Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 51: Hái hoa tặc [6]

Vivian

05/07/2020

Edit: Kiri

Vào buổi cúng tuần cho Hứa tiểu thư, Phi Yến gặp được không ít quan viên Bộ Hình.

Nhìn thấy vẻ bi thương trên mặt họ, nàng hiểu bi thương này không chỉ dành cho một thiếu nữ còn xuân sắc đã rời nhân thế mà còn vì không biết lúc nào vận đen kia sẽ ập xuống đầu họ.

Phi Yến siết chặt nắm tay, đôi khi nàng cũng oán chính mình sao không thể phá án nhanh một chút.

“Lâm đại nhân đến……” Phi Yến nhìn qua đó, đây là phụ thân Lâm Chỉ Tình, Bộ Hình Lâm đại nhân, chưa hề già, chính trực tráng niên, nhưng chắc cũng vì vừa để tang ái nữ nên sắc mặt có chút âm trầm.

Lâm đại nhân đi qua vỗ vỗ bả vai Hứa đại nhân, Hứa đại nhân thở dài với ông.

Hai người yên lặng không nói gì.

Chẳng phải là giống nhau ư? Đều đau khổ vì tên hái hoa tặc kia mà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Tất cả mọi người đều rất đau thương, Phi Yến đứng ở một góc sáng sủa đánh giá từng người, nàng cũng không hoàn toàn cho rằng hung thủ nằm trong những nghi phạm kia, cũng có thể là người khác.

Mà người khác kia, có lẽ rất hiểu biết các nàng.

Phi Yến cứ quan sát tỉ mỉ như vậy, hy vọng có thể phát hiện ra đầu mối mới.

Hứa đại nhân và Lâm đại nhân đương nhiên là rất đau lòng, hai người đứng ở đó làm người ta cảm thấy rất thê lương.

“Lão phu nhân, từ từ thôi ạ.” Một nha hoàn đỡ một phu nhân đã có tuổi bước vào.

Nước mắt bà rơi như mưa nhưng không hề lên tiếng.

Phi Yến biết bà, đó là bà nội của Hứa tiểu thư.

Nghe nói là vì Hứa tiểu thư qua đời nên ốm đau nằm trên giường nhưng không ngờ hôm nay lại đến đây.

Mọi người đều biết, lão phu nhân này yêu thương Hứa tiểu thư nhất.

Tuy rằng Hứa đại nhân rất đau lòng nhưng vẫn lập tức qua đỡ mẹ mình.

Mà bà lão này khi nhìn thấy Lâm đại nhân rõ ràng hơi rùng mình một cái nhưng rồi lập tức mở mắt nhìn, trong mắt trừ đau lòng còn có….. chán ghét?

Phi Yến không xác định được mình có nhìn nhầm hay không vì mọi thứ lại trở lại bình thường giống như lúc nãy không hề có chuyện gì xảy ra.

Thật sự không có ư? Phi Yến tự nhận mình đầy khuyết điểm nhưng cũng tự biết mình quan sát kỹ càng tỉ mỉ hơn nữa chưa bao giờ hoài nghi bản thân.

Dù khi nhìn lại đã bình tĩnh như thường nhưng nàng tin chính mình, tin mình vừa nãy đã thấy tia chán ghét trong mắt lão phu nhân, tại sao thế?

Chuyện của Hứa tiểu thư cũng không phải chuyện vẻ vang gì nên không phải tất cả trọng thần trong triều đều đến nhưng người Bộ Hình vẫn đến đầy đủ, thường thì cúng tuần không phải đưa tang, không đến mức nhiều người đến như vậy, hẳn là cũng có cảm giác đồng bệnh tương liên đi.

Phi Yến cho người ta cảm giác tồn tại rất thấp, dù đứng ở chỗ sáng cũng không có ai nhìn thấy nàng.

Nàng chọn vị trí này chính là để nhìn thấy tất cả phản ứng của mọi người.

Đứng một lát rồi nàng rời khỏi Hứa gia, đương nhiên Bàng Thống lo lắng cho nàng nên đi ra theo.

“Muội nhìn người bên kia đi.” Bàng Thống hạ thấp thanh âm đến mức thấp nhất, ánh mắt đảo qua một góc tường không xa đại môn Hứa gia, một nam nhân trẻ tuổi đang đứng đó, nhìn Hứa gia với vẻ mặt kỳ quái.

“Triệu Tử Phong? Sao lại là hắn?” Phi Yến cảm thấy kỳ quái nhưng dứt khoát lao lên, mà Triệu Tử Phong thấy Phi Yến chạy đến chỗ mình liền quay người muốn đi.

Nhưng Bàng Thống cũng rất nhanh, thấy Phi Yến muốn đến chỗ tên kia liền vọt qua trước.

Công phu Triệu Tử Phong không tồi nhưng vẫn không bằng Bàng Thống, nếu không vì ám khí cơ quan nham hiểm thì người có thể thắng được hắn cũng không nhiều lắm, hắn làm Đại nội thị vệ tuyệt đối là dựa vào bản lãnh thật sự.

Hơn nữa vị trí như vậy, ai cũng sẽ không vì tình riêng mà mua quan bán chức hộ đâu, bằng không nếu Hoàng thượng gặp chuyện gì, công phu Đại nội thị vệ chẳng ra sao thì làm sao chống đỡ?

Đuổi suốt hai con phố cuối cùng cũng tóm được Triệu Tử Phong, người Bát Hiền Vương sắp xếp theo Triệu Tử Phong cũng đi đến đây nhưng họ không hề hiện thân, không nhận được lệnh thì bọn họ vẫn yên lặng theo dõi như cũ, tránh gây trở ngại.

Dù sao vụ án này cũng rất quan trọng.

Bàng Thống và Triệu Tử Phong lập tức động thủ nhưng Triệu Tử Phong không địch lại Bàng Thống.

Khi Phi Yến đuổi tới, Bàng Thống đã tóm được Triệu Tử Phong rồi.

” Các ngươi muốn làm gì.” Triệu Tử Phong lớn tiếng.

Phi Yến chưa từng gặp Triệu Tử Phong mà chỉ nhìn qua tranh vẽ nên khi thấy người thật lại nghe tiếng hắn liền hơi giật mình.

“Triệu Tử Phong?”

“Đúng thì sao? Các ngươi là ai, trộm cướp chắc?” Hắn ta cáu giận nói.

Phi Yến bật cười: “Ngươi biết rõ chúng ta là ai cần gì phải giả ngu. Chẳng ai là tên ngốc cả, ngươi như thế rất không thú vị.” Nàng lắc lắc đầu.

Triệu Tử Phong nhìn chằm chằm nàng, không thèm đáp lời.

“Vừa rồi ngươi đứng ở cửa Hứa gia nhìn cái gì?”

Tính tình Triệu Tử Phong rất không tốt: “Việc đó liên quan gì đến ngươi, ta đứng ở góc đường không được chắc. Ta nghe có tiếng khóc trong đấy nên đứng xem không được à? Thật sự là buồn cười. Phủ Thái sư thật đúng là hống hách.”



Đột nhiên, Phi Yến đặt tay lên ngực hắn, Bàng Thống nhíu mày, hành động này của Phi Yến có hơi không hợp lễ, dù sao nam nữ khác biệt muội ấy làm gì thế nên nhịn không được mà quát: “Phi Yến, muội bỏ tay ra cho ta, như thế này thì ra thể thống gì.”

Sắc mặt Triệu Tử Phong lại càng khó coi: “Sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy, có phải là nữ nhân không, mau bỏ tay ra cho lão tử.”

“Ngươi nói chuyện khách khí chút cho ta.” Đương nhiên Bàng Thống không thể để người khác nói muội muội mình như vậy.

Phi Yến không hề động, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Ta không biết tại sao ngươi lại chú ý đến vụ án này, cũng không biết ngươi muốn làm gì, nhưng ta biết ngươi không phải là hái hoa tặc. Dùng vấn đề ta vừa hỏi ngươi để đổi đi, đổi lấy một bí mật của ngươi.”

Bàng Thống không biết Phi Yến đang nói gì, đương nhiên hắn nghe hiểu nhưng lại không biết Phi Yến biết bí mật gì của Triệu Tử Phong.

Hắn biết rõ đây là lần đầu tiên Phi Yến nhìn thấy Triệu Tử Phong, hơn nữa nếu Triệu Tử Phong thật sự có bí mật gì đó thì thị vệ đã sớm báo với Bao Chửng rồi.

Còn một vấn đề nữa, sao Phi Yến là dám chắc chắn Triệu Tử Phong không phải hung thủ, nhìn từ phương diện Triệu Tử Phong chú ý đến chuyện này như vậy không phải càng thêm khả nghi sao?

Vẻ mặt Triệu Tử Phong giống như bị người khác đánh một quyền, nhưng vẫn cậy mạnh: “Ta không có bí mật gì cả, ta cũng không biết ngươi đang nói gì. Nếu ngươi cảm thấy ta là hái hoa tặc đang oanh động kinh thành này thì lấy bằng chứng ra đây bằng không đừng trách ta đi cáo tội các ngươi.”

Thấy hắn vẫn như vậy, Phi Yến tiếp tục cười: “Ngươi nghĩ rằng ta đang lừa ngươi ư? Ta chưa bao giờ bắn tên không đích.”

Bàng Thống vẫn không rõ là Phi Yến đang nói gì nữa.

Nhưng thực hiển nhiên, Triệu Tử Phong hiểu, không chỉ hiểu, mặt còn tức đến đỏ bừng.

Một lúc sau hắn ta vẫn cáu giận nhìn trời như cũ.

“Thật muốn nhìn thấy Triệu tiểu thư mặc nữ trang.” Giọng nói Phi Yến bình thản nhưng thật sự là sấm dậy đất bằng.

Bàng Thống há hốc miệng gần như nhét vừa một quả trứng gà, kinh ngạc cúi đầu nhìn Triệu Tử Phong thấp hơn mình hẳn một cái đầu, lập tức cảm thấy xấu hổ, hắn.. hắn… hắn là nữ?

Mặt Triệu Tử Phong lúc này đã đỏ như ráng chiều, hắn trừng mắt: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, nha đầu thối, nha đầu thối nhà ngươi, ta đây đường đường nam nhi bảy lại bị ngươi nói là nữ tử, ngươi…….”

“Phải hay không phải chỉ cần cởi y phục là biết, để tránh việc ngươi là nam nhân hủy hoại danh tiết của ta thì để ca ca ta về phòng nghiệm cho ngươi nhé?” Phi Yến vẫn cười như cũ.

Thật ra nàng sẽ không làm thế nhưng hù dọa nàng ta chút cũng vui.

Triệu Tử Phong thở gấp: “Ngươi…. ngươi….. ngươi……” Nhưng hốc mắt đã hơi hồng, dù vẫn quật cường hếch cằm như trước không chịu nói gì nhưng vẫn có vài phần yếu ớt.

Thấy nàng như vậy, không chỉ Phi Yến mà cả Bàng Thống cũng tin, còn gì mà không tin nữa, hắn ta là một nữ nhân.

Bình thường nếu nam nhân thật sự bị người ta nói xấu, cởi y phục nghiệm chứng là xong, nhìn xem nàng ta bị dọa thành cái dạng gì kìa.

“Ngươi là nữ thì thừa nhận là xong, sao còn phải để cởi y phục nữa.” Bàng Thống nói lời này rất không dễ nghe.

