Chương 7: Làm nũng
Tiểu thư ngố
10/05/2016
Hai người ôm nhau ngủ thật ngon đến hừng đông ngày hôm sau mới tỉnh lại vì đói ( tại tối qua chưa ăn cơm đó) . Tỉnh dậy , Dạ Hành phân phó hạ nhân hầu hạ hai người rửa mặt súc miệng ra dùm điễm tâm , gặp mặt Dạ Quân đang ở đó , mặt hắn đen thui , hắn tức giận .Tại sao phụ thân lại ngủ trong phòng nữ nhân đó chứ , không lẽ người quên nương rồi hay sao.
Bữa điễm tâm này không được ngon miệng vì có người cứ hầm hầm liếc nàng . Hừ liếc đi cho lòi mắt ra luôn .
Đột nhiên , Dạ Hành lên tiếng ." Ta sắp phải đi xa một thời gian , con ở nhà chăm sóc Thu nhi được không" . Hắn do dự không muốn rời xa nàng , nhưng hắn có việc phải đi.
" Không , vợ ai người đó tự giữ , với lại nàng cũng lớn rồi , ta giữ được xao". Hắn chưng bộ mặt thối ra , muốn hắn trông nàng , hừ , nghĩ cũng đừng nghĩ.
Lý Thu Thu lâm vào trầm mặc : Tác chiến chưa thành , người đi xa sao thực hiện kế hoạch 2 bây giờ, nhất định phải đi theo . Nàng đã quyết tâm.
Dạ Hành thật rối rắm . Phải làm sao bây giờ , để nàng lại hắn không nỡ , đem nàng theo hắn sợ nàng mệt , hắn là thương nhân , cũng đã qua một đời vợ dĩ nhiên hắn biết tình cảm của hắn không còn coi Lý Thu Thu như con nữa mà là thê tử của hắn , đã suy nghĩ thông suốt rồi nên hắn sẽ không buông nàng ra . Hắn muốn thăm dò ý kiến của nàng thì nàng nói khiến hắn ngạc nhiên và rất cảm động .
" Ta là thê tử của chàng , Hành ca , chàng ở đâu ta theo đó , đừng để ta lại được không " hai mắt nàng rưng rưng chực khóc , muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu.
Hắn đau lòng ôm Lý Thu Thu vào lòng vỗ về . " Đừng khóc , được vậy ta cho nàng theo mà " . Nàng ngạc nhiên , nhưng lại vui vẻ Có phải hắn chấp nhận nàng rồi không , nàng vui vẻ cười híp mắt.sẵn đang được ôm , nàng đưa móng vuốt của mình ra , sờ soạn , một cảm giác thật thỏa mãn .
" Khụ khụ , phụ thân đang ăn cơm " Dạ Quân lên tiếng nhắc nhở .
Hai người mới buông nhau ra , nàng bực bội lầm bầm . " Qủy phá đám hừ hừ".
Ăn Xong điễm tâm , nàng lại bám Dạ Hành như sam , quấn quít không rời khiến hắn có cảm giác thật vui vẻ , nàng muốn cái gì hắn đều cho nàng , mà thực ra nàng cũng đâu muốn cái gì chỉ muốn hắn dẫn nàng di dạo chơi cùng , hắn đồng ý , hai người nắm tay nhau đi qua hết phố này đến chợ khác đến khi mỏi chân mới chịu về . Dọc đường , bởi vì Lý Thu Thu khá xinh đẹp nên được rất nhiều ánh mắt ngó theo cũng như nhiều người đến làm quen , Dạ Hành đặc biệt cảm thấy khó chịu , hắn lôi kéo nàng đi về , nàng cười trộm . Hắn Thật đáng yêu mà .
Về tới phủ , nàng bèn lập kế hoạch dọn dẹp bộ râu dài thòn trên khuôn mặt tuấn mĩ đó của tướng công nhà nàng . Phải suy nghĩ ra một kế hoạch vẹn tòan mới được .
Nàng đến gần hắn , tựa sát vào người đang buồn bực ngồi trên thư án . Nàng cất tiếng.
" Tướng công , ta có một nguyện vọng chàng giúp ta thực hiện nhé"
Hắn nhìn nàng , nàng nói : " chàng có thể cạo à không cắt bộ râu này được nhìn nó xấu xí lắm".
Hắn trợn mắt ." Bộ râu là đại diện cho nam nhân không thể... ". Chưa nói hết đã thấy nước mắt nàng chảy dài trên má , hắn hoảng hốt , lau đi , Lý Thu Thu không nói gì chỉ nhìn hắn rơi lệ , hắn càng dỗ nước mắt cứ ra nhiều hơn , nàng khóc đến mắt sưng cả , hắn buột thỏa hiệp ,ai bao trái tim này lỡ giao cho nàng làm chi , thở dài ...
Nàng thấy hắn thỏa hiệp thì cười tít mắt. Thế là bộ râu oanh liệt đã một đi không trở lại . Đang vui vẻ bỗng dưng bụng đau đớn khiến trán nàng đỗ một tầng mồ hôi lạnh , hắn thấy nàng khác thường vội tới hỏi .
" Nàng làm sao vậy".
"Ta ..đau bụng ..quá ". Nàng khó nhọc nói .
Hắn vội vàng ôm nàng vào phòng trước khi đi còn quay đầu lại bảo người đi gọi đại phu . Xuân Hoa nghe phu nhân dau bụng liền chạy theo vào phòng , khi Dạ Hành quay qua thì nhìn thấy nha đầu này mặt đỏ như tôm luộc . Hắn thấy lạ bèn hỏi .
"Mặt ngươi xao vậy Xuân Hoa "
" Dạ ...tại...". Nàng ấp úng không nói ra được thì Tuyết nhi dẫn đại phu đến , nhìn Dạ Hành cũng liền đỏ mặt . Dạ Hành càng cảnh thấy kì quái . Thì đại phu lên tiếng .
" Thưa Dạ Lão gia , người nên đi thay y phục đi" . Câu nói đó của đại phu làm người đang nằm trong chăn cũng nhìn qua , thấy trên ống tay áo và lòng ngực phía bên trái có một mảng đỏ thẫm , thì mặt nàng trở thành đít khỉ luôn . Ôi xấu hổ chết được.
Dạ Hành quay về thay y phục , tắm rửa và cạo râu , hắn hơi tiếc bộ râu năm năm nuôi dưỡng , oanh liệt ra đi không bao giờ trở lại.
Bữa điễm tâm này không được ngon miệng vì có người cứ hầm hầm liếc nàng . Hừ liếc đi cho lòi mắt ra luôn .
Đột nhiên , Dạ Hành lên tiếng ." Ta sắp phải đi xa một thời gian , con ở nhà chăm sóc Thu nhi được không" . Hắn do dự không muốn rời xa nàng , nhưng hắn có việc phải đi.
" Không , vợ ai người đó tự giữ , với lại nàng cũng lớn rồi , ta giữ được xao". Hắn chưng bộ mặt thối ra , muốn hắn trông nàng , hừ , nghĩ cũng đừng nghĩ.
Lý Thu Thu lâm vào trầm mặc : Tác chiến chưa thành , người đi xa sao thực hiện kế hoạch 2 bây giờ, nhất định phải đi theo . Nàng đã quyết tâm.
Dạ Hành thật rối rắm . Phải làm sao bây giờ , để nàng lại hắn không nỡ , đem nàng theo hắn sợ nàng mệt , hắn là thương nhân , cũng đã qua một đời vợ dĩ nhiên hắn biết tình cảm của hắn không còn coi Lý Thu Thu như con nữa mà là thê tử của hắn , đã suy nghĩ thông suốt rồi nên hắn sẽ không buông nàng ra . Hắn muốn thăm dò ý kiến của nàng thì nàng nói khiến hắn ngạc nhiên và rất cảm động .
" Ta là thê tử của chàng , Hành ca , chàng ở đâu ta theo đó , đừng để ta lại được không " hai mắt nàng rưng rưng chực khóc , muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu.
Hắn đau lòng ôm Lý Thu Thu vào lòng vỗ về . " Đừng khóc , được vậy ta cho nàng theo mà " . Nàng ngạc nhiên , nhưng lại vui vẻ Có phải hắn chấp nhận nàng rồi không , nàng vui vẻ cười híp mắt.sẵn đang được ôm , nàng đưa móng vuốt của mình ra , sờ soạn , một cảm giác thật thỏa mãn .
" Khụ khụ , phụ thân đang ăn cơm " Dạ Quân lên tiếng nhắc nhở .
Hai người mới buông nhau ra , nàng bực bội lầm bầm . " Qủy phá đám hừ hừ".
Ăn Xong điễm tâm , nàng lại bám Dạ Hành như sam , quấn quít không rời khiến hắn có cảm giác thật vui vẻ , nàng muốn cái gì hắn đều cho nàng , mà thực ra nàng cũng đâu muốn cái gì chỉ muốn hắn dẫn nàng di dạo chơi cùng , hắn đồng ý , hai người nắm tay nhau đi qua hết phố này đến chợ khác đến khi mỏi chân mới chịu về . Dọc đường , bởi vì Lý Thu Thu khá xinh đẹp nên được rất nhiều ánh mắt ngó theo cũng như nhiều người đến làm quen , Dạ Hành đặc biệt cảm thấy khó chịu , hắn lôi kéo nàng đi về , nàng cười trộm . Hắn Thật đáng yêu mà .
Về tới phủ , nàng bèn lập kế hoạch dọn dẹp bộ râu dài thòn trên khuôn mặt tuấn mĩ đó của tướng công nhà nàng . Phải suy nghĩ ra một kế hoạch vẹn tòan mới được .
Nàng đến gần hắn , tựa sát vào người đang buồn bực ngồi trên thư án . Nàng cất tiếng.
" Tướng công , ta có một nguyện vọng chàng giúp ta thực hiện nhé"
Hắn nhìn nàng , nàng nói : " chàng có thể cạo à không cắt bộ râu này được nhìn nó xấu xí lắm".
Hắn trợn mắt ." Bộ râu là đại diện cho nam nhân không thể... ". Chưa nói hết đã thấy nước mắt nàng chảy dài trên má , hắn hoảng hốt , lau đi , Lý Thu Thu không nói gì chỉ nhìn hắn rơi lệ , hắn càng dỗ nước mắt cứ ra nhiều hơn , nàng khóc đến mắt sưng cả , hắn buột thỏa hiệp ,ai bao trái tim này lỡ giao cho nàng làm chi , thở dài ...
Nàng thấy hắn thỏa hiệp thì cười tít mắt. Thế là bộ râu oanh liệt đã một đi không trở lại . Đang vui vẻ bỗng dưng bụng đau đớn khiến trán nàng đỗ một tầng mồ hôi lạnh , hắn thấy nàng khác thường vội tới hỏi .
" Nàng làm sao vậy".
"Ta ..đau bụng ..quá ". Nàng khó nhọc nói .
Hắn vội vàng ôm nàng vào phòng trước khi đi còn quay đầu lại bảo người đi gọi đại phu . Xuân Hoa nghe phu nhân dau bụng liền chạy theo vào phòng , khi Dạ Hành quay qua thì nhìn thấy nha đầu này mặt đỏ như tôm luộc . Hắn thấy lạ bèn hỏi .
"Mặt ngươi xao vậy Xuân Hoa "
" Dạ ...tại...". Nàng ấp úng không nói ra được thì Tuyết nhi dẫn đại phu đến , nhìn Dạ Hành cũng liền đỏ mặt . Dạ Hành càng cảnh thấy kì quái . Thì đại phu lên tiếng .
" Thưa Dạ Lão gia , người nên đi thay y phục đi" . Câu nói đó của đại phu làm người đang nằm trong chăn cũng nhìn qua , thấy trên ống tay áo và lòng ngực phía bên trái có một mảng đỏ thẫm , thì mặt nàng trở thành đít khỉ luôn . Ôi xấu hổ chết được.
Dạ Hành quay về thay y phục , tắm rửa và cạo râu , hắn hơi tiếc bộ râu năm năm nuôi dưỡng , oanh liệt ra đi không bao giờ trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.