Chương 48: Trùng Phùng.
Thỏ Đào
19/08/2015
Chương 48:
Trùng phùng.
Bóng dáng mảnh khảnh hối hả chạy thật nhanh, tà váy dài như nước nhẹ nhàng lượn lờ theo từng nhịp chạy, một bước trượt chân, cả người nghiêng ngả, nàng té ngã trên đất. Bởi vì vận động mạnh, trên gương mặt trong suốt như ngọc của Giáng Đào nhuộm lên một mảng ửng hồng, nén đau nhức từ thân thể truyền đến, nàng chống người đứng dậy tiếp tục khập khiển lao đi.
Trước mắt, thân ảnh đỏ rực dần rõ ràng hơn, nàng nén lại nước mắt đang muốn trào ra khỏi khóe mi.
Trụy Nguyệt loạn choạng đi về phía nàng, khóe môi còn vươn tơ máu treo lên nụ cười ấm áp như nắng sớm. Từng bước một kéo gần khoảng cách của cả hai.
Mũi lan dần cảm giác chua xót, phiếm mắt cay xè làm tầm nhìn cũng mờ mịt như bao một lớp sương dày. Giáng Đào bất động nhìn bàn tay mang theo nhiệt độ thân thuộc chầm chậm chạm vào rồi vuốt ve má mình. Rất nhanh cả người đều rơi vào một cái ôm khiến nàng hạnh phúc nhất cũng đau đớn nhất suốt hai vạn năm qua. Lần này không như lần trước, là hắn đến tìm nàng, hắn không còn chìm trong cơn say vô tận một mình thương tâm chịu đựng, không còn tái nhợt người không ra người ma không ra ma nữa. Tim nàng đau như bị ai cắn xé, ngờ vực đây có phải là mộng tưởng trong giấc mơ của nàng không, là quá nhớ nhung nên sinh ra ảo giác chăng. Nhưng ảo giác này cũng quá chân thực....
"Đừng khóc, ta tìm được nàng rồi!"
Thanh âm da diếc hàm chứa chút run rẫy đó trong nháy mắt làm mọi thứ vỡ òa ra, không phải mơ, không phải mơ, đây là sự thật.
Hàng lệ dài trong suốt tràn khỏi khóe mi đỏ hoa lăn xuống ướt cả gương mặt nàng, tiếng khóc nức nở cũng bật ra.
Vụng về lau đi từng giọt nước mắt như trân châu kia, Trụy Nguyệt khẽ khàng đặt một nụ hôn thật nhẹ lên vầng trán nàng, tha thiết nỉ non.-"Đừng khóc đừng khóc! Là lỗi của ta, xin lỗi! Xin lỗi nàng, Giáng Đào. Là ta không tốt để nàng bị hủy mất thân xác, là ta không tốt để thần hồn của nàng bị phong ấn, là ta không tốt để nàng phải đợi lâu như vậy. Từ nay về sau sẽ không như thế nữa, ta sẽ mãi ở bên nàng. Mãi mãi, rời bỏ cái Thiên Giới giả dối kia, nhé?"-Hắn ôm nàng, ôm thật chặt, như sợ rằng nới lỏng môtn chút nàng sẽ vụt mất. Giáng Đào của hắn, người mà hắn yêu thương nhất đang ở trong vòng tay của hắn.
"Gà ngốc..."-Giáng Đào ngẩng đầu, mắt hạnh mờ lệ nhìn hắn, mười ngón tay siết lấy áo hắn đến trắng bệch, gấp gáp gật đầu.-"Ân~"
Nàng nhoẽn miệng mỉm cười, nhón chân hôn lên khóe môi còn dính máu của hắn. Hắn cúi đầu đáp lại, nụ hôn nhẹ nhàng mang mùi máu nhàn nhạt chậm rãi trở nên nồng nàn, ngọt ngào triền miên không dứt.
Giây phút trùng phùng giữa một vùng đất trời xinh đẹp như mơ này, bọn họ cứ đứng như vậy ôm nhau, người này cảm nhận được sự tồn tại vượt qua hết thảy mọi thứ trên thế gian của người kia. Lúc ấy vạn vật như chỉ còn hai người bọn họ, trong mắt người này khắc ghi hình bóng của người kia, chỉ nhìn nhau là tháng năm đã trở nên tuyệt đẹp, không còn mong ước gì hơn nữa rồi.
