Xuyên Qua Thành Bao Tích Nhược
Chương 15: Nữ nhân ở Triệu vương phủ
Đãi Phóng Sắc Vi
09/03/2017
Trình phu nhân? Lưu phu nhân? Tích Nhược nghĩ lại hình như từ lúc đến
đây nha hoàn cũng luôn luôn kêu nàng là ‘phu nhâ’, đột nhiên nàng có
chút khó chiều với từ ‘phu nhân’ này. Chẳng lẽ ngay từ đầu những người
này đã xem nàng như một trong các nữ nhân của Hoàng Nhan Hồng Liệt sao?
Ngẫm lại, nàng quả thật là nữ nhân do Hoàng Nhan Hồng Liệt mang từ ngoài về an trí ở trong phủ, nàng lại có thai, còn chưa có thân phận danh chính ngôn thuận, làm sao có thể khiến người khác không hiểu lầm được chứ, nhưng cho dù là vậy Tích Nhược càng nghĩ vẫn càng giận, không chỉ buồn bực Hoàng Nhan Hồng Liệt mà nàng còn giận chính nàng.
Đảo mắt hai nữ nhân lay động lòng người kia đã đi đến bên đình, thấy Tích Nhược cũng không nói gì chỉ trừng mắt nhìn nàng.
Tích Nhược vẫn ngồi yên không chủ động mở lời, nàng là phụ nữ có thai, mọi người lại không quen biết gì nhau cho nên nàng sẽ không đứng dậy chào đón. Chính là lúc đầu trong mắt hai người này có vẻ kinh diễm, tiếp theo liền thay bằng vẻ mặt thể hiện sự hèn mọn khinh thường khiến hai người vốn mỹ mạo liền trở nên thô tục.
Lúc này, một trong hai người mở miệng cười nói, “Trình tỷ tỷ, hôm qua ta chợt có nghe nói vương gia dẫn theo một nữ tử trở về, hôm nay nhìn thấy bộ dáng cũng chẳng phải tốt lắm, hừ, một kẻ hẹp hòi mà thôi.” Lưu phu nhân kỳ thật tuổi không lớn, bộ dáng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, kêu nàng phu nhân nhưng thật ra chỉ giống như một cô bé hư hỏng thôi.
“Ha ha, muội muội không nên nói thế, dù sao chúng ta đều là nữ nhân của vương gia, sau này mọi người đều là tỷ muội với nhau mà.” Trình phu nhân một mặt ôn nhu hòa khí nói, có điều Tích Nhược không hề bỏ sót sự ác ý hiện lên trong đáy mắt nàng.
“Ai là tỷ muội với ả chứ, hừ! Bất quá chỉ là một Tống nhân chẳng biết ở đâu chui ra.” Lưu phu nhân khinh thường cười nhạo.
“Ai chẳng biết trước giờ vương gia luôn luôn đau yêu muội nhất, muội muội chỉ cần nói hai câu muốn gì còn không phải đều được đáp ứng sao.” Trình phu nhân hiển nhiên thật biết diễn, một bên dùng khăn che miệng cười cười nói vậy, nhưng đáy mắt lại lộ ra nét khinh thường nhàn nhạt.
Lưu phu nhân nghe Trình phu nhân nói thế liền rất đắc ý, lập tức quay đầu lại cười duyên với Tích Nhược, “Đừng tưởng răng ngươi do vương gia tự mình mang về thì đắc ý, hừ, nữ nhân nào trong phủ này mà chưa từng được vương gia sủng ái chứ, vương gia cũng chỉ là đang thấy mới mẻ, chờ thêm vài ngày nữa ngài ấy sẽ trở lại bên cạnh ta, sẽ không bao giờ nhớ tới người nữa. Hahaha…”
Thị uy khoa trương lại giả tạo, Tích Nhược muốn trợn trắng mắt rồi, tuy rằng Trình phu nhân có vẻ thập phân thông minh, chỉ đứng ngoài châm ngòi để Lưu phu nhân nháo sự, nhưng kỳ thực cả hai đều là nữ nhân xuẩn ngốc, chạy đến trước mặt nàng thị uy đe dọa làm chi, có thời gian để đối phó nữ nhân khác không bằng dùng nó để đối phó với nam nhân còn hay hơn.
“Xuân Vũ, chúng ta về thôi, không biết mèo hoang ở đâu chạy đến đây, thật ồn ào.” Tích Nhược nhàn nhạt nói.
“Vâng.” Xuân Vũ vốn luôn luôn đứng sau Tích Nhược, liền tiến lên cẩn thận đỡ Tích Nhược đứng dậy.
Lưu phu nhân hiển nhiên chẳng phải người tốt tính gì, nghe Tích Nhược nói thế lại thấy nàng muốn đi liền tức giận chống nạnh chỉ tay vào Tích Nhược quát, “Đồ… Đồ tiện nhân này, ngươi dám chửi bản phu nhân là mèo hoang sao! Hôm nay ngươi đừng nghĩ có thể đi dễ dàng như thế!”
Tích Nhược hỏi nheo mắt lại, cảm giác có một cỗ tức giận đang dâng trào, khi còn nhỏ cha mẹ thương nàng như châu như bảo, sau này tuy rằng cha mẹ qua đời, nhưng chưa từng có người dám chỉ vào thẳng mặt nàng mà trách mắng như thế. Hôm nay bị nữ nhân này ngắn đón thị uy đã không thú vị rồi, hiện tại còn dám làm thế với nàng.
“A…” Lưu phu nhân đột nhiên kêu lên sợ hãi, thu hồi ngón tay đang chỉ vào mặt Tích Nhược, tay kia thì nắm chặt lấy ngón tay đó.
“Muội sao thế?” Trình phu nhân thấy Lưu phu nhân vừa nãy còn đang vênh mặt hất hàm đột nhiên lại kêu lên sợ hãi, liền nghi hoặc hỏi.
“Ngón tay… đau quá… giống như bị kim đâm vào vậy.” Lưu phu nhân vừa kêu đau vừa oán hận, ánh mắt bắt đầu hồng hồng nước mắt dâng trào.
Trình phu nhân thấy Lưu phu nhân kêu đáng thương liền cầm tay nàng ta lên xem thủ, chỉ thấy ngón tay đó hết thảy đều bình thường, không hồng không thũng càng không có dấu kim đâm, trong lòng liền nhi hoặc chẳng lẽ Lưu phu nhân là đang giả bộ, chẳng lẽ bình thường dáng vẻ ngu xuẩn luôn xúc động của nàng ta đều là giả bộ để thu hút sủng ái, ân, xem ra nàng vẫn phải tuyệt đối cẩn thận đề phòng nàng ta.
Tích Nhược tại thời điểm Lưu phu nhân kêu sợ hãi liền đột nhiên tròn mắt, hình như việc này là do nàng làm, nhưng nàng đã làm như thế nào? Khi nãy nàng tức giận, một cỗ nhiệt khí dâng lên, nhìn chằm chằm ngón tay kia chỉ hận bản thân khoong thể lập tức biến thành Đông Phương Bất Bại, cầm tú hoa châm làm vũ khí hung hăng đâm mấy châm vào ngón tay kiêu ngạo chướng mắt kia, kết quả liền nghe tiếng thét chói tay, mọi việc thành như hiện giờ.
Chẳng lẽ nàng kỳ thực sau khi xuyên qua nàng đã bộc phát siêu năng lực sao? Ánh mắt có thể tạo sát thương?
Lưu phu nhân vẫn còn đang ôm tay kêu đau, Trình phu nhân có vẻ đăm chiêu, về phần nha hoàn nô bộc hai người mang theo tới tự nhiên không dám có động tác gì, không có người nào ngăn cản Tích Nhược nữa, nàng liền mang theo Xuân Vũ thong dong trở về Thính Vũ các. Tích Nhược nóng lòng muốn làm rõ xem mình có siêu năng lực hay không, phân phó nha hoàn lui xuống không được quấy rầy, nàng một mình ở trong phòng tiến hành thử nghiệm.
Nhìn chằm chằm vòa chén trà trên bàn… không phản ứng! Có thể tại chén trà quá nặng, thôi đổi món khác nhẹ chút, mục tiêu liền đổi thành khăn lụa trên giường, đáng tiếc nàng nhìn đến đau cả mắt nhưng khăn lụa tuyệt đối không xảy ra phản ứng gì. Vì thế Tích Nhược như một trái bóng cao su bị xì, dựa vào trên giường tinh thần ỉu xìu.
Xem ra nàng chẳng có siêu năng lực gì hết, cũng phải, có thể xuyên qua sống lại một lần đã là thiên đại may mắn, nàng thế nào còn không biết chừng mực ham muốn có siêu năng lực chứ, tốt xấu gì nàng cũng đã có tu chân công pháp chẳng phải sao.
Đúng rồi… nàng có tu chân công pháp!
Nhớ đến chính mình thật là có tu chân công pháp, Tích Nhược liền nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, chậm rãi tiến vào trạng thái tu luyện. Đột nhiên nàng phát hiện mình có thể thấy được bên trong cơ thể mình, nguyên bản dòng khí thế nhưng ngưng kết thành chất lỏng, dọc theo quỹ tích đi khắp toàn thân, Tích Nhược thông qua tu chân công pháp nghiệm chứng thử, phát hiện cơ thể đã đột phá được tầng thứ nhất của công pháp, đạt tới tầng thứ hai có thể phóng thích chân nguyên ra ngoài, đồng thời nàng có thể nội thị các hoạt động bên trong cơ thể mình.
Tích Nhược theo chân nguyên đi khám phá thế giới bên trong cơ thể mình, từ trái tim đi tới bụng. Trời ạ, nàng thấy được một thịt cầu nho nhỏ, xuyên thấu qua một tầng chất lỏng nàng thấy được hình dáng của thai nhi, ngũ quan của bé đã hình thành, tứ chi cuộn lại, nhịp đập trái tim và hô hấp có cùng tiết tấu với nàng. Đáy lòng Tích Nhược trở nên thập phần mềm mại, đây là đứa nhỏ có huyết mạch tương liên với nàng, là thân nhân duy nhất của nàng ở thế giới này.
Ngẫm lại, nàng quả thật là nữ nhân do Hoàng Nhan Hồng Liệt mang từ ngoài về an trí ở trong phủ, nàng lại có thai, còn chưa có thân phận danh chính ngôn thuận, làm sao có thể khiến người khác không hiểu lầm được chứ, nhưng cho dù là vậy Tích Nhược càng nghĩ vẫn càng giận, không chỉ buồn bực Hoàng Nhan Hồng Liệt mà nàng còn giận chính nàng.
Đảo mắt hai nữ nhân lay động lòng người kia đã đi đến bên đình, thấy Tích Nhược cũng không nói gì chỉ trừng mắt nhìn nàng.
Tích Nhược vẫn ngồi yên không chủ động mở lời, nàng là phụ nữ có thai, mọi người lại không quen biết gì nhau cho nên nàng sẽ không đứng dậy chào đón. Chính là lúc đầu trong mắt hai người này có vẻ kinh diễm, tiếp theo liền thay bằng vẻ mặt thể hiện sự hèn mọn khinh thường khiến hai người vốn mỹ mạo liền trở nên thô tục.
Lúc này, một trong hai người mở miệng cười nói, “Trình tỷ tỷ, hôm qua ta chợt có nghe nói vương gia dẫn theo một nữ tử trở về, hôm nay nhìn thấy bộ dáng cũng chẳng phải tốt lắm, hừ, một kẻ hẹp hòi mà thôi.” Lưu phu nhân kỳ thật tuổi không lớn, bộ dáng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, kêu nàng phu nhân nhưng thật ra chỉ giống như một cô bé hư hỏng thôi.
“Ha ha, muội muội không nên nói thế, dù sao chúng ta đều là nữ nhân của vương gia, sau này mọi người đều là tỷ muội với nhau mà.” Trình phu nhân một mặt ôn nhu hòa khí nói, có điều Tích Nhược không hề bỏ sót sự ác ý hiện lên trong đáy mắt nàng.
“Ai là tỷ muội với ả chứ, hừ! Bất quá chỉ là một Tống nhân chẳng biết ở đâu chui ra.” Lưu phu nhân khinh thường cười nhạo.
“Ai chẳng biết trước giờ vương gia luôn luôn đau yêu muội nhất, muội muội chỉ cần nói hai câu muốn gì còn không phải đều được đáp ứng sao.” Trình phu nhân hiển nhiên thật biết diễn, một bên dùng khăn che miệng cười cười nói vậy, nhưng đáy mắt lại lộ ra nét khinh thường nhàn nhạt.
Lưu phu nhân nghe Trình phu nhân nói thế liền rất đắc ý, lập tức quay đầu lại cười duyên với Tích Nhược, “Đừng tưởng răng ngươi do vương gia tự mình mang về thì đắc ý, hừ, nữ nhân nào trong phủ này mà chưa từng được vương gia sủng ái chứ, vương gia cũng chỉ là đang thấy mới mẻ, chờ thêm vài ngày nữa ngài ấy sẽ trở lại bên cạnh ta, sẽ không bao giờ nhớ tới người nữa. Hahaha…”
Thị uy khoa trương lại giả tạo, Tích Nhược muốn trợn trắng mắt rồi, tuy rằng Trình phu nhân có vẻ thập phân thông minh, chỉ đứng ngoài châm ngòi để Lưu phu nhân nháo sự, nhưng kỳ thực cả hai đều là nữ nhân xuẩn ngốc, chạy đến trước mặt nàng thị uy đe dọa làm chi, có thời gian để đối phó nữ nhân khác không bằng dùng nó để đối phó với nam nhân còn hay hơn.
“Xuân Vũ, chúng ta về thôi, không biết mèo hoang ở đâu chạy đến đây, thật ồn ào.” Tích Nhược nhàn nhạt nói.
“Vâng.” Xuân Vũ vốn luôn luôn đứng sau Tích Nhược, liền tiến lên cẩn thận đỡ Tích Nhược đứng dậy.
Lưu phu nhân hiển nhiên chẳng phải người tốt tính gì, nghe Tích Nhược nói thế lại thấy nàng muốn đi liền tức giận chống nạnh chỉ tay vào Tích Nhược quát, “Đồ… Đồ tiện nhân này, ngươi dám chửi bản phu nhân là mèo hoang sao! Hôm nay ngươi đừng nghĩ có thể đi dễ dàng như thế!”
Tích Nhược hỏi nheo mắt lại, cảm giác có một cỗ tức giận đang dâng trào, khi còn nhỏ cha mẹ thương nàng như châu như bảo, sau này tuy rằng cha mẹ qua đời, nhưng chưa từng có người dám chỉ vào thẳng mặt nàng mà trách mắng như thế. Hôm nay bị nữ nhân này ngắn đón thị uy đã không thú vị rồi, hiện tại còn dám làm thế với nàng.
“A…” Lưu phu nhân đột nhiên kêu lên sợ hãi, thu hồi ngón tay đang chỉ vào mặt Tích Nhược, tay kia thì nắm chặt lấy ngón tay đó.
“Muội sao thế?” Trình phu nhân thấy Lưu phu nhân vừa nãy còn đang vênh mặt hất hàm đột nhiên lại kêu lên sợ hãi, liền nghi hoặc hỏi.
“Ngón tay… đau quá… giống như bị kim đâm vào vậy.” Lưu phu nhân vừa kêu đau vừa oán hận, ánh mắt bắt đầu hồng hồng nước mắt dâng trào.
Trình phu nhân thấy Lưu phu nhân kêu đáng thương liền cầm tay nàng ta lên xem thủ, chỉ thấy ngón tay đó hết thảy đều bình thường, không hồng không thũng càng không có dấu kim đâm, trong lòng liền nhi hoặc chẳng lẽ Lưu phu nhân là đang giả bộ, chẳng lẽ bình thường dáng vẻ ngu xuẩn luôn xúc động của nàng ta đều là giả bộ để thu hút sủng ái, ân, xem ra nàng vẫn phải tuyệt đối cẩn thận đề phòng nàng ta.
Tích Nhược tại thời điểm Lưu phu nhân kêu sợ hãi liền đột nhiên tròn mắt, hình như việc này là do nàng làm, nhưng nàng đã làm như thế nào? Khi nãy nàng tức giận, một cỗ nhiệt khí dâng lên, nhìn chằm chằm ngón tay kia chỉ hận bản thân khoong thể lập tức biến thành Đông Phương Bất Bại, cầm tú hoa châm làm vũ khí hung hăng đâm mấy châm vào ngón tay kiêu ngạo chướng mắt kia, kết quả liền nghe tiếng thét chói tay, mọi việc thành như hiện giờ.
Chẳng lẽ nàng kỳ thực sau khi xuyên qua nàng đã bộc phát siêu năng lực sao? Ánh mắt có thể tạo sát thương?
Lưu phu nhân vẫn còn đang ôm tay kêu đau, Trình phu nhân có vẻ đăm chiêu, về phần nha hoàn nô bộc hai người mang theo tới tự nhiên không dám có động tác gì, không có người nào ngăn cản Tích Nhược nữa, nàng liền mang theo Xuân Vũ thong dong trở về Thính Vũ các. Tích Nhược nóng lòng muốn làm rõ xem mình có siêu năng lực hay không, phân phó nha hoàn lui xuống không được quấy rầy, nàng một mình ở trong phòng tiến hành thử nghiệm.
Nhìn chằm chằm vòa chén trà trên bàn… không phản ứng! Có thể tại chén trà quá nặng, thôi đổi món khác nhẹ chút, mục tiêu liền đổi thành khăn lụa trên giường, đáng tiếc nàng nhìn đến đau cả mắt nhưng khăn lụa tuyệt đối không xảy ra phản ứng gì. Vì thế Tích Nhược như một trái bóng cao su bị xì, dựa vào trên giường tinh thần ỉu xìu.
Xem ra nàng chẳng có siêu năng lực gì hết, cũng phải, có thể xuyên qua sống lại một lần đã là thiên đại may mắn, nàng thế nào còn không biết chừng mực ham muốn có siêu năng lực chứ, tốt xấu gì nàng cũng đã có tu chân công pháp chẳng phải sao.
Đúng rồi… nàng có tu chân công pháp!
Nhớ đến chính mình thật là có tu chân công pháp, Tích Nhược liền nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, chậm rãi tiến vào trạng thái tu luyện. Đột nhiên nàng phát hiện mình có thể thấy được bên trong cơ thể mình, nguyên bản dòng khí thế nhưng ngưng kết thành chất lỏng, dọc theo quỹ tích đi khắp toàn thân, Tích Nhược thông qua tu chân công pháp nghiệm chứng thử, phát hiện cơ thể đã đột phá được tầng thứ nhất của công pháp, đạt tới tầng thứ hai có thể phóng thích chân nguyên ra ngoài, đồng thời nàng có thể nội thị các hoạt động bên trong cơ thể mình.
Tích Nhược theo chân nguyên đi khám phá thế giới bên trong cơ thể mình, từ trái tim đi tới bụng. Trời ạ, nàng thấy được một thịt cầu nho nhỏ, xuyên thấu qua một tầng chất lỏng nàng thấy được hình dáng của thai nhi, ngũ quan của bé đã hình thành, tứ chi cuộn lại, nhịp đập trái tim và hô hấp có cùng tiết tấu với nàng. Đáy lòng Tích Nhược trở nên thập phần mềm mại, đây là đứa nhỏ có huyết mạch tương liên với nàng, là thân nhân duy nhất của nàng ở thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.