Xuyên Qua Thành Bao Tích Nhược
Chương 16: Bước đầu tự lập – Học thêu.
Đãi Phóng Sắc Vi
09/03/2017
Tích Nhược lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm mẫu tử, có một sinh mệnh
bé nhỏ đang dần trưởng thành trong bụng nàng. Mặc dù từ một tháng trước
nàng đã biết mình xuyên qua thành phụ nữ có thai, không lâu sau sẽ sinh
em bé, nhưng nàng chưa bao giờ có cảm nhận như thế này.
Ngay từ đầu, nàng chỉ biết bản thân đang mang thai Dương Khang – nhân vật phụ đầy bi kịch của nguyên tác, sinh ra chỉ vì đối đầu với Quách Tĩnh, nàng cũng đã từng nghĩ tới chuyện sinh hắn ra sau đó nuôi dạy hắn đến khi hắn trưởng thành. Nhưng bất quá với nàng đứa bé chỉ là do tiếp thu lại từ “Bao Tích Nhược” mà thôi.
Nhưng hiện tại, sự vui sướng này lại phát ra từ nội tâm của nàng, sự háo hức chờ đợi đứa bé ra đời, nàng muốn thật sự yêu thương hắn, cho hắn mọi thứ tốt nhất có thể. Nghĩ đến những việc hắn sẽ gặp phải trong nguyên tác khiến nàng đau lòng, nàng muốn thay đổi sự bất hạnh của hắn, nàng phải bảo vệ đứa nhỏ của mình. Phản phất trong nháy mắt, Tích Nhược đã hoàn thành quá trình chuyển biến tâm tư từ một nữ hài nhi thành một mẫu thân đúng nghĩa.
Tích Nhược nhìn thai nhi bé nhỏ, thầm nghĩ muốn sờ hắn nhưng hiện tại nàng chỉ là một luồng ý thức trong cơ thế, làm sao chạm vào hắn được. Tích Nhược cố gắng khống chế chân nguyên cuối cùng phát hiện trong môi trường nước ối, chân nguyên của nàng hoạt động càng khoan khoái dễ dàng, cẩn thận chạm vào hắn Tích Nhược vui mừng phát hiện hắn đột nhiên giật giật cái chân nhỏ của mình. Nàng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Trong lòng tràn đầy hạnh phúc cùng chờ đợi, Tích Nhược rơi vào giấc mộng, bên tai giống như nghe giọng nói của Xuân Vũ, “Sáng nay… hoa viên… Trình phu nhân… Lưu phu nhân… vô lễ… sinh khí… nhốt mình trong phòng… không cho ai vào… vẫn chưa ăn tối…”
“Tốt… chiếu cố… về sau… không cho vào…” Tiếp theo lại có tiếng Hoàng Nhan Hồng Liệt trả lời, trong giọng nói đang cố nhỏ giọng, đè nén tức giận. Tích Nhược giật mình tỉnh lại, phát hiện ánh sáng trong phòng ảm đạm, chỉ có ánh sáng từ cây nến đang phát ra.
“Phu nhân đã tỉnh!” Tích Nhược quay đầu nhìn lại thì ra là Hạ Hà, nàng đang ngồi bên cạnh bàn, thấy nàng tỉnh liền lập tức lên tiếng. Nguyên lại khi nàng ngủ luôn có người trông chừng cạnh bên, hôm nay làm sao mà nàng lại không phát hiện vậy chứ? Nghĩ lại chắc có lẽ là do lần đầu dùng nội thị nên mệt mỏi khiến nàng ngủ say.
Tích Nhược chống người ngồi dậy, Hạ Hà chạy nhanh chỉnh lại gối để nàng tựa lưng vào, sau đó quy củ đứng cạnh bên hỏi nàng, “Phu nhân có đói bụng không? Phòng bếp có nấu cháo tổ yến, để nô tỳ bưng tới cho người dùng.”
Hạ Hà nhắc tới cơm, Tích Nhược liền thấy đói bụng, buổi sáng nàng mới chỉ ăn một ít cháo loãng, trưa lại chưa ăn gì, hiện tại đã là buổi tối, bụng làm sao mà không đói được chứ? Vì thế liền gật đầu đồng ý với đề nghị của Hạ Hà. Hạ Hà đi một chốc liền quay lại, phía sau là Đông Tuyết đang bưng khay.
Cháo tổ yến ăn rất ngon nhưng có chút ngấy, Tích Nhược ăn hai miếng thêm một ít điểm tâm liền ngừng lại. Hạ Hà hầu hạ nàng xúc miệng, Tích Nhược ngồi trên giường nhớ lại đoạn đối thoại của Xuân Vũ và Hoàng Nhan Hồng Liệt nàng nghe được trong mộng liền hỏi, “Xuân Vũ đâu?”
“Xuân Vũ tỷ tỷ đang giáo huấn các tiểu nha đầu và bà tử trong viện, thật là uy phong.” Hạ Hà nhìn thần sắc của Tích Nhược, không thấy nàng giận liền khôi phục tính tình hoạt bát của mình, thuật lại mọi việc rất là sinh động.
Tích Nhược biết, nhóm người Xuân Vũ hiện tại chính là đại nha hoàn thiếp thân, bình thường đều do các nàng ấy hầu hạ nàng, nhưng kỳ thực Thính Vũ các còn có các nha hoàn nhị đẳng, tam đẳng và thô sử bà tử.
Tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng thời điểm còn là trạch nữ, tiểu thuyết cung đấu hay trạch đấu nàng đều đã từng xem qua. Nha hoàn cùng thô sử bà tử chẳng phải là những người dễ bị thu mua hoặc là gián điệp do người khác xếp vào hay sao, bốn đại nha hoàn vốn là do Hoàng Nhan Hồng Liệt an bày cho nàng tự nhiên là người của hắn, nhưng những người khác liền không nhất định thế, bằng không làm sao mà hôm qua nàng vừa tới Triệu vương phủ, hôm nay đã có hai nữ nhân tới thị uy với nàng chứ, cố tình còn chọn đúng thời điểm Hoàng Nhan Hồng Liệt không có ở bên cạnh nàng.
“Vừa rồi vương gia có tới.” Hạ Hà nhìn nhìn Tích Nhược, thấy nàng không có biểu tình đặc biệt, còn nói thêm, “Xuân Vũ đã kể lại mọi việc với vương gia, hôm nay hai vị phu nhân thật sự đã khi dễ người, người cứ yên tâm đi, vương gia sẽ giúp người hả giận.”
“A, tiểu nha đầu ngươi tức giận gì vậy?” Tích Nhược thấy bộ dáng tức giận của nàng thật buồn cười.
“Các nàng bình thường luôn rêu rao ương ngạch, hôm nay cư nhiên dám đến đây khi dễ phu nhân, nếu có Hạ Hà ở đó…” Hạ Hà ý chí chiến đấu sôi sục nói.
“Nếu ngươi có ở đó thì có thể làm gì?” Đông Tuyết ở một bên buồn cười đáp lời.
“Nếu Hạ Hà có mặt, Hạ Hà cũng không thể làm gì được.” Hạ Hà ủ rũ nói.
“Ha ha ha…” Tích Nhược biết rõ hai nha đầu này đang chọc cho nàng vui, tiểu bộ dáng của Hạ Hà quả thật rất buồn cười, bất quá nàng nói rất đúng, các nàng tuy là do Hoàng Nhan Hồng Liệt phái tới, cho dù có chút thể diện nhưng cho cùng làm sao dám chống đối lại cơ thiếp của Hoàng Nhan Hồng Liệt chứ.
Làm sao có ai có thể từng thời từng khắc bảo hộ được nàng chứ, liền tính là Hoàng Nhan Hồng Liệt có tâm nhưng làm sao có thể không có lúc sơ sẩy, lại nói kỳ thực từ khi nàng tới đây, mọi việc đã có nhiều thay đổi, Bao Tích Nhược cũng đã không còn là một người, Hoàng Nhan Hồng Liệt còn có thể bên cạnh nàng cả đời sao? Chẳng lẽ nàng phải giống như Bao Tích Nhược trong nguyên tác, luôn nhu nhược chờ Hoàng Nhan Hồng Liệt bảo hộ?
Không, nàng chỉ có thể dựa vào chính nàng .
Ánh nến lay động, ánh mắt cùng thần sắc của Tích Nhược càng lúc càng kiên định.
Sáng sớm hôm sau, Tích Nhược dùng bữa sáng xong liền nói với nha hoàn, “Có kim chỉ không? Ta muốn làm chút nữ hồng.”
“Có ạ, phu nhân muốn thêu gì? Tuy rằng nô tỳ tay nghề thô thiển nhưng có thể vì phu nhân cống hiến sức lực ạ.” Thu Sương đáp.
“Ta chỉ muốn thêu thùa chút giết thời gian thôi, người đi lấy đến đây đi.” Tích Nhược phân phó nói.
“Vâng.” Thu Sương ra ngoài lấy vào một rổ đựng các dụng cụ làm nữ hồng cùng một ít vải bố màu xanh.
Tích Nhược cầm lấy kim thêu, bắt đầu bước tự lập đầu tiên của mình – học thêu!
Đêm qua Tích Nhược đã tính xong, nàng có thể phóng chân nguyên để đả thương người khác, không một dấu vết khiến người khác khó lòng phòng bị, so ra còn lợi hại hơn tú hoa châm của Đông Phương Bất Bại nữa. Nhưng trong thế giới võ hiệp này việc điệu thấp khả năng của bản thân vẫn là vương đạo, để tránh chuốc họa vào thân, nàng quyết định sẽ dùng tú hoa châm làm vũ khí của mình.
Nhưng chỉ dùng châm không vẫn chưa đủ, lực sát thương của tú hoa châm có lớn hay không còn phải xem công kích vào vị trí nào trên cơ thể, nếu tùy tiện đâm vào cùng lắm chỉ làm người ta đau một cái rồi thôi, nhưng nếu đâm trúng huyệt đạo, hừ hừ, vậy hiệu quả sẽ không chỉ là một cộng một bằng hai nữa đâu.
Nhưng ăn cơm cũng phải ăn từng ngụm, võ công cũng cần phải luyện tập từng bước. Hiện tại trước tiên nàng cần phải luyện tập tốt nữ hồng, bởi vì người không giỏi thêu thùa mà luôn mang theo kim chỉ bên người sẽ rất kỳ quái, sẽ khiến người khác nghi ngờ không có ý nghĩa che giấu gì nữa. Về sau nữa nàng sẽ tìm mấy bản y thuật để học nhận biết huyệt vị như thế nào giúp gia tăng lực công kích.
Ngay từ đầu, nàng chỉ biết bản thân đang mang thai Dương Khang – nhân vật phụ đầy bi kịch của nguyên tác, sinh ra chỉ vì đối đầu với Quách Tĩnh, nàng cũng đã từng nghĩ tới chuyện sinh hắn ra sau đó nuôi dạy hắn đến khi hắn trưởng thành. Nhưng bất quá với nàng đứa bé chỉ là do tiếp thu lại từ “Bao Tích Nhược” mà thôi.
Nhưng hiện tại, sự vui sướng này lại phát ra từ nội tâm của nàng, sự háo hức chờ đợi đứa bé ra đời, nàng muốn thật sự yêu thương hắn, cho hắn mọi thứ tốt nhất có thể. Nghĩ đến những việc hắn sẽ gặp phải trong nguyên tác khiến nàng đau lòng, nàng muốn thay đổi sự bất hạnh của hắn, nàng phải bảo vệ đứa nhỏ của mình. Phản phất trong nháy mắt, Tích Nhược đã hoàn thành quá trình chuyển biến tâm tư từ một nữ hài nhi thành một mẫu thân đúng nghĩa.
Tích Nhược nhìn thai nhi bé nhỏ, thầm nghĩ muốn sờ hắn nhưng hiện tại nàng chỉ là một luồng ý thức trong cơ thế, làm sao chạm vào hắn được. Tích Nhược cố gắng khống chế chân nguyên cuối cùng phát hiện trong môi trường nước ối, chân nguyên của nàng hoạt động càng khoan khoái dễ dàng, cẩn thận chạm vào hắn Tích Nhược vui mừng phát hiện hắn đột nhiên giật giật cái chân nhỏ của mình. Nàng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Trong lòng tràn đầy hạnh phúc cùng chờ đợi, Tích Nhược rơi vào giấc mộng, bên tai giống như nghe giọng nói của Xuân Vũ, “Sáng nay… hoa viên… Trình phu nhân… Lưu phu nhân… vô lễ… sinh khí… nhốt mình trong phòng… không cho ai vào… vẫn chưa ăn tối…”
“Tốt… chiếu cố… về sau… không cho vào…” Tiếp theo lại có tiếng Hoàng Nhan Hồng Liệt trả lời, trong giọng nói đang cố nhỏ giọng, đè nén tức giận. Tích Nhược giật mình tỉnh lại, phát hiện ánh sáng trong phòng ảm đạm, chỉ có ánh sáng từ cây nến đang phát ra.
“Phu nhân đã tỉnh!” Tích Nhược quay đầu nhìn lại thì ra là Hạ Hà, nàng đang ngồi bên cạnh bàn, thấy nàng tỉnh liền lập tức lên tiếng. Nguyên lại khi nàng ngủ luôn có người trông chừng cạnh bên, hôm nay làm sao mà nàng lại không phát hiện vậy chứ? Nghĩ lại chắc có lẽ là do lần đầu dùng nội thị nên mệt mỏi khiến nàng ngủ say.
Tích Nhược chống người ngồi dậy, Hạ Hà chạy nhanh chỉnh lại gối để nàng tựa lưng vào, sau đó quy củ đứng cạnh bên hỏi nàng, “Phu nhân có đói bụng không? Phòng bếp có nấu cháo tổ yến, để nô tỳ bưng tới cho người dùng.”
Hạ Hà nhắc tới cơm, Tích Nhược liền thấy đói bụng, buổi sáng nàng mới chỉ ăn một ít cháo loãng, trưa lại chưa ăn gì, hiện tại đã là buổi tối, bụng làm sao mà không đói được chứ? Vì thế liền gật đầu đồng ý với đề nghị của Hạ Hà. Hạ Hà đi một chốc liền quay lại, phía sau là Đông Tuyết đang bưng khay.
Cháo tổ yến ăn rất ngon nhưng có chút ngấy, Tích Nhược ăn hai miếng thêm một ít điểm tâm liền ngừng lại. Hạ Hà hầu hạ nàng xúc miệng, Tích Nhược ngồi trên giường nhớ lại đoạn đối thoại của Xuân Vũ và Hoàng Nhan Hồng Liệt nàng nghe được trong mộng liền hỏi, “Xuân Vũ đâu?”
“Xuân Vũ tỷ tỷ đang giáo huấn các tiểu nha đầu và bà tử trong viện, thật là uy phong.” Hạ Hà nhìn thần sắc của Tích Nhược, không thấy nàng giận liền khôi phục tính tình hoạt bát của mình, thuật lại mọi việc rất là sinh động.
Tích Nhược biết, nhóm người Xuân Vũ hiện tại chính là đại nha hoàn thiếp thân, bình thường đều do các nàng ấy hầu hạ nàng, nhưng kỳ thực Thính Vũ các còn có các nha hoàn nhị đẳng, tam đẳng và thô sử bà tử.
Tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng thời điểm còn là trạch nữ, tiểu thuyết cung đấu hay trạch đấu nàng đều đã từng xem qua. Nha hoàn cùng thô sử bà tử chẳng phải là những người dễ bị thu mua hoặc là gián điệp do người khác xếp vào hay sao, bốn đại nha hoàn vốn là do Hoàng Nhan Hồng Liệt an bày cho nàng tự nhiên là người của hắn, nhưng những người khác liền không nhất định thế, bằng không làm sao mà hôm qua nàng vừa tới Triệu vương phủ, hôm nay đã có hai nữ nhân tới thị uy với nàng chứ, cố tình còn chọn đúng thời điểm Hoàng Nhan Hồng Liệt không có ở bên cạnh nàng.
“Vừa rồi vương gia có tới.” Hạ Hà nhìn nhìn Tích Nhược, thấy nàng không có biểu tình đặc biệt, còn nói thêm, “Xuân Vũ đã kể lại mọi việc với vương gia, hôm nay hai vị phu nhân thật sự đã khi dễ người, người cứ yên tâm đi, vương gia sẽ giúp người hả giận.”
“A, tiểu nha đầu ngươi tức giận gì vậy?” Tích Nhược thấy bộ dáng tức giận của nàng thật buồn cười.
“Các nàng bình thường luôn rêu rao ương ngạch, hôm nay cư nhiên dám đến đây khi dễ phu nhân, nếu có Hạ Hà ở đó…” Hạ Hà ý chí chiến đấu sôi sục nói.
“Nếu ngươi có ở đó thì có thể làm gì?” Đông Tuyết ở một bên buồn cười đáp lời.
“Nếu Hạ Hà có mặt, Hạ Hà cũng không thể làm gì được.” Hạ Hà ủ rũ nói.
“Ha ha ha…” Tích Nhược biết rõ hai nha đầu này đang chọc cho nàng vui, tiểu bộ dáng của Hạ Hà quả thật rất buồn cười, bất quá nàng nói rất đúng, các nàng tuy là do Hoàng Nhan Hồng Liệt phái tới, cho dù có chút thể diện nhưng cho cùng làm sao dám chống đối lại cơ thiếp của Hoàng Nhan Hồng Liệt chứ.
Làm sao có ai có thể từng thời từng khắc bảo hộ được nàng chứ, liền tính là Hoàng Nhan Hồng Liệt có tâm nhưng làm sao có thể không có lúc sơ sẩy, lại nói kỳ thực từ khi nàng tới đây, mọi việc đã có nhiều thay đổi, Bao Tích Nhược cũng đã không còn là một người, Hoàng Nhan Hồng Liệt còn có thể bên cạnh nàng cả đời sao? Chẳng lẽ nàng phải giống như Bao Tích Nhược trong nguyên tác, luôn nhu nhược chờ Hoàng Nhan Hồng Liệt bảo hộ?
Không, nàng chỉ có thể dựa vào chính nàng .
Ánh nến lay động, ánh mắt cùng thần sắc của Tích Nhược càng lúc càng kiên định.
Sáng sớm hôm sau, Tích Nhược dùng bữa sáng xong liền nói với nha hoàn, “Có kim chỉ không? Ta muốn làm chút nữ hồng.”
“Có ạ, phu nhân muốn thêu gì? Tuy rằng nô tỳ tay nghề thô thiển nhưng có thể vì phu nhân cống hiến sức lực ạ.” Thu Sương đáp.
“Ta chỉ muốn thêu thùa chút giết thời gian thôi, người đi lấy đến đây đi.” Tích Nhược phân phó nói.
“Vâng.” Thu Sương ra ngoài lấy vào một rổ đựng các dụng cụ làm nữ hồng cùng một ít vải bố màu xanh.
Tích Nhược cầm lấy kim thêu, bắt đầu bước tự lập đầu tiên của mình – học thêu!
Đêm qua Tích Nhược đã tính xong, nàng có thể phóng chân nguyên để đả thương người khác, không một dấu vết khiến người khác khó lòng phòng bị, so ra còn lợi hại hơn tú hoa châm của Đông Phương Bất Bại nữa. Nhưng trong thế giới võ hiệp này việc điệu thấp khả năng của bản thân vẫn là vương đạo, để tránh chuốc họa vào thân, nàng quyết định sẽ dùng tú hoa châm làm vũ khí của mình.
Nhưng chỉ dùng châm không vẫn chưa đủ, lực sát thương của tú hoa châm có lớn hay không còn phải xem công kích vào vị trí nào trên cơ thể, nếu tùy tiện đâm vào cùng lắm chỉ làm người ta đau một cái rồi thôi, nhưng nếu đâm trúng huyệt đạo, hừ hừ, vậy hiệu quả sẽ không chỉ là một cộng một bằng hai nữa đâu.
Nhưng ăn cơm cũng phải ăn từng ngụm, võ công cũng cần phải luyện tập từng bước. Hiện tại trước tiên nàng cần phải luyện tập tốt nữ hồng, bởi vì người không giỏi thêu thùa mà luôn mang theo kim chỉ bên người sẽ rất kỳ quái, sẽ khiến người khác nghi ngờ không có ý nghĩa che giấu gì nữa. Về sau nữa nàng sẽ tìm mấy bản y thuật để học nhận biết huyệt vị như thế nào giúp gia tăng lực công kích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.