Quả nhiên, ánh mắt Triệu Tử Phong bốc hỏa nhìn Bàng Thống, bộ dạng như muốn giết người.

“Ta và ca ca sẽ không nói cho ai biết, ta chỉ muốn trao đổi với ngươi, trao đổi điều ngươi biết.” Phi Yến thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói.

Triệu Tử Phong lập tức ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt nàng, giống như muốn nhìn rõ Phi Yến. Muốn biết, nàng có đáng giá để tín nhiệm không.

“Được, ngươi đã không chịu nói thì để ta đoán xem, Triệu Triết Nam không chết đúng không? Ngươi biết ông ta ở đâu. Triệu gia chỉ còn lại một mình ngươi nên nhất định ngươi biết ông ta đang ở đâu.” Phi Yến đang lừa nàng ta, dù sao bọn họ cũng chỉ đoán chứ chẳng có chút bằng chứng nào.

Ánh mắt Triệu Tử Phong nhìn nàng ánh lên vẻ không thể tin nổi.

“Triệu Tử Phong, chúng ta nói chuyện cẩn thận nào, nếu lúc trước Nhị thúc ngươi bị oan uổng thì chắc ngươi cũng không mong ông ấy bị oan cả đời chứ? Mà mấy hôm gần đây xảy ra vụ hái hoa tặc, chẳng lẽ không liên quan chút nào đến vụ án hai mươi năm trước ư?”

Khóe miệng Triệu Tử Phong giật giật, cuối cùng cúi đầu xuống.

“Tìm một chỗ, chúng ta nói chuyện.” Dường như nàng ta đã thỏa hiệp.

Phi Yến và Bàng Thống liếc nhau, đều thấy được sự thả lỏng trong mắt đối phương.

“Ta không muốn người khác biết chuyện ta là nữ tử.” Nàng bổ sung.

Tuy rằng Phi Yến không biết tại sao Triệu gia để Triệu Tử Phong giả trai từ bé nhưng rõ ràng nàng ấy không muốn người khác biết nên gật đầu đồng ý.

“Ta sẽ không nói. Đồng thời ta cũng cam đoan ca ca ta sẽ không nói.”

Phi Yến biết, chỗ nào cũng không an toàn bằng Bát Vương phủ và phủ Thái sư.

Mà để không có quá nhiề người biết, huynh muội Phi Yến đưa Triệu Tử Phong về phủ Thái sư. Người theo dõi cách Triệu Tử Phong rất xa vì sợ bị phát hiện nên cũng không nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi.

Thấy gia huynh Bàng gia dẫn người vào phủ Thái sư liền hơi khổ não, bọn họ không thể theo vào phủ Thái sư để theo dõi được.

Hạ nhân rót trà cho Triệu Tử Phong nhưng nàng ấy lại không động vào mà đánh giá phủ Thái sư này, nhìn một lát rồi lại nhìn Phi Yến.

“Không phải ta bị ngươi uy hiếp.”

Bàng Thống nghe nàng nói như vậy liền cười nhạo một tiếng.

Triệu Tử Phong trừng mắt liếc hắn một cái nhưng không hề đấu võ mồm với hắn nữa.

“Ta thật sự rất muốn tìm được hung thủ, Triệu gia chúng ta không thể gánh ô danh kia đời đời kiếp kiếp. Ta không thể để Nhị thúc của ta, phụ thân ta của ta, Khang Quận Vương phủ chúng ta chịu sự sỉ nhục này cả đời.” Hốc mắt nàng ửng đỏ, hai tay siết chặt, cánh môi run rẩy.

Phi Yến tin tưởng.

“Ta tin người, thật ra dù ngươi bị vạch trần là nữ tử cũng không sao nên ta tin tưởng ngươi đến đây là vì muốn tìm được hung thủ thật sự.” Nàng kéo tay Triệu Tử Phong, an ủi vỗ nhẹ.

Một giọt lệ rơi xuống đất, Triệu Tử Phong chưa bao giờ yếu ớt thế này nhưng Bàng Phi Yến cho nàng cảm giác thấu hiểu.



“Cám ơn ngươi.”

Phi Yến lắc lắc đầu: “Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, Nhị thúc ngươi Triệu Triết Nam, thật sự giả chết ra ngoài đúng không?” Nàng hỏi bằng ngữ điệu khẳng định, vốn cũng không khẳng định nhưng thấy Triệu Tử Phong có biểu hiện như vừa nãy còn có gì mà không phải nữa.

Triệu Triết Nam nhất định đã giả chết rời khỏi nhà lao còn Khang Quận Vương phủ tin chắc ông ta oan uổng nhất định là vì ông ta không chết mà còn nói gì đó.

Triệu Tử Phong nhìn Phi Yến, nàng biết, chính mình phải tin tưởng nàng ấy, tin tưởng con gái của Bàng Thái sư —— Bàng Phi Yến. Bởi vì bằng một mình mình thật sự rất khó giải oan cho Khang Quận Vương phủ, phải tìm được người giúp đỡ.

Không thể nghi ngờ, Bàng Phi Yến này là lựa chọn tốt nhất.

“Phải, Nhị thúc ta thật sự là giả chết trốn ra, nhưng giờ ông ấy đã chết thật rồi, ông đã mất, trước khi ông mất tâm nguyện lớn nhất chính là có thể giải oan cho mình.”

Phi Yến cũng không giật mình: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hiện giờ manh mối chúng ta có được đều rất hỗn loạn, rất nhiều chuyện không sáng tỏ, ngươi phải biết cứ thế cũng không thể tra án được.

Triệu Tử Phong gật gật đầu, thu hồi lại vẻ yếu ớt ban nãy.

Sau đó nàng ấy thật sự giống như nam tử. Khó trách tất cả mọi người đều không phát hiện ra, một nữ tử được nuôi như nam nhân từ nhỏ, hành vi thói quen của nàng ấy, cách nói chuyện đi đứng đều hệt như nam tử.

Dù ngươi có thấy nàng ấy có hơi nữ tính nhưng vì vốn nghĩ đó là nam nên sẽ chỉ nghĩ là hơi yếu ớt chứ không ai hoài nghi chính nàng ấy là nữ tử.

Trước kia Phi Yến không thể hiểu nổi tại sao ở cổ đại nữ phẫn nam trang không hề bị phát hiện, không phải là rất dễ nhận ra sao. Nhưng hôm nay nhìn Triệu Tử Phong mới phát hiện, thì ra có khi thật sự có thể lừa người.

Nếu không phải do nàng là người xuyên đến, trước đây từng nhìn nhiều cô gái nam tính rồi có khi cũng bị lừa.

Triệu Tử Phong rất giống. Nhưng chỉ là giống, vẫn là không phải nên mới bị nàng nhìn ra sơ hở.

Nhìn thấy dung mạo và chiều cao của Triệu Tử Phong nàng đã hoài nghi, rồi sau khi quan sát tỉ mỉ thì nàng liền đoán, Triệu Tử Phong này không phải là hung thủ. Một nữ tử, làm sao có thể phi lễ được nữ tử khác đây?

Ngay lúc nàng để tay ở ngực Triệu Tử Phong thấy mặt nàng ấy xuất hiện vẻ bối rối và xúc cảm trong ta đã khiến nàng biết mình đoán không lầm, dù có giống nam nhân thì đây vẫn là một nữ tử.

“Thật ra chuyện hai mươi năm trước ta cũng không rõ ràng nhưng từ nhỏ ta đã biết nhị thúc bị oan uổng. Hơn nữa cũng biết chuyện về Bạch Sắc Hương La và tên hái hoa tặc kia hoành hành từ hơn một tháng trước. Vụ án thứ nhất ta chỉ hơi chú ý nhưng từ vụ thứ hai ta đã vô cùng để ý, tuy rằng Lâm gia Bạch gia không muốn công bố cho mọi người biết nhưng hái hoa tặc luôn làm như thế trong mỗi vụ sao có thể không biết, nhà ta có một nha hoàn là tỷ muội ruột với nha hoàn ở Bạch gia, lúc bọn họ nói đến chuyện này có nhắc tới mê hương nên ta liền để ý.”

Phi Yến nghe nàng ấy nói như vậy liền tiếp tục: “Cho nên ngươi tiếp tục điều tra à? Vậy Nhị thúc ngươi rời khỏi Bộ Hình như thế nào?”

“Nghe nói là tổ phụ đã nghĩ cách, tổ phụ có ơn cứu mạng với một người nên người kia đã lén đưa ngất dược cho Nhị thúc ta. Thật ra ông ấy cũng rất đáng thương, các ngươi không biết đâu, ta đã nghe phụ thân nói qua, lúc Nhị thúc trở về đã không khác gì một phế nhân.” Nàng cắn môi nhưng không khóc.

“Phế nhân?” Phi Yến khó hiểu.

Nhưng Bàng Thống lập tức hiểu ra: “Bộ Hình dụng hình.”

Triệu Tử Phong gật đầu: “Phải, hai chân ông ấy đã bị phế đi còn bị bệnh rất nặng, lúc ấy ngất dược có thể khiến người khác tin là vì ông ấy đã thật sự hấp hối. Sau đó tổ phụ và phụ thân phải lén tìm rất nhiều danh y, cuối cùng mới nhặt lại được một mạng của ông ấy.”

Nàng dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Sau đó Triệu gia chúng ta suy tàn, Nhị thúc chỉ cố chống đỡ được thêm bảy tám năm rồi cũng mất. Trước khi chết, ông ấy luôn nói với phụ thân ta hãy tìm ra chân tướng.”

Nhìn bộ dáng kiên cường của nàng ấy Phi Yến cũng hiểu được nỗi khổ sở trong đó.

“Ai đã cứu Nhị thúc ngươi?” Phi Yến không thể không hỏi.

Triệu Tử Phong lắc đầu: “Ta không biết, lúc đó ta còn chưa sinh ra.”

“Vậy năm đó nhà ngươi nói gì về vụ án này, ta muốn biết một số chi tiết mà chúng ta không biết.” Nàng cũng không quá tin tưởng hồ sơ của Bộ Hình.

“Nghe nói lúc ấy cũng không phải Nhị thúc ta đến chùa miếu đó một mình, ông ấy đi cùng mấy người bằng hữu, sau đó ngẫu nhiên gặp Lâm tiểu thư, bọn họ liền xúi giục ông ấy qua đó. Lúc ấy Khang Quận Vương phủ là nhà nào, sao Nhị thúc ta có thể để người khác khích bác mình. Liền qua đó đùa giỡn Lâm tiểu thư. Nhưng khi bọn họ chuẩn bị rời đi, Nhị thúc thấy bụng không thoải mái đi nhà xí sau đó thì mất tri giác. Rồi cuối cùng thì chính là điều các ngươi đã biết. Đến khi Bộ Hình điều tra ra Nhị thúc ta thực sự đã mua Bạch Sắc Hương La thì ông kiên quyết chưa từng dùng nhưng dược kia lại ít đi một phần nên nhà chúng ta không thể giải thích nổi.”

Nếu Triệu Tử Phong không nói dối thì chuyện năm đó quá kỳ lạ.

“Vậy các ngươi tra xét nhiều năm như vậy mà không có manh mối gì à?”

Khang Quận Vương phủ năm đó cũng là một đại gia tộc, sao có thể không tra ra gì?

