Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo
Chương 50: Hái hoa tặc [5]
Vivian
05/07/2020
Edit: Kiri
Phi Yến mất nửa ngày để thiết kế cơ quan, hơn nữa mỗi nhà một khác, ánh mắt Công Tôn Sách nhìn nàng dường như lại sáng hơn một chút.
Điều này khiến Bàng Thống vốn thấy hắn coi như thuận mắt lại không vừa mắt.
Tiểu tử này dám mơ ước muội muội muội rõ rành rành như thế, thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn, nhưng vẫn phải nhẫn.
(Thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn: cái này còn nhịn được thì có cái gì không nhịn được)
Nhìn thấy ánh mắt sắc như đao của Bàng Thống bay về phía mình, Công Tôn Sách coi như không có gì, ra vẻ bình tĩnh.
Thật ra hắn vẫn có suy nghĩ của mình, khoảng cách giữa mình và Phi Yến dù cả hai đều chưa từng nhắc tới nhưng hắn không thể coi như không có gì, trước kia hắn nghĩ chỉ cần đoạt được Trạng Nguyên thì sẽ đến phủ Thái sư cầu hôn, hắn còn nhỡ rõ hình ảnh lúc Phi Yến đồng ý với hắn.
Nhưng dường như chỉ trong chớp mắt đã là cảnh còn người mất, tuy rằng Phi Yến càng ngày càng ăn ý với hắn nhưng càng ngày càng giống bằng hữu, không có tình cảm nam nữ trong đó, đôi lúc đêm khuya hắn mơ về ngày trước cũng thường thường kích động, nhưng lại không biết phải thay đổi như thế nào.
Phi Yến càng ngày càng có khả năng không cần hắn. Thậm chí hắn đã không dám nghĩ có phải sẽ có một ngày Phi Yến sẽ cách hắn càng ngày càng xa?
Nghĩ đến chuyện nàng sẽ ở bên một người nam nhân khác còn hắn cũng sẽ nắm tay một nữ tử xa lạ không biết mặt lạnh nhạt chào hỏi với nàng, Công Tôn Sách liền cảm thấy lạnh thấu xương.
Hắn luôn rất cố kỵ trước mặt nàng, cũng không thể tự tiện hỏi nàng một câu, muội có thích ta không.
“Sao huynh ngẩn người thế?” Phi Yến thấy Công Tôn Sách nhìn nàng ngẩn người thì khó hiểu hỏi.
Thấy nàng không hiểu phong tình như thế, Bàng Thống yên tâm cười cười.
Còn Công Tôn Sách cũng không suy nghĩ lan man nữa.
Mọi người về đến phủ Bát Hiền Vương liền gặp Bát Hiền Vương đang nói gì đó với Bao Chửng.
“Sao vậy?” Hôm qua nàng vội vàng đi thiết kế cơ quan nên cũng không hề hỏi qua tiến độ tra án thế nào rồi.
“Chúng ta đã khoanh vùng vài người, hơn nữa vụ án năm đó, ta còn có vài điểm nghi hoặc.” Bao Chửng nhíu mày.
“Vụ án năm đó có vấn đề ư?” Phi Yến thật không ngờ, không phải đã nói là kinh động đến Hoàng thượng sao? Nếu đã kinh động đến Hoàng thượng thì sẽ không thể tùy tiện kết án chứ.
“Đúng.”
Mọi người đều trở nên nghiêm túc.
“Ta lật giở hồ sơ xem thì thấy có mấy điểm đáng ngờ, đầu tiên chính là hung thủ, tiểu công tử phủ Khang Quận vương Triệu Triết Nam năm đó quả thật phong lưu nổi tiếng nhưng chưa từng có hành vi khi nhục con gái nhà lành, mà lúc đó nguyên nhân Lâm gia nháo lớn như thế là vì hai người bị bắt gian tại giường. Nhưng từ đầu đến cuối, Triệu Triết Nam cũng không hề nhớ rõ tình hình cụ thể lúc đó. Thậm chí ta còn có một cảm giác không tốt, Triệu Triết Nam này có phải là bị oan không. Cả cái chết của Triệu Triết Nam nữa, hắn bị bắt vào tù không đến một năm thì tự sát, thi thể được Triệu gia nhận về, đây là vấn đề thứ hai, có khi nào Triệu Triết Nam chưa chết không? Ta đã hỏi Bát Hiền Vương, quả thật trên giang hồ có một loại ngất dược.”
Nếu Triệu Triết Nam đã không chết, có thể chính là hắn ta không?
Bọn họ đều đã nghĩ tới đây nhưng Công Tôn Sách lập tức đưa ra nghi vấn của mình.
“Nếu Triệu Triết Nam đã oan uổng thì sao Lâm tiểu thư không nói gì, chẳng phải nàng ấy tự sát luôn ư.”
“Lâm tiểu thư bị trúng dược nên hoảng loạn.”
“Lâm tiểu thư trúng dược, vậy có khả năng Triệu Triết Nam cũng trúng.” Phi Yến bình tĩnh nói.
“Đúng, ta cũng nghĩ vậy.” Bao Chửng gật đầu.
“Vậy huynh nói đã có mấy đối tượng hoài nghi, là ai thế?”
Bao Chửng đưa danh sách lại, đó là bản ghi chép hôm trước mấy người Phi Yến làm, nay Bao Chửng viết tiếp.
Hắn chỉ cho mọi người xem: “Ta đã vận dụng thị vệ của Bát Vương phủ để điều tra. Các ngươi xem, mấy chỗ bị gạch đi này là không có vấn đề, dù có cũng không lớn.”
Nhìn theo ngón tay Bao Chửng, mọi người nhìn danh sách.
“Nghi phạm thứ nhất là Ngụy Vân. Ngụy Vân, nam, ba mươi mốt tuổi, bốn năm trước bị bắt bỏ tù, nói vậy chắc các ngươi đều đã nghe qua, đây là hái hoa tặc năm đó oanh động cả Giang Nam, lúc lẻn đến kinh thành gây án thì bị bắt. Lúc ấy là do Bộ Hình xử lý việc này, ngày đó chủ thẩm chính là Bạch đại nhân, phụ thân Bạch Tuyết. Mà đồng thẩm tra xử lý chính là Lâm đại nhân và Phương đại nhân, hắn ta bị phán ba mươi năm tù. Nhưng nửa năm trước, hắn ta đã mất tích khỏi đại lao Bộ Hình, nhưng trước mắt cũng chưa biết là hắn ta có tiếp xúc đến Bạch Sắc Hương La không.”
“Nghi phạm thứ hai là Triệu Tử Phong, đó là con trai của Đại công tử Khang Quận Vương phủ, lúc xảy ra vụ án hắn ta còn chưa sinh ra nhưng sau khi sinh ra liền chứng kiến Khang Quận Vương phủ dần dần sụp đổ, giờ hắn ta ở trong nhà một người họ hàng xa cùng với vú nuôi, năm nay mười bảy. Nghe nói biết chút võ nghệ, tính tình kỳ quái, hơn nữa năm đó Khang Quận Vương phủ có khả năng tiếp xúc với Bạch Sắc Hương La, cho nên ta cũng đưa hắn vào diện tình nghi.”
“Nghi phạm thứ ba là Chu Trữ An, thương nhân. Hai năm trước con hắn ta giết người nên bị Bộ Hình bỏ tù chém đầu. Nhưng hắn ta luôn miệng kêu oan, từng nói thẳng muốn cho tất cả cẩu quan Bộ Hình đẹp mặt. Mà Chu Trữ An này năm đó chính là người bắc cầu cho thương nhân Tây Vực qua đây buôn bán nên nếu hắn có Bạch Sắc Hương La cũng không có gì kỳ lạ.”
“Nghi phạm thứ tư là Chu Ngọc, con của Chu đại nhân đương triều, cũng là biểu đệ của Chu Kính. Là một tên ăn chơi trác táng nổi danh kinh thành. Không khéo là tất cả nữ tử gặp chuyện không may đều từng bị hắn đùa giỡ. Mà thế lực Chu gia năm đó cũng hoàn toàn có khả năng có được Bạch Sắc Hương La.”
“Còn một người cuối cùng là ta suy đoán, Triệu Triết Nam, ta hoài nghi hắn ta không chết. Có thể chuyện năm đó thực sự có ẩn tình nhưng dù sao đây cũng chỉ là hoài nghi của ta vì Bạch đại nhân, Vạn đại nhân và Chu đại nhân không hề tiếp xúc với vụ án năm đó.”
“Có nghi phạm còn tốt hơn không có, ta thấy không nên tùy tiện sắp xếp người theo dõi mấy người họ, nhất định phải là cao thủ, phải rất thận trọng, dù sao, hung thủ nhất định là có võ nghệ.” Công Tôn Sách suy nghĩ một chút rồi dặn dò.
Bao Chửng gật đầu.
Phi Yến cũng không nói gì.
Sau bữa trưa Bao Chửng dẫn mấy người đến đại lao Bộ Hình điều tra, đồng thời cũng thăm hỏi những người liên quan vào hai mươi năm trước, Phi Yến không đi vì nàng còn đang mải nghĩ về vụ án.
Công Tôn Sách cũng không đi theo Bao Chửng.
“Muội còn có gì nghi ngờ à?” Hắn đi thẳng vào vấn đề.
Trước đó, hắn nhìn Phi Yến thì biết chắc chắn nàng còn có suy nghĩ khác, tuy rằng không phải không ủng hộ Bao Chửng, nhưng dường như nàng ấy còn có nhiều điều muốn nói hơn.
Bàng Thống luôn đi theo muội muội mình, thấy Công Tôn Sách nói như vậy, cũng kinh ngạc quan sát hắn.
Gần đây Công Tôn Sách này càng tỏ rõ ý muốn điều tra cùng Phi Yến.
Bàng Thống biết tâm tư của hắn nhưng không vạch trần.
“Muội luôn cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy. Tuy rằng Triệu Triết Nam là có thể, nhưng Công Tôn Sách, huynh nghĩ xem, có thể Triệu Triết Nam thật sự giả chết nhưng sao hắn ta lại mai danh ẩn tích lâu như vậy, tại sao phải đợi đến hai mươi năm, lại còn liên quan đến cả quan viên không thẩm tra vụ đó. Muội thấy không hợp lý lắm.”
Công Tôn Sách nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Muội nói đúng, có hoài nghi thì phải tra.”
“Vụ án năm đó đương nhiên phải tra nhưng muội lại thấy, nhất định là có vấn đề gì đó chúng ta không chú ý tới, huynh nói xem, tại sao hai mươi năm trước, tiểu thư Lâm gia gặp chuyện không may, mà hai mươi năm sau Lâm Chỉ Tình lại là người đầu tiên bị hại?”
Công Tôn Sách cũng cúi đầu trầm tư.
“Chúng ta đi gặp Lâm đại nhân.”
” Bao Chửng còn chưa đi gặp ông ấy ư?” Phi Yến biết Bao Chửng cũng đã muốn gặp Lâm đại nhân này.
“Đã gặp rồi, chiều qua đã qua nhưng nghe nói vụ án năm đó Lâm đại nhân cũng rất kinh hoàng, người bị hại là đường muội ông ấy, ông ta cũng hận Triệu Triết Nam vô cùng. Còn về vụ án này thì ông ấy lại rất khổ sở nhưng cũng không biết là hai chuyện có liên quan gì không.” Công Tôn Sách giải thích.
Phi Yến nghĩ nghĩ một lát: “Nếu Bao Chửng đã hỏi rồi thì thôi đi.”
Ý Hoàng thượng là để nàng hỏi nữ quyến, mà Lâm Chỉ Tình đã chết. Nàng qua cũng chỉ có thể gặp Lâm đại nhân, nếu Bao Chửng đã hỏi qua thì quả thật là không cần đi làm điều thừa làm gì.
Lại qua mấy ngày, vẫn không có gì tiến triển, tuy rằng đã tập trung được mấy mục tiêu nhưng người đầu tiên mất tích chưa tìm được, mà người cuối cùng lại đã chết, mấy người khác tuy đã theo dõi nhưng cũng không thu được kết quả gì.
“Huynh……..” Bàng Thống và Phi Yến đang chuẩn bị ra ngoài thì thấy Chu Kính chờ ở cửa phủ Thái sư.
“Chu huynh?”
Chu Kính khẽ cong khóe miệng.
“Bàng huynh, Bàng Tiểu thư, chúng ta có thể tìm chỗ nào đó nói chuyện được không?”
Huynh muội Bàng gia liếc nhau, gật đầu. Không rõ Chu Kính đến làm gì.
Hai người đón Chu Kính vào phủ.
Nha hoàn thấy mấy người quay lại cũng nhanh nhẹn định đến châm trà bị Phi Yến bảo thôi, nàng thấy chắc Chu Kính có lời muốn nói.
Thấy đã không có người ngoài, Chu Kính đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn biết Chu Ngọc có chuyện gì vậy?”
Chu Ngọc? Phi Yến biết, là một trong các nghi phạm.
“Sao lại thế?” Phi Yến hỏi lại.
“Hôm qua ta gặp Chu Ngọc thì phát hiện có người theo dõi nó. Sau đó ta theo dõi ngược lại người kia thì phát hiện đó là người của Bát Vương phủ, ta biết, mấy người Bao Chửng đang ở Bát Vương phủ. Mà bọn họ đang điều tra vụ án hái hoa tặc.”
Ngữ điệu của hắn rất bình tĩnh.
Phi Yến cũng không lảng tránh việc này: “Vậy thì sao? Do hắn ta có điểm đáng ngờ nên mới phải phái người theo dõi.”
