Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo
Chương 49: Hái hoa tặc [4]
Vivian
05/07/2020
Edit: Kiri
“Chỉ có mười phân đã bị dùng ư?” Bao Chửng nhíu mày.
Chưa nói đến chuyện có phải là nói dối hay không, nếu thật sự có người nói dối thì số lượng cũng quá không hợp lý. Lúc ấy liên quan đến kha khá người, không thể có chuyện tất cả đều nói dối, cho nên có thể thấy nếu đúng là loại dược này thì nhất định không phải từ chỗ mười phân chưa bị thu.
“Vương gia thứ cho ta mạo muội, ta rất muốn biết, lúc ấy ai là người bị hại, người hại vị ấy là ai, mà người chịu trách nhiệm về vụ án này là vị đại nhân nào?” Công Tôn Sách bình tĩnh hỏi.
Phi Yến nhìn hắn một cái, đây cũng là điều nàng quan tâm, khả năng dược này nằm trong mười phân dược bị thu kia là quá nhỏ, nếu đã vậy thì số lượng lớn dược vật đã bị thu đó ở nơi nào?
Thậm chí nàng còn có suy đoán không hay lắm, thì là nếu những người bị hại lần này thực sự trúng Bạch Sắc Hương La vậy thì dược này rất có thể là dược đã bị thu lại trước đây, vậy trong tay hái hoa tặc còn có bao nhiêu? Tại sao hắn ta lại làm vậy, thật khiến người khác khó hiểu.
Bát Hiền Vương lắc lắc đầu: “Trước đây Tiên hoàng có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được phép nói đến chuyện này còn người chủ thẩm đã mất rồi.”
“Vương gia, dù người không nói, nhưng nữ tử năm đó gặp chuyện không may trước khi xảy ra chuyện tịch thu Bạch Sắc Hương La chắc chắn không nhiều, chỉ cần chúng ta muốn biết, nhất định vẫn sẽ biết, cũng không phải chuyện bí mật gì, huống chi, Tiên hoàng đã tạ thế, người còn sống chẳng phải quan trọng hơn ư?”
“Phi Yến, đừng nói bậy.” Bàng Thống ngăn nàng lại.
Bát Hiền Vương thấy nàng như thế, cười khổ lắc đầu. Quả nhiên Bàng Thái sư hiểu rõ con gái mình nhất, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế chút nào, nói chuyện cũng không suy tính trước sau, chẳng hề giống người cha đa mưu túc trí kia chút nào.
“Vương gia…..” Trong giọng nói của Bao Chửng đã mang theo ý khẩn cầu.
Bát Hiền Vương thở dài trong lòng, rồi lại thở dài.
Dù ông không nói, hai gia huynh Bàng gia cũng có thể trở về hỏi Bàng Thái sư cơ mà, xem ra Bao Chửng đã hơi nóng nảy rồi, điều này cũng không nghĩ đến. Nhưng thật ra ông đoán sai rồi, quả thật Bao Chửng đã nghĩ tới chuyện này nhưng hắn không tin Bàng Thái sư.
Hắn cảm thấy lời Bát Hiền Vương mới đáng tin, lời ông nói có thể tin ngay mà không cần kiểm tra.
Thấy mấy tiểu bối đều đang nhìn mình chờ đáp án, Bát Hiền Vương lại thở dài, ông phát hiện ra mấy ngày nay tần suất thở dài của mình tăng rõ rệt.
“Thật ra các ngươi có tra cũng vô ích. Ta cũng không ngại nói cho các ngươi, nữ tử bị hại chính là thiên kim nhà Lâm thái phó từng nổi danh kinh đô một thời. Lâm Chỉ Tình bị hại lần này, theo lý còn phải gọi nữ tử kia một tiếng cô. Phụ thân Lâm Chỉ Tình, Lâm đại nhân là đường ca của Lâm tiểu thư bị hại hai mươi năm trước. Hiện giờ Lâm gia cũng chỉ có một nhánh này làm quan trong triều.”
Mọi người đều không ngờ, người bị hại hai mươi năm trước và người bị hại hai mươi năm sau có quan hệ huyết thống, đây chắc chắn là một tin tức hữu dụng, phải biết rằng, Lâm Chỉ Tình chính là người đầu tiên bị hại.
Mọi người như là nắm được manh mối gì đó, tiếp tục truy vấn: “Vậy người gây án là ai?”
“Người phạm án lúc đó chính là tiểu nhi tử của Khang Quận vương, vì Hoàng thượng tức giận nên Triệu Tiết Nam bị phán giam hai mươi năm.” Nhìn vẻ mặt mọi người như hiểu ra gì đó, ông lập tức giội nước lã: “Không phải như các ngươi nghĩ đâu, Triệu Tiết Nam là một tên ăn chơi trác táng, sao có thể chịu nổi ngục tù, mới vào một năm đã chết, là tự sát.
Làm thần tử đương nhiên là hiểu rõ thánh ý, Hoàng thượng đã không thích Khang Quận vương phủ như thế, đương nhiên bọn họ cũng bỏ đá xuống giếng, Khang Quận vương phủ không có lấy vài người tài cao, rồi bị kẻ khác đưa ra chứng cứ hối lộ, sau vài năm cũng đã suy sụp.
Đã sống qua tháng ngày vinh hoa phú quý thì sao chịu nổi cuộc sống bình thường, giờ Khang Quận vương phủ đã không còn ai.
Mà vụ án đó, lúc đó thật sự là do Bộ Hình thẩm tra, vì Hoàng thượng tức giận cho nên gần như toàn bộ Bộ Hình đều buông các việc khác mà điều tra vụ này, còn chủ thẩm năm đó là Thượng thư Bộ Hình đã tạ thế, lúc thẩm tra xử án ông ấy đã gần sáu mươi rồi.”
Nói ngắn gọn là những người năm đó cơ bản là chết sạch.
Nhưng mọi người cũng không tức giận.
“Vậy số dược đã bị tịch thu kia đâu mất rồi?”
Không thể nói là bay theo gió được chứ.
“Không biết.” Bát Hiền Vương đáp rất rõ ràng.
“Không biết? Một đồ vật đang thịnh hành lại bị cấm như thế, sao có thể không biết chạy đi đâu rồi?” Phi Yến khó hiểu.
Bát Hiền Vương biết nàng không hiểu được chuyện cung cấm nhưng cái gì nên nói, cái gì không nên nói ông đương nhiên tự biết.
Thấy ông cũng không giống như hoàn toàn không biết nhưng lại thẳng thắn nói không biết.
Phi Yến lập tức nghĩ đến một điều, có chút bất ngờ nhìn về phía Bát Hiền Vương.