Triệu Tử Phong cười khổ: “Nếu lúc Nhị thúc chưa xảy ra chuyện thì quả có khả năng nhưng sau đó tất cả mọi người chèn ép nhà chúng ta. Tại sao tổ phụ và cha ta lại đi sớm như vậy, là vì bọn họ lao lực quá độ.”

“Nhưng oán niệm của tổ phụ và phụ thân ngươi đối với việc này sâu như vậy, dù có bị chèn ép cũng sẽ tra.”

Triệu Tử Phong hơi sửng sốt rồi chậm rãi gật gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta có tra. Nếu không tra sao hôm nay ta lại đứng trước cửa Hứa gia. Thật ra tổ phụ và phụ thân đều đoán vụ Bạch Sắc Hương La năm đó không hướng về Lâm gia mà hướng về nhà chúng ta. Cũng có thể là thù hận cả hai nhà. Nhưng giờ xem ra thật sự là một mũi tên trúng hai đích. Giờ Lâm gia chỉ có một mình Lâm đại nhân tại vị. Hơn nữa chắc các ngươi cũng không biết Lâm đại nhân này không phải con ruột Lâm gia.”

Bàng Thống và Bàng Phi Yến liếc nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

“Không phải nói Lâm đại nhân là đường huynh của vị Lâm tiểu thư bị hại kia sao?”

Triệu Tử Phong lắc đầu: “Đúng vậy nhưng trước đó phụ thân Lâm đại nhân ra chiến trường bị thương chỗ đó nên không thể có con mới nuôi Lâm đại nhân này.”

Bàng Thống nghe nàng ấy nói tự nhiên như vậy thì hơi mất tự nhiên.

“Lâm đại nhân không phải con ruột của Lâm gia thì có liên quan gì đến chuyện này?” Phi Yến hỏi.

“Lâm đại nhân không phải người Lâm gia thật sự thì chưa chắc đã muốn tốt cho vị đường muội kia nên chưa chắc đã tra án cẩn thận. Cha ta vẫn hoài nghi Lâm đại nhân, Hứa đại nhân và Tống đại nhân có liên quan đến chuyện này, hay nói cách khác bọn họ đã tra ra gì đó nhưng vẫn phán án theo chứng cứ bên ngoài này. Có thể là một chuyện không ai để ý tới nhưng vẫn có thể bao che cho hung thủ thật sự.”

Phi Yến nghĩ đến chuyện lúc nãy Hứa lão phu nhân có vẻ không thích Lâm đại nhân nên hỏi: “Hứa gia và Lâm gia có thật sự giao hảo không?”

Triệu Tử Phong kinh ngạc nhìn Phi Yến: “Sao ngươi biết?” Rồi hơi dừng lại một lát mới tiếp tục nói.

“Đúng vậy, thật ra không phải Hứa gia và Lâm gia không giao hảo mà là quan hệ giữa Hứa tiểu thư và Lâm tiểu thư không tốt. Mấy năm gần đây ta luôn theo dõi bọn họ, tuy rằng ta thế đan lực bạc nhưng vẫn biết một số chuyện. Ngươi luôn chạy linh tinh làm sao hiểu được, các tiểu thư ở kinh thành này cũng phân phái. Đương nhiên, phụ thân bọn họ đều là quan viên Bộ Hình nên tiếp xúc với nhau nhiều cũng là thông thường. Nhưng ngươi cũng biết trong cùng một Bộ đương nhiên có cạnh tranh. Lâm đại nhân được coi trọng hơn một chút mà Lâm tiểu thư lại xinh đẹp có tài nên các tiểu thư khác có chút xa lánh Lâm tiểu thư. Lâm đại nhân cực kỳ che chở cho Lâm tiểu thư nên từng trách cứ Hứa tiểu thư bắt nạt Lâm tiểu thư.”

Khó trách, khó trách Hứa lão phu nhân không thích Lâm đại nhân, còn âm thầm lườm ông ta một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook