Chương 37:
Hồ Thập Tam
25/05/2024
Sáng hôm sau, Mễ Lam tỉnh dậy, việc đầu tiên cô làm là vào nhà vệ sinh xem tình hình thế nào, phát hiện bạn tốt của mình vẫn chậm chạp chưa đến. Thấy cô ủ rũ trở về phòng, có lẽ Ado cũng biết nguyên nhân. Hắn khẽ thở dài, uể oải nằm ở trên giường, dùng móng vuốt vuốt đuôi, trong mộng bị ba con mèo con cắn đau, tựa hồ vẫn còn. Sau khi biết tin Mễ Lam bị nghi mang thai, Ado cảm thấy toàn thân suy sụp.
Maxwell đến đưa bữa sáng dường như cũng cảm nhận được bầu không khí khác thường trong phòng, nhưng ông ta cũng không nói gì, chỉ mang theo xe ăn rồi rời đi như thường lệ. Có lẽ là do tâm trạng, sáng nay Mễ Lam ăn không ngon, chỉ húp canh rồi đặt thìa xuống. Ado duỗi bàn chân đầy lông đẩy đĩa thức ăn về phía Mễ Lam, ra hiệu cho cô ăn nhiều lên, dù sao cô cũng là người có thai, nên chú ý dinh dưỡng. Mễ Lam lắc đầu nói: “ Ăn không vào, anh tự ăn đi.”
Ado ăn sáng một mình cảm thấy rất vô vị, bình thường vừa ăn vừa cãi nhau với Mễ Lam, bất tri bất giác đã no rồi.
Buổi sáng không có chuyện, Mễ Lam chiếm chiếc ghế cạnh cửa sổ của Ado để ngắm cảnh. Nhìn ra cửa sổ, cô chỉ thấy Daisy đang đứng trong vườn vẫy tay gọi mình. Mễ Lam cũng cười chào cô ấy, hai người đã mấy ngày không gặp. Daisy làm một cử chỉ "xuống" với cô, rồi lắc cái giỏ trong tay cô ấy, có vẻ như cô ấy có thể có thứ gì đó cho mình. Mễ Lam vội đứng dậy nói với Ado: “ Tôi ra ngoài một lát.” Nói xong, cô đi ra ngoài mà không quay đầu lại.
Ado nhảy lên ghế, hắn cũng nhìn thấy Daisy trong vườn, một lúc sau hắn thấy Mễ Lam chạy về phía Daisy. Ado bất giác nhíu mày, có chút không hài lòng vì sự bất cẩn của cô, cô đã là người mang thai rồi còn chạy lung tung. Tâm tình Mễ Lam tựa hồ rất tốt, trên mặt lộ ra nụ cười, hai ngày nay cô vẫn luôn cau mày, có lẽ nên sớm cho cô ra ngoài đi dạo, cứ luôn ủ rũ như vậy không tốt cho sức khỏe.
Khi cô xuống nhà, Daisy ân cần nắm lấy tay Mễ Lam,hỏi: "Đã lâu không gặp, Mễ Lam tiểu thư, cô có khỏe không?"
“ Khá tốt, còn cô thì sao?” Mễ Lam không nhắc đến phiền não của mình.
“À, mọi thứ đều ổn cả. Hôm nay Maxwell tiên sinh cho em nghỉ nửa ngày bảo em rủ cô đi dã ngoại.” Daisy nói, đưa chiếc giỏ trong tay cho Mễ Lam. " Em từ trong phòng bếp lấy một chút đồ ăn cùng hoa quả, chúng ta đi thôi, lúc này trên núi rất đẹp, chờ đến mùa thu không có cơ hội ăn cơm dã ngoại."
Mễ Lam nhấc tấm vải kẻ ca rô xanh trắng che sọt lên, bên trong có một ít đồ ăn vặt như các loại bánh quy, nhìn xong cô đậy khăn lại hỏi: “ Tôi cũng đi cùng sao?”
“Tất nhiên rồi, là Maxwell tiên sinh đã nói, tin em đi, sẽ không sao đâu.” Daisy trấn đảm bảo vỗ vỗ ngực.
“Được, vậy tôi đi lấy đồ uống, cô chờ tôi.” Mễ Lam nói xong liền xoay người vào trong thành, lúc đi ra, trên tay còn cầm theo một cái giỏ nhỏ. Hai cô gái vừa đi ra khỏi Lâu đài Milo vừa trò chuyện cười đùa rồi tiến về phía ngọn núi phía sau.
Vừa đi, Mễ Lam vừa nghiên cứu địa hình nơi đây, nàng muốn tìm vị trí lúc đó cô đã xuyên qua. Cô nhớ rõ, đêm mưa đó, cô đi vào cửa chính của lâu đài cổ, con đường duy nhất ngoài cửa chính dẫn đến thị trấn nhỏ dưới núi. Khi đó, cô chỉ nhìn thấy con đường được xây dựng nhân tạo khi đi xuyên qua khu rừng nên Mễ Lam có cảm giác cô đến từ bên cạnh hoặc phía sau lâu đài.
Daisy trực tiếp dẫn cô từ cửa sau ra ngoài, phía sau có một khoảng đất trống rộng lớn, trải đầy cỏ xanh nhưng không có cây cối, cánh đồng cỏ rộng lớn này dường như được đặc biệt mở ra. Quả nhiên nghe được Daisy giới thiệu: "Nghe nói nơi này trước kia là một trại nuôi ngựa, nhưng bây giờ trong lâu đài không có ngựa."
Theo cảm nhận của Mễ Lam, lần đầu tiên tìm đến nơi này, cô đã đi xuyên qua rừng cây, chưa từng thấy chỗ nào thoáng đãng như vậy, cho nên bây giờ có thể đoán phạm vi ở hai bên lâu đài. Nếu có cơ hội đi theo hướng đó, thì có thể chú ý hơn.
Cả hai đi theo con đường xuyên qua trường đua ngựa, đi vào rừng. Daisy dừng lại nói: "Chúng ta không thể đi xa hơn được nữa. Trong rừng sâu có rất nhiều thú dữ. Chúng ta dã ngoại ở đây nhé?" Daisy tìm một khối đất trống, cô trải tấm vải vắt trên giỏ, bày đồ trong giỏ ra. Mễ Lam cũng tiến lên hỗ trợ, chuẩn bị xong xuôi, hai người ngồi trên vản đã trải uống trà.
Ánh nắng xuyên qua cành lá thưa thớt chiếu vào người Mễ Lam, cảm giác ấm áp lập tức xua tan sự u ám trong lâu đài, tâm trạng của cô cũng theo đó mà tốt lên. Cô tay che mắt, nhìn bầu trời qua đầu ngón tay, thở dài: "Nắng đẹp quá, tâm trạng của tôi cũng theo tốt hơn."
Daisy nghe xong liền cười khúc khích, đưa cho Mễ Lam một miếng bánh muffin và nói: "Tôi nghe Maxwell tiên sinh nói hai ngày nay tâm trạng của cô có vẻ không được tốt? Xin lỗi vì hỏi một câu: chuyện gì xảy ra? Hay là vẫn không quen sống ở đây?"
Mễ Lam sửng sốt, đoán ngay Maxwell bảo Daisy đưa cô ra ngoài để hỏi chuyện này. Cô cười lắc đầu nói: "Thật ra cũng không có gì. Chắc là tôi nhớ nhà thôi. Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi sống ở đây rất tốt, công việc cũng rất hài lòng."
“ Là vậy sao.” Daisy nghe xong nhu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cùng Mễ Lam và hỏi về một số điều ở quê hương của cô ấy.
Mỵ Lan luôn mím chặt miệng, luôn cân nhắc xem nên nói gì và không nên nói gì. Sau cuộc trò chuyện, Daisy hầu như không thu được tin tức gì hữu ích, kể cả những điều về quê hương của Mễ Lam. Ở bên này, Mễ Lam đang chơi trò chơi chữ với Daisy một cách cẩn thận, nhưng cô không biết rằng Ado không chịu được áp lực của việc trở thành một người cha, đã kể lại toàn bộ câu chuyện cho Maxwell.
Maxwell đã tốn rất nhiều công sức mời Mễ Lam ra ngoài, đồng thời nhờ Daisy tìm cách điều tra xem chuyện gì đã xảy ra trong hai ngày qua, bởi vì ông cảm thấy một người lập dị như Ado nhất định sẽ không nói thật cho ông biết sự thật. Không ngờ vừa mở miệng, Ado đã nói hết ra.
Maxwell trước tiên cân nhắc lời nói của hắn, hỏi: " Ado tiên sinh, thứ lỗi cho tôi vì đã vượt qua khuôn phép. Hai ngày nay tâm trạng của ngài hình như không tốt? Đã xảy ra chuyện gì? Tôi có thể giúp gì cho ngài không?"
Nghe câu hỏi và câu trả lời của Ado, hắn nói: "Maxwell, anh có nghĩ tôi có thể làm một người phụ nữ mang thai ờ với bộ dạng như thế này không?"
“Cái này…” Maxwell cũng lúng túng, “Tôi không dám vội kết luận.” Nói đến đây, ông chợt hiểu ra: “Chẳng lẽ là Mễ Lam tiểu thư?”
"Có vẻ như, cái kia của cô ấy, anh biết đấy, đã bị chậm trong một thời gian dài." Ado cau mày, chậm rãi nói: "Nhưng tôi vẫn chưa xác định được, chỉ là lo lắng thôi. Anh biết đấy, tôi không có ý định làm cha. "
Maxwell tựa hồ thật lâu không thể thoát khỏi trạng thái kinh ngạc, một lúc lâu sau mới đột nhiên nói: "Hoàng tử của tôi, ngài đang nói lời ngu ngốc gì vậy? Ngài còn tưởng rằng mình là một thiếu niên sao? Ngươi đã đến lúc phải làm cha, xin đừng để mặc mọi chuyện nữa. Đứa trẻ đó đơn giản là một món quà từ Chúa, ồ, cảm ơn vì món quà của Chúa." Maxwell vừa nói vừa làm dấu thánh giá.
Maxwell đến đưa bữa sáng dường như cũng cảm nhận được bầu không khí khác thường trong phòng, nhưng ông ta cũng không nói gì, chỉ mang theo xe ăn rồi rời đi như thường lệ. Có lẽ là do tâm trạng, sáng nay Mễ Lam ăn không ngon, chỉ húp canh rồi đặt thìa xuống. Ado duỗi bàn chân đầy lông đẩy đĩa thức ăn về phía Mễ Lam, ra hiệu cho cô ăn nhiều lên, dù sao cô cũng là người có thai, nên chú ý dinh dưỡng. Mễ Lam lắc đầu nói: “ Ăn không vào, anh tự ăn đi.”
Ado ăn sáng một mình cảm thấy rất vô vị, bình thường vừa ăn vừa cãi nhau với Mễ Lam, bất tri bất giác đã no rồi.
Buổi sáng không có chuyện, Mễ Lam chiếm chiếc ghế cạnh cửa sổ của Ado để ngắm cảnh. Nhìn ra cửa sổ, cô chỉ thấy Daisy đang đứng trong vườn vẫy tay gọi mình. Mễ Lam cũng cười chào cô ấy, hai người đã mấy ngày không gặp. Daisy làm một cử chỉ "xuống" với cô, rồi lắc cái giỏ trong tay cô ấy, có vẻ như cô ấy có thể có thứ gì đó cho mình. Mễ Lam vội đứng dậy nói với Ado: “ Tôi ra ngoài một lát.” Nói xong, cô đi ra ngoài mà không quay đầu lại.
Ado nhảy lên ghế, hắn cũng nhìn thấy Daisy trong vườn, một lúc sau hắn thấy Mễ Lam chạy về phía Daisy. Ado bất giác nhíu mày, có chút không hài lòng vì sự bất cẩn của cô, cô đã là người mang thai rồi còn chạy lung tung. Tâm tình Mễ Lam tựa hồ rất tốt, trên mặt lộ ra nụ cười, hai ngày nay cô vẫn luôn cau mày, có lẽ nên sớm cho cô ra ngoài đi dạo, cứ luôn ủ rũ như vậy không tốt cho sức khỏe.
Khi cô xuống nhà, Daisy ân cần nắm lấy tay Mễ Lam,hỏi: "Đã lâu không gặp, Mễ Lam tiểu thư, cô có khỏe không?"
“ Khá tốt, còn cô thì sao?” Mễ Lam không nhắc đến phiền não của mình.
“À, mọi thứ đều ổn cả. Hôm nay Maxwell tiên sinh cho em nghỉ nửa ngày bảo em rủ cô đi dã ngoại.” Daisy nói, đưa chiếc giỏ trong tay cho Mễ Lam. " Em từ trong phòng bếp lấy một chút đồ ăn cùng hoa quả, chúng ta đi thôi, lúc này trên núi rất đẹp, chờ đến mùa thu không có cơ hội ăn cơm dã ngoại."
Mễ Lam nhấc tấm vải kẻ ca rô xanh trắng che sọt lên, bên trong có một ít đồ ăn vặt như các loại bánh quy, nhìn xong cô đậy khăn lại hỏi: “ Tôi cũng đi cùng sao?”
“Tất nhiên rồi, là Maxwell tiên sinh đã nói, tin em đi, sẽ không sao đâu.” Daisy trấn đảm bảo vỗ vỗ ngực.
“Được, vậy tôi đi lấy đồ uống, cô chờ tôi.” Mễ Lam nói xong liền xoay người vào trong thành, lúc đi ra, trên tay còn cầm theo một cái giỏ nhỏ. Hai cô gái vừa đi ra khỏi Lâu đài Milo vừa trò chuyện cười đùa rồi tiến về phía ngọn núi phía sau.
Vừa đi, Mễ Lam vừa nghiên cứu địa hình nơi đây, nàng muốn tìm vị trí lúc đó cô đã xuyên qua. Cô nhớ rõ, đêm mưa đó, cô đi vào cửa chính của lâu đài cổ, con đường duy nhất ngoài cửa chính dẫn đến thị trấn nhỏ dưới núi. Khi đó, cô chỉ nhìn thấy con đường được xây dựng nhân tạo khi đi xuyên qua khu rừng nên Mễ Lam có cảm giác cô đến từ bên cạnh hoặc phía sau lâu đài.
Daisy trực tiếp dẫn cô từ cửa sau ra ngoài, phía sau có một khoảng đất trống rộng lớn, trải đầy cỏ xanh nhưng không có cây cối, cánh đồng cỏ rộng lớn này dường như được đặc biệt mở ra. Quả nhiên nghe được Daisy giới thiệu: "Nghe nói nơi này trước kia là một trại nuôi ngựa, nhưng bây giờ trong lâu đài không có ngựa."
Theo cảm nhận của Mễ Lam, lần đầu tiên tìm đến nơi này, cô đã đi xuyên qua rừng cây, chưa từng thấy chỗ nào thoáng đãng như vậy, cho nên bây giờ có thể đoán phạm vi ở hai bên lâu đài. Nếu có cơ hội đi theo hướng đó, thì có thể chú ý hơn.
Cả hai đi theo con đường xuyên qua trường đua ngựa, đi vào rừng. Daisy dừng lại nói: "Chúng ta không thể đi xa hơn được nữa. Trong rừng sâu có rất nhiều thú dữ. Chúng ta dã ngoại ở đây nhé?" Daisy tìm một khối đất trống, cô trải tấm vải vắt trên giỏ, bày đồ trong giỏ ra. Mễ Lam cũng tiến lên hỗ trợ, chuẩn bị xong xuôi, hai người ngồi trên vản đã trải uống trà.
Ánh nắng xuyên qua cành lá thưa thớt chiếu vào người Mễ Lam, cảm giác ấm áp lập tức xua tan sự u ám trong lâu đài, tâm trạng của cô cũng theo đó mà tốt lên. Cô tay che mắt, nhìn bầu trời qua đầu ngón tay, thở dài: "Nắng đẹp quá, tâm trạng của tôi cũng theo tốt hơn."
Daisy nghe xong liền cười khúc khích, đưa cho Mễ Lam một miếng bánh muffin và nói: "Tôi nghe Maxwell tiên sinh nói hai ngày nay tâm trạng của cô có vẻ không được tốt? Xin lỗi vì hỏi một câu: chuyện gì xảy ra? Hay là vẫn không quen sống ở đây?"
Mễ Lam sửng sốt, đoán ngay Maxwell bảo Daisy đưa cô ra ngoài để hỏi chuyện này. Cô cười lắc đầu nói: "Thật ra cũng không có gì. Chắc là tôi nhớ nhà thôi. Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi sống ở đây rất tốt, công việc cũng rất hài lòng."
“ Là vậy sao.” Daisy nghe xong nhu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cùng Mễ Lam và hỏi về một số điều ở quê hương của cô ấy.
Mỵ Lan luôn mím chặt miệng, luôn cân nhắc xem nên nói gì và không nên nói gì. Sau cuộc trò chuyện, Daisy hầu như không thu được tin tức gì hữu ích, kể cả những điều về quê hương của Mễ Lam. Ở bên này, Mễ Lam đang chơi trò chơi chữ với Daisy một cách cẩn thận, nhưng cô không biết rằng Ado không chịu được áp lực của việc trở thành một người cha, đã kể lại toàn bộ câu chuyện cho Maxwell.
Maxwell đã tốn rất nhiều công sức mời Mễ Lam ra ngoài, đồng thời nhờ Daisy tìm cách điều tra xem chuyện gì đã xảy ra trong hai ngày qua, bởi vì ông cảm thấy một người lập dị như Ado nhất định sẽ không nói thật cho ông biết sự thật. Không ngờ vừa mở miệng, Ado đã nói hết ra.
Maxwell trước tiên cân nhắc lời nói của hắn, hỏi: " Ado tiên sinh, thứ lỗi cho tôi vì đã vượt qua khuôn phép. Hai ngày nay tâm trạng của ngài hình như không tốt? Đã xảy ra chuyện gì? Tôi có thể giúp gì cho ngài không?"
Nghe câu hỏi và câu trả lời của Ado, hắn nói: "Maxwell, anh có nghĩ tôi có thể làm một người phụ nữ mang thai ờ với bộ dạng như thế này không?"
“Cái này…” Maxwell cũng lúng túng, “Tôi không dám vội kết luận.” Nói đến đây, ông chợt hiểu ra: “Chẳng lẽ là Mễ Lam tiểu thư?”
"Có vẻ như, cái kia của cô ấy, anh biết đấy, đã bị chậm trong một thời gian dài." Ado cau mày, chậm rãi nói: "Nhưng tôi vẫn chưa xác định được, chỉ là lo lắng thôi. Anh biết đấy, tôi không có ý định làm cha. "
Maxwell tựa hồ thật lâu không thể thoát khỏi trạng thái kinh ngạc, một lúc lâu sau mới đột nhiên nói: "Hoàng tử của tôi, ngài đang nói lời ngu ngốc gì vậy? Ngài còn tưởng rằng mình là một thiếu niên sao? Ngươi đã đến lúc phải làm cha, xin đừng để mặc mọi chuyện nữa. Đứa trẻ đó đơn giản là một món quà từ Chúa, ồ, cảm ơn vì món quà của Chúa." Maxwell vừa nói vừa làm dấu thánh giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.