Xuyên Qua Cực Phẩm Sắc Công Chúa
Quyển 1 - Chương 11: Tặng phẩm? Thù lao!
Vô Danh
01/04/2014
“Nga, cái kia..” Ta trong lòng nhanh chóng tính toán, ta nên
cảm tạ Việt Tiệp Phi như thế nào đây? Mặc dù người hắn cứu không phải là ta,
nhưng giờ ta là người xuyên qua và đang chiếm dụng thân thể của Thủy Băng
Thanh, hơn nữa, phỏng chừng tạm thời ta cũng không quay trở về hiện đại được rồi,
cho nên, ta cứ coi như thay Thủy Băng Thanh tiếp nhận và xử lý tốt hết thảy những
chuyện có quan hệ đến nàng đi, rống!
“Tiệp Phi, chuyện ngươi thay ta đỡ tên… Vì muốn cảm tạ ngươi, ta hướng ngươi thưởng 5000 lượng bạc có được không.” Ta thật sự không có thói quen nói hai chữ ‘tặng quà’, ta cười ngượng ngùng.
Nhìn tất cả mọi người đang há mồm trợn mắt, ta có điểm mất hứng: “Như thế nào, chẳng lẽ các ngươi cảm thấy tính mạng của bổn công chúa ta không đáng giá 5000 lượng bạc sao? Hay là, ta không có quyền thưởng cho Việt Tiệp Phi 5000 lượng bạc?”
Sắc mặt của ta trầm xuống, tất cả mọi người tất nhiên là đều sợ tới mức vội quỳ gối: “Thuộc hạ không dám.”. “Nô tỳ không dám.”
“Xin công chúa thứ tội.” Tất cả đồng thanh.
Ta vừa nhìn thấy tất cả mọi người quỳ xuống, tâm lý cũng có chút buồn bực, Chế độ phân chia cấp bậc ở cổ đại cũng có điểm quá mức nghiêm trọng rồi, may mắn là ta cũng không xuyên qua thành nha hoàn, nếu không thì lại phải nếm mùi đau khổ rồi.
“Được rồi, các ngươi đứng lên đi!” Ta thở dài.
“Công chúa, thuộc hạ thân phận nhỏ bé, bất quá chỉ là thay công chúa cản một tiễn mà thôi, thật sự không xứng đáng được thưởng nhiều như vậy.”
Rồi Việt Tiệp Phi cũng quỳ xuống. “Xin công chúa suy tính cẩn thận.”
“Ai nói ngươi thân phận nhỏ bé?” ta không khỏi trừng mắt liếc nhìn Việt Tiệp Phi một cái, người cổ đại này tư tưởng làm sao vậy? Luôn luôn tự tiện hạ thấp bản thân, hắn nói chính mình thân phận thấp kém, rồi lại chết cũng không từ… Nói ra thật là làm cho người ta tức giận mà.
“Công chúa…” Việt Tiệp Phi tựa hồ ngây ngẩn cả người, mở miệng nói ra hai chữ rồi cũng không nói tiếp.
“Tiệp Phi, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, bạc đó không phải là ta tùy tiện cho ngươi, mà đó là do ta có lòng thành hướng ngươi cảm tạ, tặng cho ngươi làm thù lao, mặc dù ta biết ân tình cứu mạng này không thể dung tiền bạc để mà trả giá, nhưng bây giờ ta thật sự không nghĩ ra phương pháp khác cảm tạ tốt hơn, cho nên, ngươi nhất định phải nhận lấy số bạc này, được không?” Ta đột nhiên ý thức được phản ứng vừa rồi của mình tựa như quá mức kịch liệt, cho nên nhanh chóng đối với soái ca ca cười cười, đồng thời thả nhu ngữ khí, hướng hắn kiên nhẫn giải thích.
“Tiệp Phi, chuyện ngươi thay ta đỡ tên… Vì muốn cảm tạ ngươi, ta hướng ngươi thưởng 5000 lượng bạc có được không.” Ta thật sự không có thói quen nói hai chữ ‘tặng quà’, ta cười ngượng ngùng.
Nhìn tất cả mọi người đang há mồm trợn mắt, ta có điểm mất hứng: “Như thế nào, chẳng lẽ các ngươi cảm thấy tính mạng của bổn công chúa ta không đáng giá 5000 lượng bạc sao? Hay là, ta không có quyền thưởng cho Việt Tiệp Phi 5000 lượng bạc?”
Sắc mặt của ta trầm xuống, tất cả mọi người tất nhiên là đều sợ tới mức vội quỳ gối: “Thuộc hạ không dám.”. “Nô tỳ không dám.”
“Xin công chúa thứ tội.” Tất cả đồng thanh.
Ta vừa nhìn thấy tất cả mọi người quỳ xuống, tâm lý cũng có chút buồn bực, Chế độ phân chia cấp bậc ở cổ đại cũng có điểm quá mức nghiêm trọng rồi, may mắn là ta cũng không xuyên qua thành nha hoàn, nếu không thì lại phải nếm mùi đau khổ rồi.
“Được rồi, các ngươi đứng lên đi!” Ta thở dài.
“Công chúa, thuộc hạ thân phận nhỏ bé, bất quá chỉ là thay công chúa cản một tiễn mà thôi, thật sự không xứng đáng được thưởng nhiều như vậy.”
Rồi Việt Tiệp Phi cũng quỳ xuống. “Xin công chúa suy tính cẩn thận.”
“Ai nói ngươi thân phận nhỏ bé?” ta không khỏi trừng mắt liếc nhìn Việt Tiệp Phi một cái, người cổ đại này tư tưởng làm sao vậy? Luôn luôn tự tiện hạ thấp bản thân, hắn nói chính mình thân phận thấp kém, rồi lại chết cũng không từ… Nói ra thật là làm cho người ta tức giận mà.
“Công chúa…” Việt Tiệp Phi tựa hồ ngây ngẩn cả người, mở miệng nói ra hai chữ rồi cũng không nói tiếp.
“Tiệp Phi, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, bạc đó không phải là ta tùy tiện cho ngươi, mà đó là do ta có lòng thành hướng ngươi cảm tạ, tặng cho ngươi làm thù lao, mặc dù ta biết ân tình cứu mạng này không thể dung tiền bạc để mà trả giá, nhưng bây giờ ta thật sự không nghĩ ra phương pháp khác cảm tạ tốt hơn, cho nên, ngươi nhất định phải nhận lấy số bạc này, được không?” Ta đột nhiên ý thức được phản ứng vừa rồi của mình tựa như quá mức kịch liệt, cho nên nhanh chóng đối với soái ca ca cười cười, đồng thời thả nhu ngữ khí, hướng hắn kiên nhẫn giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.