Thật hiển nhiên, Công Tôn Sách và Bao Chửng cũng đã nghĩ đến điều này, ba người liếc nhau, đều nhìn ra một ý như nhau trong mắt đối phương.
Dược này, bị Tiên hoàng thu nhưng chính ông ấy dùng.
Thấy mấy tiểu bối đều lanh lợi thông minh, Bát Hiền Vương cũng có chút an ủi.
Có một số chuyện không cần nói mọi người cũng đều tự hiểu.
Phi Yến đột nhiên nghĩ đến một điều khác: “Vương gia, Phi Yến còn có một vấn đề muốn thỉnh giáo.”
Bát Hiền Vương gật đầu, ý bảo nàng nói.
“Ta muốn biết, phụ thân của mấy vị cô nương bị hại, chính là Lâm đại nhân, Bạch đại nhân, Vạn đại nhân, Hứa đại nhân, Phương đại nhân, năm đó lúc xảy ra vụ án Lâm tiểu thư, họ có làm ở Bộ Hình không?”
Tuổi bọn họ cũng không nhỏ, nếu nói năm đó họ đã ở Bộ Hình cũng không có gì là lạ.
Bát Hiền Vương dường như hơi sửng sốt một chút, nghĩ ngợi một lát nhưng ngữ điệu cũng không quá khẳng định: “Ta không dám khẳng định, nhưng hình như không phải.”
Không phải?
“Năm đó có Lâm đại nhân và Hứa đại nhân tham gia vào vụ án đó còn ba vị kia thì không, vài năm gần đây họ mới được điều đến Bộ Hình.”
Lời của Bát Hiền Vương làm họ phát hiện ra một manh mối.
“Nói cách khác, con gái của hai vị đại nhân tham gia vào vụ án năm đó đều đã chết còn những người không tham gia, tuy rằng bị vũ nhục nhưng vẫn còn sống, đúng không?” Thật ra Công Tôn Sách không hề ngốc hơn Bao Chửng, chẳng qua có đôi khi tra án cũng cần may mắn. Hắn phản ứng rất nhanh.
Bát Hiền Vương tưởng tượng rồi gật đầu.
Triển Chiêu than thở: “Nhưng thế thì đại biểu cho cái gì?”
“Đúng vậy, đại biểu cho cái gì?” Công Tôn Sách lặp lại, rồi tiếp nói: “Đại biểu, có lẽ, bọn họ biết gì đó.”
“Giờ chúng ta đi gặp hai vị đại nhân bọn họ thôi?” Phi Yến đứng lên.
“Không, từ từ đã, tối rồi. Chúng ta không nên quá nóng vội. Ngày mai ta sẽ qua Bộ Hình lấy hồ sơ vụ án hai mươi năm trước về đây, điều tra xong chúng ta sẽ đi gặp hai vị đại nhân này.” Bao Chửng bình tĩnh nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Phi Yến nghĩ quả nhiên là như thế.
Tuy rằng hôm nay bọn họ không tra được nhiều manh mối từ hồ sơ nhưng xem ra bên này có manh mối lớn rồi, Phi Yến thở phào nhẹ nhõm.
Nàng chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm được hung thủ.
Phi Yến và Bàng Thống không ở lại Vương phủ mà quay về phủ Thái sư.
Bàng Thái sư thấy hai người về muộn, sắc mặt không được tốt lắm.
“Tra án gì tra cả ngày mệt nhọc như thế, Phi Yến nữa, Hoàng thượng bảo con đi hỏi những người bị hại chứ không bảo con đi theo điều tra cả ngày thế đâu. Mới hai ngày đã gầy rộc đi rồi.” Bàng Thái sư thương con gái mình vất vả, giọng điệu có chút bất mãn.
“Cha, con ta không sao đâu, không sớm tìm được hung thủ trong lòng con cũng không yên. Không sớm bắt hắn chẳng phải hắn lại làm hại con gái nhà người ta ư?” Phi Yến thản nhiên nói vài câu, nói rất đúng vào trọng điểm.
Bàng Thái sư thở dài, sao ông không biết điều này nhưng vẫn thương con gái mình.
“Vậy con cũng không cần phải điều tra cả ngày cả đêm thế chứ. Bao Chửng, Công Tôn Sách kia đâu, không phải rất thông minh ư? Không phải không vụ án nào không phá được sao? Giờ còn cần Phi Yến của ta hỗ trợ. Quan ngân án cũng thế, ta thấy hắn ta chỉ nói xằng nói bậy. Bát Hiền Vương kia nữa, ông ta cả ngày bày ra bộ dáng siêu phàm thoát tục, sao không giúp đỡ tra hung thủ nhanh đi.”
Bàng Thái sư mắng một tràng, không ai may mắn thoát được.
Phi Yến thấy ông mắng nhiếc vậy thực ra là quan tâm mình, nàng cảm thấy rất ấm áp.
Có nhiều người quan tâm nàng như vậy, thật là tốt.
Nàng ôm lấy tay Bàng Thái sư, hờn dỗi: “Cha, được rồi, cha đừng kêu nữa. Vụ án này lớn như thế, phủ Khai Phong ở bên kia còn chưa có chút đầu mối nào, Bao Chửng vội vã lắm mới tìm được chút manh mối, con không giúp được gì lớn nhưng làm vài chuyện lặt vặt thì vẫn được. Con sẽ chú ý chăm sóc bản thân, không để mình phải khổ đâu. Không tin cha hỏi ca ca đi?”
Bàng Thống lườm nàng một cái, nói thì hay lắm, cả ngày nay còn không ăn cơm đâu, chạng vạng mới được ăn một chút, cái gì mà chăm sóc bản thân không biết, nhưng để không khiến Bàng Thái sư lo lắng, đương nhiên hắn sẽ nói theo muội muội mình, là ca ca, chỉ có thể giúp đỡ thôi.
“Cha yên tâm đi, con sẽ chăm sóc muội muội, hơn nữa, có thể sai khiến hạ nhân ở Bát Vương phủ, con còn thấy đắc ý trong lòng đấy.” Còn nói đùa thêm nữa.
Bàng Thái sư liếc họ xem thường.
“Mấy đứa này, Bàng Thống, muội muội con còn nhỏ, nhưng con không còn nhỏ nữa rồi, lúc đi phải chăm sóc để ý nó nhiều hơn. Nó không hiểu chuyện còn có thể nói là trẻ con, nếu con còn không hiểu, ta sẽ không khách khí đâu.”
Phi Yến không hiểu nhưng Bàng Thống thì hiểu, cha nói về chuyện Bát Hiền Vương.
Vốn hắn cũng hơi lo lắng nhưng thấy Phi Yến luôn chung đụng với người ngoài cũng dạng dạng như thế, không đặc biệt tốt với ai nên hắn cũng yên tâm hơn nhiều.
Hắn cũng nói thầm trong lòng, muội muội và Công Tôn Sách quả thật là hơi có chút ăn ý, thậm chí còn ăn ý hơn cả với hắn, dường như lúc muội muội muốn nói gì đó, Công Tôn Sách đều có thể biểu đạt ra ngay, mà thỉnh thoảng lúc Phi Yến muốn uống nước, Công Tôn Sách cũng sẽ đưa nước cho trước tiên.
Hắn vốn cực kỳ không xem trọng Công Tôn Sách.
Gia thế bình thường, tính tình lại còn hơi cố chấp, chủ yếu là còn giao hảo với Bao Chửng, người như vậy, thật sự không xứng với muội muội hắn, nhưng hôm nay thấy hai người ăn ý, tuy rằng chưa nói tới cảm tình như thế nào, cũng chưa thấy có mấy tia tình ý nhưng sự ăn ý kia cực kỳ tự nhiên.
Để quan sát thêm một thời gian rồi nói tiếp.
Hơn nữa nghĩ đến tình huống hiện tại, bọn họ cũng không có tâm tư bàn chuyện tình ái.
“Cha yên tâm đi, mọi chuyện đã có con rồi, con sẽ chăm sóc muội muội.”
Hiện giờ Bàng gia đã tăng thêm rất nhiều hộ vệ, hơn nữa Phi Yến còn bố trí mấy bẫy rập, cũng không phải nàng sợ hãi nhưng hái hoa tặc còn chưa bắt được nàng lại đi tra án, đương nhiên phải cẩn thận thêm nhiều.
Sau khi khởi động hết các cơ quan, Phi Yến cũng làm việc khác.
Tuy rằng tra được hung thủ là quan trọng nhưng phòng bị trước cũng là điều đương nhiên, tuy rằng phủ đã gia tăng thêm hộ vệ nhưng cũng khó nói là sẽ không có vấn đề gì.
Nàng nghĩ xong rồi hạ bút, viết tên mấy nhà cần được bảo vệ, mai nàng định thiết kế cho nhà họ ít cơ quan.
Phòng họa mới là vương đạo.
Phi Yến cũng là một người chuyên chú đến công việc, ngay sau khi đến Vương phủ nói chuyện này, tiếp sau đó liền chuẩn bị đến các nhà.
Bởi vì có đầu mối mới hơn nữa hồ sơ của vụ án kia đã cầm về, mấy người Bao Chửng đang ở lại xem xét hồ sơ nên Phi Yến cũng yên tâm.
Nghe nói Phi Yến muốn thiết kế cho mấy vị tiểu thư vài cơ quan, Bao Chửng nhíu mày: “Phi Yến, muội đi à?”
Thật ra trong lòng hắn nghĩ Phi Yến có đi hay không cũng vậy, tuy rằng bây giờ muội ấy không còn chỉ biết gây trở ngại như trước nhưng cũng không thể nói là giúp đỡ nhiều.
Về phần quan ngân án, đương nhiên Bao Chửng cho rằng đó là ngẫu nhiên, vụ ở Phủ Hàng Châu hắn không tham dự nên nghĩ đó là công lao của Công Tôn Sách, Bao Chửng dùng ánh mắt hơi hoài nghi nhìn Phi Yến.
Bàng Thống nghe ngữ điệu hoài nghi của Bao Chửng rất không vui, đương nhiên là hắn có biết chuyện muội muội thiết kế cơ quan.
Thật ra thì Phi Yến thấy không sao cả, nhưng Công Tôn Sách lại rất không vui, trực tiếp ném một câu: “Muội ấy không đi chẳng lẽ ngươi đi?”
Phi Yến và Bàng Thống đều không ngờ Công Tôn Sách sẽ nói vậy, Bao Chửng càng không ngờ, hơi sửng sốt rồi cười: “Được được, cứng cỏi lắm, Công Tôn Sách, ta hỏi Phi Yến, ngươi gấp cái gì?” Giọng điệu rõ ràng là trêu chọc.
Tuy rằng Công Tôn Sách đỏ mặt, nhưng vẫn nói thẳng: “Ta không quen nghe cái giọng đấy của ngươi thôi, ta tin tưởng năng lực của Phi Yến.”
Bàng Thống thấy hắn như thế, lại thêm cho hắn một điểm.
Người kia, cũng không hẳn là một tú tài yếu đuối.
“Phi Yến, ta đi cùng các muội, có khi còn giúp được gì đó.”
“À, ừ được, đi thôi.”
Họ ra ngoài xong Triển Chiêu buồn bực: “Bao đại ca, sao đột nhiên Công Tôn đại ca lại như vậy.”
Sở Sở cười mở miệng: “Đệ là một tiểu hòa thượng, đương nhiên là không hiểu. Bao đại ca của đệ khinh thường người trong lòng của người ta, đương nhiên người ta sẽ tức giận.”
Nghe đến đó, Triển Chiêu bừng tỉnh đại ngộ: “À? Bảo sao như vậy? Công Tôn đại ca thích Phi Yến tỷ tỷ như vậy, nghe Bao đại ca nói vậy đương nhiên sẽ không thích, cũng muốn bảo vệ Phi Yến tỷ tỷ. Nhưng giờ quả thật Phi Yến tỷ tỷ biết rất nhiều thứ.”
Bao Chửng cười lắc lắc đầu.
Bọn họ không tiếp xúc nhiều với Phi Yến nên không cảm thụ được sâu sắc như Công Tôn Sách, Triển Chiêu thấy vậy cũng là do Phi Yến biết nhiều thứ li kỳ, Triển Chiêu còn trẻ con nên cảm thấy rất thích thú.
“Được rồi, tiếp tục tra án đi.”
Sở Sở huých Bao Chửng một cái: “Lần sau huynh nói chuyện cũng để ý một chút, Phi Yến ruột để ngoài da đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều nhưng huynh không thấy sắc mặt Bàng Thống và Công Tôn Sách đều không dễ nhìn à.”
“Được rồi được rồi, ta biết rồi mau tra án đi bà cô của tôi.”
Bao Chửng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế nhưng có một lòng rất nhiệt tình.
Sở Sở thấy hắn như thế thì yên lặng thở dài, Bao mặt đen này còn được xưng là người thông minh nhất thiên hạ nữa chứ, không biết thông minh ở chỗ nào, ngốc muốn chết, còn chẳng biết nhìn sắc mặt người khác.
Thật ra nàng cũng rất mong muốn Bao Chửng có thể quan tâm bảo vệ nàng như Công Tôn Sách với Phi Yến.
Một nam nhân toàn tâm toàn ý vì mình là điều mọi nữ tử đều mong muốn.
