Chương 19: Tư Tâm (Tâm tư riêng)
Thu Thủy Tình
06/12/2014
Hôm sau, lúc Lâm Linh đi vào trong phòng Lâm Triều Anh, phát hiện bên trong phòng không một bóng người, trên bàn đá chỉ lưu lại một phong thư, do
Vương Trùng Dương viết, hắn nói muốn dẫn Lâm Triều Anh rời đi một thời
gian, chớ lo.
Khi Hồng Thất Công và Hoàng Dược Sư đến Cổ Mộ, nhìn thấy Lâm Linh đang mê man ngồi ở trên tảng đá lớn, chỗ lối ra vào của Cổ Mộ, mà Vân Trúc Thanh lại lẳng lặng đứng ở một bên.
Hồng Thất Công nhíu mày, trầm giọng hỏi: "A Linh, ngươi làm sao vậy?"
Lâm Linh ngước mắt, khổ sở nói: "Thất Công, không thấy tiểu thư nhà ta."
Hai người Hồng Thất Công và Hoàng Dược Sư đều ngẩn ra, không thấy?
Vân Trúc Thanh lấy bưc thư của Vương Trùng Dương lưu lại từ trong tay áo ra, nói: "Tiểu thư đã bị Vương chân nhân mang đi."
". . . . . . !" Hồng Thất Công nghe vậy, nhất thời trố mắt, đây là cái tình huống gì?!
Hoàng Dược Sư cũng không tránh được kinh ngạc, chạng vạng hôm qua hắn và Vương Trùng Dương nói về độc trên người Lâm Triều Anh, đều cảm thấy là độc tính khó có thể giải trừ. Nhưng khi đó, Vương Trùng Dương cũng không đề cập qua với hắn việc phải mang Lâm Triều Anh đi.
Vân Trúc Thanh còn nói thêm: "Sáng sớm nay, ta liền đi tới Toàn Chân giáo, cầu kiến Vương chân nhân, đại đệ tử của hắn - Khâu Xử Cơ nói, Vương chân nhân lúc buổi tối hôm qua đã đem giao phó tốt toàn bộ việc trong giáo, sau đó liền đi, trước khi bắt đầu cuộc luận kiếm ở Hoa Sơn, sẽ trở về. Xem ra, Khâu Xử Cơ cũng không biết được hướng đi của Vương chân nhân."
Hàng lông mày kiếm của Hoàng Dược Sư khẽ nhếch, nhưng không nói chuyện. Hai mắt nhìn về phía Vân Trúc Thanh, nói: "Lâm cô nương mất tích, ngươi tựa hồ cũng không lo lắng."
Vân Trúc Thanh mỉm cười, nói: "Tiểu thư nhà ta cùng Vương chân nhân có quan hệ sâu xa, tuy không để cho người ngoài biết, nhưng ta nghĩ Hồng bang chủ cùng Hoàng đảo chủ đối với việc này cũng biết một chút. Nếu Vương chân nhân mang tiểu thư nhà ta đi, cũng là do được tiểu thư nhà ta cho phép."
Cặp mắt đen như mực của Hoàng Dược Sư dừng ở trên người Vân Trúc Thanh, chỉ thấy vẻ mặt hắn không biến sắc, cũng không muốn nói thêm nữa. Hắn từng bàn qua với Vương Trùng Dương, nếu Lâm Triều Anh muốn tìm được một đường sống, có lẽ chỉ có Nhất Dương Chỉ của Đoàn Thị Đại Lý mới có thể cứu nàng được. Lúc này Vương Trùng Dương mang Lâm Triều Anh đi, chỉ có hai khả năng: một là phải hao phí nội lực của chính mình để tiếp tục giúp Lâm Triều Anh kéo dài tánh mạng, sau đó mang nàng đi Đại Lý cầu y; hai là cảm thấy nếu tính mạng Lâm Triều Anh đã không thể kéo dài, chi bằng dứt khoát mang đi, để nàng sống nốt những ngày còn lại không còn tiếc nuối.
Hồng Thất Công nghe vậy, thở dài một tiếng, nói: "Mặc dù là như thế, nhưng tình huống của A Anh lúc này là như thế nào, tốt xấu gì cũng nên cho chúng ta biết chứ." Đúng là, Vương Trùng Dương và Lâm Triêu Anh trong quá khứ từng lưỡng tình tương duyệt, nhưng Lâm Triều Anh bây giờ, không chỉ có Vương Trùng Dương quan tâm nàng, còn có bằng hữu cũng quan tâm nàng nữa. Cứ như vậy mà đi, làm sao để cho những người quan tâm nàng yên tâm được? Sống hay chết, tốt xấu cũng nên báo một tiếng chứ. Cái đó nói sau, hiện giờ Vương Trùng Dương đã là người xuất gia, danh không chính ngôn không thuận, hắn lấy thân phận là gì mà mang Lâm Triều Anh đi? May mắn hiện giờ ở đây cũng xem như không có người ngoài, nếu không, chẳng may không cẩn thận truyền ra ngoài, những người bên ngoài biết được, sẽ bàn tán về bọn họ như thế nào đây?
Nghe được lời nói của Hồng Thất Công, Vân Trúc Thanh trầm ngâm một lát, sau đó ôm quyền nói: "Hồng bang chủ, Hoàng đảo chủ, ba tháng sau là đến kỳ luận kiếm ở Hoa Sơn, nếu hai vị đã có lòng muốn tham gia, không bằng trước hết đi trở về chuẩn bị cho việc luận kiếm đi. Về phần tiểu thư nhà ta, nếu có tin tức, tại hạ sẽ đưa tin cho hai vị. Nếu tiểu thư có thể mạnh khỏe trở về, ngày sau tất nhiên sẽ tự mình đi bái tạ hai vị đã quan tâm."
Hiện giờ trừ bỏ làm như vậy, tựa hồ cũng không có biện pháp khác. Hoàng Dược Sư thì tốt rồi, giao tình giữa hắn và Lâm Triều Anh chỉ như đoạn nhạc đệm cầm – tiêu kia, tuy rằng đối với Lâm Triều Anh có chút thưởng thức, cũng vì nàng trúng độc không trị được mà tiếc hận, nhưng hắn không giống Hồng Thất Công, người này quen biết tiểu thư lâu như vậy. Nếu Lâm Triều Anh bị Vương Trùng Dương mang đi, hắn ở lại cũng không có tác dụng, lập tức liền rời đi núi Chung Nam sơn. Còn Hồng Thất Công, mặc dù trong lòng lo lắng cho Lâm Triều Anh, nhưng trong Cái Bang cũng có nhiều chuyện phải xử lý, cũng đành phải rời đi trước.
Kỳ thật Vương Trùng Dương cũng không mang Lâm Triều Anh đi nơi khác, hắn chỉ mang Lâm Triều Anh đi đến cơ quan sâu trong Cổ Mộ, mà cơ quan kia, ngay cả Lâm Triều Anh cũng không biết rõ ràng.
Trong ấn tượng của Lâm Triều Anh, Cổ Mộ chỉ có hai lối ra, một chỗ là Đoạn Long Thạch chỗ lối ra vào, người bên ngoài đều cho rằng đó là cửa ra vào duy nhất của Cổ Mộ, một khi Đoạn Long Thạch đóng xuống, thì không còn lối ra bên ngoài nữa. Mà nàng được hưởng lợi từ việc xuyên qua, nên biết Cổ Mộ còn có một lối ra khác, cơ quan ngay tại trong Cổ Mộ ... phía dưới quan tài. Nhưng nàng cũng không biết, trong Cổ Mộ này còn có lối ra khác nữa.
Chỗ mà hiện giờ Lâm Triều Anh đang ở, là ở một cái huyệt động giấu đằng sau thác nước, bên ngoài là thác nước đang chảy xuống, mà bên trong, lại là một cái huyệt động từ Cổ Mộ thông thẳng tới. Cái cửa động này được thác nước che giấu rất kỹ, nhìn từ bên ngoài, một chút cũng nhìn không ra bên trong còn có hang động. Đương nhiên, từ cái cửa động bay ra ngoài cũng là khảo nghiệm công lực, ít nhất, hiện tại, nàng không thể bay xuống. Vì cái gì? Bởi vì nội lực của nàng đã bị Vương Trùng Dương phế bỏ, muốn luyện như lúc xưa… chẳng thể nào nữa. Tuy nhiên, Vương Trùng Dương nói nàng không cần luyện lâu như vậy, nàng chỉ cần luyện ba tháng là có thể quay về như cũ, bởi vì lúc này, nàng đang tu luyện nội công tâm pháp Cửu Âm Chân Kinh.
Lúc này Lâm Triều Anh đặt đàn cổ trên đùi, ngón tay khi thì hạ xuống, khi thì nâng lên khảy đàn, tiếng nước chảy của thác nước bên ngoài thật lớn, bây giờ nàng chẳng còn nội lực, không có bản lãnh làm cho tiếng đàn truyền ra ngoài thác nước, bởi vậy nàng thật sự yên tâm đánh đàn. Mà bên kia, Vương Trùng Dương đang nướng một con gà rừng mới bắt được từ bên ngoài.
Lâm Triều Anh nghiêng đầu, nhìn về phía nam nhân vẫn một thân áo đạo sĩ màu đen như cũ kia. Nói thật, nàng chẳng thể hiểu được hắn đang nghĩ cái gì, nhưng nàng hiểu được, sở dĩ Vương Trùng Dương mang nàng đến chỗ này, cũng không phải bởi vì nàng, mà là bởi vì cảm tình ngày xưa của hắn đối với Lâm Triều Anh. Mà nàng, cũng không phải là Lâm Triều Anh chân chính .
Ngón tay đang gảy đàn cổ của nàng ngừng lại, cặp mắt dài, nhỏ kia chớp chớp, sau đó lên tiếng gọi hắn, "Vương Triết." Lúc này, nàng không gọi hắn là Đạo Trưởng cũng không gọi hắn là Vương Trùng Dương, mà là gọi theo cách xưng hô ngày xưa lúc Lâm Triều Anh tức giận hắn, Vương Triết. Đừng hỏi nàng vì cái gì, nàng tự nhiên muốn gọi như vậy mà thôi.
Vương Trùng Dương nghe vậy, nâng mắt nhìn về phía nàng.
"Đại trưởng hãy nói thật cho ta biết, ở Cổ Mộ rốt cuộc còn có bao nhiêu cơ quan mà ta không biết?" Đêm đó, hắn từ trong một thông đạo mà nàng không biết, thần không biết quỷ không hay mang nàng đi, tuy rằng nàng không đến mức quanh năm suốt tháng ở lại trong Cổ Mộ, nhưng lại có người quen thuộc cơ quan của Cổ Mộ hơn cả nàng, điều này khiến nàng rất không có cảm giác an toàn.
Vương Trùng Dương cười nói: "Trừ bỏ một chỗ này, thì không còn chỗ khác nữa."
Lâm Triều Anh nghe vậy, nhịn không được bĩu môi. Còn nói với Âu Dương Phong cái gì mà người xuất gia không nói dối, lời hắn nói cũng không biết câu nào là thật câu nào là giả, cố tình khiến những người đó đều cho rằng hắn nói câu nào cũng là sự thật.
Nàng hỏi: "Đạo trưởng cùng ta ở chỗ này như vậy, còn muốn ở bao lâu? Hay là nói,đạo trưởng tính toán cùng ta mai danh ẩn tích, cả đời ở cùng một chỗ như thế này?"
Vương Trùng Dương vội giải thích: "Khi chất độc trong cơ thể cô nương giải trừ toàn bộ, chúng ta liền rời đi." Một tháng trước, trước khi hắn mang Lâm Triều Anh đi, Vân Trúc Thanh từng đi tìm hắn.
"Kịch độc trên người tiểu thư, có thể dùng tâm pháp trên Cửu Âm Chân Kinh để giải trừ." Vân Trúc Thanh nói.
Lúc ấy, Vương Trùng Dương đang sứt đầu mẻ trán vì kịch độc trên người Lâm Triều Anh không thể giải được, nghe thấy vậy, lập tức vừa mừng vừa sợ."Vì sao bây giờ ngươi mới nói?"
"Cửu Âm Chân Kinh là tinh hoa của võ học chính thống trong thiên hạ, tâm pháp tinh diệu thâm ảo, tu luyện nội công này sẽ tẩy tủy gân cốt, giúp tiểu thư bức chất độc trong cơ thể ra." Ngừng một chút, Vân Trúc Thanh lại nói: "Nhưng khi dùng tâm pháp bức độc, cần có người tương trợ. Hơn nữa, hiện giờ chỉ sợ là nội lực của tiểu thư đều đã mất hết, vừa đúng lúc tu luyện lại."
Vương Trùng Dương nghe vậy, nhất thời trong lòng hiểu được vì sao Vân Trúc Thanh kéo dài tới hôm nay mới nói cho hắn biết chuyện này. Mất đi một thân nội lực, đối với một người tập võ mà nói, tương đương với việc lấy mạng của hắn. Nếu không phải cho đến hôm nay, độc trên người Lâm Triều Anh thật sự là không có thuốc nào cứu được thì e là Vân Trúc Thanh cũng sẽ không nói ra.
"Võ học trong thiên hạ, kết quả cuối cùng đều là trăm sông đổ về một biển. Cửu Âm Chân Kinh là võ học chính thống trong thiên hạ, hẳn là cũng có thể dung hợp với các loại nội lực khác mới đúng chứ”.
Vân Trúc Thanh nghe vậy, cũng mỉm cười, nói: "Nếu người khác tu luyện Cửu Âm Chân Kinh, tất nhiên là có thể. Nhưng tiểu thư trúng kịch độc, phải mất đi toàn bộ công lực, sau đó một lần nữa dựa theo nôi công tâm pháp trên Cửu Âm Chân Kinh tu luyện lại nội công, mới có thể đạt tới công hiệu tẩy tủy gân cốt."
"Đây là vì sao?" Vương Trùng Dương hỏi.
"Tại hạ cũng không hiểu được, đây là do đại tổ tiên Vân gia truyền xuống khi giao lại Cửu Âm Chân Kinh. Nguyên nhân chân chính, chắc là phải hỏi Hoàng Thường mới biết được. Hoặc là nói, chuyện này đại khái là tổ tiên Vân gia ta đã truyền qua nhiều thế hệ, bất luận là thật hay giả, đạo trưởng đều chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, không phải sao?"
