Chương 69: Gả Cho Ta, Tới Quản Ta
Kiều lê
18/05/2022
Lê Hữu Quân gật đầu, bắt đầu phân phó từng cánh quân một, mỗi người một tiểu đội năm người, chia thành nhiều hướng khác nhau, từ từ tiến vào bên trong.
Trên tường thành Bắc Yến, Lê Hữu Quân mang theo đội quân tinh nhuệ nhất, nhẹ nhàng leo qua, ở sau lưng tên lính canh, động tác dứt khoát đánh lên sau gáy của hắn một cái. Sau đó điểm huyệt của hắn, dùng nước màu đỏ chấm vào trán hắn ta, biểu thị hắn đã chết.
Liên tục lặp lại động tác lưu loát giải quyết xong tất cả những kẻ này, Lê Hữu Quân lại mang người vòng sang bên cạnh, đi vào một căn phòng.
"Khánh Vương thật đúng là làm người ta không thể coi thường được mà..."
Nhị hoàng tử Bắc Yến, Ngô Phong ở trên giường ngồi dậy, nhìn Lê Hữu Quân không khỏi cười khổ một tiếng.
Hắn đã nghe danh Khánh Vương anh dũng thiện chiến, tài điều binh khiển tướng hơn người, lần này bốc thăm đấu với Đại Nam, Ngô Phong thật cảm thấy chính mình xui tám đời.
Hắn rút ra kiếm gỗ, phát động công kích.
Vì để đảm bảo trong quá trình giao đấu hữu hảo, không tổn thương tính mạng hai bên, lục quốc đã cùng nhau thương thảo, sẽ dùng binh khí mô phỏng cho cuộc so tài này.
"Hiếm có cơ hội được lĩnh giáo với Khánh Vương, hôm nay tại hạ xin được chỉ giáo..."
Lê Hữu Quân khẽ cong môi cười. Ngô Phong này tính tình không tệ, ít nhất hắn rất chính trực chứ không như cái tên Ngô Nhạc đáng ghét kia.
"Được..."
Lê Hữu Quân nghiêng người, né đòn tấn công của Ngô Phong.
Lê Hữu Quân tránh một đòn này, nhanh chóng dùng kiếm gỗ của mình hướng Ngô Phong xuất chiêu.
Các chiêu thức của Lê Hữu Quân đều đánh vào điểm trí mạng, may mắn đây là kiếm gỗ, nếu không đầu Ngô Phong đã bay đầu mấy lần.
Qua mấy lần bị bị đánh bay ra ngoài, Ngô Phong cuối cùng cũng nhận ra nhược điểm của Lê Hữu Quân là ở đùi, làm động tác giải chém lên cánh tay Lê Hữu Quân, rồi nhanh chóng đổi hướng đánh úp đùi phải.
Hắn ta cho rằng Lê Hữu Quân sẽ hoảng sợ mà tránh né, bại lộ khuyết điểm, không ngờ hắn đỡ được. Ngô Phong tiếp tục đánh xuống vai trái Lê Hữu Quân, tiếng kiếm gỗ và da thịt đụng nhau truyền ra, đồng thời hắn ta cũng bị lộ nhược điểm trước mắt Lê Hữu Quân.
Lê Hữu Quân đánh một quyền lên ngực hắn ta, Ngô Phong kêu đau đớn, lảo đảo bốn năm bước rồi ngã xuống sàn gỗ.
Lê Hữu Quân híp mắt lại, buông lỏng cánh tay, vết thương tím xanh, một lúc sau sưng lên. Ngô Phong vô lực ở trên sàn, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Lê Hữu Quân, hỏi.
"Vì sao ngươi không tránh...Nếu ở trên chiến trường, cánh tay này của ngươi sẽ bị phế!"
"Một cánh tay đổi một mạng người, coi như đáng giá."
Ngô Phong bất lực nhún vai, người này đủ tàn nhẫn. Ngô Phong cảm thấy hôm nay mình thua cũng không oan, cười khổ một tiếng để cho Lê Hữu Quân bắt đi.
Đại Nam hai ngày đã hoàn toàn dành thắng lợi. Thái Hòa Đế vô cùng vui vẻ, chỉ có Hà Bảo Ngân là sắc mặt vô cùng không tốt, đang nhìn chằm chằm vết thương ở trên vai Lê Hữu Quân.
"Số mạng không phải trò đùa, sao có thể liều lĩnh đánh cược như vậy. Nếu đây là trên chiến trường ngươi liền tàn phế, đến lúc đó bổn cô nương ta mới không thèm quan tâm đến kẻ tàn phế đâu..."
Lê Hữu Quân bị nàng răn dạy không thể nói ra cái gì, chỉ có thể cười trừ, liên tục nhận sai.
"Bảo Ngân nói đúng, là ta hàm hồ, xử lý không thỏa đáng, lần sau sẽ cẩn thận hơn... Á... Với lại ta trước đó có hứa, sẽ không để mất cần câu cơm của nàng, nếu mất rồi nàng giận, không gả cho ta nữa thì ta phải làm sao..."
Hà Bảo Ngân đấm nhẹ lên vết thương kia một cái, hung dữ mà trừng mắt với hắn.
"Đau thật đấy, nàng muốn mưu sát phu quân sao?"
"Cút... Ta không thèm một tên tàn phế... Cái thứ kia quan trọng bằng mạng của ngươi sao... Ngươi coi ta là hạng người gì?"
Lê Hữu Quân cạn lời, nhìn người vẫn đang nổi giận đùng đùng ở bên cạnh.
"Ta sai rồi... Ta sai rồi..."
"Hừ... Biết sai thì có ích gì cơ chứ, nếu bị phế đi rồi biết sai cũng bằng thừa..."
Lê Hữu Quân biết nàng là lo cho mình, trong lòng ấm áp, nàng giận cũng có lý của nàng.
Lê Hữu Quân trịnh trọng xoay người ôm Hà Bảo Ngân đặt lên trên ghế còn mình thì ngồi xổm xuống bên cạnh, nắm lấy tay nàng.
"Vậy nàng liền gả cho ta đi, gả cho ta rồi liền đến quản ta, ta đảm bảo nàng nói đi đằng đông sẽ không đi đằng tây... Ta thành tâm muốn cưới nàng, cả đời này chỉ có nàng, sau này mọi chuyện đều nghe theo nàng..."
Hà Bảo Ngân nhìn khuôn mặt tuyệt thế mỹ nhan có tư thế khuynh thành kia, chỉ chốc lát sau rốt cuộc đưa tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ, cũng không nói chuyện, trong mắt vậy mà dần dần chứa đầy nước mắt.
Lê Hữu Quân cảm nhận được tâm tình của nàng dao động, ánh mắt cũng từ hài hước trở nên trịnh trọng lên. Thanh âm trầm thấp xuống, quan tâm hỏi.
“Nàng làm sao vậy?”
Hà Bảo Ngân hít hít mũi mấy cái, nói.
“Huynh có thể đáp ứng ta một chuyện không?”
“Nàng nói đi, chỉ cần ta có thể làm được liền nhất định đáp ứng.”
Hà Bảo Ngân nhìn hắn chăm chú, nói.
“Huynh phải sống mạnh khỏe, không được cậy mạnh, không được được ăn cả ngã về không, không được chết trước ta, không để cho ta làm quả phụ, nếu huynh có thể làm được, ta liền đáp ứng huynh.”
Lê Hữu Quân hưng phấn xoa xoa tay.
“Ta đáp ứng, ta đáp ứng là được!”
“Chẳng những phải đáp ứng, còn phải làm được! Còn có có ta rồi huynh cũng đừng mơ tưởng đến ong bướm bên ngoài..."
Lê Hữu Quân cười cười, nhổm người hôn nàng một cái, nói.
“Nàng sợ ta tráng niên mất sớm như vậy ư?”
“Phải!”
Lê Hữu Quân nắm chặt tay nàng nghiêm túc cam kết.
“Nàng yên tâm đi, ta càng thêm quý trọng tính mạng hơn so với nàng nghĩ!”
"Ta tin mới lạ, nhìn đi này... Sao không đau chết huynh chứ..."
Hà Bảo Ngân chọc chọc vào vết thương bầm tím đáng sợ kia mà nói. Lê Hữu Quân bắt lấy tay của nàng, xoay người ngồi lên ghế, ôm nàng ngồi lên đùi mình, hắn vùi đầu vào trong làn tóc đen suôn mượt của nàng, nói.
"Thật tốt quá, trở lại kinh sư, ta liền bảo phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta. Phụ hoàng đã từng đáp ứng với ta, Vương phi của chính ta, để ta tự mình quyết định!”
Con ngươi Hà Bảo Ngân đảo một vòng, giảo hoạt nói.
“Ta đáp ứng gả cho huynh, nhưng phụ mẫu ta, còn có ca ca ta, bọn họ còn chưa đáp ứng! Trong bọn họ nếu có một người không đồng ý, ta cũng sẽ không cam tâm tình nguyện gả đi.”
Lê Hữu Quân nhíu mày, nói.
“Ta sẽ xin phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, bọn họ nào dám có nửa câu oán hận?”
Hà Bảo Ngân dùng sức đập hắn một chút.
“Không được. Huynh có biện pháp khiến ta thích huynh, sẽ không có biện pháp khiến bọn họ cũng thích ngươi sao? Bọn họ đều là người thân cận nhất của ta, ta không muốn bọn họ khuất phục ở dưới dâm uy của hoàng quyền mới miễn cưỡng đồng ý cửa hôn sự này.”
Lê Hữu Quân giơ tay đầu hàng.
“Được rồi được rồi! Ta sẽ tìm cách khiến bọn họ tiếp nhận ta! Như vậy được chưa.”
Trong lòng hắn lại không ngừng đắc ý, Hà Trí Quang thì không lo lắng, chỗ Hà Trí Bình hắn cũng đã nói qua rồi hắn tỏ vẻ không cực lực phản đối, vậy chỉ còn chỗ nhạc mẫu tương lai thôi. Lê Hữu Quân liền tính toán trở về cũng nên tới tìm ngoại tổ mẫu nhà mình, nhờ vả một chút mới được...
Hôm sau chính là trận đấu của Thanh Quốc và Viêm Quốc.
Thanh Quốc do Lý Mộc dẫn đội, ngay từ đầu mới vào trận đã triển khai thế công mãnh liệt, giành thế chủ động, áp sát đội của Viêm quốc.
Thái tử của Viêm Quốc dẫn đội nhiều lần lâm vào thế chân tường, nhưng cũng an lành vượt qua được hai ngày đầu tiên. Ngày thứ ba của trận đội Viêm Quốc binh lính đã tiêu hao quá nửa quân số, không thể trụ vững liền bại trận, Thanh Quốc toàn thắng.
Lý Mộc đi tới huých tay Lê Hữu Quân một cái, cười đắc ý.
"Ta thắng rồi lại còn lành lặn không bị phế nhé..."
Lê Hữu Quân lạnh lùng nhìn hắn ta, nói.
"Mất nửa quân số, cộng thêm ba ngày, quá lâu..."
"Xùy..."
Võ Cảnh ở một bên không nhịn nổi cười thành tiếng, hai người này tổn thương nhau thật là vui nha.
Triệu Lịch cũng không nhịn được cười, trên khuôn mặt lạnh như băng cũng có chút tan vỡ.
Qua ngày tiếp theo chính là trận đấu của Hoa Quốc và Thương Quốc. Trận đấu này hai bên không có quá nhiều chênh lệch thực lực, cuộc chiến kéo dài liên tục qua ba ngày cũng không có phân được một chút cao thấp nào. Trận thế rơi vào thế giằng co lâu dài.
"Sao mấy cái tên này đánh mà cứ như chơi trò chơi vậy, không dứt khoát chút nào..."
Lý Mộc đứng nhìn trận chiến không khỏi sốt ruột, nổi tính khí.
"Người ta dùng chiến thuật, không muốn hao tổn nhân sĩ, chứ ai như ngươi và Khánh vương kia, một tên thì đâm đầu xông lên bất chấp tổn hại. Một tên thì tàn nhẫn với chính mình, phế cũng không sao..."
Triệu Lịch hờ hững châm chọc qua. Lý Mộc nhìn qua hắn, cong khóe môi.
"Ngươi đánh giá thật tốt nha, chi bằng nhìn một chút xem trận này bên nào thắng đi..."
Triệu Lịch xoay xoay ly trà trên tay, mắt hơi nheo lại, nói.
"Là Thương quốc đi. Nhìn bề ngoài thì có vẻ hai bên cân bằng, nhưng ta thấy Hoa quốc đã có vẻ đuối rồi, chiến thuật ra không đồng nhất rất có thể là bất đồng ý kiến nội bộ. Thương quốc tất cả vẫn đang ổn định từng bước ép sát, chắc chắn trong hai ngày tới sẽ đột phá..."
Lê Hữu Quân và Lý Mộc đồng thời nhìn sang Triệu Lịch, không khỏi kinh ngạc, thật không ngờ hắn lại có thể nhìn ra những thứ này.
"Chậc chậc... Lịch đại ca, ngươi là thương nhân bình thường thật hay sao?"
Võ Cảnh kinh ngạc muốn rớt cằm, không nhịn được thốt lên.
"Dĩ nhiên..."
Triệu Lịch nhấp một hớp trà, gật đầu, nhàn nhạt trả lời.
(còn tiếp)
Trên tường thành Bắc Yến, Lê Hữu Quân mang theo đội quân tinh nhuệ nhất, nhẹ nhàng leo qua, ở sau lưng tên lính canh, động tác dứt khoát đánh lên sau gáy của hắn một cái. Sau đó điểm huyệt của hắn, dùng nước màu đỏ chấm vào trán hắn ta, biểu thị hắn đã chết.
Liên tục lặp lại động tác lưu loát giải quyết xong tất cả những kẻ này, Lê Hữu Quân lại mang người vòng sang bên cạnh, đi vào một căn phòng.
"Khánh Vương thật đúng là làm người ta không thể coi thường được mà..."
Nhị hoàng tử Bắc Yến, Ngô Phong ở trên giường ngồi dậy, nhìn Lê Hữu Quân không khỏi cười khổ một tiếng.
Hắn đã nghe danh Khánh Vương anh dũng thiện chiến, tài điều binh khiển tướng hơn người, lần này bốc thăm đấu với Đại Nam, Ngô Phong thật cảm thấy chính mình xui tám đời.
Hắn rút ra kiếm gỗ, phát động công kích.
Vì để đảm bảo trong quá trình giao đấu hữu hảo, không tổn thương tính mạng hai bên, lục quốc đã cùng nhau thương thảo, sẽ dùng binh khí mô phỏng cho cuộc so tài này.
"Hiếm có cơ hội được lĩnh giáo với Khánh Vương, hôm nay tại hạ xin được chỉ giáo..."
Lê Hữu Quân khẽ cong môi cười. Ngô Phong này tính tình không tệ, ít nhất hắn rất chính trực chứ không như cái tên Ngô Nhạc đáng ghét kia.
"Được..."
Lê Hữu Quân nghiêng người, né đòn tấn công của Ngô Phong.
Lê Hữu Quân tránh một đòn này, nhanh chóng dùng kiếm gỗ của mình hướng Ngô Phong xuất chiêu.
Các chiêu thức của Lê Hữu Quân đều đánh vào điểm trí mạng, may mắn đây là kiếm gỗ, nếu không đầu Ngô Phong đã bay đầu mấy lần.
Qua mấy lần bị bị đánh bay ra ngoài, Ngô Phong cuối cùng cũng nhận ra nhược điểm của Lê Hữu Quân là ở đùi, làm động tác giải chém lên cánh tay Lê Hữu Quân, rồi nhanh chóng đổi hướng đánh úp đùi phải.
Hắn ta cho rằng Lê Hữu Quân sẽ hoảng sợ mà tránh né, bại lộ khuyết điểm, không ngờ hắn đỡ được. Ngô Phong tiếp tục đánh xuống vai trái Lê Hữu Quân, tiếng kiếm gỗ và da thịt đụng nhau truyền ra, đồng thời hắn ta cũng bị lộ nhược điểm trước mắt Lê Hữu Quân.
Lê Hữu Quân đánh một quyền lên ngực hắn ta, Ngô Phong kêu đau đớn, lảo đảo bốn năm bước rồi ngã xuống sàn gỗ.
Lê Hữu Quân híp mắt lại, buông lỏng cánh tay, vết thương tím xanh, một lúc sau sưng lên. Ngô Phong vô lực ở trên sàn, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Lê Hữu Quân, hỏi.
"Vì sao ngươi không tránh...Nếu ở trên chiến trường, cánh tay này của ngươi sẽ bị phế!"
"Một cánh tay đổi một mạng người, coi như đáng giá."
Ngô Phong bất lực nhún vai, người này đủ tàn nhẫn. Ngô Phong cảm thấy hôm nay mình thua cũng không oan, cười khổ một tiếng để cho Lê Hữu Quân bắt đi.
Đại Nam hai ngày đã hoàn toàn dành thắng lợi. Thái Hòa Đế vô cùng vui vẻ, chỉ có Hà Bảo Ngân là sắc mặt vô cùng không tốt, đang nhìn chằm chằm vết thương ở trên vai Lê Hữu Quân.
"Số mạng không phải trò đùa, sao có thể liều lĩnh đánh cược như vậy. Nếu đây là trên chiến trường ngươi liền tàn phế, đến lúc đó bổn cô nương ta mới không thèm quan tâm đến kẻ tàn phế đâu..."
Lê Hữu Quân bị nàng răn dạy không thể nói ra cái gì, chỉ có thể cười trừ, liên tục nhận sai.
"Bảo Ngân nói đúng, là ta hàm hồ, xử lý không thỏa đáng, lần sau sẽ cẩn thận hơn... Á... Với lại ta trước đó có hứa, sẽ không để mất cần câu cơm của nàng, nếu mất rồi nàng giận, không gả cho ta nữa thì ta phải làm sao..."
Hà Bảo Ngân đấm nhẹ lên vết thương kia một cái, hung dữ mà trừng mắt với hắn.
"Đau thật đấy, nàng muốn mưu sát phu quân sao?"
"Cút... Ta không thèm một tên tàn phế... Cái thứ kia quan trọng bằng mạng của ngươi sao... Ngươi coi ta là hạng người gì?"
Lê Hữu Quân cạn lời, nhìn người vẫn đang nổi giận đùng đùng ở bên cạnh.
"Ta sai rồi... Ta sai rồi..."
"Hừ... Biết sai thì có ích gì cơ chứ, nếu bị phế đi rồi biết sai cũng bằng thừa..."
Lê Hữu Quân biết nàng là lo cho mình, trong lòng ấm áp, nàng giận cũng có lý của nàng.
Lê Hữu Quân trịnh trọng xoay người ôm Hà Bảo Ngân đặt lên trên ghế còn mình thì ngồi xổm xuống bên cạnh, nắm lấy tay nàng.
"Vậy nàng liền gả cho ta đi, gả cho ta rồi liền đến quản ta, ta đảm bảo nàng nói đi đằng đông sẽ không đi đằng tây... Ta thành tâm muốn cưới nàng, cả đời này chỉ có nàng, sau này mọi chuyện đều nghe theo nàng..."
Hà Bảo Ngân nhìn khuôn mặt tuyệt thế mỹ nhan có tư thế khuynh thành kia, chỉ chốc lát sau rốt cuộc đưa tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ, cũng không nói chuyện, trong mắt vậy mà dần dần chứa đầy nước mắt.
Lê Hữu Quân cảm nhận được tâm tình của nàng dao động, ánh mắt cũng từ hài hước trở nên trịnh trọng lên. Thanh âm trầm thấp xuống, quan tâm hỏi.
“Nàng làm sao vậy?”
Hà Bảo Ngân hít hít mũi mấy cái, nói.
“Huynh có thể đáp ứng ta một chuyện không?”
“Nàng nói đi, chỉ cần ta có thể làm được liền nhất định đáp ứng.”
Hà Bảo Ngân nhìn hắn chăm chú, nói.
“Huynh phải sống mạnh khỏe, không được cậy mạnh, không được được ăn cả ngã về không, không được chết trước ta, không để cho ta làm quả phụ, nếu huynh có thể làm được, ta liền đáp ứng huynh.”
Lê Hữu Quân hưng phấn xoa xoa tay.
“Ta đáp ứng, ta đáp ứng là được!”
“Chẳng những phải đáp ứng, còn phải làm được! Còn có có ta rồi huynh cũng đừng mơ tưởng đến ong bướm bên ngoài..."
Lê Hữu Quân cười cười, nhổm người hôn nàng một cái, nói.
“Nàng sợ ta tráng niên mất sớm như vậy ư?”
“Phải!”
Lê Hữu Quân nắm chặt tay nàng nghiêm túc cam kết.
“Nàng yên tâm đi, ta càng thêm quý trọng tính mạng hơn so với nàng nghĩ!”
"Ta tin mới lạ, nhìn đi này... Sao không đau chết huynh chứ..."
Hà Bảo Ngân chọc chọc vào vết thương bầm tím đáng sợ kia mà nói. Lê Hữu Quân bắt lấy tay của nàng, xoay người ngồi lên ghế, ôm nàng ngồi lên đùi mình, hắn vùi đầu vào trong làn tóc đen suôn mượt của nàng, nói.
"Thật tốt quá, trở lại kinh sư, ta liền bảo phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta. Phụ hoàng đã từng đáp ứng với ta, Vương phi của chính ta, để ta tự mình quyết định!”
Con ngươi Hà Bảo Ngân đảo một vòng, giảo hoạt nói.
“Ta đáp ứng gả cho huynh, nhưng phụ mẫu ta, còn có ca ca ta, bọn họ còn chưa đáp ứng! Trong bọn họ nếu có một người không đồng ý, ta cũng sẽ không cam tâm tình nguyện gả đi.”
Lê Hữu Quân nhíu mày, nói.
“Ta sẽ xin phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, bọn họ nào dám có nửa câu oán hận?”
Hà Bảo Ngân dùng sức đập hắn một chút.
“Không được. Huynh có biện pháp khiến ta thích huynh, sẽ không có biện pháp khiến bọn họ cũng thích ngươi sao? Bọn họ đều là người thân cận nhất của ta, ta không muốn bọn họ khuất phục ở dưới dâm uy của hoàng quyền mới miễn cưỡng đồng ý cửa hôn sự này.”
Lê Hữu Quân giơ tay đầu hàng.
“Được rồi được rồi! Ta sẽ tìm cách khiến bọn họ tiếp nhận ta! Như vậy được chưa.”
Trong lòng hắn lại không ngừng đắc ý, Hà Trí Quang thì không lo lắng, chỗ Hà Trí Bình hắn cũng đã nói qua rồi hắn tỏ vẻ không cực lực phản đối, vậy chỉ còn chỗ nhạc mẫu tương lai thôi. Lê Hữu Quân liền tính toán trở về cũng nên tới tìm ngoại tổ mẫu nhà mình, nhờ vả một chút mới được...
Hôm sau chính là trận đấu của Thanh Quốc và Viêm Quốc.
Thanh Quốc do Lý Mộc dẫn đội, ngay từ đầu mới vào trận đã triển khai thế công mãnh liệt, giành thế chủ động, áp sát đội của Viêm quốc.
Thái tử của Viêm Quốc dẫn đội nhiều lần lâm vào thế chân tường, nhưng cũng an lành vượt qua được hai ngày đầu tiên. Ngày thứ ba của trận đội Viêm Quốc binh lính đã tiêu hao quá nửa quân số, không thể trụ vững liền bại trận, Thanh Quốc toàn thắng.
Lý Mộc đi tới huých tay Lê Hữu Quân một cái, cười đắc ý.
"Ta thắng rồi lại còn lành lặn không bị phế nhé..."
Lê Hữu Quân lạnh lùng nhìn hắn ta, nói.
"Mất nửa quân số, cộng thêm ba ngày, quá lâu..."
"Xùy..."
Võ Cảnh ở một bên không nhịn nổi cười thành tiếng, hai người này tổn thương nhau thật là vui nha.
Triệu Lịch cũng không nhịn được cười, trên khuôn mặt lạnh như băng cũng có chút tan vỡ.
Qua ngày tiếp theo chính là trận đấu của Hoa Quốc và Thương Quốc. Trận đấu này hai bên không có quá nhiều chênh lệch thực lực, cuộc chiến kéo dài liên tục qua ba ngày cũng không có phân được một chút cao thấp nào. Trận thế rơi vào thế giằng co lâu dài.
"Sao mấy cái tên này đánh mà cứ như chơi trò chơi vậy, không dứt khoát chút nào..."
Lý Mộc đứng nhìn trận chiến không khỏi sốt ruột, nổi tính khí.
"Người ta dùng chiến thuật, không muốn hao tổn nhân sĩ, chứ ai như ngươi và Khánh vương kia, một tên thì đâm đầu xông lên bất chấp tổn hại. Một tên thì tàn nhẫn với chính mình, phế cũng không sao..."
Triệu Lịch hờ hững châm chọc qua. Lý Mộc nhìn qua hắn, cong khóe môi.
"Ngươi đánh giá thật tốt nha, chi bằng nhìn một chút xem trận này bên nào thắng đi..."
Triệu Lịch xoay xoay ly trà trên tay, mắt hơi nheo lại, nói.
"Là Thương quốc đi. Nhìn bề ngoài thì có vẻ hai bên cân bằng, nhưng ta thấy Hoa quốc đã có vẻ đuối rồi, chiến thuật ra không đồng nhất rất có thể là bất đồng ý kiến nội bộ. Thương quốc tất cả vẫn đang ổn định từng bước ép sát, chắc chắn trong hai ngày tới sẽ đột phá..."
Lê Hữu Quân và Lý Mộc đồng thời nhìn sang Triệu Lịch, không khỏi kinh ngạc, thật không ngờ hắn lại có thể nhìn ra những thứ này.
"Chậc chậc... Lịch đại ca, ngươi là thương nhân bình thường thật hay sao?"
Võ Cảnh kinh ngạc muốn rớt cằm, không nhịn được thốt lên.
"Dĩ nhiên..."
Triệu Lịch nhấp một hớp trà, gật đầu, nhàn nhạt trả lời.
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.