Nhưng tên đầu gỗ này đâu có hiểu phong tình, mệnh mình coi như hết.
Phi Yến thiết kế cơ quan khá thuận lợi, thật ra Phi Yến và Bàng Thống đi làm việc dễ hơn Bao Chửng nhiều, phải biết rằng dù thế nào cha người ta cũng là Thái sư đương triều, hơn nữa Bàng Thống thân là ngự tiền thị vệ, đương nhiên cũng luyện được bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, Phi Yến thì cười hì hì, tính cách cũng dễ thân. Hơn nữa lần này bọn họ đến cũng là vì sự an toàn của con gái nhà mình, Bàng Tam tiểu thư nói rất đúng không phải ư? Phòng họa từ trước còn hơn đến lúc chuyện xảy ra rồi đứt từng khúc ruột.
Kể từ đó, bọn họ cực kỳ được hoan nghênh.
Hai nhóm người đều rất bận rộn nhưng lại cùng vì một sự kiện.
Bao Chửng bọn họ cực lực điều tra manh mối, Phi Yến bọn họ giúp đỡ phòng họa, đều rất tốt.
Hoàng thượng ở trong cung nghe ngự tiền thị vệ bẩm báo, cũng gật đầu.
Phi Yến này cũng thật sự có tài.
Loại vụ án này vẫn nên có nữ tử tham dự mới đúng, không phải do hắn trọng nam khinh nữ, nữ tử để ý nhiều hơn dù không tìm được manh mối thì trấn an được mấy người bị hại cũng tốt.
Giờ vụ này càng lúc càng lớn làm có người sợ đến mức muốn rời khỏi Hình Bộ, có thể thấy nếu không sớm giải quyết sẽ rất khó an ổn được quần thần.
Nhưng nghe nói Phi Yến thiết kế cơ quan cho mỗi nhà, quả thật làm hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.
Chuyện Phi Yến bố trí cơ quan đương nhiên người khác không biết, còn người được giúp đỡ đương nhiên cũng sẽ không nói, nói ra khiến hung thủ phòng bị thì còn bố trí làm gì?
Chuyện như vậy đương nhiên phải bí mật.
Hoàng thượng biết là vì đã sắp xếp mấy thị vệ đi theo họ.
Không phải nghi ngờ họ mà là bảo vệ họ, hơn nữa, hắn cũng có thể biết rõ mọi chuyện, đây là bản tính của người làm Hoàng đế.
Giờ hắn đã biết chuyện nhóm Bao Chửng đang điều tra vụ án hai mươi năm trước, tuy rằng lúc ấy Tiên hoàng hạ chỉ không được nhắc đến chuyện này nhưng hắn thấy không sao cả, cũng chẳng để tâm.
Phá án mới là quan trọng.
Hơn nữa hung thủ này chuyên chọn quan viên Bộ Hình gây án, thân là Hoàng đế, hắn càng phải nghĩ nhiều.
“Người đâu.”
“Tham kiến Hoàng thượng.”
“Tuyên Bao Chửng tiến cung, trẫm muốn gặp hắn.” Vụ án năm đó dù hắn không quá rõ ràng nhưng nếu có thể giúp phá được vụ án lần này hắn sẽ không cấm đoán Bao Chửng điều tra, cũng nên cho hắn ta một viên thuốc an thần chứ phải không?
Bao Chửng được Hoàng thượng cho phép điều tra vụ án hai mươi năm trước đương nhiên càng vui vẻ.
Giờ bọn họ cùng muốn một kết quả là phá án nhanh một chút.
***
Kinh thành.
Trong một căn phòng tối ở một phủ đệ xa hoa.
Căn phòng này không quá lớn, nhưng vô cùng kín đáo không có lấy một khe hở, thậm chí ngay cả cửa cũng không có, bốn phía đầu là tường, trong căn phòng u ám này, trừ một chiếc giường thì chỉ có một cái bàn, trên đó bày ít bánh ngọt nhưng có thể thấy mấy chiếc bánh ngọt này được làm rất tinh tế.
Trên giường có một nữ tử đang cuộn mình trong góc, y phục màu xanh phấn đã hơi rách nát, hai chân bị trói chặt bằng xích sắt.
Nhìn dung mạo nữ tử thì thấy quả là thanh tú động lòng người.
Mi dài mắt to, khuôn mặt trái xoan, tuyệt đối xứng với tám chứ chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trong mắt nàng ấy ngập tràn sự trống rỗng và sợ hãi, nàng ấy không nói gì cả, hai cánh môi run rẩy, cứ như thế cuộn ở trên giường.
Không khóc không nháo.
Bỗng có tiếng động vang lên, nữ tử kinh hoảng nhìn về phía một mặt tường, chỉ thấy vách tường di chuyển sang ngang, một nam tử trung niên mặc cẩm y bước vào.
Thấy là hắn sắc mặt nữ tử liền trắng bệch, liên tục lui về phía sau nhưng không còn chỗ để lui nữa.
Cửa đá lại đóng lại.
Nam tử nhìn nữ tử yếu ớt xinh đẹp kia từ trên cao xuống, cười một cách vô cùng quỷ dị.
“Sao không ăn? Không đói bụng à? Ta nhớ rõ là ngươi thích ăn bánh ngọt ở Long Bảo trai nhất cơ mà, xem đi, sáng sớm ta đã cho người đi mua đấy, vừa mới làm lúc sáng.”
Nói xong liền ngồi xuống giường, nữ tử lại sợ hãi lui về phía sau.
Nam nhân trung niên kia cầm một miếng bánh lên, tiếp tục cười: “Nào, há miệng, ta bón cho ngươi….”
Nữ tử lập tức rơi nước mắt, hoảng sợ lắc đầu: “Không, không, ta không ăn, ta không ăn……”
“Đứa ngốc này, nói gì vậy, sao lại không ăn? Ngoan nào, ta thương ngươi nào!”
“Đừng, ta không ăn, ta không ăn, ta không ăn……”
“Không ăn?” Nam tử vẫn cười như trước nhưng lại túm lấy cổ nàng kéo lại gần.
Hung tợn nhét miếng bánh vào miệng nàng ấy: “Ăn, ta bảo ngươi ăn ngươi phải ăn, ngươi sống đủ rồi hả, dám cãi lời ta……..”
Nữ tử bị hắn làm cho ho sặc sụa nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể tùy ý hắn nhét từng miếng bánh vào trong miệng, mà nàng đã sớm rơi lệ đầy mặt…….
Kiri: Năm mới chúc tất cả mọi người an khang thịnh vượng, phát tài phát lộc, dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý nha~~ Vẫn tiếp tục ủng hộ Kiri như năm nay nha, iêu iêu mọi người nhiều nhiều *tung hoa*
“Chỉ có mười phân đã bị dùng ư?” Bao Chửng nhíu mày.
Chưa nói đến chuyện có phải là nói dối hay không, nếu thật sự có người nói dối thì số lượng cũng quá không hợp lý. Lúc ấy liên quan đến kha khá người, không thể có chuyện tất cả đều nói dối, cho nên có thể thấy nếu đúng là loại dược này thì nhất định không phải từ chỗ mười phân chưa bị thu.
“Vương gia thứ cho ta mạo muội, ta rất muốn biết, lúc ấy ai là người bị hại, người hại vị ấy là ai, mà người chịu trách nhiệm về vụ án này là vị đại nhân nào?” Công Tôn Sách bình tĩnh hỏi.
Phi Yến nhìn hắn một cái, đây cũng là điều nàng quan tâm, khả năng dược này nằm trong mười phân dược bị thu kia là quá nhỏ, nếu đã vậy thì số lượng lớn dược vật đã bị thu đó ở nơi nào?
Thậm chí nàng còn có suy đoán không hay lắm, thì là nếu những người bị hại lần này thực sự trúng Bạch Sắc Hương La vậy thì dược này rất có thể là dược đã bị thu lại trước đây, vậy trong tay hái hoa tặc còn có bao nhiêu? Tại sao hắn ta lại làm vậy, thật khiến người khác khó hiểu.
Bát Hiền Vương lắc lắc đầu: “Trước đây Tiên hoàng có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được phép nói đến chuyện này còn người chủ thẩm đã mất rồi.”
“Vương gia, dù người không nói, nhưng nữ tử năm đó gặp chuyện không may trước khi xảy ra chuyện tịch thu Bạch Sắc Hương La chắc chắn không nhiều, chỉ cần chúng ta muốn biết, nhất định vẫn sẽ biết, cũng không phải chuyện bí mật gì, huống chi, Tiên hoàng đã tạ thế, người còn sống chẳng phải quan trọng hơn ư?”
“Phi Yến, đừng nói bậy.” Bàng Thống ngăn nàng lại.
Bát Hiền Vương thấy nàng như thế, cười khổ lắc đầu. Quả nhiên Bàng Thái sư hiểu rõ con gái mình nhất, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế chút nào, nói chuyện cũng không suy tính trước sau, chẳng hề giống người cha đa mưu túc trí kia chút nào.
“Vương gia…..” Trong giọng nói của Bao Chửng đã mang theo ý khẩn cầu.
Bát Hiền Vương thở dài trong lòng, rồi lại thở dài.
Dù ông không nói, hai gia huynh Bàng gia cũng có thể trở về hỏi Bàng Thái sư cơ mà, xem ra Bao Chửng đã hơi nóng nảy rồi, điều này cũng không nghĩ đến. Nhưng thật ra ông đoán sai rồi, quả thật Bao Chửng đã nghĩ tới chuyện này nhưng hắn không tin Bàng Thái sư.
Hắn cảm thấy lời Bát Hiền Vương mới đáng tin, lời ông nói có thể tin ngay mà không cần kiểm tra.
Thấy mấy tiểu bối đều đang nhìn mình chờ đáp án, Bát Hiền Vương lại thở dài, ông phát hiện ra mấy ngày nay tần suất thở dài của mình tăng rõ rệt.
“Thật ra các ngươi có tra cũng vô ích. Ta cũng không ngại nói cho các ngươi, nữ tử bị hại chính là thiên kim nhà Lâm thái phó từng nổi danh kinh đô một thời. Lâm Chỉ Tình bị hại lần này, theo lý còn phải gọi nữ tử kia một tiếng cô. Phụ thân Lâm Chỉ Tình, Lâm đại nhân là đường ca của Lâm tiểu thư bị hại hai mươi năm trước. Hiện giờ Lâm gia cũng chỉ có một nhánh này làm quan trong triều.”
Mọi người đều không ngờ, người bị hại hai mươi năm trước và người bị hại hai mươi năm sau có quan hệ huyết thống, đây chắc chắn là một tin tức hữu dụng, phải biết rằng, Lâm Chỉ Tình chính là người đầu tiên bị hại.
Mọi người như là nắm được manh mối gì đó, tiếp tục truy vấn: “Vậy người gây án là ai?”
“Người phạm án lúc đó chính là tiểu nhi tử của Khang Quận vương, vì Hoàng thượng tức giận nên Triệu Tiết Nam bị phán giam hai mươi năm.” Nhìn vẻ mặt mọi người như hiểu ra gì đó, ông lập tức giội nước lã: “Không phải như các ngươi nghĩ đâu, Triệu Tiết Nam là một tên ăn chơi trác táng, sao có thể chịu nổi ngục tù, mới vào một năm đã chết, là tự sát.
Làm thần tử đương nhiên là hiểu rõ thánh ý, Hoàng thượng đã không thích Khang Quận vương phủ như thế, đương nhiên bọn họ cũng bỏ đá xuống giếng, Khang Quận vương phủ không có lấy vài người tài cao, rồi bị kẻ khác đưa ra chứng cứ hối lộ, sau vài năm cũng đã suy sụp.
Đã sống qua tháng ngày vinh hoa phú quý thì sao chịu nổi cuộc sống bình thường, giờ Khang Quận vương phủ đã không còn ai.
Mà vụ án đó, lúc đó thật sự là do Bộ Hình thẩm tra, vì Hoàng thượng tức giận cho nên gần như toàn bộ Bộ Hình đều buông các việc khác mà điều tra vụ này, còn chủ thẩm năm đó là Thượng thư Bộ Hình đã tạ thế, lúc thẩm tra xử án ông ấy đã gần sáu mươi rồi.”
Nói ngắn gọn là những người năm đó cơ bản là chết sạch.
Nhưng mọi người cũng không tức giận.
“Vậy số dược đã bị tịch thu kia đâu mất rồi?”
Không thể nói là bay theo gió được chứ.
“Không biết.” Bát Hiền Vương đáp rất rõ ràng.
“Không biết? Một đồ vật đang thịnh hành lại bị cấm như thế, sao có thể không biết chạy đi đâu rồi?” Phi Yến khó hiểu.
Bát Hiền Vương biết nàng không hiểu được chuyện cung cấm nhưng cái gì nên nói, cái gì không nên nói ông đương nhiên tự biết.
Thấy ông cũng không giống như hoàn toàn không biết nhưng lại thẳng thắn nói không biết.
Phi Yến lập tức nghĩ đến một điều, có chút bất ngờ nhìn về phía Bát Hiền Vương.
Thật hiển nhiên, Công Tôn Sách và Bao Chửng cũng đã nghĩ đến điều này, ba người liếc nhau, đều nhìn ra một ý như nhau trong mắt đối phương.
Dược này, bị Tiên hoàng thu nhưng chính ông ấy dùng.
Thấy mấy tiểu bối đều lanh lợi thông minh, Bát Hiền Vương cũng có chút an ủi.
Có một số chuyện không cần nói mọi người cũng đều tự hiểu.
Phi Yến đột nhiên nghĩ đến một điều khác: “Vương gia, Phi Yến còn có một vấn đề muốn thỉnh giáo.”
Bát Hiền Vương gật đầu, ý bảo nàng nói.
“Ta muốn biết, phụ thân của mấy vị cô nương bị hại, chính là Lâm đại nhân, Bạch đại nhân, Vạn đại nhân, Hứa đại nhân, Phương đại nhân, năm đó lúc xảy ra vụ án Lâm tiểu thư, họ có làm ở Bộ Hình không?”
Tuổi bọn họ cũng không nhỏ, nếu nói năm đó họ đã ở Bộ Hình cũng không có gì là lạ.
Bát Hiền Vương dường như hơi sửng sốt một chút, nghĩ ngợi một lát nhưng ngữ điệu cũng không quá khẳng định: “Ta không dám khẳng định, nhưng hình như không phải.”
Không phải?
“Năm đó có Lâm đại nhân và Hứa đại nhân tham gia vào vụ án đó còn ba vị kia thì không, vài năm gần đây họ mới được điều đến Bộ Hình.”
Lời của Bát Hiền Vương làm họ phát hiện ra một manh mối.
“Nói cách khác, con gái của hai vị đại nhân tham gia vào vụ án năm đó đều đã chết còn những người không tham gia, tuy rằng bị vũ nhục nhưng vẫn còn sống, đúng không?” Thật ra Công Tôn Sách không hề ngốc hơn Bao Chửng, chẳng qua có đôi khi tra án cũng cần may mắn. Hắn phản ứng rất nhanh.
Bát Hiền Vương tưởng tượng rồi gật đầu.
Triển Chiêu than thở: “Nhưng thế thì đại biểu cho cái gì?”
“Đúng vậy, đại biểu cho cái gì?” Công Tôn Sách lặp lại, rồi tiếp nói: “Đại biểu, có lẽ, bọn họ biết gì đó.”
“Giờ chúng ta đi gặp hai vị đại nhân bọn họ thôi?” Phi Yến đứng lên.
“Không, từ từ đã, tối rồi. Chúng ta không nên quá nóng vội. Ngày mai ta sẽ qua Bộ Hình lấy hồ sơ vụ án hai mươi năm trước về đây, điều tra xong chúng ta sẽ đi gặp hai vị đại nhân này.” Bao Chửng bình tĩnh nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Phi Yến nghĩ quả nhiên là như thế.
Tuy rằng hôm nay bọn họ không tra được nhiều manh mối từ hồ sơ nhưng xem ra bên này có manh mối lớn rồi, Phi Yến thở phào nhẹ nhõm.
Nàng chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm được hung thủ.
Phi Yến và Bàng Thống không ở lại Vương phủ mà quay về phủ Thái sư.
Bàng Thái sư thấy hai người về muộn, sắc mặt không được tốt lắm.
“Tra án gì tra cả ngày mệt nhọc như thế, Phi Yến nữa, Hoàng thượng bảo con đi hỏi những người bị hại chứ không bảo con đi theo điều tra cả ngày thế đâu. Mới hai ngày đã gầy rộc đi rồi.” Bàng Thái sư thương con gái mình vất vả, giọng điệu có chút bất mãn.
“Cha, con ta không sao đâu, không sớm tìm được hung thủ trong lòng con cũng không yên. Không sớm bắt hắn chẳng phải hắn lại làm hại con gái nhà người ta ư?” Phi Yến thản nhiên nói vài câu, nói rất đúng vào trọng điểm.
Bàng Thái sư thở dài, sao ông không biết điều này nhưng vẫn thương con gái mình.
“Vậy con cũng không cần phải điều tra cả ngày cả đêm thế chứ. Bao Chửng, Công Tôn Sách kia đâu, không phải rất thông minh ư? Không phải không vụ án nào không phá được sao? Giờ còn cần Phi Yến của ta hỗ trợ. Quan ngân án cũng thế, ta thấy hắn ta chỉ nói xằng nói bậy. Bát Hiền Vương kia nữa, ông ta cả ngày bày ra bộ dáng siêu phàm thoát tục, sao không giúp đỡ tra hung thủ nhanh đi.”
Bàng Thái sư mắng một tràng, không ai may mắn thoát được.
Phi Yến thấy ông mắng nhiếc vậy thực ra là quan tâm mình, nàng cảm thấy rất ấm áp.
Có nhiều người quan tâm nàng như vậy, thật là tốt.
Nàng ôm lấy tay Bàng Thái sư, hờn dỗi: “Cha, được rồi, cha đừng kêu nữa. Vụ án này lớn như thế, phủ Khai Phong ở bên kia còn chưa có chút đầu mối nào, Bao Chửng vội vã lắm mới tìm được chút manh mối, con không giúp được gì lớn nhưng làm vài chuyện lặt vặt thì vẫn được. Con sẽ chú ý chăm sóc bản thân, không để mình phải khổ đâu. Không tin cha hỏi ca ca đi?”
Bàng Thống lườm nàng một cái, nói thì hay lắm, cả ngày nay còn không ăn cơm đâu, chạng vạng mới được ăn một chút, cái gì mà chăm sóc bản thân không biết, nhưng để không khiến Bàng Thái sư lo lắng, đương nhiên hắn sẽ nói theo muội muội mình, là ca ca, chỉ có thể giúp đỡ thôi.
“Cha yên tâm đi, con sẽ chăm sóc muội muội, hơn nữa, có thể sai khiến hạ nhân ở Bát Vương phủ, con còn thấy đắc ý trong lòng đấy.” Còn nói đùa thêm nữa.
Bàng Thái sư liếc họ xem thường.
“Mấy đứa này, Bàng Thống, muội muội con còn nhỏ, nhưng con không còn nhỏ nữa rồi, lúc đi phải chăm sóc để ý nó nhiều hơn. Nó không hiểu chuyện còn có thể nói là trẻ con, nếu con còn không hiểu, ta sẽ không khách khí đâu.”
Phi Yến không hiểu nhưng Bàng Thống thì hiểu, cha nói về chuyện Bát Hiền Vương.
Vốn hắn cũng hơi lo lắng nhưng thấy Phi Yến luôn chung đụng với người ngoài cũng dạng dạng như thế, không đặc biệt tốt với ai nên hắn cũng yên tâm hơn nhiều.
Hắn cũng nói thầm trong lòng, muội muội và Công Tôn Sách quả thật là hơi có chút ăn ý, thậm chí còn ăn ý hơn cả với hắn, dường như lúc muội muội muốn nói gì đó, Công Tôn Sách đều có thể biểu đạt ra ngay, mà thỉnh thoảng lúc Phi Yến muốn uống nước, Công Tôn Sách cũng sẽ đưa nước cho trước tiên.
Hắn vốn cực kỳ không xem trọng Công Tôn Sách.
Gia thế bình thường, tính tình lại còn hơi cố chấp, chủ yếu là còn giao hảo với Bao Chửng, người như vậy, thật sự không xứng với muội muội hắn, nhưng hôm nay thấy hai người ăn ý, tuy rằng chưa nói tới cảm tình như thế nào, cũng chưa thấy có mấy tia tình ý nhưng sự ăn ý kia cực kỳ tự nhiên.
Để quan sát thêm một thời gian rồi nói tiếp.
Hơn nữa nghĩ đến tình huống hiện tại, bọn họ cũng không có tâm tư bàn chuyện tình ái.
“Cha yên tâm đi, mọi chuyện đã có con rồi, con sẽ chăm sóc muội muội.”
Hiện giờ Bàng gia đã tăng thêm rất nhiều hộ vệ, hơn nữa Phi Yến còn bố trí mấy bẫy rập, cũng không phải nàng sợ hãi nhưng hái hoa tặc còn chưa bắt được nàng lại đi tra án, đương nhiên phải cẩn thận thêm nhiều.
Sau khi khởi động hết các cơ quan, Phi Yến cũng làm việc khác.
Tuy rằng tra được hung thủ là quan trọng nhưng phòng bị trước cũng là điều đương nhiên, tuy rằng phủ đã gia tăng thêm hộ vệ nhưng cũng khó nói là sẽ không có vấn đề gì.
Nàng nghĩ xong rồi hạ bút, viết tên mấy nhà cần được bảo vệ, mai nàng định thiết kế cho nhà họ ít cơ quan.
Phòng họa mới là vương đạo.
Phi Yến cũng là một người chuyên chú đến công việc, ngay sau khi đến Vương phủ nói chuyện này, tiếp sau đó liền chuẩn bị đến các nhà.
Bởi vì có đầu mối mới hơn nữa hồ sơ của vụ án kia đã cầm về, mấy người Bao Chửng đang ở lại xem xét hồ sơ nên Phi Yến cũng yên tâm.
Nghe nói Phi Yến muốn thiết kế cho mấy vị tiểu thư vài cơ quan, Bao Chửng nhíu mày: “Phi Yến, muội đi à?”
Thật ra trong lòng hắn nghĩ Phi Yến có đi hay không cũng vậy, tuy rằng bây giờ muội ấy không còn chỉ biết gây trở ngại như trước nhưng cũng không thể nói là giúp đỡ nhiều.
Về phần quan ngân án, đương nhiên Bao Chửng cho rằng đó là ngẫu nhiên, vụ ở Phủ Hàng Châu hắn không tham dự nên nghĩ đó là công lao của Công Tôn Sách, Bao Chửng dùng ánh mắt hơi hoài nghi nhìn Phi Yến.
Bàng Thống nghe ngữ điệu hoài nghi của Bao Chửng rất không vui, đương nhiên là hắn có biết chuyện muội muội thiết kế cơ quan.
Thật ra thì Phi Yến thấy không sao cả, nhưng Công Tôn Sách lại rất không vui, trực tiếp ném một câu: “Muội ấy không đi chẳng lẽ ngươi đi?”
Phi Yến và Bàng Thống đều không ngờ Công Tôn Sách sẽ nói vậy, Bao Chửng càng không ngờ, hơi sửng sốt rồi cười: “Được được, cứng cỏi lắm, Công Tôn Sách, ta hỏi Phi Yến, ngươi gấp cái gì?” Giọng điệu rõ ràng là trêu chọc.
Tuy rằng Công Tôn Sách đỏ mặt, nhưng vẫn nói thẳng: “Ta không quen nghe cái giọng đấy của ngươi thôi, ta tin tưởng năng lực của Phi Yến.”
Bàng Thống thấy hắn như thế, lại thêm cho hắn một điểm.
Người kia, cũng không hẳn là một tú tài yếu đuối.
“Phi Yến, ta đi cùng các muội, có khi còn giúp được gì đó.”
“À, ừ được, đi thôi.”
Họ ra ngoài xong Triển Chiêu buồn bực: “Bao đại ca, sao đột nhiên Công Tôn đại ca lại như vậy.”
Sở Sở cười mở miệng: “Đệ là một tiểu hòa thượng, đương nhiên là không hiểu. Bao đại ca của đệ khinh thường người trong lòng của người ta, đương nhiên người ta sẽ tức giận.”
Nghe đến đó, Triển Chiêu bừng tỉnh đại ngộ: “À? Bảo sao như vậy? Công Tôn đại ca thích Phi Yến tỷ tỷ như vậy, nghe Bao đại ca nói vậy đương nhiên sẽ không thích, cũng muốn bảo vệ Phi Yến tỷ tỷ. Nhưng giờ quả thật Phi Yến tỷ tỷ biết rất nhiều thứ.”
Bao Chửng cười lắc lắc đầu.
Bọn họ không tiếp xúc nhiều với Phi Yến nên không cảm thụ được sâu sắc như Công Tôn Sách, Triển Chiêu thấy vậy cũng là do Phi Yến biết nhiều thứ li kỳ, Triển Chiêu còn trẻ con nên cảm thấy rất thích thú.
“Được rồi, tiếp tục tra án đi.”
Sở Sở huých Bao Chửng một cái: “Lần sau huynh nói chuyện cũng để ý một chút, Phi Yến ruột để ngoài da đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều nhưng huynh không thấy sắc mặt Bàng Thống và Công Tôn Sách đều không dễ nhìn à.”
“Được rồi được rồi, ta biết rồi mau tra án đi bà cô của tôi.”
Bao Chửng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế nhưng có một lòng rất nhiệt tình.
Sở Sở thấy hắn như thế thì yên lặng thở dài, Bao mặt đen này còn được xưng là người thông minh nhất thiên hạ nữa chứ, không biết thông minh ở chỗ nào, ngốc muốn chết, còn chẳng biết nhìn sắc mặt người khác.
Thật ra nàng cũng rất mong muốn Bao Chửng có thể quan tâm bảo vệ nàng như Công Tôn Sách với Phi Yến.
Một nam nhân toàn tâm toàn ý vì mình là điều mọi nữ tử đều mong muốn.
Nhưng tên đầu gỗ này đâu có hiểu phong tình, mệnh mình coi như hết.
Phi Yến thiết kế cơ quan khá thuận lợi, thật ra Phi Yến và Bàng Thống đi làm việc dễ hơn Bao Chửng nhiều, phải biết rằng dù thế nào cha người ta cũng là Thái sư đương triều, hơn nữa Bàng Thống thân là ngự tiền thị vệ, đương nhiên cũng luyện được bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, Phi Yến thì cười hì hì, tính cách cũng dễ thân. Hơn nữa lần này bọn họ đến cũng là vì sự an toàn của con gái nhà mình, Bàng Tam tiểu thư nói rất đúng không phải ư? Phòng họa từ trước còn hơn đến lúc chuyện xảy ra rồi đứt từng khúc ruột.
Kể từ đó, bọn họ cực kỳ được hoan nghênh.
Hai nhóm người đều rất bận rộn nhưng lại cùng vì một sự kiện.
Bao Chửng bọn họ cực lực điều tra manh mối, Phi Yến bọn họ giúp đỡ phòng họa, đều rất tốt.
Hoàng thượng ở trong cung nghe ngự tiền thị vệ bẩm báo, cũng gật đầu.
Phi Yến này cũng thật sự có tài.
Loại vụ án này vẫn nên có nữ tử tham dự mới đúng, không phải do hắn trọng nam khinh nữ, nữ tử để ý nhiều hơn dù không tìm được manh mối thì trấn an được mấy người bị hại cũng tốt.
Giờ vụ này càng lúc càng lớn làm có người sợ đến mức muốn rời khỏi Hình Bộ, có thể thấy nếu không sớm giải quyết sẽ rất khó an ổn được quần thần.
Nhưng nghe nói Phi Yến thiết kế cơ quan cho mỗi nhà, quả thật làm hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.
Chuyện Phi Yến bố trí cơ quan đương nhiên người khác không biết, còn người được giúp đỡ đương nhiên cũng sẽ không nói, nói ra khiến hung thủ phòng bị thì còn bố trí làm gì?
Chuyện như vậy đương nhiên phải bí mật.
Hoàng thượng biết là vì đã sắp xếp mấy thị vệ đi theo họ.
Không phải nghi ngờ họ mà là bảo vệ họ, hơn nữa, hắn cũng có thể biết rõ mọi chuyện, đây là bản tính của người làm Hoàng đế.
Giờ hắn đã biết chuyện nhóm Bao Chửng đang điều tra vụ án hai mươi năm trước, tuy rằng lúc ấy Tiên hoàng hạ chỉ không được nhắc đến chuyện này nhưng hắn thấy không sao cả, cũng chẳng để tâm.
Phá án mới là quan trọng.
Hơn nữa hung thủ này chuyên chọn quan viên Bộ Hình gây án, thân là Hoàng đế, hắn càng phải nghĩ nhiều.
“Người đâu.”
“Tham kiến Hoàng thượng.”
“Tuyên Bao Chửng tiến cung, trẫm muốn gặp hắn.” Vụ án năm đó dù hắn không quá rõ ràng nhưng nếu có thể giúp phá được vụ án lần này hắn sẽ không cấm đoán Bao Chửng điều tra, cũng nên cho hắn ta một viên thuốc an thần chứ phải không?
Bao Chửng được Hoàng thượng cho phép điều tra vụ án hai mươi năm trước đương nhiên càng vui vẻ.
Giờ bọn họ cùng muốn một kết quả là phá án nhanh một chút.
***
Kinh thành.
Trong một căn phòng tối ở một phủ đệ xa hoa.
Căn phòng này không quá lớn, nhưng vô cùng kín đáo không có lấy một khe hở, thậm chí ngay cả cửa cũng không có, bốn phía đầu là tường, trong căn phòng u ám này, trừ một chiếc giường thì chỉ có một cái bàn, trên đó bày ít bánh ngọt nhưng có thể thấy mấy chiếc bánh ngọt này được làm rất tinh tế.
Trên giường có một nữ tử đang cuộn mình trong góc, y phục màu xanh phấn đã hơi rách nát, hai chân bị trói chặt bằng xích sắt.
Nhìn dung mạo nữ tử thì thấy quả là thanh tú động lòng người.
Mi dài mắt to, khuôn mặt trái xoan, tuyệt đối xứng với tám chứ chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trong mắt nàng ấy ngập tràn sự trống rỗng và sợ hãi, nàng ấy không nói gì cả, hai cánh môi run rẩy, cứ như thế cuộn ở trên giường.
Không khóc không nháo.
Bỗng có tiếng động vang lên, nữ tử kinh hoảng nhìn về phía một mặt tường, chỉ thấy vách tường di chuyển sang ngang, một nam tử trung niên mặc cẩm y bước vào.
Thấy là hắn sắc mặt nữ tử liền trắng bệch, liên tục lui về phía sau nhưng không còn chỗ để lui nữa.
Cửa đá lại đóng lại.
Nam tử nhìn nữ tử yếu ớt xinh đẹp kia từ trên cao xuống, cười một cách vô cùng quỷ dị.
“Sao không ăn? Không đói bụng à? Ta nhớ rõ là ngươi thích ăn bánh ngọt ở Long Bảo trai nhất cơ mà, xem đi, sáng sớm ta đã cho người đi mua đấy, vừa mới làm lúc sáng.”
Nói xong liền ngồi xuống giường, nữ tử lại sợ hãi lui về phía sau.
Nam nhân trung niên kia cầm một miếng bánh lên, tiếp tục cười: “Nào, há miệng, ta bón cho ngươi….”
Nữ tử lập tức rơi nước mắt, hoảng sợ lắc đầu: “Không, không, ta không ăn, ta không ăn……”
“Đứa ngốc này, nói gì vậy, sao lại không ăn? Ngoan nào, ta thương ngươi nào!”
“Đừng, ta không ăn, ta không ăn, ta không ăn……”
“Không ăn?” Nam tử vẫn cười như trước nhưng lại túm lấy cổ nàng kéo lại gần.
Hung tợn nhét miếng bánh vào miệng nàng ấy: “Ăn, ta bảo ngươi ăn ngươi phải ăn, ngươi sống đủ rồi hả, dám cãi lời ta……..”
Nữ tử bị hắn làm cho ho sặc sụa nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể tùy ý hắn nhét từng miếng bánh vào trong miệng, mà nàng đã sớm rơi lệ đầy mặt…….
Kiri: Năm mới chúc tất cả mọi người an khang thịnh vượng, phát tài phát lộc, dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý nha~~ Vẫn tiếp tục ủng hộ Kiri như năm nay nha, iêu iêu mọi người nhiều nhiều *tung hoa*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.