Phía xa xa, Xích Liên che mắt Phong Nhi, nhàn nhạt nói.-"Phi lễ chớ nhìn, sẽ bị đau mắt."-Sau đó túm Phong Nhi rời đi.
"........."-Phong Nhi câm nín. Cái đó là 'phi lễ' à, vậy sao ngày nào y cũng 'phi lễ' với hắn?
Lam Tuyết cười hắc hắc che mũi nhảy lên lưng Bạch Dạ, ôm cổ hắn híp mắt cười.-"Chúng ta đi chổ khác, quấy rầy người khác ân ái sẽ bị trời đánh a!"
Bạch Dạ cười như không cười cõng nàng đi khỏi, đi được một lúc thì dừng lại.
"Sao không đi nữa?"-Nàng khó hiểu chồm về phía trước nghiêng đầu nhìn một bên mặt của hắn. Trong lòng không khỏi thầm than, chỉ một bên mặt mà cũng đẹp như vậy.
Đuôi mắt phượng hẹp dài liếc nhìn nàng, ánh mắt mang theo mị lực mê người ẩn ẩn tiếu ý hoặc nhân.-"Ngươi có chân, tự đi đi. Ta là hồ ly chứ không phải con lừa a!"
"Tiểu Bạch~~ Chỉ cõng một chút thôi mà~~~"-Nàng quấn lọn tóc rũ trước ngực hắn vào ngón tay, dùng đôi mắt hoa đào ngập nước đáng thương nhìn hắn.
"Ta không làm những việc mình phải chịu thiệt!"
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Ngươi trả lời một câu hỏi của ta là được!"
"Được rồi, chỉ cần không phải mười vạn câu hỏi vì sao là được!"
"Ân~"-Bạch Dạ gật đầu, đôi môi đỏ mọng cử động tràn ra tiếng nói trong trẻo như suối thu.-"Ta là cái gì của ngươi?"
"Ngươi là...."-Người dưng nước lã của ta.
Chỉ nói được hai chữ 'ngươi là' còn lại đều bị nghẹn lại trong cổ họng. Bởi vì yêu nghiệt đang híp mắt nhìn nàng, ánh mắt bắn ra tia sáng nguy hiểm làm người ta không rét mà run. Căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt cũng nuốt luôn câu nói đang nghẹn lại vào trong. Nàng toét miệng cười thật tươi để lộ cả hàm răng trắng, cực kì không có tiền đồ lấy lòng nói.-"Ngươi đương nhiên là nam nhân của ta a!"-Nói xong còn khuyến mãi 'chụt' một cái hôn lên má yêu nghiệt một cái rõ to.
"Rất tốt!"-Yêu nghiệt mị mị nheo mắt, tủm tỉm cười cõng nàng đi tiếp.
Lam Tuyết lén lút lau mồ hôi. Suýt nữa thì đi chầu ông bà rồi a! Nguy hiểm quá!
----------------------------------------
Giáng Đào lôi kéo Trụy Nguyệt về phòng của mình. Kiểm tra từ trên xuống dưới đều không có vết thương nào mới thở ra một hơi nhưng nhìn hắn ôm bụng nhíu mày, khóe môi còn dính tơ máu không khỏi lo lắng hỏi.-"Chàng ổn chứ? Có phải bị nội thương không?"
"Ta không sao!"-Hắn cười hì hì vươn tay ôm lấy nàng.
Nàng đẩy đẩy cánh tay quấn quanh eo mình, không tin mà trừng hắn.-"Bị Xích Liên đánh rớt xuống mà còn nói là không sao hả? Không sao mà cứ ôm lấy bụng, lại còn nôn ra máu nữa!"
"Nàng đừng có xem ta vô dụng như vậy chứ. Ta căn bản không bị đánh trúng càng không bị nội thương hay nôn ra máu, ta là do tối qua 'vận động nhẹ' lại chưa ăn gì nên đói quá mà rớt xuống, lúc rớt xuống lại không cẩn thận cắn dập môi mới chảy máu a!"-Hắn không cam tâm bĩu bĩu môi giải thích. Nếu vô dụng cỡ đó thì hắn đã sớm biến thành 'Phượng Hoàng bảy món' lâu rồi chứ còn sống nhăn răng mà ngồi trên cái ghế Phượng Tê Đế Quân à?
