Xuyên Qua Thành Lâm Triều Anh

Chương 20: Được và mất

Thu Thủy Tình

06/12/2014

Ngoài sơn động, tiếng thác nước trút nước xuống ‘ầm ầm’, lúc đầu trong sơn động tối om, giờ được treo vài viên Dạ Minh Châu, khiến sơn động sáng như ban ngày.

Mái tóc dài của Lâm Triều Anh tùy ý buông xuống, mười ngón tay trắng nõn, thon dài gảy dây đàn. Tiếng đàn tùy tâm mà gảy, lên cao xuống thấp tùy ý, cùng với tiếng nước từ bên ngoài truyền vào lại càng tăng thêm sức mạnh. Mười ngón tay nàng lưu loát gảy đàn cổ, sau đó tập trung suy nghĩ, tay phải vừa nhấc, vài tiếng "choang choang" vang lên, sau đó một loạt chén sứ cách nàng không xa vỡ ra, lên tiếng trả lời nàng.

Nàng trợn mắt nhìn, thật sự vỡ?

Mấy ngày nay, trừ bỏ tu luyện nội công tâm pháp trên Cửu Âm Chân Kinh để trừ độc, cảm thấy chán đến chết. Chợt nhớ tới ngày trước từng xem qua Lục Chỉ Cầm Ma, có thể âm công (công kích bằng âm thanh), lại nghĩ tới tiếng đàn ngày trước của nàng có chứa nội lực, có thể truyền đi thật xa, nhưng tu vi âm luật của nàng kém hơn Hoàng Dược Sư, không thể giống hắn thổi một khúc Bích Hải Triều Sinh như vậy, dung hợp võ học cùng âm luật lại vô cùng tốt, vô hình mà đả thương người. Nhưng nàng lại nghĩ, Hoàng Dược Sư vô hình đả thương người, nàng có thể làm tốt thứ hai sau hắn, hữu hình đả thương người. Ngày đó trong biệt viện ở Dương Châu, mỗi lần Hồng Thất Công tới quấy rầy nàng khi nàng đang đánh đàn, nàng cũng dùng dây đàn bắn ra nội lực đi công kích hắn, chẳng qua là vì cự ly gần, cho nên đó chỉ là một trò chơi trẻ con. Tuy nhiên nếu dụng tâm nghiên cứu, nói không chừng đàn cổ cũng có thể trở thành vũ khí của nàng thì sao?

Kỳ thật không chỉ Lâm Triều Anh có chút kinh ngạc, mà ngay cả Vương Trùng Dương cũng có chút kinh ngạc. Lúc hắn trở về thấy Lâm Triều Anh đang chuyên tâm đánh đàn, bộ dáng trên mặt như có điều suy nghĩ, tất nhiên, hắn cũng thấy được một hàng chén sứ kia, lúc ấy trong lòng cũng có chút buồn bực, nàng lấy chỗ bát này làm cái gì? Thấy nàng cư nhiên có thể dùng tiếng đàn đánh vỡ những cái chén sứ này, mới bừng tỉnh đại ngộ.

"Mấy ngày nay, tựa hồ thu hoạch của cô nương không ít." Vương Trùng Dương đứng ở chỗ những cái bát vỡ, mỉm cười nhìn về phía Lâm Triều Anh.

Lâm Triều Anh nâng mắt nhìn về phía hắn, "Buồn bực lâu như vậy, cũng nên có chút tâm đắc, đạo trưởng nói có đúng không?" Trước kia nàng cảm thấy Vương Trùng Dương là một người đơn giản, hiện giờ ngẫm lại đó đều là ảo giác, Vương Trùng Dương có rất nhiều bảo bối, thí dụ như huyệt động này cùng mấy viên Dạ Minh Châu vô giá kia, cũng không biết làm sao mà hắn có được. Người nam nhân này nhìn thì đạo đức tốt, kì thực bên trong chứa không biết bao nhiêu gian trá. May mà có Hồng Thất Công và Hoàng Dược Sư, khi nhắc tới bọn họ có khi còn có vài phần kính nể.

Vương Trùng Dương khom người, nhặt những cái chén sứ đã bị vỡ này lên. Lâm Triều Anh vốn là người vừa có tài vừa thông minh, hơn nữa, tu vi âm luật từ trước đến nay không tồi, hiện giờ đột nhiên phát minh ra ý tưởng như vậy, muốn dùng tiếng đàn làm vũ khí cũng không có gì kỳ quái. Nghĩ nghĩ, hắn lại nói thêm: "Nếu quả thật muốn dùng tiếng đàn làm vũ khí, thì quần công (đánh đám đông) là tốt nhất, nhưng không nên đấu lâu." Lúc đánh đàn, nội lực sẽ phải liên tục ngưng tụ ở đầu ngón tay, mục tiêu càng nhiều càng tốt, bởi vì như vậy có thể có cơ hội bớt lãng phí nội lực. Nhưng nếu đấu một minh, thì không thích hợp dùng âm công, cùng dạng nội lực đó, mục tiêu nếu chỉ cps một, sẽ chỉ khiến hao tổn nội lực, hơn nữa không thể đạt tới hiệu quả là đánh lui địch.

Lâm Triều Anh nghe vậy, gật đầu "Ừ" một tiếng.Bàn về ngộ tính trên phương diện võ học, nàng kém Lâm Triều Anh trước kia, cũng không nhanh nhạy hơn Vương Trùng Dương, đối với lời nói này của Vương Trùng Dương, nàng cũng hiểu được ý tứ của hắn.

Vương Trùng Dương có chút mỉm cười nhìn về phía nàng, hắn cảm thấy được những năm gần đây tính tình cô nương này cải biến rất nhiều, đã không còn lạnh lùng như trước, trở nên hiền hoà hơn, nhưng kì thực ngày thường ở trước mặt người khác cũng giương nanh múa vuốt không ít, kiêu ngạo lại bá đạo. Bây giờ lại phát hiện thấy, đó cũng chỉ là ra vẻ, bản chất của Lâm Triều Anh, không phải người không hiểu lí lẽ, ngẫu nhiên lúc không đề phòng, trên người sẽ bớt đi những thứ đó, mang vài phần ý tứ mềm mại khó mà có được. Chẳng qua, cơ hội nàng rút đi phòng bị rất ít mà thôi. Mặt mày nàng lúc này vẫn có vẻ phô trương, chỉ là vài phần thần sắc kia, khiến người ta có cảm giác nàng có tươi đẹp hơn vài phần.

Hắn đang muốn nhặt mấy mảnh bát nhỏ lên để qua một bên, lại nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, quay đầu lại, thấy thân mình Lâm Triều Anh chao đảo, sắp ngã sấp xuống. Trong đầu còn không kịp nghĩ nhiều lắm, vứt mảnh bát nhỏ đang cầm trên tay ném xuống mặt đất, bóng dáng màu đen chợt lóe, cánh tay dài đã ôm eo nhỏ nhắn của Lâm Triều Anh, ôm nàng vào trong lồng ngực.

Lúc Lâm Triều Anh đứng lên, bởi vì ngồi lâu mà làm cho máu không lưu thông, lúc đứng lên trước mắt liền tối sầm, bên người lại không có đồ vật để vịn vào, trong lòng cả kinh, nghĩ lúc này chắc nguy rồi. Vừa mới nghĩ xong, cả người liền đổ vào một bức tường người.



Nàng ngẩn người, nhìn chăm chú vật liệu may mặc màu đen trước mắt. Hai tay của nàng đang để tại trên vật liệu may mặc màu đen kia, thậm chí, tay phải của nàng có thể cảm giác được, dưới tay nàng, chính là trái tim của nam nhân , một chút lại một chút nhảy lên. Mà cánh tay hắn đang ôm hông của nàng. . . . . . Nàng chậm rãi ngẩng đầu, chống lại cặp con ngươi đen kia.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, nói nhỏ hỏi: "Cô nương có khỏe không?"

Có khỏe không?

Lâm Triều Anh trầm mặc, buông tay đang để ở trước ngực hắn xuống , "Rất tốt."

Hắn chậm rãi buông cánh tay dài đang ôm bên hông nàng, kéo dài ra khoảng cách trong lúc đó của hai người, ôn tồn nói: "Tuy rằng nội lực của cô nương đã luyện trở về được bảy tám phần, nhưng dư độc trên người dư độc chưa hết, thân thể khó tránh khỏi suy yếu. Cửu Âm Chân Kinh mặc dù có khả năng tẩy tủy gân cốt, nhưng độc quái xà lại cực kỳ bá đạo, tồn tại ở trong cơ thể cô nương một thời gian dài, cho dù độc tố có thể tiêu hết, trên người của cô nương cũng sẽ lưu lại mầm mống." Độc tố giải trừ, nàng cũng nhân cơ hội tu luyện võ công cao hơn một bậc trên Cửu Âm Chân Kinh, nhưng thân thể đã từng bị thương tổn cũng không thể thay đổi được.

Lâm Triều Anh nghe vậy, mày nhíu lại . Nàng chỉ biết trên đời này không có chuyện gì thập toàn thập mỹ , nàng có thể giải trừ độc tố trong cơ thể, bảo trụ mạng nhỏ đã là rất may mắn rồi , hiện giờ lại tập được nội công tâm pháp của Cửu Âm Chân Kinh, đương nhiên phải trả giá lớn tương ứng đại giới này. May mà, cái đại giới này cũng không phải không trả nổi, dù sao, có cái đại giới gì có thể so sánh với tánh mạng của mình?

Vương Trùng Dương nhìn bộ dáng nàng nhíu mày lại, ho nhẹ một tiếng, sau đó từ trong tay áo lấy ra một quyển kinh thư cho nàng.

Lâm Triều Anh sửng sốt, tiếp nhận kinh thư lật ra xem, có chút kinh ngạc nhìn về phía Vương Trùng Dương."Đạo trưởng muốn ta luyện võ công này?" Lúc trước nàng luyện là một phần nội công trên Cửu Âm Chân Kinh, mà hiện tại Vương Trùng Dương đưa cho nàng, là ngoại công (chiêu thức) Cửu Âm Chân Kinh.

Vương Trùng Dương đối với vấn đề mà Lâm Triều Anh hỏi cũng không đáp, chỉ nói: "Ta có chuyện quan trọng phải rời đi mấy ngày, mang kinh thư ở trên người cũng không tiện, cho nên giao cho cô nương thay ta bảo quản. Khi trở về cô nương lại trả kinh thư lại cho ta thì tốt rồi ."

Lâm Triều Anh chớp chớp cặp con ngươi kia, nhìn Vương Trùng Dương, "Đạo trưởng phải rời đi?" Gần hai tháng thời gian, bởi vì vẫn có hắn làm bạn, tựa hồ đã muốn hình thành một loại thói quen. Chợt nghe hắn nói phải rời đi mấy ngày, trong lòng không hiểu sao sinh ra vài phần cảm giác quái dị.

Vương Trùng Dương gật đầu, "Nội công của cô nương đã trở về hơn phân nửa, đã có năng lực tự bảo vệ mình .Hơn nữa đây là cơ quan trong Cổ Mộ, người bên ngoài cũng không biết được, một mình cô nương ở chỗ này, thực an toàn. Phòng bên cạnh có tích trữ lương khô, cô nương không cần lo lắng về vấn đề thức ăn." Ngừng lại một chút, hắn lại nhìn về phía Lâm Triều Anh, nói: "Ta sẽ mau chóng trở về."



Lâm Triều Anh cúi đầu, mười ngón tay vuốt vuốt trên váy dài, lạnh nhạt nói: "Nếu đạo trưởng có việc thì rời đi đi, xử lý cho tốt chuyện của ngươi. Bây giờ ta cũng không phải là kẻ trói gà không chặt, sẽ tự chăm lo cho mình tốt."

Vương Trùng Dương "Ừ" một tiếng, sau đó còn nói: "Ta đi đây. Cô nương. . . . . . bảo trọng, an tâm luyện công." Nói xong, người đã đi theo phương hướng thác nước, tiếp theo bóng dáng màu đen nhoáng lên một cái, đã không còn bóng dáng.

Đêm khuya, tiếng nước trút như trước, lúc đầu trong sơn động có bốn viên Dạ Minh Châu, lúc này đã gỡ xuống ba viên, chỉ một viên trơ trọi ở trên vách đá. Trên giường đá, một nữ tử đang nằm nghiêng người, hai mắt nhắm nghiền, hai tay không an phận thò ra bên ngoài tấm thảm lông mỏng manh.

Một bóng dáng cao to, lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trong hang đá, sắc mặt có chút phức tạp nhìn người đang ngủ mơ kia, nàng luôn thiếu tính cảnh giác mà người luyện võ nên có. Hắn nhìn dung nhan khi ngủ say của nàng, sau đó đầu ngón tay bắn ra một đạo nội lực, điểm trúng huyệt ngủ của nàng, mới tới gần trước giường.

Hắn giúp nàng đắp lại cái thảm lông, sau đó nắm lấy một bàn tay của nàng, ngón trỏ cùng ngón giữa đặt lên phía trên cổ tay tuyết trắng kia, bắt mạch cho nàng, nhìn độc tố trong cơ thể nàng như thế nào. Sau một lúc lâu, trên mặt hắn lộ ra vài phần vui mừng , sau đó bỏ tay nàng vào bên trong tấm thảm lông.

Hắn biết được dư độc trong cơ thể nàng đã sắp hết hoàn toàn, trong lòng vui mừng vô cùng, lúc này hẳn nên rời đi mà không cần lo lắng nữa, nhưng không hiểu vì sao lại không thể nhấc nổi chân. Đây là lần đầu tiên từ sau khi hắn quyết ý xuất gia lập giáo phái, nàng mềm mại, im lặng dựa vào hắn gần như vậy. Hắn cúi đầu thở dài một tiếng, ánh mắt dừng ở điểm đỏ trên vành tai nàng. Hắn nhớ rõ, từ trước đến giờ Lâm Triều Anh rất sợ đau, điểm đỏ trên vành tai là do vết sẹo lúc trước nàng đeo khuyên tai tạo nên. Cô nương thích chưng diện, nàng cũng không ngoại lệ, muốn đeo khuyên tai, nhưng lại chịu không nổi nỗi đau khi xỏ lỗ tai, sau đó vẫn là từ bỏ. Nàng sợ đau như vậy, những ngày qua làm như thế nào lại có thể chịu được đau đớn do độc quái xà và nội công bị phế mà tiếp tục sống đây?

Nghĩ vậy, ngón tay thô ráp kia nhịn không được xoa điểm đỏ trên vành tai nàng. Lần này, nếu không phải nàng thân trúng kịch độc, hắn mang nàng đến tận đây trị liệu, tình cảm qua lại trước kia sẽ yên lặng mà biến mất ở trong thế giới của hắn. Thời gian hai tháng, tuy rằng vẫn lấy lễ cùng đãi (đối xử có lễ phép), nhưng có vài vấn đề vẫn không chú ý trong quá khứ lúc này đang trở nên rõ ràng hơn.

Hắn nhịn không được cười khổ, "Mặc kệ là từ trước hay là bây giờ, nàng luôn thay đổi biện pháp đến để gây sức ép cho ta." Một mình mang nàng rời đi trị liệu độc tố không phải là hành động sáng suốt, nhưng hắn lại không có lựa chọn nào khác, không thể trơ mắt nhìn nàng chết, lại không thể để cho người khác biết được nàng tu luyện Cửu Âm Chân Kinh để trừ độc, để tránh ngày sau đưa tới mối họa cho nàng.

Sau một lúc lâu, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó thân hình giống như quỷ mỵ, theo hướng cửa động phi thân rời đi.

Đợi sau khi hắn rời đi một lúc, nữ tử từ đầu vẫn ngủ say như lợn chết kia lại mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo, nàng không nói gì nhìn sơn động gồ ghế phía trên, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm : "Rõ ràng là lòng tu đạo của ngươi không tinh khiết, lại còn muốn trách người khác gây sức ép cho ngươi?"

Lâm Triều Anh phải thừa nhận rằng, Vương Trùng Dương là một nam nhân xuất sắc, bộ dạng ngũ quan của hắn không tuấn nhã như Hoàng Dược Sư, không cương nghị, hay ấm áp như ánh mặt trời giống Hồng Thất Công, thậm chí có thể nói là rất bình thường, thắng ở chỗ có vài tia xuất trần, xứng với một thân đạo bào, còn mang theo vài phần mỹ cảm cấm dục. Hắn lén đem nàng mang đi, mục đích cũng là vì giúp nàng trị liệu độc, trong lòng Vương Trùng Dương có tình yêu lớn, cũng có tình yêu nhỏ. Nàng đối với Vương Trùng Dương, ngẫu nhiên hiểu ý , nhưng nàng rất rõ ràng, nam nhân như vậy, đối với việc giữ lấy hay bỏ đi phải được quyết định cho rõ ràng, cho tới bây giờ nàng không vọng tưởng sẽ đi chiếm đoạt Vương Trùng Dương.

Đã nhiều ngày nay, nàng đang luyện ngoại công trên Cửu Âm Chân Kinh , Vương Trùng Dương giao kinh thư cho nàng, không có nói chính xác cái gì, nhưng nàng hiểu được ý tứ của hắn. Với những thứ tốt đưa lên tận cửa, không có lẽ gì mà không nhận cả . Nàng đã nghĩ kỹ rồi, nàng luyện tốt võ công trên Cửu Âm Chân Kinh, và luyện tốt âm công của nàng là đủ rồi. Về phần gây sức ép gì đó cho Vương Trùng Dương ..v..v…, nàng nghĩ về sau không cần nàng đi gây sức ép, tự Vương Trùng Dương cũng sẽ giằng co. Không thể chuyên tâm tu đạo. . . . . . Ách, hình như cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Thành Lâm Triều Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook