Chương 47: Chim To!
Thỏ Đào
19/08/2015
Chương 47:
Chim to!
Một đêm nhanh chóng qua đi, cũng kết thúc trận 'tra tấn' vật vã của Trụy Nguyệt với đám kiến lửa.
Hắn thở phì phò nhìn một mảng đất bị đạp đến lún xuống thành một cái hố to, cả một đêm nổi điên như vậy hao tốn thể lực quá trời. Dựa vào một thân cây, hắn ngước mặt nhìn trời, bầu trời xanh thẩm trong veo, thi thoảng lại có một vài đàn chim bay ngang qua.
Chim?
Bay?
Trong đầu hắn xuất hiện ra ý tưởng gì đó. Tuy hắn không thể 'đi' ra khỏi mê trận này nhưng hắn có thể 'bay' ra a!
Vỗ vỗ đầu, hắn hung hăng mắng tại sao mình không nghĩ ra sớm hơn chứ, nếu không thì đã không bị nhốt ở đây một ngày một đêm rồi.
Một ánh sáng lóe lên, trên trời liền xuất hiện một cái bóng màu đỏ bay vút lên lao về phía Tinh Linh tộc.
-----------------------------------------
Lam Tuyết căng mắt nhìn 'chiến trường đẫm máu' trước mặt mà vò đầu bứt tóc.
Bạch Dạ lại lười biếng chống má nhìn nàng, không nhanh không chậm mở miệng.-"Nhanh lên a!"
"Từ từ. Ta đâu phải siu nhơn, phải có thời gian nghiên cứu chớ!"-Nàng run rẩy đưa tay rồi lại rụt về, nhíu mày cắn môi, biểu tình rất bi thống.
"Ngươi nghiên cứu rất lâu rồi, ta đếm tới ba mà chưa xong là dẹp nghỉ nha!"-Hắn vươn ngón tay thon dài ra bắt đầu đếm.-"Một.... Hai.... B..."
Nàng nghiến răng hạ tay xuống.-"Xong rồi a!"
Bạch Dạ gật đầu, vừa đưa tay ra tiếp tục thì lại nghe Lam Tuyết nhỏ giọng kêu một tiếng.
"A..."
"Lại gì nữa?"
"Đổi chổ khác đi, sao lại nhất định là chổ đó chứ? Đổi... đổi đi!"
"Không!"-Rất dứt khoác.-"Vật nhỏ, tiếp tục a!"
"Để.... để ta... tìm hiểu..."-Ấp úng lên tiếng.
"Ngươi hết nghiên cứu lại đến tìm hiểu, tìm hiểu rồi lại nghiên cứu... Gần một canh giờ rồi, có bao nhiêu hứng thú cũng bị ngươi làm mất sạch."
"Cái này liên quan đến danh dự của ta đó."
"Ngươi có cái gọi là 'danh dự' à? Nhanh lên nếu không ta đi a!"
Nàng đỏ mặt áp chế máu điên đang sôi lên, liều mạng hít thở siết chặt tay.
"Nè.... sẽ bóp nát đó."-Hắn nhẹ giọng nhắc nhở.
Nàng hung hăng trừng hắn, ném con cờ bị bóp nát thành bột mịn đi, rít lên.-"Không chơi, không chơi nữa!"
Hắn nhìn bàn cờ phủ kín quân cờ trắng đen đan xen nhau, thấp giọng cười nhìn nàng phụng phịu bĩu môi.-"Ngươi có phải nam nhân không a? Đánh mười ván đều không nhường ta một lấy một ván. Thắng ta vui lắm sao?"
Hắn nhàn nhạt gật đầu.
"Cầm thú, đem đau khổ của người khác làm thú vui cho mình!"-Nàng lầm bầm mắng. Sáng nay nhìn thấy Xích Liên cùng Phong Nhi chơi cờ liền mượn bàn cờ đó về lôi kéo Bạch Dạ chơi cờ ca - rô, giang hồ còn gọi là cờ năm quân. Kết quả càng chơi càng thua, thua đến thảm hại.
"Đúng a! Vẻ mặt nhăn nhó như ăn phải ớt của ngươi rất thú vị."
Bực nha, nàng mở to mắt trừng hắn, dựng ngón giữa mắng.-"F*ck you."
Nếu lúc trước hắn sẽ nhíu mày khó hiểu nhìn lại nàng hỏi cái đó là ý gì. Nhưng hiện tại.... mày ngài khẽ nhếch lên, hắn cong môi cười đến vui vẻ, mắt phượng câu hồn ném đến một cái mị nhãn, dang rộng hai tay.-"Đến đây a!"
Tạo nghiệt a!
Lam Tuyết khóc không ra nước mắt túm lấy Giáng Đào ngồi xem kịch vui bên cạnh.-"Muội đào cho ta cái lỗ nào để ta chui xuống đi, ta không muốn tồn tại trên mặt đất có yêu nghiệt ngày đêm hoành hành này nữa a~"
Giáng Đào vốn đang cắn hạt dưa bị làm cho suýt nuốt luôn cả vỏ, rất nhẫn tâm mà nói ra sự thật.-"Cho dù tỷ có chui xuống mười tám tầng địa ngục thì yêu nghiệt cũng bám theo tỷ xuống đó hoành hành tiếp. Tỷ chết tâm đi là vừa~"
Lam Tuyết liếc Giáng Đào, hừ lạnh một tiếng rồi buông nàng ra rồi chuyển ánh mắt về Xích Liên, nghiêm túc hỏi.-"Mỹ nhân, ngươi có đánh nhau lại yêu nghiệt không? Giúp ta đánh hắn đi!"
Xích Liên nhún vai không trả lời, thả chén trà trên tay xuống, ngồi đối diện Bạch Dạ, từ tốn hỏi.-"Cùng đánh một ván cờ vây, thế nào?"
"Được!"-Bạch Dạ mỉm cười đáp ứng.
Lam Tuyết bị cho ăn bơ liền xị mặt - Quê à nha!
Vì vậy liền quyết định mặt dày làm keo dán dính lên người Bạch Dạ xem hắn và Xích Liên đánh cờ.
"Ngươi chọn cờ trắng hay cờ đen?"-Xích Liên hỏi.
Bạch Dạ vói tay lấy hủ cờ trắng, khách khí làm động tác mời.-"Cờ đen đi trước!"
Lam Tuyết tò mò kéo ống tay áo hắn.-"Sao không chọn cờ đen để đi trước?"
"Đi trước chưa hẳn đã chiếm được thế thượng phong, đi sau chưa hẳn sẽ bất lợi."-Hắn đưa tay xoa xoa đầu nàng, sủng nịch đáp.
"Ồh~"-Cao siêu quá, cái này chỉ có trình độ biến thái như yêu nghiệt mới lĩnh ngộ được a!
Xích Liên nâng tay hạ cờ ở giữa trung tâm bàn cờ, Phong Nhi bưng hai má hỏi.-"Sao lại đánh ở giữa? Nước cờ này rất bình thường nha!"
"Ở trung tâm sẽ dễ quan sát xung quanh hơn, cũng dễ phát hiện ra huyền cơ trong nước cờ của đối thủ."-Y nhàn nhạt trả lời.
Phong Nhi chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Lam Tuyết - Tỷ hiểu không?
Lam Tuyết cũng nháy mắt mấy cái, ngu ngơ lắc đầu - Biết chết liền!
Sau đó cả hai cùng quay sang Giáng Đào ngồi bó gói húp trà - Hiểu không?
Giáng Đào ngẩn đầu 45° nhìn trời rồi sau đó úp mặt xuống bàn - Giá như mình biết tàng hình~~~
Lúc này trên trời truyền đến tiếng xé gió, lúc mọi người còn đang nghi hoặc thì Phong Nhi bật dạy hưng phấn kêu lên.-"Đến rồi! Tiểu Liên Tử nhanh đánh rớt nó a!"
Xích Liên như robot được lập trình sẳn, vừa nghe Phong Nhi nói liền không cần biết đó là cái gì mà phất tay đánh tới một đạo ánh sáng đỏ hình lưỡi liềm.
Thật ra thì không biết tối qua Phong Nhi mơ thấy gì, sáng sớm đã đeo lấy y như đỉa đói nói rằng có một thần tiên gia gia bạch y tử mâu không nhìn rõ mặt vào hôm nay sẽ cho hắn một món quà từ trên trời bay xuống, chỉ cần dùng pháp thuật đánh rớt nó xuống sẽ lấy được nên nài nỉ bắt y đáp ứng giúp hắn đánh rớt 'món quà trời cho' đó. Hiển nhiên là y không từ chối. [Thỏ Đào: Chơi ác gớm *rùng mình* —— Dạ Nguyệt: Cũng thường thôi, con gà đó sống dai lắm còn lâu mới ngỏm được *tà mị mỉm cười* —— Thỏ Đào: ...... *bó chiếu*]
Một tiếng nổ thật lớn làm không trung mịt mù khói đỏ, theo sau là một tiếng thét dài bén nhọn đinh tai nhức óc. Đợi khói tan đi hết Phong Nhi há to miệng ô a.-"A... Ch... Chim to!"
Trên nền trời xanh thẩm là một con chim vô cùng to lớn chật vật đập cánh có vẻ như đã bị đánh bị thương nhưng vẫn không che khuất được cao ngạo quý phái bẩm sinh, nó có bộ lông màu đỏ rực như lửa còn phát ra ánh sáng lấp lánh bảy màu dưới ánh mặt trời, sãi cánh rộng như che đi cả một bầu trời, lông đuôi thật dài uyển chuyển di động - chính là Phượng Hoàng trong truyền thuyết.
Cầm cự được một lúc Phượng Hoàng kiệt sức mà rơi xuống hoa viên, thân thể tỏa ra ánh sáng mơ hồ rồi biến thành một nam tử toàn thân hồng y đỏ tươi nổi bật.
Xích Liên cùng Bạch Dạ đều nhíu mày - Phượng Hoàng sao lại bay đến đây? Chẳng lẽ Thiên Đình phát hiện ra kế hoạch của bọn họ?
Lam Tuyết đưa tay vạch đôi mắt hoa đào thật đẹp của mình ra thật to để nhìn cho rõ - Trời ơi~ Phượng Hoàng kìa~ Đem luộc ăn vào có trường sinh bất tử hông trời?
Giáng Đào lại như gặp phải quỷ, hoảng hốt tung người lao về phía hoa viên.
Lam Tuyết gãi cằm, nhìn nhìn Phong Nhi một chút rồi vỗ tay một cái.-"A~ Hình như phu quân của Giáng Đào là cái gì.... Phượng Tê Đế Quân thì phải, có khi nào là 'con chim to' đó không? Phong Nhi a~ lần này làm 'chuyện tốt' rồi ha!"
Phong Nhi rụt cổ, trốn sau lưng Xích Liên mếu máo - Hình như gây họa rồi. Rõ là quà thần tiên gia gia cho sao lại biến thành phu quân của Giáng Đào tỷ tỷ a?
Xích Liên véo véo má hắn, cười nhẹ trấn an.-"Đừng lo, không chết được đâu!"
"Thật?"
"Ừ... nhưng bị thương nặng hay nhẹ thì ta không biết."
Lam Tuyết nhìn trời - Quả nhiên là bằng hữu của yêu nghiệt! Cũng chẳng phải dạng vừa gì.
Sau đó cả đám lôi lôi kéo kéo rời đi....
Chim to!
Một đêm nhanh chóng qua đi, cũng kết thúc trận 'tra tấn' vật vã của Trụy Nguyệt với đám kiến lửa.
Hắn thở phì phò nhìn một mảng đất bị đạp đến lún xuống thành một cái hố to, cả một đêm nổi điên như vậy hao tốn thể lực quá trời. Dựa vào một thân cây, hắn ngước mặt nhìn trời, bầu trời xanh thẩm trong veo, thi thoảng lại có một vài đàn chim bay ngang qua.
Chim?
Bay?
Trong đầu hắn xuất hiện ra ý tưởng gì đó. Tuy hắn không thể 'đi' ra khỏi mê trận này nhưng hắn có thể 'bay' ra a!
Vỗ vỗ đầu, hắn hung hăng mắng tại sao mình không nghĩ ra sớm hơn chứ, nếu không thì đã không bị nhốt ở đây một ngày một đêm rồi.
Một ánh sáng lóe lên, trên trời liền xuất hiện một cái bóng màu đỏ bay vút lên lao về phía Tinh Linh tộc.
-----------------------------------------
Lam Tuyết căng mắt nhìn 'chiến trường đẫm máu' trước mặt mà vò đầu bứt tóc.
Bạch Dạ lại lười biếng chống má nhìn nàng, không nhanh không chậm mở miệng.-"Nhanh lên a!"
"Từ từ. Ta đâu phải siu nhơn, phải có thời gian nghiên cứu chớ!"-Nàng run rẩy đưa tay rồi lại rụt về, nhíu mày cắn môi, biểu tình rất bi thống.
"Ngươi nghiên cứu rất lâu rồi, ta đếm tới ba mà chưa xong là dẹp nghỉ nha!"-Hắn vươn ngón tay thon dài ra bắt đầu đếm.-"Một.... Hai.... B..."
Nàng nghiến răng hạ tay xuống.-"Xong rồi a!"
Bạch Dạ gật đầu, vừa đưa tay ra tiếp tục thì lại nghe Lam Tuyết nhỏ giọng kêu một tiếng.
"A..."
"Lại gì nữa?"
"Đổi chổ khác đi, sao lại nhất định là chổ đó chứ? Đổi... đổi đi!"
