Chương 70: Đấu Trường Tay Ba
Kiều lê
18/05/2022
Đúng như Triệu Lịch nói, bên Hoa Quốc sau ba ngày giao tranh, trong nội bộ của bọn họ đã có những bất đồng quan điểm vô cùng lớn, dẫn đến rối loạn trận địa, Thương Quốc nhận ra sơ hở của liền tiến lên công thành.
Đến ngày nửa ngày thứ năm, Thương Quốc đã thành công chiếm được thành của Hoa Quốc.
Sau khi trải qua vòng sơ loại ban đầu, ba đội thắng gồm có Đại Nam, Thanh Quốc, Thương Quốc bước vào cuộc tỷ thí cuối cùng, đấu tay ba. Ba nước còn lại nghỉ ngơi, uống trà, làm khán giả, kiêm ban giám khảo.
Tranh tài tay ba khó hơn đấu đôi, bởi yêu cầu bọn họ vừa phải công thành, vừa phải thủ thành ở hai bên, lực lượng bị phân tán nghiêm trọng.
Lê Hữu Quân nhìn bản đồ trận địa bắt đầu bố trí quân. Hắn cho Chia quân làm tám nhóm, bốn nhóm quân thủ thành ở bốn phương. Bốn nhóm còn lại hai nhóm tiến hành công thành, hai nhóm âm thầm áp sát, yểm trợ phía sau.
"Lý Mộc ham chiến chắc chắn sẽ dồn lực đánh, nếu hắn đánh Thương Quốc trước thì chúng ta cũng đánh bên đó, một khi thế trận trở về trạng thái đấu đôi sẽ dễ dàng hơn một chút..."
Hà Trí Quang nhìn bản đồ bắt đầu suy tính đối sách. Nghe hắn nói, Võ Cảnh cũng gật đầu đồng tình. Ánh mắt đảo qua một vòng bỗng nhiên nhảy dựng lên, nói.
"Nhưng cái tên Lý Mộc kia tính tình cổ quái, khó đoán, ai biết được hắn sẽ làm thế nào, nếu hắn muốn công thành của chúng ta trước, mà Thương Quốc cũng nghĩ như chúng ta thì phải làm sao?..."
Toàn bộ rơi vào trầm tư, Lê Hữu Quân gõ gõ mặt bàn, nhìn sang Hà Bảo Ngân đang ngồi cạnh đó.
"Nàng nghĩ thế nào?"
Hắn vừa hỏi xong, tất cả ánh mắt đều nhìn vào Hà Bảo Ngân. Ngoài mấy người Hà Trí Quang, Võ Cảnh, Huỳnh Kha, Huỳnh Minh biết mối quan hệ của Lê Hữu Quân và nàng thì có mấy tướng lĩnh không hay chuyện gì, họ có chút bất mãn vì sự xuất hiện của Hà Bảo Ngân ở nơi này.
Hà Bảo Ngân liếc mắt nhìn mấy cái người nam nhân này, hờ hững nói.
"Tại sao các người không nghĩ, chính Lý Mộc cũng đang muốn nhìn xem chúng ta muốn đánh bên nào trước..."
"Không thể nào?"
"Đúng vậy, Lý Mộc ham chiến, vào trận là đánh, hắn liều mạng chẳng để ý nhiều, đánh bên nào cũng được, thuận tay là đánh..."
Mấy tướng sĩ kia không chờ Hà Bảo Ngân nói xong, đã lên tiếng cắt ngang lời của nàng. Hà Bảo Ngân cười khẽ một tiếng.
"Một tướng quân uy danh lừng lẫy như vậy, các người nghĩ hắn không có não hay sao. Ta thấy, Lý Mộc chắc chắn cũng đang suy xét đến tình hình, hắn chắc chắn sẽ đánh Thương Quốc trước, sau đó đấu đôi với chúng ta sau..."
"Tại sao?"
Tất cả đầu đồng thanh lên tiếng, hỏi lại nàng. Lê Hữu Quân khóe môi hơi cong lên, ánh mắt nóng bỏng tán thưởng nhìn nàng.
Hà Bảo Ngân bị nhìn chăm chú cũng có chút ngượng ngùng, nói.
"Theo như ta thấy, Lý Mộc rất muốn so cao thấp với Khánh vương của chúng ta, mà như vậy hắn nhất định sẽ đánh Thương Quốc trước, Thương Quốc xong đời hắn sẽ có cơ hội chơi tay đôi trực diện cùng vương gia rồi..."
"Nói rất hay... Đây cũng suy nghĩ của ta..."
Lê Hữu Quân cười nhẹ, không keo kiệt mà khen ngợi Hà Bảo Ngân trước mặt mọi người.
Bên trận địa của Thanh Quốc, Lý Mộc đúng là đang sắp xếp quân, muốn công thành của Thương Quốc trước.
"Tại sao chúng ta không tấn công Đại Nam trước. Nếu chúng ta tấn công Đại Nam, chắc chắn Thương Quốc cũng theo chúng ta mà đánh Đại Nam thôi. Sau đó chúng ta cùng Thương Quốc sẽ đối đầu, lấy thực lực của chúng ta, chúng ta hoàn toàn thắng được Thương Quốc kia..."
Nhị hoàng tử Thanh Quốc không đồng tình với Lý Mộc mà lên tiếng. Lý Mộc nhìn hắn ta, cười như không cười, mà nói.
"Nếu chúng ta đánh Đại Nam trước, vậy chắc chắn Thương Quốc sẽ không nhúng tay. Điện hạ có hiểu câu 'Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi' hay không..."
"Đúng vậy, nếu ta là Thương Quốc, chỉ cần nhìn thấy Đại Nam và Thanh Quốc đánh nhau ta liền ngồi chờ kết quả, hai bên, bất kể là bên nào thắng hay thua ta đều có lợi. Chờ cho hai bên tổn hao nhau rồi ta chỉ cần nhìn chằm chằm nhân lúc khốn khó nhất đâm một kích là xong..."
Ngũ hoàng tử Thanh Quốc nhàn nhạt lên tiếng. Nhị hoàng tử nhíu mày, nói.
"Nếu mà như vậy có phải rằng bên Đại Nam cũng nghĩ như vậy hay không, cũng muốn chờ cho chúng ta đánh Thương Quốc trước..."
"Không đâu, nếu chúng ta đánh Thương Quốc, Đại Nam chắc chắn sẽ hỗ trợ..."
Lý Mộc cười, nói. Nhị hoàng tử ngây ngẩn, có chút không tin tưởng.
"Tại sao?"
"Bởi vì Khánh Vương và ta đều cùng một loại người, ta hiểu hắn, hắn cũng hiểu ta..."
"Là sao?"
Nhị hoàng tử nghe Lý Mộc nói vẫn vô cùng hoang mang. Ký Mộc vỗ vỗ bả vai hắn, giải thích.
"Nếu là ở trên chiến trường thì ta không giám chắc điều gì, nhưng đây là so tài quân sự, Lê Hữu Quân cùng ta đều muốn công bằng đấu với nhau một trận để phân cao thấp, vậy nên nếu chúng ta đối phó với Thương Quốc trước, hắn nhất định cũng ra tay với Thương Quốc để cùng chúng ta săn bằng sân đấu này..."
Bên doanh trại của Thương Quốc sắc mặt của các tướng sĩ đều là một màu đen kịt. Thái tử Thương Quốc nhíu chặt mày, nói.
"Chắc chắn Đại Nam và Thanh Quốc sẽ đối phó chúng ta trước..."
"Vì sao chứ?"
Thái Tử thở dài, đăm chiêu, nói.
"Bởi vì đây là điều đương nhiên nhất, giải pháp tối ưu nhất. Nếu họ đối phó nhau trước người được lợi sẽ là chúng ta. Nhưng nếu bọn họ cùng đối phó với chúng ta, thì thế trận sẽ là hai bên cân bằng..."
"Không thể nào?"
Mấy vị tướng lĩnh đều đồng thanh phản bác. Thái Tử Thương Quốc không khỏi cười khổ.
"Có cái gì mà không thể nào, ai bảo chúng ta tài không bằng người. Hai bên đó nếu đối phó nhau trước cho dù bên nào thắng đi nữa cũng chắc chắn thảm bại nghiêm trọng, khi ấy chúng ta còn nguyên vẹn sẽ dễ dàng đè bẹp họ. Còn nếu cùng diệt chúng ta trước, họ đấu tay đôi, cho dù thắng mà còn một hơi tàn cũng là thắng..."
"Vậy cùng chúng ta đánh một để cân bằng..."
"Đây là so tài quân sự chứ không phải chiến trường thực sự, người ta muốn so thì cũng là so với người ngang hàng để phân cao thấp..."
Thái tử Thương Quốc mất kiên nhẫn mà xua tay.
Trận đấu vừa bắt đầu không ngoài dự đoán Đại Nam cùng Thanh Quốc tiến quân công thành của Thương Quốc trước. Thương Quốc trụ qua không được một ngày thì thất thủ.
Trận đấu tay ba trở về tay đôi nhanh chóng khiến cho tất cả mọi người đều thổn thức.
"Đây tính là bắt nạt người hay sao?"
Ngũ hoàng tử Hoa Quốc cười to, nói. Sắc mặt sứ thần Thương Quốc đã đen như đít nồi, nghiến răng ken két, nuốt giận vào trong.
Nhị Hoàng Tử Bắc Yến, Ngô Phong đưa mắt nhìn Thương Quốc tỏ lòng đồng cảm.
"Haha để ta xem lần này ai mới là đệ nhất chiến thần thực sự đây."
Đại Nam cùng Thanh Quốc sau khi đánh bại Thương Quốc đều lui quân trở về thành của mình.
Lý Mộc nhìn Lê Hữu Quân cười hất hàm.
"Lần này Khánh Vương nhớ đừng nương tay nhé, kẻo ta thắng rồi cũng không cảm thấy thoải mái đâu..."
Lê Hữu Quân cũng tặng hắn một nụ cười, nói.
"Lý Mộc tướng quân, tự tin là cái tốt, nhưng tự tin quá lại hóa tự phụ, đến lúc thua thê thảm rồi khóc, rất mất mặt đó..."
Đại Nam, Lê Hữu Quân cho bố trí trận pháp phòng tuyến bên ngoài thành. Toàn quân nâng cao tinh thần ở trạng thái nghênh địch.
Lý Mộc bắt đầu ở bên ngoài thành liên tục công kích, khí thế ngút trời.
"Tiến lên..."
Chờ cho quân Thanh Quốc tiến vào bên trong vòng tròn trận pháp, Võ Cảnh liền chỉ huy quân Đại Nam khởi động trận bao vậy, hai tay xoa xoa vào nhau phấn khích vô cùng.
"Nào tới đây đi..."
Lý Mộc bị vây trong trận không loạn, bình tĩnh chỉ huy quân Thanh Quốc liên tục đột phá trận pháp, qua ba canh giờ liền thoải mái đi ra.
Khí thế không giảm tiếp tục xông lên tấn công.
Lê Hữu Quân nhìn khí thế kia thì khẽ cong môi cười, phất tay ra hiệu cho cung thủ.
"Phóng tên..."
Đồng loạt tên phóng ra xô ngã vô số quân Thanh Quốc...
Liên tục qua ba ngày liên tiếp, sang đến ngày thứ tư, thế trận vẫn căng như dây đàn. Hai quân tiến công, chống đỡ liên tục, binh lực cũng hao mòn không ít, nhìn qua là ngang tài ngang sức.
"Lịch trang chủ, ngươi đoán lần này là ai thắng đây?"
Hà Bảo Ngân khoan thai cải nam trang đi tới bên cạnh Triệu Lịch quan sát thế trận bên ngoài.
Triệu Lịch nhìn sang nàng, khóe môi hơi cong lên, nói.
"Tiểu thư sao lại tới đây, ngươi đáng lẽ ra nên cùng Khánh Vương ở bên kia chứ..."
Hà Bảo Ngân sững sờ nhìn sang Triệu Lịch. Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói.
"Là một nam nhân, ta không thích người khác gọi ta là tiểu thư đâu..."
"Haha... Bảo Ngân tiểu thư thật khéo đùa..."
Hà Bảo Ngân trợn tròn mắt, thầm chửi đổng trong lòng, m* kiếp, cái tên này làm sao mà biết thân phận thật của nàng chứ.
"Không cần ngạc nhiên, tất cả mọi thứ bề ngoài đều không có sơ hở gì. Thứ để ta đoán ra thân phận của tiểu thư, chỉ là từ sự quan tâm của Khánh vương dành cho ngươi. Sự qua lại tình bể tình của hai người mà thôi...
Hà Bảo Ngân đảo mắt, đây là đang khen nàng phải không nhỉ...
"Là khen ngươi..."
Chẳng để nàng hoài nghi vô ích Triệu Lịch đã giải thích rõ cho nàng rồi.
"Chơi với người thông minh quá thật mất vui."
Hà Bảo Ngân bĩu bĩu môi, nói. Triệu Lịch nhìn qua bắt gặp ngay cái khoảnh khắc này, hắn hơi thất thần, trái tim băng giá của hắn hình như có một tia nứt vỡ.
Nhưng hắn nhanh chóng phục hồi tinh thần, nói.
"Nhìn tình hình trước mắt, xem chừng trận so tài này còn kéo dài ít nhất phải hai ngày nữa..."
Hà Bảo Ngân chống cằm lên thành lan can, gật đầu.
"Thật là căng não..."
(còn tiếp)
Đến ngày nửa ngày thứ năm, Thương Quốc đã thành công chiếm được thành của Hoa Quốc.
Sau khi trải qua vòng sơ loại ban đầu, ba đội thắng gồm có Đại Nam, Thanh Quốc, Thương Quốc bước vào cuộc tỷ thí cuối cùng, đấu tay ba. Ba nước còn lại nghỉ ngơi, uống trà, làm khán giả, kiêm ban giám khảo.
Tranh tài tay ba khó hơn đấu đôi, bởi yêu cầu bọn họ vừa phải công thành, vừa phải thủ thành ở hai bên, lực lượng bị phân tán nghiêm trọng.
Lê Hữu Quân nhìn bản đồ trận địa bắt đầu bố trí quân. Hắn cho Chia quân làm tám nhóm, bốn nhóm quân thủ thành ở bốn phương. Bốn nhóm còn lại hai nhóm tiến hành công thành, hai nhóm âm thầm áp sát, yểm trợ phía sau.
"Lý Mộc ham chiến chắc chắn sẽ dồn lực đánh, nếu hắn đánh Thương Quốc trước thì chúng ta cũng đánh bên đó, một khi thế trận trở về trạng thái đấu đôi sẽ dễ dàng hơn một chút..."
Hà Trí Quang nhìn bản đồ bắt đầu suy tính đối sách. Nghe hắn nói, Võ Cảnh cũng gật đầu đồng tình. Ánh mắt đảo qua một vòng bỗng nhiên nhảy dựng lên, nói.
"Nhưng cái tên Lý Mộc kia tính tình cổ quái, khó đoán, ai biết được hắn sẽ làm thế nào, nếu hắn muốn công thành của chúng ta trước, mà Thương Quốc cũng nghĩ như chúng ta thì phải làm sao?..."
Toàn bộ rơi vào trầm tư, Lê Hữu Quân gõ gõ mặt bàn, nhìn sang Hà Bảo Ngân đang ngồi cạnh đó.
"Nàng nghĩ thế nào?"
Hắn vừa hỏi xong, tất cả ánh mắt đều nhìn vào Hà Bảo Ngân. Ngoài mấy người Hà Trí Quang, Võ Cảnh, Huỳnh Kha, Huỳnh Minh biết mối quan hệ của Lê Hữu Quân và nàng thì có mấy tướng lĩnh không hay chuyện gì, họ có chút bất mãn vì sự xuất hiện của Hà Bảo Ngân ở nơi này.
Hà Bảo Ngân liếc mắt nhìn mấy cái người nam nhân này, hờ hững nói.
"Tại sao các người không nghĩ, chính Lý Mộc cũng đang muốn nhìn xem chúng ta muốn đánh bên nào trước..."
"Không thể nào?"
"Đúng vậy, Lý Mộc ham chiến, vào trận là đánh, hắn liều mạng chẳng để ý nhiều, đánh bên nào cũng được, thuận tay là đánh..."
Mấy tướng sĩ kia không chờ Hà Bảo Ngân nói xong, đã lên tiếng cắt ngang lời của nàng. Hà Bảo Ngân cười khẽ một tiếng.
"Một tướng quân uy danh lừng lẫy như vậy, các người nghĩ hắn không có não hay sao. Ta thấy, Lý Mộc chắc chắn cũng đang suy xét đến tình hình, hắn chắc chắn sẽ đánh Thương Quốc trước, sau đó đấu đôi với chúng ta sau..."
"Tại sao?"
Tất cả đầu đồng thanh lên tiếng, hỏi lại nàng. Lê Hữu Quân khóe môi hơi cong lên, ánh mắt nóng bỏng tán thưởng nhìn nàng.
Hà Bảo Ngân bị nhìn chăm chú cũng có chút ngượng ngùng, nói.
"Theo như ta thấy, Lý Mộc rất muốn so cao thấp với Khánh vương của chúng ta, mà như vậy hắn nhất định sẽ đánh Thương Quốc trước, Thương Quốc xong đời hắn sẽ có cơ hội chơi tay đôi trực diện cùng vương gia rồi..."
"Nói rất hay... Đây cũng suy nghĩ của ta..."
Lê Hữu Quân cười nhẹ, không keo kiệt mà khen ngợi Hà Bảo Ngân trước mặt mọi người.
Bên trận địa của Thanh Quốc, Lý Mộc đúng là đang sắp xếp quân, muốn công thành của Thương Quốc trước.
"Tại sao chúng ta không tấn công Đại Nam trước. Nếu chúng ta tấn công Đại Nam, chắc chắn Thương Quốc cũng theo chúng ta mà đánh Đại Nam thôi. Sau đó chúng ta cùng Thương Quốc sẽ đối đầu, lấy thực lực của chúng ta, chúng ta hoàn toàn thắng được Thương Quốc kia..."
Nhị hoàng tử Thanh Quốc không đồng tình với Lý Mộc mà lên tiếng. Lý Mộc nhìn hắn ta, cười như không cười, mà nói.
"Nếu chúng ta đánh Đại Nam trước, vậy chắc chắn Thương Quốc sẽ không nhúng tay. Điện hạ có hiểu câu 'Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi' hay không..."
"Đúng vậy, nếu ta là Thương Quốc, chỉ cần nhìn thấy Đại Nam và Thanh Quốc đánh nhau ta liền ngồi chờ kết quả, hai bên, bất kể là bên nào thắng hay thua ta đều có lợi. Chờ cho hai bên tổn hao nhau rồi ta chỉ cần nhìn chằm chằm nhân lúc khốn khó nhất đâm một kích là xong..."
Ngũ hoàng tử Thanh Quốc nhàn nhạt lên tiếng. Nhị hoàng tử nhíu mày, nói.
"Nếu mà như vậy có phải rằng bên Đại Nam cũng nghĩ như vậy hay không, cũng muốn chờ cho chúng ta đánh Thương Quốc trước..."
"Không đâu, nếu chúng ta đánh Thương Quốc, Đại Nam chắc chắn sẽ hỗ trợ..."
Lý Mộc cười, nói. Nhị hoàng tử ngây ngẩn, có chút không tin tưởng.
"Tại sao?"
"Bởi vì Khánh Vương và ta đều cùng một loại người, ta hiểu hắn, hắn cũng hiểu ta..."
"Là sao?"
Nhị hoàng tử nghe Lý Mộc nói vẫn vô cùng hoang mang. Ký Mộc vỗ vỗ bả vai hắn, giải thích.
"Nếu là ở trên chiến trường thì ta không giám chắc điều gì, nhưng đây là so tài quân sự, Lê Hữu Quân cùng ta đều muốn công bằng đấu với nhau một trận để phân cao thấp, vậy nên nếu chúng ta đối phó với Thương Quốc trước, hắn nhất định cũng ra tay với Thương Quốc để cùng chúng ta săn bằng sân đấu này..."
Bên doanh trại của Thương Quốc sắc mặt của các tướng sĩ đều là một màu đen kịt. Thái tử Thương Quốc nhíu chặt mày, nói.
"Chắc chắn Đại Nam và Thanh Quốc sẽ đối phó chúng ta trước..."
"Vì sao chứ?"
Thái Tử thở dài, đăm chiêu, nói.
"Bởi vì đây là điều đương nhiên nhất, giải pháp tối ưu nhất. Nếu họ đối phó nhau trước người được lợi sẽ là chúng ta. Nhưng nếu bọn họ cùng đối phó với chúng ta, thì thế trận sẽ là hai bên cân bằng..."
"Không thể nào?"
Mấy vị tướng lĩnh đều đồng thanh phản bác. Thái Tử Thương Quốc không khỏi cười khổ.
"Có cái gì mà không thể nào, ai bảo chúng ta tài không bằng người. Hai bên đó nếu đối phó nhau trước cho dù bên nào thắng đi nữa cũng chắc chắn thảm bại nghiêm trọng, khi ấy chúng ta còn nguyên vẹn sẽ dễ dàng đè bẹp họ. Còn nếu cùng diệt chúng ta trước, họ đấu tay đôi, cho dù thắng mà còn một hơi tàn cũng là thắng..."
"Vậy cùng chúng ta đánh một để cân bằng..."
"Đây là so tài quân sự chứ không phải chiến trường thực sự, người ta muốn so thì cũng là so với người ngang hàng để phân cao thấp..."
Thái tử Thương Quốc mất kiên nhẫn mà xua tay.
Trận đấu vừa bắt đầu không ngoài dự đoán Đại Nam cùng Thanh Quốc tiến quân công thành của Thương Quốc trước. Thương Quốc trụ qua không được một ngày thì thất thủ.
Trận đấu tay ba trở về tay đôi nhanh chóng khiến cho tất cả mọi người đều thổn thức.
"Đây tính là bắt nạt người hay sao?"
Ngũ hoàng tử Hoa Quốc cười to, nói. Sắc mặt sứ thần Thương Quốc đã đen như đít nồi, nghiến răng ken két, nuốt giận vào trong.
Nhị Hoàng Tử Bắc Yến, Ngô Phong đưa mắt nhìn Thương Quốc tỏ lòng đồng cảm.
"Haha để ta xem lần này ai mới là đệ nhất chiến thần thực sự đây."
Đại Nam cùng Thanh Quốc sau khi đánh bại Thương Quốc đều lui quân trở về thành của mình.
