Xuyên Qua Thi Khoa Cử

Chương 28:

Đào Hoa Bạch Trà

31/12/2024

“Dựa vào đâu chứ!” Có kẻ lẩm bẩm, ánh mắt đầy ghen tị.

Triệu phu tử sờ râu, khẽ gật đầu hài lòng, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng: “Được rồi, ngươi về đi.”

Kỷ Nguyên cúi người cảm tạ lần nữa, rồi quay bước định dắt trâu về nhà.

Nhưng chưa đi được mấy bước, đã bị An Đại Hải, cậu bé mười một tuổi, chộp lấy vai, gặng hỏi: “Ngươi làm thế nào mà thuộc được? Mau dạy ta!”

Bên cạnh, An Tiểu Hà – người nổi danh là học trò giỏi nhất tư thục, cũng tròn mắt đầy kinh ngạc.

Đúng vậy, làm sao hắn có thể thuộc lòng được chứ? Thật quá mức lợi hại!

Trong khi đó, ở Kỷ gia và nhà thôn trưởng, bầu không khí lại vô cùng căng thẳng.

Không chỉ riêng hai nhà này, mà nhiều gia đình trong Thôn An Kỷ cũng bắt đầu thấy khó chịu.

Người trong thôn thì thầm với nhau: Triệu phu tử lại để một đứa chăn trâu nghe giảng mà không phải đóng học phí. Vậy số bạc họ đưa mỗi tháng chẳng hóa ra là uổng phí sao?

“Không thể như vậy được! Tuyệt đối không thể!”

Mấy trưởng gia lớn tiếng phản đối. Nhưng khi họ chuẩn bị gây chuyện, liền bị thôn trưởng quát mắng, không cho phép làm ầm lên.

Riêng Kỷ tam thẩm thì không thể giữ bình tĩnh. Bà nhìn con trai Kỷ Lợi với ánh mắt đầy hoài nghi, giọng run rẩy: “Hắn học được sao? Hắn cũng định đi thi cử à?”

Kỷ Lợi lắc đầu, nào biết được câu trả lời, bèn nói: “Để ta đi dò hỏi.”

Thực ra, chẳng cần họ dò hỏi, chỉ vài ngày sau, cả Thôn An Kỷ đều biết chuyện Kỷ Nguyên – đứa bé nghèo khổ, mồ côi, ngày ngày chăn trâu bên ngoài tư thục, lại thuộc bài vở còn giỏi hơn nhiều học trò trong lớp.



Trong những buổi chuyện trò, mẹ của An Đại Hải – người con dâu trưởng của An gia, không nhịn được kể: “Chuyện này sao mà sai được. Con trai ta nói Triệu phu tử mới giảng một lần, thằng bé Kỷ Nguyên đã có thể thuộc lòng hết rồi.”

Nhà họ An người đông, miệng lưỡi cũng không ít. Chuyện gì qua tay họ đều như lửa bén rừng khô. Sau vài ngày, khắp cả Thôn An Kỷ đều râm ran bàn tán về chuyện của Kỷ Nguyên.

Một sáng sớm nọ, Kỷ Nguyên nhận được ít tiền từ An ngũ thúc – con trai của thôn trưởng. Cậu cúi đầu cảm tạ, nói: “Đa tạ ngũ thúc, số tiền này ngài giữ lại mà mua đường cho muội muội ăn.”

Con gái của An ngũ thúc năm nay vừa tròn một tuổi, đang ở độ tuổi thích ăn đồ ngọt.

An ngũ thúc cười xua tay: “Ngươi là trẻ con, sao ta lại lấy tiền của ngươi được? Về sau, nếu ngươi đọc sách thành tài, có tiền đồ thì đừng quên ngũ thúc là được rồi.”

Ông vừa nói vừa cười ha hả, nhưng những lời ấy lại khiến Kỷ Nguyên không khỏi âm thầm lo lắng.

Tục ngữ có câu: "Người sợ nổi danh, lợn sợ béo."

Hiện giờ, Kỷ Nguyên đi đến đâu cũng bị người ta nhắc chuyện này. Có kẻ như An ngũ thúc thì vui vẻ chúc mừng, nhưng cũng có người âm thầm ghen ghét, thậm chí ghi hận trong lòng.

Riêng chỉ trong những người Kỷ Nguyên biết, cũng đã có vài nhà tỏ rõ thái độ bất mãn.

Chuyện này cũng dễ hiểu thôi.

Ai mà không khó chịu khi một đứa trẻ nghèo, chỉ nghe lỏm bên ngoài mà học còn giỏi hơn con cái của mình?

Khi tìm được một nơi vắng vẻ, Kỷ Nguyên mở túi, cẩn thận đếm số tiền mình tích góp được trong những ngày qua. Nhờ có An ngũ thúc giúp đỡ, bảy tám ngày nay cậu đã dành dụm được 143 văn tiền.

Con số nhìn qua có vẻ không nhỏ, nhưng thực tế thì ngay cả học phí một tháng của Triệu phu tử cũng chẳng đủ, chưa kể đến việc mua bút mực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Thi Khoa Cử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook