Chương 12:
Đào Hoa Bạch Trà
31/12/2024
Kỷ tam thúc và Kỷ tam thẩm nghe lời Kỷ Nguyên nói mà nửa tin nửa ngờ. Nghĩ lại thường ngày việc thả bò đều do Kỷ Nguyên làm, lại hay thấy hắn chạy sang nhà họ An học hỏi, trong lòng hai người cũng có chút do dự.
Bảo nhường phòng bếp cho Kỷ Nguyên ở, họ thật không cam lòng, nhưng lại sợ nếu nghé con thật sự bị bệnh, tiền thuốc men sẽ tiêu tốn không ít. Nghé con này vốn là thứ quý giá, không thể để xảy ra chuyện được!
Lúc này, Kỷ Lợi đứng bên lớn tiếng nói:
“Nghé con thì được ngủ trong phòng bếp, còn ngươi thì không được!”
Lời này làm mắt tam thúc và tam thẩm sáng lên. Nhưng chưa kịp thêm lời, đã nghe Kỷ Nguyên cười lạnh:
“Được thôi, nghé con ở đây. Nhưng nếu nó lỡ húc đổ lu nước, làm hỏng bệ bếp, thì cũng không phải chuyện của ta.”
Một câu nói khiến cả nhà tam thúc nghẹn họng, không biết đáp thế nào. Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỷ Nguyên nhóm thêm củi vào bệ bếp. Nước trên bệ bếp luôn được giữ ấm, khiến cả gian phòng bếp trở nên ấm áp đến bất ngờ.
Khi ba người nhà tam thúc từ phòng bếp đi ra, gió lạnh tháng ba ngoài trời thổi tới làm cả ba phải rùng mình. Trở lại căn phòng của mình, họ chợt nhận ra, phòng ở của họ còn không ấm bằng cái phòng bếp mà Kỷ Nguyên đang ngủ!
***
Trong gian bếp, Kỷ Nguyên duỗi người, nằm trên lớp rơm dày, vòng tay ôm lấy cổ Tiểu Hoàng, nhẹ nhàng hỏi:
“Hảo Tiểu Hoàng, hôm trước bị đánh đau không?”
Nghé con tròn mắt chớp chớp, như thể nói rằng nó chẳng thấy đau chút nào.
Phòng bếp ấm áp khiến người và nghé con nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
***
Như thường lệ, sáng hôm sau Kỷ Nguyên dậy sớm. Hắn dùng nước ấm trên bệ bếp để nhanh chóng rửa mặt và lau người. Lần này, hắn còn tranh thủ gột sạch mái tóc bẩn và thay một bộ quần áo mới.
Bộ quần áo này là của mẫu thân tiểu Kỷ Nguyên để lại, từ khi hắn mới năm tuổi. Nay mặc lên đã hơi ngắn cũn, nhưng không còn cách nào khác, cứ mặc tạm vậy.
Sau khi thay đồ, Kỷ Nguyên cảm thấy thoải mái, tinh thần cũng sảng khoái hơn nhiều. Hắn nhanh chóng nấu xong bữa sáng, rồi lại mang Tiểu Hoàng ra ngoài, bắt đầu một ngày bận rộn.
***
Liên tục bốn, năm ngày, Kỷ Nguyên vẫn cứ như thế: sáng sớm rời đi, tối mịt mới trở về.
Cơm sáng, cơm trưa đều không sót bữa nào, củi lửa hắn cũng nhặt không ít. Dù buổi tối dùng một phần củi để sưởi ấm cho mình và Tiểu Hoàng, nhưng lượng củi hắn nhặt được vẫn đủ dùng cho cả nhà. Điều này khiến vợ chồng Kỷ tam thúc muốn trách móc cũng không tìm được lý do.
Tuy vậy, trong lòng hai người vẫn có chút nghi hoặc. Kỷ Nguyên rốt cuộc đi đâu cả ngày, chẳng lẽ chỉ là để thả bò thôi sao?
***
Sáng hôm nay, như thường lệ, Kỷ Nguyên ăn xong bữa sáng rồi lại rời đi. Lúc này, Kỷ Lợi vẫn còn đang ngủ nướng, mãi sau mới uể oải ngồi dậy, không quên cất giọng oán giận:
“Nương! Sao ta vẫn không thấy bộ quần áo sạch để thay? Hai bộ quần áo kia sao đến giờ còn chưa giặt xong hả?”
Kỷ tam thẩm dường như nhớ ra điều gì, liền đi ra sân kiểm tra. Quả nhiên, bà thấy Kỷ Nguyên đã giặt sạch và phơi quần áo của mình, nhưng quần áo của nhà họ thì chẳng hề đụng tay tới.
“Đồ xui xẻo! Quần áo trong nhà không thèm giặt, lại chạy ra ngoài rong chơi! Thứ không được dạy dỗ, đúng là đồ súc sinh!”
Bên trong, Kỷ Lợi cũng lớn tiếng phụ họa:
“Ta không có quần áo sạch để mặc! Làm cho ta bộ quần áo mới đi, ta hết quần áo để thay rồi!”
Bảo nhường phòng bếp cho Kỷ Nguyên ở, họ thật không cam lòng, nhưng lại sợ nếu nghé con thật sự bị bệnh, tiền thuốc men sẽ tiêu tốn không ít. Nghé con này vốn là thứ quý giá, không thể để xảy ra chuyện được!
Lúc này, Kỷ Lợi đứng bên lớn tiếng nói:
“Nghé con thì được ngủ trong phòng bếp, còn ngươi thì không được!”
Lời này làm mắt tam thúc và tam thẩm sáng lên. Nhưng chưa kịp thêm lời, đã nghe Kỷ Nguyên cười lạnh:
“Được thôi, nghé con ở đây. Nhưng nếu nó lỡ húc đổ lu nước, làm hỏng bệ bếp, thì cũng không phải chuyện của ta.”
Một câu nói khiến cả nhà tam thúc nghẹn họng, không biết đáp thế nào. Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỷ Nguyên nhóm thêm củi vào bệ bếp. Nước trên bệ bếp luôn được giữ ấm, khiến cả gian phòng bếp trở nên ấm áp đến bất ngờ.
Khi ba người nhà tam thúc từ phòng bếp đi ra, gió lạnh tháng ba ngoài trời thổi tới làm cả ba phải rùng mình. Trở lại căn phòng của mình, họ chợt nhận ra, phòng ở của họ còn không ấm bằng cái phòng bếp mà Kỷ Nguyên đang ngủ!
***
Trong gian bếp, Kỷ Nguyên duỗi người, nằm trên lớp rơm dày, vòng tay ôm lấy cổ Tiểu Hoàng, nhẹ nhàng hỏi:
“Hảo Tiểu Hoàng, hôm trước bị đánh đau không?”
Nghé con tròn mắt chớp chớp, như thể nói rằng nó chẳng thấy đau chút nào.
Phòng bếp ấm áp khiến người và nghé con nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
***
Như thường lệ, sáng hôm sau Kỷ Nguyên dậy sớm. Hắn dùng nước ấm trên bệ bếp để nhanh chóng rửa mặt và lau người. Lần này, hắn còn tranh thủ gột sạch mái tóc bẩn và thay một bộ quần áo mới.
Bộ quần áo này là của mẫu thân tiểu Kỷ Nguyên để lại, từ khi hắn mới năm tuổi. Nay mặc lên đã hơi ngắn cũn, nhưng không còn cách nào khác, cứ mặc tạm vậy.
Sau khi thay đồ, Kỷ Nguyên cảm thấy thoải mái, tinh thần cũng sảng khoái hơn nhiều. Hắn nhanh chóng nấu xong bữa sáng, rồi lại mang Tiểu Hoàng ra ngoài, bắt đầu một ngày bận rộn.
***
Liên tục bốn, năm ngày, Kỷ Nguyên vẫn cứ như thế: sáng sớm rời đi, tối mịt mới trở về.
Cơm sáng, cơm trưa đều không sót bữa nào, củi lửa hắn cũng nhặt không ít. Dù buổi tối dùng một phần củi để sưởi ấm cho mình và Tiểu Hoàng, nhưng lượng củi hắn nhặt được vẫn đủ dùng cho cả nhà. Điều này khiến vợ chồng Kỷ tam thúc muốn trách móc cũng không tìm được lý do.
Tuy vậy, trong lòng hai người vẫn có chút nghi hoặc. Kỷ Nguyên rốt cuộc đi đâu cả ngày, chẳng lẽ chỉ là để thả bò thôi sao?
***
Sáng hôm nay, như thường lệ, Kỷ Nguyên ăn xong bữa sáng rồi lại rời đi. Lúc này, Kỷ Lợi vẫn còn đang ngủ nướng, mãi sau mới uể oải ngồi dậy, không quên cất giọng oán giận:
“Nương! Sao ta vẫn không thấy bộ quần áo sạch để thay? Hai bộ quần áo kia sao đến giờ còn chưa giặt xong hả?”
Kỷ tam thẩm dường như nhớ ra điều gì, liền đi ra sân kiểm tra. Quả nhiên, bà thấy Kỷ Nguyên đã giặt sạch và phơi quần áo của mình, nhưng quần áo của nhà họ thì chẳng hề đụng tay tới.
“Đồ xui xẻo! Quần áo trong nhà không thèm giặt, lại chạy ra ngoài rong chơi! Thứ không được dạy dỗ, đúng là đồ súc sinh!”
Bên trong, Kỷ Lợi cũng lớn tiếng phụ họa:
“Ta không có quần áo sạch để mặc! Làm cho ta bộ quần áo mới đi, ta hết quần áo để thay rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.