Vương Trùng Dương không nói gì, Vân Trúc Thanh nói rất đúng, hắn trừ bỏ tin tưởng cũng không còn phương pháp khác, bởi vì tính mạng Lâm Triều Anh không chịu nổi mạo hiểm.
"Nhưng ta đã từng nói trước khi có kết quả của cuộc luận kiếm ở Hoa Sơn, ai cũng không thể tu luyện Cửu Âm Chân Kinh, người của Toàn Chân giáo, lại càng không được tu luyện."
Vân Trúc Thanh cũng khẽ cười một tiếng, nói: "Ta đã sớm nói qua đạo trưởng là người hữu duyên với Cửu Âm Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh nếu đã giao cho ngài, đó là của ngài. Ngàixử trí như thế nào, để cho người nào tu luyện, có liên quan gì với người ngoài cơ chứ? Ngài tổ chức ra Hoa Sơn luận kiếm, là vì hi vọng để cho người thật sự có bản lãnh bảo quản Cửu Âm Chân Kinh, nhưng vẫn chưa tìm ra người nọ, đạo trưởng xử trí bản kinh thư này như thế nào, chẳng lẽ còn phải chiêu cáo anh hùng trong thiên hạ mới được sao?"
Quả nhiên, hắn nên sớm biết, người quản sự có thể làm cho Lâm Triều Anh không tiếc khiêu chiến cùng Âu Dương Phong cũng muốn bảo hộ này, không phải là người bình thường, hay thấp hèn. Đêm đó hắn luôn cân nhắc mãi, rốt cục chống cự không nổi tư tâm của bản thân, đi đến Cổ Mộ dẫn Lâm Triều Anh đi.
Lúc một thân nội công của nàng bắt đầu tiêu tán đi, độc tính trên người nàng chưa giải hết, nàng không những phải chịu đau đớn do độc của quái xà gây cho mà còn phải chịu đựng nỗi khổ của việc nội công bị hủy đi, nhưng nàng cắn môi lại, cổ họng không kêu một tiếng. May mắn có Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn mà Hoàng Dược Sư tặng để cho nàng ăn vào, mặc dù không thể giảm bớt thống khổ cho nàng, nhưng lại có thể giúp nàng mau chóng khôi phục thể lực.
Hiện giờ một tháng đã qua, sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt như cũ, nhưng so với lúc trước, đã tốt hơn rất nhiều. Ít nhất, bộ dạng cũng không gầy gò như trước , giữa lông mày lúc này cũng có thêm thần sắc của ngày xưa.
Lâm Triều Anh đặt đàn cổ trên đùi qua một bên, hai tay ôm chân, hai mắt xem xét Vương Trùng Dương, hỏi: "Đạo trưởng làm như vậy, là do trong lòng luyến tiếc ta chết, hay vẫn là nghĩ sau khi giúp ta giải trừ hết chất độc trong cơ thể , ta và đạo trưởng liền thanh toán xong?"
Trên mặt Vương Trùng Dương vẫn là thần sắc không gợn sóng như cũ, nói: "Cho dù chỉ là một người xa lạ, ta cũng không nhẫn tâm nhìn hắn mất mạng một cách vô tội được."
Lâm Triều Anh nghe vậy, cười cười, nàng nghĩ muốn phản bác lại Vương Trùng Dương, thật ra, mỗi một giây ở thế giới bên ngoài đều xảy ra sinh lão bệnh tử, hắn có tấm lòng rộng lớn như vậy, như thế nào không đi cứu tế những người đó? Nhưng nàng lại không phản bác, mấy ngày nay, nàng nghĩ tới rất nhiều, cũng đã hiểu được rất nhiều sự việc.
Ngày đó Lâm Triều Anh tình nguyện sống tại Cổ Mộ, lấy một loại phương thức khác thực hiện lời hứa ngày xưa của hai người, cũng chỉ nhẫn nhin không làm khó xử Vương Trùng Dương, vậy lúc đó nàng cũng đã hiểu được khát vọng trong lòng nam nhân này. Vương Trùng Dương khi đó không phải là không thương, mà là so sánh với chí hướng trong lòng hắn, tình yêu nam nữ cũng chỉ là những chuyện tầm thường, xuất gia lập giáo, cứu tế dân chúng thiên hạ mới là triết lý vĩ đại mà hắn theo đuổi. Nếu không, lấy tài trí cùng sự thông minh của Lâm Triều Anh, thật sự muốn ép Vương Trùng Dương lấy nàng, ngoài luận võ ra cũng sẽ có những biện pháp khác, nhưng nàng lại lựa chọn cách vô ở trong Cổ Mộ.
Hiện giờ, Lâm Triều Anh phong hoa tuyệt đại kia đã không còn tồn tại, thay vào đó là nàng - một kẻ giả mạo, cho dù có hỏi ra được kết quả, khiến Vương Trùng Dương thừa nhận hắn vẫn để ý Lâm Triều Anh như cũ thì như thế nào chứ? Lâm Triều Anh trước kia, rốt cuộc cũng không thể trở về được.
Khi Hồng Thất Công và Hoàng Dược Sư đến Cổ Mộ, nhìn thấy Lâm Linh đang mê man ngồi ở trên tảng đá lớn, chỗ lối ra vào của Cổ Mộ, mà Vân Trúc Thanh lại lẳng lặng đứng ở một bên.
Hồng Thất Công nhíu mày, trầm giọng hỏi: "A Linh, ngươi làm sao vậy?"
Lâm Linh ngước mắt, khổ sở nói: "Thất Công, không thấy tiểu thư nhà ta."
Hai người Hồng Thất Công và Hoàng Dược Sư đều ngẩn ra, không thấy?
Vân Trúc Thanh lấy bưc thư của Vương Trùng Dương lưu lại từ trong tay áo ra, nói: "Tiểu thư đã bị Vương chân nhân mang đi."
". . . . . . !" Hồng Thất Công nghe vậy, nhất thời trố mắt, đây là cái tình huống gì?!
Hoàng Dược Sư cũng không tránh được kinh ngạc, chạng vạng hôm qua hắn và Vương Trùng Dương nói về độc trên người Lâm Triều Anh, đều cảm thấy là độc tính khó có thể giải trừ. Nhưng khi đó, Vương Trùng Dương cũng không đề cập qua với hắn việc phải mang Lâm Triều Anh đi.
Vân Trúc Thanh còn nói thêm: "Sáng sớm nay, ta liền đi tới Toàn Chân giáo, cầu kiến Vương chân nhân, đại đệ tử của hắn - Khâu Xử Cơ nói, Vương chân nhân lúc buổi tối hôm qua đã đem giao phó tốt toàn bộ việc trong giáo, sau đó liền đi, trước khi bắt đầu cuộc luận kiếm ở Hoa Sơn, sẽ trở về. Xem ra, Khâu Xử Cơ cũng không biết được hướng đi của Vương chân nhân."
Hàng lông mày kiếm của Hoàng Dược Sư khẽ nhếch, nhưng không nói chuyện. Hai mắt nhìn về phía Vân Trúc Thanh, nói: "Lâm cô nương mất tích, ngươi tựa hồ cũng không lo lắng."
Vân Trúc Thanh mỉm cười, nói: "Tiểu thư nhà ta cùng Vương chân nhân có quan hệ sâu xa, tuy không để cho người ngoài biết, nhưng ta nghĩ Hồng bang chủ cùng Hoàng đảo chủ đối với việc này cũng biết một chút. Nếu Vương chân nhân mang tiểu thư nhà ta đi, cũng là do được tiểu thư nhà ta cho phép."
Cặp mắt đen như mực của Hoàng Dược Sư dừng ở trên người Vân Trúc Thanh, chỉ thấy vẻ mặt hắn không biến sắc, cũng không muốn nói thêm nữa. Hắn từng bàn qua với Vương Trùng Dương, nếu Lâm Triều Anh muốn tìm được một đường sống, có lẽ chỉ có Nhất Dương Chỉ của Đoàn Thị Đại Lý mới có thể cứu nàng được. Lúc này Vương Trùng Dương mang Lâm Triều Anh đi, chỉ có hai khả năng: một là phải hao phí nội lực của chính mình để tiếp tục giúp Lâm Triều Anh kéo dài tánh mạng, sau đó mang nàng đi Đại Lý cầu y; hai là cảm thấy nếu tính mạng Lâm Triều Anh đã không thể kéo dài, chi bằng dứt khoát mang đi, để nàng sống nốt những ngày còn lại không còn tiếc nuối.
Hồng Thất Công nghe vậy, thở dài một tiếng, nói: "Mặc dù là như thế, nhưng tình huống của A Anh lúc này là như thế nào, tốt xấu gì cũng nên cho chúng ta biết chứ." Đúng là, Vương Trùng Dương và Lâm Triêu Anh trong quá khứ từng lưỡng tình tương duyệt, nhưng Lâm Triều Anh bây giờ, không chỉ có Vương Trùng Dương quan tâm nàng, còn có bằng hữu cũng quan tâm nàng nữa. Cứ như vậy mà đi, làm sao để cho những người quan tâm nàng yên tâm được? Sống hay chết, tốt xấu cũng nên báo một tiếng chứ. Cái đó nói sau, hiện giờ Vương Trùng Dương đã là người xuất gia, danh không chính ngôn không thuận, hắn lấy thân phận là gì mà mang Lâm Triều Anh đi? May mắn hiện giờ ở đây cũng xem như không có người ngoài, nếu không, chẳng may không cẩn thận truyền ra ngoài, những người bên ngoài biết được, sẽ bàn tán về bọn họ như thế nào đây?
Nghe được lời nói của Hồng Thất Công, Vân Trúc Thanh trầm ngâm một lát, sau đó ôm quyền nói: "Hồng bang chủ, Hoàng đảo chủ, ba tháng sau là đến kỳ luận kiếm ở Hoa Sơn, nếu hai vị đã có lòng muốn tham gia, không bằng trước hết đi trở về chuẩn bị cho việc luận kiếm đi. Về phần tiểu thư nhà ta, nếu có tin tức, tại hạ sẽ đưa tin cho hai vị. Nếu tiểu thư có thể mạnh khỏe trở về, ngày sau tất nhiên sẽ tự mình đi bái tạ hai vị đã quan tâm."
Hiện giờ trừ bỏ làm như vậy, tựa hồ cũng không có biện pháp khác. Hoàng Dược Sư thì tốt rồi, giao tình giữa hắn và Lâm Triều Anh chỉ như đoạn nhạc đệm cầm – tiêu kia, tuy rằng đối với Lâm Triều Anh có chút thưởng thức, cũng vì nàng trúng độc không trị được mà tiếc hận, nhưng hắn không giống Hồng Thất Công, người này quen biết tiểu thư lâu như vậy. Nếu Lâm Triều Anh bị Vương Trùng Dương mang đi, hắn ở lại cũng không có tác dụng, lập tức liền rời đi núi Chung Nam sơn. Còn Hồng Thất Công, mặc dù trong lòng lo lắng cho Lâm Triều Anh, nhưng trong Cái Bang cũng có nhiều chuyện phải xử lý, cũng đành phải rời đi trước.
Kỳ thật Vương Trùng Dương cũng không mang Lâm Triều Anh đi nơi khác, hắn chỉ mang Lâm Triều Anh đi đến cơ quan sâu trong Cổ Mộ, mà cơ quan kia, ngay cả Lâm Triều Anh cũng không biết rõ ràng.
Trong ấn tượng của Lâm Triều Anh, Cổ Mộ chỉ có hai lối ra, một chỗ là Đoạn Long Thạch chỗ lối ra vào, người bên ngoài đều cho rằng đó là cửa ra vào duy nhất của Cổ Mộ, một khi Đoạn Long Thạch đóng xuống, thì không còn lối ra bên ngoài nữa. Mà nàng được hưởng lợi từ việc xuyên qua, nên biết Cổ Mộ còn có một lối ra khác, cơ quan ngay tại trong Cổ Mộ ... phía dưới quan tài. Nhưng nàng cũng không biết, trong Cổ Mộ này còn có lối ra khác nữa.
Chỗ mà hiện giờ Lâm Triều Anh đang ở, là ở một cái huyệt động giấu đằng sau thác nước, bên ngoài là thác nước đang chảy xuống, mà bên trong, lại là một cái huyệt động từ Cổ Mộ thông thẳng tới. Cái cửa động này được thác nước che giấu rất kỹ, nhìn từ bên ngoài, một chút cũng nhìn không ra bên trong còn có hang động. Đương nhiên, từ cái cửa động bay ra ngoài cũng là khảo nghiệm công lực, ít nhất, hiện tại, nàng không thể bay xuống. Vì cái gì? Bởi vì nội lực của nàng đã bị Vương Trùng Dương phế bỏ, muốn luyện như lúc xưa… chẳng thể nào nữa. Tuy nhiên, Vương Trùng Dương nói nàng không cần luyện lâu như vậy, nàng chỉ cần luyện ba tháng là có thể quay về như cũ, bởi vì lúc này, nàng đang tu luyện nội công tâm pháp Cửu Âm Chân Kinh.
Lúc này Lâm Triều Anh đặt đàn cổ trên đùi, ngón tay khi thì hạ xuống, khi thì nâng lên khảy đàn, tiếng nước chảy của thác nước bên ngoài thật lớn, bây giờ nàng chẳng còn nội lực, không có bản lãnh làm cho tiếng đàn truyền ra ngoài thác nước, bởi vậy nàng thật sự yên tâm đánh đàn. Mà bên kia, Vương Trùng Dương đang nướng một con gà rừng mới bắt được từ bên ngoài.
Lâm Triều Anh nghiêng đầu, nhìn về phía nam nhân vẫn một thân áo đạo sĩ màu đen như cũ kia. Nói thật, nàng chẳng thể hiểu được hắn đang nghĩ cái gì, nhưng nàng hiểu được, sở dĩ Vương Trùng Dương mang nàng đến chỗ này, cũng không phải bởi vì nàng, mà là bởi vì cảm tình ngày xưa của hắn đối với Lâm Triều Anh. Mà nàng, cũng không phải là Lâm Triều Anh chân chính .
Ngón tay đang gảy đàn cổ của nàng ngừng lại, cặp mắt dài, nhỏ kia chớp chớp, sau đó lên tiếng gọi hắn, "Vương Triết." Lúc này, nàng không gọi hắn là Đạo Trưởng cũng không gọi hắn là Vương Trùng Dương, mà là gọi theo cách xưng hô ngày xưa lúc Lâm Triều Anh tức giận hắn, Vương Triết. Đừng hỏi nàng vì cái gì, nàng tự nhiên muốn gọi như vậy mà thôi.
Vương Trùng Dương nghe vậy, nâng mắt nhìn về phía nàng.
"Đại trưởng hãy nói thật cho ta biết, ở Cổ Mộ rốt cuộc còn có bao nhiêu cơ quan mà ta không biết?" Đêm đó, hắn từ trong một thông đạo mà nàng không biết, thần không biết quỷ không hay mang nàng đi, tuy rằng nàng không đến mức quanh năm suốt tháng ở lại trong Cổ Mộ, nhưng lại có người quen thuộc cơ quan của Cổ Mộ hơn cả nàng, điều này khiến nàng rất không có cảm giác an toàn.
Vương Trùng Dương cười nói: "Trừ bỏ một chỗ này, thì không còn chỗ khác nữa."
Lâm Triều Anh nghe vậy, nhịn không được bĩu môi. Còn nói với Âu Dương Phong cái gì mà người xuất gia không nói dối, lời hắn nói cũng không biết câu nào là thật câu nào là giả, cố tình khiến những người đó đều cho rằng hắn nói câu nào cũng là sự thật.
Nàng hỏi: "Đạo trưởng cùng ta ở chỗ này như vậy, còn muốn ở bao lâu? Hay là nói,đạo trưởng tính toán cùng ta mai danh ẩn tích, cả đời ở cùng một chỗ như thế này?"
Vương Trùng Dương vội giải thích: "Khi chất độc trong cơ thể cô nương giải trừ toàn bộ, chúng ta liền rời đi." Một tháng trước, trước khi hắn mang Lâm Triều Anh đi, Vân Trúc Thanh từng đi tìm hắn.
"Kịch độc trên người tiểu thư, có thể dùng tâm pháp trên Cửu Âm Chân Kinh để giải trừ." Vân Trúc Thanh nói.
Lúc ấy, Vương Trùng Dương đang sứt đầu mẻ trán vì kịch độc trên người Lâm Triều Anh không thể giải được, nghe thấy vậy, lập tức vừa mừng vừa sợ."Vì sao bây giờ ngươi mới nói?"
"Cửu Âm Chân Kinh là tinh hoa của võ học chính thống trong thiên hạ, tâm pháp tinh diệu thâm ảo, tu luyện nội công này sẽ tẩy tủy gân cốt, giúp tiểu thư bức chất độc trong cơ thể ra." Ngừng một chút, Vân Trúc Thanh lại nói: "Nhưng khi dùng tâm pháp bức độc, cần có người tương trợ. Hơn nữa, hiện giờ chỉ sợ là nội lực của tiểu thư đều đã mất hết, vừa đúng lúc tu luyện lại."
Vương Trùng Dương nghe vậy, nhất thời trong lòng hiểu được vì sao Vân Trúc Thanh kéo dài tới hôm nay mới nói cho hắn biết chuyện này. Mất đi một thân nội lực, đối với một người tập võ mà nói, tương đương với việc lấy mạng của hắn. Nếu không phải cho đến hôm nay, độc trên người Lâm Triều Anh thật sự là không có thuốc nào cứu được thì e là Vân Trúc Thanh cũng sẽ không nói ra.
"Võ học trong thiên hạ, kết quả cuối cùng đều là trăm sông đổ về một biển. Cửu Âm Chân Kinh là võ học chính thống trong thiên hạ, hẳn là cũng có thể dung hợp với các loại nội lực khác mới đúng chứ”.
Vân Trúc Thanh nghe vậy, cũng mỉm cười, nói: "Nếu người khác tu luyện Cửu Âm Chân Kinh, tất nhiên là có thể. Nhưng tiểu thư trúng kịch độc, phải mất đi toàn bộ công lực, sau đó một lần nữa dựa theo nôi công tâm pháp trên Cửu Âm Chân Kinh tu luyện lại nội công, mới có thể đạt tới công hiệu tẩy tủy gân cốt."
"Đây là vì sao?" Vương Trùng Dương hỏi.
"Tại hạ cũng không hiểu được, đây là do đại tổ tiên Vân gia truyền xuống khi giao lại Cửu Âm Chân Kinh. Nguyên nhân chân chính, chắc là phải hỏi Hoàng Thường mới biết được. Hoặc là nói, chuyện này đại khái là tổ tiên Vân gia ta đã truyền qua nhiều thế hệ, bất luận là thật hay giả, đạo trưởng đều chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, không phải sao?"
Vương Trùng Dương không nói gì, Vân Trúc Thanh nói rất đúng, hắn trừ bỏ tin tưởng cũng không còn phương pháp khác, bởi vì tính mạng Lâm Triều Anh không chịu nổi mạo hiểm.
"Nhưng ta đã từng nói trước khi có kết quả của cuộc luận kiếm ở Hoa Sơn, ai cũng không thể tu luyện Cửu Âm Chân Kinh, người của Toàn Chân giáo, lại càng không được tu luyện."
Vân Trúc Thanh cũng khẽ cười một tiếng, nói: "Ta đã sớm nói qua đạo trưởng là người hữu duyên với Cửu Âm Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh nếu đã giao cho ngài, đó là của ngài. Ngàixử trí như thế nào, để cho người nào tu luyện, có liên quan gì với người ngoài cơ chứ? Ngài tổ chức ra Hoa Sơn luận kiếm, là vì hi vọng để cho người thật sự có bản lãnh bảo quản Cửu Âm Chân Kinh, nhưng vẫn chưa tìm ra người nọ, đạo trưởng xử trí bản kinh thư này như thế nào, chẳng lẽ còn phải chiêu cáo anh hùng trong thiên hạ mới được sao?"
Quả nhiên, hắn nên sớm biết, người quản sự có thể làm cho Lâm Triều Anh không tiếc khiêu chiến cùng Âu Dương Phong cũng muốn bảo hộ này, không phải là người bình thường, hay thấp hèn. Đêm đó hắn luôn cân nhắc mãi, rốt cục chống cự không nổi tư tâm của bản thân, đi đến Cổ Mộ dẫn Lâm Triều Anh đi.
Lúc một thân nội công của nàng bắt đầu tiêu tán đi, độc tính trên người nàng chưa giải hết, nàng không những phải chịu đau đớn do độc của quái xà gây cho mà còn phải chịu đựng nỗi khổ của việc nội công bị hủy đi, nhưng nàng cắn môi lại, cổ họng không kêu một tiếng. May mắn có Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn mà Hoàng Dược Sư tặng để cho nàng ăn vào, mặc dù không thể giảm bớt thống khổ cho nàng, nhưng lại có thể giúp nàng mau chóng khôi phục thể lực.
Hiện giờ một tháng đã qua, sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt như cũ, nhưng so với lúc trước, đã tốt hơn rất nhiều. Ít nhất, bộ dạng cũng không gầy gò như trước , giữa lông mày lúc này cũng có thêm thần sắc của ngày xưa.
Lâm Triều Anh đặt đàn cổ trên đùi qua một bên, hai tay ôm chân, hai mắt xem xét Vương Trùng Dương, hỏi: "Đạo trưởng làm như vậy, là do trong lòng luyến tiếc ta chết, hay vẫn là nghĩ sau khi giúp ta giải trừ hết chất độc trong cơ thể , ta và đạo trưởng liền thanh toán xong?"
Trên mặt Vương Trùng Dương vẫn là thần sắc không gợn sóng như cũ, nói: "Cho dù chỉ là một người xa lạ, ta cũng không nhẫn tâm nhìn hắn mất mạng một cách vô tội được."
Lâm Triều Anh nghe vậy, cười cười, nàng nghĩ muốn phản bác lại Vương Trùng Dương, thật ra, mỗi một giây ở thế giới bên ngoài đều xảy ra sinh lão bệnh tử, hắn có tấm lòng rộng lớn như vậy, như thế nào không đi cứu tế những người đó? Nhưng nàng lại không phản bác, mấy ngày nay, nàng nghĩ tới rất nhiều, cũng đã hiểu được rất nhiều sự việc.
Ngày đó Lâm Triều Anh tình nguyện sống tại Cổ Mộ, lấy một loại phương thức khác thực hiện lời hứa ngày xưa của hai người, cũng chỉ nhẫn nhin không làm khó xử Vương Trùng Dương, vậy lúc đó nàng cũng đã hiểu được khát vọng trong lòng nam nhân này. Vương Trùng Dương khi đó không phải là không thương, mà là so sánh với chí hướng trong lòng hắn, tình yêu nam nữ cũng chỉ là những chuyện tầm thường, xuất gia lập giáo, cứu tế dân chúng thiên hạ mới là triết lý vĩ đại mà hắn theo đuổi. Nếu không, lấy tài trí cùng sự thông minh của Lâm Triều Anh, thật sự muốn ép Vương Trùng Dương lấy nàng, ngoài luận võ ra cũng sẽ có những biện pháp khác, nhưng nàng lại lựa chọn cách vô ở trong Cổ Mộ.
Hiện giờ, Lâm Triều Anh phong hoa tuyệt đại kia đã không còn tồn tại, thay vào đó là nàng - một kẻ giả mạo, cho dù có hỏi ra được kết quả, khiến Vương Trùng Dương thừa nhận hắn vẫn để ý Lâm Triều Anh như cũ thì như thế nào chứ? Lâm Triều Anh trước kia, rốt cuộc cũng không thể trở về được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.