Mỗi chữ hắn thốt ra trên mặt nàng lại xuất hiện thêm vài vạch đen, đến khi hắn nói xong mặt nàng đã đen như đít nồi.
Nàng thật sự không muốn mắng hắn nhưng mà nàng thật sự nhịn không nổi a!
"Con gà ngốc kia, tên chàng là Trụy Nguyệt [Trăng rơi] chứ không phải Trụy Điểu [Chim rơi], đang yên đang lành lại đói quá mà mà rớt xuống, chàng có biết lúc đó ta có bao nhiêu lo lắng không hả? Còn có lúc trước nữa, tự hành hạ bản thân đến ốm như con cò ma phơi khô vậy, nếu lúc đó ta thật sự chết chàng làm như vậy ta sẽ vui sao? Chàng đến lúc nào mới đừng làm ta lo lắng nữa được không?"-Nàng bị hắn làm giận đến bật khóc, hung hăng đánh lên vai hắn mấy cái.
"Giáng Đào, nàng đánh ta mắng ta cũng được nhưng đừng khóc có được không? Nàng khóc như vậy nơi này của ta sẽ rất đau rất đau."-Hắn nắm tay nàng đặt lên vị trí trái tim đanh mạnh mẽ đập từng nhịp một trên ngực, ôn nhu nói với nàng.-"Những chuyện đó đã qua rồi nên đừng nhắc lại nữa nhé?!"
Nàng cúi đầu mím môi rũ mắt xuống không thèm nhìn hắn.
Thấy nàng đã bớt giận hắn lại nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, theo thói quen mà cọ cọ lên tóc nàng.-"Giáng Đào, ta rất nhớ nàng!"
"Gà ngốc~ ta cũng rất rất rất nhớ chàng."-Nàng cũng vùi đầu vào lòng hắn nhỏ giọng đáp lại.
Trùng phùng.
Bóng dáng mảnh khảnh hối hả chạy thật nhanh, tà váy dài như nước nhẹ nhàng lượn lờ theo từng nhịp chạy, một bước trượt chân, cả người nghiêng ngả, nàng té ngã trên đất. Bởi vì vận động mạnh, trên gương mặt trong suốt như ngọc của Giáng Đào nhuộm lên một mảng ửng hồng, nén đau nhức từ thân thể truyền đến, nàng chống người đứng dậy tiếp tục khập khiển lao đi.
Trước mắt, thân ảnh đỏ rực dần rõ ràng hơn, nàng nén lại nước mắt đang muốn trào ra khỏi khóe mi.
Trụy Nguyệt loạn choạng đi về phía nàng, khóe môi còn vươn tơ máu treo lên nụ cười ấm áp như nắng sớm. Từng bước một kéo gần khoảng cách của cả hai.
Mũi lan dần cảm giác chua xót, phiếm mắt cay xè làm tầm nhìn cũng mờ mịt như bao một lớp sương dày. Giáng Đào bất động nhìn bàn tay mang theo nhiệt độ thân thuộc chầm chậm chạm vào rồi vuốt ve má mình. Rất nhanh cả người đều rơi vào một cái ôm khiến nàng hạnh phúc nhất cũng đau đớn nhất suốt hai vạn năm qua. Lần này không như lần trước, là hắn đến tìm nàng, hắn không còn chìm trong cơn say vô tận một mình thương tâm chịu đựng, không còn tái nhợt người không ra người ma không ra ma nữa. Tim nàng đau như bị ai cắn xé, ngờ vực đây có phải là mộng tưởng trong giấc mơ của nàng không, là quá nhớ nhung nên sinh ra ảo giác chăng. Nhưng ảo giác này cũng quá chân thực....
"Đừng khóc, ta tìm được nàng rồi!"
Thanh âm da diếc hàm chứa chút run rẫy đó trong nháy mắt làm mọi thứ vỡ òa ra, không phải mơ, không phải mơ, đây là sự thật.
