Chương 36:
Hồ Thập Tam
25/05/2024
Mễ Lam bị động tác tới lui của hắn đánh thức, không nhịn được nói: "Anh làm sao vậy? Không ngủ được sao?"
Khi Mễ Lam nói điều này, đầu của Ado vừa di chuyển từ đùi cô lên bụng cô. Sau khi nghe Mễ Lam nói xong, Ado không dám cử động nữa, hắn cũng không dám dồn hết sức nặng lên bụng Mễ Lam nên nằm như không nằm gục đầu vào bụng dưới của Mễ Lam. Mãi cho đến khi Mễ Lam lại chìm vào giấc ngủ, Ado mới thở phào nhẹ nhõm, cử động cái cổ cứng ngắc của mình và nằm xuống bên cạnh Mễ Lam ngủ.
Đêm đó Mễ Lam ngủ không ngon, cô gặp ác mộng.
Mễ Lam mơ thấy mình sinh ra một Ado nhỏ, rất dễ thương. Nhưng ngay sau khi cô sinh con, một nhóm dân làng cầm gậy đã xông vào Lâu đài Milo. Họ dễ dàng tìm thấy phòng của Mễ Lam, rồi lao về phía cô đánh, đồng thời hét lớn: "Mang mụ phù thủy đã sinh ra yêu quái này ra ngoài và thiêu chết cô ta!"
Mễ Lam liều mạng giãy giụa, nhưng cô quá yếu không thể địch lại những người đàn ông cường tráng ngày ngày làm việc, cô nhanh chóng bị họ khuất phục, cô bị trói và kéo ra khỏi thành. Cũng có vài thôn phụ lực lưỡng bỏ thú nhỏ mới sinh vào bao tải rồi cùng nhau mang ra ngoài. Cô bị họ trói vào cây cột ở quảng trường trung tâm, củi chất cao dưới chân. Mà đứa con sơ sinh của cô cũng bị trói vào một đống củi nhỏ gần đó.
Những thôn dân ba tầng trong ba tầng ngoài vây xem thiêu, có người đang nghị luận: “Xem tiểu tạp chủng kia, nướng nhất định rất ngon.” Hắn vừa dứt lời, bên cạnh có rất nhiều tiếng vang lên và một số tiếng cười ác ý.
Lúc này, một thanh niên tay cầm đuốc từ trong đám người đi ra, thiếu niên đó chính là kẻ lang thang đã giúp đỡ Mễ Lam. Mễ Lam đau khổ van xin: "Đừng giết tôi, tôi không phải là phù thủy."
Thiếu niên cười lạnh nói: "Không phải phù thủy sẽ sinh ra yêu quái sao?"
Mễ Lam bị hỏi á khẩu. Thiếu niên nhanh chóng đốt củi dưới người Mễ Lam, ngọn lửa hừng hực bao trùm lấy cô trong nháy mắt. Qua làn khói dày đặc, cô nhìn thấy thiếu niên đi đốt đống củi bên cạnh. Mễ Lam hét lớn: "Đừng làm hại con tôi! Đừng làm hại nó!" Nhưng không ai nghe Mễ Lam nói, cô chỉ biết bất lực nhìn đứa trẻ bị ngọn lửa nhấn chìm, còn mình thì đau đớn giãy dụa trong ngọn lửa, phát ra tiếng kêu yếu ớt.
“Con ơi, cứu con với!” Mễ Lam vừa khóc vừa cố thoát ra khỏi dây trói, nhiệt độ xung quanh càng lúc càng cao, thở không nổi. Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh chạm vào má mình, điều này khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều khi thân đang ở trong nhiệt độ cao. Tiếp đó, một cái gì đó ướt bắt đầu liếm mặt cô ấy, đó là gì? Mễ Lam cẩn thận cảm thụ, khi cô cảm thấy có gai thịt nhỏ xíu, cô chợt nghĩ đó là Ado! Giấc mơ kết thúc vào lúc này, cô mở mắt ra.
Mễ Lam đổ mồ hôi hột, nước mắt giàn giụa trên mặt, vừa rồi Ado đang liếm nước mắt cho cô. Mễ Lam đứng dậy đi đến bên cửa sổ ngồi xuống chiếc ghế của Ado, bên ngoài trời vẫn còn tối, có nghĩa là cô ngủ chưa được bao lâu. Ado nhảy xuống giường ngay sau cô, ngồi xổm bên cạnh cô, cùng cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa rồi hắn nghe thấy Mễ Lam trong giấc ngủ đột nhiên nói mê, vừa khóc vừa nói những câu như cứu đứa trẻ, hắn đoán là cô đang gặp ác mộng, ác mộng về đứa trẻ. Hắn dùng chân đẩy Mễ Lam muốn đánh thức cô dậy, thấy cô không có phản ứng, liền đi liếm mặt cô, phát hiện nhiệt độ trên người cô nóng đến đáng sợ. Cũng may rất nhanh cô đã tỉnh lại, nếu không cứ tiếp tục như vậy, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Ado ngồi với Mễ Lam một lúc, sau đó dùng mũi ủi tay cô, thấy nhiệt độ cơ thể cô đã trở lại bình thường, hắn nhẹ nhàng cắn vào váy ngủ của cô, ra hiệu cho cô đi ngủ. Mễ Lam nhìn chằm chằm Ado một lúc, sau đó cô mới thoát ra khỏi tâm trạng bi thương và bất lực vừa rồi, cô cười nói: "Sắc thú, chỉ kéo góc váy của phụ nữ." Tuy cô nói như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Ado lên giường.
Sau khi Mễ Lam nằm xuống, Ado đặt đuôi lên bụng cô và vuốt ve nhẹ nhàng. Nếu thật sự có con ruột của hắn ở đây, hắn có thể bảo vệ mẹ con họ sao? Ado rơi vào trầm tư.
Ngay trước bình minh, Ado cũng gặp ác mộng. Hắn nằm mơ thấy Mễ Lam sinh con, con của hắn giống hệt một chú mèo con, trắng vàng lần lượt chui ra khỏi bụng Mễ Lam. Hắn đếm, tổng cộng có tới mười lăm! Mắt hắn tối sầm lại, gần như ngất đi.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh, tóc vàng mắt xanh, ngực cao, mông vểnh eo thon, đúng là mẫu người hắn thích. Người phụ nữ vẫy tay với hắn nói: "Adonis, hãy đến đây nhanh lên."
Ado rũ lông trên người, chuẩn bị đi qua với vẻ uy phong lẫm lẫm thì đột nhiên hắn cảm thấy đau ở đuôi. Khi hắn quay đầu lại, hắn thấy ba con mèo con đồng thời cắn đuôi hắn, treo giữa không trung, lơ lửng xung quanh như những chiếc tất rách. Hắn ngoe nguẩy cái đuôi, muốn lấy chúng xuống, nhưng phát hiện ba cái cắn thật sự không phải chặt bình thường.
Ngay tại hắn sắp mất bình tĩnh, còn lại mười hai con mèo con đồng thanh nói: "Cha, con đói quá, chúng con muốn uống sữa." Bọn trẻ vừa nói vừa chui đến trên bụng của hắn, tìm núm vú ở bụng hắn. "Con đói quá, cha ơi, chúng con sắp chết đói rồi, meo meo..."
“Adonis, anh không thích em sao?” Mỹ nữ vừa nói vừa cởi quần áo của mình ra. Ado trợn trừng mắt, dùng móng vuốt đẩy một đám mèo con dưới bụng ra, cáu kỉnh nói: "Cha là nam nhân, không có sữa, các ngươi đói bụng đi tìm mẹ." Nói đến đây, Ado nhìn về phía Mễ Lam, lại phát hiện Mễ Lam vừa rồi còn nằm trên giường đã biến mất!
Ado sửng sốt, dùng mũi ngửi ngửi thật mạnh, lại phát hiện trong không khí không có mùi hương của Mễ Lam, đột nhiên cảm thấy có chút bất an. Mễ Lam đã biến mất, cô gái cách đó không xa vẫn đang lần lượt cởi quần áo, bầy mèo con xung quanh vẫn kêu “meo meo meo meo” khiến hắn đau đầu. Mễ Lam đâu, cô ấy xảy ra chuyện gì? Ado chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không tên đang hừng hực thiêu đốt, không khỏi đối với cô gái và đám mèo con rống lên: "Grào ──"
Lúc này, mọi thứ trước mặt hắn đều biến mất. Ado chỉ cảm thấy trên mặt truyền đến một trận đau đớn, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của Mễ Lam lầm bầm: “Nửa đêm không ngủ, quỷ gào cái gì!” Trong giọng nói này còn có một tia buồn ngủ nồng đậm. Ado mở mắt ra thì thấy mình vẫn đang nằm trên giường, trước mặt là bàn chân nhỏ nhắn mềm mại của Mễ Lam, chắc hẳn vừa rồi đã đá vào mặt anh.
Ngửi thấy mùi của Mễ Lam trong không khí, Ado đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Mễ Lam vẫn ở đó, mình không có bất kỳ đứa con chết tiệt nào. Đồng thời hắn cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, cô gái xinh đẹp kia thật mê người, chỉ tiếc hắn chưa đụng tới.
Ado liếc nhìn Mễ Lam, cảm thấy hơi tội lỗi. Cô ấy lo lắng cho đứa trẻ ngay cả trong giấc mơ, nhưng hắn lại mơ thấy người đẹp. Anh ghé sát mặt Mễ Lam, áp mũi vào trán cô để tỏ ý xin lỗi.
Lời của tác giả:
Đây là "đồng sàng dị mộng" trong truyền thuyết
Tôi rất thích giấc mơ của Ado, không muốn rắc rối, không muốn chịu trách nhiệm, và nghĩ về những điều hào nhoáng kích thích, hầu hết đàn ông đều như vậy, phải không?
Khi Mễ Lam nói điều này, đầu của Ado vừa di chuyển từ đùi cô lên bụng cô. Sau khi nghe Mễ Lam nói xong, Ado không dám cử động nữa, hắn cũng không dám dồn hết sức nặng lên bụng Mễ Lam nên nằm như không nằm gục đầu vào bụng dưới của Mễ Lam. Mãi cho đến khi Mễ Lam lại chìm vào giấc ngủ, Ado mới thở phào nhẹ nhõm, cử động cái cổ cứng ngắc của mình và nằm xuống bên cạnh Mễ Lam ngủ.
Đêm đó Mễ Lam ngủ không ngon, cô gặp ác mộng.
Mễ Lam mơ thấy mình sinh ra một Ado nhỏ, rất dễ thương. Nhưng ngay sau khi cô sinh con, một nhóm dân làng cầm gậy đã xông vào Lâu đài Milo. Họ dễ dàng tìm thấy phòng của Mễ Lam, rồi lao về phía cô đánh, đồng thời hét lớn: "Mang mụ phù thủy đã sinh ra yêu quái này ra ngoài và thiêu chết cô ta!"
Mễ Lam liều mạng giãy giụa, nhưng cô quá yếu không thể địch lại những người đàn ông cường tráng ngày ngày làm việc, cô nhanh chóng bị họ khuất phục, cô bị trói và kéo ra khỏi thành. Cũng có vài thôn phụ lực lưỡng bỏ thú nhỏ mới sinh vào bao tải rồi cùng nhau mang ra ngoài. Cô bị họ trói vào cây cột ở quảng trường trung tâm, củi chất cao dưới chân. Mà đứa con sơ sinh của cô cũng bị trói vào một đống củi nhỏ gần đó.
Những thôn dân ba tầng trong ba tầng ngoài vây xem thiêu, có người đang nghị luận: “Xem tiểu tạp chủng kia, nướng nhất định rất ngon.” Hắn vừa dứt lời, bên cạnh có rất nhiều tiếng vang lên và một số tiếng cười ác ý.
Lúc này, một thanh niên tay cầm đuốc từ trong đám người đi ra, thiếu niên đó chính là kẻ lang thang đã giúp đỡ Mễ Lam. Mễ Lam đau khổ van xin: "Đừng giết tôi, tôi không phải là phù thủy."
Thiếu niên cười lạnh nói: "Không phải phù thủy sẽ sinh ra yêu quái sao?"
Mễ Lam bị hỏi á khẩu. Thiếu niên nhanh chóng đốt củi dưới người Mễ Lam, ngọn lửa hừng hực bao trùm lấy cô trong nháy mắt. Qua làn khói dày đặc, cô nhìn thấy thiếu niên đi đốt đống củi bên cạnh. Mễ Lam hét lớn: "Đừng làm hại con tôi! Đừng làm hại nó!" Nhưng không ai nghe Mễ Lam nói, cô chỉ biết bất lực nhìn đứa trẻ bị ngọn lửa nhấn chìm, còn mình thì đau đớn giãy dụa trong ngọn lửa, phát ra tiếng kêu yếu ớt.
“Con ơi, cứu con với!” Mễ Lam vừa khóc vừa cố thoát ra khỏi dây trói, nhiệt độ xung quanh càng lúc càng cao, thở không nổi. Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh chạm vào má mình, điều này khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều khi thân đang ở trong nhiệt độ cao. Tiếp đó, một cái gì đó ướt bắt đầu liếm mặt cô ấy, đó là gì? Mễ Lam cẩn thận cảm thụ, khi cô cảm thấy có gai thịt nhỏ xíu, cô chợt nghĩ đó là Ado! Giấc mơ kết thúc vào lúc này, cô mở mắt ra.
Mễ Lam đổ mồ hôi hột, nước mắt giàn giụa trên mặt, vừa rồi Ado đang liếm nước mắt cho cô. Mễ Lam đứng dậy đi đến bên cửa sổ ngồi xuống chiếc ghế của Ado, bên ngoài trời vẫn còn tối, có nghĩa là cô ngủ chưa được bao lâu. Ado nhảy xuống giường ngay sau cô, ngồi xổm bên cạnh cô, cùng cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa rồi hắn nghe thấy Mễ Lam trong giấc ngủ đột nhiên nói mê, vừa khóc vừa nói những câu như cứu đứa trẻ, hắn đoán là cô đang gặp ác mộng, ác mộng về đứa trẻ. Hắn dùng chân đẩy Mễ Lam muốn đánh thức cô dậy, thấy cô không có phản ứng, liền đi liếm mặt cô, phát hiện nhiệt độ trên người cô nóng đến đáng sợ. Cũng may rất nhanh cô đã tỉnh lại, nếu không cứ tiếp tục như vậy, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Ado ngồi với Mễ Lam một lúc, sau đó dùng mũi ủi tay cô, thấy nhiệt độ cơ thể cô đã trở lại bình thường, hắn nhẹ nhàng cắn vào váy ngủ của cô, ra hiệu cho cô đi ngủ. Mễ Lam nhìn chằm chằm Ado một lúc, sau đó cô mới thoát ra khỏi tâm trạng bi thương và bất lực vừa rồi, cô cười nói: "Sắc thú, chỉ kéo góc váy của phụ nữ." Tuy cô nói như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Ado lên giường.
Sau khi Mễ Lam nằm xuống, Ado đặt đuôi lên bụng cô và vuốt ve nhẹ nhàng. Nếu thật sự có con ruột của hắn ở đây, hắn có thể bảo vệ mẹ con họ sao? Ado rơi vào trầm tư.
Ngay trước bình minh, Ado cũng gặp ác mộng. Hắn nằm mơ thấy Mễ Lam sinh con, con của hắn giống hệt một chú mèo con, trắng vàng lần lượt chui ra khỏi bụng Mễ Lam. Hắn đếm, tổng cộng có tới mười lăm! Mắt hắn tối sầm lại, gần như ngất đi.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh, tóc vàng mắt xanh, ngực cao, mông vểnh eo thon, đúng là mẫu người hắn thích. Người phụ nữ vẫy tay với hắn nói: "Adonis, hãy đến đây nhanh lên."
Ado rũ lông trên người, chuẩn bị đi qua với vẻ uy phong lẫm lẫm thì đột nhiên hắn cảm thấy đau ở đuôi. Khi hắn quay đầu lại, hắn thấy ba con mèo con đồng thời cắn đuôi hắn, treo giữa không trung, lơ lửng xung quanh như những chiếc tất rách. Hắn ngoe nguẩy cái đuôi, muốn lấy chúng xuống, nhưng phát hiện ba cái cắn thật sự không phải chặt bình thường.
Ngay tại hắn sắp mất bình tĩnh, còn lại mười hai con mèo con đồng thanh nói: "Cha, con đói quá, chúng con muốn uống sữa." Bọn trẻ vừa nói vừa chui đến trên bụng của hắn, tìm núm vú ở bụng hắn. "Con đói quá, cha ơi, chúng con sắp chết đói rồi, meo meo..."
“Adonis, anh không thích em sao?” Mỹ nữ vừa nói vừa cởi quần áo của mình ra. Ado trợn trừng mắt, dùng móng vuốt đẩy một đám mèo con dưới bụng ra, cáu kỉnh nói: "Cha là nam nhân, không có sữa, các ngươi đói bụng đi tìm mẹ." Nói đến đây, Ado nhìn về phía Mễ Lam, lại phát hiện Mễ Lam vừa rồi còn nằm trên giường đã biến mất!
Ado sửng sốt, dùng mũi ngửi ngửi thật mạnh, lại phát hiện trong không khí không có mùi hương của Mễ Lam, đột nhiên cảm thấy có chút bất an. Mễ Lam đã biến mất, cô gái cách đó không xa vẫn đang lần lượt cởi quần áo, bầy mèo con xung quanh vẫn kêu “meo meo meo meo” khiến hắn đau đầu. Mễ Lam đâu, cô ấy xảy ra chuyện gì? Ado chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không tên đang hừng hực thiêu đốt, không khỏi đối với cô gái và đám mèo con rống lên: "Grào ──"
Lúc này, mọi thứ trước mặt hắn đều biến mất. Ado chỉ cảm thấy trên mặt truyền đến một trận đau đớn, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của Mễ Lam lầm bầm: “Nửa đêm không ngủ, quỷ gào cái gì!” Trong giọng nói này còn có một tia buồn ngủ nồng đậm. Ado mở mắt ra thì thấy mình vẫn đang nằm trên giường, trước mặt là bàn chân nhỏ nhắn mềm mại của Mễ Lam, chắc hẳn vừa rồi đã đá vào mặt anh.
Ngửi thấy mùi của Mễ Lam trong không khí, Ado đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Mễ Lam vẫn ở đó, mình không có bất kỳ đứa con chết tiệt nào. Đồng thời hắn cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, cô gái xinh đẹp kia thật mê người, chỉ tiếc hắn chưa đụng tới.
Ado liếc nhìn Mễ Lam, cảm thấy hơi tội lỗi. Cô ấy lo lắng cho đứa trẻ ngay cả trong giấc mơ, nhưng hắn lại mơ thấy người đẹp. Anh ghé sát mặt Mễ Lam, áp mũi vào trán cô để tỏ ý xin lỗi.
Lời của tác giả:
Đây là "đồng sàng dị mộng" trong truyền thuyết
Tôi rất thích giấc mơ của Ado, không muốn rắc rối, không muốn chịu trách nhiệm, và nghĩ về những điều hào nhoáng kích thích, hầu hết đàn ông đều như vậy, phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.