Có lẽ Chu Kính cũng đã nghĩ tới điểm này, hắn thở dài nói: “Nó không phải là hung thủ đâu, các ngươi không cần lãng phí thời gian với nó.”
“Hắn không phải hung thủ? Nhưng hắn có điểm đáng nghi, tất cả nữ tử bị hại hắn ta đều từng đùa giỡn người ta, hơn nữa lúc các nữ tử này gặp chuyện hắn đều biến mất một cách bí ẩn, huynh nói xem.”
Không phải Phi Yến chất vấn mà nàng chỉ đang trần thuật sự thật, nàng cũng hy vọng Chu Kính có thể nói cái gì đó phủ định một cách có chứng cứ, như thế cũng coi như giúp được bọn họ.
Chu Kính nhìn Phi Yến: “Nếu nó cần nữ nhân, tài sản Chu gia, thứ cho ta nói câu không khách khỉ, phủ Thái sư các ngươi chưa chắc đã giàu có hơn, có tiền thì dạng nữ nhân gì mà không có. Thứ ta nói thẳng, trong những tiểu thư bị hại trừ Lâm Chỉ Tình và Bạch Tuyết, những người khác tư sắc đều bình thường.”
“Tư sắc bình thường cũng không nói lên điều gì, có khi hắn ta thích kiểu đó.” Đây cũng không thể coi là chứng cứ.
Chu Kính lại thở dài, không nhắc lại nữa mà nói: “Có vài việc ta không tiện nói, như vậy đi, ta tiến cung diện thánh. Sau đó các ngươi không cần lãng phí thời gian với nó nữa. Cao thủ chắc cũng không nhiều, nên giúp đỡ làm việc khác.”
Phi Yến thấy hắn nói như vậy liền gật đầu, ý muốn bọn họ tiết kiệm nhân lực sao?
Hơn nữa nàng thấy Chu Kính nói với mình mấy câu không được xong trực tiếp đi đường tắt liền cảm thấy kỳ quái, sao Chu Kính không trực tiếp tới Bát Vương phủ tìm Bao Chửng mà lại đi tìm nàng.
Bàng Thống giải thích ngắn gọn: “Sao Chu Kính có thể tới Bát Vương phủ, Chu gia bọn họ và nhà chúng ta mới cùng một phe.”
Phi Yến không hiểu chính trị nhưng cũng cảm động vì ca ca có thể tới Bát Vương phủ cùng nàng.
Vì nếu giống như Chu Kính thì nàng và ca ca đều không nên đến Bát Vương phủ.
Quả nhiên, khi Phi Yến tới Bát Vương phủ thì đã hay tin Bao Chửng tiến cung diện thánh.
Sau khi về Bao Chửng đã cho rút người theo dõi Chu Ngọc.
Công Tôn Sách vẫn còn nghi vấn: “Không sao chứ? Chẳng lẽ chỉ bằng một câu của Chu Kính thì Chu Ngọc tuyệt đối không phải là hái hoa tặc?”
Bao Chửng gật đầu: “Không phải hắn ta, không cần lãng phí thời gian.”
Thấy Bao Chửng hơi xấu hổ nhưng thật sự đã không còn nghi ngờ Chu Ngọc nữa, Phi Yến lại nghĩ tới ánh mắt né tránh của Chu Kính, một ý tưởng khả thi nhất nảy ra.
Chu Kính khẳng định Chu Ngọc tuyệt đối sẽ không phạm án, có phải là vì Chu Ngọc không có khả năng làm hái hoa tặc?
Có lẽ, hắn ta đùa giỡn nữ tử là vì che dấu chính mình, có khi nào Chu Ngọc…….. không được?”
Hay là hắn ta có đoạn tay áo chi phích?
Nghĩ đến đây, Phi Yến xoa xoa cánh tay, nếu vậy thì chắc chắn Chu Ngọc không có vấn đề.
“Có người giúp chúng ta loại trừ cũng tốt.” Nàng an ủi mọi người, ai cũng gật đầu.
Giờ thì chỉ có thể cổ vũ sĩ khí như thế thôi.
“Ngày mai là ngày cúng tuần cho Hứa tiểu thư, ta định qua bái một lát.” Sở Sở mở miệng.
“Chết là hết nhưng thật đáng thương cho người sống, Lâm đại nhân và Hứa đại nhân thương ái nữ đến thắt lòng, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, aizz, đây là chuyện đáng buồn nhất. Tên hung thủ kia quá đáng hận.” Phi Yến tức giận.
“Việc chúng ta có thể làm chính là nhanh chóng điều tra rõ hung thủ, cho bọn họ một sự công bằng.”
“Lại mười ngày rồi.” Bao Chửng nói nhỏ.
Mọi người nhìn hắn.
“Cứ mười ngày hái hoa tặc lại gây án một lần.” Hắn rất lo lắng.
Tất cả mọi người đều có tâm trạng giống nhau.
“Có lẽ chúng ta nên lạc quan hơn, ta thấy cơ quan Phi Yến thiết kế không có vấn đề gì, chỉ cần hung thủ xuất hiện, tuy rằng không thể lập tức bắt hắn ta nhưng tiếng vang kia cũng đủ kinh động người tuần đêm, Khai Phong phủ cũng đã tăng thêm người.” Công Tôn Sách tận mắt nhìn thấy Phi Yến thiết kế cơ quan, hắn cho rằng sẽ có tác dụng.
Ngay cả Bao Chửng cũng chưa chắc đã phá được.
“Nếu lo lắng thì cứ tăng người, đến khi nào yên tâm thì thôi.” Bàng Thống bình tĩnh mở miệng.
Mọi người đều gật đầu, quả thật bọn họ rất lo lắng.
“Ta muốn tăng thêm người bảo vệ, còn manh mối về Ngụy Vân và Triệu Triết Nam cũng cần gia tăng tìm kiếm. Triệu Tử Phong và Chu An Bình thì không có gì khác lạ.” Bao Chửng nhíu mày rất chặt, hắn luôn cảm thấy mình đã xem nhẹ cái gì đó nhưng không nói rõ được đó là gì.
“Bao Chửng, ngươi không cần quá âu lo đâu, chúng ta đều sốt ruột, nhưng chuyện này có sốt ruột cũng không làm gì được, tuy rằng manh mối có ích không nhiều lắm nhưng cũng có khá nhiều manh mối, dù lộn xộn nhưng có lẽ sẽ có tác dụng, biết đâu chúng ta đã bỏ qua cái gì đó.” Công Tôn Sách đã quen biết Bao Chửng từ lâu nên đương nhiên có thể nhận ra cảm xúc của Bao Chửng.
Thật ra mấy hôm nay áp lực của Bao Chửng đặc biệt lớn, mãi không thấy hung thủ, không phải hắn sợ Hoàng thượng trách tội, hắn chỉ lo cho những người có thể bị hại, vì nếu hắn không mau chóng phá án người bị hại sẽ càng nhiều thêm, hắn cảm thấy mình có tội.