Lý Mộc nhìn Lê Hữu Quân cười hất hàm.
"Lần này Khánh Vương nhớ đừng nương tay nhé, kẻo ta thắng rồi cũng không cảm thấy thoải mái đâu..."
Lê Hữu Quân cũng tặng hắn một nụ cười, nói.
"Lý Mộc tướng quân, tự tin là cái tốt, nhưng tự tin quá lại hóa tự phụ, đến lúc thua thê thảm rồi khóc, rất mất mặt đó..."
Đại Nam, Lê Hữu Quân cho bố trí trận pháp phòng tuyến bên ngoài thành. Toàn quân nâng cao tinh thần ở trạng thái nghênh địch.
Lý Mộc bắt đầu ở bên ngoài thành liên tục công kích, khí thế ngút trời.
"Tiến lên..."
Chờ cho quân Thanh Quốc tiến vào bên trong vòng tròn trận pháp, Võ Cảnh liền chỉ huy quân Đại Nam khởi động trận bao vậy, hai tay xoa xoa vào nhau phấn khích vô cùng.
"Nào tới đây đi..."
Lý Mộc bị vây trong trận không loạn, bình tĩnh chỉ huy quân Thanh Quốc liên tục đột phá trận pháp, qua ba canh giờ liền thoải mái đi ra.
Khí thế không giảm tiếp tục xông lên tấn công.
Lê Hữu Quân nhìn khí thế kia thì khẽ cong môi cười, phất tay ra hiệu cho cung thủ.
"Phóng tên..."
Đồng loạt tên phóng ra xô ngã vô số quân Thanh Quốc...
Liên tục qua ba ngày liên tiếp, sang đến ngày thứ tư, thế trận vẫn căng như dây đàn. Hai quân tiến công, chống đỡ liên tục, binh lực cũng hao mòn không ít, nhìn qua là ngang tài ngang sức.
"Lịch trang chủ, ngươi đoán lần này là ai thắng đây?"
Hà Bảo Ngân khoan thai cải nam trang đi tới bên cạnh Triệu Lịch quan sát thế trận bên ngoài.
Triệu Lịch nhìn sang nàng, khóe môi hơi cong lên, nói.
"Tiểu thư sao lại tới đây, ngươi đáng lẽ ra nên cùng Khánh Vương ở bên kia chứ..."
Hà Bảo Ngân sững sờ nhìn sang Triệu Lịch. Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói.
"Là một nam nhân, ta không thích người khác gọi ta là tiểu thư đâu..."
"Haha... Bảo Ngân tiểu thư thật khéo đùa..."
Hà Bảo Ngân trợn tròn mắt, thầm chửi đổng trong lòng, m* kiếp, cái tên này làm sao mà biết thân phận thật của nàng chứ.
"Không cần ngạc nhiên, tất cả mọi thứ bề ngoài đều không có sơ hở gì. Thứ để ta đoán ra thân phận của tiểu thư, chỉ là từ sự quan tâm của Khánh vương dành cho ngươi. Sự qua lại tình bể tình của hai người mà thôi...
Hà Bảo Ngân đảo mắt, đây là đang khen nàng phải không nhỉ...
"Là khen ngươi..."
Chẳng để nàng hoài nghi vô ích Triệu Lịch đã giải thích rõ cho nàng rồi.
"Chơi với người thông minh quá thật mất vui."
Hà Bảo Ngân bĩu bĩu môi, nói. Triệu Lịch nhìn qua bắt gặp ngay cái khoảnh khắc này, hắn hơi thất thần, trái tim băng giá của hắn hình như có một tia nứt vỡ.
Nhưng hắn nhanh chóng phục hồi tinh thần, nói.
"Nhìn tình hình trước mắt, xem chừng trận so tài này còn kéo dài ít nhất phải hai ngày nữa..."
Hà Bảo Ngân chống cằm lên thành lan can, gật đầu.
"Thật là căng não..."
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.