Hàng lệ dài trong suốt tràn khỏi khóe mi đỏ hoa lăn xuống ướt cả gương mặt nàng, tiếng khóc nức nở cũng bật ra.
Vụng về lau đi từng giọt nước mắt như trân châu kia, Trụy Nguyệt khẽ khàng đặt một nụ hôn thật nhẹ lên vầng trán nàng, tha thiết nỉ non.-"Đừng khóc đừng khóc! Là lỗi của ta, xin lỗi! Xin lỗi nàng, Giáng Đào. Là ta không tốt để nàng bị hủy mất thân xác, là ta không tốt để thần hồn của nàng bị phong ấn, là ta không tốt để nàng phải đợi lâu như vậy. Từ nay về sau sẽ không như thế nữa, ta sẽ mãi ở bên nàng. Mãi mãi, rời bỏ cái Thiên Giới giả dối kia, nhé?"-Hắn ôm nàng, ôm thật chặt, như sợ rằng nới lỏng môtn chút nàng sẽ vụt mất. Giáng Đào của hắn, người mà hắn yêu thương nhất đang ở trong vòng tay của hắn.
"Gà ngốc..."-Giáng Đào ngẩng đầu, mắt hạnh mờ lệ nhìn hắn, mười ngón tay siết lấy áo hắn đến trắng bệch, gấp gáp gật đầu.-"Ân~"
Nàng nhoẽn miệng mỉm cười, nhón chân hôn lên khóe môi còn dính máu của hắn. Hắn cúi đầu đáp lại, nụ hôn nhẹ nhàng mang mùi máu nhàn nhạt chậm rãi trở nên nồng nàn, ngọt ngào triền miên không dứt.
Giây phút trùng phùng giữa một vùng đất trời xinh đẹp như mơ này, bọn họ cứ đứng như vậy ôm nhau, người này cảm nhận được sự tồn tại vượt qua hết thảy mọi thứ trên thế gian của người kia. Lúc ấy vạn vật như chỉ còn hai người bọn họ, trong mắt người này khắc ghi hình bóng của người kia, chỉ nhìn nhau là tháng năm đã trở nên tuyệt đẹp, không còn mong ước gì hơn nữa rồi.
Phía xa xa, Xích Liên che mắt Phong Nhi, nhàn nhạt nói.-"Phi lễ chớ nhìn, sẽ bị đau mắt."-Sau đó túm Phong Nhi rời đi.
"........."-Phong Nhi câm nín. Cái đó là 'phi lễ' à, vậy sao ngày nào y cũng 'phi lễ' với hắn?
Lam Tuyết cười hắc hắc che mũi nhảy lên lưng Bạch Dạ, ôm cổ hắn híp mắt cười.-"Chúng ta đi chổ khác, quấy rầy người khác ân ái sẽ bị trời đánh a!"
Bạch Dạ cười như không cười cõng nàng đi khỏi, đi được một lúc thì dừng lại.
"Sao không đi nữa?"-Nàng khó hiểu chồm về phía trước nghiêng đầu nhìn một bên mặt của hắn. Trong lòng không khỏi thầm than, chỉ một bên mặt mà cũng đẹp như vậy.
Đuôi mắt phượng hẹp dài liếc nhìn nàng, ánh mắt mang theo mị lực mê người ẩn ẩn tiếu ý hoặc nhân.-"Ngươi có chân, tự đi đi. Ta là hồ ly chứ không phải con lừa a!"
"Tiểu Bạch~~ Chỉ cõng một chút thôi mà~~~"-Nàng quấn lọn tóc rũ trước ngực hắn vào ngón tay, dùng đôi mắt hoa đào ngập nước đáng thương nhìn hắn.
"Ta không làm những việc mình phải chịu thiệt!"
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Ngươi trả lời một câu hỏi của ta là được!"
"Được rồi, chỉ cần không phải mười vạn câu hỏi vì sao là được!"
"Ân~"-Bạch Dạ gật đầu, đôi môi đỏ mọng cử động tràn ra tiếng nói trong trẻo như suối thu.-"Ta là cái gì của ngươi?"
"Ngươi là...."-Người dưng nước lã của ta.
Chỉ nói được hai chữ 'ngươi là' còn lại đều bị nghẹn lại trong cổ họng. Bởi vì yêu nghiệt đang híp mắt nhìn nàng, ánh mắt bắn ra tia sáng nguy hiểm làm người ta không rét mà run. Căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt cũng nuốt luôn câu nói đang nghẹn lại vào trong. Nàng toét miệng cười thật tươi để lộ cả hàm răng trắng, cực kì không có tiền đồ lấy lòng nói.-"Ngươi đương nhiên là nam nhân của ta a!"-Nói xong còn khuyến mãi 'chụt' một cái hôn lên má yêu nghiệt một cái rõ to.
"Rất tốt!"-Yêu nghiệt mị mị nheo mắt, tủm tỉm cười cõng nàng đi tiếp.
Lam Tuyết lén lút lau mồ hôi. Suýt nữa thì đi chầu ông bà rồi a! Nguy hiểm quá!
----------------------------------------
Giáng Đào lôi kéo Trụy Nguyệt về phòng của mình. Kiểm tra từ trên xuống dưới đều không có vết thương nào mới thở ra một hơi nhưng nhìn hắn ôm bụng nhíu mày, khóe môi còn dính tơ máu không khỏi lo lắng hỏi.-"Chàng ổn chứ? Có phải bị nội thương không?"
"Ta không sao!"-Hắn cười hì hì vươn tay ôm lấy nàng.
Nàng đẩy đẩy cánh tay quấn quanh eo mình, không tin mà trừng hắn.-"Bị Xích Liên đánh rớt xuống mà còn nói là không sao hả? Không sao mà cứ ôm lấy bụng, lại còn nôn ra máu nữa!"
"Nàng đừng có xem ta vô dụng như vậy chứ. Ta căn bản không bị đánh trúng càng không bị nội thương hay nôn ra máu, ta là do tối qua 'vận động nhẹ' lại chưa ăn gì nên đói quá mà rớt xuống, lúc rớt xuống lại không cẩn thận cắn dập môi mới chảy máu a!"-Hắn không cam tâm bĩu bĩu môi giải thích. Nếu vô dụng cỡ đó thì hắn đã sớm biến thành 'Phượng Hoàng bảy món' lâu rồi chứ còn sống nhăn răng mà ngồi trên cái ghế Phượng Tê Đế Quân à?
Mỗi chữ hắn thốt ra trên mặt nàng lại xuất hiện thêm vài vạch đen, đến khi hắn nói xong mặt nàng đã đen như đít nồi.
Nàng thật sự không muốn mắng hắn nhưng mà nàng thật sự nhịn không nổi a!
"Con gà ngốc kia, tên chàng là Trụy Nguyệt [Trăng rơi] chứ không phải Trụy Điểu [Chim rơi], đang yên đang lành lại đói quá mà mà rớt xuống, chàng có biết lúc đó ta có bao nhiêu lo lắng không hả? Còn có lúc trước nữa, tự hành hạ bản thân đến ốm như con cò ma phơi khô vậy, nếu lúc đó ta thật sự chết chàng làm như vậy ta sẽ vui sao? Chàng đến lúc nào mới đừng làm ta lo lắng nữa được không?"-Nàng bị hắn làm giận đến bật khóc, hung hăng đánh lên vai hắn mấy cái.
"Giáng Đào, nàng đánh ta mắng ta cũng được nhưng đừng khóc có được không? Nàng khóc như vậy nơi này của ta sẽ rất đau rất đau."-Hắn nắm tay nàng đặt lên vị trí trái tim đanh mạnh mẽ đập từng nhịp một trên ngực, ôn nhu nói với nàng.-"Những chuyện đó đã qua rồi nên đừng nhắc lại nữa nhé?!"
Nàng cúi đầu mím môi rũ mắt xuống không thèm nhìn hắn.
Thấy nàng đã bớt giận hắn lại nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, theo thói quen mà cọ cọ lên tóc nàng.-"Giáng Đào, ta rất nhớ nàng!"
"Gà ngốc~ ta cũng rất rất rất nhớ chàng."-Nàng cũng vùi đầu vào lòng hắn nhỏ giọng đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.