“Bao Chửng, chúng ta có nên đi gặp hai nghi phạm kia không, nếu có thể nhanh chóng loại trừ bọn họ cũng tốt. Tối thiểu chúng ta không cần lãng phí thời gian và nhân lực đi theo dõi bọn họ, giống như Chu Ngọc.” Phi Yến hỏi.
Trước đó bọn họ áp dụng cách theo dõi đương nhiên là để tránh đánh rắn động cỏ.
Bao Chửng không đồng ý lắm.
Nhưng Công Tôn Sách lại ủng hộ Phi Yến: “Ta thấy Phi Yến nói rất đúng. Hơn nữa đánh rắn động cỏ cũng chưa chắc đã không tốt, có khi vì bị kinh động nên hắn ta rối loạn, chúng ta có thể phát hiện thêm nhiều điều khác. Hơn nữa, ta đề nghị tăng mạnh số lượng người bảo vệ thiên kim nhà Tống đại nhân.”
“Vì sao?” Phi Yến thốt ra.
Nhưng nàng chợt nhớ ra một điều đã xem qua ở hồ sơ.
“Tuy rằng năm đó tất cả quan viên Bộ Hình đều liên quan đến vụ Bạch Sắc Hương La, nhưng người điều tra đầu tiên, trừ lão Thượng thư Bộ Hình thì chính là Lâm đại nhân, Hứa đại nhân, Tống đại nhân. Tuy rằng nói là lão Thượng thư chủ quản nhưng tuổi đã lớn, hơn nữa ba vị này đều là môn sinh của ông nên ba người họ cũng điều tra, giờ thiên kim Lâm đại nhân, Hứa đại nhân đã gặp chuyện không may, vậy Tống đại nhân thì sao?”
Lời này của Công Tôn Sách mọi người đều nhất trí.
“Không chỉ vậy, sau buổi cúng tuần ngày mai ta đề nghị mời ba vị Lâm đại nhân, Hứa đại nhân và Tống đại nhân đến, hỏi lại tỉ mỉ vụ án hai mươi năm trước. Ta không tán thành việc tra án ngầm như thế này. Dao sắc chặt đay rối mới là việc nên làm. Các ngươi cũng biết hậu quả chúng ta không chịu nổi, ta có lòng tin với cơ quan của mình nhưng chúng ta phòng được một lần không phòng được mãi. Giờ toàn kinh thành đều hoảng sợ, chẳng lẽ để Hoàng thượng giải tán Bộ Hình sao?”
Phi Yến nói hơi khó nghe nhưng cũng là nói thẳng, suy nghĩ về vụ án của mọi người cũng không giống nhau.
Thấy ánh mắt của Phi Yến và Công Tôn Sách, Bao Chửng gật đầu đồng ý.
“Được, các ngươi đã khăng khăng thì chúng ta làm vậy đi, Phi Yến, hy vọng đề nghị của muội đúng.” Bao Chửng thở dài.
“Dù thế nào cũng nên thử xem, Bao Chửng, tra án, huynh suy nghĩ đương nhiên là đúng nhưng cũng rất mất thời gian. Huynh không biết sao, mỗi lần huynh phá án đều mất rất lâu sau đó người chết cả đám. Cuối cùng kẻ đáng chết hay không đáng chết đều chết sạch, tìm được hung thủ thì sao? Như là vụ lần này, hái hoa tặc đã hại nhiều cô nương như thế, chúng ta không thể tiếp tục ngồi đây phân tích được, phải chủ động lên.”
“Phi Yến, sao muội lại nói thế với Bao đại ca.” Sở Sở nghe Phi Yến nói xong thì cảm thấy hơi không thoải mái.
Nhưng Bao Chửng lại không lên tiếng, chỉ trầm tư.
” Phi Yến không có ác ý, muội ấy chỉ nhanh mồm nhanh miệng thôi.” Công Tôn Sách nói đỡ cho Phi Yến.
“Công Tôn đại ca.” Sở Sở cũng thở dài.
Phi Yến nhìn sắc mặt mọi người, cũng không để trong lòng: “Ta nhìn việc không nhìn người, các ngươi cứ tự cân nhắc.”
“Ta biết.” Bao Chửng cười cười.
Tại sao Phi Yến có thể nói trắng ra thế với Bao Chửng ư? Hoàn toàn là vì nàng tin tưởng nhân phẩm Bao Chửng, đây không phải phim cẩu huyết.
Bao Chửng và Công Tôn Sách đều là những thiếu niên nhiệt huyết, nàng có nói thẳng cũng không sao cả.
Nếu tất cả mọi người có chung mục tiêu thì nói thẳng có làm sao đâu? Tra rõ án sớm ngày nào hay ngày ấy.
“Bao Công tử, Công Tôn công tử, Bàng công tử…… Vương gia đã bảo phòng bếp sắc một ít thuốc bổ, ta đã bảo nha hoàn bưng lại đây……” Đúng lúc này quản gia Bát Vương phủ bước đến nói.
Mấy ngày nay điều tra, trừ ngày đầu có phần mất ăn mất ngủ những ngày sau quả thật không tồi, Bát Hiền Vương dù không giúp gì nhiều ở chuyện tra án nhưng làm rất tốt công tác chăm sóc.
Mỗi ngày sắc cho họ ít thuốc bổ, nói là bọn họ cần đại bổ.
Thật ra Phi Yến hơi khó hiểu, Bát Hiền Vương hình như có ý trốn tránh nàng, Bát Hiền Vương đã nhiều tuổi, lại là trọng thần trong triều, đương nhiên là tâm tư kín đáo, Phi Yến đối với ông có điểm khác lạ sao ông lại không phát hiện ra. Tuy rằng Phi Yến tự biết là do ông khiến mình có cảm giác quen thuộc nhưng Bát Hiền Vương không hiểu thì lại hoàn toàn khác.
Bóp chết vấn đề từ khi nó mới nảy sinh là nguyên tắc làm người của ông, như thế vẫn tốt hơn là để Bàng Thái sư nói mình dụ dỗ Bàng Phi Yến.
Hơn nữa ông cũng nhận ra khi Bàng Phi Yến nói chuyện với ông, Bàng Thống đặc biệt căng thẳng, chắc Bàng Thống cũng đã phát hiện ra sự khác biệt này.
Cho dù nghe nói Công Tôn Sách và Bàng Phi Yến là một đôi tiểu tình nhân nhưng ông quan sát chúng thấy cũng không có gì đặc biệt.
Ông là người thận trọng, để tránh sau này xảy ra vấn đề không mong muốn, hẳn là vẫn nên ít xuất hiện đi.
Bằng không nếu thật sự phát triển ra cái gì thì ai cũng lúng túng.
Phi Yến đương nhiên không biết, chuyện nàng chẳng để trong lòng lại thành mối suy tư của nhiều người khác….
