ta biết một chút về tiền bạc đổi đi tính lại như thế nào không? Bình thường một gia đình cần bao nhiêu tiền để chi tiêu trong một tháng? Ta đã quên.”
“Ở Thủy Vân Quốc chúng ta, một lượng bác có thể đổi thành 1000 tiền đồng, nói đại khái, 1 lượng bạc cũng đủ để cho một hộ dân sống nửa năm.” Việt Tiệp Phi nhìn chăm chú vào mắt ta, chậm rãi giải thích. (Fen: hắc hắc, ta mắng nhầm) “Nhất phẩm huyện lệnh bổng lộc hàng tháng cũng là 12 lượng bạc, cửu phẩm huyện lệnh mỗi tháng bổng lộc cũng chỉ có hai lượng bạc.”
“Ngươi nói là, một lượng bạc cũng đủ cho một hộ gia đình sống nửa năm?” Ta kinh ngạc, nguyên lai một lượng bạc cũng đáng giá như vậy. Việt Tiệp Phi, tiền lương hang tháng của ngươi cũng không nhỏ a, một tháng lương của ngươi đủ để cho một hộ gia đình sống 6 năm, ta ngất!
“Đúng vậy, công chúa có gì không hiểu sao?” Việt Tiệp Phi dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ta, thấy vậy ta không khỏi chột dạ. Nếu như hắn biết ta không phải là Băng Thanh công chúa, không biết hắn có nhào lên bóp cổ ta chết không a?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.