"Không!"-Rất dứt khoác.-"Vật nhỏ, tiếp tục a!"
"Để.... để ta... tìm hiểu..."-Ấp úng lên tiếng.
"Ngươi hết nghiên cứu lại đến tìm hiểu, tìm hiểu rồi lại nghiên cứu... Gần một canh giờ rồi, có bao nhiêu hứng thú cũng bị ngươi làm mất sạch."
"Cái này liên quan đến danh dự của ta đó."
"Ngươi có cái gọi là 'danh dự' à? Nhanh lên nếu không ta đi a!"
Nàng đỏ mặt áp chế máu điên đang sôi lên, liều mạng hít thở siết chặt tay.
"Nè.... sẽ bóp nát đó."-Hắn nhẹ giọng nhắc nhở.
Nàng hung hăng trừng hắn, ném con cờ bị bóp nát thành bột mịn đi, rít lên.-"Không chơi, không chơi nữa!"
Hắn nhìn bàn cờ phủ kín quân cờ trắng đen đan xen nhau, thấp giọng cười nhìn nàng phụng phịu bĩu môi.-"Ngươi có phải nam nhân không a? Đánh mười ván đều không nhường ta một lấy một ván. Thắng ta vui lắm sao?"
Hắn nhàn nhạt gật đầu.
"Cầm thú, đem đau khổ của người khác làm thú vui cho mình!"-Nàng lầm bầm mắng. Sáng nay nhìn thấy Xích Liên cùng Phong Nhi chơi cờ liền mượn bàn cờ đó về lôi kéo Bạch Dạ chơi cờ ca - rô, giang hồ còn gọi là cờ năm quân. Kết quả càng chơi càng thua, thua đến thảm hại.
"Đúng a! Vẻ mặt nhăn nhó như ăn phải ớt của ngươi rất thú vị."
Bực nha, nàng mở to mắt trừng hắn, dựng ngón giữa mắng.-"F*ck you."
Nếu lúc trước hắn sẽ nhíu mày khó hiểu nhìn lại nàng hỏi cái đó là ý gì. Nhưng hiện tại.... mày ngài khẽ nhếch lên, hắn cong môi cười đến vui vẻ, mắt phượng câu hồn ném đến một cái mị nhãn, dang rộng hai tay.-"Đến đây a!"
Tạo nghiệt a!
Lam Tuyết khóc không ra nước mắt túm lấy Giáng Đào ngồi xem kịch vui bên cạnh.-"Muội đào cho ta cái lỗ nào để ta chui xuống đi, ta không muốn tồn tại trên mặt đất có yêu nghiệt ngày đêm hoành hành này nữa a~"
Giáng Đào vốn đang cắn hạt dưa bị làm cho suýt nuốt luôn cả vỏ, rất nhẫn tâm mà nói ra sự thật.-"Cho dù tỷ có chui xuống mười tám tầng địa ngục thì yêu nghiệt cũng bám theo tỷ xuống đó hoành hành tiếp. Tỷ chết tâm đi là vừa~"
Lam Tuyết liếc Giáng Đào, hừ lạnh một tiếng rồi buông nàng ra rồi chuyển ánh mắt về Xích Liên, nghiêm túc hỏi.-"Mỹ nhân, ngươi có đánh nhau lại yêu nghiệt không? Giúp ta đánh hắn đi!"
Xích Liên nhún vai không trả lời, thả chén trà trên tay xuống, ngồi đối diện Bạch Dạ, từ tốn hỏi.-"Cùng đánh một ván cờ vây, thế nào?"
"Được!"-Bạch Dạ mỉm cười đáp ứng.
Lam Tuyết bị cho ăn bơ liền xị mặt - Quê à nha!
Vì vậy liền quyết định mặt dày làm keo dán dính lên người Bạch Dạ xem hắn và Xích Liên đánh cờ.
"Ngươi chọn cờ trắng hay cờ đen?"-Xích Liên hỏi.
Bạch Dạ vói tay lấy hủ cờ trắng, khách khí làm động tác mời.-"Cờ đen đi trước!"
Lam Tuyết tò mò kéo ống tay áo hắn.-"Sao không chọn cờ đen để đi trước?"
"Đi trước chưa hẳn đã chiếm được thế thượng phong, đi sau chưa hẳn sẽ bất lợi."-Hắn đưa tay xoa xoa đầu nàng, sủng nịch đáp.
"Ồh~"-Cao siêu quá, cái này chỉ có trình độ biến thái như yêu nghiệt mới lĩnh ngộ được a!
Xích Liên nâng tay hạ cờ ở giữa trung tâm bàn cờ, Phong Nhi bưng hai má hỏi.-"Sao lại đánh ở giữa? Nước cờ này rất bình thường nha!"
"Ở trung tâm sẽ dễ quan sát xung quanh hơn, cũng dễ phát hiện ra huyền cơ trong nước cờ của đối thủ."-Y nhàn nhạt trả lời.
Phong Nhi chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Lam Tuyết - Tỷ hiểu không?
Lam Tuyết cũng nháy mắt mấy cái, ngu ngơ lắc đầu - Biết chết liền!
Sau đó cả hai cùng quay sang Giáng Đào ngồi bó gói húp trà - Hiểu không?
Giáng Đào ngẩn đầu 45° nhìn trời rồi sau đó úp mặt xuống bàn - Giá như mình biết tàng hình~~~
Lúc này trên trời truyền đến tiếng xé gió, lúc mọi người còn đang nghi hoặc thì Phong Nhi bật dạy hưng phấn kêu lên.-"Đến rồi! Tiểu Liên Tử nhanh đánh rớt nó a!"
Xích Liên như robot được lập trình sẳn, vừa nghe Phong Nhi nói liền không cần biết đó là cái gì mà phất tay đánh tới một đạo ánh sáng đỏ hình lưỡi liềm.
Thật ra thì không biết tối qua Phong Nhi mơ thấy gì, sáng sớm đã đeo lấy y như đỉa đói nói rằng có một thần tiên gia gia bạch y tử mâu không nhìn rõ mặt vào hôm nay sẽ cho hắn một món quà từ trên trời bay xuống, chỉ cần dùng pháp thuật đánh rớt nó xuống sẽ lấy được nên nài nỉ bắt y đáp ứng giúp hắn đánh rớt 'món quà trời cho' đó. Hiển nhiên là y không từ chối. [Thỏ Đào: Chơi ác gớm *rùng mình* —— Dạ Nguyệt: Cũng thường thôi, con gà đó sống dai lắm còn lâu mới ngỏm được *tà mị mỉm cười* —— Thỏ Đào: ...... *bó chiếu*]
Một tiếng nổ thật lớn làm không trung mịt mù khói đỏ, theo sau là một tiếng thét dài bén nhọn đinh tai nhức óc. Đợi khói tan đi hết Phong Nhi há to miệng ô a.-"A... Ch... Chim to!"
Trên nền trời xanh thẩm là một con chim vô cùng to lớn chật vật đập cánh có vẻ như đã bị đánh bị thương nhưng vẫn không che khuất được cao ngạo quý phái bẩm sinh, nó có bộ lông màu đỏ rực như lửa còn phát ra ánh sáng lấp lánh bảy màu dưới ánh mặt trời, sãi cánh rộng như che đi cả một bầu trời, lông đuôi thật dài uyển chuyển di động - chính là Phượng Hoàng trong truyền thuyết.
Cầm cự được một lúc Phượng Hoàng kiệt sức mà rơi xuống hoa viên, thân thể tỏa ra ánh sáng mơ hồ rồi biến thành một nam tử toàn thân hồng y đỏ tươi nổi bật.
Xích Liên cùng Bạch Dạ đều nhíu mày - Phượng Hoàng sao lại bay đến đây? Chẳng lẽ Thiên Đình phát hiện ra kế hoạch của bọn họ?
Lam Tuyết đưa tay vạch đôi mắt hoa đào thật đẹp của mình ra thật to để nhìn cho rõ - Trời ơi~ Phượng Hoàng kìa~ Đem luộc ăn vào có trường sinh bất tử hông trời?
Giáng Đào lại như gặp phải quỷ, hoảng hốt tung người lao về phía hoa viên.
Lam Tuyết gãi cằm, nhìn nhìn Phong Nhi một chút rồi vỗ tay một cái.-"A~ Hình như phu quân của Giáng Đào là cái gì.... Phượng Tê Đế Quân thì phải, có khi nào là 'con chim to' đó không? Phong Nhi a~ lần này làm 'chuyện tốt' rồi ha!"
Phong Nhi rụt cổ, trốn sau lưng Xích Liên mếu máo - Hình như gây họa rồi. Rõ là quà thần tiên gia gia cho sao lại biến thành phu quân của Giáng Đào tỷ tỷ a?
Xích Liên véo véo má hắn, cười nhẹ trấn an.-"Đừng lo, không chết được đâu!"
"Thật?"
"Ừ... nhưng bị thương nặng hay nhẹ thì ta không biết."
Lam Tuyết nhìn trời - Quả nhiên là bằng hữu của yêu nghiệt! Cũng chẳng phải dạng vừa gì.
Sau đó cả đám lôi lôi kéo kéo rời đi....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.