Phi Yến mất nửa ngày để thiết kế cơ quan, hơn nữa mỗi nhà một khác, ánh mắt Công Tôn Sách nhìn nàng dường như lại sáng hơn một chút.
Điều này khiến Bàng Thống vốn thấy hắn coi như thuận mắt lại không vừa mắt.
Tiểu tử này dám mơ ước muội muội muội rõ rành rành như thế, thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn, nhưng vẫn phải nhẫn.
(Thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn: cái này còn nhịn được thì có cái gì không nhịn được)
Nhìn thấy ánh mắt sắc như đao của Bàng Thống bay về phía mình, Công Tôn Sách coi như không có gì, ra vẻ bình tĩnh.
Thật ra hắn vẫn có suy nghĩ của mình, khoảng cách giữa mình và Phi Yến dù cả hai đều chưa từng nhắc tới nhưng hắn không thể coi như không có gì, trước kia hắn nghĩ chỉ cần đoạt được Trạng Nguyên thì sẽ đến phủ Thái sư cầu hôn, hắn còn nhỡ rõ hình ảnh lúc Phi Yến đồng ý với hắn.
Nhưng dường như chỉ trong chớp mắt đã là cảnh còn người mất, tuy rằng Phi Yến càng ngày càng ăn ý với hắn nhưng càng ngày càng giống bằng hữu, không có tình cảm nam nữ trong đó, đôi lúc đêm khuya hắn mơ về ngày trước cũng thường thường kích động, nhưng lại không biết phải thay đổi như thế nào.
Phi Yến càng ngày càng có khả năng không cần hắn. Thậm chí hắn đã không dám nghĩ có phải sẽ có một ngày Phi Yến sẽ cách hắn càng ngày càng xa?
Nghĩ đến chuyện nàng sẽ ở bên một người nam nhân khác còn hắn cũng sẽ nắm tay một nữ tử xa lạ không biết mặt lạnh nhạt chào hỏi với nàng, Công Tôn Sách liền cảm thấy lạnh thấu xương.
Hắn luôn rất cố kỵ trước mặt nàng, cũng không thể tự tiện hỏi nàng một câu, muội có thích ta không.
“Sao huynh ngẩn người thế?” Phi Yến thấy Công Tôn Sách nhìn nàng ngẩn người thì khó hiểu hỏi.
Thấy nàng không hiểu phong tình như thế, Bàng Thống yên tâm cười cười.
Còn Công Tôn Sách cũng không suy nghĩ lan man nữa.
Mọi người về đến phủ Bát Hiền Vương liền gặp Bát Hiền Vương đang nói gì đó với Bao Chửng.
“Sao vậy?” Hôm qua nàng vội vàng đi thiết kế cơ quan nên cũng không hề hỏi qua tiến độ tra án thế nào rồi.
“Chúng ta đã khoanh vùng vài người, hơn nữa vụ án năm đó, ta còn có vài điểm nghi hoặc.” Bao Chửng nhíu mày.
“Vụ án năm đó có vấn đề ư?” Phi Yến thật không ngờ, không phải đã nói là kinh động đến Hoàng thượng sao? Nếu đã kinh động đến Hoàng thượng thì sẽ không thể tùy tiện kết án chứ.
“Đúng.”
Mọi người đều trở nên nghiêm túc.
“Ta lật giở hồ sơ xem thì thấy có mấy điểm đáng ngờ, đầu tiên chính là hung thủ, tiểu công tử phủ Khang Quận vương Triệu Triết Nam năm đó quả thật phong lưu nổi tiếng nhưng chưa từng có hành vi khi nhục con gái nhà lành, mà lúc đó nguyên nhân Lâm gia nháo lớn như thế là vì hai người bị bắt gian tại giường. Nhưng từ đầu đến cuối, Triệu Triết Nam cũng không hề nhớ rõ tình hình cụ thể lúc đó. Thậm chí ta còn có một cảm giác không tốt, Triệu Triết Nam này có phải là bị oan không. Cả cái chết của Triệu Triết Nam nữa, hắn bị bắt vào tù không đến một năm thì tự sát, thi thể được Triệu gia nhận về, đây là vấn đề thứ hai, có khi nào Triệu Triết Nam chưa chết không? Ta đã hỏi Bát Hiền Vương, quả thật trên giang hồ có một loại ngất dược.”
Nếu Triệu Triết Nam đã không chết, có thể chính là hắn ta không?
Bọn họ đều đã nghĩ tới đây nhưng Công Tôn Sách lập tức đưa ra nghi vấn của mình.
“Nếu Triệu Triết Nam đã oan uổng thì sao Lâm tiểu thư không nói gì, chẳng phải nàng ấy tự sát luôn ư.”
“Lâm tiểu thư bị trúng dược nên hoảng loạn.”
“Lâm tiểu thư trúng dược, vậy có khả năng Triệu Triết Nam cũng trúng.” Phi Yến bình tĩnh nói.
“Đúng, ta cũng nghĩ vậy.” Bao Chửng gật đầu.
“Vậy huynh nói đã có mấy đối tượng hoài nghi, là ai thế?”
Bao Chửng đưa danh sách lại, đó là bản ghi chép hôm trước mấy người Phi Yến làm, nay Bao Chửng viết tiếp.
Hắn chỉ cho mọi người xem: “Ta đã vận dụng thị vệ của Bát Vương phủ để điều tra. Các ngươi xem, mấy chỗ bị gạch đi này là không có vấn đề, dù có cũng không lớn.”
Nhìn theo ngón tay Bao Chửng, mọi người nhìn danh sách.
“Nghi phạm thứ nhất là Ngụy Vân. Ngụy Vân, nam, ba mươi mốt tuổi, bốn năm trước bị bắt bỏ tù, nói vậy chắc các ngươi đều đã nghe qua, đây là hái hoa tặc năm đó oanh động cả Giang Nam, lúc lẻn đến kinh thành gây án thì bị bắt. Lúc ấy là do Bộ Hình xử lý việc này, ngày đó chủ thẩm chính là Bạch đại nhân, phụ thân Bạch Tuyết. Mà đồng thẩm tra xử lý chính là Lâm đại nhân và Phương đại nhân, hắn ta bị phán ba mươi năm tù. Nhưng nửa năm trước, hắn ta đã mất tích khỏi đại lao Bộ Hình, nhưng trước mắt cũng chưa biết là hắn ta có tiếp xúc đến Bạch Sắc Hương La không.”
“Nghi phạm thứ hai là Triệu Tử Phong, đó là con trai của Đại công tử Khang Quận Vương phủ, lúc xảy ra vụ án hắn ta còn chưa sinh ra nhưng sau khi sinh ra liền chứng kiến Khang Quận Vương phủ dần dần sụp đổ, giờ hắn ta ở trong nhà một người họ hàng xa cùng với vú nuôi, năm nay mười bảy. Nghe nói biết chút võ nghệ, tính tình kỳ quái, hơn nữa năm đó Khang Quận Vương phủ có khả năng tiếp xúc với Bạch Sắc Hương La, cho nên ta cũng đưa hắn vào diện tình nghi.”
“Nghi phạm thứ ba là Chu Trữ An, thương nhân. Hai năm trước con hắn ta giết người nên bị Bộ Hình bỏ tù chém đầu. Nhưng hắn ta luôn miệng kêu oan, từng nói thẳng muốn cho tất cả cẩu quan Bộ Hình đẹp mặt. Mà Chu Trữ An này năm đó chính là người bắc cầu cho thương nhân Tây Vực qua đây buôn bán nên nếu hắn có Bạch Sắc Hương La cũng không có gì kỳ lạ.”
“Nghi phạm thứ tư là Chu Ngọc, con của Chu đại nhân đương triều, cũng là biểu đệ của Chu Kính. Là một tên ăn chơi trác táng nổi danh kinh thành. Không khéo là tất cả nữ tử gặp chuyện không may đều từng bị hắn đùa giỡ. Mà thế lực Chu gia năm đó cũng hoàn toàn có khả năng có được Bạch Sắc Hương La.”
“Còn một người cuối cùng là ta suy đoán, Triệu Triết Nam, ta hoài nghi hắn ta không chết. Có thể chuyện năm đó thực sự có ẩn tình nhưng dù sao đây cũng chỉ là hoài nghi của ta vì Bạch đại nhân, Vạn đại nhân và Chu đại nhân không hề tiếp xúc với vụ án năm đó.”
“Có nghi phạm còn tốt hơn không có, ta thấy không nên tùy tiện sắp xếp người theo dõi mấy người họ, nhất định phải là cao thủ, phải rất thận trọng, dù sao, hung thủ nhất định là có võ nghệ.” Công Tôn Sách suy nghĩ một chút rồi dặn dò.
Bao Chửng gật đầu.
Phi Yến cũng không nói gì.
Sau bữa trưa Bao Chửng dẫn mấy người đến đại lao Bộ Hình điều tra, đồng thời cũng thăm hỏi những người liên quan vào hai mươi năm trước, Phi Yến không đi vì nàng còn đang mải nghĩ về vụ án.
Công Tôn Sách cũng không đi theo Bao Chửng.
“Muội còn có gì nghi ngờ à?” Hắn đi thẳng vào vấn đề.
Trước đó, hắn nhìn Phi Yến thì biết chắc chắn nàng còn có suy nghĩ khác, tuy rằng không phải không ủng hộ Bao Chửng, nhưng dường như nàng ấy còn có nhiều điều muốn nói hơn.
Bàng Thống luôn đi theo muội muội mình, thấy Công Tôn Sách nói như vậy, cũng kinh ngạc quan sát hắn.
Gần đây Công Tôn Sách này càng tỏ rõ ý muốn điều tra cùng Phi Yến.
Bàng Thống biết tâm tư của hắn nhưng không vạch trần.
“Muội luôn cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy. Tuy rằng Triệu Triết Nam là có thể, nhưng Công Tôn Sách, huynh nghĩ xem, có thể Triệu Triết Nam thật sự giả chết nhưng sao hắn ta lại mai danh ẩn tích lâu như vậy, tại sao phải đợi đến hai mươi năm, lại còn liên quan đến cả quan viên không thẩm tra vụ đó. Muội thấy không hợp lý lắm.”
Công Tôn Sách nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Muội nói đúng, có hoài nghi thì phải tra.”
“Vụ án năm đó đương nhiên phải tra nhưng muội lại thấy, nhất định là có vấn đề gì đó chúng ta không chú ý tới, huynh nói xem, tại sao hai mươi năm trước, tiểu thư Lâm gia gặp chuyện không may, mà hai mươi năm sau Lâm Chỉ Tình lại là người đầu tiên bị hại?”
Công Tôn Sách cũng cúi đầu trầm tư.
“Chúng ta đi gặp Lâm đại nhân.”
” Bao Chửng còn chưa đi gặp ông ấy ư?” Phi Yến biết Bao Chửng cũng đã muốn gặp Lâm đại nhân này.
“Đã gặp rồi, chiều qua đã qua nhưng nghe nói vụ án năm đó Lâm đại nhân cũng rất kinh hoàng, người bị hại là đường muội ông ấy, ông ta cũng hận Triệu Triết Nam vô cùng. Còn về vụ án này thì ông ấy lại rất khổ sở nhưng cũng không biết là hai chuyện có liên quan gì không.” Công Tôn Sách giải thích.
Phi Yến nghĩ nghĩ một lát: “Nếu Bao Chửng đã hỏi rồi thì thôi đi.”
Ý Hoàng thượng là để nàng hỏi nữ quyến, mà Lâm Chỉ Tình đã chết. Nàng qua cũng chỉ có thể gặp Lâm đại nhân, nếu Bao Chửng đã hỏi qua thì quả thật là không cần đi làm điều thừa làm gì.
Lại qua mấy ngày, vẫn không có gì tiến triển, tuy rằng đã tập trung được mấy mục tiêu nhưng người đầu tiên mất tích chưa tìm được, mà người cuối cùng lại đã chết, mấy người khác tuy đã theo dõi nhưng cũng không thu được kết quả gì.
“Huynh……..” Bàng Thống và Phi Yến đang chuẩn bị ra ngoài thì thấy Chu Kính chờ ở cửa phủ Thái sư.
“Chu huynh?”
Chu Kính khẽ cong khóe miệng.
“Bàng huynh, Bàng Tiểu thư, chúng ta có thể tìm chỗ nào đó nói chuyện được không?”
Huynh muội Bàng gia liếc nhau, gật đầu. Không rõ Chu Kính đến làm gì.
Hai người đón Chu Kính vào phủ.
Nha hoàn thấy mấy người quay lại cũng nhanh nhẹn định đến châm trà bị Phi Yến bảo thôi, nàng thấy chắc Chu Kính có lời muốn nói.
Thấy đã không có người ngoài, Chu Kính đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn biết Chu Ngọc có chuyện gì vậy?”
Chu Ngọc? Phi Yến biết, là một trong các nghi phạm.
“Sao lại thế?” Phi Yến hỏi lại.
“Hôm qua ta gặp Chu Ngọc thì phát hiện có người theo dõi nó. Sau đó ta theo dõi ngược lại người kia thì phát hiện đó là người của Bát Vương phủ, ta biết, mấy người Bao Chửng đang ở Bát Vương phủ. Mà bọn họ đang điều tra vụ án hái hoa tặc.”
Ngữ điệu của hắn rất bình tĩnh.
Phi Yến cũng không lảng tránh việc này: “Vậy thì sao? Do hắn ta có điểm đáng ngờ nên mới phải phái người theo dõi.”
Có lẽ Chu Kính cũng đã nghĩ tới điểm này, hắn thở dài nói: “Nó không phải là hung thủ đâu, các ngươi không cần lãng phí thời gian với nó.”
“Hắn không phải hung thủ? Nhưng hắn có điểm đáng nghi, tất cả nữ tử bị hại hắn ta đều từng đùa giỡn người ta, hơn nữa lúc các nữ tử này gặp chuyện hắn đều biến mất một cách bí ẩn, huynh nói xem.”
Không phải Phi Yến chất vấn mà nàng chỉ đang trần thuật sự thật, nàng cũng hy vọng Chu Kính có thể nói cái gì đó phủ định một cách có chứng cứ, như thế cũng coi như giúp được bọn họ.
Chu Kính nhìn Phi Yến: “Nếu nó cần nữ nhân, tài sản Chu gia, thứ cho ta nói câu không khách khỉ, phủ Thái sư các ngươi chưa chắc đã giàu có hơn, có tiền thì dạng nữ nhân gì mà không có. Thứ ta nói thẳng, trong những tiểu thư bị hại trừ Lâm Chỉ Tình và Bạch Tuyết, những người khác tư sắc đều bình thường.”
“Tư sắc bình thường cũng không nói lên điều gì, có khi hắn ta thích kiểu đó.” Đây cũng không thể coi là chứng cứ.
Chu Kính lại thở dài, không nhắc lại nữa mà nói: “Có vài việc ta không tiện nói, như vậy đi, ta tiến cung diện thánh. Sau đó các ngươi không cần lãng phí thời gian với nó nữa. Cao thủ chắc cũng không nhiều, nên giúp đỡ làm việc khác.”
Phi Yến thấy hắn nói như vậy liền gật đầu, ý muốn bọn họ tiết kiệm nhân lực sao?
Hơn nữa nàng thấy Chu Kính nói với mình mấy câu không được xong trực tiếp đi đường tắt liền cảm thấy kỳ quái, sao Chu Kính không trực tiếp tới Bát Vương phủ tìm Bao Chửng mà lại đi tìm nàng.
Bàng Thống giải thích ngắn gọn: “Sao Chu Kính có thể tới Bát Vương phủ, Chu gia bọn họ và nhà chúng ta mới cùng một phe.”
Phi Yến không hiểu chính trị nhưng cũng cảm động vì ca ca có thể tới Bát Vương phủ cùng nàng.
Vì nếu giống như Chu Kính thì nàng và ca ca đều không nên đến Bát Vương phủ.
Quả nhiên, khi Phi Yến tới Bát Vương phủ thì đã hay tin Bao Chửng tiến cung diện thánh.
Sau khi về Bao Chửng đã cho rút người theo dõi Chu Ngọc.
Công Tôn Sách vẫn còn nghi vấn: “Không sao chứ? Chẳng lẽ chỉ bằng một câu của Chu Kính thì Chu Ngọc tuyệt đối không phải là hái hoa tặc?”
Bao Chửng gật đầu: “Không phải hắn ta, không cần lãng phí thời gian.”
Thấy Bao Chửng hơi xấu hổ nhưng thật sự đã không còn nghi ngờ Chu Ngọc nữa, Phi Yến lại nghĩ tới ánh mắt né tránh của Chu Kính, một ý tưởng khả thi nhất nảy ra.
Chu Kính khẳng định Chu Ngọc tuyệt đối sẽ không phạm án, có phải là vì Chu Ngọc không có khả năng làm hái hoa tặc?
Có lẽ, hắn ta đùa giỡn nữ tử là vì che dấu chính mình, có khi nào Chu Ngọc…….. không được?”
Hay là hắn ta có đoạn tay áo chi phích?
Nghĩ đến đây, Phi Yến xoa xoa cánh tay, nếu vậy thì chắc chắn Chu Ngọc không có vấn đề.
“Có người giúp chúng ta loại trừ cũng tốt.” Nàng an ủi mọi người, ai cũng gật đầu.
Giờ thì chỉ có thể cổ vũ sĩ khí như thế thôi.
“Ngày mai là ngày cúng tuần cho Hứa tiểu thư, ta định qua bái một lát.” Sở Sở mở miệng.
“Chết là hết nhưng thật đáng thương cho người sống, Lâm đại nhân và Hứa đại nhân thương ái nữ đến thắt lòng, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, aizz, đây là chuyện đáng buồn nhất. Tên hung thủ kia quá đáng hận.” Phi Yến tức giận.
“Việc chúng ta có thể làm chính là nhanh chóng điều tra rõ hung thủ, cho bọn họ một sự công bằng.”
“Lại mười ngày rồi.” Bao Chửng nói nhỏ.
Mọi người nhìn hắn.
“Cứ mười ngày hái hoa tặc lại gây án một lần.” Hắn rất lo lắng.
Tất cả mọi người đều có tâm trạng giống nhau.
“Có lẽ chúng ta nên lạc quan hơn, ta thấy cơ quan Phi Yến thiết kế không có vấn đề gì, chỉ cần hung thủ xuất hiện, tuy rằng không thể lập tức bắt hắn ta nhưng tiếng vang kia cũng đủ kinh động người tuần đêm, Khai Phong phủ cũng đã tăng thêm người.” Công Tôn Sách tận mắt nhìn thấy Phi Yến thiết kế cơ quan, hắn cho rằng sẽ có tác dụng.
Ngay cả Bao Chửng cũng chưa chắc đã phá được.
“Nếu lo lắng thì cứ tăng người, đến khi nào yên tâm thì thôi.” Bàng Thống bình tĩnh mở miệng.
Mọi người đều gật đầu, quả thật bọn họ rất lo lắng.
“Ta muốn tăng thêm người bảo vệ, còn manh mối về Ngụy Vân và Triệu Triết Nam cũng cần gia tăng tìm kiếm. Triệu Tử Phong và Chu An Bình thì không có gì khác lạ.” Bao Chửng nhíu mày rất chặt, hắn luôn cảm thấy mình đã xem nhẹ cái gì đó nhưng không nói rõ được đó là gì.
“Bao Chửng, ngươi không cần quá âu lo đâu, chúng ta đều sốt ruột, nhưng chuyện này có sốt ruột cũng không làm gì được, tuy rằng manh mối có ích không nhiều lắm nhưng cũng có khá nhiều manh mối, dù lộn xộn nhưng có lẽ sẽ có tác dụng, biết đâu chúng ta đã bỏ qua cái gì đó.” Công Tôn Sách đã quen biết Bao Chửng từ lâu nên đương nhiên có thể nhận ra cảm xúc của Bao Chửng.
Thật ra mấy hôm nay áp lực của Bao Chửng đặc biệt lớn, mãi không thấy hung thủ, không phải hắn sợ Hoàng thượng trách tội, hắn chỉ lo cho những người có thể bị hại, vì nếu hắn không mau chóng phá án người bị hại sẽ càng nhiều thêm, hắn cảm thấy mình có tội.
“Bao Chửng, chúng ta có nên đi gặp hai nghi phạm kia không, nếu có thể nhanh chóng loại trừ bọn họ cũng tốt. Tối thiểu chúng ta không cần lãng phí thời gian và nhân lực đi theo dõi bọn họ, giống như Chu Ngọc.” Phi Yến hỏi.
Trước đó bọn họ áp dụng cách theo dõi đương nhiên là để tránh đánh rắn động cỏ.
Bao Chửng không đồng ý lắm.
Nhưng Công Tôn Sách lại ủng hộ Phi Yến: “Ta thấy Phi Yến nói rất đúng. Hơn nữa đánh rắn động cỏ cũng chưa chắc đã không tốt, có khi vì bị kinh động nên hắn ta rối loạn, chúng ta có thể phát hiện thêm nhiều điều khác. Hơn nữa, ta đề nghị tăng mạnh số lượng người bảo vệ thiên kim nhà Tống đại nhân.”
“Vì sao?” Phi Yến thốt ra.
Nhưng nàng chợt nhớ ra một điều đã xem qua ở hồ sơ.
“Tuy rằng năm đó tất cả quan viên Bộ Hình đều liên quan đến vụ Bạch Sắc Hương La, nhưng người điều tra đầu tiên, trừ lão Thượng thư Bộ Hình thì chính là Lâm đại nhân, Hứa đại nhân, Tống đại nhân. Tuy rằng nói là lão Thượng thư chủ quản nhưng tuổi đã lớn, hơn nữa ba vị này đều là môn sinh của ông nên ba người họ cũng điều tra, giờ thiên kim Lâm đại nhân, Hứa đại nhân đã gặp chuyện không may, vậy Tống đại nhân thì sao?”
Lời này của Công Tôn Sách mọi người đều nhất trí.
“Không chỉ vậy, sau buổi cúng tuần ngày mai ta đề nghị mời ba vị Lâm đại nhân, Hứa đại nhân và Tống đại nhân đến, hỏi lại tỉ mỉ vụ án hai mươi năm trước. Ta không tán thành việc tra án ngầm như thế này. Dao sắc chặt đay rối mới là việc nên làm. Các ngươi cũng biết hậu quả chúng ta không chịu nổi, ta có lòng tin với cơ quan của mình nhưng chúng ta phòng được một lần không phòng được mãi. Giờ toàn kinh thành đều hoảng sợ, chẳng lẽ để Hoàng thượng giải tán Bộ Hình sao?”
Phi Yến nói hơi khó nghe nhưng cũng là nói thẳng, suy nghĩ về vụ án của mọi người cũng không giống nhau.
Thấy ánh mắt của Phi Yến và Công Tôn Sách, Bao Chửng gật đầu đồng ý.
“Được, các ngươi đã khăng khăng thì chúng ta làm vậy đi, Phi Yến, hy vọng đề nghị của muội đúng.” Bao Chửng thở dài.
“Dù thế nào cũng nên thử xem, Bao Chửng, tra án, huynh suy nghĩ đương nhiên là đúng nhưng cũng rất mất thời gian. Huynh không biết sao, mỗi lần huynh phá án đều mất rất lâu sau đó người chết cả đám. Cuối cùng kẻ đáng chết hay không đáng chết đều chết sạch, tìm được hung thủ thì sao? Như là vụ lần này, hái hoa tặc đã hại nhiều cô nương như thế, chúng ta không thể tiếp tục ngồi đây phân tích được, phải chủ động lên.”
“Phi Yến, sao muội lại nói thế với Bao đại ca.” Sở Sở nghe Phi Yến nói xong thì cảm thấy hơi không thoải mái.
Nhưng Bao Chửng lại không lên tiếng, chỉ trầm tư.
” Phi Yến không có ác ý, muội ấy chỉ nhanh mồm nhanh miệng thôi.” Công Tôn Sách nói đỡ cho Phi Yến.
“Công Tôn đại ca.” Sở Sở cũng thở dài.
Phi Yến nhìn sắc mặt mọi người, cũng không để trong lòng: “Ta nhìn việc không nhìn người, các ngươi cứ tự cân nhắc.”
“Ta biết.” Bao Chửng cười cười.
Tại sao Phi Yến có thể nói trắng ra thế với Bao Chửng ư? Hoàn toàn là vì nàng tin tưởng nhân phẩm Bao Chửng, đây không phải phim cẩu huyết.
Bao Chửng và Công Tôn Sách đều là những thiếu niên nhiệt huyết, nàng có nói thẳng cũng không sao cả.
Nếu tất cả mọi người có chung mục tiêu thì nói thẳng có làm sao đâu? Tra rõ án sớm ngày nào hay ngày ấy.
“Bao Công tử, Công Tôn công tử, Bàng công tử…… Vương gia đã bảo phòng bếp sắc một ít thuốc bổ, ta đã bảo nha hoàn bưng lại đây……” Đúng lúc này quản gia Bát Vương phủ bước đến nói.
Mấy ngày nay điều tra, trừ ngày đầu có phần mất ăn mất ngủ những ngày sau quả thật không tồi, Bát Hiền Vương dù không giúp gì nhiều ở chuyện tra án nhưng làm rất tốt công tác chăm sóc.
Mỗi ngày sắc cho họ ít thuốc bổ, nói là bọn họ cần đại bổ.
Thật ra Phi Yến hơi khó hiểu, Bát Hiền Vương hình như có ý trốn tránh nàng, Bát Hiền Vương đã nhiều tuổi, lại là trọng thần trong triều, đương nhiên là tâm tư kín đáo, Phi Yến đối với ông có điểm khác lạ sao ông lại không phát hiện ra. Tuy rằng Phi Yến tự biết là do ông khiến mình có cảm giác quen thuộc nhưng Bát Hiền Vương không hiểu thì lại hoàn toàn khác.
Bóp chết vấn đề từ khi nó mới nảy sinh là nguyên tắc làm người của ông, như thế vẫn tốt hơn là để Bàng Thái sư nói mình dụ dỗ Bàng Phi Yến.
Hơn nữa ông cũng nhận ra khi Bàng Phi Yến nói chuyện với ông, Bàng Thống đặc biệt căng thẳng, chắc Bàng Thống cũng đã phát hiện ra sự khác biệt này.
Cho dù nghe nói Công Tôn Sách và Bàng Phi Yến là một đôi tiểu tình nhân nhưng ông quan sát chúng thấy cũng không có gì đặc biệt.
Ông là người thận trọng, để tránh sau này xảy ra vấn đề không mong muốn, hẳn là vẫn nên ít xuất hiện đi.
Bằng không nếu thật sự phát triển ra cái gì thì ai cũng lúng túng.
Phi Yến đương nhiên không biết, chuyện nàng chẳng để trong lòng lại thành mối suy tư của nhiều người khác….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.