Chương 11:
Đào Hoa Bạch Trà
31/12/2024
“Chẳng qua chỉ là một đồ xui xẻo, có thể khác gì được? Cả đời cũng chỉ là phận chăn bò mà thôi!”
Mồ hôi nhễ nhại, Kỷ Nguyên gánh bó củi đi đến bên ngoài tư thục, vẫn như thường lệ, rời đi trước khi Triệu phu tử kết thúc buổi học. Xong việc ở tư thục, hắn lại tiếp tục công việc của mình.
Hắn đang sống nhờ nhà của thúc phụ, không làm việc thì không thể nào tồn tại được.
Hắn ăn cơm ở đây, nên hắn phải làm việc.
Thế nhưng, dù có làm bao nhiêu, hắn cũng không chấp nhận sống như một kẻ nhẫn nhục chịu đựng, cam chịu như tiểu Kỷ Nguyên trước kia. Bởi vì, hắn không phải là tiểu Kỷ Nguyên.
Vậy nên, đến ban đêm, Kỷ Nguyên không về ngủ ở phòng chứa củi lạnh lẽo nữa. Hắn tự tay dọn dẹp phòng bếp gọn gàng, tận dụng chút hơi ấm còn sót lại từ bệ bếp. Cửa sổ được hắn đóng kỹ, nhờ đó, hơn nửa đêm sẽ không bị lạnh.
Cả nhà Kỷ tam thúc nhìn thấy Kỷ Nguyên cứ bận rộn trong phòng bếp, lại còn dùng rơm rạ trải thành một chiếc giường nhỏ. Chuyện này khiến tam thẩm vô cùng khó chịu, cất giọng đầy bực bội:
“Kỷ Nguyên, ngươi rốt cuộc đang muốn làm gì vậy? Có phải mấy ngày nay đầu óc ngươi có vấn đề không?”
Kỷ Nguyên chẳng buồn đáp lại. Sau khi đã dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, trải giường xong xuôi, hắn thản nhiên nói:
“Từ nay về sau, ta sẽ ngủ ở đây.”
Không đợi họ kịp lên tiếng, hắn lại bước ra ngoài, dắt nghé con từ chuồng bò vào phòng bếp. Hắn nói thêm:
“Nó cũng sẽ ngủ ở đây.”
Mấy ngày nay, Kỷ Nguyên phát hiện tình trạng của nghé con không ổn.
Người xưa có câu: “Mùa đông cần trải giường chiếu, mùa hè cần dòng nước.” Ý muốn nói, mùa đông phải lót rơm rạ để giữ ấm cho bò, còn mùa hè thì cần có nước để hạ nhiệt. Chỉ có như vậy, gia súc mới phát triển tốt.
Kỷ tam thúc nghe đến đây, không nhịn được liền quát lớn:
“Ngươi là cái đồ không ra gì, nghé con của ngươi cũng là thứ súc sinh giống như ngươi? Ngươi định làm chết con bò này sao? Còn dám ngủ ở bệ bếp, mau cút ra phòng chứa củi ngay!”
Kỷ Nguyên ngẩng đầu nhìn ông ta, bình tĩnh đáp:
“Nghé con cứ lạnh như thế này sẽ sinh bệnh. Chuồng bò nhà ngươi thì bốn bề gió lùa, không khác gì ngoài trời. Hôm nay ở nhà họ An, An đại nương còn nói rằng nghé con này ăn không đủ, sức khỏe đang suy yếu.”
Nghe đến đây, cả Kỷ tam thúc và Kỷ tam thẩm đều cuống cuồng chạy đi xem nghé con. Đối với họ, con bò này là tài sản quý giá, còn trông chờ nó lớn lên để cày kéo, làm việc đồng áng. Nghé con này họ bỏ ra mấy lượng bạc để mua, làm sao có thể để nó gặp chuyện chẳng lành.
Tam thẩm vốn định vung tay cho Kỷ Nguyên một bạt tai, mắng:
“Ngày thường chẳng phải ngươi là người trông coi nó sao? Nếu con bò này mà sinh bệnh, ngươi liệu hồn quỳ chết ngoài sân cho ta!”
Nhưng chưa kịp ra tay, nghé con đột nhiên bước lên một bước, chắn trước Kỷ Nguyên như muốn bảo vệ hắn.
Chuyện này khiến cả tam thẩm lẫn Kỷ Nguyên đều sững sờ. Kỷ Nguyên ngạc nhiên nhìn nghé con, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nó.
Người xưa nói bò là loài vật có tình cảm, lời này quả thật không sai.
Hắn bình tĩnh trở lại, nói rõ ràng:
“Vậy nên, ta sẽ ngủ cùng nó ở phòng bếp. Đợi qua mùa đông lạnh giá, thời tiết ấm áp hơn thì không cần phải lo nữa.”
Nghé con lớn lên quá chậm, năm nay đến ba bốn tháng cũng chẳng thể làm được việc. Nếu muốn nó phát triển tốt, thì phải chăm sóc kỹ càng như vậy."
Mồ hôi nhễ nhại, Kỷ Nguyên gánh bó củi đi đến bên ngoài tư thục, vẫn như thường lệ, rời đi trước khi Triệu phu tử kết thúc buổi học. Xong việc ở tư thục, hắn lại tiếp tục công việc của mình.
Hắn đang sống nhờ nhà của thúc phụ, không làm việc thì không thể nào tồn tại được.
Hắn ăn cơm ở đây, nên hắn phải làm việc.
Thế nhưng, dù có làm bao nhiêu, hắn cũng không chấp nhận sống như một kẻ nhẫn nhục chịu đựng, cam chịu như tiểu Kỷ Nguyên trước kia. Bởi vì, hắn không phải là tiểu Kỷ Nguyên.
Vậy nên, đến ban đêm, Kỷ Nguyên không về ngủ ở phòng chứa củi lạnh lẽo nữa. Hắn tự tay dọn dẹp phòng bếp gọn gàng, tận dụng chút hơi ấm còn sót lại từ bệ bếp. Cửa sổ được hắn đóng kỹ, nhờ đó, hơn nửa đêm sẽ không bị lạnh.
Cả nhà Kỷ tam thúc nhìn thấy Kỷ Nguyên cứ bận rộn trong phòng bếp, lại còn dùng rơm rạ trải thành một chiếc giường nhỏ. Chuyện này khiến tam thẩm vô cùng khó chịu, cất giọng đầy bực bội:
“Kỷ Nguyên, ngươi rốt cuộc đang muốn làm gì vậy? Có phải mấy ngày nay đầu óc ngươi có vấn đề không?”
Kỷ Nguyên chẳng buồn đáp lại. Sau khi đã dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, trải giường xong xuôi, hắn thản nhiên nói:
“Từ nay về sau, ta sẽ ngủ ở đây.”
Không đợi họ kịp lên tiếng, hắn lại bước ra ngoài, dắt nghé con từ chuồng bò vào phòng bếp. Hắn nói thêm:
“Nó cũng sẽ ngủ ở đây.”
Mấy ngày nay, Kỷ Nguyên phát hiện tình trạng của nghé con không ổn.
Người xưa có câu: “Mùa đông cần trải giường chiếu, mùa hè cần dòng nước.” Ý muốn nói, mùa đông phải lót rơm rạ để giữ ấm cho bò, còn mùa hè thì cần có nước để hạ nhiệt. Chỉ có như vậy, gia súc mới phát triển tốt.
Kỷ tam thúc nghe đến đây, không nhịn được liền quát lớn:
“Ngươi là cái đồ không ra gì, nghé con của ngươi cũng là thứ súc sinh giống như ngươi? Ngươi định làm chết con bò này sao? Còn dám ngủ ở bệ bếp, mau cút ra phòng chứa củi ngay!”
Kỷ Nguyên ngẩng đầu nhìn ông ta, bình tĩnh đáp:
“Nghé con cứ lạnh như thế này sẽ sinh bệnh. Chuồng bò nhà ngươi thì bốn bề gió lùa, không khác gì ngoài trời. Hôm nay ở nhà họ An, An đại nương còn nói rằng nghé con này ăn không đủ, sức khỏe đang suy yếu.”
Nghe đến đây, cả Kỷ tam thúc và Kỷ tam thẩm đều cuống cuồng chạy đi xem nghé con. Đối với họ, con bò này là tài sản quý giá, còn trông chờ nó lớn lên để cày kéo, làm việc đồng áng. Nghé con này họ bỏ ra mấy lượng bạc để mua, làm sao có thể để nó gặp chuyện chẳng lành.
Tam thẩm vốn định vung tay cho Kỷ Nguyên một bạt tai, mắng:
“Ngày thường chẳng phải ngươi là người trông coi nó sao? Nếu con bò này mà sinh bệnh, ngươi liệu hồn quỳ chết ngoài sân cho ta!”
Nhưng chưa kịp ra tay, nghé con đột nhiên bước lên một bước, chắn trước Kỷ Nguyên như muốn bảo vệ hắn.
Chuyện này khiến cả tam thẩm lẫn Kỷ Nguyên đều sững sờ. Kỷ Nguyên ngạc nhiên nhìn nghé con, rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nó.
Người xưa nói bò là loài vật có tình cảm, lời này quả thật không sai.
Hắn bình tĩnh trở lại, nói rõ ràng:
“Vậy nên, ta sẽ ngủ cùng nó ở phòng bếp. Đợi qua mùa đông lạnh giá, thời tiết ấm áp hơn thì không cần phải lo nữa.”
Nghé con lớn lên quá chậm, năm nay đến ba bốn tháng cũng chẳng thể làm được việc. Nếu muốn nó phát triển tốt, thì phải chăm sóc kỹ càng như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.